Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 442: Ánh Vàng Rải Đầy




Thành Quang Minh nước Mã Toa.
Lịch sử của thành Quang Minh mặc dù chưa thể tính là lâu nhưng những ngày qua quân đội thay đổi như đèn kéo quân, lại sắp đuổi kịp Minh Na Tư Đặc Lai rồi
Ky binh Lam Vũ mặc dù rút lui nhưng vẫn cách thành Quang Minh một khoảng không xa, một phần binh lực đã điều tới hành lang Á Sâm, chỉ để lại hai quân đoàn chừng sáu vạn kỵ binh.
Tháng 9 là mùa thu hoạch, trước đâv mùa này ở nước Mã Toa là phong cảnh tấp nập, trong đồng rộng là nông dân với nụ cười hạnh phúc, nhưng giờ đã không còn cảnh đó nữa.
Chuyên gia quân Lam Vũ đã tới, bệnh sâu hại lúa dần bị đẩy lui, nhưng do cư dân đào vong, quán đội qua lại, nên làm vùng đất này trở nên hoang vu.
Trên đường phố thành Quang Minh, không thấy có bao người, vì họ cũng chạy sạch rồi, chỉ có binh sĩ quân đoàn Vũ Văn Phân Phương mới đến còn đang giữ vững vị trí của mình.
Kỳ thực hiện giờ nước Mã Toa chiến hỏa lan tràn, thành Quang Minh lại thành nơi yên bình nhât, sống ở nơi này không có nguy hiểm tính mạng, có lẽ được coi là thế ngoại đào viên rồi.
Mùa hè năm nay cây Phượng Hoàng ở thành Quang Minh đẹp vô cùng, giống như ráng mây bao phủ toàn thành, thu hút rất nhiều người đến xem.
Nhưng cảnh đẹp luôn chẳng dài cây Phượng Hoàng như đang hồi quang phản chiếu, tận tình phát tán vẻ đẹp của mình rồi điêu tàn.
May mắn còn có một loài cây mav mắn thay thế cho sự bất thường của cây Phượng Hoàng, đó là quốc hoa của nước Mã Toa: hoa Cúc.
Tháng 9 trời trong gió mát, trong thành Quang Minh, hoa cúc nở rộ, bên đường, bên rãnh nước, trong sân, hoa cúc đều nở rực rỡ, dùng màu vàng trang điểm cho cả tòa cứ điểm quân sự này, làm cả thành như mang lớp giáp màu hoàng kim.
Ánh mặt trời buổi trưa chiếu lên hoa cúc, làm màu vàng của nó thêm lộng lẫy, nhìn qua cả thành Quang Minh đều thành thế giới hoàng kim.
Nhưng dù nó có cảnh sắc mỹ lệ như thế, người muốn ở lại nơi này lại không nhiều, binh sĩ trên thành đều cúi đẩu ủ rũ không có tâm tư nhìn hoa cúc, thi thoảng có người đi qua bên cạnh nó cũng không dừng lại ngắm mà vội vàng dẫm nát nó.
Khác với các chiến hữu đồn trú ở đây trước kia, đám quân đội Mã Toa này được bảo đảm an toàn, nhưng sĩ khí cực kém như là sắp mạt vận đến nơi.
Thực tế quân Lam Vũ quanh thành Quang Minh chẳng qua là lính canh mà thôi quân đội nước Mà Toa sở dĩ sĩ khí thấp như thế bởi vì bọn chúng không biết nên làm gì, phải làm gì.
Nước Mã Toa cường đại đã không còn nữa, cờ hoàng kim sư tử dù vẫn tung bay, nhưng quốc gia nó đại biểu cho đã biến mất rồi
Từ sau khi Vũ Văn Chấn Thiên chết đi, nước Mã Toa thật sự đã hoàn toàn tan rã, có quá nhiều người muốn làm chủ nhân vùng đất này, có quá nhiều người tuyên bố là chúa tể tương lai của nước Mã Toa.
Danh sách để lại của Vũ Văn Chân Thiên chả còn tác dụng gì, thậm chí người ta quên mất trên đời này có một người tên Vũ Văn Chấn Thiên, một buổi lễ truy điệu đơn giản cũng không có.
Là người kẻ thừa được chỉ định, Vũ Văn Phân Phương tỏ ra trầm mặc, như mất đi ý thức, không còn lại phong tư không thua kém nam nhi trước kia nữa.
Tuyệt đại đa số thời gian Vũ Văn Phân Phương ở trong phòng ngủ của mình, ngủ mê mệt như muốn vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, tất cả trên đời này không còn quan hệ chút gì tới nàng nữa, sở dĩ nàng còn sống chỉ bời vì nàng không có gan tự sát.
Mỗi ngày Vũ Văn Phân Phương đều thẫn thờ đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn hoa cúc nở rực rỡ bên ngoài, mỗi lần là tới mấy tiếng liền, đôi khi thậm chí cả cơm cũng không ăn.
Ở Mông Thái Kỳ, tháng 9 cũng là mùa hoa cúc nở, Vũ Văn Chấn Thiên khi còn trẻ thậm chí còn đích thân chăm sóc hoa cúc, khiến nó có địa vị cao vời trong nước Mã Toa, khi hoa cúc nở là cử hành đủ các loại hoạt động thưởng hoa.
Nhưng năm nay..
Hoa cúc đã bị lãng quên rồi.
Chiến hòa lan tràn, sinh linh đồ thán, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn ai để ý tới hoa cúc nữa? Có lẽ chỉ còn Vũ Văn Phân Phương thôi.
Ngay cả những tướng lĩnh phong nhã của nàng, lúc này cũng đã mất đi hứng thú với hoa cúc rồi, đa phần bọn họ chỉ hủy hoa chứ không phải thưởng hoa.
Có lẽ trên đời này chỉ có Dương Túc Phong là có thể chấp nhận cuộc sống như thế của nàng, thậm chí y còn chuyên môn tặng Vũ Văn Phân Phương hai chậu hoa cúc, kết quả bị nàng nhổ hết sạch hoa, để lại mỗi chậu hoa.
Vũ Văn Phân Phương nói:
- Hai cái bồn hoa này rất đẹp.
Phản ứng của nàng tức thì được báo cho Dương Túc Phong, rất nhiều người cho rằng y sẽ nổi giận, đã lâu lắm rồi mới có người không nể mặt y như thế, nhưng Dương Túc Phong lại chỉ thị:
- Gửi cho cô ấy thêm mấy bồn hoa nữa.
Bốn giờ chiều, mặt trời ngả về phía tây, hoa cúc càng thêm vàng rực rỡ.
Một tướng quân Mã Toa tuấn tú vượt qua hành lang hoa cúc dài tới trước phòng của Vũ Văn Phân Phương, ở cửa có cảnh vệ thiếp thân của Vũ Vãn Phân Phương gác, hông gài súng lục Mạt Lai Đức cảnh giác nhìn bốn phía.
Bọn họ đều từ đế quốc Lam Vũ điều tới, thuộc biên chế đoàn cảnh vệ của thống soái tối cao, bất quá bọn họ không kiểm tra quan quân hay tới chỗ Vũ Văn Phân Phương này, mau chóng cho qua.
Vũ Văn Phân Phương đang thưởng trà ờ trong phòng khách, trước kia nàng không uổng trà, chỉ uổng nước lọc, nhưng giờ khi rảnh rỗi, Vũ Vãn Phản Phương hái hoa cúc phơi khô làm trà
Loại "trà hoa Cúc" này chẳng dễ uống, chẳng ai biết vì sao Vũ Văn Phân Phương lại có cái khẩu vị này, tướng quân kia đứng nghiêm kính lễ, ánh mắt dừng lên khuôn mặt tú lệ của Vũ Văn Phân Phương, khỏi phải nghi ngờ nàng càng thêm cô tịch, lại càng thêm thanh lệ, cũng càng khiến người ta thêm lo lắng.
Là bộ hạ của Vũ Văn Phân Phương thời gian dài hắn đã quen nhìn khuôn mặt cứng cỏi, oai nghiêm của Vũ Văn Phân Phương rồi, hiện giờ phát hiện mặt nàng vẫn mỹ lệ như thế, nhưng mang theo sự u sầu không sao giải thoát được.
- A Nhĩ Hi Ân, ngươi ngồi xuống báo cáo đi, hi vọng có tin tức làm ta phấn chấn.
Vũ Văn Phân Phương mắt vẫn nhìn hoa Cúc bên ngoài, thậm chí tư thế ngồi cũng không thay đổi.
- Hôm nav vẫn là báo cáo thường ngày.
A Nhĩ Hi Ân tiếc nuối nói, nhìn vẻ mặt của Vũ Văn Phân Phương hắn hoài nghi báo cáo của mình có còn cần thiết không.
Vũ Văn Phân Phương vẫn không thu lại ánh mắt của mình. chăm chú nhìn những con ong bay qua bay lại bên hoa cúc, sự hạnh phúc của bọn chúng như làm nổi bật lên sự khổ sở của Vũ Văn Phân Phương.
Một lúc lâu sau nàng mới hòi:
Chiến dịch Mạc Lạc Tạp tiến hành như thế nào rồi?
A Nhĩ Hi Ân cung kính nói:
Không có biến hóa lớn, hai bên vẫn đối đầu bên sông, thi thoảng có tiến triển rất nhỏ.
- Hôm qua có tin tức nói quân đội của Vũ Văn Lôi Đình đã đột phá sông Duy Tư, nhưng sự thực chứng minh chỉ có một liên đội không tròn biên chế vượt qua sông, kết quả chưa được một ngày đã bị quân đội của Vũ Văn Thuvền Thuyết tiêu diệt, song bên đó cũng thương vong không ít.
Vũ Văn Phân Phương khẽ gật đầu, sau đó nhìn lên tấm bàn đồ quân sự , do ánh sáng không tốt, nhiều mũi tên nhìn không rõ, A Nhĩ Hi Ân muốn tới kéo rèm lên nhưng Vũ Văn Phân Phương khẽ lắc đầu, ý bảo không cần.
A Nhĩ Hi Ân chú ý tới đây là lần đầu trong mấy tháng qua Vũ Văn Phân Phương nhìn bản đồ, trước kia Vũ Văn Phân Phương luôn thẫn thờ, thậm chí khi bản thân báo cáo xong, Vũ Văn Phân Phương vẫn không nhận ra.
Điều này phải chăng Vũ Văn Phân Phương đã bắt đầu "sống" lại rồi?
Hay có lẽ Vũ Văn Phân Phương chỉ đặc biệt chú ý tới chiến sự của Mạc Lạp Tạp?
Sau khi đế quốc Lam Vũ ban bố pháp lệnh các hạm đội cướp bóc ngừng hoạt động, vô số cư dân Mã Toa rời quê vội vàng quay lại nhà của mình, muốn xây dựng lại từ đổng đổ nát, nhưng quân Lam Vũ rời đi không có nghĩa là những cửa cảng nàv được yên bình mà tai họa lớn hơn còn ở đẳng sau.
Do ruộng lúa trong nội địa cơ bản bị bệnh hại làm hỏng rồi còn tình huống ở ven biển lại tốt hơn nhiều, nên nó thành nơi tranh cướp của các thế lực, dù phe nào cũng đem binh lực trọng điểm đặt ở khu ven biển, triển khai tranh đoạt kịch liệt.
Bắt đầu từ tháng 4, Mạc Lạc Tạp một lần nữa trở thành địa ngục nhân gian, Vũ Văn Lôi Đình và Vũ Văn Truyền Thuyết vì tranh đoạt nó mà xuất động lượng lớn binh lực, dốc sức tấn công Mạc Lạc Tạp.
Vũ Văn Lôi Đình binh lực hùng hậu, điều động liền năm vạn người, Vũ Văn Truvền Thuyết không chịu kém, bấu đông giật tây gom được ba vạn người ra trận.
Chiến đấu kéo dài bốn năm tháng trời, hai bên vẫn ngang ngửa, đương nhiên cũng có thể nói là lưỡng bại câu thương.
Luận riêng về binh lực Vũ Văn Lôi Đình chắc chắn chiếm cứ thượng phong, còn Vũ Văn Truyền Thuyết chủ lực phải đặt ở Mông Thái Kỳ, phía nam còn ứng phó với Vũ Văn Tinh Không, hai mặt thụ địch.
Song kỳ quái là Vũ Văn Lôi Đình dù thúc giục quân đội nam hạ thế nào, thì phía nam Mạc Lạc Tạp vẫn nằm trong tay quân của Vũ Văn Truyền Thuyết, chiến đấu kéo dài năm tháng, hai bên tồn thất mấy vạn mà Vũ Văn Lôi Đình còn tổn thất nhiều hơn.
Kỳ thực A Nhĩ Hi Ân cho rằng đây không phải là quân đội chiến đấu, mà là một đám bạo dân vũ trang đánh lộn, quân đội Mã Toa giờ không thể so với quân đội Mã Toa trước kia nữa rồi
Vũ Văn Chấn Thiên trước khi chết đã truyền chỉ rõ ràng, đem hoàng vị giao cho Vũ Văn Phân Phương, nhưng hiện giờ bọn chúng Cưu chiếm ổ Thước, về mặt đạo đức rất bị động, sức chiến đấu của binh sĩ phát huy được mấy phần rất khó nói.
Là kẻ đứng xem, A Nhĩ Hi Ân coi thường loại chém giết vô nghĩa này, Vũ Văn Phân Phương có lẽ còn đợi nhưng cuối cùng nàng vẫn sẽ đánh trở về quốc thổ của mình, nàng sẽ thành hoàng đế mới của nước Mã Toa.
về điểm này A Nhĩ Hi Ân chưa từng hoài nghi, hắn vốn là người phái thân đế quốc Lam Vũ, hiểu rõ tác phong làm việc của Dương Túc Phong, dù Vũ Văn Phân Phương không muốn y cũng ép nàng phải đánh về, với năng lực của Vũ Văn Phân Phương chỉ cẩn phát huy bảy phần là đủ diệt phụ thân, thúc thúc, ca ca của mình rồi.
Trầm mặc một lúc Vũ Văn Phàn Phương hòi:
- Phía nam Mông Thái KỲ có gì mới không?
A Nhĩ Hi Ân nói:
-Đáng tiếc không có, bộ đội của Vũ Văn Truyền Thuyết nam hạ được chừng ba mươi kilomet, nhưng bị Vũ Văn Tinh Không đánh lui, sau khi hắn được người Bản Đô chi viện, thực lực đã tăng cường, nhưng người Bản Đô cũng phái chưa tới ba nghìn kỵ binh tham chiến, không thể quyết định tới chiến cục.
Vũ Văn Phân Phương càu màv:
- Người Bản Đô rốt cuộc có toan tính gì đây?
A Nhĩ Hi Ân cẩn thận đáp:
- Bọn chúng giống chúng ta, muốn cách sông xem lửa cháy, ai mạnh nhất bọn chúng sẽ ngả theo, sau đó đánh hội đồng kẻ thất bại. Thực lực người Bản Đô không yếu, nếu như động viên toàn bộ có lẽ bọn chúng có chừng 20 vạn ky binh, có lẽ bọn chúng đang đợi chúng ta hành động.
Vũ Văn Phân Phương trầm ngâm gật đầu rồi lại im lặng.
Phía nam Mông Thái Kỳ, Vũ Văn Tinh Không và Vũ Văn Truyền Thuyết tranh đoạt dữ dội chẳng kém gì phía bắc.
Vì tranh đoạt vùng đất màu mỡ này Vũ Văn Truyền Thuyết xuất động trên sáu mươi phần trăm binh lực, Vũ Văn Tinh Không đích thân dẫn quân ra trận. Đường Hạc cáo biệt thê tử tân hôn, xuất chinh không chút do dự, cha con Vân Nhạc không ngại xa xôi vạn dặm cũng muốn chia một phần.
Bốn thế lực lúc thì tự do chém giết, lúc thì lại kết minh liên hợp làm binh sĩ tiền tuyến chẳng biết thế nào mà lần, đang chém giết tưng bừng lại đình chiến, nửa tiếng sau lại đâm sầm vào nhau.
Trải qua nửa năm tranh đoạt, vùng đất này cơ bản thành đống đổ nát, đại bộ phận thôn trang đã thành nghĩa địa, xương trắng chất như núi, ôn dịch lan tràn, dù địa ngục cùng chẳng thê thảm như vậy.
Hoàn toàn có thể nói. nước Mà Toa đà bị hủy rồi.
Vũ Văn Phân Phương im lặng một lúc lại hỏi:
- Chỉ thế thôi sao?
A Nhĩ Hi Ân nói:
- Còn có một tin tức chưa chắc lắm
Vũ Văn Phân Phương nói:
- Nói đi.
A Nhĩ Hi Ân nói:
Tình báo của chúng ta thu được tin, cha con Vân Nhạc đã âm thầm phái mật sứ tiếp xúc với đế quốc Lam Vũ, chúng chuẩn bị thành lập vương quốc An Ca Lạp, xin được đế quốc Lam Vũ thừa nhận, nhưng tin tức này chưa đuợc chứng thực.
Vũ Vãn Phân Phương lắc đầu:
- Không cần chứng thực nữa, ta nghĩ tin này là chuẩn xác.
A Nhì Hi Ân cung kính nói:
- Vâng.
Vũ Vãn Phân Phương đột nhiên nghĩ ra điều gì, vẻ mặt có chút quái dị:
- Đường Hạc đâu?
A Nhĩ Hi Ân đáp:
- Đường Hạc còn đang tranh đoạt khu tam giác Tạp Dương Hà, hiện giờ có bảy vạn quân, đã tiêu hao gần hết, nghe nói thê tử của hắn sắp dẫn thêm quân tới chi viện. Phu thê họ sức chiến đấu không tệ. nếu chẳng phải cư dân nơi đó phản kháng quyết liệt, thì bọn họ đã khống chế được nơi đó rồi.
Vẻ mặt Vũ Văn Phân Phương cuối cùng có chút biến hóa. tựa như phẫn nộ, nhưng cuối cùng không nói gì, nàng im lặng ngồi đó nhìn hoa cúc ngoài cửa tâm tư như đã không thuộc về bản thân nữa.
A Nhi Hi Ân thức thời nói:
- Quan tư lệnh, thuộc hạ cáo từ.
Vũ Văn Phân Phương không nói, chỉ khẽ gật đầu,A Nhĩ Hi Ân đứng nghiêm kính lễ, sau đó rời đi.
Trong sân. có ba thiếu tướng quân đội Mã Toa đi thẳng tới, nhìn thấy A Nhĩ Hi Ân đi ra, liền đánh mắt cho hắn rồi hướng về phòng Vũ Văn Phân Phương, ý hỏi:
- Quan tư lệnh có bên trong không?
A Nhĩ Hi Ân gặt đầu, cúi đầu xuống đi sát qua bọn họ.
Ba thiếu tướng đi tới cửa thòng báo. Vũ Vãn Phân Phương liền cho vào.
Vũ Văn Phân Phương vẫn đứng bèn cửa nhìn hoa cúc.
Ba thiếu tướng đó đứng nghiêm kình lễ báo danh, đó là : Ngang Liệt, Tương Mã Thục Thụ và La Bố Bạc.
Vũ Văn Phân Phương quay đầu lại, nhìn bọn họ hỏi:
- Các ngươi có chuyện gi vậy?
Ngang Liệt tiến lên một bước, nói:
- Chúng tôi muốn biết khi nào thì xuất binh, quan tư lệnh, nếu như không liên quan tới cơ mật, xin người nói cho chúng tôi được không? Mấy người chúng tôi bị binh sĩ giục phát điên rồi, bọn họ nói, quê hương của bọn họ đang bị giày xéo, bọn họ muốn trở về gấp..
Hắn chưa nói hết, Vũ Văn Phân Phương đã cắt ngang, lạnh nhạt nói:
- Chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời xuất phát.
Tương Mã Thục Thụ khó xử nói:
- Quan tư lệnh, câu này người nói một năm rồi, khi ở Minh Na Tư Đặc Lai người đã nói, tới thành Quang Minh lâu như vậy người vẫn nói thế, hiện giờ vẫn vậy, chúng tôi...
Vũ Văn Phân Phương lạnh lùng nói:
- Nếu đã như thế ta cùng không ngại nói thèm một lần nữa, các ngươi có thể đề xuất yêu cầu hoặc dẫn quân của mình rời đi, ta phê chuẩn hết,quyết không cản trở.
Đám Ngang Liệt nhìn nhau, muốn nói lại thôi. Đây mà cũng là câu trả lời sao? Khác gì đám trẻ con hờn dỗi.
Vũ Văn Phân Phương không nói gì cả, một mình ngồi xuống ghế thưởng thức trà hoa cúc nàng tự chế.
Một lúc lâu sau, Ngang Liệt mới khổ não nói:
- Quan tư lệnh, người là người kế thừa mà tiên hoàng chỉ định, những kẻ kia dù là trưởng bối, là người thân của người, nhưng bọn họ làm thế là trái với quy định cơ bản của quốc gia, coi thường uy nghiêm của tiên hoàng, tiên hoàng rõ ràng có di chiếu...
Không đợi hắn nói xong,Vũ Văn Phân Phương đã lạnh lùng nói:
- Đừng nhắc tới quy định, truyền thống, di chiếu gì nữa! Di chiếu có tác dụng gì thì cả thiên hạ biết hết, vậy thì sao? Câu trả lời của bọn chúng các ngươi còn chưa nhìn rõ sao? Cái di chiếu đó có tác dụng không?
Ngang Liệt kích động nói:
- Quan tư lệnh là người kế thùa hợp pháp, nghiêm khắc mà nói, chúng thần phải xưng là hoàng đế bệ hạ. Chúng thần biết cũng rất căm thù hành động coi thường di chiếu của bọn chúng, cho nên mới phải thảo phạt bọn chúng, giáo huấn bọn chúng. Bệ hạ phải cho bọn chúng biết, người mới là hoàng đế chân chính, người mới là....
Vũ Văn Phân Phương cắt ngang:
- Ngang Liệt đủ rồi, sau này đừng gọi ta là hoàng đế bệ hạ nữa! Ta không thích cách gọi đó!
Đám người Ngang Liệt ngẩn ra, Vũ Văn Phân Phương nói:
- Các ngươi nhớ rõ câu này cho ta! Hoàng đế không phải có được từ miệng người khác mà dựa vào tranh đấu mà có!
Đám Ngang Liệt nhìn nhau, cảm thấy Vũ Văn Phân Phương hôm nay có chút khác lạ rồi.
Vốn khi Vũ Văn Phân Phương lãnh đạm thế cục, mấy người bọn họ thương lượng dùng danh nghĩa của nàng yêu cầu Vũ Văn Lôi Đình, Vũ Văn Tinh Không, Vũ Văn Truyền Thuvết lập tức tuyên bố quy thuận với Vũ Văn Phân Phương.
Lúc đó bọn họ ngây thơ cho rằng Vũ Vãn Phân Phương là người kế thừa được Vũ Văn Chấn Thiên chỉ định, toàn thiên hạ đều biết, đám người kia khẳng định không dám kháng cự.
Nhưng thực tế nằm ngoài dự liệu của bọn họ, sau khi bọn họ phát ra tuyên bố, không nhận được câu trả lời nào, bọn thậm chí chuẩn bị sẵn cách đối phó với lời từ chối của đối phương, song đối phương không trả lời, làm bọn họ luống cuống.
Không trả lời tức là những kẻ đó coi thường sự tồn tại của Vũ Văn Phân Phương, phủ định địa vị của nàng, làm đám Ngang Liệt vô cùng bực bội, bọn họ nhiều lần thỉnh cầu Vũ Văn Phân Phương giương cờ thảo phạt phản nghịch, quét sạch bọn Vũ Văn Truyền Thuyết.
Song Vũ Văn Phân Phương im lặng một thời gian dài.
Ba kẻ kia hoạt động tích cực, hôm nay phát động chiến dịch này, ngày mai tuyên bố kia. Chỉ trích đối phương phá hỏng yên bình quốc gia,hài hòa xà hội, như mình là người lãnh đạo chân chính cả nước Mã Toa.
Nhưng người kế thừa thực sự lại im lặng, Vũ Văn Phân Phương như hoàn toàn không hứng thú gì với tương lai của nước Mà Toa, mặc cho kẻ khác đấu nhau sống chết.
Nếu luận tài hoa quân sự, Vũ Văn Truvền Thuyết không có tài hoa quân sự, Vũ Văn Lôi Đình và Vũ Văn Tinh Không là hạng nửa vời, thủ hạ cùng chẳng có ai xuất sắc, chỉ dựa vào số đông mà thôi, bọn chúng mà tranh đoạt trên chiến trường với Vũ Văn Phân Phương, một chút cơ hội cùng không có.
Luận thực lực quân đội, bọn chúng cũng không phải là đối thủ của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, nàng có mười ba vạn tinh nhuệ, vũ khí trang bị đầy đủ, có thể gọi là "binh cường mã tráng."
Nếu luận mức độ được hoan nghênh Vũ Văn Phân Phương cũng đứng đầu, địa vị nàng trong lòng người dân rất cao, để nàng làm người thống trị nước Mã Toa là không thể thích hợp hơn.
Nhưng Vũ Văn Phân Phương giữ im lặng. Nói thực đám người Ngang Liệt không thể không hoài nghi, chẳng lẽ Vũ Vãn Phân Phương chuẩn bị mãi mãi im lặng? Cho tới ngày mình già chết hay sao?
Ngày 12 tháng 9 năm 1733. Vũ Văn Phân Phương không im lặng nữa.
- Mục tiêu! Mông Thái Kỳ!
Đừng trên đài chi huy, Vũ Văn Phân Phương dứt khoát rút kiếm chỉ huy, chỉ thẳng vào bầu trời phía nam, nàng vẫn trang phục như cũ,. toàn thân trắng muốt không nhuốm chút bụi trần.
- Mục tiêu! Mông Thái Kỳ!
Mười vạn tướng sĩ kích động hò vang động trời đất, vô số nắm đấm giơ cao như muốn đánh tới Mông Thái Kỳ, bọn họ đã chờ đợi quá lâu, kìm ném quá lâu, khi nó được giải phóng ra, quân đoàn Vũ Văn Phân Phương như bùng nổ.
Từ giờ phút này, Vũ Văn Phân Phương khôi phục lại sức sống, quân đoàn Vũ Văn Phân Phương cùng khôi phục lại sự kiêu dũng và khí phách.
Dù sao Vũ Văn Phân Phương cũng nắm lục lượng chính thống của nước Mà Toa.
Quân đoàn Vũ Văn Phân Phương thần tốc nam hạ, kỵ binh tiên phong dùng ba ngày đã chắn ngang phía bắc nước Mà Toa, cư dân đương địa kéo nhau ra nghênh tiếp.
Có một sổ người tinh mắt nhìn thấy chiến mà quân đoàn Phân Phương dùng hình như của quân Lam Vũ, nhưng nó không quan trọng, chi cần Vũ Văn Phân Phương có thể đem lại an toàn cho bọn họ là đủ rồi. còn về chuyện giữa hai nước, quá phức tạp, quá xa xôi, không phải những người dân thường bọn họ có thể hiểu được.
Từ thành Quang Minh tới Mông Thái Kỳ có tuyến đường sắt thẳng tắp, nhưng bị phá hỏng rồi, ngay cả thanh sắt cùng bị lột hết, chắc phải xây dựng lại hoàn toàn, nếu không chẳng thể dùng được nữa.
Song điều này không gây trở ngại cho tốc độ tiến quân của quân đoàn Vũ Vãn Phân Phương.
Khi định ra kế hoạch tác chiến, Vũ Văn Phân Phương căn bản không tính tới con đường sắt này, binh sĩ quân đoàn Vũ Văn Phân Phương như một trận thủy triều tràn tới, quân đội Vũ Văn Lôi Đình dọc đường mau chóng bị tiêu diệt.
Đại bộ phận binh sĩ căn bản không kháng cự gì đã đầu hàng, qua tuyên truyền đơn giản liền chủ động gia nhập quân đoàn Vũ Văn Phân Phương.
Dù sao nàng cũng là người kế thừa chính thức, sự xuất hiện của nàng đã thành hi vọng của người Mã Toa, điều này khiến sức chiến đấu của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương tăng lên không ít, đồng thời về mặt tuyên truvền chính trị cũng có ưu thế không gì bì được.
Do tranh đoạt Mạc Lạc Tạp, nên chủ lực của Vũ Văn Lôi Đình đều ở đó, khi nhận được tin Vũ Văn Phân Phương nam hạ, hắn lập tức ý thức được tình thế không ổn.
Hắn biết phía sau Vũ Văn Phân Phương chính là đế quốc Lam Vũ, nếu như Vũ Vãn Phân Phương tiến vào Mông Thái Kỳ, thì hắn sẽ bị kẹp giữa nàng và Vũ Văn Truyền Thuyết, khẳng định sẽ bị nghiền nát.
Lối thoát duy nhất là cản trở Vũ Văn Phân Phương nam hạ.
Kỳ thực Vũ Văn Lôi Đình không phải không dự kiến Vũ Văn Phân Phương sẽ tấn công, dù sao nàng ở sau lưng hắn qua lâu không có hành động làm hắn đứng ngồi không yên, để an toàn hắn còn lưu lại hai sư đoàn bộ binh trọn biên chế, tới 5 vạn người, cho rằng đủ ứng phó một thời gian.
Song nằm ngoài dự kiến của hắn. khi hai sư đoàn này nghênh chiến, Vũ Văn Phân Phương sử dụng bộ binh chính diện đột kích mau chóng đánh tan bộ đội phòng thủ, tiếp đó hai sư đoàn ky binh đánh bọc hậu chặt đứt đường lui của đối thủ.
- Tiên hoàng đã chỉ định tân hoàng đế là nguyên soái Vũ Văn Phân Phương, chẳng lẽ các ngươi còn muốn ngoan cố kháng cự sao?
Ngang Liệt thúc ngựa tới tiền tuvến, đám cảnh vệ của hắn đồng thanh hô vang.
- Chúng tôi nguyện ý quy thuận.
Binh sĩ quân đoàn Vũ Văn Lõi Đình do dự một lúc rồi hạ vũ khí.
- Kẻ muốn quy thuận, đứng sang phía ta.
Ngang Liệt hô to, phất tay để binh sĩ phía sau nhường đường.
Xoạt một cái, đối phương đầu hàng sạch trận chiến đã kết thúc, thực lực Vũ Văn Phân Phương không giảm mà còn tăng thêm ba vạn người.
Vũ Văn Phân Phương không chút chẩn chừ hạ lệnh:
- Tiếp tục nam hạ.
- Tiếp tục nam hạ! Mục tiêu Mông Thái Kỳ.
Đám quan binh cùng gầm lên rung trời. Dòng lũ tiếp tục cuồn cuộn đổ về nam.
Vũ Văn Lôi Đình thấy tình thế không hay, vội điều động tất cả binh lực chặn Vũ Văn Phân Phương lại.
Toàn bộ quân đội của Vũ Vãn Lôi Đình đang giằng co ở Mạc Lạc Tạp rút về, Vũ Văn Truyền Thuyết cũng rất phối hợp, ông ta phái ra sứ giả nói với Vũ Văn Lôi Đình, khi hắn và Vũ Văn Phân Phương đấu tranh, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.
Vũ Văn Truyền Thuyết thề chắc chắn:
- Ta lấy đầu ra bảo đảm.
- Đầu ngươi khác chó gì bô đựng nước tiểu.
Vũ Văn Lôi Đình chửi trong lòng, nếu không có ông ta giở trò, nước Mã Toa giờ có lẽ là của hắn rồi
Ngày 14 tháng 9 năm 1733. Vũ Văn Lôi Đình sau khi tập trung được chừng 8 vạn quân, quyết định chiến đấu với Vũ Văn Phân Phương ở núi Bạch Mã.
Hắn gửi thư cho Vũ Văn Phân Phương nói mọi người là người nhà đừng nên tàn sát nhau, kết quả thư đưa tới chỗ Vũ Văn Phân Phương không có câu trả lời về sau nghe nói bị nàng xé nát, lấy ra làm phân bón nuôi Tiên Nhân Chưởng rồi.
Vũ Văn Phân Phương lạnh nhạt nói:
- Vũ Văn Lôi Đình ngươi và Vũ Văn Truvền Thuyết không phải là người nhà sao?
Ngang Liệt cung kính đáp:
- Bọn họ là huynh đệ.
Núi Bạch Mã vì chùa Bạch Mã mà nổi danh.
Chùa Bạch Mã là thành địa phật giáo cổ xưa nhất của nước Mã Toa, nghe nói được kiến lập năm 366 thiên nguyên, bị chiến hỏa phá hủy, rồi lại xây dựng lại bảy lần, được xưng là chùa hàng đầu của Phật môn.
Thời hưng thịnh, nơi này có hơn ba trăm phật môn đệ tử, tín đồ hơn trăm vạn, sau này nước Mã Toa nhiều lần cấm Phật, chùa Bạch Mã cũng bị đả kích nghiêm trọng, giờ chỉ còn lại năm sáu hòa thượng già.
Nơi này chỉ có một ngọn núi có thể tính là cao điểm, trên núi có chùa Bạch Mã, quanh chùa là hoa cúc dại nở rộ như tấm lụa mĩ lệ nhất, nếu như lúc này bày một bàn rượu giữa đó, đối rượu ngâm thơ thưởng cúc, đúng là chuyện vui trong đời người.
Nhưng tất cả đã thay đổi vì Vũ Văn Phân Phương và Vũ Văn Lôi Đình tới đây, vó ngựa đạp nát hoa cúc, làm nó biến thành một màu sắc đáng ghét, vô số đuôi ngựa phất lên, làm cành hoa gãy lìa, rồi bị vó ngựa nặng nề phía sau dẫm nát hoàn toàn.
Khi ánh sáng bình minh đầu tiên xé toạc mây mù, cờ của Vũ Văn Phân Phương đã bay cao trên phía bắc núi Bạch Mã, còn phía nam là tám vạn đại quân Vũ Văn Lôi Đình.
Hai bên mặc đồng phục giống nhau, vũ khí giống nhau, thậm chí cờ xí cũng y hệt.
Xếp ờ trên cùng là bộ binh hạng nặng, lá chắn cao che lấp khuôn mặt của bọn họ chỉ lộ ra mỗi trường thương đen xì, bọn họ là vũ khí hữu hiệu nhất đối phó với kỵ binh xung kích.
Phía sau là bộ binh hạng nhẹ dùng loan đao, chỉ có miếng giáp hộ tâm mỏng, là tốt thí trên chiến trường, hoàn toàn chỉ dựa vào số đông thủ thắng.
Cuối cùng là cung tiễn thủ đông nghìn nghịt, mũi tên gỉ sét xen lẫn mũi tên bằng gỗ, tài nguyên nước Mã Toa đã tiêu hao sạch, có gỗ mà làm tên đã là không tệ rồi
Trong đám đông đen kịt này, có một bóng trắng thu hút ánh mắt tất cả mọi người.
Nàng chính là Vũ Văn Phân Phương.
Thống soái quân đội xuất sắc nhất trên lịch sử của nước Mã Toa.
Cho dù là Vũ Văn Lôi Đình chinh chiến bao năm, khi đối diện với trận thế này cùng sởn gai ốc, nói thực hắn chưa bao giờ nắm chắc có thể thắng nổi Vũ Văn Phân Phương, nhưng thế cục ép hắn thành đối thủ của nàng.
Nếu như để một cô gái lên làm hoàng đế của nước Mã Toa, thì bất kể thế nào Vũ Văn Lôi Đình cùng không thể tiếp thụ.
Ngang Liệt thúc ngựa lên phía trước, tới giữa hai quân, hô lớn:
- Hoàng đế bệ hạ tuyên Vũ Văn Lôi Đình tấn kiến.
Im lặng. Ngang Liệt phất cờ lệnh trong tay, một lần nữa quát lên:
- Vũ Văn Lôi Đình, hoàng đế bệ hạ tuyên ngươi tới tấn kiến.
Tiếp tục im lặng. Vũ Văn Lôi Đình kiên quyết không xuất hiện.
Ai mà biết gặp Vũ Văn Phân Phương lúc này sẽ có hậu quả gì?
Ngang Liệt chậm rãi cắm cờ lên lưng mình, đột nhiên đứng thẳng trên lưng ngựa quát vang:
- Vũ Văn Lôi Đình, ngươi muốn công khai tạo phản sao? Các tướng sĩ trước mặt, hoàng đế bệ hạ đã tới, chẳng lẽ các ngươi còn muốn giơ vũ khí phạm thượng sao? Các ngươi còn là tướng sĩ của nước Mã Toa không?
Vũ Văn Lôi Đình không trả lời. Nhưng bộ hạ của hắn đà hạ vũ khí xuống.
Trước đó ngàn vạn lằn không nên đem di chiếu của Vũ Văn Chấn Thiên công bố ra, Vũ Văn Truyền Thuyết đúng là đồ đần độn.
Ngang Liệt trâm mặc chốc lát mới nghiêm túc nói:
- Các quan binh phía trước, các ngươi nghe đây, tiên hoàng đã di ngôn chính xác, chỉ định nguyên soái Vũ Văn Phân Phương tôn kính của chúng ta làm hoàng đế mới của nước Mã Toa, là người chúng ta kính ngưỡng nhất. Hiện giờ, nước Mã Toa chúng ta trong họa ngoài lo, tình thế nguy ngập, chỉ có người mới có thể dẫn dắt nước Mã Toa quật khởi trở lại...
Trong tiếng hô hào của Ngang Liệt, Vũ Văn Phân Phương thong thả xuất hiện.
Y như trước kia, Vũ Văn Phân Phương toàn thân váy trắng, nhưng trên tay trái có thêm tấm băng đen, Vũ Văn Chấn Thiên chết, không đám con cháu nào cử hành truy điệu. thậm chí còn không mang băng đen, chỉ có Vũ Văn Phân Phương quấn băng đen xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Quân đội Vũ Văn Lôi Đình bắt đầu xuất hiện náo động.
Đối với Vũ Văn Phân Phương, không quan binh nước Mã Toa nào lạ gì, thanh danh nàng chỉ sau Vũ Văn Chấn Thiên, có thể tới bên cạnh nàng, cùng nàng tác chiến là một may mắn.
Tuyệt đại đa số bọn chúng đều biết lời di ngôn kia, còn Vũ Văn Lôi Đình chẳng qua chỉ là phần tử soán quyền mà thôi tuyệt đối không sánh với nhau được.
Ngang Liệt giang tay ra, làm vẻ hoan nghênh nói:
- Vương sư hoan nghênh các ngươi quy thuận.
- Vương sư...
Vũ Văn Lôi Đình lầm bầm nói, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối xầm. Hắn biết mình xong đời rồi.
Hắn không nên tiếp xúc với Vũ Văn Phân Phương, nhất là chính diện tiếp xúc ở chiến trường.
Bất kể thế nào, khi đánh mất sự ủng hộ của đạo nghĩa sẽ phải thua thiệt.
Lúc này hắn không thể không thừa nhận sức hiệu triệu của Vũ Vãn Phân Phương lớn hơn mình.
Quả nhiên bộ hạ của hắn ào ào ném vũ khí chạy sang hướng Vũ Văn Phân Phương, dù tâm phúc của Vũ Văn Lôi Đình không ngừng ngăn cản, nhưng bị binh sĩ phẫn nộ giết chết, chưa tới nửa tiếng, quân đội của hắn đã hoàn toàn tan rã.
Đại thế đã mất, Vũ Văn Lõi Đình muốn khóc cũng chẳng có nước mắt, tâm phúc của hắn bảo hắn chạy, nhưng hắn không chạy, hắn mệt rồi, không muốn trải qua cuộc sống đó nữa.
Đương nhiên, hắn cùng có chút hi vọng, dù sao Vũ Văn Phân Phương cùng là cháu mình, nghĩ rằng nàng sẽ không làm khó mình.
Vì thế, Vũ Văn Lõi Đình mau chóng được áp giải tới trước mặt Vũ Văn Phân Phương.
Vũ Văn Phân Phương nhìn hắn rất bình đạm, không nói một lời.
- Phân Phương, chúng ta hiểu lầm....
Vũ Văn Lôi Đình còn muốn bày ra thái độ bề trên, trước kia hắn nói chuvện với Vũ Văn Phân Phương luôn là như thế, giờ cùng vậy, hắn chắc thấy có gì không ổn.
- Giết!
Vũ Văn Phân Phương lạnh tanh nói, rất rõ ràng, không một ai nghe nhầm cả.
Như tiếng sấm giữa trời quang, Vũ Văn Lôi Đình miệng co giật, hắn không sao tin được Vũ Văn Phân Phương thậm chí không cho hắn cơ hội nói chuvện, đã hạ lệnh giết.
Mấy binh sĩ kéo Vũ Văn Lôi Đình đi.
Vũ Văn Lôi Đình vội vô lên:
- Vũ Văn Phân Phương, ta là thúc phụ của ngươi! Ngươi sao dám giết ta? Ngươi không có tư cách giết ta!
Vũ Văn Phân Phương lạnh nhạt nói:
- Ta là hoàng đế, ta có quvền xử trí ngươi.
Vũ Vãn Lôi Đình đờ người ra.
Hắn không ngờ, cô gái yếu đuối này lại lấy tư thái hoàng đế ra, hơn nữa căn bản không cho hắn cơ hội sửa đổi, dù là Vũ Văn Chấn Thiên cùng tuyệt đối không hạ sát thủ nhanh như vậy.
Vũ Văn Lôi Đình vừa gấp vừa giận hét lên:
- Ngươi! Ngươi dù là hoàng đế thì sao? Ta là thúc phụ của ngươi.
Vũ Văn Phân Phương lạnh nhạt nói:
- Đúng, ngươi đã nhấn mạnh nhiều lần, ngươi là thúc phụ của ta, ta biết. Nhưng không may ngươi chắn con đường trở thành hoàng đế của ta. Ngang Liệt, tập hợp quân đội đối kháng với hoàng đế, tội danh này có thể khoan thứ không?
Ngang Liệt nghiêm túc đáp:
- Đây là tội mưu nghịch, phải chu di cửu tộc
Vũ Văn Lôi Đình lại đờ ra.
Vũ Vãn Phân Phương lãnh đạm nói:
- Ta không chu di cửu tộc, ta chỉ giết mình hắn.
Ngang Liệt cung kính nói:
- Bệ hạ, người thật nhân từ.
Đột nhiên Vũ Văn Lôi Đình cười ha hả, rống lên như điên:
- Vũ Văn Phân Phương cuối cùng ta hiểu rồi! Ngươi là con **** của Dương Túc Phong, ngươi tới để đồ sát gia tộc Vũ Văn! Ngươi đã dạng chân ra để được Dương Túc Phong tha thứ phải không? Ha ha ha, ngươi căn bản không phải là người của gia tộc Vũ Văn, ngươi là con đê tiện, con đê tiện có dạng chân ra ta cùng không nhìn lấy một cái..
Vũ Văn Phân Phương mặt trắng bệch, người khẽ run lên.
Ngang Liệt vội đi tới kéo Vũ Văn Lõi Đình đi, còn nhét vải vào miệng hắn.
Nhưng tiếng chửi của Vũ Vãn Lôi Đình vẫn từ xa xa truyền lại:
- Ngươi là con ****, ngươi là con **** của Dương Túc Phong, ngươi là đồ lộn giống...
Trong tiếng quát tháo, Vũ Vãn Lôi Đình bị lôi ra chỗ đồng hoang, hai binh sĩ cao lớn đẩy hắn ngã xuống đất.
Tháng chín hoa Cúc nỡ rộ, ánh vàng trải khắp chốn.
Ngang Liệt giơ đao lên, máu bắn tung tóe, giọng nói của Vũ Văn Lôi Đình ngưng bặt.
Đầu của Vũ Vãn Lôi Đình lăn lông lốc, đè gãy không ít hoa cúc, máu tơi làm vấy bẩn sắc vàng lộng lẫy của hoa.
Nhưng cái đầu của Vũ Văn Lôi Đình tựa hồ còn có tri giác, mắt vẫn hé mở, miệng vẫn mấp máy.
Có mấy con ong nhò đang kiếm mật, không cẩn thận rơi xuồng đầu lâu, cái đầu của Vũ Văn Lôi Đình không ngừng chớp mắt, vì thế vội vàng bay đi, dần dần trông đàn ong bay, cái đầu không cam tâm nhắm mắt lại.
Nửa tiếng sau. Vũ Văn Phân Phương nhẹ nhàng đi qua, căn bản không phát giác thúc phụ của mình đã ngã xuống trong đám hoa cúc đó, giết hắn bất quá chỉ là đi giết một con kiến thôi
Hoa cúc vàng bị dẫm nát.
Đại quân đi qua, khắp nơi tàn tạ.
Ngày 18 tháng 9 năm 1733. đại quân Vũ Văn Phân Phương tới được Mông Thái Kỳ.
Mông Thái Kỳ, thành thị mỹ lệ nhất của nước Mã Toa.
Rất nhiều người nói, hoa Cúc năm nay nở rực rỡ nhất, ngay cả những loại hoa trước kia không nở giờ cùng nở bùng, cả Mông Thái Kỳ bị bao phủ trong ánh hoàng kim, làm người ta cảm giác như sống trong mộng.
Thực tế dù không có hoa cúc, cư dân nơi này cũng cảm giác như đang sống trong mộng, chiến hỏa khắp nơi, sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, vật giá tăng vọt, lương thực thiếu thốn. ngày đêm thấp thỏm.
Thi thoảng có tiếng la hét phá vỡ giấc mộng của bọn họ, đó là quân của Vũ Văn Truyền Thuyết đang thanh tra "gian tế", rỗi toàn bộ sung công, kè nào có tài sản càng cao, ti lệ thành "gian tế" càng cao.
Tiếng phụ nữ bị lăng nhục không ngớt vang lên, để đề cao sĩ khí của bộ đội Vũ Văn Truyền Thuyết cho phép binh sĩ có thể thoải mái gian dâm phụ nữ, dù là người đó có thân phận cao quý thế nào.
Trong không khí đó, dù hoa cúc nở rộ, nhưng Vũ Văn Truyền Thuyết không có tâm tư thưởng thức, mà ngày hôm qua quân đội của Vũ Văn Phân Phương đã vây kín lấy Mông Thái Kỳ, hơn nữa đang tiến hành chuẩn bị công thành.
Ô Bố Nhĩ cưỡi một con tuấn mã màu đỏ, đi qua đi lại dưới thành, cung tiễn thủ không ngừng phát tên. nhung không làm thương hại được tới đối phương, ngược lại bị Ô Bố Nhĩ bắn chết từng tên binh sĩ ngoan cố của Vũ Văn Truyền Thuyết.
- Vũ Văn Truyền Thuyết, ngươi chiếm cứ kinh thành, không cho hoàng đế tiến vào, ngươi có âm mưu gì? Ngươi thân là thượng thư bộ chính vụ, tân hoàng kế vị, ngươi chẳng những không rời thành ba mươi dặm nghênh đón, còn đóng cửa thành bố trí binh mã, ngươi muốn tạo phản sao?
Giọng nói cả thiếu tướng Ô Bố Nhĩ liên tục truyền tới, binh sĩ quanh đó đều nghe rõ ràng, có điều phản ứng khác nhau mà thôi.
Chẳng cần hắn tới nhắc, ai chả biết Vũ Văn Truyền Thuyết cố ý tạo phản, hắn làm thế chẳng qua là cố ý đả kích sĩ khí quân đội của Vũ Văn Truyền Thuyết mà thôi.
Thực tế hắn làm như vậy có hiệu quả rất rò ràng, đại bộ phận binh sĩ của Vũ Văn Truyền Thuyết không có tâm tư cự tuyệt Vũ Văn Phân Phương trở về kinh thành.
- Đại nhân...
Vũ Văn Truyền Thuyết không lên tiếng, nhưng tâm phúc của ông ta lộ ra vẻ bất an, hiện giờ tình cảnh của chúng rất bị động, quan quân cơ sở giao động, thậm chí trước đó tâm phúc của ông ta đã đề nghị Vũ Văn Truyền Thuyết bí mật đàm phán với Vũ Văn Phân Phương, giải quyết hòa bình.
Không một ai cuồng vọng cho rằng có thể đánh bại Vũ Văn Phân Phương bằng quân sự. Nhưng Vũ Vãn Truyền Thuyết kiên quyết cự tuyệt đám phán.
Vũ Văn Truyền Thuyết kỳ thực biết vậy là không ổn, nhưng ông ta không có lựa chọn nào tốt hơn, ông ta rất ghét với loại đề nghị đàm phán.
Vũ Văn Phân Phương hùng hổ tiến tới, khi giết người không chút dung tình, nếu đã giết Vũ Văn Lôi Đình thì khẳng định sẽ giết ông ta, đó là chuyện không cần phải đoán.
Nếu Vũ Vãn Phân Phương là con ông ta thật, còn có khả nàng tha cho một đường sống, nhưng nàng chỉ là đứa bé được nhặt về, điều này tin rằng bản thân Vũ Văn Phân Phương cũng rất rõ, đối với gia tộc Vũ Văn nàng không còn cảm tình gì, nếu miễn cưỡng nói có thì đó chỉ là sự căm hận.
- Các chiến sĩ trong thành, hoàng đế đã tới trước mặt, vì sao các ngươi còn giơ vũ khí lên? Vì sao các ngươi còn đóng chặt cửa thành? Chẳng lẽ các ngươi không mong chiến hỏa sớm kết thúc, không mong thân nhân và bằng hữu sớm được an định sao? Chẳng lẽ ...
Giọng của Ô Bố Nhĩ từ xa xa truyền lại, liên tục nói những lời kích động.
Binh sĩ trên thành rõ ràng bị những lời lẽ này ảnh hưởng, vũ khí của bọn chúng bất giác hạ xuống, may mà Vũ Văn Truyền Thuyết thu nạp lòng người mạnh hơn Vũ Văn Lôi Đình một chút, tâm phúc của hắn không ngại gian khổ chạy qua chạy lại, quát tháo binh sĩ nâng cao tinh thần.
Dù sao tâm phúc của ông ta cũng không nhiều lắm, dẫu chúng có ba đầu sáu tay thì cũng làm được gì?
ổỗỗ...
Tiếng quân hiệu đột nhiên vang lên, như có dòng điện truyền qua mỗi người, kỵ binh của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương bắt đầu xuất hiện, khi ky binh bày xong đội ngũ, một nữa người toàn thân váy trắng xuất hiện ở chính giữa.
Vũ Văn Phân Phương
Vũ Văn Truyền Thuyết cảm giác mình thực sự sắp xong đời rồi. Tùng ! Tùng! Tùngl...
Trống trận vang lên, quân đoàn Vũ Văn Phân Phương phát động tân công. Không ngừng có người ở sau quát lên thật lớn.
Binh sĩ liền tránh đường, có hơn mười chiếc máy bắn đá cao gần mười mét được đẩy lên, cánh tay đòn lớn làm người ta chấn động.
Vì chiến loạn triền miên, đạn súng trường Chấn Thiên thiếu hụt nghiêm trọng, đạn không cách nào tiếp tục sản xuất, càng chẳng cần nói tới đại pháo, cuộc chiến ở nước Mã Toa quay lại mức độ của chục năm trước.
Nói ra thì cách đánh đó lại là sở trường nhất của bọn chúng, cũng là kịch liệt nhất. Sau máy ném đá là vô sổ xe thang, mỗi cái cao sáu bảy mét, vừa vặn bằng tường thành, trên mỗi xe thang đều có hơn mười cung tiễn thủ tinh nhuệ nhất.
Năm xưa xây dựng Mông Thái Kỳ, Vũ Văn Chấn Thiên không thiết kế nó theo tiêu chuẩn cứ điểm quân sự, khi hai quân tranh đoạt, tường thành có tác dụng rất nhò.
Đồng thời rất nhiều binh sĩ vác thang cao tham dự chiến tranh, đây là kiểu công thành tàn khốc thời binh khí lạnh, không có đại pháo, phe tiến công sẽ phải trả giá bằng thương vong cực lớn.
Song kết quả cuộc chiến lại không khó khăn như bọn họ tưởng, quân đội của Vũ Văn Truyền Thuyết cứ đụng là tan, chủ yếu vì bọn chúng sĩ khí kém, tuyệt đại đa số không muốn đối địch với Vũ Văn Phân Phương.
Khi Tương Mã Thục Thụ leo lên thành, thì binh sĩ tiên phong đã khống chế hơn mười mét tường thành, người khác chống cự không nhiều, chỉ có rất ít là tâm phúc của Vũ Văn Truvền Thuyết.
Những đám tâm phúc đó không nhiều, không thể ngăn cản quân đoàn Vũ Văn Phân Phương tấn công từ nhiều phía, mau chóng bị tiêu diệt.
Nửa tiếng sau, cửa thành Mông Thái Kỳ bị mở ra, quân đoàn Vũ Văn Phân Phương ùn ùn đổ vào thành, bọn họ giơ cao mã đao, vượt qua đường lớn ngõ nhỏ khống chế thế cục tòa thành thị này.
Bộ đội thủ bị cung La Phù lập tức tuyên bố trung thành với Vũ Văn Phân Phương, đồng thời chủ động bắt Vũ Văn Truyền Thuyết, đưa tới trước mặt Vũ Văn Phân Phương.
Vũ Văn Phân Phương ngồi trên lưng ngựa nhìn "phụ thân" của mình, xem ra ông ta đã già hơn rất nhiều, dáng vẻ gần đất xa trời rồi, nhưng mắt vẫn khao khát quyền lực, không cam tâm với thất bại của mình.
Vũ Văn Truyền Thuyết đúng là không phục, bản thân khổ cực bao năm, gánh vác trọng trách, bò bao tâm huyết, cho rằng sau khi Vũ Văn Chấn Thiên chết rồi, dựa vào thực lực của mình có thể chiếm được bảo tọa hoàng đế.
Nhưung không ngờ Vũ Văn Phân Phương vừa mới tới, bản thân đã thành tù phạm.
- Muốn chém muốn giết tùy ngươi!
Vũ Văn Truyền Thuyết không thèm để ý tới Vũ Văn Phân Phương.
- Ta muốn biết, tiên hoàng chết như thế nào.
Vũ Văn Phân Phương nói bình đạm, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
- Ta không biết.
Vũ Văn Truyền Thuyết đáp không do dự, thái độ rất khó chịu.
Vũ Văn Phân Phương hòi:
- Là ngươi giết sao?
Vũ Văn Truyền Thuyết cười ha hả:
- Giờ ngươi có nói cái gì ta cũng không có năng lực phản bác! Nếu ngươi nói ta giết thì là ta giết. Đúng đấy, ta giết Vũ Văn Chấn Thiên đấy, thì sao nào?
Đám quan quân thấy ông ta ngông cuồng như thế đều sờ tay lên đao, chỉ cần Vũ Văn Phân Phương đưa mắt một cái là sẽ băm Vũ Văn Truyền Thuyết ra nuôi chó.
Vũ Văn Phân Phương khẽ lắc đầu, bình thản nói:
- Ngươi nhầm rồi, ta không vu oan ngươi, cả Vũ Văn Tinh Không và Vũ Văn Lôi Đình đều không có năng lực giết tiên hoàng, tiên hoàng rất đề phong bọn chúng, chúng có thể làm tiên hoàng bị thương, nhưng tuvệt không thể giết được người, có thể cho tiên hoàng một đòn trí mạng, chỉ có kẻ nhìn như thực thà thôi...
Vũ Văn Truyền Thuyết không chút sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Muống ghép tội thì thiếu gì cớ.
Vũ Văn Phân Phương xoa cổ chiến mà cười lạnh nói:
- Di chiếu đem hoàng vị truyền cho ta là ngươi viết ra phải không? Đại khái ngươi cũng không ngờ lại lấy đá đập chân mình, di chiếu ngươi vội vàng viết ra này không ngờ lại thành sự thực .... Nếu như không phải vì ngươi, ta cần gì phải trở về?
Vũ Văn Truyền Thuyết mắt thâm trầm: T
- Ta từ chối trả lời.
Vũ Văn Phân Phương vẫn nói tiếp:
- Ngươi đương nhiên có thể từ chối trả lời, nhưng ta biết trong lòng ngươi rất hối hận. Giết chết tiên hoàng rồi, ngươi nhất định suy tính nên viết di chiếu thế nào, đem hoàng vị truyền cho hai kẻ kia thì nhất định không thể, nhưng tiên hoàng cũng đã nói không truyền ngôi cho ngươi, cho nên ngươi không thể viết tên mình, để tránh người ta hoài nghi ngươi có động cơ giết tiên hoàng.
- Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại. ngươi quyết định viết tên ta, trước kia tiên hoàng rất yêu thương ta, truyền hoàng vị cho ta cũng là có thể. Dù sao ta bị đế quốc Lam Vũ bắt đi, lại là nữ nhân, cơ hội trở về rất nhỏ nên di chiếu đó đại khái có cũng như không, ngươi tiếp tục khống chế quốc gia ... nhưng ngươi căn bản không ngờ Dương Túc Phong có thể thả ta về...
Vũ Văn Truyền Thuyết biến sắc:
- Ngươi nói bậy..
Vũ Vãn Phân Phương mắt sắc bén nhìn ông ta, như muốn xuyên thấu vẻ ngoài cứng rắn giả tạo kia, lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ nói ta nói bậy đi, nhưng sau này ta sẽ đem nó viết hết vào sử sách, người giết chết tiên hoàng là ngươi. Được rồi, ta không nói chuyện này nữa. ta hỏi ngươi, người trong điện Lôi Thần giờ thế nào rồi?
Vũ Vãn Truyền Thuvết nói:
- Ta không biết.
Vũ Văn Phân Phương nói từng chữ một:
- Ta nghĩ ngươi cùng không dám ra tay với người trong đó! Nhưng ta dám! Ta sẽ đem tất cả người trong đó tiễn xuống địa ngục.
Vũ Văn Truyền Thuyết cuối cùng biến sắc:
- Ngươi! Ngươi muốn diệt tuyệt gia tộc Vũ Văn?
Vũ Văn Phân Phương thản nhiên nói:
- Không được sao?
Vũ Văn Truyền Thuyết rõ ràng sững sờ, lúc lâu sau mới âm trầm nói:
- Ngươi, giỏi lắm! Vũ Văn Phân Phương, ngươi rất độc ác!
Vũ Văn Phân Phương mỉm cười:
- Ta không phải là người của gia tộc Vũ Văn, điều này ngươi rõ hơn ta! Làm nữ nhân, là phải độc ác với bản thân một chút! Huống chi ta đâu giết người thân của mình, cần gì phải chùn tay? Tới sáng mai, toàn bộ người của gia tộc Vũ Văn, sẽ phải tới địa ngục tụ họp..
Vũ Văn Truyền Thuyết đột nhiên cười vang:
- Ta biết mà, ta biết không nên viết tên ngươi trong di chiếu, viết xong ta đã hối hận rồi! Ngươi là nữ nhân rắn rết, ngươi là nữ nhân rắn rết do Dương Túc Phong nuôi dưỡng, ngươi mang lòng tiêu diệt gia tộc Vũ Văn bọn ta...
Vũ Văn Phân Phương vẻ mặt chút thê lương, nói chua xót:
- Nữ nhân rắn rết này chẳng phải do đích thân các ngươi tặng cho Dương Túc Phong sao? Khi đó các ngươi có chút do dự gì không? Ta không phải là người của gia tộc Vũ Văn, chẳng phải là nhờ các ngươi nói cho sao.
Vũ Văn Tuyền Thuyết chỉ cười ha hả không đáp.
Ngang Liệt càu mày nói:
- Ông ta điên rồi...
Vũ Văn Phân Phương gật đầu:
- Phải.
Vũ Văn Truyền Thuyết đang cười đột nhiên rống lên:
- Di chiếu của Vũ Văn Truyền Thuyết là do ta viết đấy! Vũ Văn Chấn Thiên là do ta giết đấy! Vũ Văn Phân Phương ngươi giết ta đi! Ha ha ha! Từ khi Vũ Văn Chấn Thiên tuyên bố ta không có tư cách làm hoàng đế, ta đã muốn giết ngươi rồi...
Vũ Văn Phân Phương quay đầu ngựa, để lại một tiếng thờ dài.
Ngang Liệt thúc ngựa tới, chém một đao lên cổ Vũ Văn Truyền Thuyết, đầu lâu ông ta lập tức rơi xuống, máu rải lên hoa cúc, lưu lại từng chấm đỏ...
Vũ Văn Phân Phương như không nghe thấy, nhìn thấy gì, chỉ liên tục phát ra từng đạo mệnh lệnh:
- Tương Mã Thực Thụ!
- Có!
- Dẫn toàn bộ nhân mã của ngươi, lùng sục toàn thành, giết toàn bộ người của gia tộc Vũ Văn!
- Hả? Giết sạch?
- Ngươi nghe rõ mệnh lệnh của ta không?
- Nghe rõ!
- Nhắc lại cho ta!
- Giết sạch toàn bộ người của gia tộc Vũ Văn!
- Làm đi!
Tương Mã Thực Thụ rời đi, một vạn sáu nghìn binh sĩ sát khí đằng đằng đi theo.
Vũ Văn Phân Phương tiếp tục quát:
-Ô Bố Nhĩ!
- Có!
- Điều động toàn bộ kỵ binh của ngươi! Giết sạch toàn bộ người trong điện Lôi Thần!
- Vâng! Giết sạch người trong điện Lôi Thần!
- Người trong đó võ công rất cao, phải cẩn thận ứng phó.
- Vâng! Dù đánh tới người cuối cùng, thần cũng quvết không rút lui!
- Để sót kẻ nào, ngươi cứ mang đầu tới gặp ta!
- Vâng!
Ô Bố Nhĩ rời đi, một vạn bốn nghìn kỵ binh võ trang đầy đủ đi theo.
Xưa nay hắn không biết trong điện Lôi Thần có những ai, cũng không muốn biết, hắn chỉ biết một điều, phải giết sạch người trong đó.
Ngày mai khi mặt trời mọc lên, tất cả bí mật trong điện Lôi Thần có lè sẽ bị dìm trong vũng máu.
Giết! Giết! Giết!
Binh sĩ của Tương Mã Thục Thụ lùng sục từng nhà, nhất là những nhà lớn, chỉ cần mang họ Vũ Văn, bất kể là già trẻ nam nữ, đều giết sạch vứt xác ra đường, tức thì đường phố toàn là người của gia tộc Vũ Văn bỏ chạy, bọn chúng dùng hết khả năng để chạy khỏi bàn tay của tử thần.
Song những mũi tên từ trên cao bắn xuống cắt đứt hi vọng của bọn chúng, rất nhanh, thi thể chất chồng trên đường phố.
Kỵ binh của ô Bố Nhĩ như một trận gió xông vào điện Lôi Thần, cửa điện Lôi Thần đột nhiên mở ra, trong đó có mấy chục lão nhân gầy đét, gió thổi qua, toàn bộ ánh đao chìm trong bóng tối mênh mòng.
Không ai biết bên trong xảy ra chuvện gì, chỉ có dòng máu từ cửa chảy ra, như một thanh trường kiếm chia điện Lôi Thần ra làm hai.
Vũ Vãn Phân Phương đồ sát ở Mông Thái KỲ tất nhiên mau chóng truyền tới tai Dương Túc Phong. Y chỉ nói năm chữ:
- Rất đẹp, rất bạo lực.
Sau đó không nói gì thêm.
Mông Thái Kỳ chìm vào biển lửa, khắp nơi là tiếng hò la chém giết, như địa ngục A Tu La. Chỉ có những bông cúc, sau khi nhuốm vô số máu tươi, nở càng thêm rực rỡ...
Vũ Văn Tinh Không cảm thấy rất buồn bực.
Hiện trạng của nước Mã Toa làm hắn có cảm giác không biết làm sao. Vũ Văn Lôi Đình bị diệt là chuyện trong dự đoán, chẳng có gì đáng nói, nếu như cố ép phải nói gì, thì Vũ Văn Lôi Đình chết là tốt nhất.
Vũ Văn Tinh Không luôn cho rằng thúc thúc của mình, chí lớn tài mọn, cao ngạo khinh người, luôn coi thường đám tiểu bối của mình, lúc nào cũng lấy thân phận trưởng bối giáo huấn người khác, hiện giờ chết trong tay cháu gái, đúng là chuyện làm người ta sung sướng.
Nhưng Vũ Văn Truyền Thuyết mất Mông Thái Kỳ nhanh như vậy đúng nằm ngoài dự liệu của Vũ Văn Tinh Không, làm hắn luống cuống.
Mông Thái Kỳ dù không phải là Minh Na Tư Đặc Lai, nhưng nó cũng không phải đối diện với quân Lam Vũ, hai bên vũ khí giống nhau, không có đại pháo, chỉ có thang mây, máy ném đá, nhưng tại sao Vũ Văn Truyền Thuyết lại diệt vong nhanh như thế? Thật không sao hiểu nổi.
Mất đi hai lá chắn phía bắc, Vũ Văn Tinh Không sao phải đối thủ của Vũ Văn Phân Phương? Chuyện bị tiêu diệt chỉ trong sớm chiều, dù trước kia Vũ Văn Tinh Không rất coi thường nàng, cho rằng đó đều vì Vũ Văn Chấn Thiên yêu quý mà ra.
Nhưng hiện giờ đối diện với Vũ Văn Phân Phương trên chiến trường, Vũ Văn Tinh Không đúng là không có cái gan đó.
- Tình hình thế nào rồi? Đám tình báo các ngươi đúng là rác rưởi! Ta rất thất vọng vì các ngươi! Lương tháng này của các ngươi, bớt đi một phân nửa!
Vũ Văn Tinh Không tức tối đi lại trong bộ chỉ huy, chất vấn ban tình báo của mình, làm đám tham mưu đưa mắt nhìn nhau, sau đó rón rén rút lui.
- Tình hình không hay!
Nại Nại Đặc ủy khuất nói, nhỏ tới mức chỉ bản thân mới nghe thấy.
Từ khi Vũ Văn Phân Phương tiến vào Mông Thái Kỳ, tinh thần của Vũ Văn Tinh Không không thể dùng hai từ bình thường để hình dung nữa, dù là tâm phúc của hắn xuất hiện trước mắt cũng bị chửi mắng té tát.
- Con tiện nhân đó đang làm gì?
Vũ Văn Tinh Không lại tức tối hỏi, hắn muốn biết tài sản của mình ở Mông Thái Kỳ có bị tổn thất không, trước đó Vũ Văn Truyền Thuyết không động tới tài sản cá nhân của hắn, nhưng Vũ Văn Phân Phương lại khác, nàng như muốn lột sạch tới cái khố cuối cùng của gia tộc Vũ Văn.
- Cô ta vẫn đang diệt trừ người của gia tộc Vũ Văn.
Nại Nại Đặc lí nhí nói, nhìn chằm chằm xuống đất, hắn không dám nhìn sắc mặt của Vũ Văn Tinh Không lúc này.
Quả nhiên Vũ Văn Tinh Không biến sắc, tát cho Nại Nại Đặc một cái, rống lẻn:
- Xéo.
Nại Nại Đặc tức thi có thêm năm dấu tay đỏ trên mặt, vội vàng xoav người rời đi, trong mắt thoáng hiện sát khí.
Vũ Văn Tinh Không như còn chưa xả hận, hắn lại tát cho mỗi tên tham mưu bên cạnh một cái rồi đuổi đi, nhưng dù hắn nổi điên thể nào, cùng không thay đổi được sự thực. Vũ Văn Phân Phương đang thanh trừ người của gia tộc Vũ Văn. Một chút hi vọng xa vời trước đó đã bị tắt ngúm.
Chỉ cần là người có quan hệ tới gia tộc Vũ Vãn, hoặc từng có ý quy thuận gia tộc Vũ Văn, đều bị Vũ Văn Phân Phương liệt vào danh sách đen, giết không tha.
Ngược lại những tội phạm chính trị bị gia tộc Vũ Văn bắt giữ chuẩn bị xử tử lại được thả ra hết, nàng cho bọn chúng quyền giết chết bất kỳ thành viên gia tộc Vũ Văn nào, mà không bị pháp luật xử phạt.
Vì thế ngoài quân đội ra lại có thêm một đám sát thủ "báo thù rửa hận" chuyên môn tìm người của gia tộc Vũ Văn gây chuyện.
Sau khi Vũ Văn Phân Phương tiến vào Mông Thái Kỳ, nơi nàv có thể hình dung là gi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.