Giang Hồ Dị Giới

Chương 34: Anh hùng cứu mỹ nhân




Đợi bảy người Thất Kiếm rời khỏi rồi, lúc này Quảng Mục Thiên mới thúc ngựa tiến lại gần hỏi thăm:
"Cô nương còn đi được không?"
"Chắc... Chắc là được."
Xích Yến Hàn ngập ngừng trả lời. Nàng cố gắng gượng đứng lên, nhưng rồi lại ngã phịch xuống đất. Xem ra Xích Yến Hàn đã quá coi thường vết thương trên người mình rồi. Đối với một cao thủ mà bị thương đến trình độ đứng không vững, thì có thể hiểu là nghiêm trọng đến nhường nào.
Quảng Mục Thiên thở dài một cái, nữ nhân đôi khi kiên cường quá cũng mệt. Nếu hắn không chủ động trước thì dù chết chắc nàng cũng không thèm mở miệng cầu xin mất. Đến nước này Quảng Mục Thiên chỉ đành xuống ngựa bế nàng lên, nhỏ nhẹ nói:
"Vết thương của cô rất là nặng. Đừng cố quá."
Hành động soái ca của Quảng Mục Thiên nhanh vô cùng, Xích Yến Hàn căn bản không có thời gian phản ứng. Ngoan ngoãn nằm trên tay hắn.
"Ta... ta..."
Xích Yến Hàn bị hắn bế lên tay, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với một nam nhân như thế này. Nhất thời khuôn mặt đỏ ửng, trái tim chợt đập loạn!
Bản thân Xích Yến Hàn cũng không hiểu cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì, chỉ biết nàng cảm thấy quanh người nam nhân này tản mát ra một vẻ thần bí khó lường. Nhưng điều đó vẫn không thể che lấp được cảm giác an toàn của nàng khi ở gần hắn.
Chẳng lẽ nàng đã động lòng rồi sao? Đây có phải là tình cảm nam nữ hay không?
Không phải, chắc chắn không phải. Là vì hắn cứu nàng lúc lâm nguy nên nàng mới có cảm giác với hắn như thế. Là vì hắn có võ công cao cường nên nàng mới cảm thấy an toàn khi ở cạnh hắn. Nhất định là như vậy. Phải, nhất định là như vậy. Nàng không thể nào động tâm trước một tên xảo trá, một tên ngụy quân tử được.
Cố an ủi lòng mình, Xích Yến Hàn trong thoáng chốc lâm vào trầm tư. Cho đến lúc nàng cảm nhận được một bàn tay nam nhân ấm áp không ngừng truyền nhiệt qua sống lưng mình.
"Hắn đang truyền công lực sang cho ta sao? Ngay cả ở tư thế này mà hắn vẫn có thể truyền công được ư."
Xích Yến Hàn rùng mình, khuôn mặt đỏ ửng, cảm giác nóng bỏng lan ra khắp người. Mười mấy năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với một nam nhân như vậy. Thật may là nàng hiện đang trúng độc nên làn xa xanh xao, nên lúc đỏ mặt cũng không dễ nhận ra lắm.
Mà lại đúng lúc này, Xích Yến Hàn cảm thấy được ngực phải của mình có một bàn tay nào đó mò đến, còn... còn... nắn nắn vài cái. Uầy, thật là không đúng thời điểm chút nào cả. Trong lòng Xích Yến Hàn đang có chút cảm kích ơn cứu mạng của hắn, chỉ trong tích tắc liền mất sạch.
"Ngươi làm cái gì vậy... Thả... Thả ta ra!"
Hành động hạ lưu đó khiến Xích Yến Hàn gấp đến độ quýnh cả lên. Lời nói ấp úng, nàng không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy trong người cực kỳ khó chịu, vừa mới khôi phục chút sức lực lúc này cũng mềm nhũn ra.
"Ách... Ta không cố ý đâu, chỉ là không may thôi."
Quảng Mục Thiên vội bào chữa cho hành động vô sỉ của mình. Ặc, hắn tốt xấu gì cũng là một nam nhân, khí huyết phương cương. Bế trên tay một tuyệt đại mỹ nữ như thế này đương nhiên trong đầu cũng sẽ có một chút ý nghĩ xấu xa.
Bị phát hiện như vậy, hắn dù da mặt dày đến đâu cũng phải có chút xấu hổ. Quảng Mục Thiên thấy nàng giãy giụa đòi xuống, cuối cùng đành đặt nàng lên lưng ngựa rồi nói:
"Ta mới truyền sang cho cô một ít chân khí. Trong khoảng thời gian ngắn chất độc sẽ không phát tác. Tuy nhiên ta không giỏi chữa độc cho lắm. Phải đợi cô hồi phục công lực rồi bài tiết chất độc ra bên ngoài thôi."
Một lát sau, Xích Yến Hàn ngập ngừng hỏi:
"Đa tạ... Tại sao lại cứu ta? Chẳng phải ngươi đã đạt được mục đích rồi sao?"
Nàng hỏi hắn nhưng mặt lại nghoảnh đi nơi khác, chắc là vì hành động vừa rồi khiến nàng vẫn còn ngượng không dám nhìn thẳng nói chuyện.
"Cái đó chính ta cũng không rõ, có lẽ là do ta chợt nhớ về quá khứ chăng?"
Quảng Mục Thiên hàm hồ đáp.
"Quá khứ!? Không lẽ trước đây ngươi cũng từng gặp hoàn cảnh này hay sao?"
"Cũng có thể nói như vậy."
-o0o-
Hai người vừa đi vừa nghỉ tầm một ngày đường thì ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm. Xích Yến Hàn được Quảng Mục Thiên truyền khí công liên tục nên chất độc trong người hiện cũng tiết ra gần hết. Chỉ đợi công lực nàng khôi phục liền có thể trở về thời kỳ đỉnh phong. Trong khoảng thời gian này, Quảng Mục Thiên có hỏi qua Xích Yến Hàn về Hư Thiên lệnh. Điều đó khiến cho Xích Yến Hàn ngạc nhiên vô cùng, nàng lúc đầu còn tưởng hắn giả vờ. Nhưng qua thời gian dài mới biết hắn không hề nói dối. Hình tượng ngụy quân tử trong lòng Xích Yến Hàn cũng vì vậy mà dần gỡ bỏ, nhưng hình tượng tên dâm tặc lại ngày càng được dựng lên. Nàng còn cho rằng Quảng Mục Thiên là đệ tử của một vị tiền bối cao nhân nào đó vừa mới hạ sơn nên không hiểu giang hồ võ lâm là gì. Nên khi hắn hỏi điều gì vẫn cặn kẽ giải thích.
Nguyên Hư Thiên lệnh là một tấm lệnh bài, chia làm ba cấp thiết, bạch, hoàng kim, dùng để xuất nhập Hư Thiên điện. Mà nói đến Hư Thiên điện, chính là được thành lập ra giống như một liên minh giữa chính phái và tà phái. Theo Xích Yến Hàn được biết, đứng đầu Hư Thiên Điện hiện là minh chủ võ lâm Lâm Ngọc Quân. Nhưng tà phái tỏ vẻ không phục cho lắm, nên nhiều lần gây trở ngại ý đồ muốn soán vị. Bất quá đều không thành công. Gần đây Ma Giáo liên kết với một số thế lực ngoại nhân, không hiểu ý đồ tiếp theo sẽ là gì.
Trong Hư Thiên điện có rất nhiều quy củ, một trong các quy củ đó chính là không cho phép ngoại nhân bước vào, nhất là ma pháp sư. Đương nhiên cũng sẽ có một số ngoại lệ. Bởi thế nên Phi Vũ mới tìm đủ mọi cách để cho đồ đệ cô ta vào điện.
Nghe nói đợt này Hư Thiên điện tìm được bảo vật Huyền Vũ Phá thiên cung nên mời anh hùng hảo hán các lộ về để cùng nhau chiêm nghưỡng. Đồng thời chọn ra một vị chủ nhân thích hợp cho món kỳ bảo kia. Điều này cũng có chút ít liên hệ cùng Đại Hội Võ lâm trong lời của Tư Nhất Dũng. E rằng ý đồ cũng chỉ dừng lại ở tỷ võ đoạt bảo mà thôi.
Theo chỉ dẫn của Xích Yến Hàn đi thêm nửa ngày nữa thì đến Hắc Vân thành - Một tòa thành phía bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm.
Trong quyển Bách khoa toàn thư về Đại Lục có chép. Hắc Vân thành là một toàn thành trống, ngoài ra không có nói gì thêm. Nhưng khi đến tận nơi chứng kiến thì lại hoàn toàn khác biệt. Đây có phải là thành trống cái quái gì đâu. Ngoài việc không có bất kỳ quân đội hay lính gác canh giữ ra thì cổng thành người người ra vào tấp nập. Không khí nhộn nhịp chẳng khác gì Tuyết Nguyệt thành cả. Bất quá qua quan sát của Quảng Mục Thiên thì hắn thấy người ra vào ở đây đều không phải dân chúng thông thường. Bọn họ đa số đều được trang bị vũ khí. Tuy ra vào đông đúc như thế nhưng mà không người nào mở lời nói chuyện. Có đi chăng nữa cũng chỉ là những câu chửi bới thô tục.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, Xích Yến Hàn lên tiếng giải thích:
"Tòa thành này từ khi nhân sĩ võ lâm xuyên đến đây chọn làm nơi trú ngụ tạm thời. Đây là một chỗ ẩn náu lý tưởng, tường thành được xây bằng cách trộn gỗ, tàn tro cùng đá vôi nên có sức kháng ma thuật rất cao. Bọn ma pháp sư cũng vì thế mà không dám tìm đến đây gây khó dễ. Nhìn bề ngoài thì không khác gì các tòa thành bình thường, nhưng bên trong lại toàn là nhân sĩ võ lâm mà thôi."
Hai người lại tiếp tục đi, đột nhiên đâu đó có tiếng quát lớn:
"Giang hồ cừu sát, kẻ nào không muốn chết thì cút đi!"
Hai người ngạc nhiên nhìn lại, thấy kẻ vừa quát chính là một nam tử tầm bốn mươi tuổi, đối diện với gã là một lão già gầy nhom. Chỉ thấy ánh mắt gã đầy vẻ cừu hận, sát khí đằng đằng. Người đứng xung quanh thấy có chuyện hay ho vội bu lại xem. Bọn họ đều thân mang tuyệt kỹ, không vì câu dọa dẫm của gã nam tử kia mà sợ hãi bỏ đi.
Quảng Mục Thiên cười thầm trong lòng, quả nhiên đây mới là không khí của võ lâm. Sau bao nhiêu năm vẫn chẳng hề thay đổi.
Xích Yến Hàn không biết suy nghĩ trong đầu của hắn là gì. Chỉ thấy ánh mắt Quảng Mục Thiên đăm chiêu nhìn về đám người kia, còn tưởng là hắn là lần đầu đến chốn võ lâm không hiểu quy củ, đành lên tiếng giải thích:
"Trong Hắc Vân thành cấm giết người. Bọn họ chắc là có thù oán với nhau nên mới hẹn cùng nhau ra đây để giải quyết."
Quảng Mục Thiên cười nói:
"Cái đó ta biết, ta cũng không phải lần đầu vào chốn giang hồ."
Xích Yến Hàn bĩu môi, hừ một tiếng nghĩ thầm còn tưởng hắn lần đầu vào chốn giang hồ, mất công nàng nãy giờ đi giải thích.
Hai người rất nhanh đi vào thành rồi tìm một tửu quán nghỉ tạm. Khác với không khí chém giết ngoài kia, bên trong Hắc Vân Thành lại nhộn nhịp vô cùng. Tuy nhiên sự náo nhiệt ở đây lại mang phần nào phong cách thô hào của đám giang hồ võ sĩ.
Quảng Mục Thiên lần đầu đến Hắc Vân Thành nên không biết đường. Mọi chỉ dẫn đều đi theo Xích Yến Hàn. Hai người tiến vào một tửu quán khá lớn, Xích Yến Hàn là nữ nhân, thân phận trong hàng Ngũ Thánh. Nàng khinh thường ngồi cùng bàn với đám thô tục kia. Bèn gọi tiểu nhị chọn một bàn trống trên lầu hai.
...
Hai người vừa ngồi được một lúc, phía dưới lầu đột nhiên có tiếng ồ lên kinh ngạc:
"Ồ hay... Sao Hư Thiên lệnh của ta lại bay lên được thế này!"
Mọi người ở đây đều là hảo thủ giang hồ, cũng không lạ lẫm gì về mấy tấm lệnh bài này nữa. Nhưng tò mò vốn là bản tính con người, bọn họ nghe gã la lên như thế thì vẫn có đôi chút hiếu kỳ, nên ai cũng ngó lại xem. Quả nhiên như lời gã thanh niên, tấm Hư Thiên lệnh thiết kim kia của gã đang trôi nổi trên không trung. Dường như bị bàn tay vô hình nào nắm giữ.
Có tên miệng nhanh hơn não, nói:
"Tấm lệnh bài kia biết bay kìa! Trong này có quỷ rồi."
Một tên khác không cho là đúng, gắt lên:
"Quỷ cái rắm! Đó là công phu cách khí ngự vật đấy."
Mọi người ồ lên kinh dị, đều hướng ánh mắt đến chỗ thanh niên nọ, chỉ thấy hắn lắc đầu quầy quậy:
"Ta còn trẻ thế này làm sao biết công phu lợi hại thế được!"
Mọi người gật đầu cho là phải. Tuổi hắn còn quá trẻ để học được công phu đó. Ngay cả Ngũ Thánh cũng chưa chắc có vị nào đã làm được.
Trong tửu quán có người ánh mắt sắc sảo hơn, vội la lên:
"Cẩn thận! Thuật tàng hình. Có thể đó là một tên ma pháp sư đấy."
Tên kia được nhắc nhở, giật mình choàng tỉnh, hắn giận dữ vỗ bàn nghe bình một tiếng, quát lớn:
"À... Đúng rồi, đây chính là thuật tàng hình đấy. Mẹ kiếp, trong này có một tên ma pháp sư. Các huynh đệ, mau đóng cửa lại bắt con chuột nhắt này!"
Lời gã vừa dứt, từ trong quán có năm bóng người nhanh như chớp vọt ra, hướng đến năm cánh cửa của tửu quán. Tiếp theo đó nghe cạch cạch cạch năm tiếng. Năm cánh cửa đã được đóng kín lại, do chính năm cao thủ kia án ngữ.
Năm người này mặc sắc phục khác nhau, xem ra thì không phải là cùng một bọn, có thể là vì vị trí của họ ngồi gần cửa nhất nên mới lao ra chặn lại.
Trong các tửu quán ở Hắc Vân thành đa số đều không có lão bản giỏi võ công, mà đã giỏi võ công thì ai lại chịu đi làm một lão bản bình thường cơ chứ. Bọn họ chỉ là những thường dân muốn kiếm chút miếng cơm manh áo nên mới đến đây mở tửu quán. Khi xảy ra tranh chấp cũng chỉ biết đứng nhìn làm ngơ chứ không giúp được gì hơn.
Tên bị đoạt mất Hư Thiên lệnh kia vội nói:
"Huynh đệ nào mang trên người kháng ma thạch thì mau bày Triệt Ma Pháp Trận bắt tên chuột nhắt kia. Ma pháp sư mà dám bén mảng đến Hắc Vân Thành làm loạn ư! Thật là lớn mật!"
"Ta có mang theo!"
Một tên giơ tay đáp rồi lấy trong bọc ra bốn năm viên đá, lớn chừng một bàn tay. Gã ném từng viên ra các góc nhà, đồng thời rải một thứ bột kỳ dị xung quanh sàn.
Quảng Mục Thiên thấy hành động kỳ lạ kia thì nghi hoặc hỏi:
"Gã kia làm cái gì vậy?"
Xích Yến Hàn đáp:
"Gã đang bày Triệt Ma Pháp Trận đấy. Mấy viên đá kia chính là kháng ma thạch, ma pháp sư mà ở gần nó sẽ bị tắc nghẽn ma lực không thể thi triển ma pháp."
"Vậy còn cái bột kia?"
"Cái bột kia là tàn tro trộn cùng bột đá vôi. Có thể làm lộ phép tàng hình của đám ma pháp sư."
"Ồ, vậy sao! Khá thú vị đấy."
Quảng Mục Thiên gật đầu hiểu ra, xem tình hình thì tên ma pháp sư kia có chạy trời cũng không khỏi nắng rồi.
Nói đến Triệt Ma Pháp Trận là một loại trận pháp chuyên để đối phó với ma pháp sư. Ở trong trận có thể giảm thiểu khả năng tấn công lẫn phòng thủ của bọn chúng. Cộng thêm bột vôi trộn với tro làm cho Thuật tàng hình mất đi tác dụng. Kể cả cho đó là tinh linh tộc đi chăng nữa cũng phải hiện thân. Tuy nhiên nó chỉ có tác dụng đối với ma pháp sư còn lên đến ma đạo sư rồi thì lại không còn ảnh hưởng gì nữa.
Chỉ trong chớp mắt, chính giữa sảnh đường, một thân hình tuyệt mỹ dần dần hiện ra. Không khí trong tửu quán đang ồn ào đột ngột im phắc lại. Thậm chí bọn họ còn nghe được cả tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
Ma pháp sư mà mọi người muốn bắt hóa ra lại là một tiểu mỹ nhân!
Thật đẹp! Bình sinh họ chưa thấy người con gái nào lại đẹp đến như vậy.
Quảng Mục Thiên vốn cũng không để ý chuyện phía dưới. Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Không khí tại sao lại im ắng hết như vậy? Quảng Mục Thiên ngoảnh đầu nhìn xuống, nhất thời bóng hình một người phía dưới làm hắn sững người lại.
"Là nàng!"
Quảng Mục Thiên nhãn thần co rút, hắn không thể nào ngờ được, thiếu nữ phía dưới kia không ai khác lại chính là cô gái mà hắn gặp trong quán trọ lúc trước. À, nói đúng hơn thì là một tiểu tinh linh. Quả là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến lúc tìm được chẳng tốn chút công phu.
"Nhưng mà nàng làm cái gì ở đây? Nàng muốn đoạt Hư Thiên lệnh để làm gì?"
Trong đầu Quảng Mục Thiên chợt nghĩ, lần trước trong quán trọ hắn đã vô tình tạo một ấn tượng không tốt trong lòng nàng rồi. Nếu bây giờ có thể đưa Hư Thiên lệnh cho nàng để lấy lòng thì còn gì bằng. Chẳng phải hắn có một lệnh cấp hoàng kim đây hay sao.
Xích Yến Hàn một bên thấy ánh mắt của Quảng Mục Thiên, trong lòng chợt thấy khó chịu lên tiếng hỏi:
"Ngươi quen biết nàng ta sao?"
Quảng Mục Thiên mơ hồ gật đầu rồi lại lắc đầu. Hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào.
Đúng lúc này, một bóng người nhanh như chớp vọt ra, chộp vào cổ tay thiếu nữ. Rồi tiếp đó, một giọng dâm đãng cười nói:
"Tiểu mỹ nhân này, theo ta đi!"
Người vừa nhảy ra đó chính là một nam nhân, chừng ba mươi tuổi, sau lưng y đeo một thanh kiếm, lưỡi kiếm cong thành hình trăng lưỡi liềm, trông thật kỳ dị vô cùng. Ánh mắt dâm đãng của hắn không ngừng quét lên người thiếu nữ, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ngay bây giờ.
Người trong quán thấy y ra tay mau lẹ phi thường, vừa mới nhảy ra liền chế ngự được thiếu nữ. Võ công chắc hẳn rất lợi hại. Thiếu nữ kia bị hắn nắm trúng mạch môn, dù bản lãnh cao cường đến đâu cũng không tài nào thoát được.
Mặc dù mọi người trong tửu quán thấy cô gái kia rất đẹp, thậm chí có thể nói là tuyệt sắc mỹ nhân trên đời này hiếm gặp, nhưng cũng không ai dám trực tiếp xông đến cướp. Dù sao mà nói tính mạng của chính mình cũng quan trọng hơn một nữ nhân. Nữ nhân dễ kiếm, nhưng mạng sống lại chỉ có một, đạo lý này ai ai cũng hiểu. Người trong giang hồ hơn những người bình thường ở chỗ là biết tiến biết thoái, bọn họ luyện võ trước là luyện tâm nên trước sắc dụ vẫn có chút miễn cưỡng. Bất quá miễn cưỡng thì miễn cưỡng, nhưng con mắt dâm đãng vẫn không ngừng quét đến.
Trong quán có người nhận ra nam nhân kia, lên tiếng chỉ trỏ:
"Đó chẳng phải là Huyết Sát Liêm Đao, Bách Vô Ý hay sao?"
"Ồ... Thanh kiếm kia... Là Huyết Sát Liêm Đao."
Huyết Sát Liêm Đao, Bách Vô Ý thấy có người nhận ra mình thì cười đắc ý, ánh mắt sắc bén quét đến một người gần đó nói:
"Nhãn lực không tệ, nếu vừa rồi ngươi xông lên cướp người thì đã ăn ngay một đao của ta vào đầu rồi đấy."
Mọi người xung quanh hít một hơi khí lạnh, dường như cái tên Huyết Sát Liêm Đao này cực kỳ lợi hại. Người vừa bị y liếc kia cũng ngượng ngùng mà cúi đầu xuống. Quả thật vừa rồi hắn cũng có ý định xông lên cướp người, không ngờ Bách Vô Ý lại phát hiện được.
Tên bị đoạt Hư Thiên lênh lúc nãy bạo dạn đứng lên chắp tay nói:
"Bách tiền bối, vãn bối là đệ tử của Thiên Đạo môn. Cô ta ăn cắp lệnh bài của vãn bối. Hiện có thể trả lại hay không?"
Bách Vô Ý khinh thường liếc người này một cái, hắn ghét nhất là cái thể loại dựa dẫm vào tông môn. Nhưng hắn nghĩ thầm, hiện tại cũng không nên đắc tội với Thiên Đạo môn thì hơn. Nghĩ vậy, Bách Vô Ý liền giật lấy Hư Thiên lệnh trong tay của thiếu nữ rồi ném về cho gã. Thiếu nữ vẻ mặt không cam lòng, muốn giữ lại nhưng nàng làm sao so bì được với thần lực của gã họ Bách. Chỉ đành trơ mắt mà nhìn Hư Thiên lệnh trong tay bị đoạt đi.
Đột nhiên, một bóng trắng thấp thoáng, ai đó đã lạng đến cạnh người thiếu nữ vô cùng nhanh, chộp ngay mạch môn bên tay trái. Bách Vô Ý thấy sau lưng có luồng khí lạnh ngắt rồi có giọng the thé cất lên:
"Bách Vô Ý, mau bỏ tay ra. Nếu không là chết đấy!"
Bách Vô Ý thấy có người nắm tay trái thiếu nữ kia, lại nghe sau lưng có tiếng xé gió ùa đến, biết ngay người sau lưng mình hẳn là đồng bọn của y cùng ra tay, vừa toan rút kiếm hộ thân thì đã muộn. Lại nghe người sau lưng nói:
"Ngươi không buông tay thì kiếm của ta chém xuống bây giờ!"
"Tên ngu kia, ngươi không biết trong thành này cấm giết người hay sao."
Bách Vô Ý vẫn khư khư nắm tay thiếu nữ, miệng la toáng lên.
Người phía sau không hề để ý, lưỡi kiếm vẫn chém đến, nói:
"Ngươi không buông ra là ta chém thật đấy!"
"Lũ khốn kiếp!"
Bách Vô Ý thóa mạ một tiếng, sợ người phía sau chém thật, đành buông tay thiếu nữ ra, nhảy vọt về trước mấy bước, quay đầu nhìn lại nói:
"Hắc Bạch song quái, họ Bách này không quên chuyện hôm nay đâu."
Kẻ dùng kiếm uy hiếp y là một nam tử cao gầy mặc bộ đồ màu trắng khuôn mặt lợt lạt, chính là Bạch Quái. Gã cười gian ác, nói:
"Bách Vô Ý, người khác sợ ngươi nhưng huynh đệ bọn ta thì không đâu. Dù ngươi ra đề mục gì bọn ta đều đón tiếp."
Bách Vô Ý hừ lạnh một tiếng, nếu đánh đơn lẻ gã nắm chắc giết được Bạch Quái. Nhưng đánh hội đồng thì lại không được. Bạch Quái ra tay ngoài sáng, Hắc Quái ra tay trong tối (đánh lén) hắn dù có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng địch không lại. Bách Vô Ý tức giận không thèm nói gì thêm, quay người giơ chân đạp toang cửa chính chạy đi mất. Y bị cướp đồ ăn trước mặt như thế liền mất hết thể diện, không còn mặt mũi nào mà ngồi lại nữa.
Hắc Quái nhìn thiếu nữ, trong ánh mắt đầy vẻ dâm tà, nước dãi chảy ra không ngừng, cười khì khì nói:
"Đại ca, tiểu cô nương này thật đẹp. Lần trước bắt được một cô ta nhường huynh rồi, lần này phải để tiểu đệ làm trước đó!"
Bạch Quái tỏ vẻ không vừa ý, nói:
"Sư đệ, tiểu cô nương này là ta bắt được trước. Đáng lý ra phải là ta dùng trước mới đúng. Chuyện lần đó thì đâu có liên quan gì đâu?"
Hắc Quái nghe đại ca nói vậy thì hậm hực, nói:
"Đại ca lần nào cũng nói như vậy. Cuối cùng ta có được cái gì đâu, sau cùng đều là ăn thừa cả. Đại ca chơi chán rồi lại vứt cho ta. Lần này ta không đồng ý đâu. Nhất định phải là ta trước."
Bạch Quái bị nói trúng tim đen, á khẩu chỉ giơ ngón tay lên ấp úng:
"Ngươi... ngươi..."
Lúc này, Tiểu tinh linh bị Bạch Quái nắm giữ mạch môn, không tài nào thoát ra được. Nàng thầm trách mình hành động quá lỗ mãng, đang cố giãy giụa muốn thoát, không ngừng giật tay ra. Bạch Quái đang tranh cãi cùng sư đệ đến lúc gay gắt, thấy nàng dãy dụa mãi, không nhịn được mà nổi hung, giơ tay lên tát nàng một phát. Y trong lúc phát hỏa, không kìm được cảm xúc, phát chưởng này cốt cho hả giận nên vận mười thành khí lực. Thiếu nữ nếu trúng chưởng ắt hẳn chết ngay lập tức. Mọi người trong quán ồ lên một tiếng, đều thương tiếc cho số phận của một mỹ nhân.
Quảng Mục Thiên hoảng hốt, đang định ra tay ứng cứu thì một tia hàn quang lấp lánh vọt ra. Một thanh trường kiếm bay vụt ra để ngang mặt thiếu nữ, lưỡi kiếm ngửa lên, chưởng của Bạch Quái nếu còn tiếp tục đánh xuống thì chưa tát được thiếu nữ, tay y ắt đã bị lưỡi kiếm chặt đứt rồi.
Bạch Quái kinh hoảng vội vàng rụt tay về, nhưng vì chưởng này đánh ra quá mạnh, y lại lập tức giựt lại nên thân hình cũng bật ngửa về sau, lùi đến ba bước, cũng không thể kéo thiếu nữ theo nên đành buông tay ra.
Lịch bịch vài tiếng, Bạch Quái lùi lại ba bước cố giữ vững thân hình. Gã chợt thấy bàn tay đau buốt, giơ lên xem đã thấy một đường cắt cực nhỏ chạy ngang chưởng tâm, rướm máu, không khỏi vừa sợ vừa tức, nghĩ thầm nếu như mình chỉ chậm tay một chút thì bàn tay có phải bị chặt mất rồi không?
Y hầm hầm nhìn kẻ vừa ra kiếm thấy đó là một nam nhân mặc áo dài xanh, tuổi chừng hai lăm, diện mục thanh tú, chính là Đoạt Kiếm Thư Sinh Trương Ngọc Liên. Cứ xem y ra tay nhanh như thế, lại cực kỳ chuẩn xác, đường kiếm của y luyện đã đến mức lô hỏa thuần thanh. Chưa nói đến y tuổi còn rất trẻ, tương lai tiền đồ vô hạn.
Dẫu Bạch Quái có hung hăng đến đâu cũng không dám làm liều. Gã lại không nhớ mình đã đắc tội với y chỗ nào, bèn hỏi:
"Các hạ ra tay đả thương ta là có dụng ý gì?"
Trương Ngọc Liên mỉm cười nói:
"Ngươi có thể giết người chẳng lẽ ta cũng không thể đả thương người hay sao? Với lại cô gái này là các ngươi cướp lấy, ta cũng từ các ngươi cướp lại, cái đó là hợp với đạo lý. Nếu đủ bản lãnh cứ phóng ngựa tới cướp lại đi!"
Bạch Quái quái lắp bắp:
"Cái đó... cái đó..."
Trương Ngọc Liên hừm một tiếng, đâm ra hai nhát kiếm vào thượng bàn bức Bạch Quái phải lui về. Đồng thời y xoay người nhanh như chớp, cước phải tung ra đá trúng ngay bụng của Hắc Quái khiến y đứng không vững, loạng choạng lùi lại đến bốn bước, may mà y vịn được cái bàn sau lưng nên mới giữ được thân hình. Gã liền mở mồm chửi bới:
"Mẹ nó, đánh..."
Chữ "lén" chưa phun ra khỏi miệng thì đã hộc ra một ngụm máu tươi. Bạch Quái hoảng hốt, vội chạy lại đỡ sư đệ. Thấy y mặt mày xanh mét, sờ vào bụng thì thấy lõm một lỗ lớn, hiển nhiên bị đá gãy vài cái xương rồi. Lục phủ ngũ tạng cũng bị thương rất nghiêm trọng. Nếu không phải sư đệ hắn có luyện qua ngạnh công thì chắc giờ này đã chầu diêm vương rồi.
Bạch Quái mặt hầm hầm, một tay đỡ sư đệ. Hai người dìu nhau đi ra khỏi cửa. Bạch Quái lúc đi còn không quên quay lại cảnh cáo:
"Trương Ngọc Liên ngươi cứ đợi đấy. Lúc ngươi bước chân ra khỏi Hắc Vân Thành thì đó chính là tử kỳ của ngươi."
Trương Ngọc Liên chỉ hừ một tiếng khinh thường chứ không thèm đáp lại.
Bốp... bốp... Một tràng vỗ tay vang lên.
"Huýt... hay lắm..."
"Võ công rất lợi hại."
Một pha hành động anh hùng cứu mỹ nhân khiến mọi người trong quán vỗ tay không ngừng. Hắc Bạch song quái xú danh trên giang hồ vang xa, đám giang hồ ở đây đã không ưa từ trước. Ngặt nỗi hai kẻ đó võ công cực cao nên không dám mở lời. Cho đến khi Trương Ngọc Liên đả bại Hắc Bạch song quái mới khiến họ hả dạ.
Đã edit.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.