Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 21: Tam gia săn dê




Ngày hôm sau, trời chưa sáng, một trận tiếng chuông báo động dồn dập đánh thức tất cả binh lính, hơn hai nghìn tên lính đều bừng tỉnh, chân trần chạy ra nhà gỗ, đều thảo luận không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này, một gã thám báo tuần tra từ cửa cốc vội vàng chạy tới, chạy tới nhà gỗ Dương Huyền Cảm đang ở, mọi người lớn tiếng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Thám báo chỉ cúi đầu chạy, không để ý tới mọi người hỏi, khiến mọi người xung quanh mắng chửi.
Không bao lâu, vài tên thân binh của Dương Huyền Cảm từ trong nhà gỗ chạy đến hô:
- Chủ công có lệnh, tất cả quan quân từ Lữ Soái trở lên đều đến nghị sự.
Các quan quân đều đi ra từ trong đám người, đi nhanh về phía nhà gỗ, tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng, túm năm tụm ba đứng ở bên cạnh nhà gỗ thảo luận.
Trương Huyễn bước nhanh đi vào một căn phòng khác bên cạnh nhà gỗ, nơi này là chỗ ở của Dương Văn Tuấn, đúng lúc đó Dương Văn Tuấn vừa mặc quần áo, vừa từ trong phòng đi ra ngoài, thấy Trương Huyễn, y vội vàng hỏi:
- Trương công tử, có chuyện gì xảy ra sao?
- Lính trinh sát không chịu nói, nhưng ta đoán hẳn là quân đội của Vũ Văn Thuật đã đến.
Dương Văn Tuấn giật mình kinh hãi, vội vàng kéo Trương Huyễn qua một bên, thấp giọng nói:
- Ngày hôm qua ta đã bàn bạc với Huyền Cảm rồi, hôm nay y giải tán quân đội, sau đó rời đi cùng chúng ta.
- Đi Dương gia trang?
- Không! Không! Y tính đi quận Lương, chúng ta trở về Dương gia trang, y đã đáp ứng sẽ không liên lụy gì với Dương gia trang nữa.
Lúc này, một gã thân binh chạy tới, nói với Dương Văn Tuấn:
- Đại soái cho mời Nhị gia lập tức qua đó.
Dương Văn Tuấn vỗ vai Trương Huyễn, xoay người đi theo thân binh.
Không bao lâu, trong quân doanh bắt đầu hỗn loạn, các quan quân nghị sự chấm dứt, trở về truyền đạt ý tứ của chủ soái, toàn quân giải tán, mỗi người được phát năm quan tiền, ba đấu gạo, mọi người đều tự tìm đường về nhà.
Thung lũng một mảnh hỗn loạn, tiếng la, tiếng mắng, tiếng hét ầm ĩ. Tất cả mọi người trở về phòng thu thập đồ đạc của mình, các quan quân thì chạy đi nhận tiền lương, tiền lương trước tiên chia cho quan quân, sau đó từ quan quân chia cho binh lính, về phần các quan quân làm sao phân phối, Dương Huyền Cảm mặc kệ.
Lúc này, Dương Văn Tuấn bước nhanh đi tới, thấp giọng nói với Trương Huyễn:
- Mau tới thuyền lớn, chúng ta lập tức lên đường.
Tình thế đã vô cùng nguy cấp, lính trinh sát phát hiện chủ lực quân Tùy ở cách đây hơn mười dặm, một vạn đại quân đang đi dọc theo đường núi đánh vào cửa cốc.
Dương Huyền Cảm dùng kế ve sầu lột xác, dùng tiền lương giữ chân quan quân và binh lính, để chính bọn họ phân phối tiền tài, y thì dẫn theo hơn mười thân binh từ phía sau chạy ra, chui vào rừng cây, từ đường nhỏ chạy tới bờ sông.
Hai chiếc thuyền lớn bên bờ sông đã nhổ neo, Dương Văn Tuấn suất lĩnh con cháu Dương thị đã lên thuyền trước một bước, không bao lâu, Dương Huyền Cảm dẫn theo hơn mười tên thân binh từ đường nhỏ chui ra, chạy đến con thuyền lớn phía sau.
Dương Huyền Cảm vừa chạy vừa phất tay:
- Các ngươi đi mau!
Lúc này, trong lòng Trương Huyễn khẩn trương, hắn làm sao có thể không đi cùng với Dương Huyền Cảm được, dưới tình thế cấp bách, hắn nói với Dương Văn Tuấn:
- Sư phụ ta còn có một tình báo rất quan trọng muốn ta truyền lại cho Dương thượng thư.
Dương Văn Tuấn lập tức nôn nóng đến giậm chân:
- Ai! Sao ngươi lại không nói sớm, nhanh đi, đuổi kịp y!
Trương Huyễn xông lên boong thuyền, vài bước liền nhảy lên bờ, nhanh chân đuổi theo Dương Huyền Cảm, xa xa nghe thấy Dương Văn Tuấn ở sau lưng hô to:
- Trương công tử, nhớ kỹ trở về Dương gia trang!
- Ta biết rồi!
Tốc độ chạy của Trương Huyễn cực nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước thuyền lớn của Dương Huyền Cảm, lúc này Dương Huyền Cảm đã lên thuyền, đang gọi người chèo thuyền lái thuyền đi, Trương Huyễn xông lên trước hô to:
- Dương Thượng thư chờ đã!
- Ngươi còn có chuyện gì?
Dương Huyền Cảm biết hắn là người cùng đi với Dương Văn Tuấn.
Trương Huyễn giơ Thất Tinh kiếm lên cao cao:
- Sư phụ ta là Dương Kỳ, có tình báo quan trọng muốn ta chuyển đến cho Dương thượng thư!
Dương Huyền Cảm nhận ra Thất Tinh kiếm, đó là thanh kiếm trước đây của phụ thân y Dương Tố, sau đó lại thưởng cho Dương Kỳ, Dương Kỳ cũng là tâm phúc của y, ở Lạc Dương lấy danh nghĩa xây võ quán để thay y bồi dưỡng võ sĩ dự bị.
Bỗng nhiên, một gã thân binh chỉ vào đường núi ở xa xa hô to:
- Chủ công mau nhìn, là quân Tùy!
Dương Huyền Cảm cũng nhìn thấy, trên đường núi xuất hiện quân đội đông đúc, y không kịp nghĩ nhiều, vội vàng la lên với Trương Huyễn:
- Nhanh chóng lên thuyền!
Trương Huyễn nhảy lên thuyền lớn, người chèo thuyền đẩy con thuyền ra, thuyền lớn bắt đầu chạy trong sông, thuyền lớn của con cháu Dương thị đi trước một bước, ở hơn mười bước phía trước, hai chiếc thuyền lớn một trước một sau chạy về hướng đông.
Con thuyền mới vừa đi, Vũ Văn Thuật liền suất lĩnh một vạn quân Tùy tinh nhuệ từ trên đường núi vọt xuống, nháy mắt chật ních bờ sông. Vũ Văn Thuật tới chậm một bước, trơ mắt nhìn thuyền lớn của Dương Huyền Cảm đi xa, ông ta tức giận đến hung hăng vứt mũ giáp xuống mặt đất.
Lúc này, mười mấy tên binh lính khiêng tiền lương từ trong rừng cây chui ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy quân Tùy, lập tức sợ tới mức quát to lên:
- Quan binh đến rồi!
Bọn họ bỏ lại tiền lương xoay người chạy trốn, Vũ Văn Thuật hận đến nghiến răng nghiến lợi, nói với Nhị Thái Bảo Thượng Sư Đồ:
- Ngươi mang theo ba nghìn quân giết vào, giết sạch bọn chúng, một tên cũng không để lại!
- Tuân lệnh!
Thượng Sư Đồ ôm quyền thi lễ, xoay người chạy đi dẫn binh. Vũ Văn Thuật lại nhìn chiếc thuyền của Dương Huyền Cảm, lạnh lùng nói:
- Dương Huyền Cảm, ta xem ngươi còn có thể trốn đi nơi nào!
Ông ta vung tay lên:
- Binh lính còn lại theo ta truy dọc theo bờ sông, nhất định phải bắt được Dương Huyền Cảm!
Vũ Văn Thuật phóng ngựa liền xông ra ngoài, mấy ngàn quân Tùy đều quay đầu, đi theo Vũ Văn Thuật về hướng đông dọc theo đường nhỏ trên bờ sông đuổi theo.
Cùng lúc đó, chín tên áo đen vốn đang mai phục tại bờ bên kia cũng kia truy đuổi dọc theo đường nhỏ bên, gắt gao theo sau thuyền lớn của Dương Huyền Cảm.
***
Theo sau ba mươi mấy dặm, bất kể Vũ Văn Thuật hay là người áo đen ở bên kia bờ đều không có cơ hội đuổi theo thuyền lớn của Dương Huyền Cảm, khi sắp đến huyện Lạc Nam, cơ hội rốt cuộc đã tới.
Huyện Lạc Nam ở ranh giới của quận Thượng Lạc giao với quận Hoằng Nông, là nơi tập trung và phân phối dược liệu và da lông. Phần lớn dược liệu và da lông đều từ vùng núi vận chuyển ra ngoài, giao dịch ở huyện Lạc Nam rồi vận chuyển về Lạc Dương.
Có vài tên thương nhân lớn ở trong này mở cửa hàng giao dịch, bọn họ có đội thuyền của riêng mình, cũng xây dựng cải tạo bến tàu ở hai bờ sông Lạc Thủy.
Mặt khác, huyện Lạc Nam cũng là một bến tàu quan trọng, thương nhân từ nam ra bắc đều đi thuyền từ nơi này qua bờ bên kia.
Chính vì hai nguyên nhân này, trên bến tàu huyện Lạc Nam đậu đầy thuyền lớn nhỏ.
Tuy rằng Dương Huyền Cảm để cho Trương Huyễn lên thuyền, nhưng y cũng không có chút hứng thú nào với Dương Kỳ, cũng không hỏi Trương Huyễn, Dương Kỳ rốt cuộc có tình báo quan trọng gì muốn báo cho y.
Dương Huyền Cảm không quan tâm gì đến Trương Huyễn, y khoanh tay đứng ở đầu thuyền, lo lắng nhìn phía trước, con cháu Dương thị đã lên một con thuyền khác chạy xa rồi, ngay cả bóng dáng thuyền cũng không thấy. Bọn họ không có bất kỳ gánh nặng gì, chỉ muốn sớm một chút rời xa kẻ gây tai hoạ Dương Huyền Cảm, mọi người dùng toàn lực chèo thuyền.
Nhưng Dương Huyền Cảm cũng không để người chèo thuyền nhanh, y có vẻ rất cẩn thận, có vẻ rất do dự, rốt cuộc có nên vứt bỏ thuyền lên bờ hay không.
Trương Huyễn ngồi ở boong thuyền cách Dương Huyền Cảm không xa, tay cầm hoành đao, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng cao lớn hùng vĩ của Dương Huyền Cảm.
Hắn còn nhớ rõ võ nghệ cao siêu mà mấy tháng trước Dương Huyền Cảm biểu hiện ra ngoài, giáo pháp rất chặt chẽ, mấy ngàn mũi tên đều không bắn được y, còn có loại dũng mãnh này, giết ngàn người một cách tàn bạo tại miền quê hoang dã. Nếu như không có Vũ Văn Thành Đô, hắn gần như đã cho rằng Dương Huyền Cảm là mãnh tướng đệ nhất thiên hạ rồi.
Nếu hiện tại hắn ám sát Dương Huyền Cảm, sẽ có bao nhiêu phần thành công đây? Trong lòng Trương Huyễn không nắm chắc.
Nhưng hắn vẫn rất rõ ràng một điểm, đến bây giờ hắn vẫn chưa gặp được đối thủ, bách chiến bách thắng, cũng không phải là do hắn quá mạnh, mà là đối thủ quá yếu.
Hắn ngay cả Vương Bá Đương cũng thua kém rất nhiều, sao có thể là đối thủ của mãnh tướng Dương Huyền Cảm được?
Trương Huyễn dần dần thu chiến đao lại, trong lòng tạm thời buông xuống ý nghĩ đánh lén Dương Huyền Cảm.
- Ngươi tên là gì?
Dương Huyền Cảm lạnh lùng hỏi.
Y không quay đầu lại, lại biết Trương Huyễn đang nhìn chăm chú vào bóng lưng của mình.
Trương Huyễn thầm kêu may mắn, hoá ra Dương Huyền Cảm luôn âm thầm quan sát mình, hắn vội vàng nói:
- Tại hạ là Trương Huyễn!
- Chữ Huyền giống như tên của ta sao?
Dương Huyền Cảm lại hỏi.
- Không! Không phải! Còn có một bộ kim bên cạnh.
- Kim chính là đao kiếm. Có phải ý nghĩa là thêm đao cho Huyền không?
Dương Huyền Cảm bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào hắn:
- Ngươi là đến ám sát ta sao?
Trái tim Trương Huyễn đập nhanh mãnh liệt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tên của mình có nghĩa là ám sát Dương Huyền Cảm.
Nhưng trong lòng hắn khiếp sợ cũng không lộ ra ngoài, khẽ cười nói:
- Dương Thượng thư đang nói đùa đúng không? Tên là cha mẹ đặt cho, tại sao có thể có ý tứ ám sát Thượng thư chứ? Hơn nữa Huyễn của ta nghĩa là cái lư, không có quan hệ gì với đao cả.
Dương Huyền Cảm nhìn chăm chú hắn một lát, ánh mắt trở nên mềm mại, cười nói:
- Ta chỉ đùa với ngươi một chút, đừng để ý.
- Ta biết!
Trương Huyễn cảm giác ngực có chút ẩm ướt, hắn khắc chế sự căng thẳng trong lòng, lại thấp giọng nói:
- Sư phụ đồng ý trợ giúp Dương thượng thư, ông ấy hy vọng thượng thư có thể đến Lạc Dương.
Dương Huyền Cảm lắc đầu, thở dài:
- Ông ta không giúp được ta, hiện tại ai cũng không giúp được ta, chỉ có ông trời mới có thể giúp ta. Nhưng dường như hiện tại ông trời cũng không đáng tin cậy nữa rồi.
Ánh mắt của y nhìn chăm chú vào bờ sông, Trương Huyễn thăm dò nhìn về phía bờ đông, chỉ thấy binh lính quân Tùy đông nghìn nghịt đang chạy dọc theo bờ sông, ở phía trước có mười chiếc thuyền lớn thả neo, đã có quân Tùy bắt đầu lên thuyền.
Dương Huyền Cảm lớn tiếng ra lệnh với đám thân binh:
- Con thuyền dựa vào bờ bên kia, chúng ta chuẩn bị vứt bỏ thuyền lên bờ.
Lúc này, người chèo thuyền phát ra một tiếng hét thảm, chỉ thấy trên cổ y bị một mũi tên ngắn đâm, bùm một cái rơi xuống nước.
Mọi người vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện có một chiếc thuyền lớn đang nhanh chóng dựa vào bọn họ, trên thuyền hơn mười người áo đen đang đứng, chín nam ba nữ, cầm đầu là một nam tử râu quai nón, tay cầm song kích, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Dương Huyền Cảm.
- Huyền Vũ Hỏa Phượng!
Dương Huyền Cảm thất thanh kêu lên, sắc mặt của y lập tức trở nên trắng bệch.
Ánh mắt của Trương Huyễn cũng chầm chậm híp lại, hắn nhận ra dáng người của một nữ nhân, tuy rằng nàng ta che mặt, nhưng Trương Huyễn có ấn tượng sâu đậm với nàng ta, chính là nữ tử đã giết Dương Kỳ.
Nàng ta rất có thể sẽ bại lộ ra việc Dương Kỳ đã chết, như vậy Dương Huyền Cảm sẽ không hoài nghi mình nữa...
Trương Huyễn chậm rãi nắm chặt chuôi đao, liếc mắt giống như mũi tên bắn về phía sau lưng Dương Huyền Cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.