Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 22: Món quà cuối cùng (1)




LẠC YÊN CUNG
Lạc Yên Cung là nơi mà Tư Mã Yến được lưu lại, nơi đây cảnh sắc hoang sơ và đơn điệu chứ không cao sang và xa xỉ như những chỗ khác trong hoàng cung. Tuy nhiên nét đơn sơ, trầm mặc ấy lại không làm cho Lạc Yên Cung trở nên hoang vắng, tầm thường mà ngược lại càng tôn thêm vẻ đẹp đơn sơ và bình dị, theo như nhận xét của Lam Nhi thì Lạc Yên Cung giống hệt nhu Tư Mã Yến, một vẻ đẹp giản dị nhưng mê đắm lòng người. Hôm nay là ngày cuối cùng Tư Mã Yến lưu lại nơi đây, ngày mai nàng ta sẽ phải quay trở về Hung Nô, Lam Nhi thân mặc bạch y tiêu dao tự tại bước vào Lạc Yên Cung.
– Tham kiến quận chúa.
– Bình thân –
- Tạ ơn quận chúa. 2 cung nữ hầu hạ Tư Mã Yến đồng loạt dùng kính lễ tạ ơn Tư Mã Yến vẻ mặt cau có nhìn chằm chằm nó y như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù ba kiếp của nàng ta, ngược lại với Tư Mã Yến, nó vẻ mặt ôn nhu, nụ cười nửa miệng, sóng mắt tinh anh nhìn Tư Mã Yến một cách đầy trìu mến
– Công chúa điện hạ, khách đến nhà thì người cũng phải mời ta ngồi chứ, đường đường là một công chúa chẳng lẽ ngay cả một phép tắc cơ bản này cũng không biết. Nó nhướng mày, nâng cao giọng nói
– Hừ, mời ngồi. Tư Mã Yến vẻ mặt đăm chiêu, giọng nói lạnh tanh mời nó
– Ta biết là ngươi không thích ta nhưng mà….
– TỊNH PHI NƯƠNG NƯƠNG GIÁ ĐÁO Nó đang định nói gì đó thì tự nhiên bị giọng chóe chóe của một vị công công vang lên. Cả nó và Tư Mã Yến đều nhất thời chau mày, lòng thầm nghĩ ” Nàng ta đến đây làm gì?”
– Ai nha, quận chúa cũng ở đây à? Tịnh Phi nương nương thân mặc hồng y lả lướt bước vào Nó và Tư Mã Yến sau khi nghe thấy cái giọng điệu muốn chảy cả nước của Tịnh Phi không hẹn mà gặp 4 mắt nhìn nhau, cả người da gà nổi lên. Sau khi lấy lại được bình tĩnh Tư Mã Yến lên tiếng:
– Không biết Ngọn gió nào đã đưa một người xinh đẹp như Tịnh phi đến chỗ này?
– Ai nha, công chúa thật là biết cách ăn nói, ta biết hôm nay là ngày cuối cùng người ở đây cho nên mới cố tình đến thăm. Người cũng đừng quá đau buồn, tướng công của ta không thích ngươi một phần cũng là lỗi ở ta.
Tịnh Phi khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt mơ màng nhìn Tư Mã Yến. Riêng về phía nó, sau khi nghe nàng ta nói những lời này, nó lập tức hiểu ngay vấn đề, thì ra là đến để thị uy. Nó liếc nhìn sang Tư Mã Yến thấy sắc mặt nàng ta cực kì khó coi, con ngươi màu đen nheo lại nhìn Tịnh phi tựa hồ như nếu Tịnh phi mà còn nói thêm một câu nào nữa, Tư Mã Yến sẽ không do dự mà giết chết nàng ta.
– Ta thật không hiểu, hoàng thượng không thích ta là chuyện của người, sao lại liên quan tới Tịnh Phi? Tư Mã Yến cất cao giọng hỏi
– Ai nha, ngươi nghĩ thử xem, nếu ngươi là một nam nhân có một nữ nhân xinh đẹp tao nhã, lại thông minh uyên bác như ta đây thì thử hỏi xem hắn làm sao có thể để mắt tới một nữ nhân tầm thường như ngươi!.
Tịnh Phi tay cầm chiếc khăn đưa lên che miệng, nụ cười mỉa mai châm biếm xoáy vào Tư Mã Yến. Tư Mã Yến sắc mặt đỏ lên vì giận, 2 tay năm thành quyền kiềm chế lửa giận của mình, nàng sợ rằng chính mình sẽ không thể nào đứng yên để ả ta xỉ nhục, sợ rằng làm tổn thương nàng ta khiến cho mối quan hệ giữa Long Thịnh và Hung Nô ngày càng rối ren, nàng đến đây với thân phận xứ thần, nàng nhất định phải nhẫn. Tịnh phi nhìn thấy bộ dạng của Tư Mã Yến lúc này, lòng vui sướng cực độ, coi ngươi tà ác liếc nhìn Tư Mã Yến, nàng ta hôm nay dám đến đây là bởi vì hoàng thượng đã quá chán ngán Tư Mã Yến, hơn nữa sau sự việc thi đấu vừa rồi, Tư Mã Yến sẽ không dám làm càn, càng không dám đến chỗ nàng ta để quậy phá nữa. Tịnh phi đang trong phút giây ngất ngây của sự sung sướng thì liền bị Lam Nhi dội cho một gáo nước lạnh. Mọi người ở Lạc Yên Cung không biết nội tình bên trong như thế nào, bất quá họ chỉ nghe thấy tiếng la hét thất thanh của Tịnh Phi, từ gào thét chuyển sang khóc nứt nở, nội tình bên trong e rằng chỉ có 3 người biết, đó là nó, Tư Mã Yến và Ma Đạt Ưng. Cùng xem lại đoạn phim quay chậm nào. Bảy phút trước, Tịnh Phi nương nương mặt mày hớn hở thị uy với Tư Mã Yến, Lam Nhi nhìn Tịnh Phi thế nào cũng thấy chướng tai gai mắt, nó đang suy tính xem làm cách nào gỡ rối cho Tư Mã Yến thì bất chợt đôi mắt lanh lọi lóe sáng long lanh, Lam Nhi nhìn thấy một sinh vật hết sức nhỏ nhắn lại vô cùng đáng yêu, nó có đôi mắt tròn xoe sinh động, lớp da sặc sỡ óng ánh trong nắng mai, cái đuôi dài dài cong cong được tô điểm bởi một dài lụa hồng phấn xinh đẹp, cả thân hình uyển chuyển của nó đang từ từ tiếng về phía nàng, nó nhìn Lam Nhi, Lam Nhi nhìn nó, 4 mắt nhìn nhau chớp chớp hàng mi, Lam Nhi khẽ nở nụ cười ôn nhu như làn nước mùa thu, đôi bàn tày ngọc ngà bắt lấy sinh vật lạ hết sức dễ thương kia, Lam Nhi tới bên cạnh Tịnh Phi, nàng đưa tay khẽ khều khều ả ta, ả ta đang cười ngon trớn thì quay lại bỗng nhiên, khuôn mặt trắng bệch, mắt mở to, miệng há ra
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. Tiếng Tịnh Phi la hét inh ỏi, ả ta giờ phút này không còn chú ý đến hình tượng của mình nữa, lật đật nhảy chồm lên chiếc ghế gần đó, đôi mắt run rẩy nhìn sinh vật lạ.
Chuyện là thế này, giờ phút ả ta quay lại cũng là lúc Lam Nhi đưa bàn tay đang cầm sinh vật lạ nhỏ nhắn đang yêu chìa ra trước mặt Tịnh Phi. Sinh vật lạ nhìn thấy Tịnh Phi liền lập tức đổi thành màu đỏ y như bộ đồ ả ta đang mặc, không những thế nó còn lè cái lưỡi vừa dài vữa trơn nhẵn của mình ra liếm liếm mấy cái trước mặt Tịnh Phi. Và thế là Tư Mã Yến ôm bụng cười sặc sụa, Ma Đạt Ưng đang ngồi trên nóc nhà khóe miệng giật giật, Lam Nhi khuôn mặt tỏ ra vô tội nhìn Tịnh Phi, Tịnh Phi thì bất chấp mọi lễ giáo ba chân bốn cẳng nhảy tưng tưng lên ghế. Lam Nhi, nàng thật sự là muốn cười bất quá hiện tại đang giả nai, cười là lộ hết, thế nên nàng đành kiềm chế cái sự sung sướng ấy lại, giọng điệu nhỏ nhẹ hướng về phía Tịnh Phi
– A, Tịnh Phi ngươi sao vậy, có phải vì bé con này quá đáng yêu nên ngươi mới có phản ứng như thế? Vừa nói, Lam Nhi vừa giơ nó ra đung đưa trước mặt ả ta.
– AAA, tránh ra, mang con vật xấu xí ấy tránh xa ta ra. Tịnh Phi gào thét inh ỏi, sắc mặt từ xanh chuyển trắng rồi từ trắng thành vàng. Sinh vật lạ kia thấy thế liền bắt chước, bản thân cũng biến xanh, trắng, vàng tùm lum. Tư Mã Yến đứng bên cạnh ôm bụng cười chảy cả nước mắt, khuôn mặt bởi vì cười quá nhiều mà ửng hồng nhìn hết sức đáng yêu, báo hại ai đó ở trên cao ngẩn ngơ ngắm nhìn. Lam Nhi, mở to đôi mắt, giọng nói thập phần ủy khuất nhìn Tịnh Phi:
– nha, con mắt của ngươi có vấn đề rồi, sinh vật này rõ ràng đáng yêu như thế, sao ngươi lại nói nó xấu xí, nó nghe được nên mới đổi màu tùm lum kìa – Hahaa. Tư Mã Yến bật cười ha hả, nàng ấy đỡ không nổi đòn phản công của Lam Nhi nữa rồi – Tư Mã Yến, ngươi cười cái gì, còn không mau giúp bản cung. Tịnh Phi chân đặt trên ghế, 2 mắt trợn lên nhìn Tư Mã Yến Tư Mã Yến cố gắng kìm chế trận cười có 1 không 2 này lên tiếng nói:
– Ai nha, Tịnh Phi, bé con đáng yêu này là sủng vật của ta đó nha, tên nó là Hoa Hoa, ngươi xem, nghe cái tên cũng đủ biết nó xinh đẹp rồi, sao ngươi lại nói nó xấu xí. Hơn nữa, Hoa Hoa rất hiền lành sẽ không hại người đâu.
– Đúng vậy a, ngươi xem, nó nhìn ngươi rất là trìu mến đấy. Lam Nhi lại tiếp tục bổ sung lời nói của Tư Mã Yến, mắt phượng khẽ nháy nháy nhìn Tư Mã Yến, Tư Mã Yến lập tức hiểu ý cũng đá lông nheo lại nhìn Lam Nhi Cứ thế, 2 người, kẻ tung người hứng, hết lần này đến lần khác giơ con tắc kè Hoa Hoa đến trước mặt Tịnh Phi, ả ta bởi vì quá sợ hãi nên mắt đã ngân ngấn nước, trong lòng lửa hận ngun ngút nhìn Tư Mã Yến và Lam Nhi, ả ta thề không rửa mối nhục này quyết không mang họ Đỗ. Đúng lúc này giọng nói của Chu Công Công vang lên phá tan cái không khí sặc mùi thuốc súng trả thù của Lam Nhi và Tư Mã Yến. Nam Phong Thiên Hạo vừa bước vào, đạp vào mắt hắn là một nữ tỷ thân mặt hồng y tóc tai rối bù, đôi mắt ngấn lệ, cả người đang đứng lên trên một cái ghế nhìn chẳng ra thể thống gì cả, hắn xém tí nữa là bật ngửa ra sau vì quá bót ngờ, thật là không tin nổi có một ngày Đỗ Tịnh Vân lại bị dọa ra nông nổi này. Hắn đang phê duyệt tấu Chương thì bị cung nữ thân cận bên cạnh Tịnh Phi chạy tới khóc lóc cầu xin hắn tới cứu nàng ta, hắn tâm trạng đang rất bực mình vì tấu Chương chồng chất, tự nhiên nghe thấy Tịnh Phi bị biểu muội của hắn và Tư Mã Yến chọc cho gào thét, hắn trong mắt mang theo ý cười thảng tiến Lạc Yên Cung xem trò vui. Hắn thật sự là không ngờ, biểu muội của mình chơi ác như thế, bất quá hắn thích. Nam Phong Thiên Hạo liếc nhìn Lam Nhi, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, Tư Mã Yến cũng nhìn thấy điều đó, trong lòng khẽ vui mừng vì ít ra hắn đến đây không phải để bênh vực cho Tịnh Phi.
– Tịnh phi nàng đang làm cái gì? Nghe thấy thanh âm quen thuộc của Thiên Hạo, nàng ta như là vớ được kim cương, 2 mắt lóe sáng, nhanh như chớp cả người nàng ta đã nhào vào lòng thiên Hạo khóc nứt nở:
– Hoàng thượng….người….người…người phải lấy lại công bằng cho thần thiếp, bọn họ bọn họ…
– Được rồi, nàng bình tĩnh lại đi. Lam nhi, muội nói xem, thế này là thế nào? Hắn cổ để cho giong nói của mình trở nên nghiêm trọng hướng về Lam Nhi Lam Nhi trong lòng thầm mắng hắn” cái thứ nhìn thấy người ta như thế trong mắt toàn ý cười thế kia mà còn bày đặt giả nai, bất quá ta thích ngươi như thế”. Nó khẽ đằng hắng giọng rồi nói:
– Biểu ca, huynh không thể trách ta, có trách thì trách Tịnh Phi ấy, muội thấy Hoa Hoa rất dễ thương nên mang ra khoe với Tịnh Phi, ai dè nàng ấy lại phản ứng như thế. Vừa nói, Lam Nhi vừa mang Hoa Hoa giơ ra trước mặt Thiên Hạo Hắn tròn mắt nhìn sinh vật lạ có tên Hoa Hoa, khóe miệng khẽ cong lên khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn càng thêm vẻ ma mị. – Muội muội à, Tịnh Phi nàng ấy rất sợ những sinh vật như thế này
– ô, ô, hoàng thượng, quả nhiên chỉ có người là hiểu thần thiếp. Tịnh Phi vui mừng, cọ cọ vào lòng ngực rắn chắc của hắn” Lần này các ngươi chết chắc rồi, để xem bệ hạ xử lý các ngươi thế nào”
– Biểu ca, người chắc hẳn đã nghe câu đánh chó phải nể mặt chủ, vừa rồi Tịnh Phi nói Hoa Hoa xấu xí há chẳng phải đang mắng Mã Yến công chúa là người xấu xí sao, ta nghe biểu ca nói Tịnh Phi là người thông minh lại hiền thục nết na, xúng đáng làm mẫu nghi thiên hạ, nếu đã như vậy mộ chút quy củ này lẽ nào lại không biết, cho dù Hoa Hoa trong mắt Tịnh Phi có đáng sợ, có xấu xí đến đâu thì cũng là sủng vật của công chúa một nước, Tịnh Phi sao có thể thiếu suy nghĩ mà lại thốt ra câu nói đó, đã thế lại còn bỏ quên cả những lễ tiết của một nương nương mà nhảy lên ghế đứng thế kia, biểu ca, ngươi xem chuyện này nên tính thế nào cho phải? Tư Mã Yến nghe những lời nó nói trong lòng âm thầm thán phục, sự ác cảm đối với nó đã ko còn nữa, ngược lại là một phần quý trọng đã bắt đầu len lỏi vào. Nam Phong Thiên Hạo nghe nó phân tích mà trong lòng cười vang không ngớt, hắn mỉm cười nhìn Tịnh phi rồi nói
– Ái phi, trẫm thấy truyện này là nàng sai rồi, quả thật trước đây trẫm có nói với Lam Nhi rằng nàng xứng làm hoàng hậu và cũng đồng ý để muội ấy thử thách nàng, chuyện này e rằng là thử thách muội ấy dành cho nàng. xem ra nàng không đủ bản lĩnh để vượt qua. Nam Phong Thiên Hạo khẽ thở dài lắc đầu nhìn ả ta – Hoàng…hoàng thượng. Tịnh phi sửng sốt lắp bắp nói
– Tịnh Phi người đã nghe chưa, hoàng thượng và quận chúa muốn thử thách người nên mới hành sự như thế, Tịnh Phi có trách thì trách người quá kém cỏi mà thôi. Tư Mã Yến liếc nhìn Tịnh Phi với cái nhìn đầy châm biếm. Tịnh Phi nàng ta sau khi nghe Thiên Hạo nói những lời kia trong lòng lập tức cả kinh, thì ra người muốn thử thách ta, từ nay về sau phải cẩn thận hơn mới được. Nghĩ vậy, nàng ta khẽ xoay người, trên môi nở nụ cười ngọt ngào:
– Tịnh Phi quả thật thiếu hiểu biết, thật sự không hiểu được dụng ý của hoàng thượng và quận chúa, đã phụ tấm lòng của 2 người, Tịnh Phi biết lỗi rồi, sau này sẽ cẩn thận hơn trong từng hành vi cử chỉ của mình.
– Biết lỗi là tốt rồi, người đâu đưa Tịnh Phi về Lạc Tứ cung tĩnh dưỡng.
– Tạ ơn hoàng thượng, Tịnh Phi hành lễ rồi cúi đầu bước ra ngoài Trong phòng lúc này chỉ còn lại Thiên Hạo, Tư Mã Yến và Lam Nhi. Thiên Hạo nhìn Tư Mã Yến khẽ thở dài, Tư Mã Yến nhận thấy tâm sụ của hắn liền lên tiếng:
– Hoàng thượng, người không cần lo lắng cũng không cần tự trách mình, trước đây là do Mã Yến nhất thời nông nổi không hiểu chuyện đã làm khó người, Mã Yến gửi lời xin lỗi tới người
– Công chúa, người không cần khách khí, phụ vương của nàng có ơn với ta, ta quyết không bạc đãi nàng và cả Hung Nô. Tâm tình của công chúa, ta hiểu nhưng hậu cung thâm hiểm khó lường, ta không muốn một người như nàng phải nhiễm bụi trần nơi đây Tư Mã Yến nghe những lòi này khóe mắt có vài giọt lệ, bây giờ nàng đã hiểu vì sao hoàng thượng lại một mực từ chối nàng không cho nàng bất cứ cơ hội nào.
– E hèm. 2 người coi ta là ko khí hả. Lam Nhi nhướng mày nhìn Thiên Hạo
– Hhaha, sao có thể chứ, biểu muội của ta, muội ghen à
– Ghen cái gì mà ghen, vớ vẩn. Nó ném cho Thiên Hạo cái nhìn đầy đe dọa Tư Mã Yến khẽ mỉm cười, đi tới nắm lấy tay nó:
– Quận chúa, trước đây Mã Yến hiểu lầm người, mong người bỏ qua cho
– Haizzz, chuyện trước đây ta không có nhớ gì đâu, ta chỉ nhớ đứng trước mặt ta bây giờ là một Tư Mã Yến đã trưởng thành hơn rất nhiều thôi
– Umk, ngày mai ta phải về Hung Nô rồi, không biết khi nào mới có thể gặp lại, tối nay ta có một món quà muốn tặng 2 người. Món quà cuối cùng của Mã Yến dành cho nơi này.
– Hử, quà à, biểu ca nghe thấy chưa, ng ta có quà cho huynh kìa.
– Gì chứ, đâu phải cho riêng ta, nàng ấy cho cả muội còn gì. Tư Mã Yến bật cười khúc khích vì huynh muội nhà này, có câu người trong cuộc u mê, ng ngoài cuộc sáng suốt, nàng sao có thể ko nhìn thấy ánh mắt khác thường mà hoàng thượng nhìn Lam Nhi, bất qua đây là chuyện của họ, nàng cũng không tiện xen vào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.