Giang Hồ Dị Giới

Chương 25: Xuân Quang Hiển Lộ




"Ài... Một đêm chẳng ngủ được chút nào."
Quảng Mục Thiên vừa bước ra khỏi Thanh Phong môn, đúng lúc trời đã sáng sớm, trong lòng thầm than một tiếng.
"Không ngờ ngồi tán chuyện với lão già kia lại lâu như vậy, mất hẳn cả buổi đêm." Lắc đầu cho tỉnh táo lại tâm thần, Quảng Mục Thiên hướng đường lớn của Tuyết Nguyệt thành mà đi tới.
Chẳng mấy chốc, Quảng Mục Thiên đã đi tới đường lớn, nơi đây có vẻ như tấp nập hơn so với ngày thường. Tiếng vó ngựa lọc cọc cùng tiếng ồn náo nhiệt của những người đứng xem tạo nên một bầu không khí ồn ào náo nhiệt.
Đứng không xa Quảng Mục Thiên nghe vài gã nam tử đang thấp giọng nói chuyện với nhau. Cả bọn đều là những dong binh cấp thiếc, trong đó có một cái cấp đồng. Hiển nhiên những kẻ này đều chung một nhóm. Một tên nam tử râu quai nón, thân hình to lớn, đeo huy chương cấp đồng, xem ra chính là đội trưởng. Chỉ nghe hắn ồm ồm nói ra, biểu hiện có chút kiến thức, đồng bạn bên cạnh vội vàng một tay kéo lấy hắn thấp giọng hỏi:
"Này đội trưởng biết người trong xe kia là ai không? Nhìn thanh thế rầm rộ như vậy chắc thân phận không phải tầm thường ah."
"Hắc... Dĩ nhiên là vậy rồi. Ngươi đã thấy kẻ được xích huyết thiết kỵ hộ tống mà có thân phận tầm thường bao giờ chưa?" Tên đội trưởng kia sắc mặt có chút khinh thường đáp.
"Ách, Ta cũng biết điều đó, chẳng qua là chỉ tò mò người ngồi bên trong là ai thôi..." Tên kia bị đội trưởng khinh thường thì có chút xấu hổ, gãi gãi đầu chối khéo.
Tên đội trưởng râu quai nón kia tay lên vuốt cằm rồi đáp:
"Cái đó thì ta cũng không rõ. Tuy nhiên gần đây ta có nghe thế lực hắc ám đang nổi lên. Chắc có lẽ đây là một sứ giả của đế quốc nào phái đến để liên minh tam đại đế quốc lại chăng?"
Một tên khác đứng cạnh, nghe vậy thì oa lên một tiếng kinh ngạc:
"Òa... Sứ giả của Vương quốc nào mà lại có thể liên kết cả ba thế lực mạnh nhất kia lại chứ?!"
Một tên đứng kế bên bổ sung vào:
"Còn ai khác ngoài tộc Elf nữa cơ chứ."
Tộc Elf hay còn gọi là Tinh linh tộc hoặc Tiên tộc, là một trong các chủng tộc lâu đời nhất trên đại lục này. Nếu xét về hình dáng, thì tộc Elf so với loài người có chút khác biệt. Tuy vậy, do có bề ngoài luôn lung linh mỹ lệ, họ không quá khó để phân biệt với các chủng loài khác.
Dù là nam hay nữ thì người Elf đều mang vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết, tuyệt đối quyến rũ lòng người. Bọn họ đề cao sự an bình và thương thuyết hơn là chiến tranh. Mặc dù vậy, khi thế lực hắc ám nổi dậy, người Elf thường là một trong các chủng tộc đầu tiên đánh hơi thấy và cũng là một trong những chủ tộc chủ động đối phó đầu tiên nhất.
"Thế lực hắc ám...!? Tộc Elf...!?"
Quảng Mục Thiên đứng ở xa hơi nghiêng nghiêng đầu nghe đám dong binh trò chuyện. Trong lòng có chút kinh ngạc, bởi những ngôn từ lạ lẫm kia, cùng với các phản ứng của đám dong binh. Thế lực hắc ám? Chẳng lẽ là võ lâm tà phái lại nổi lên sao? Lại còn tộc Elf? Mặc dù cái danh tự này đã nghe Hoàng Bá Đạo nói qua, nhưng cũng chỉ là dừng lại ở danh tự mà thôi. Hắn chưa từng tận mắt chứng kiến một người thuộc tộc Elf cho đến bây giờ. Trong Tuyết Nguyệt thành cùng lắm chỉ có dã nhân cùng với người lùn, nhìn chẳng khác nào loài người cho lắm.
Lại nghe một tên trong đám nói:
"Chẳng phải tộc Elf rất ghét con người hay sao? Vậy tại sao lại nhờ đến chúng ta?"
Tên đội trưởng kia liền trả lời:
"Chuyện này liên quan đến vận mệnh của toàn đại lục. Người Elf dù ghét con người đến mấy cũng phải nhượng bộ thôi a..."
Mấy tên còn lại nghe vậy thì gật gù đồng tình.
Từ giữa khe hở của đám người, Quảng Mục Thiên mơ hồ có thể nhìn thấy một đoàn quân đang rầm rộ di chuyển. Dẫn đầu chẳng ai khác chính là phó tướng Chu Thái. Phía sau hắn là hai hàng xích huyết thiết kỵ đang cùng song hành kéo thành một đoàn dài đến tận cổng thành. Một chiếc xe ngựa lộng lẫy được hộ tống vào chính giữa đoàn quân. Bất quá chiếc xe được rèm che lại kín mít nên hắn cũng chẳng thể thấy được người ngồi bên trong là ai.
Tuy có chút tò nhưng Quảng Mục Thiên cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ đó làm gì. Dù sao ý định của hắn cũng là thám hiểm toàn bộ đại lục. Người Elf, thú nhân,... Thấy sau hay thấy trước thì cũng không khác nhau là bao.
Hắn liền quay người trở lại phòng trọ lấy đồ. Bởi vì lúc tối, Quảng Mục Thiên muốn che dấu thân phận đi đến Thanh Phong môn, đành để lại Hàn Băng Ngọc Kiếm cùng Tiểu Lôi và thanh Ma pháp kiếm hệ hỏa mới mua kia ở trong phòng. Một phần cũng do hàn khí từ Hàn Băng Ngọc Kiếm phát tán ra cực kỳ bá đạo, chưa cần nói đến Tư Không Thiên có cảm nhận được hay không. Chỉ cần người bình thường đứng bên cạnh thôi cũng đã phát giác ra có điều bất thường rồi. Nào ngờ tối qua lại xảy ra sự việc bất ngờ như vậy nên đồ đạc của hắn vẫn ở nguyên trong phòng. Bây giờ Quảng Mục Thiên mới quay lại lấy, sẵn tiện ghé qua dong binh công hội nhận tiền từ Đinh Lực luôn.
Chen qua đám người ồn ào kia, Quảng Mục Thiên cuối cùng dừng chân lại trước khách điếm.
Khác với không khí bên ngoài náo nhiệt cơ hồ đến nghẹt thở, bên trong khách điếm lại vắng teo không có lấy một bóng khách. Đến cả tên bồi bàn bình thường rất hăng hái kia giờ cũng chẳng thấy đâu, chỉ có ông chủ khách điếm đang ngồi kiểm lại sổ sách, cứ lật từng trang giấy, rồi ngáp ngắn ngáp dài trông có vẻ rất nhàn rỗi.
"Ông chủ, hôm nay sao vắng khách vậy?"
Quảng Mục Thiên ngạc nhiên tiến đến hỏi.
Chủ khách điếm đang nhàn rỗi ngồi ngáp thì thấy có khách đến, trong thoáng chốc có chút ngạc nhiên rồi rất nhanh lấy lại vẻ niềm nở đáp:
"Thưa khách nhân, mọi người đều đi xem náo nhiệt ở bên ngoài hết cả rồi. Với lại hôm nay cũng là ngày lễ Quang Minh thần nên mấy quán trọ như vầy lại rảnh rỗi."
"Lễ Quang Minh thần?"
Quảng Mục Thiên ngạc nhiên, lần đầu hắn nghe thấy cái lễ này.
Tên chủ quán niềm nở nói tiếp:
"Khách quan cần gì cứ gọi, mặc dù quán vắng vẻ nhưng người phục vụ thì vẫn còn."
"À... Không có gì đâu, ta về phòng lấy chút đồ thôi."
"Vậy khách nhân cứ tự nhiên."
Quảng Mục Thiên gật đầu rồi bước chân lên lầu hai, quay về phòng mình lấy chìa khóa mở cửa bước vào, chợt hắn ngửi thấy mùi thơm dìu dịu, trong phòng tắm còn vọng ra tiếng nước róc rách, hơi nước bốc lên tỏa ra nghi ngút khắp nơi trong phòng.
Quảng Mục Thiên nhíu mày lẩm bẩm:
"Trong phòng có tiếng động?! Chẳng lẽ là Tiểu Lôi hay sao?"
Hắn nghi hoặc trong lòng, vươn tay mở cửa phòng tắm ra, đập vào mắt Quảng Mục Thiên chính là hai khối tuyết đồn trắng hơn cả sương tuyết đang cong lên về phía sau, cùng với đó là một mái tóc dài đen bóng, khiến Quảng Mục Thiên trong chớp mắt như hóa đá tại chỗ.
Bên trong này dĩ nhiên lại có người, hơn nữa lại là một nữ tử. Biến cố bất ngờ này làm Quảng Mục Thiên không biết phải xử lý như thế nào.
Nữ tử bên trong hẳn cũng nghe thấy tiếng động, vội quay nhanh lại.
Nhất thời Quảng Mục Thiên nhìn thấy một thân hình thật mỹ lệ, đó là một cô gái tuổi tầm mười lăm mười sáu, diện như quan ngọc, làn da trắng như sương tuyết, mặc dù cơ thể nàng so chừng chỉ mới tuổi vị thành niên nhưng vóc người lại đạt tiêu chuẩn của một đại mỹ nữ, có lồi có lõm, đặc biệt một đôi chân dài, căng mịn tinh tế, đẹp không sao tả xiết. Nàng hiện tại trên người không một mảnh vải che thân, xuân quang hiển lộ hết trước mắt Quảng Mục Thiên. Ngọc nhũ phong mãn động lòng người, mỹ lệ vô cùng, song nhũ đầy đặn cao vút theo đó mà chớp động không ngừng khiến người ta phải chảy cả máu mũi.
Nhưng khi phát hiện ra người tiến đến ánh mắt thiếu nữ này lại có chút ngạc nhiên nhưng không hề hoảng loạn. Bất quá sau khi ánh mắt không kiêng nể của Quảng Mục Thiên chiếu đến thì giật mình hoảng hốt. Khuôn mặt trở nên xanh ngắt vì hoảng sợ, lát sau lại đổi thành xấu hổi cùng giận dữ.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ Quảng Mục Thiên không hề nhìn vào thân hình của nàng nữa. Mà mục quang của hắn lại chăm chú nhìn vào đôi tai của thiếu nữ. Chỉ thấy tai nàng dài ra chĩa nhọn lên ở phần trên lỗ tai, so với người thường thì khác hẳn. Đôi tai của thiếu nữ gợi lại từ sâu trong ký ức của Quảng Mục Thiên một nhân ảnh thân thuộc. Nhân ảnh đó tuy mờ nhạt, nhưng lại là người thân duy nhất mà hắn còn có thể nhớ cho tới bây giờ.
"Mẫu thân..."
Quảng Mục Thiên không tự chủ được bật thốt lên, trong giọng nói không kìm nổi vẻ kinh ngạc tột cùng.
Mẫu thân của hắn, có đôi tai giống như vậy!
Trong ký ức của Quảng Mục Thiên, năm lúc hắn hai tuổi thì mẫu thân cùng phụ thân bị cừu nhân đuổi giết. Sau cùng phụ thân vì bảo hộ hai mẹ con mà đứng lại ngăn cản kẻ địch. Nào ngờ, qua một đoạn thời gian sau, hai người bọn họ vẫn không thể thoát khỏi cảnh truy sát. Bị bọn cừu nhân vây giết, đúng lúc tình cảnh thập tử nhất sinh đó thì một hắc động (lỗ đen) đột ngột hiện lên, tạo ta một hấp lực vô cùng cường đại. Rồi mẫu thân liều mạng ném hắn vào trong hắc động kia. Đoạn ký ức mơ hồ cuối cùng mà Quảng Mục Thiên còn nhớ sau khi bị ném vào là mẫu thân của hắn dùng một loại bí pháp đặc biệt tự phát nổ cơ thể, đồng quy vu tận với đám địch nhân. Từ đó trở đi thì Quảng Mục Thiên không bao giờ gặp lại phụ mẫu mình nữa. Bây giờ, đột nhiên thấy một người có thể có chút liên hệ với Mẫu thân của mình. Nhất thời trong lòng có chút kinh động, ánh mắt nhìn thiếu nữ không dời.
Nhưng trong suy nghĩ của thiếu nữ, ánh mắt chăm chú kia của Quảng Mục Thiên lại biến thành ánh mắt của một tên biến thái. Nàng thấy nam nhân vô sỉ kia cứ chằm chằm nhìn cơ thể trần truồng của mình như vậy thì không khỏi tức giận đến tím mặt. Miệng lập tức lẩm bẩm vài câu chú ngữ, trong thoáng chốc không khí trong phòng dường như bị cô đọng lại. Những giọt nước đang rơi xuống thì đột ngột bất động, lơ lửng giữa không trung. Bàn tay thiếu nữ khẽ xoay một vòng, những giọt nước kia theo quỹ đạo bàn tay tinh tế kia lập tức quấn lên cơ thể tuyệt mỹ tạo thành một bộ y phục màu xanh ngọc bích vô cùng chân thật. Khiến cho Quảng Mục Thiên tuy đang kinh động tột cùng cũng phải giật mình mà trợn mắt há miệng.
Điều này cũng quá là thần kỳ đi!
Chẳng lẽ đây lại là một công dụng của Ma Thuật!? Trong lòng hắn lẩm bẩm.
Không thể không thừa nhận, bộ y phục thiếu nữ kia vừa mặc lên trông có chút mát mẻ, ôm sát vào người làm tôn lên từng đường cong trên cơ thể của nàng.
Bất quá, Quảng Mục Thiên bây giờ không có thời gian thưởng thức cơ thể tuyệt mỹ kia. Sau một lúc kiểm tra kỹ càng, hắn biết rõ ràng rằng thiếu nữ trước mặt này đích thị không phải mẫu thân của hắn.
Nhưng mẫu thân của Quảng Mục Thiên bề ngoài cùng với thiếu nữ này có rất nhiều điểm tương đồng, tỷ như đều là mỹ nhân tuyệt sắc, và cả hai người đều có đôi tai nhọn giống nhau như vậy. Quảng Mục Thiên dám chắc chắn mười phần rằng lai lịch của cô gái trước mặt này có chút liên quan đến mẫu thân của hắn.
Nhưng thiếu nữ kia hiển nhiên không thể đọc được suy nghĩ trong đầu của Quảng Mục Thiên. Mà cho dù có đọc được đi chăng nữa thì nàng cũng phải móc mắt kẻ đã nhìn thấy cơ thể trần truồng của mình.
"Dâm tặc chết đi." Thiếu nữ giận dữ quát lên một tiếng.
Lời vừa dứt, Quảng Mục Thiên liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng rít xé gió, không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được đó là một loại binh khí vô cùng nhọn bén, nhắm vào hậu tâm của hắn mà đâm tới rất là nhanh.
"Có kẻ đánh lén!"
Quảng Mục Thiên giật mình kinh ngạc trong lòng, rõ ràng từ khi hắn tiến vào đây, trong phòng không hề thấy có người. Nhưng hiện giờ lại xuất hiện một kẻ đứng sau đánh lén. Mà người này khi xuất thủ lại không hề phát ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Nếu không phải là một đại cao thủ võ học thì không thể nào làm được. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là khi Quảng Mục Thiên dùng Xạ Phúc chi nhãn mà vẫn chẳng thể cảm nhận được khí của đối phương.
"Quả nhiên có chút quỷ dị."
Trong lúc đang kêu thầm kỳ lạ thì tiếng xé gió phía sau ngày một gần. Nhắm chừng mũi binh khí kia sắp đâm tới còn khoảng một thước, Quảng Mục Thiên nhẹ nhàng lách người sang một bên tránh thoát. Vốn căn phòng trọ này đã khá nhỏ, lại đúng nơi trước cửa phòng tắm nên diện tích tương đối chật hẹp. Quảng Mục Thiên mới bước được một bước liền chạm trúng mép cửa phòng tắm rồi, tuy vậy chừng đó vẫn còn đủ rộng rãi để hắn có thể né tránh.
Tưởng chừng như nhát đâm của kẻ đánh lén kia sẽ bị lệch đi. Nhưng điều bất ngờ lại xảy ra, mũi binh khí kia biến chiêu thật mau lẹ vô cùng. Lúc Quảng Mục Thiên né sang một bên thì đồng thời nó cũng đổi hướng, đâm chệch sang, bám theo theo hướng né tránh của hắn. Hiển nhiên kẻ đánh lén kia phản xạ rất nhạy bén, có thể theo kịp tốc độ của Quảng Mục Thiên.
"Hảo phản xạ!" Quảng Mục Thiên khen thầm trong lòng một tiếng, khẽ vận khí vào lòng tay. Rồi bất chợt xoay người thật nhanh về sau, muốn một kích chế địch, ý đồ chộp vào đầu mũi binh khí kia.
Nhưng kinh dị thay, khi Quảng Mục Thiên vừa quay người lại thì lại chẳng thấy một ai phía sau cả. Chỉ có duy nhất mũi tên đang bay đến vô cùng nhanh. Bằng một tốc độ phi thường, mũi tên chỉ cách chừng mặt Quảng Mục Thiên chưa đến vài tấc. Không kịp suy nghĩ, hắn vung tay bắt mũi tên đó.
Bây giờ thì Quảng Mục Thiên đã có thể đoán được trong căn phòng này ngoài hai người là hắn và cô gái kia ra thì không có thêm một ai. Với lại, binh khí mà thiếu nữ kia sử dụng chính là mũi tên. Còn việc làm sao nàng có thể bắn tên khi mà không cần cung thì hắn vẫn chưa thể hiểu được. Mặt khác, cô gái kia đứng phía trước mà mũi tên mà hắn bắt được lại là phía sau. Xem kỹ mũi tên thì dường như có chút quỷ dị, tựa như đó là một vật sống có ý thức vậy. Đang không ngừng dãy dụa muốn thoát khỏi tay hắn.
Còn chưa kịp định thần thì Quảng Mục Thiên lại nghe sau lưng truyền đến ba tiếng vút vút vút liên tiếp. Hiển nhiên, cô gái kia lại tiếp tục bắn tiễn. Liền theo đó ba mũi tên nữa nối tiếp lao đi, gần như xuất phát đồng thời, tiễn còn chưa tới nơi mà kình phong đã khiến hắn lạnh buốt cả sống lưng.
Trong khoảnh khắc, Quảng Mục Thiên nghe tiếng gió mà đoán vị trí bắn đến của từng mũi tên. Trong đó có một mũi nhắm vào đầu, hai mũi kia nhằm vào bụng của hắn. Thân hình Quảng Mục Thiên cấp tốc quay lại, dùng mũi tên đã bắt được làm binh khí gạt trúng hai mũi phía dưới. Còn mũi thứ ba bắn vào mặt, Quảng Mục Thiên giơ ngón giữa, búng nhẹ một cái vào đầu tên, khiến mũi tên văng mạnh đi cắm phập lên trần nhà.
Kinh ngạc nhìn thiếu nữ, Quảng Mục Thiên liền hiểu ra, nguyên là trên tay nàng chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một bộ cung tên cực kỳ tinh mĩ.
Bất quá cô gái cũng đang ngây người mà nhìn Quảng Mục Thiên. Nàng không nghĩ rằng tên hạ lưu vô sỉ kia lại dễ dàng gạt đỡ ba mũi tên nhanh như vậy. Hơn nữa, mũi tên cuối cùng lại bị hắn tay không mà búng đi rồi cắm lên trần nhà. Vốn nàng từ nhỏ tới lớn rất tự tin về tài bắn cung bách phát bách trúng của mình. Nhưng hiện tại tên trước mặt này đang đả kích lòng tự hào đó của nàng.
"Chắc là do may mắn. Lần này xem ngươi làm sao mà thoát Truy Hồn Thất Tinh Tiễn của ta."
Thiếu nữ tự nhủ trong lòng. Tay phải nàng vòng ra sau rút bảy mũi tên ra cùng một lúc, đặt vào dây kéo thật căng rồi bắn đi. Bảy mũi tên xẹt qua như lưu tinh nhắm vào toàn bộ vị hiểm yếu trên người Quảng Mục Thiên mà bắn tới.
"Ách... Tiễn pháp thật quỷ dị."
Quảng Mục Thiên bật thốt lên một tiếng, thân hình cấp tốc lùi ra phòng chính. Dù sao trước cửa phòng tắm cũng chật chội, hành động cũng trở nên bất tiện.
Tưởng chừng như bảy mũi tên bắn đi chỉ là để hù dọa người mà thôi. Nhưng nào ngờ, thất tiễn nãy quỹ đạo bay cực kỳ quỷ dị. Giống như có được linh tính, có thể tự mình dò tìm mục tiêu. Dù cho Quảng Mục Thiên có né tránh cách nào đi chăng nữa cũng chẳng thể nào thoát nổi. Trong lòng lướt qua tia kinh động, Quảng Mục Thiên biết rằng cô gái trước mắt này không hề sở hữu khí công. Nhưng nàng lại có thể điều khiển mũi tên giống như công phu cách không ngự vật vậy. Dù Quảng Mục Thiên thần thông quảng đại tới đâu cũng chẳng thể hiểu nổi, điều này làm đầu óc hắn rối rắm như tơ vò.
Bảy mũi tên tựa như bảy thanh lợi kiếm không ngừng bay qua bay lại công kích Quảng Mục Thiên. Mặc dù hắn hiện tại đang ở thế hạ phong, nhưng có thể thấy được, từ đầu tới cuối Quảng Mục Thiên chỉ né tránh mà thôi. Với lại mũi tên tuy có chút quỷ dị, có thể tự bay lại dò tìm kẻ địch nhưng cũng phải có giới hạn. Sau vài lần công kích không thành công. Tốc độ bay của mũi tên cũng ngày càng giảm dần. Qua một lúc lâu sau nữa thì lần lượt rơi lả tả xuống đất.
Quảng Mục Thiên bấy giờ mới nhẹ thở phào một hơi, thành khẩn nói:
"Xin lỗi, ta không cố ý phi lễ cô nương. Tất cả chỉ là hiểu lầm, ta định vào phòng lấy mấy đồ vật để quên, không nghĩ trong này đã có người nên mới..."
Cô gái vẫn chưa hết tức giận nhìn vẻ mặt đỏ bừng lên của nàng trông đáng yêu vô cùng. Nàng hiểu rõ tên trước mặt này không phải kẻ tầm thường. Không nói đến chuyện "Tinh linh chi thể" của nàng bị hắn mắt trần mà nhìn thấu qua. Mà không ngờ thân thủ của tên dâm tặc này cũng thật mau lẹ vô cùng, có thể tay không bắt lấy ma pháp tiễn, né tránh cả bảy mũi tên mà không bị tổn hao một chút nào. Nàng tự lượng sức mình không phải là đối thủ, nhưng cũng không phải vì thế mà bó tay chịu thua.
Bàn tay thiếu nữ nhẹ nhàng xòe ra. Chỉ nghe nàng lạnh lùng nói:
"Trả tiễn!"
"Ách... Được được..."
Quảng Mục Thiên biết mình có lỗi, chỉ gượng cười rồi thả mũi tên kỳ dị trong tay ra. Mũi tên vừa thả lập tức bay trở về vờn quanh bên cạnh thiếu nữ, nhìn kiểu dáng tăng động giống như kẻ phạm pháp vừa được đại xá vậy.
Chỉ nghe, thiếu nữ lại lạnh lùng hỏi tiếp:
"Làm sao ngươi có thể nhìn thấy ta?"
Một câu hỏi hết sức kỳ quặc khiến Quảng Mục Thiên ngẩn người. Ánh mắt không tự chủ được mà quét lên thân hình thiếu nữ một lượt, lòng thầm nghĩ: "Cái của cô to đùng thế kia muốn ta không nhìn thấy cũng khó ah." Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói:
"Cô nương đứng đó... dĩ nhiên là ta... có thể thấy được."
Thấy lời nói có vẻ không ổn, hắn vội biện bạch thêm:
"Nhưng ta thề với trời đất đó chỉ là trùng hợp mà thôi. Ta không hề có ý nghĩ xấu xa..."
Vẻ mặt thiếu nữ hơi có chút ngạc nhiên khi nghe hắn nói như vậy. Nhưng lại thấy ánh mắt như dâm tặc lướt qua trên người nàng thì không khỏi xấu hổ lẫn phẫn nộ. Bất quá bị nàng đè nén xuống, nghiến răng kèn kẹt hỏi:
"Ngươi tên gì!?"
Đối với Quảng Mục Thiên mà nói, từ trước tới nay hành động phóng túng cực kỳ bá đạo, không hề kiêng nể một ai. Nhưng đối mặt với cô gái này cảm giác lại có chút thân thuộc thì không khỏi nhún nhường đến vài phần. Nếu như trên giang hồ có kẻ nào vô lễ hỏi ngang hắn như vậy thì không đi gặp ông bà tổ tiên mới là lạ đó. Lúc này, Quảng Mục Thiên chỉ biết gượng cười mà đáp lại:
"Ta tên Quảng Mục Thiên. Còn..."
Hắn định hỏi tiếp còn tên của nàng là gì. Nhưng lời nói chưa kịp thốt ra miệng, thì đã thấy ánh sáng lập lòe trước mặt. Một mũi tên xé gió bắn đến kèm theo tiếng nói trong trẻo của thiếu nữ:
"Quảng Mục Thiên! Ta nhớ tên ngươi rồi. Mối thù hôm nay, sẽ có ngày bổn cô nương đến móc mắt ngươi ra!"
Thì ra nhân lúc Quảng Mục Thiên lơ là cảnh giác, thiếu nữ kia liền bắn ra một mũi tên rồi thân hình nhanh như chớp phi ra ngoài cửa sổ chạy mất. Vốn nàng cũng không có hy vọng mũi tên vừa rồi có thể giết chết tên kia. Nhưng chắc cũng có thể câu thêm chút thì giờ để nàng tẩu thoát. Món nợ này nhất định phải trả, đợi nàng luyện thành Băng Phách Tinh Thần Tiễn sẽ quay lại móc hai mắt tên dâm tặc kia trả thù. Trong lòng thiếu nữ thầm nhủ như vậy.
"Chậm đã, ta có chuyện muốn hỏi!"
Quảng Mục Thiên vội hô lên một tiếng, toan lách người tránh thoát mũi tên rồi chặn đường đi của nàng.
Nào ngờ mũi tên lần này so với trước càng quỷ dị hơn. Từ một mũi tên hóa thành hàng chục mũi mũi tên màng theo kình phong vô cùng sắc bén, bao phủ toàn bộ hướng đi của hắn. Quảng Mục Thiên kinh hoảng trong lòng. Từ những mũi tên này hắn cảm nhận được tiếng gió vô cùng chân thật, kèm với đò là hàn khí tỏa ra bức người. Hiển nhiên những mũi tên đó không phải là do huyễn ảnh hóa thành. Mắt thấy thiếu nữ sắp chạy thoát, Quảng Mục Thiên chẳng còn cách nào khác. Chân phải liền tiến lên một bước nhỏ, vận khí lên hai tay, không khí quanh tay hắn trở nên vặn vẹo khác thường xoắn thành một đoàn như lốc xoáy.
"Đắc tội rồi! Phá Thiên Âu Luân Công!"
Quảng Mục Thiên hét lớn một tiếng, nội lực tuôn trào ra bên ngoài tạo thành một lớp bảo hộ bằng khí bao bọc quanh người. Những mũi tên kia bắn trúng bức tường khí kia thì không cách nào tiếp cận thêm được nữa, bị khí công của hắn cản lại giữa không trung. Chưa dừng lại tại đó, ở đầu những mũi tên, dòng khí bắt đầu trở nên vặn vẹo như một lốc xoáy nhỏ rồi thôn phệ mũi tên vào bên trong.
Tiếng c-rắc giòn giã vang lên hàng chục mũi tên ngay lập tức bị luồng khí của Quảng Mục Thiên nghiền nát thành bột gỗ, rơi như mưa xuống nền nhà.
Tuy nói là Quảng Mục Thiên cản được mũi tên của cô gái, nhưng trong khoảng thời gian đó nàng đã nhanh chóng phi thân ra ngoài cửa sổ chạy đi. Hắn vội vàng đuổi theo, nhưng khi phóng ra ngoài cửa sổ thì nhân ảnh thiếu nữ xinh đẹp kia đã biến mất tự khi nào rồi. Quảng Mục Thiên thất vọng thở dài một hơi, quay người vào phòng lấy đồ rồi đi xuống tầng dưới.
Nhưng khi Quảng Mục Thiên vừa ra khỏi phòng, bên cạnh cánh của sổ lấp ló một nhân hình cao chừng vài thốn (cm) hình dạng cực kỳ giống cô gái lúc nãy. Bất quá bây giờ lại thu nhỏ lại, cộng thêm sau lưng mọc thêm đôi cánh. Ánh mắt thiếu nữ tí hon kia nhìn về phía cửa mang theo chút ngạc nhiên, phẫn nộ, cũng có chút xấu hổ.
"Hừ... sẽ có ngày bản công chúa đến trả thù!"
Lẩm bẩm một câu, tiểu thiếu nữ liền vỗ cánh bay đi. Một đoạn nhân duyên cũng chính bắt đầu từ đây.
Đã edit.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.