Giảo Phụ

Chương 20: Xem tướng cho Cửu Giang vương




"Ngươi nhìn thấy rõ ràng sao?" Thân ma ma không thể tin vào tai của mình, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ.
Yên Chi nói: "Trạng Nguyên phu nhân chải kiểu tóc linh lung, trên đầu là trâm hồ điệp tơ vàng, mặc váy dài màu đỏ, trang phục chói mắt như vậy, dù ánh trăng mờ, cũng không thể nhận lầm được."
Thân ma ma vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, hồi lâu nói: "Trạng Nguyên phu nhân này cũng là lần đầu tiên tới vương phủ dự tiệc, có lẽ là đi lầm đường, vào nhầm phòng, ngẫu nhiên gặp phải Vương Gia chăng?"
Yên Chi nghe xong lời này, trái tim kinh hoàng cả buổi tối mới thoáng an định một chút, gật đầu nói: "Có lẽ là như thế này."
Thân ma ma dặn dò Yên Chi nói: "Chuyện tối nay chỉ nên giữ ở trong bụng, chỉ coi không có chuyện này, ngàn vạn lần không thể lọt ra ngoài, biết không?"
Yên Chi giọng điệu thở dài nói: "Ma ma yên tâm, chuyện như thế sao dám nói cho người khác biết? Chỉ hi vọng như ma ma nói, tối nay chỉ là ngẫu nhiên."
Thân ma ma lại dặn dò Yên Chi mấy câu, thấy nàng bị dọa không nhẹ, sợ nàng lộ ra đầu mối trước mặt Thân thị, khiến Thân thị nghi ngờ, liền nói: "Bữa tiệc cũng sắp giải tán rồi, ngươi tạm đi xuống nghỉ ngơi trước, rồi sáng mai đến chỗ vương phi hầu hạ."
Yên Chi đáp, thở phào xoay người đi xuống.
Hồ ma ma suy nghĩ một chút, quay đầu đi ra ngoài gọi một ma ma tâm phúc, để cho nàng điều tra tất cả hành động trong tối nay của Chân Ngọc trong. Đợi phân phó xong, quay đầu vào phòng khách, khi đứng ở sau lưng Thân thị, thì âm thầm nhìn Chân Ngọc một chút.
Nữ nhân này lông mày cành liễu, khi sóng mắt lưu chuyển, kiều diễm rực rỡ, câu hồn lạc phách, quả thật có mấy phần thùy mị, không thua các vị mỹ nhân trong vương phủ. Nhưng nàng là Trạng Nguyên phu nhân, cần gì quyến rũ Vương Gia đây? Vả lại Vương Chính Khanh tài mạo xuất chúng, lúc trước cũng là lang quân như ý của nữ tử trong kinh mơ ước, nàng gả cho người như vậy, còn có gì chưa đủ? Hơn nữa, Vương Gia muốn lăn lộn cùng nữ nhân khác, cần gì chọn viện của Chân Bảng nhãn?
Thân ma ma suy nghĩ, càng suy nghĩ càng thấy chuyện Chân Ngọc và Cửu Giang vương cùng ở một phòng, nhất định có nội tình khác. Nhất thời bỏ đi tâm tư muốn nói cho Thân thị, muốn quan sát thêm lần nữa nữa, nếu không có bằng chứng cụ thể, liền đè chuyện này xuống trước, chỉ coi như chưa từng phát sinh, tránh cho Thân thị phiền lòng.
Bà đang phỏng đoán, lại đi nhìn kỹ trang phục của Chân Ngọc, qua cái nhìn này bà liền thay đổi sắc mặt.
Búi tóc của Chân Ngọc không chỉnh tề như phu nhân khác, có chút lộn xộn, ngay cả vạt áo, cũng có mấy nếp nhăn không dễ nhìn thấy, nhìn lại giầy thêu hoa, mũi giày cũng dính bụi bặm, càng nhìn càng thấy giống như cùng người lăn qua một lần.
Chân Ngọc không biết Thân ma ma đang quan sát nàng, nàng mặc dù giả như xem kịch, khóe mắt lại đi nhìn Đường Diệu Đan, chỉ than thở mình sống lại làm nữ nhân, không còn duyên phận với Đường Diệu Đan rồi.
Đường Diệu Đan nhận thấy được ánh mắt của Chân Ngọc, ngẩng đầu nhìn qua, nhất thời lại dời đi chỗ khác rồi, cực kỳ chán chường, Trạng Nguyên phu nhân này cũng không biết trúng tà gì, không có việc gì cũng nhìn ta chằm chằm?
Chân Ngọc thấy Đường Diệu Đan xoay đầu đi, nhất thời giật mình, biết mình đường đột, vội thu hồi tầm mắt, chuyên tâm xem kịch. Chỉ ánh mắt của nàng mặc dù đang xem kịch, lòng lại suy nghĩ rối bời. Trong nháy mắt, rồi lại nhớ tới một chuyện, không khỏi lo lắng, nhớ cuối tháng bảy năm Cảnh Thái thứ tư Đường Diệu Đan ngắm hoa sen thì không may rơi xuống nước, khi vớt lên do quá mức kinh sợ, hơn nữa uống mấy ngụm nước, cũng ước chừng bị bệnh ba tháng mới khỏi. Hôm nay mình nhớ lại chuyện này, có thể nào trơ mắt nhìn lại nàng rơi xuống nước đây? Chỉ là ngày rơi xuống nước đến tột cùng là ngày hai mươi bảy hay là ngày hai mươi tám, lại không nhớ ra.
"Vương phi, lúc trước ở Giang Nam ta học qua thuật xem tướng một chút, tối nay xem Quận chúa Diệu Đan, cũng là cảm thấy ấn đường nàng hơi tối, chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ có chút tai ương nhỏ. Tuổi của nàng, tháng bảy lại kị nước. Tháng này nhất định không thể đến gần hồ hoa sen ao cá chép..., cẩn thận rơi xuống nước. Đợi qua tháng này thì sẽ tốt lên." Chân Ngọc châm chước ngôn từ, cuối cùng nói lời này với Thân thị.
Thân thị vừa nghe vô cùng kinh ngạc, cười nói: "Trạng Nguyên phu nhân lại hiểu được tướng thuật? Trước tiên giúp ta xem xem một chút, xem xem ta sau này như thế nào?"
Kiếp trước Chân Ngọc là tài tử, đọc thuộc Ngũ kinh, tướng thuật tự nhiên cũng học qua, nhưng tướng thuật này không bằng thuật trị nước, không bỏ ra thời gian nghiên cứu, nhưng mà, nói vài lời dỗ dành vương phi, ngược lại có thể . Bởi vậy cười nói: "Vương phi cặp mắt có hồn, chính xác phong long (>_
Thân thị nghe xong, trúng ngay tâm sự, trong nội tâm mừng thầm, không khỏi cười mà nói: "Tương lai nếu là có đại phúc duyên, đến lúc đó sẽ cám ơn cát ngôn (lời nói tốt lành) của ngươi hôm nay."
Chân Ngọc cười nói: "Như thế, trước hết phải cám ơn vương phi tương lai ban thưởng rồi." Nói xong, hai người cùng nhau nở nụ cười.
Thân thị cười một tiếng như vậy, trong lòng khẽ nhúc nhích, có lòng muốn hỏi Chân Ngọc thêm vài câu nữa, nhất thời ngẩng đầu thấy trên đài là màn kịch náo nhiệt, liền dặn dò Đường Diệu Đan giúp tiếp khách, còn nàng giật nhẹ ống tay áo của Chân Ngọc, lấy cớ thay quần áo, hai người cùng đi ra yến phòng.
Hai người tới tiểu sảnh, cho người dâng trà lên trước, mới nói chuyện. Thân thị muốn hỏi Chân Ngọc thêm vài câu, thật ra thì cũng có chút bệnh cần hỏi thầy thuốc. Bởi vì Đương Kim Hoàng Đế tin theo đạo giáo, mấy năm nay tăng đạo (sư và đạo sĩ) hoành hành ở Kinh Thành, miệng đầy huyền thuật, mở miệng liền đoán số mệnh, nói đến tiền đồ, lừa gạt rất nhiều tiền tài. Sau khi Cửu Giang vương lên giám quốc, hạ lệnh lùng bắt một nhóm tăng đạo nói năng hồ đồ, để làm gương tốt, cũng không mời những tăng đạo này về đoán mệnh nói bát tự.
Thân thị cũng tin những thứ này, chỉ cho rằng mặc dù có tăng đạo lừa người, nhất định cũng có tăng đạo có bản lãnh thật sự, không thể một gậy đánh ngã một thuyền người (vơ đũa cả nắm ý). Nhưng Cửu Giang vương đã hạ lệnh, nàng cũng không thể lén lút đi mời người xem tướng đoán bát tự được. Hiện nay nghe được lời Chân Ngọc nói, lại muốn mời Chân Ngọc giúp Cửu Giang vương xem một chút.
"Tướng thuật này của Trạng Nguyên phu nhân, là học từ người nào?" Thân thị cười hỏi.
Chân Ngọc thấy Thân thị hỏi nàng cái này, trong lòng cũng đã có tính toán khác , cũng muốn mượn chuyện tướng thuật, chỉ điểm cho Thân thị, đến lúc đó sẽ chỉ điểm cho Cửu Giang vương, để hắn tránh được một chút tai họa. Bởi vậy cười nói: "Tổ phụ ta cũng hiểu một chút tướng thuật, cũng có chút tâm đắc, cho nên nhàn rỗi nói với chúng ta, liền học một chút."
Chân Ngọc cũng là từ trong miệng Hồ ma ma biết được chuyện tổ phụ nguyên chủ hiểu được tướng thuật, lần này nói như vậy, không chút sơ hở.
Thân thị vừa nghe, liền yên tâm, nếu là gia truyền, liền không thể so với bên ngoài những thuật sĩ giang hồ kia, một miệng toàn lời dối trá. Bởi vậy nhỏ giọng nói: "Không gạt ngươi, vương phủ gần đây bận rộn, Vương Gia đêm ngủ không an, còn có nhiều chuyện phiền lòng, chỉ sợ sẽ có điều không thuận. Cũng muốn nhờ ngươi xem tướng cho Vương Gia một phen, xem chàng có chuyển cơ (cơ hội chuyển đổi) hay không?"
Chân Ngọc vội khiêm tốn nói: "Ta học chỉ là chút lông gà lông vịt, nếu xem không chuẩn, vương phi đến lúc đó chớ trách tội."
"Không trách ngươi không trách ngươi!" Thân thị cười khoát tay, lại khuyên Chân Ngọc uống trà.
"Thân ma ma, đi mời Vương Gia đến thư phòng một chuyến." Thân thị cất giọng gọi Thân ma ma vào, cười nói: "Trạng Nguyên phu nhân là người mình, nhưng không có gặp qua Vương Gia, cũng nên gặp một chút, đừng để ở bên ngoài lại không quen biết, đến lúc đó đại thủy tràn lên miếu Long Vương, người trong nhà lại không biết người trong nhà."
Thân ma ma nghe được lời của Thân thị, không khỏi nhìn Chân Ngọc một cái, cũng tốt, hãy để cho bọn họ gặp mặt nhau, xem bọn họ có gì bất ổn không. Nếu lộ ra chút gì đó không đúng, phải đề phòng trước, đến lúc đó phải cắt đứt sự dây dưa của hai người.
Cửu Giang vương nghe nói Chân Ngọc muốn bái kiến hắn, không khỏi kinh ngạc vạn phần, vừa mới len lén gặp qua, giờ lại muốn lộ liễu gặp lại một lần?
Thân ma ma cũng là thuật lại lời Thân thị, cười nói: "Vương Gia trọng dụng Vương Trạng nguyên, vương phi không dám chậm trễ Trạng Nguyên phu nhân. Hiện nay Trạng Nguyên phu nhân muốn gặp Vương Gia một lần, Vương Gia cũng nên cho mấy phần mặt mũi, gặp nàng một lần mới phải."
"Ừm!" Cửu Giang vương đáp một tiếng, giao phó nói: "Vậy gặp mặt một chút ở thư phòng phía bên trái yến phòng đi!"
Thân ma ma nghe xong, tự đi bẩm báo với Thân thị.
Thân thị liền kéo Chân Ngọc đi tới thư phòng ở bên trong, mới ngồi xuống, Cửu Giang vương liền tới.
Thân ma ma đứng ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn Chân Ngọc, thấy Cửu Giang Vương Nhất đi vào, ánh mắt của nàng liền sáng lên, cả người như linh hoạt hẳn lên, trong lòng không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ giữa Vương Gia và nàng, thật sự có chuyện không thể cho ai biết?
Cửu Giang vương thấy Chân Ngọc, nghĩ tới cảnh hai người đơn độc gặp nhau lúc nãy, mặc dù vờ nghiêm túc, rốt cuộc cũng nhìn Chân Ngọc một cái.
Ngay trước mặt Thân thị và Thân ma ma, Chân Ngọc dĩ nhiên là bái kiến Cửu Giang vương theo như lễ nghi.
Bỗng Thân thị ý bảo Thân ma ma lui xuống, Thân ma ma bất đắc dĩ lui xuống.
Bởi vì lúc trước Cửu Giang vương nghiêm trị giang hồ thuật sĩ, tuyên bố không để người ta xem tướng, lần này Thân thị lại không dám nói là Chân Ngọc xem tướng giúp hắn, chỉ giới thiệu Chân Ngọc cho Cửu Giang vương biết, một mặt ám hiệu Chân Ngọc, để cho nàng nhìn kỹ Cửu Giang vương một lần.
Chân Ngọc thấy Thân thị nháy mắt liên tiếp, chỉ đành ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Giang vương.
Ở trước mặt Thân thị, Cửu Giang Vương chỉ làm như là lần đầu tiên gặp Chân Ngọc, lại phát hiện Chân Ngọc nhìn lén hắn, không khỏi cảm thấy hơi giận lại hơi ngọt. Nữ tử này thật quá lớn mật rồi, lại dám nhìn lén Bổn vương ngay trước mặt vương phi! Nữ nhân như vậy, chỉ sợ sẽ trở thành tai họa, phải nghĩ cách làm nàng chết tâm.
Thân thị thấy Cửu Giang vương lườm Chân Ngọc một cái, vẻ mặt hình như không vui, cũng toát mồ hôi thay Chân Ngọc, Vương Gia luôn luôn uy nghiêm, phụ nhân trong phủ rất ít người dám nhìn thẳng hắn, hiện tại trạng nguyên phu nhân nhìn thẳng hắn như vậy, chỉ sợ Vương Gia cảm thấy bị mạo phạm, muốn tức giận rồi.
Cửu Giang vương lại nói sơ sơ hai câu, không chống cự nổi ánh mắt tấn công kia của Chân Ngọc, đứng lên rời đi.
Đợi Cửu Giang vương vừa đi, Thân thị liền hỏi Chân Ngọc kết quả xem tướng.
Chân Ngọc nói ột hồi, nói xong Thân thị gật đầu liên tục.
Phòng bên ngoài Bạch Cốc Lan biết được Thân thị ở trong thư phòng, bởi vậy vén rèm đi vào, liếc mắt thấy Chân Ngọc cũng ở đây, nhất thời lại muốn lui ra ngoài.
Thân thị ngẩng đầu liếc thấy mắt Bạch Cốc Lan sưng đỏ, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch Cốc Lan cười nói: "Vừa mới đi ra ngoài, bị bụi bay vào mắt, xoa nhẹ một chút, thế là thành như vậy, ta lại đi xoa mắt một chút." Nói rồi đi luôn.
Chân Ngọc nhìn Bạch Cốc Lan chạy trối chết, nghĩ đến nàng rủ Vương Chính Khanh bỏ trốn mà không được, không khỏi lắc đầu một cái.
Lại nói đến Cửu Giang vương đi thẳng ra ngoài, nhưng bước chân lại có chút mơ hồ, nhớ lại ánh mắt của Chân Ngọc, thủy triều trong lòng sôi trào, nhất thời lại tự trách phản ứng của mình, cũng không phải là chưa từng thấy nữ nhân si tình, tại sao bị Chân thi nhìn một cái, cảm giác trong lòng lại tê dại? Hắn đi tới chỗ hẻo lánh, tay áo vung lên, một hà bao rớt xuống đất, nhất thời nhặt lên, lúc này giơ về phía ánh sáng nhìn kỹ, thấy hà bao thêu hó văn Như Ý Cát Tường, rõ ràng là kiểu hà bao nam, trái tim nhất thời lại nổi lên những ngọn sóng nhỏ, hà bao này nhất định là nàng để thêu tặng Bổn vương, cố ý làm rơi ở trong tủ treo quần áo, để cho Bổn vương nhặt được . Hắn suy nghĩ, vội đem hà bao vào trong tay áo lần nữa.
Nhất cử nhất động này của Cửu Giang vương, đều rơi vào tầm mắt của Nhậm Đạt Lương đứng cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.