Giảo Phụ

Chương 27: Kích thích Bạch Cốc Lan




Vương Chính Khanh nghe được ba chữ mà Chân Ngọc bình luận, gương mặt tuấn tú "Oanh" một cái, vừa tự hào lại vừa kinh ngạc. Tự hào là vì, nam nhân mà, người nào không muốn có được lời bình như vậy của thê thất? Kinh ngạc là vì, Ngọc nương sao lại trực tiếp thô lỗ như thế? Những lời này là lời nữ nhân có thể nói hay sao?
Chân Ngọc cũng phát hiện lời của mình không ổn, nhất thời ngó mặt đi chỗ khác, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, nói ba chữ này làm cái gì? Chưa biết chừng Vương Chính Khanh cứ như vậy mà hoài nghi mình!
Vương Chính Khanh thật không chút hoài nghi, chỉ là trong lòng giải thích giùm Chân Ngọc, Ngọc nương thẳng thắn, mà lại là trước mặt phu quân mình, nói chuyện tùy tiện một chút, cũng có thể hiểu được.
Một đêm như vậy, hai người lần đầu tiên ngủ cùng phòng, Vương Chính Khanh uống thuốc, thuốc kia có thành phần an thần, cũng là ngủ rất nhanh. Chân Ngọc cũng là mệt mỏi, mặc dù cảm giác bên cạnh thêm một người có chút chướng ngại, nhưng vừa nghĩ đến nếu không phải là người này, hiện nay người bị thương chính là mình, bởi vậy cũng yên lòng, ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Cửu Giang vương liền đích thân đến thăm, hỏi bệnh tình, lại trấn an mấy câu, đồng thời ban thưởng rất nhiều các loại thuốc bổ, ngay cả các nữ quyến trong phủ Vương gia, cũng đều được ban thưởng. Thưởng cho Ninh lão phu nhân, là một chuỗi tràng hạt niệm phật 18 hạt. Thưởng cho Chân Ngọc, là vài tấm tơ lụa cống phẩm Giang Nam. Tiểu thiếp trong phủ, mỗi người một hộp trâm hoa.
Đợi Cửu Giang Vương vừa đi, mọi người đã biết, lần này Vương Chính Khanh, đã được lòng Cửu Giang vương. Nhưng cũng phải nói lại, thần tử liều mạng bảo vệ chủ, ai không coi trọng chứ?
Tới buổi chiều, mấy vị đồng liêu trong phủ Cửu Giang vương cũng tới thăm Vương Chính Khanh, trong đó có Nhậm Đạt Lương, Chung Tam Hữu cùng Đinh Học Nghĩa.
Nhậm Đạt Lương hỏi được thương thế của Vương Chính Khanh cũng không phải rất nghiêm trọng, liền thân mật nói: "Tam lang, ngươi cứ an tâm dưỡng thương, chỗ Vương Gia, còn có ta !"
Vương Chính Khanh gật đầu một cái, hỏi "Bắt được thích khách chưa?"
Nhậm Đạt Lương nói: "Chưa. Bởi vì thích khách kia xuất hiện ở thư trai, có lẽ là một người đọc sách, cũng là. . . . . ."
Vương Chính Khanh vừa nghe, liền nói: "Nếu như thế, không bằng áp chuyện này xuống, lặng lẽ điều tra là tốt nhất, không cần khoa trương cờ trống tra xét."
Hoàng đế Đường Quốc dùng võ được thiên hạ, sau khi lập quốc, lại biết trị quốc chỉ biết võ là không được, chi bằng văn võ kết hợp, bởi vậy thoáng coi trọng người đọc sách. Hôm nay bởi vì ba vương gia giám quốc, mỗi người muốn củng cố nhân tài, là tìm kiếm người đọc sách có tài năng an bang trị quốc khắp nơi. Hiện nay xảy ra sự kiện thích khách, nếu như khoa trương mà truy xét, trong đó có người thừa nước đục thả câu, nhờ vào đó quấy rối sinh sự, chỉ sợ sẽ đắc tội người đọc sách chân chính, mất lòng bọn họ.
Nhậm Đạt Lương cũng đồng ý lời của Vương Chính Khanh, lại bàn bạc kế sách với Vương Chính Khanh một hồi, lúc này mới cáo lui đi ra ngoài.
Trở lại vương phủ, Nhậm Đạt Lương đi gặp Cửu Giang vương trước, lúc đi ra trong lòng có tính toán khác. Bởi vì lúc này Vương Chính Khanh tự mình đỡ phi tiêu, liều chết bảo vệ, một chút nghi ngờ của Vương Gia với hắn cũng biến mất, cho dù mình khích bác thế nào, cũng không được việc rồi.
Về chuyện Vương Gia gặp riêng Chân thị, giờ phút này âm thầm điều tra, lại phát hiện giữa Chân thị và Cửu Giang vương, thực sự không có cơ hội yêu mến nhau. Như vậy, vì sao lần đầu tiên Chân thị đến vương phủ, liền dám gặp riêng Vương Gia đây? Chẳng lẽ cũng không phải hẹn hò, mà là có chuyện bí mật mật báo? Về phần cái hà bao đó, chẳng lẽ không phải tín vật đính ước, mà là chứa mật thư?
Nhậm Đạt Lương càng nghĩ càng thấy được mình đã suy đoán đến gần sự thật, nhất thời toàn thân túa ra mồ hôi lạnh. Ở Giang Nam Vương Gia cũng có một số tâm phúc, trước đây nghe ý tứ Chân Bảng nhãn, trong một số phủ đệ quan trọng, đều an bài nữ thám tử. Chân thị này chỉ là nữ nhi nhà tiểu quan ở Giang Nam, vì sao có thể gả vào cao môn đại hộ như Vương gia ở kinh thành, hơn nữa đối phương còn là Trạng Nguyên gia nổi tiếng nửa thiên hạ? Chẳng lẽ, Chân gia thật ra là người của Vương Gia, Chân thị này, là nữ nhân Vương Gia sắp đặt bên cạnh Vương Chính Khanh? Cũng chỉ có như vậy, Vương Gia mới dám yên tâm lớn mật trọng dụng Vương Chính Khanh?
Nhậm Đạt Lương nói ra nghi ngờ với Chung Tam Hữu và Đinh Học Nghĩa, Chung Tam Hữu cùng Đinh Học Nghĩa hai mặt nhìn nhau, nhớ lại tình cảnh đêm đó thấy được, sắc mặt cũng thay đổi. Đúng thế, nếu là hẹn hò, cần gì chọn gian phòng của Chân Bảng nhãn khi còn sống, mà lại là sinh thần của Chân Bảng nhãn. Hơn nữa lần đó vương gia trở lại tiền sảnh, mặc dù vẻ mặt như thường, nhưng hốc mắt có chút đỏ lên, rõ ràng là dáng vẻ đau lòng qua một hồi. Nếu là hẹn hò, sao lại đau lòng?
Chung Tam Hữu thở dài một tiếng nói: "Thì ra là chúng ta đều nghĩ sai rồi. Chân thị này là đồng hương cùng họ với Chân Bảng nhãn, tên cũng giống nhau. Nghe nói cùng theo một sư phụ học kỳ nghệ. Nếu nói là nàng và Chân Bảng nhãn không có chút liên quan, người nào tin tưởng?"
Đinh Học Nghĩa cũng nói: "Nói như thế, nàng chính là một nước cờ quan trọng mà Chân Bảng nhãn khi còn sống nắm trong tay, là con cờ đặt bên cạnh Vương Chính Khanh? Vậy, là nắm giữ động thái của Vương Chính Khanh, khiến hắn toàn tâm toàn ý trợ giúp Vương Gia mưu thành đại sự?"
Lúc này Chung Tam Hữu chân chính bội phục Chân Bảng nhãn rồi, "Người đã chết, còn có thể an bài một người quan trọng như thế giúp Vương gia, dùng cái này kiềm chế Vương Chính Khanh, quả thật là cao chiêu."
Nhậm Đạt Lương rốt cuộc cũng phục Chân Ngọc, lại dặn bảo Chung Tam Hữu và Đinh Học Nghĩa nói: "Nếu như thế, chúng ta liền không thể động vào Chân thị, hơn nữa chuyện lần trước, chỉ làm như không biết, nhất định không thể lộ ra đầu mối."
Lại nói Chân Ngọc hầu hạ Vương Chính Khanh mấy ngày, rõ ràng cảm giác mình gầy đi, có thể không gầy sao, mỗi ngày leo lên leo xuống, lúc thì lau người lúc thì đổi thuốc, tất cả đều là công việc dùng thể lực, hơn nữa, rõ ràng đã là mùa thu rồi, mỗi lần thay thuốc cho Vương Chính Khanh này, cả người đều ra mồ hôi. Một khi đổ mồ hôi, người dễ dàng gầy đi mà!
Vương Chính Khanh cũng cảm giác mình gầy, trên giường dưỡng thương, vốn là khẩu vị đã không tốt, ăn được ít, mà lại quan tâm kết quả Cửu Giang vương đuổi bắt thích khách, còn có, mỗi lần Ngọc nương thay thuốc, động tác cũng quá thô lỗ, mỗi lần đổi xong, cứ có cảm giác bị giày vò một lần, mấy ngày này, có thể không gầy sao?
Vương Chính Khanh dưỡng thương mấy ngày nay, Cửu Giang vương mỗi ngày đều phái người tới thăm, nhìn ân sủng hơn ngày trước. Mọi người thấy ở trong mắt, làm sao không tới tham gia náo nhiệt? Nhất thời Vương gia người đến người đi, xe ngựa huyên náo, lấy cớ để thăm bệnh, thực ra là lập quan hệ.
Tiền thị nguyên là tổ chức hội thưởng hoa, bởi vì Chân Ngọc muốn hầu hạ Vương Chính Khanh nên không thể tới dự, còn cố ý tặng mấy bồn hoa tới cho Chân Ngọc, nói không thể tới dự, đưa tới cho nàng thưởng thức cũng giống như vậy.
Chân Ngọc thì biết rõ, nàng đã chiếm một chỗ đứng trong hàng quý phu nhân rồi, về sau không lo không ai mời nàng dự tiệc.
Trong lúc này, Sử Thiết Thủ quả nhiên tìm đến Hồ ma ma, nói phụ thân hắn uống mấy ngày thuốc, bệnh tình đã ổn định, chỉ là hắn không tìm thấy Sử Văn Điền, hiện nay còn chưa tìm được việc làm, chưa có bạc trả Chân Ngọc, mong thư thả thêm chút.
Khi Hồ ma ma bẩm báo cho Chân Ngọc biết thì Chân Ngọc dặn bảo: "Ma ma đến quán trà vắng người tìm vị trí, ta muốn hẹn gặp Thiết Thủ một lần."
Hồ ma ma không rõ chân tướng, khuyên nhủ: "Tam phu nhân nếu có muốn nói với Sử lang quân, để ta truyền lời là được, cần gì tự mình gặp hắn? Nếu bị người nhìn thấy, truyền ra lời nói xấu gì sẽ không tốt."
Chân Ngọc suy nghĩ một chút, cúi xuống nói bên tai Hồ ma ma: "Sử Văn Tứ là hộ viện trong vương phủ, tương lai Sử Thiết Thủ tìm hắn, hắn sẽ tự nghĩ cách giúp Sử Thiết Thủ, cũng vào vương phủ làm hộ viện gì đó. Hiện nay ta có ân với sử Thiết Thủ, lại trấn an một phen, lấy lòng một phen, không sợ hắn không suy nghĩ báo ân. Hắn muốn báo ân, ta cũng vậy không cần khách khí, chỉ cần hắn lưu ý một số người cùng chuyện bất lợi choTam gia ở vương phủ, rỗi rãnh nói cho ta biết một tiếng, để cho ta có phòng bị, cũng nghĩ cách đối phó."
Mấy ngày trước Hồ ma ma tận mắt thấy Chân Ngọc đột nhiên nhanh nhẹn, cứu Cửu Giang Vương một mạng, lúc này nghe được lời nàng nói, cũng là sâu xa có lí. Trong vương phủ có một tai mắt, không chừng về sau cũng có thể giúp được Tam gia một tay! Mà lại không phải khiến Sử Thiết Thủ làm chuyện thương thiên hại lý gì, chắc hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Chân Ngọc lại suy nghĩ, Sử Thiết Thủ tuy là học võ, tâm tư lại còn tinh tế, là một ngươi hữu dũng hữu mưu, nếu có hắn tương trợ, có lẽ có thể tra ra là ai hạ độc mạn tính(chậm phát tác) trong trà sâm hại mình.
Ngày hôm sau, Chân Ngọc mượn chuyện xuất phủ mua thuốc cho Vương Chính Khanh, dẫn Hồ ma ma lặng lẽ đến một quán trà ít người.
Sử Thiết Thủ đã sớm đợi ở bên trong phòng trên lầu hai, thấy Chân Ngọc tới, vội vàng đứng lên chào, miệng nói gặp qua Tam phu nhân.
Chân Ngọc ngồi xuống đối diện hắn, ý bảo Hồ ma ma giữ cửa, lúc này mới cười nói: "Huynh cứ gọi ta Ngọc nương là được rồi! Tính ra, chúng ta cũng có quan hệ họ hàng, lại muốn gọi huynh một tiếng Sử đại ca."
Sử Thiết Thủ năm nay hai mươi lăm tuổi, hai tỷ tỷ lấy chồng ở xa, trong nhà chỉ có hắn một đàn ông, vốn là đã đính hôn, không ngờ năm năm trước vị hôn thê của hắn bệnh mà chết, lại là lỡ hôn sự. sau đó, lại bởi vì phụ thân mắc bệnh lạ, vì chữa trị bệnh cho phụ thân mà khuynh gia bại sản, trong nhà không có tích góp, tự nhiên không cưới được thê tử. Những năm gần đây, thân thích có gia cảnh tốt một chút dần dần cũng xa cách, đừng nói tới có tiểu nương tử cười với hắn một tiếng rồi. Hôm nay Chân Ngọc vừa cho hắn mượn bạc, vừa gọi Sử đại ca. Trong lòng hắn không khỏi nóng hầm hập. Chỉ suy nghĩ phải dùng cách gì báo phần ân tình này.
Chân Ngọc liền nói chuyện đã nói với Hồ ma ma cho hắn nghe, nói chưa hết ý: "Ta cũng biết rõ chuyện như vậy không thể cưỡng cầu, nếu làm như vậy, bị chủ tử nghi ngờ, tương lai một khi xảy ra chuyện gì, cũng không tốt cho huynh. Mà ta gả vào Vương gia, cũng không đắc chí, nếu không giúp được Tam gia, chỉ sợ. . . . . ."
Sử Thiết Thủ vừa nghe lời Chân Ngọc nói, vốn cũng có chút khó xử, nếu vào vương phủ, chính là người của vương phủ, tự muốn trung thành với chủ tử, sao có thể nói chuyện trong vương phủ cho người ngoài biết đây? Nhưng vừa thấy vành mắt Chân Ngọc đỏ đỏ, đáng thương không chỗ nương tựa, trái tim nhất thời nóng lên, thế là bất chấp gật đầu đồng ý.
Cũng chỉ là nghe ngóng chuyện bất lợi với Trạng Nguyên gia, hơi lưu ý một chút, nói cho nàng biết một tiếng, cũng không phải bảo ta hại người, chắc cũng không có gì.
Thấy sử Thiết Thủ đáp ứng rồi, Chân Ngọc liền đứng lên cúi người nói cảm ơn.
Sử Thiết Thủ vội hư đỡ (đỡ hờ ý), để cho nàng không cần đa lễ.
Chân Ngọc suy nghĩ một chút, lại nói: "Trong vương phủ có một vị là mưu sĩ Nhậm Đạt Lương, là hồng nhân bên cạnh Cửu Giang vương, Tam gia cùng hắn không có giao tình với hắn lắm. Nếu có thể, mong huynh giúp để ý hắn một chút."
Sử Thiết Thủ vừa nghĩ, được, dù sao là người bất lợi cho Trạng Nguyên gia, cũng phải lưu ý. Nhưng mà, chuyện vào vương phủ của hắn, chữ Bát (八) còn chưa viết nét phẩy (chữ(八) do nét mác và nét phẩy tạo thành, thiếu nét phẩy chỉ chuyện chưa thành), cứ đồng ý này đồng ý nọ, có phải là quá sớm hay không?
Chân Ngọc nhìn ra lo âu của hắn, cười nói: "Nếu vẫn tìm không Sử Văn Điền, không vào được vương phủ, ta sẽ cầu xin Tam gia một chút, để cho hắn giúp huynh vào vương phủ nhận một chức hộ viện." Nếu có thể không kinh động đến Vương Chính Khanh, đương nhiên càng tốt.
Sử Thiết Thủ vừa nghe, có chút hiểu, thật ra thì Chân Ngọc giúp hắn, là có mục đích. Đây là muốn để hắn vào vương phủ làm tai mắt cho nàng! Bởi vì trong nội tâm thoáng mâu thuẫn, rất nhanh đã nghĩ thong rồi. Không có Chân Ngọc, chỉ sợ phụ thân hắn lần này đã bệnh chết. Hiện Chân Ngọc là ân nhân cứu mạng, vì ân nhân làm chút chuyện, cần gì so đo quá nhiều?
Gặp qua sử Thiết Thủ, trên đường trở về phủ, bước chân Chân Ngọc nhẹ nhàng rất nhiều. Trong thời gian trong sinh này, thật ra thì đã mơ hồ cảm giác được, mình độ suy nghĩ tỉ mỉ cùng độ nhanh nhẹn, đã là giảm giá, không còn trù mưu ngàn dặm như kiếp trước nữa. Chính là phương diện tính cách, cũng thay đổi rất nhiều, lại không thể tự khống chế như kiếp trước, cũng dựa theo miêu tả của Hồ ma ma, thể hiện tính tình của nguyên chủ. Cũng bởi thế, trong một khoảng thời gian như vậy, Hồ ma ma mới không có hoài nghi nàng.
Vương Chính Khanh mấy ngày nay cùng Chân Ngọc chung đụng quen rồi, nhất thời không thấy Chân Ngọc, lại có chút không quen, nói với Lập Hạ nói đứng bên cạnh lần nữa: "Đi xem một chút Tam phu nhân trở lại chưa?"
Lập Hạ có chút bất đắc dĩ, Tam gia à, Tam phu nhân chỉ là ra ngoài một chút, ngài đã hỏi bảy, tám lần rồi. Nàng suy nghĩ, cũng không dám trái lời Vương Chính Khanh, đã vén mành đi ra hành lang xem xét, lại kêu một tiểu nha đầu đi ra ngoài cửa nhìn.
Trong chốc lát, tiểu nha đầu chạy tới nói: "Tam phu nhân về rồi!"
A, thật tốt quá! Lập Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Vương Chính Khanh nghe được Chân Ngọc trở về, rồi lại tức giận, ta bị thương, nàng lại bỏ ta đi lâu như vậy?
Chân Ngọc vào phòng thì thấy mặt Vương Chính Khanh đang đen lại, không khỏi hỏi "Làm sao vậy? Là bọn nha đầu hầu hạ không được tốt sao?"
Vương Chính Khanh không để ý tới nàng, còn quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng.
Chân Ngọc có chút không hiểu, quay đầu hỏi Lập Hạ: "Các ngươi hầu hạ thế nào, lại chọc giận Tam gia?"
Vương Chính Khanh nghe thấy Chân Ngọc muốn trách phạt Lập Hạ, liền nói: "Không liên quan tới họ."
Chân Ngọc vừa nghe, liền phất tay để Lập Hạ lui xuống, tự tay rót trà cho Vương Chính Khanh uống, lại nói: "Vết thương ngươi cũng khỏi được bảy tám phần rồi, không bằng chuyển về thư phòng ở đi?"
Vương Chính Khanh nhận Chân Ngọc trà, sắc mặt mới hơi giãn ra, nghe được lời này, sắc mặt lại đen lại, vết thương của ta còn chưa khỏi toàn bộ, nàng liền đuổi người! thật vô lí mà? Đi thì đi, ai sợ ai? Chỉ là sau này nàng đừng cầu ta vào phòng nàng.
Hai vợ chồng đều có tâm sự riêng, ngoài phòng lại có nha đầu đi vào bẩm: "Tam gia, Tam phu nhân, Diêu gia lang quân mang theo phu nhân đến thăm."
" Diêu gia nào?" Vương Chính Khanh hỏi một câu, đợi nha đầu báo danh hiệu, nhất thời cũng sững sờ, lại nghĩ thêm cũng thấy thư thái, mặc dù bình thường không có qua lại với Diêu Ngọc Thụ này, nhưng dù sao cũng cùng làm việc trong vương phủ cho vương gia, lần này mình bị thương vì Vương Gia, hắn tới thăm, cũng là chuyện đương nhiên.
Chân Ngọc vừa nghe là Diêu Ngọc Thụ mang theo phu nhân tới thăm, không khỏi liếc về Vương Chính Khanh một cái, ý, Diêu Ngọc Thụ phu nhân này, không phải Bạch Cốc Lan sao?
Bạch Cốc Lan vẫn là lần đầu tiên đến Vương gia, vào đình viện Vương gia, thấy bố cục tinh xảo, không khỏi khẽ than thở, chỉ thiếu chút nữa, nàng đã có thể trở thành nữ chủ nhân nơi này, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, khiến cho hôm nay chỉ thành khách.
Chân Ngọc ra đón, sai người dẫn Diêu Ngọc Thụ đi vào gặp Vương Chính Khanh, nàng ở đây đón Bạch Cốc Lan vào trong sảnh dùng trà, nói chút nói phiếm.
Bạch Cốc Lan mỉm cười hỏi Chân Ngọc chút chuyện nhà, chưa dứt lời đã chuyển đề tài nói: "Phu nhân vào Vương gia cũng một năm rồi, lại không có chút động tĩnh sao? Thật ra ta nhận biết một vị thánh thủ phụ khoa, nếu phu nhân không có ghét bỏ, không phiền lặng lẽ dẫn hắn tới phu nhân khám một chút."
Chân Ngọc sững sờ, lập tức hiểu ý, a, đây là nói nàng đến nay vẫn không mang thai, có phải thân thể có vấn đề hay không? Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng mỉm cười đáp lại nói: "Nếu như mời người khám, nói không thể quá nhiều lần, nếu là quá nhiều lần, cũng không dễ mang thai. Hiện tam lang bị thương, vừa đúng lúc cần tĩnh dưỡng, ta cũng có thể nhân cơ hội tĩnh dưỡng." Phía sau những lời này, vĩ âm mềm mại, lôi ra từng sợi tơ dư vị, để cho người phải suy nghĩ.
Bạch Cốc Lan vừa nghe, trong đầu liền xuất hiện một cảnh tượng nhu hòa đẹp đẽ, trong đó nam nữ tựa vào nhau, ân ái vô hạn, trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút không thể tiếp nhận. Trong lòng nàng, Vương Chính Khanh nên nhớ mãi không quên với nàng, vì thế lạnh nhạt thê thất, không ngờ. . . . . . . Vương Chính Khanh, chàng được lắm, được lắm, năm đó dụ được lòng ta, hại ta lầm lỡ hôn kỳ, không thể không gả cho Diêu Ngọc Thụ, còn chàng lại cùng kiều thê ân ái, không nhớ tới người cũ nửa điểm, hôm nay lại để cho nàng dùng ngôn ngữ kích thích ta, thù hận này, tương lai có cơ hội tất nhiên sẽ trả lại gấp đôi.
Tiễn phu thê Bạch Cốc Lan, Chân Ngọc đi vào hầu hạ Vương Chính Khanh, vừa nói Bạch Cốc Lan tình trạng, vừa nói: "Vị Bạch nương tử này thật kỳ quái, dáng vẻ hận ta vô cùng!"
Vương Chính Khanh giật mình, đưa tay cầm tay Chân Ngọc nói: "Lại nữa, nàng trước kia chính là nghi thần nghi quỷ như vậy, mới không được người yêu thích."
Chân Ngọc kinh ngạc, a, làm nữ nhân không thể có lòng nghi ngờ? Phải hào phóng ngồi nhìn gian tình phát triển?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.