Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 8: Khanh Bổn Giai Nhân Nại Hà Tố Tặc Có Được Giai Nhân Sợ Chi Làm Giặc






Tiêu Đại Bằng nghe con trai mình khẳng khái giải thích, mỉm cười cảm thấy đã yên tâm.
Tiết Bố Nhân vốn nghĩ mình khổ tâm khuyên mọi người, đã là công lớn, nay nghe được Tiêu Bố Y nói một phen, lại làm cho mọi người rung động đến như vậy, lại càng bội phục, "Thiếu đương gia, vốn ta còn muốn cùng Trại chủ quyết định tất cả, nhưng một khi chủ ý của người lại cao minh, không bằng nhân tiện người hãy nói sau này làm thế nào mới tốt luôn thể".
Tiêu Bố Y ánh mắt hướng về phía Tiêu Đại Bằng, thấy lão chậm rãi gật đầu, cũng không từ chối, "Dựa theo những gì ta vừa rồi phân tích, nuôi ngựa phải tránh chỉ vì cái lợi trước mắt, chúng ta phải phát triển theo ba phương diện ngắn hạn, trung hạn và dài hạn.
Đầu tiên, việc phải làm trước hết là Lại Tam phải liên hệ được với người mua".
Lại Tam gật đầu, ứng tiếng.
Mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột thì mới tính mà mèo tốt.
Tuy Lại Tam là kẻ lão luyện, nhưng thấy Tiêu Bố Y nói đạo lý rất rõ ràng, cũng phải phục.
"Tiếp theo, chúng ta phải tìm một nơi để nuôi ngựa, nơi này phải hẻo lánh, bí ẩn, người thường khó vào, cỏ tốt nước trong, địa thế rộng rãi, có thể tự nhiên rong ruổi cũng không cần phải nói nhiều," Tiêu Bố Y chậm rãi nói, càng lúc càng hào hứng, "Dể thủ khó công cũng là một điểm rất quan trọng.
Ta thấy bắt đầu từ hôm nay, mọi người hãy bỏ công tìm kiếm chung quanh một nơi như vậy".
Nói tới đây Tiêu Bố Y cũng cảm thấy, thời đại này tuy lạc hậu, nhưng thật sự là còn rất nhiều vùng đất chưa khai khẩn, nếu vào thời đại của hắn, tìm một nơi như vậy thực sự là không dễ, nhưng ở đây cũng không phải là chuyện khó!
Mọi người liên tục gật đầu, lẳng lặng lắng nghe.

"Tiếp theo, chúng ta phải đi thảo nguyên tìm những giống ngựa ưu tú, thuận tiện thu mua ngựa vừa độ tuổi, tạm thời ứng phó cục diện trước mắt" Tiêu Bố Y việc nhân đức cũng không nhường ai, "Tuyển ngựa khẳng định là ta phải đi, chỉ là người Đột Quyết hung ác tàn nhẫn…"
"Cái này Bố Y không cần lo lắng" Tiết Bố Nhân hiển nhiên cũng từng nghiên cứu qua, "Hiện tại Đột Quyết chia làm hai bộ phận, lấy du mục làm chủ, quan hệ với chúng ta là Đông Đột Quyết.
Bọn họ không sống cố định, tuy có rất nhiều bộ lạc nhưng cũng là thích thì hợp không thì đi.
Người Trung Nguyên đến thảo nguyên buôn bán ngựa không ít, nguy hiểm đương nhiên cũng có, chẳng qua chỉ cùng với các tù trưởng bộ lạc địa phương tạo quan hệ, sẽ rất có tương lai.
Ta cùng Trại chủ thương lượng, chuẩn bị tìm người, tốt nhất là người bản địa để dò xét lộ tuyến".
"Một khi đã như vậy, chúng ta còn chờ gì nữa" Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Chúng ta sẽ binh phân tam lộ, Lại Tam tìm kiếm người mua, ta cùng đám người Mạc Phong Hòe mập tìm kiếm địa điểm, liên hệ với người Đột Quyết sẽ do mấy vị đương gia phụ trách, các vị ý kiến thế nào?"
Tất cả mọi người đều gật đầu, cho rằng đề nghị của Tiêu Bố Y rất hợp lý.
Khi Tiêu Bố Y ra khỏi Tụ Nghĩa Sảng, nhìn thấy Tiêu Đại Bằng đi theo sau, liền đi chậm lại.
Nhìn thấy lão vẫn còn do dự, định đứng lại chờ.
"Bố Y" Tiêu Đại Bằng vội ho một tiếng đi tới, "Nuôi ngựa tuy quan trọng, nhưng ta cũng vẫn muốn có một đứa cháu".
Tiêu Bố Y tuy cũng không phải là kẻ ngu ngốc, vậy mà qua hồi lâu mới mới hiểu được ý của Tiêu Đại Bằng, lúc này mới nhớ mình vốn là muốn cùng phụ thân thương lượng việc thả Hàn Tuyết, chỉ là không nghĩ đến phụ thân lại bức bách như vậy, kể từ đó, cũng làm cho hắn không tiện nói ra.
"Nghe Mạc Phong nói, trong phòng của ngươi hôm qua cũng không có động tĩnh gì?" Tiêu Đại Bằng thấy Tiêu Bố Y trên mặt nóng lên, liền vỗ mạnh lên vai Tiêu Bố Y, "Hay là nữ nhân kia không nghe lời?"
"Nàng rất nghe lời" Tiêu Bố Y chỉ có thể thuận theo ý của Tiêu Đại Bằng, hận không bóp chết Mạc Phong.
"Ồ" Tiêu Đại Bằng cười cười, "Ta biết ngươi khẳng định là cảm thấy ta đã quản quá nhiều, chỉ là nghe nói nữ nhân trông cũng không tệ lắm, sơn trại ta hiện nay, nữ nhân thực còn ít hơn ngựa, con phải quản cho tốt mới được".
"Đa tạ cha" Tiêu Bố Y có chút buồn bực, biết cha già muốn cảnh tỉnh mình cái gì rồi.
Bản thân vốn cũng nên nhập gia tùy tục, tối hôm qua biểu hiện lại thực sự không giống thổ phỉ, mà như là Trạng Nguyên vậy.
Lão cha hắn tối qua hiển nhiên là lo lắng cho con trai, nên mới cho người nghe trộm.
Thật vất vả mới có nữ nhân tốt, lão trại chủ đương nhiên hy vọng con mình không nên bỏ qua, có thể lập tức sinh cháu cho mình là tốt nhất.
Nhìn bóng lưng của Tiêu Bố Y đi xa, ánh mắt của Tiêu Đại Bằng chuyển động, không biết là đang nghĩ cái gì.
Đợi đến khi xoay người, chợt phát hiện Tiết Bố Nhân ở phía sau, Tiêu Đại Bằng bị dọa nhảy dựng lên, "Tiết lão đệ, ngươi sao lại giống quỷ vậy?"
"Đại ca chẳng lẽ không cảm thấy Bố Y thay đổi rất nhiều sao?" Tiết Bố Nhân cũng đi thẳng vào vấn đề.
Tiêu Đại Bằng sờ sờ râu mép, trên mặt lộ ra nụ cười trấn an, "Là nhờ tổ tiên phù hộ, mới làm cho Bố Y chuyển nguy thành an.

Tiết lão đệ, ngươi cảm thấy hôm nay Bố Y nói thế nào, ta vốn trong lòng còn do dự, nhưng nghe tiểu tử này vừa nói, lại cảm thấy càng khả thi hơn, Bố Y đột nhiên biết nuôi ngựa, cái này khẳng định cũng là ý của ông bà tổ tiên".
"Bố Y nói đạo lý rất rõ ràng, nếu chỉ nói về buôn bán ngựa, thì không có vấn đề gì" Lời của Tiết Bố Nhân nghe ra như muốn nói vấn đề gì khác.
Tiêu Đại Bằng quả nhiên cau mày, "Tiết lão đệ, ngươi muốn nói cái gì?"
Tiết Bố Nhân thở dài một hơi, "Đại ca, Bố Y nếu vẫn vô tri vô giác, ta cũng tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện xưa.
Nhưng hắn sau khi bệnh nặng, lại như là đổi thành người khác.
Người nói tổ tiên Tiêu gia phù hộ, ta lại cảm thấy là tổ tiên Tiêu gia hiển linh, muốn cho Tiêu gia trọng chấn hùng phong, lúc này mới thông qua Bố Y…"
"Không nói nữa" Tiêu Đại Bằng thấp giọng, liếc mắt nhìn xung quanh, có chút cẩn thận.
"Chuyện đã nhiều năm, đại ca sao còn cẩn thận như thế, thật ra đám người Tiêu Tác nói cũng không phải là không có đạo lý" Tiết Bố Nhân hiển nhiên không chịu bỏ qua.
Tiêu Đại Bằng bàn tay to lớn đã chụp mạnh lên vai Tiết Bố Nhân, "Tiết lão đệ, ngươi đương nhiên biết vì sao ta lại đặt tên đứa con này là Bố Y chứ!"
Tiết Bố Nhân ngẩn ra, sau hồi lâu mới nói: "Ta biết đại ca chỉ muốn cho Bố Y làm một người bình thường, nên mới đặt tên là Bố Y".
"Ngươi nói không sai" Tiêu Đại Bằng thở dài một tiếng, "Cho dù quý vi vương hầu, thì thế nào? Chẳng phải là làm bạn với hổ sao, hết sức bấp bênh! Tiết lão đệ, ta biết ngươi chí hướng cao xa, đành phải ở tại sơn trại cũng có chút không cam lòng, ngươi nếu muốn rời đi, ta tuyệt không giữ lại, nhưng chuyện Tiêu gia, ta không muốn nhắc lại".
"Đại ca" Tiết Bố Nhân kêu một tiếng, nhìn thấy Tiêu Đại Bằng sắc mặt quyết tuyệt, đành phải nói: "Đại ca quá lời, Bố Y nếu là muốn lấy thiên hạ, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, nhưng nếu Bố Y muốn buôn bán ngựa, ta cũng không nói hai lời".
"Như thế là tốt nhất" Tiêu Đại Bằng liếc nhìn bốn phía, lúc này mới phân phó: "Tiết lão đệ, chuyện này về sau cũng không nên nhắc lại, nhất là trước mặt Bố Y".
Tiết Bố Nhân chậm rãi gật đầu, trên mặt cũng có vẻ bất đắc dĩ.
Tiêu Bố Y hồi sau khi về lại phòng, nhìn thấy Hàn Tuyết ngồi ở trên giường, nhíu mày trầm tư, trông rất sầu lo thế nhưng cũng không thiếu phần phong vị.

Tiêu Bố Y không thể không công nhận Hàn Tuyết rất đẹp, so với mỹ nữ ở cái thời đại kia của hắn, càng thêm thanh lịch một cách tự nhiên.
Khuôn mặt hoàn mỹ, chân mày điểm nhẹ, Tiêu Bố Y thực sự có chút muốn thay nàng mà sầu khổ, thế mới thực ứng với một câu, khanh bổn giai nhân, nại hà tố tặc (có được giai nhân, sợ chi làm giặc), nhưng để nàng thành áp trại phu nhân cũng là bất đắc dĩ.
Hàn Tuyết ngẩng đầu lên trông thấy hắn, thấp giọng nói một tiếng, "Thiếu đương gia".
"Được rồi, ngươi là người ở nơi nào, ngươi nói tộc nhân của ngươi có chuyện gì xảy ra là thế nào?" Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ đến lời của Hàn Tuyết hôm qua, chẳng lẽ nàng cũng là người Đột Quyết?
Hàn Tuyết trong lòng dâng lên một tia hy vọng, tối hôm qua nàng chỉ thoáng đề cập qua, lại thấy Tiêu Bố Y không để ý tới cũng không nói nữa.
Hôm nay Tiêu Bố Y lại nhắc tới, chẳng lẽ sự tình có chuyển biến?
"Thiếu đương gia, ta thật ra không phải là người Trung Nguyên" Hàn Tuyết suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định nói ra thật tình.
"Ồ, nghe ngươi nói chuyện thực sự là không nhận ra" Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, bởi vì theo y phục của Hàn Tuyết mà xem, thì cũng không khác biệt với bọn họ.
Ở đây dân gian nói chuyện thật ra cũng tùy ý, không có nhiều ngôn ngữ.
Tới đây mấy tháng, Tiêu Bố Y dung nhập thật ra cũng không thành vấn đề, nhưng hắn biết, ngôn ngữ của người Đột Quyết hoàn toàn khác nơi đây.
"Thật ra ta chỉ có thể xem như là một nửa người Đột Quyết mà thôi" Hàn Tuyết trên mặt lộ vẻ thương cảm, "Lúc trước Văn Đế tại vị, khải dân Khả Hãn cũng còn trên đời, Khả Hãn thường xuyên vào triều tiến cống xưng thần, người Đột Quyết ở tại kinh thành cũng không ít.
Phụ thân của ta bởi vì ngưỡng mộ văn hóa Hoa Hạ, cưới nữ nhân Trung Nguyên, lại sớm chuyển tới ở tại Tây kinh, cho nên ta nói chuyện cũng không khác gì các người".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.