Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 438: Muội Muội




Trước mắt đột nhiên lóe sáng, làm y không thể mở mắt ra được, toàn thân tiếp đó như rơi vào vũng xoáy, làm y không thể nhúc nhích được đầu ngón tay, cảm giác này rất là quỷ dị, nhưng lại là thật.
Tiêu Tử Phong và Phong Tĩnh Hiên lúc này mới cảm giác được sự đáng sợ của thích khách, căn bản không có thời gian rút kiếm, chỉ đành tay không xông lên, kết quả 2 nàng vừa có động tác đã kêu thảm rồi ngã sang 2 bên.
Ánh sáng chớp mắt đã tới trước mặt Dương Túc Phong. Chớp mắt đó cảm giác tử vong bao phủ toàn thân của y, y không thể có chút động tác nào. Thậm chí là cơ hội để rút súng cũng không có.
Cho dù khẩu Deser Eagle chỉ cách tay y có 30 cm. song y không chết, vì ánh sáng đó tới cách y không tới 10cm liền dừng lại.
Đó là một mũi kiếm. Một mũi kiếm sáng quắc, từ trước mặt Dương Túc Phong thu lại.
-Tốt.
Có người nói, âm thanh không lớn nhưng lại đầy sức mạnh. Dương Túc Phong lập tức cảm thấy áp lực biến mất, theo tiềm thức muốn rút súng ra.
-Ngươi quả nhiên là con trai của Đường Hán.
Âm thanh trầm hùng kia tiếp tục vang lên.
Lúc này Dương Túc Phong mới nhìn rõ ràng trước mặt mình 3m có một ông già gầy nhỏ, không nhìn rõ mặt ông ta nhưng tuổi có lẽ rất cao, cằm mọc râu đã trắng xóa.
Ông ta sau khi thu kiếm về bên hông liền buông tay đứng nghiêm, người có hơi gù, là một ông tài không có gì đặc biệt, một ông già như thế trong các điện thờ có nhiều lắm.
Đám Đao Vô Phong phản ứng lại lập tức rút súng ra muốn bắn. Dương Túc Phong ý thức ông già này mang tin tức phong phú, nên vội vàng ngăn cản đám Đao Vô Phong lại.
Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng bật dậy rút kiếm ra, kinh ngạc nhìn ông già trước mặt, nhuyễn kiếm khẽ run lên, như không nắm chắc được.
Đám Đao Vô Phong có lẽ ý thức được ông già này đáng sợ nhưng 2 nàng biết ông già này còn khủng bố hơn lão nãi nãi nhiều.
Các chiến sĩ xung quanh cũng ùn ùn kéo tới, vô số họng súng chĩa vào ông già, nhưng Dương Túc Phong ngăn bọn họ, trong chớp mắt trước khi tưởng chết, Dương Túc Phong nhận ra ông ta không muốn giết mình, mà chỉ chứng thực điều gì đó, trong ranh giới giữa cái sống và cái chết đó, khẳng định mặt mình lại hiện lên hoa văn kia.
Quả nhiên, vì thể hiện mình không có địch ý, ông già liền vứt kiếm đi, nhưng ông ta như không để ý tới hàng ngàn họng súng xung quanh có thể nhả đạn ghim lên người mình bất kì lúc nào, khí độ đó tuyệt đối không phải người thường có thể làm được.
Dương Túc Phong khống chế tâm tình, quát các chiến sĩ rút lui, chỉ lưu lại đám sĩ quan chủ yếu. Y mơ hồ ông già này nhắm vào mình mà tới, đông người không phải là chuyện tốt, nhỡ có ai khẩn trương nổ súng thì nguy to.
Nhìn thẳng vào ông già này một lúc, Dương Túc Phong mới chậm rãi hỏi:
-Ông là ai?
Kỳ thực y đã đoán ra một cái tên, trong ấn tượng của y thì trừ người đó ra không còn ai có thể lẻn vào vòng cảnh giới của quân Lam Vũ không một tiếng động nào, cho dù là Vũ Văn Chấn Thiên cũng không thể.
Khi vừa mới tới kinh đô Ni Lạc Thần làm con tin, y đã biết người này dựa vào sức mạnh một mình khiêu chiến uy nghiêm của cả đế quốc Đường Xuyên, làm vết thương của Bạch Ngọc Lâu tới giờ vẫn để lại di chứng.
Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong cũng đã đoán ra rồi, trừ ông ta ra không còn ai có võ công siêu phàm nhập hóa như thế, trước mặt ông ta hai nàng chỉ là một đứa bé mới biết đi.
Bởi vì ông ta chính là....
Quả nhiên ông ta bình thản nói:
-Ta là Lý Dật.
“A” mấy quan quân cùng hít một hơi lạnh
Lê Hoa công tử.
Lê Hoa công tử Lý Dật.
Cho dù sự quật khởi của quân Lam Vũ làm thời đại binh khí lạnh kết thúc, làm võ công dần dần biến mất trong lịch sử, dù quân Lam Vũ không sợ bất kỳ người nào trong giang hồ nữa.
Nhưng cái tên của ông ta vẫn vang vọng, có người dân của đế quốc Đường Xuyên nào mà không biết Lê Hoa công tử ? Có ai không biết nhát kiếm hung hãn kia của ông ta .
Ba lần xông vào hoàng cung, đánh bị thương vô số cao thủ triều đình, chính là ông già trước mắt này.
Hai nàng sau khi xác định được thân phận của ông ta, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vạn phần cũng càng hâm mộ như thế, các nàng càng tiếp xúc với quân Lam Vũ, càng không tự tin vào võ công, càng cảm thấy đạn của quân Lam Vũ có thể giết chết cao thủ võ lâm, luyện công là chuyện rất ngu xuẩn.
Nhưng hiện giờ Lê Hoa công tử đã chứng minh với các nàng võ công có thể tu luyện tới cảnh giới đó, thậm chí có thể không để quân Lam Vũ vào trong mắt.
Dương Túc Phong xác định được thân phận của ông ta, không khỏi có chút kinh ngạc mà khâm phục hỏi:
-Sao ông lại ở đây?
Lê Hoa công tử lạnh lùng nói:
-Ta tới và vì chuyện muội muội ngươi. Ta cần xác định thân phận của ngươi. Ngươi đúng là nhi tử của đại ca Đường Hán. Nếu ngươi không chê, nên gọi một tiếng thúc thúc.
Lới này vừa nói ra, làm tất cả sửng sốt, Lê Hoa công tử lại tự xưng là thúc thúc của thống soái tối cao.
Dương Túc Phong lại không để ý, chỉ nghi hoặc nói:
-Muội muội của ta ư?
Lê Hoa công tử nhìn ra bên ngoài, gật đầu nói:
-Ra ngoài đi, nơi này ánh sáng không tốt lắm, ta nhìn thấy ngươi khi còn rất nhỏ, hiện giờ ấn tượng mơ hồ lắm rồi, tên khốn khiếp Nhạc Thần Châu kia nếu không phải ta đã cảnh cáo hắn thì cái mạng nhỏ của ngươi giờ cũng đã đi tong rồi. Ài, nói ra Nhạc Thần Châu cũng không phải là một kẻ xấu, ta nhất thời lỡ tay giết hắn, giờ nghĩ lại vẫn rất hối hận, người đó là một nhân tài.
Người xung quanh đầu óc không kịp thích ứng lại. Dương Túc Phong trong đầu cũng đầy chặt nghi vấn, vội bảo mọi người đi ra.
Ra đến bậc thềm thần điện, Lê Hoa công tử nhìn Dương Túc Phong thong thả nói:
-Có lẽ hiện giờ ngươi còn chưa biết tên thực sự của mình nhỉ, ngươi vốn là Đường Tần, muội muội của ngươi tên là Đường Tống, à, ngươi còn có thể chưa biết, nó đã đổi tên thành An Lạp Lệ Lôi.
Dương Túc Phong há hốc miệng ra, thốt lên:
- An Lạp Lệ Lôi.
Người bên cạnh cũng đưa mắt ra nhìn nhau, cảm thấy như đang nằm mơ. An Lạp Lệ Lôi là muội muội của Phong lĩnh. Hóa ra cuộc chiến ở Âm Nguyệt Hoàng Triều là huynh muội đánh nhau?
Nói thực Dương Túc Phong lâu lắm rồi không có kinh ngạc như vậy, quá nhiều tin tức làm y căn bản không thể tiêu hóa ngay được.
Phụ thân mình lại là đại ca của Lê Hoa công tử.
Nhạc Thần Châu bị Lê Hoa công tử giết.
An Lạp Lệ Lôi là muội muội của mình.
Môt lúc sau Dương Túc Phong vất vả nói:
-Lý... thúc thúc, chuyện này là như thế nào?
Lê Hoa công tử buồn bã nói:
-Kỳ thực cũng chẳng có gì, tính khí của cha ngươi rất ngang, chín con trâu cũng chẳng kéo lại nổi, Nhạc Thần Châu là một nhân tài, cho rằng cách làm của cha ngươi rất có vấn đề, không cẩn thận là làm quốc gia rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, vừa vặn Đường Minh ủy thác hắn nhiệm vụ kia, vì thế....
Đường Minh rất giảo hoạt, phái người quấn lấy ta, làm ta không thể đi giúp được, kết quả là.... cuối cùng hắn vẫn tuân thủ lời hứa, tha cho ngươi... còn về muội muội của ngươi là do ta bế đi, nói với bên ngoài là mất tích.
Dương Túc Phong vẫn chưa hiểu hết:
-Nhưng Nhạc Thần Châu... thực sự là do thúc thúc giết?
Lê Hoa công tử thở dài:
-Ta đánh hắn 1 chưởng... không lâu sau thì hắn chết, sau đó ta mới biết hắn bị thương nhưng lại không chữa trị nên cứ thế mà ra đi. Lão bà của hắn vốn là y sư giỏi, một chưởng đó ta chỉ định cho hắn 1 chút giáo huấn, không ngờ hắn lại tự mình đi tìm cái chết. Ài, trong lúc tức giận ta thấy tất cả là sai lầm của Đường Minh, hận không thể giết hắn, tiếc rằng nơi đó có phòng thủ sâm nghiêm, ta không giết nổi hắn, ta thử 3 lần rồi bỏ qua. Bất quá ta cũng làm hắn không dám rời cung nữa, làm hắn chết trong đó....
Dù mỗi một câu nói của ông ta đều rất đơn giản, nhưng mỗi người ở đây đều biết, vào thời anh hùng lớp lớp xuất hiện đó, Đường Lãng, Đường Hán, Lê Hoa công tử, Nhạc Thần Châu... những kỳ nhân này có bao nhiêu ân oán tình thù không ai biết được.
Dương Túc Phong còn đang cảm thán thì Tiêu Tử Phong không nhịn được hỏi:
- An Lạp Lệ Lôi có biết ca ca mình là ai không?
Lê Hoa công tử khẽ gật đầu:
-Đương nhiên là biết.
Tiêu Tử Phong cau mày lại, nghi hoặc hỏi:
-Vậy... cô ấy ... vì sao còn làm thế?
Lê Hoa công tử nhìn Dương Túc Phong, nói có chút bất đắc dĩ:
-Trước kia là ngươi không chịu giúp nó, nên nó mới gây chuyện với ngươi, cho dù ngươi là ca ca của nó, nó cũng không muốn gặp ngươi nữa. Chính là chuyện bảo tiêu đó, kỳ thực nó không cần ngươi làm bảo tiêu, chỉ muốn gặp ngươi thôi, nhưng ngươi làm cao không chịu gặp nó, kết quả .... ai, ta nói với nó rồi, nhưng nó không chịu nghe. Ài, cái tính của nó giống hệt Đường Hán, mà chuyện huynh muội các ngươi thì các ngươi thự đi mà giải quyết.
Dương Túc Phong vừa bực mình, vừa buồn cười, nói gì thì đó cũng là muội muội của mình, muội muội nên phải chủ động đến gặp ca ca của mình chứ, đúng là cô nàng này ở trong cung được nuông chiều quen rồi, khả năng coi thường vị ca ca chưa từng gặp mặt này, cau mày hỏi:
-Thúc nói thật đấy chứ?
Y cứ cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường, dù nghĩ kĩ thì cũng hợp tình hợp lý, nhưng quả thật có quá nhiều khúc mắc, làm y chưa tiêu hóa hết được.
Lê Hoa công tử nhìn y có vẻ không vui, vì y là người duy nhất nghi ngờ ông ta, liền lạnh lùng nói:
-Ta hỏi ngươi, thiên hạ này trừ ta ra, còn đệ tử của ai có thể thắng được đám gái già của Nghi Hoa cung không?
Dương Túc Phong nhìn 2 nàng. Tiêu Tử Phong buồn bã nói:
-Không có.
Phong Tĩnh Hiên cũng lắc đầu.
Đúng thế, trừ Lê Hoa công tử ra không có ai làm được như thế nữa, với thân phận và thực lực của ông ta, kiếm lấy chút võ công của Hải Thiên Phật Quốc dạy cho An Lạp Lệ Lôi cũng chẳng phải là chuyện khó, còn có sư phụ mạnh mẽ như vậy chống lưng, chẳng trách An Lạp Lệ Lôi, à muội muội của mình, Đường Tống tiểu thư lại dám ngang ngược như thế.
Không để ý trong lòng Dương Túc Phong đang nghĩ gì, Lê Hoa công tử kiêu ngạo nói:
-Cho nên ta bảo nó là muội muội của ngươi thì nó là muội muội của ngươi.
Đây không phải là lý do, nhưng lại là lý do vững chắc nhất. Truyền ngôn trong giang hồ là một câu nói của Lê Hoa công tử còn nặng hơn lời của hoàng đế Đường Xuyên, câu nói này không sai chút nào.
Ông ta nói An Lạp Lệ Lôi là muội muội của Dương Túc Phong, thì cô ta quá nửa là muội muội của y rồi, vì thế mỗi người ở đây đều tin, ngay cả Dương Túc Phong cũng rất tin.
Nghĩ sâu thêm một chút tựa hồ rất nhiều vấn đề đã có câu trả lời, đó là vì sao Âm Nguyệt Hoàng Triều đấu lâu như vậy mà cao tầng của Nghi Hoa cung chưa từng tiết lộ tin tức liên quan tới An Lạp Lệ Lôi.
Thậm chí sau khi tặng cả Tiêu Tử Phong và Cung Tử Yên cho mình, còn không cần có chút báo đáp nào, trước kia còn tưởng rằng bọn họ có việc khác muốn cầu mình, xem ra hiện giờ là do sợ mình biết được chân tướng.
Hai bên đấu nhau bao nhiêu lâu như vậy rồi, hẳn bọn họ có thể đoán ra một chút manh mối cho nên bọn họ mới nghiêm ngặt phong tỏa tin tức về An Lạp Lệ Lôi, sợ mình biết tin quay súng lại đánh trả bọn họ.
Chẳng trách sao bọn họ coi trọng việc Cung Tử Yên mang thai như vậy, còn chuyên môn phái người tới chiếu cố, thì ra là muốn đi cửa sau lôi kéo quan hệ.
Dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, thiên hạ có ca ca nào không đi giúp muội muội của mình? Nếu không có chút quan hệ mật thiết chống đỡ, Nghi Hoa cung sao yên tâm được.
Giờ Cung Tử Yên đã sinh ra một cô con gái, Nghi Hoa cung cũng không cần lo lắng nữa, một bên là con gái, một bên là muội muội mình thế nào cũng không thể thiên vị được.
Lê Hoa công tử lạnh nhạt nói:
-Được rồi, chuyện ta phải làm đã xong, ta đi đây.
Lời vừa mới dứt, thân ảnh của Lê Hoa công tử đã biến mất, không ai kịp nhìn thấy động tác của ông ta. Đám Đao Vô Phong đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm rồi. Lê Hoa công tử thực sự là kỳ diệu.
Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vẫn còn sợ hãi. Chẳng trách Đường Minh cả đời không dám rời khỏi cung, có một đại ma đầu lang thang bên ngoài kia, ông ta rời cung chỉ có con đường chết.
Dương Túc Phong lại không nghĩ nhiều như vậy, y còn đang đau đầu làm sao cân bằng chuyện An Lạp Lệ Lôi và Nghi Hoa cung.
An Lạp Lệ Lôi không ngờ lại là muội muội của mình, điều này đã đủ kinh ngạc rồi, mà cô muội muội này còn gây chuyện với mình, biết rõ mình là ca ca rồi còn muốn chạy tới Âm Nguyệt Hoàng Triều sinh sự, thật đúng là.....
Mình còn đang muốn điều binh khiển tướng lật nhào cả Âm Nguyệt Hoàng Triều lên, kết quả thành huynh muội đánh nhau, để người ta cười chê.
Đau khổ suy nghĩ một hồi, Dương Túc Phong nói:
-Phát điện báo cho Thí Phong, bảo hắn dừng hành động quân sự lại, đem tình huống cơ bản nói rõ với hắn, 2 bên dừng đánh nhau, đồng thời thông báo cho toàn thiên hạ. Nói An Lạp Lệ Lôi là muội muội của Dương Túc Phong ta, bảo Thí Phong nói với người của Nghi Hoa cung, chuyện của Âm Nguyệt Hoàng Triều, ta để bọn họ hòa giải, ai không nghe lời ta... ta trở mặt không nhận thân nữa.
Dừng lại một chút, Dương Túc Phong lại nói:
-Phái người làm một chút truyền đơn, nói rõ chuyện này, sau đó phái phi dĩnh rải xuống Âm Nguyệt Hoàng Triều, làm dễ hiểu một chút, đừng để Đường Tống tiểu thư giở trò, ca ca ta đã bị chơi mấy năm rồi, thế nào cũng nên kết thúc đi.
Viên Ánh Lạc tuân lệnh rời đi. Dương Túc Phong nhìn Tiêu Tử Phong cười khổ:
-Xem ra nàng không muốn về Nghi Hoa cung cũng phải trở về rồi.
...............
Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan bị công chiếm đánh dấu cho sự hủy diệt của người Aztec, toàn bộ dấu vết lịch sử của người Aztec đều bị quân Lam Vũ phá hủy, có lẽ đối với các bộ lạc khác, người Aztec còn có giá trị tham khảo, nhưng với đế quốc Lam Vũ mà nói thì trở thành một điểm du lịch cũng không thể.
Sau khi người Aztec diệt vong, ngày tàn của người Maya cũng tới, dưới sự tấn công của quân Lam Vũ và các bộ lạc khác, trong đó nhiệt tình nhất là Người Tháp Lợi Phật và người Trụ Tư, người Maya cuối cùng đã bị diệt vong.
Tời trung tuần tháng 5, thế cục của liên minh Nhã Ca cơ bản đã ổn định, tất cả các bộ lạc đều hiểu đối địch với quân Lam Vũ chỉ có một kết cục bi thảm, nên đành phải ôm chặt lấy chân quân Lam Vũ.
Trong bối cảnh đó, Dương Túc Phong trở về Tháp Lợi Phật, an bài thỏa đáng cho tương lai của Liên minh Nhã Ca.
Hà Vị Thần trở thành nhân viên chính trị, trên cơ sở đề nghị của hắn, Dương Túc Phong định ra sách lược phát triển cho liên minh Nhã Ca, bao gồm chủ yếu là an bài nhân viên cùng cơ cấu hành chính.
Dương Túc Phong quyết tâm biến nơi đây thành thị trường mới, khống chế thật chắc trong tay đế quốc Lam Vũ .
Ngày 20-5, Đới Dương Sâm phụng mệnh khẩn cấp tới nơi, được Dương Túc Phong bổ nhiệm làm đại đô đốc của liên minh Nhã Ca, đồng thời bổ nhiệm thủ lĩnh của Người Tháp Lợi Phật, người Trụ Tư thành tổng đốc địa phương, hỗ trợ Đới Dương Sâm.
Phủ đại đô đốc được thành lập ở cảng Tháp Lợi Phật.
Đồng thời Dương Túc Phong tuyên bố thành lập quân khu liên minh Nhã Ca, bổ nhiệm Tang Cách làm quân khu trưởng, công tác chủ yếu là khống chế các cứ điểm chiến lược, đảm bảo công tác kiến thiết và cải cách được tiến hành thuận lợi.
Ngoài ra, quân Lam Vũ chiêu mộ cách binh sĩ tinh nhuệ, cũng là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của Tang Cách, cuộc chiến ở đây đã cho thấy sức chiến đấu của bộ lạc thổ dân không tệ, nếu được quân Lam Vũ trang bị, huấn luyện đầy đủ khẳng định uy lực càng tăng.
Tuyển quân nơi này vừa tăng cường thực lực của quân Lam Vũ, lại làm suy yếu năng lực phản kháng của các bộ tộc đương địa, khi cần thậm chí còn có thể lấy làm tù binh.
Theo kế hoạch 5 năm của Hà Vị Thần, sẽ xây dựng tuyến đường sắt dọc theo ven biển, từ cứ điểm Bình Minh tới mũi Hảo Vọng ở cực nam, nối liền với tuyến đường sắt ở nước Y Mộng, sau này vật tư của liên minh Nhã Ca có thể vận chuyển trực tiếp tới trung tâm đế quốc Lam Vũ.
Ngoài ra quân Lam Vũ còn xây dựng 2 tuyến đường sắt từ Tháp Lợi Phật tới Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan, kéo dài tới A KHắc Tô, một tuyến từ Tháp Lợi Phật tới Vưu Tạp Thảm.
2 tuyến đường này chia liên minh Nhã Ca làm 3 phần, hạn chế không gian tự do của các bộ lạc, để càng dễ thống trị hơn.
quân Lam Vũ còn xây dựng mấy công xưởng, nhất là công xưởng đóng tàu, nơi này có tài nguyên gỗ rất phong phú, có thể nâng cao hiệu suất đóng tàu, giảm bớt chi phí, có lợi cho mậu dịch trên biển của đế quốc Lam Vũ.
Trong tính toán của Dương Túc Phong thì khống chế liên minh Nhã Ca chủ yếu là từ kinh tế và văn hóa, phải mong chóng đem nơi này dung hợp vào đế quốc Lam Vũ, nơi này vốn chỉ là một tờ giấy trắng,muốn viết gì đều do đế quốc Lam Vũ quyết định.
Xử lý xong chuyện của liên minh Nhã Ca, cuối tháng 5 Dương Túc Phong tới Âm Nguyệt Hoàng Triều.
Từ trên phi dĩnh nhìn xuống, nơi này thông thoáng hơn liên minh Nhã Ca, ít nhất thì thi thoảng còn nhìn thấy núi non nhấp nhô, cùng với dấu vết của cư dân, bất quá tổng thể mà nói thì vẫn là rừng rậm bao phủ, có rất ít thôn trang quy mô lớn.
Căn cứ vào trinh sát của Hứa Nho Long, do nơi đây không quá nhiều mưa, nên rừng không quá rậm rạp, vì vậy lại càng có nhiều dã thú xuất hiện, thường xuyên có hổ, sư tử kết thành bầy làm người ta khiếp sợ.
Hứa Nho Long kể có một lần đi qua nơi đây, hắn nhìn thấy rõ ràng phía dưới có khoảng 7-8 con hổ và sư tử đánh nhau, bên cạnh còn có mấy con tê giác đứng xem, khung cảnh rất là hùng tráng.
Trong quan niệm của đa số mọi người dân của đế quốc Lam Vũ thì Âm Nguyệt Hoàng Triều khắp nơi đều là hoàng kim và mỹ nữ, nhưng chưa từng nghe nói nơi này đâu đâu cũng có dã thú.
Đối với người ngoài mà nói, Âm Nguyệt Hoàng Triều là xử nữ cuối cùng của thê giới, nơi này vô cùng thần bí, bất kỳ chuyện gì phát sinh ra ở nơi đây đều bao phủ một tầng sắc thái thần bí.
Trước kia tin tức nơi này hết sức bế tắc, thường thường do một số nhà thám hiểm căn bản không tồn tại truyền ra, càng truyền càng biến dạng, chuyện nhỏ như quả trứng gà sau khi truyền ra thì thành trứng đà điểu.
Sau khi quân Lam Vũ tiến vào Âm Nguyệt Hoàng Triều, tấm màn thần bí của nó đã được vén lên, theo cùng bước chân của quân Lam Vũ còn có các nhiếp ảnh gia, để công khai trên báo chí tấm ảnh thực tế nơi đây.
Cùng với thời gian trôi đi, nhận thức của thế giới bên ngoài với Âm Nguyệt Hoàng Triều cũng dần thay đổi, .
Nơi này đúng là có trữ lượng vàng rất lớn, phân bố rộng, hầu hết là mỏ lộ thiên, kỹ thuật khai thác không khó, rất nhiều người đương địa dùng biện pháp nguyên thủy cũng có thể kiếm được vàng có độ thuần cao, đó là nguồn gốc của truyền thuyết khắp nơi đều là hoàng kim.
Căn cứ vào tính toán sơ bộ, trữ lượng vàng ở nơi này phải hơn 5vạn tấn, thậm chí còn có thể nhiều hơn.
Nữ nhân nơi này sở dĩ được thổi phồng lên là do phong tục có chút quái dị, nữ nhân tướng mạo không xuất sắc không được phép ra khỏi nhà, nếu ra khỏi nhà cũng phải che mặt. thế là trong tầm mắt của công chúng, chỉ có những nữ nhân có dung mạo hơn người , hình thành truyền thuyết khắp nơi đều là mỹ nhân.
Bất quá dù 2 truyền thuyết trên đều không chính xác, nhưng có một truyền thuyết chính xác 100%, đó là nơi này khắp nơi đều là cạm bẫy, cư dân đương địa vì đề phòng người ngoài tiến vào, thích sắp đặt quanh nơi ở đủ mọi loại cạm bẫy, nếu như không có người đặc biệt thông báo dẫn đương mà tùy tiện đi vào thì dứt khoát là chết 9 phần rồi.
Nhất là những nơi có mỏ vàng thì lại càng nhiều bẫy, từ trên xuống dưới đều có bẫy hết, trừ khi bạn là người chuyên nghiệp, nếu không đối diện với những cạm bẫy này chắc chắn sẽ gặp tai ương.
Bọn họ thậm chí còn hoàn toàn cắt đứt giao thông với bên ngoài.
Trước kia rất nhiều nhà thám hiểm phải dừng bước trước nơi này vì những cạm bẫy trí mạng phát động bất thình lình, lấy đi tính mạng, tới ngay cả cơ hội bị thương cũng chẳng có, căn bản không kịp lưu lại di ngôn.
Lâu dần thì các nhà thám hiểm coi Âm Nguyệt Hoàng Triều là cấm địa, ngàn vạn lần không được xông vào, tất nhiên là trừ một số người to gan, bị lợi ích làm mờ mắt, thì không có ai dám vào đây nữa.
Kỳ thực hành động của quân Lam Vũ ở nơi này đều được cư dân đương địa hỗ trợ, không có bọn họ dẫn đường, công tác của bọn họ sẽ càng thêm khó khăn.
An Lạp Lệ Lôi sở dĩ có thể hô phong hoán vũ ở đây ưu thế chủ yếu là do những cạm bẫy chết người này, nói thực thì trừ bản thân bọn họ ra, dù là người của Nghi Hoa cung cũng bất lực với những cạm bẫy đó.
Trên đường tới đây, Dương Túc Phong nghĩ không ra An Lạp Lệ Lôi làm bậy như vậy vì mục đích gì, dù nơi này nhiều hoàng kim, nhưng tuyệt đại đa số người dân ăn chẳng no, còn ngu muội lạc hậu hơn cả liên minh Nhã Ca nữa.
Bọn họ không ít người bị An Lạp Lệ Lôi đầu độc, mang thù sâu như biển với quân Lam Vũ, hô hào tử chiến tới cùng.
Khi phi dĩnh hạ xuống, Thí Phong đã dẫn bộ đội chờ sẵn ở đó rồi, đã 2 năm nay không gặp Dương Túc Phong, người lính kỳ cựu này vô cùng kích động, ngay cả nói cũng không ra lời.
Thí Phong vốn chỉ là một thanh niên chưa tới 30, nhưng ở nơi này dày vò đã hơn 2 năm rồi, cứ như là đã già thêm tới 10 tuổi.
Vốn Dương Túc Phong đi tới đâu cũng không cử hành nghi lễ hoan nghênh, nhưng gặp phải ngoại lệ, Thí Phong cử hành yến hội kỳ thực thì cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có ít thịt hổ, thịt sư tử nướng, thậm chi còn có cả hổ, sử tử sống nữa, muốn làm gì chẳng được.
Dương Túc Phong đúng là mở rộng tầm mắt, ngay cả sư tử cũng dám ăn, kết quả sau này phát hiện ra các đại biểu nơi này cứ như là được thả từ Somali ra , yến hội vừa mới bắt đầu đã ăn hùng hục rồi, như có thù hận với đám sư tử, hổ này vậy.
Đám Thí Phong thật sự rất đói. Bộ đội ở Âm Nguyệt Hoàng Triều sinh hoạt rất khổ, nơi này vận chuyển hậu cần còn khó khẳn hơn cả ở liên minh Nhã Ca, vì đến vận chuyển đường biển cũng không có, vận chuyển phải đi bằng đường bộ, mà khắp nơi toàn là cạm bẫy, dã thú.
Vận chuyển đường bộ thực sự quá gian nan, tiêu hao vô cùng lớn, 1 tấn vật tư đem tới tiền tuyến, phải tốn 3-4 tấn vật tư ở hậu phương, còn có 1 vấn đề chí mạng là phải đem từ tận Cách Lai Mỹ vận chuyển tới, mất nửa năm mới tới nơi, bọn Thí Phong có thể cầm cự được ở nơi đây đúng là không dễ dàng gì.
Cho nên binh lực quân Lam Vũ ở đây rất thiếu thốn, nhưng không thể tăng thêm vì vận chuyển hậu cần không có đủ năng lực, Nghi Hoa cung dù hứa phụ trách lương thực cho quân Lam Vũ, nhưng bọn họ không có năng lực đó, chỉ có thể thỏa mãn 1 phần nhu cầu mà thôi.
Tình hình gian khổ này phải tới cuối năm ngoái, khi không quân phát triển mạnh số lượng phi dĩnh mới dần cải thiện, quân Lam Vũ còn mở một tuyến đường cố định để cung cấp hậu cần cho Thí Phong.
Do đường xá xa xôi, mỗi ngày phi dĩnh chỉ có thể vận chuyển 1 lần, nếu không có gì bất trắc thì được bổ sung thêm 20 tấn vật tư, chủ yếu là thuốc men và đạn dược, cơ bản có thể thỏa mãn nhu cầu của quân Lam Vũ rồi.
Được phi dĩnh hỗ trợ, Thí Phong cuối cùng cũng dần được thở phào, thế cục dần xoay chuyển, bắt đầu phản công quân đội của An Lạp Lệ Lôi, thu phục được 1 phần đất đai.
Đồng thời cao tầng đế quốc Lam Vũ cũng dần phái thêm binh lực tới đây, quân Lam Vũ vốn chỉ có 1 lữ đoàn không tới 5000 người, liên tục tăng thêm 2 lữ đoàn đạt tới quy mô chừng vạn người.
Thí Phong đang trù tính phát động phản công quy mô lớn thì đột nhiên nhận được tin An Lạp Lệ Lôi lại là thân muội muội của Phong lĩnh, làm hắn khóc cười không xong, mãi không phản ứng lại được.
Cuối cùng hắn chỉ cười khổ một tiếng đem tin tức này tuyên bố với toàn thể quân Lam Vũ, mọi người đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, thì ra bọn họ liều sống mái ở nơi này lại thành người mình đánh người minh, đúng là chán hẳn.
Theo ý tứ của Dương Túc Phong, Thí Phong liền đi tìm Nghi Hoa cung nói chuyện này, cao tầng của Nghi Hoa cung do dự mãi, cuối cùng uyển chuyển nhắc nhở Thí Phong rằng đây có thể là quỷ kế của An Lạp Lệ Lôi.
Cuộc chiến này Nghi Hoa cung đang chiếm thượng phong, bọn họ không muốn dừng hành động quân sự, đồng thời lo lắng Dương Túc Phong quá sủng ái muội muội của mình, không để ý tới lợi ích của Nghi Hoa cung.
Song quyền khống chế cuộc chiến này không nằm trong tay Nghi Hoa cung, Thí Phong mau chóng hạ lệnh ngừng bắn,
Vào lúc này thì tin tưc An Lạp Lệ Lôi là muội muội của Dương Túc Phong được chuyển đi mang tới hậu quả cực lớn, lập tức oanh động cả quân đội của An Lạp Lệ Lôi, làm cho quân đội của An Lạp Lệ Lôi lập tức tan rã.
An Lạp Lệ Lôi ban đầu cực lực phủ nhận là muội muội của Dương Túc Phong, chỉ trích âm mưu của Dương Túc Phong, nhưng một số hiện tượng của cô trước kia đã làm cho người ta hoài nghi rồi, giờ đối chiếu lại càng thấy đúng, cư dân đương địa đều cho rằng cô đúng là muội muội của Dương Túc Phong.
Huống chi nhiều quan quân trong quân đội của An Lạp Lệ Lôi đã ý thức được mình không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, nếu như tiếp tục đối địch sẽ không biết có hậu quả gì, cho nên bọn họ chủ trương đàm phán với quân Lam Vũ.
Kỳ thực vương thất Âm Nguyệt Hoàng Triều cũng không muốn tiến hành cuộc chiến tranh này, riêng nhân số thương vong của quân Lam Vũ vương thất đã lớn hơn quân Lam Vũ tới mấy trăm lần rồi, bọn họ tổn thất tới mấy vạn quân cơ mà. Bị mọi người xa lánh, An Lạp Lệ Lôi tức giận .... mất tích.
- Chuyện gì thế?
Dương Túc Phong nhận được tin này thì cau mày lại, trong tích tắc đó y còn cho rằng An Lạp Lệ Lôi bị người của vương thất nơi đó giết chết rồi, trong chiến tranh từ mất tích có bao hàm ý nghĩa chẳng khác gì tử vong.
Nhưng tình báo cuối cùng cho thấy An Lạp Lệ Lôi mất tích thật.
-Cô ấy không thấy đâu nữa.
Tiêu Tử Phong khẽ nhún vai, thầm nghĩ đôi huynh muội này giống nhau y đúc, cực kỳ ương bướng, cái gì cho là đúng thì không ai nói lại nổi, cô ta nấp đi, k hông biết là đang tính toán âm mưu gì?
Dương Túc Phong nhìn nàng, rõ ràng hoài nghi Nghi Hoa cung giở trò. Tiêu Tử Phong chẳng khách khí nói:
- Nghi Hoa cung không nhúng tay vào, cô ấy thực sự mất tích rồi, người Nghi Hoa cung đã nhiều lần mưu sát cô ấy không thành, giờ sao có thể thành công? Chàng đừng quên cô ấy có một sư phụ cực kỳ lợi hại, bọn thiếp không chọc nổi cô ta, càng không chọc nổi sư phụ cô ta, trừ khi là đồ ngốc, nếu không chẳng ai lại nhúng tay vào.
Dương Túc Phong sốt rột nói:
-Dù cô ấy mất tích cũng phải sai người đi tìm chứ?
Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói:
-Chàng đừng gấp, đã an bài rồi, Nghi Hoa cung, Hải Thiên Phật Quốc, Lê Hoa công tử, vương thất của Âm Nguyệt Hoàng Triều.... đều đi tìm cô ta rồi, dù cô ấy có trốn ở chân trời góc bể nào ta cũng tìm được.... nhưng nếu mà tìm thấy nhưng cô ấy lại không muốn gặp chàng mới là phiền.
Dương Túc Phong hơi yên tâm:
-Vậy thì tốt.
Phong Tĩnh Hiên lo lắng nói:
-Muội muội chàng tính khí quật cường như vậy, 2 người nếu gặp nhau thì thiếp lo....
Tiêu Tử Phong rất đồng cảm:
-Phải , lỡ 2 người đánh nhau thì phải làm sao?
Dương Túc Phong cau mày lại:
-Vậy các nàng nói ta phải làm gì? Phái người bắt cô ta lại? rồi còng tay chân vào à?
2 nàng nhìn nhau, phát giác khẩu khí của y không hay, vội vàng giải thích:
-Bọn thiếp không có ý đó, cô ấy dù sao cũng là muội muội của chàng, nhưng vạn nhất 2 người sinh chuyện, bọn thiếp....
Dương Túc Phong thở dài:
-Dù nói thế nào thì cô ấy cũng là muội muội của ta, dặn dò bọn họ cố gắng không để thương hại tới cô ấy.
Tiêu Tử Phong khẳng định:
-Biết rồi, thiếp đã đặc biệt dặn dò rồi.
Phong Tĩnh Hiên cũng gật đầu:
-Thiếp cũng đã nói với bọn họ, chỉ cần phát hiện ra cô ấy là lập tức báo lên trên, sau đó chúng ta đi gặp cô ấy.
Dương Túc Phong gật đầu:
-Rất tốt, cứ làm thế đi.
Suy nghĩ một lúc, không muốn tiếp tục đề tài này, Tiêu Tử Phong nói:
-Nếu đã như thế thì chúng ta tới Nạp Luân đi, Chưởng môn sư tỷ chờ chàng đa lâu, chuyện của Âm Nguyệt Hoàng Triều cũng nên có một cái kết rồi.
Dương Túc Phong gật đầu:
-Được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.