Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 30:




Còn nhớ ngày tế điển đột nhiên phát sinh biến cố, Thái Sơ quan chết cả bốn người, sáu phái Bắc Thần mất hết thể diện.
Sau chuyện đó các phái lần lượt rời đi, song Vũ Cương Vũ Hùng bị Bạo vũ lôi đình nổ bị thương nặng không thể tự rời đi, nếu giao họ cho Thái Sơ quan có khi sẽ bị vây cánh của Cừu Nguyên Phong mang hận trả thù, thế là Thích Vân Kha đã giữ họ tạm ở lại tông môn dưỡng thương.
Mà chỗ viện lạc chuyên dành cho khách ngoài đặt chân lại nằm giữa Vạn thủy thiên sơn nhai và Mộ Vi cung.
Hai người Thường Thái một lát liền đến, bấy giờ chỗ viện lạc đã người đi nhà trống, chỉ còn sót lại mấy nô bộc không kịp rút đi trốn tứ tán. Thái Chiêu kéo một nô bộc đang run lẩy bẩy sau cửa, hỏi anh em họ Vũ đi đâu.
Nô bộc còn chưa tỉnh hồn, hỏi gì cũng không biết, chỉ nói anh em họ Vũ ra ngoài từ sau bữa trưa, đến giờ chưa về.
Thái Chiêu bảo Thường Ninh: “Không hỏi ra tung tích của họ, chúng ta hãy rao to, thông báo khắp nơi đều biết hai người chính là nội tặc, mong mọi người phòng bị hơn đi.”
Thường Đại công tử là người thể diện, sao chịu rao khắp giống tay bán hàng rong cơ chứ, đang muốn uốn nắn cái ‘chủ ý tuyệt diệu’ này của cô gái thì từ dưới bàn một tiểu đồng leo ra, rụt rè nói: “… Hai người đang nhắc đến Vũ đại gia và Vũ nhị gia sao ạ?”
Thái Chiêu đầy vui mừng: “Cậu biết chuyện gì, mau nói!”
Thật ra tiểu đồng cũng chẳng biết gì, chỉ là trong lúc bưng nước thêm than cho các phòng nghe một tai.
Cậu ta nói: Vương quản sự hỏi Vũ đại gia ‘Ngoài hoa quả và một ống nhang hương, cần gì nữa không’, Vũ đại gia nói đủ rồi. Vương quản sự lại hỏi có cần kê bàn cúng không, Vũ Nhị gia bảo không cần, ‘Lúc Đại sư huynh còn sống rất phóng khoáng rộng rãi, chưa từng so đo tiểu tiết, chỉ cần quay về hướng anh ấy qua đời cúi đầu bái, là đủ’.”
Thái Chiêu Thường Ninh nhìn nhau, thế rõ ràng là anh em họ Vũ muốn trước khi ‘làm việc’ nói lời cáo biệt cuối cùng.
“Chỉ thế thôi à? Còn gì nữa không.” Thái Chiêu chưa từ bỏ ý định.
Tiểu đồng cố ngẫm nghĩ, “A, Vương quản sự còn hỏi hôm nay có cần tiếp tục sắc thuốc không, Vũ nhị gia bảo không cần, anh em họ đã khoẻ lắm rồi, cũng nên đi. Vương quản sự bảo ngài ấy thế sẽ đi báo cho quản sự trên đỉnh Phong Vân, chuẩn bị xe ngựa cho hai người. Vũ đại gia lại nói không vội, trước khi đi họ nhất định sẽ đến Tông chủ chào từ biệt…” đến giờ cậu còn nhớ lúc Vũ Cương nói câu này, trên mặt lộ ra ý cười cổ quái.
Thái Chiêu ui cha một tiếng, xoay người chạy.
Cô hối tiếc không thôi, không nhịn được oán trách Thường Ninh, “Ngươi xem ngươi xem, ta nói nên đi Mộ Vi cung luôn đi, quả nhiên cuối cùng cũng phải đi, chi bằng ngay từ đầu nghe ta!”
Thường Ninh không nhanh không chậm đi theo cạnh cô, lo lắng nói: “Chiêu Chiêu biết trước thế này, vậy nên tiết kiệm công đưa canh mà đi bắt anh em họ Vũ.”
“Chuyện đó ngươi không cho qua được à.”
“Người đã hứa hôn, bất kể nam nữ, đều nên kiểm điểm chút, đừng có không không đưa canh ăn canh loạn đi. Nếu Thái nữ hiệp còn sống, bà ấy tán thành cô làm thế ư?”
Lôi cả Thái Bình Thù ra, Thái Chiêu đành oán hận ngậm miệng.
Đi đến trước cửa Mộ Vi cung, có vẻ như đại chiến đã kết thúc.
Một đám đệ tử từng khung từng cáng khiêng xác ra ngoài, trong đám xác có áo xám mang mặt nạt màu lẫn đệ tử tông môn.
Hai người Thường Thái đi thẳng vào, thấy đệ tử bị thương đỡ nhau đi chữa thương lần lượt đi tới. Thường Ninh chặn lại một đệ tử, “Kẻ tặc chết cả rồi sao?”
Đệ tử nói: “Kẻ tặc ở Mộ Vi cung đã diệt cả, sư phụ sai bọn tôi dọn dẹp trước, để mấy sư huynh bị thương đi chữa thương. Còn mười mấy tên chạy trốn khỏi cửa, Tống sư huynh dẫn người đuổi theo.”
Thường Ninh cố ý cười nhìn Thái Chiêu: “Ta đã nói chỉ tầm hai ba mươi người, không hứng nổi sóng to gió lớn.”
Lúc này nằm trên cáng đối diện đi tới là Tằng Đại Lâu, Thái Chiêu bị doạ gần chết, nhào tới, nước mắt nhanh rơi: “Đại sư huynh anh thế nào rồi có phải chết rồi không anh không sao chứ anh tỉnh lại đi!”
Thường Ninh ở bên nghe chực cười.
Tằng Đại Lâu suýt thì bị tiếng thét chói tai đưa tiễn của cô bé, muốn ngồi dậy lại bất lực, đành phất tay xua xua: “Đừng vội đừng vội, ta không chết, chỉ bị thương tí thôi.”
“Làm tôi sợ muốn chết!” Thái Chiêu ôm ngực, hốc mắt đỏ cả, “Đằng trước vừa khiêng kia toàn là xác, bỗng thấy Đại sư huynh cũng nằm trên cáng được đưa ra, tôi còn tưởng cũng thành tử thi rồi!”
Tằng Đại Lâu cười khổ: “Ta học nghệ không tinh, thật mất mặt sư phụ.”
Thái Chiêu không rảnh an ủi ông, hỏi nhanh: “Đại sư huynh có thấy hai vị tiền bối Vũ Cương Vũ Hùng không.”
Tằng Đại Lâu hơi sửng sốt: “Họ vừa mới đến gặp sư phụ chào từ biệt kìa, vừa tới không bao lâu, kẻ tặc Ma giáo đã xông vào…”
“Hiện giờ họ đâu?” Thường Ninh nhíu mày.
“Còn nói chuyện trong phòng của sư phụ…”
Tằng Đại Lâu còn chưa dứt lời, chỉ thấy trước mắt lóe lên, tiểu sư muội như một đóa tơ bông bay nhẹ nhàng, vô cùng nhanh chóng phóng vèo, theo sau như bóng với hình là một bóng trường bào xanh tay áo rộng, hiển nhiên là Thường Ninh.
Tằng Đại Lâu khẽ giật mình, “… Võ công Thường Ninh, ra là cao thế kia.” Đây là lần đầu ông nhìn thấy Thường Ninh thi triển công phu sau khi khỏi hẳn.
Thái Chiêu chạy như chớp, trực tiếp xông đến gian bên cạnh điện chính của Mộ Vi cung, phòng của Thích Vân Kha vừa vặn không đóng cửa, xuyên qua cửa mở rộng, chỉ thấy ông cúi người trước bàn sách lật sách gì đó, Vũ Hùng đứng sau ông cách ba bốn bước, tay phải hơi giơ lên.
Thấy thế, Thái Chiêu bị hù suýt thì hụt một bước chân, thét chói tai: “Sư phụ coi chừng phía sau, gã là nội tặc…”.
Vũ Hùng thoáng thấy Thái Chiêu như gió thổi lửa tạt đến, có vẻ đã rõ mình sắp bị vạch trần, lập tức lòng bàn tay phải lóe lên, vô cùng nhanh chóng đâm thẳng vào yếu huyệt sau lưng Thích Vân Kha!
Thích Vân Kha vừa nghe tiếng kêu của Thái Chiêu, không chút nghĩ ngợi trong nháy mắt tung một chưởng, chỉ một tích tắc, lưỡi dao trong tay Vũ Hùng đã đâm lệch, chỉ trúng cánh tay trái của Thích Vân Kha, bản thân bị một chưởng hùng hồn vô cùng đánh bay ra ngoài, tạng phủ vỡ tan, miệng phun máu tươi mà chết.
Thích Vân Kha lùi hai bước, che cánh tay trái.
Thái Chiêu vào nhà một tay đỡ ông, rung người nói: “Sư, sư phụ ngài…”
Cô chưa kịp nói chữ thứ tư, Thường Ninh đã phi thân tới, tay phải nhanh như gảy đàn tì bà điểm huyệt cánh tay Thích Vân Kha một vòng.
Thái Chiêu còn chưa phản ứng, Thích Vân Kha đã tự xé ống tay áo trái, thấy miệng vết thương chảy ra máu đen, Thái Chiêu thất thanh: “Trên dao găm có độc!”
Thích Vân Kha trầm giọng nói: “Không sao, dao đâm vào thịt không sâu, Thường Ninh đã phong bế huyệt đạo của ta, đợi ta bức độc ra là được.”
Thái Chiêu nhanh nhẹn đỡ ông ngồi xuống ghế tựa, Thích Vân Kha lập tức khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Thường Ninh đứng thẳng người một bên, vừa thận trọng vừa cao ngạo: “Chi bằng tôi giúp tông chủ khử độc.”
Sắc mặt Thích Vân Kha trắng bệch, trên mặt vẫn nụ cười hòa khí: “Không cần, thương thế cháu chưa lâu, không thể vọng động chân khí. Chiêu Chiêu con đi lấy cái bình trên giá sách kia… Chiêu Chiêu? Con sao thế.” Ông ngó thấy cô bé sững ra nhìn xác Vũ Hùng trên mặt đất.
Thái Chiêu thầm sợ hãi: “Vũ Hùng ở đây, còn Vũ Cương đâu?”
Lời vừa dứt, cả Thường Ninh cũng ngẩn ra, Thích Vân Kha vỗ đùi: “Nguy rồi! Úc Chi vừa đuổi theo giết kẻ tặc Ma giáo còn sót lại, Vũ Cương nói mình đã hoàn toàn hồi phục, muốn giúp Úc Chi một tay nên cậu ta cũng đi theo…”
Lúc ông nói hai chữ ‘một tay’, Thái Chiêu đã quơ tay chụp lấy dao găm rớt dưới đất, phi thân như hoa bay ra khỏi phòng, để lại một câu, “Con đi tìm Tam sư huynh, sư phụ người chữa thương cho tốt…”
Chừng Thích Vân Kha nói đến ba chữ ‘cũng đi theo’, Thường Ninh cũng dợm bước đuổi theo Thái Chiêu, chợt biến mất ở cửa ra vào.
Đệ tử nghe tiếng chạy tới vào phòng, chỉ thấy Tông chủ nhà mình ngơ ngác ngồi trên ghế tựa, ống tay áo trái xé rách, lộ vết thương đầm đìa máu, còn có Vũ Hùng tắt thở trong góc phòng.

Phía đông đình viện Mộ Vi cung, đánh nhau cũng sắp xong. Dưới sự ra sức truy kích của cả đám, rốt cuộc đã giết toàn bộ kẻ tặc tấn công lên Thanh Khuyết Tông lần này.
Tống Úc Chi khẽ vươn tay vượn, vuốt trường kiếm Bạch Hồng ra một vòng cung duyên dáng, máu từ trên lưỡi kiếm lăn xuống, để lại trên nền gạch cẩm thạch một đường màu đỏ. Chém giết gần một canh giờ, khuôn mặt quan ngọc của thanh niên không khỏi dính vài giọt máu tanh.
Y cắm Bạch Hồng vào vỏ kiếm sau lưng, nhổ Thanh Hồng đang cắm trên một cái xác, đang định lau qua, thì thấy Vũ Cương ôm ngực dựa cây thở phì phò, dường như bị nội thương.
Lúc này, đệ tử xung quanh không phải đang vội đỡ đồng môn bị thương rời đi thì là đang kiểm lại mớ xác.
Tống Úc Chi hơi chần chừ, tiến lên đỡ Vũ Cương, hòa nhã nói: “Đa tạ Vũ tiền bối lần này tương trợ, mời đến nhà thuốc chữa thương.”
Vũ Cương gật đầu, lộ vẻ mỉm cười: “Để ta tự đi, thỉnh cầu Tống thiếu hiệp dẫn đường trước.”
Tống Úc Chi thấy Vũ Cương đã khỏe hơn hẳn, không muốn người giúp, liền buông tay quay ra trước.
Đến chừng Thái Chiêu vội chạy đến đã thấy Tống Úc Chi đứng xoay mặt về phía mình, đằng sau là Vũ Cương vừa giơ tay phải, dáng vẻ định lao vào.
Tim dâng lên cuống họng, cô khó thốt nên lời, bèn giơ phi đao, bắn thẳng dao găm tẩm độc trong tay.
Tống Úc Chi vừa xoay người đã thấy Thái Chiêu từ xa chạy tới, vẻ mặt nhìn mình vừa bối rối vừa lo lắng, sau đó… cô ấy nhắm mình phóng ra một đao?
Y kinh ngạc, sao Chiêu Chiêu lại muốn giết mình chứ? Không đúng!
Trong tia lửa chớp lóe y chợt hiểu, trong tích tắc xoay người trốn không kịp, dứt khoát vận nội lực chống lại công kích.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, dao Thái Chiêu vừa cắm trúng đầu vai Vũ Cương là lúc song chưởng của Vũ Cương đánh trúng sau lưng Tống Úc Chi, lập tức bị một luồng nội lực mạnh mẽ dâng trào nhanh chóng phản kích.
Vũ Cương hét thảm một tiếng, lảo đảo ngã ra sau. Vừa bị nội lực của Tống Úc Chi phản kích, vừa vì bị thương bởi phi đao. 
Tống Úc Chi rắn rắn chắc chắc chịu hai chưởng, phun ra một ngụm máu, nửa quỳ xuống đất, Thái Chiêu nhào tới đỡ y.
Đến chừng Thường Ninh chạy đến, chứng kiến cảnh tượng khiến người chán ghét đó.
Thường Ninh:… Ta ghét Ma giáo.
Vũ Cương nằm trên đất miệng đầy máu, cười ha ha: “Ngươi trúng U Minh hàn khí của ta, không chết cũng phải mất nửa mạng!”
Đệ tử xung quanh thấy thế, lao nhao rút kiếm khỏi vỏ, vây quanh ông ta.
Tống Úc Chi đẩy Thái Chiêu đứng dậy, chòng chọc nhìn ông ta: “Thanh Khuyết Tông đối đãi hai vị không tệ, ta với tiền bối càng không oán không cừu, xin hỏi vì sao Vũ tiền bối làm trò ti tiện này.”
Y từ nhỏ được dạy dỗ đàng hoàng, giờ này vẫn không quên dùng tôn xưng, gặp Thái Chiêu đã sớm chửi đến mười tám đời tổ tông rồi.
Vũ Cương oán độc đầy mắt: “Với tiểu bối như cậu, ta đúng là không oán không cừu, nhưng lại có thù oán lớn với ông ngoại cậu! Ha ha ha ha, giỏi thay Thiên hạ đệ nhất tông, giỏi thay nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo! Năm đó nếu không phải Doãn Lão cẩu có lòng tính toán riêng, không chịu đưa Dương trưởng lão ra đổi đại ca ta, đại ca chẳng phải trở thành cái dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ đó!”
Thái Chiêu không nhịn được: “Thanh phong Tam lão nhà người ta chết mất hai mới bắt sống được Đại lão Ma giáo, không muốn đem ra đổi Vũ đại hiệp, về tình có thể hiểu mà…”
“Thả rắm cmn cô!” Vũ Cương chửi ầm, “Sư phụ và Doãn Lão cẩu có bao nhiêu năm giao tình chứ, nếu không phải Doãn Lão cẩu muốn giữ Khai Dương trưởng lão ép hỏi bí kíp gì đó, lão còn hứa vui vẻ đền đáp, không chịu là thế nào chứ?!”
Thái Chiêu: “Ơ?”
Vũ Cương tích oán độc trong lòng nhiều năm, giờ đây không kiêng nể gì nữa, “Cho là Doãn Lão cẩu không đổi đại ca ta, gọn gàng dứt khoát từ chối là xong, sư phụ sẽ không oán trách lão. Lão còn lần lữa theo sư phụ ta đi tìm Dao Quang trưởng lão quần nhau… Hừ hừ, lúc ấy ta còn tưởng Doãn Lão cẩu đại nhân đại nghĩa, ra là lão ép hỏi Khai Dương trưởng lão không có kết quả, thành ra muốn đi moi lời Dao Quang trưởng lão.”
“Không kịp nói mấy câu, hai bên đánh luôn, Doãn Lão cẩu toàn vẹn trở về, sư phụ ta lại bị thương nặng không trị nổi!” mặt Vũ Cương méo mó, gào khóc rơi lệ, “Nếu sư phụ còn sống, đại ca cũng sẽ không ở Ma giáo chịu tội mười mấy năm, không ai hỏi đến. Sư phụ nhất định sẽ tìm cách cứu Đại ca…”
“Cho nên, kẻ thù của các người không chỉ là Thương Khung tử và Cầu Nguyên Phong, còn có Doãn Lão tông chủ?” Thường Ninh yên tĩnh nói.
Vũ Cương cười ngạo nghễ: “Không sai. Lần này bọn ta chỉ vì đánh giết Thích Vân Kha và Tống Úc Chi. Bọn chúng với ta không oán không cừu, ai bảo chúng một kẻ là đệ tử truyền vị của Doãn Lão Cẩu, một tên là cháu ngoại Doãn Lão Cẩu chứ!”
Thái Chiêu lại xen vào: “Cháu ngoại Doãn lão tông chủ đâu chỉ một mình Tam sư huynh.” Sư phụ lão nhân gia ngài thật oan uổng mà, rõ ràng giữa đường xuất gia, lại bị tính là đệ tử đích truyền của Doãn Lão tông chủ.
Lúc này độc tính Vũ Cương phát tác, ông ta điên lên hô to: “Ta mặc kệ ta mặc kệ, dẫu sao ta cũng muốn hậu nhân Doãn lão cẩu chết cả đi! Chúng đã nói, chỉ cần…” Lời còn chưa dứt, một búng máu đen phun ra, ông run rẩy mấy lần rồi tắt thở.
Trời chiều nghiêng xuống, tia sáng thanh lãnh, rơi xuống người mọi người, cả đám không khỏi thấy một luồng hơi lạnh xông lên đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.