Giang Hồ Dị Giới

Chương 56: Phật tướng xuất thế!




Phật tướng xuất thế, đệ nhất nhân Thiếu Lâm.
-o0o-
Quảng Mục Thiên bắt trúng luân không, khiến đáy lòng của mọi người bốn phía phức tạp. Ngay cả Đường Vấn Tâm cùng Triệu Nhã Hinh cũng phải thầm than vận khí của hắn quá tốt. Đó còn là chưa kể đến những thí sinh khác đang nhìn Quảng Mục Thiên với con mắt ghen ghét đố kỵ.
Đám người xung quanh quan chiến cũng nghĩ như thế. Vốn là, ai cũng tưởng rằng tiểu tử Đổng gia hóa thành Ma Thú bị phát rồ, mất hết lý trí. Không tấn công mà quay đầu bỏ chạy. Nên trận thắng của Quảng Mục Thiên hoàn toàn là do may mắn. Chứ từ đầu tới cuối hắn chưa ra một chiêu nửa thức nào cả.
Bây giờ Quảng Mục Thiên lại cầm trúng thăm luân không miễn chiến. Nếu không phải là Hoàng Bá Đạo làm trọng tài chủ trì, thì chắc hẳn ở đây, ai cũng sẽ nghĩ rằng có người gian lận.
Lúc này, Quảng Mục Thiên nhãn nhã ngồi trên khán đài quan sát hai mươi cặp đấu diễn ra.
Cũng may là Lưu Hàn Diệp cùng Trương Ngọc Liên không tới, nên những đối thủ tiếp theo cũng không uy hiếp được Triệu Nhã Hinh cùng Đường Vấn Tâm.
Bất quá, điều khiến mọi người không ngờ tới. Chính là Đường Vấn Tâm lại thua dưới tay Bắc Văn Minh của Bắc Văn gia tộc.
Nguyên lai Bắc Văn Minh từ nhỏ luyện Bạch Hổ quyền, thành thử nội công cương mãnh. Đánh nhau trực diện trên đất bằng nên nắm nhiều lợi thế, chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Còn như Đường Vấn Tâm thì luyện ám khí, lấy xuất kỳ bất ý làm cơ sở. Đánh nhau quang minh chính đại không phải là sở trường. Cộng thêm tuổi của hắn thua Bắc Văn Minh tới bảy năm, khí công tu tập chênh lệch cũng không hề nhỏ. Nên trận thua này cũng không nằm ngoài dự đoán của Quảng Mục Thiên. Nếu có trách thì chỉ trách vận khí của Đường Vấn Tâm quá đen mà thôi.
Còn phía đối thủ của Triệu Nhã Hinh chính là Huyền Từ của Thiếu Lâm tự.
Lúc trước Quảng Mục Thiên cũng từng nghe Triệu Nhã Hinh nói qua về người này. Bảo rằng Huyền Từ chính là cao thủ trẻ tuổi nhất của Thiếu Lâm tự, đồng thời cũng là đệ tử chân truyền của Không Trí đại sư.
Nếu xét ra, võ công của y còn lợi hại hơn Lưu Hàn Diệp hay là Trương Ngọc Liên... Nhưng từ xưa tới nay, đệ tử Thiếu Lâm vốn không tranh cường háo thắng với các thế lực giang hồ. Nên chưa có trận đấu nào khiến Huyền Từ phải tung ra hết sức lực cả. Thành thử, cả giang hồ đều biết Huyền Từ rất mạnh, nhưng mạnh tới nhường nào thì còn là một bí ẩn chưa giải đáp.
Bất quá, Triệu Nhã Hinh thân là nữ nhân, rất biết cách để khắc chế Huyền Từ, dành lấy phần thắng. Chuyện đó là từ chính miệng nàng nói ra.
Quảng Mục Thiên chú ý quan sát, thấy tiểu hòa thượng này tầm hai mươi tư tuổi. Có khuôn mặt tròn, hai tròng mắt màu lam nhạt. Lông mày dài, thẳng mà rậm. Hai tai thõng dài xuống dưới, thoạt nhìn bề ngoài có vẻ phúc hậu. Giữa khoảng chót trán trên đỉnh đầu tiểu hòa thượng nổi lên một cục tròn rất kỳ dị, theo Phật môn gọi là "ô sắc nị ca" (Nhục Kế) là tướng thứ ba mươi hai của Thế Tôn.
Người ngoài nhìn vào đều thấy dáng vẻ tiểu hòa thượng này rất kỳ lạ, tưởng chừng như Phật Như Lai hóa thành.
Bất quá, trong lòng Quảng Mục Thiên lại một mảnh kinh ngạc, thầm nghĩ:
"Phật tướng xuất thế! Từ khi nào mà Thiếu Lâm tự lại xuất hiện một nhân vật bực này."
Trong lúc hắn đang ngạc nhiên thì phía dưới này hai người kia đã bắt đầu động thủ.
Triệu Nhã Hinh cùng Huyền Từ đều là cao thủ khí công, nên cả hai người đều không ai sử binh khí.
Chỉ thấy, Huyền Từ vừa sấn tới gần liền lập tức dùng cầm nã thủ cùng quyền cước áp chế đối phương. Y không hổ là một tay võ công cao cường, vừa ra chiêu là cực nhanh. Tay trái y vụt ra như ánh chớp, sử một chiêu trong Niêm Hoa Cầm Nã Thủ, tay phải tung một quyền trong La Hán Phục Hổ Quyền.
Phía bên Triệu Nhã Hinh lại am hiểu chưởng pháp hơn cả, võ công không sánh lại Huyền Từ, dĩ nhiên là đánh không lại. Nàng phải liên tục thối lui về sau. Lúc cấp bách, nếu không may thất thủ, Triệu Nhã Hinh liền đưa bộ vị nhạy cảm của mình ra hứng đòn của đối phương.
Tỉ như Huyền Từ dùng Bát Nhã Chỉ toan điểm vào huyệt Trung Phủ bên vùng vai. Thì Triệu Nhã Hinh lại cố nhích người lên, sao cho y điểm trúng huyệt Kỳ Môn hoặc huyệt Nhũ Căn của mình. (Hai huyệt này nằm ở ngực.)
Phải hiểu là, Phật môn nói chung hay Thiếu Lâm tự nói riêng có "tam đại giới luật". Trong đó, dâm giới cùng sát giới là hai giới luật khắc nghiệt nhất. Tuy nói là giao thủ trên lôi đài. Nhưng nếu Huyền Từ chạm phải bộ vị nhạy cảm của Triệu Nhã Hinh hoặc không may diệt sát nàng, thì cũng coi như là đã vi phạm một trong hai giới luật nọ.
Vậy nên chiêu thức của Huyền Từ còn chưa kịp sử hết thì đã hoảng hốt vội thu tay về. Các sát chiêu cũng không tài nào mà đánh ra được.
Đây chính là kế sách của Triệu Nhã Hinh, khai thác điểm yếu của đối phương. Hay cũng chính là lấy giới luật của Thiếu Lâm ra làm tấm chắn cho mình vậy. Tuy hành động này của nàng có chút không quang minh chính đại, nhưng để dành chiến thắng không thể không sử dụng biện pháp này.
Huyền Từ bất đắc dĩ, thấy quyền cước đánh không được, đành nhảy lùi về sau, đoạn niệm phật hiệu rồi nói lớn:
"Đắc tội rồi!"
Dứt lời, hai tay Huyền Từ như múa như vẽ trên không trung. Nào là Kim Cương Chưởng, Long Tượng Ban Nhược Chưởng, Đại Lực Kim Cang Chưởng.
Chỉ trong một hơi, Huyền Từ đánh liên hoàn ba chưởng liền, phá không phóng tới, chẳng khác gì ba làn sóng liền nhau, sóng sau xô sóng trước, chưởng nọ đè chưởng kia khiến sức mạnh tăng lên gấp bội. Hơn nữa, nội lực của y hùng hậu, chưởng lực đánh ra tiếng vang ầm ầm như sấm nổ, khiến mọi người xung quanh quan chiến đều tái xẩm mặt mày. Ai nấy đều nghĩ bụng:
"Huyền Từ này là cao thủ trẻ tuổi nhất của Thiếu Lâm quả không có sai. Nếu đánh lộn với Lưu Hàn Diệp của Thiên Đạo môn thì chưa biết ai thắng ai bại đâu."
Bất quá, dường như Triệu Nhã Hinh cũng đã lường trước điều này. Nàng vũ động Băng Tâm Liệt Diễm chưởng của mình để đối lại tam chưởng của đối phương.
Tuy là khí công của Huyền Từ cao cường hơn. Nhưng Triệu Nhã Hinh là khí công cùng ma pháp kết hợp. Ma pháp của nàng bù vào chỗ thiếu sót của khí công.
Ầm ầm ầm...
Tứ chưởng đụng nhau phát ra từng chập tiếng nổ rùng rợn. Hỏa diễm cùng băng tuyết như những cánh bướm phấp phới bay đầy trời.
Cảnh tượng trên lôi đài trông thật hoa lệ vô cùng. Ai nấy không nhịn được mà cùng Ồ lên đầy kinh ngạc.
Trong tiếng kêu la kinh ngạc của đám người, phía dưới lôi đài Huyền Từ cùng Triệu Nhã Hinh đã đứng cách xa nhau ra.
Chỉ thấy, Huyền Từ khẽ cúi đầu, lễ độ nói:
"Nữ thí chủ đây là làm khó tiểu tăng hay sao?"
Triệu Nhã Hinh không mặn không nhạt, đáp:
"Ý của đại sư là gì? Thứ cho ta không hiểu?"
Huyền Từ đáp:
"Thí chủ lấy giới luật của Thiếu Lâm làm tấm chắn cho chính mình. Đó không phải là làm khó tiểu tăng hay sao?"
Triệu Nhã Hinh ồ lên một tiếng, đoạn nói:
"Huyền Từ đại sư nói như vậy là không đúng rồi. Trong chiến đấu thực sự, khai thác điểm yếu của đối phương mới là cốt lõi của chiến thắng. Chẳng lẽ không ai nói điều này với các hạ hay sao?"
Huyền Từ lắc đầu, đáp:
"Tuy là vậy, nhưng đây chỉ là tỷ thí thông thường. Đâu cần dùng đến mưu kế như thế?"
Triệu Nhã Hinh lạnh nhạt đáp:
"Các hạ coi đây là tỷ thí thông thường, nhưng tiểu nữ lại không xem như vậy. Trận đấu này, nhất định ta phải thắng."
Huyền Từ thấy đối phương cương quyết như vậy. Hiểu là dù có đánh tiếp mình cũng chỉ bó chân bó tay không dám ra đòn nặng. Hơn nữa, trận đấu này đối với y cũng chỉ là tỷ thí bình thường mà thôi, không quá quan trọng.
Còn như Triệu Nhã Hinh thì Huyền Từ dám chắc rằng, mục tiêu của nàng chính là dành lấy đệ nhất, đoạt cuốn Hàn Tâm Thiên Linh quyết. Bởi lúc nãy khi đối chưởng, hắn có thể cảm nhận được rằng ma pháp cùng khí công của Triệu Nhã Hinh đang mất cân bằng. Nếu không chữa khỏi sớm, rất có nguy cơ bị tàn phế cả đời.
Nghĩ vậy, Huyền Từ bèn lên tiếng:
"A di đà phật, nếu nữ thí chủ đã có quyết tâm như vậy. Tiểu tăng cũng không dám ngăn cản. Trận đấu này... tiểu tăng nhận thua."
Huyền Từ vừa nói xong câu này khiến cho toàn trường nhốn nháo cả lên.
Đã edit.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.