Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 25:




Sau đó, Mạo bà bà thay Tố Liên phu nhân xét lại vụ việc.
Tỉ mỉ mà xem, thật ra mấy bức thư tình năm xưa đâu thể thật sự khiến Doãn Tố Liên thân bại danh liệt, dù gì các gia tộc Tống Chu Dương có liên quan cũng sẽ giữ trọn mặt mũi cho bà, hết sức che giấu việc này. Hơn nữa nếu Thích Vân Kha có để ý, cũng đâu thể coi đây là cớ bỏ vợ, nếu không thì phải chịu ngồi trong cái lồng mây xanh với tâm địa nhỏ mọn..
Doãn Tố Liên tâm hoảng ý loạn, sau khi được Mạo bà bà phân trần một buổi mới ổn định lại, chỉ có điều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, không cần thiết lắm thì các bà cũng không muốn trêu chọc Thái Chiêu.
Song Thích Lăng Ba không hề biết nội tình, vẫn năn nỉ mẹ đủ kiểu ra mặt báo thù cho mình, Doãn Tố Liên không muốn kể cho con gái biết hành vi lúc trẻ của mình, đành phải lôi Thích Vân Kha ra làm bia, bảo con gái ngoan con cũng đâu muốn cha mẹ lại nảy sinh hiềm khích phải không, đợi ít bữa cha về cha mẹ nói chuyện rõ ràng không chừng còn có thể sinh cho con một đứa em trai, nên thôi thì chuyện Thái Chiêu con tự nghĩ cách đi nhen, ngoan, nhen.
Thích Lăng Ba lơ mơ mãi không lấy lại tinh thần nổi.
Một trận này, Thái Chiêu toàn thắng.
Cô vốn tưởng có thể yên tĩnh mấy ngày, ngoài luyện công tĩnh thần, còn son phấn điệu đà vẽ tranh thêu thùa đôi chút, khôi phục tí đỉnh tình thú sinh hoạt trước kia, tiếc thay ông trời không muốn thấy cô quá rảnh, Thường đại công tử sát vách lập tức điền vào không còn chỗ trống.
Sau khi từ Song Liên hoa trì cung về, Thường Ninh căn dặn Thái Chiêu không cho bất kì ai quấy rầy mình, rồi trốn vào trong phòng tròn một đêm một ngày, khi quay ra nhà đã lên đèn. Ăn chán chê xong bèn bảo muốn ra cửa tản bộ, với lý do ‘tiêu cơm’.
Gió đêm mát mẻ, thanh niên mười chín làn da trắng nõn, thân hình cao gầy, dần dần xoá đi vẻ ngây ngô thiếu niên, dáng người anh tuấn xinh đẹp. Dù mặt hắn đầy nhọt độc, thị nữ trong đình viện vẫn đỏ mặt vụng trộm xì xáo không biết vài bữa ảnh khỏi hẳn rồi có phải rất dễ nhìn hay không.
Thái Chiêu vốn định nằm ườn xem thoại bản, nghe Thường Ninh nói mi tâm giật giật khó hiểu: “Ngươi muốn đi đâu tản bộ?”
“Tùy tâm mà đi, đâu chả được, thoải mái nhàn nhã.” Thường Ninh phấn chấn tinh thần, hai mắt lấp lánh, ống tay áo rộng mở trong gió đêm, trái lại có mấy phần ý ngông nghênh phóng khoáng của quân tử thời cổ.
Thái Chiêu không xơi nổi dáng vẻ này của hắn: “Ngươi định đi đâu gây sự phải không?”
Thường Ninh tủm tỉm, càng thêm huyền bí: “Chuyện theo người mà đến, người thì theo chuyện cũ mà đến. Nơi nào có người, sao không có chuyện được?”
Thái Chiêu lười gà vịt với hắn, trực tiếp hỏi: “Hôm nay công lực ngươi khôi phục nhiêu rồi?”
“Không nhiều, tầm nửa thành.”
“Thế nên đến một đêm cũng không chờ nổi, tối bưng bưng đốt đèn ngươi cũng phải ra ngoài kiếm chuyện hả?”
Lúc này Thường Ninh đang nhận cây đèn từ trong tay tôi tớ, nghe vậy mỉm cười: “Em Chiêu Chiêu nghỉ ngơi đi, ta đi một tí sẽ về.”
Thái Chiêu thiên nhân tự giao chiến nửa khắc, cuối cùng đành phải theo sau, thật cái số TM lao lực!
(*): cờ mờ nờ
Không biết có phải là do hồi về nửa thành công lực không mà Thường Ninh sải bước cực nhanh, chân không dính đất, một lát đã vòng qua một mảnh rừng, thả dốc núi đi nhanh hai khắc đã đến một khu ốc xá lớn ánh đèn lay động, đấy là chỗ của đệ tử ngoại môn.
Thái Chiêu giật mình: “Ngươi muốn gây sự với đệ tử ngoại môn sao? Nhưng họ đông lắm nha.”
Thường Ninh thuận miệng: “Cô nhát gan sợ chuyện quá rồi đó…” Thấy Thái Chiêu trừng mắt mắt to nhìn sang, vội nói, “Chiêu Chiêu tấm lòng hiệp nghĩa, ta theo không kịp. Nhưng quân tử có việc nên làm có việc không…”
“Nói tiếng người đi!”
“Đám nhãi chó con từng làm nhục ta, lão tử muốn tính sổ chút không tính quá phận chứ.”
Thái Chiêu nhớ lúc vừa lên tới Vạn thủy thiên sơn nhai, đám chó săn vây quanh bên cạnh Thích Lăng Ba kia, nghĩ chắc không phải là lần đầu.
“Nhiều người thế mà ngươi nhớ hết sao?” Hắn nghiêm túc thù dai vậy à, cô đã không còn nhớ mấy.
Thường Ninh ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc thành kính: “Trời xanh có mắt, tự nhiên sẽ giúp ta trả lại uất ức.”
Rồi hắn mới tùy tiện tìm một khu viện tử độc lập gần đó, ‘Rầm’ đá một cái bay cửa chính một gian, lớn tiếng, “Tông môn đến chuyển lời quan tâm đến mọi người!”
Đám đệ tử đang đọc sách hoặc nghỉ ngơi bên trong lập tức la hoảng, tiếng bước chân tiếng chén trà rơi lách cách tiếng đá đổ chậu nước, hai bên ốc xá bị giật mình bởi tiếng chào hỏi và cười mắng, toàn bộ tiểu viện loạn xạ thành một bãi.
Trong cơn gió lạnh ngoài vườn, Thái Chiêu một mình: “…” Thần TM trời xanh có mắt.
Thường ninh vẫn như thường: “Các sư huynh đệ đừng kinh hoảng, ta chỉ đến tìm một người.”
Thảng là đệ tử tông môn khác có lẽ cả đám chưa chắc nhận ra ngay, song Thường Ninh bưng một cái mặt đầy nhọt ở Vạn thủy thiên sơn nhai này thật sự thì không ai không biết.
Đám đệ tử bị kinh sợ vừa ra khỏi phòng nghi ngờ không chắc cũng có, hùng hùng hổ hổ cũng có, cũng có người nén giận hỏi tìm ai vậy. 
Thường Ninh nói: “Người đó hai mắt lé xẹ, má trái có nốt ruồi đen lớn, trên nốt ruồi còn có túm lông…”
Thái Chiêu nghĩ nếu đã có nét đặc thù rõ ràng muốn tìm người cũng không khó, ai ngờ kết quả còn dễ hơn cô tưởng.
Không đợi Thường Ninh nói xong, ánh mắt chúng đệ tử trong viện đã không tự chủ lay chuyển, cùng nhìn về bên trái, thấy một đệ tử gầy còm bên má trái có nốt ruồi đen lớn rón rén định chạy vào nhà, thì ra người này đang ở trong sân toà nhà này luôn.
Thường Ninh nhấc tay trái khẽ vồ về trên không của nốt ruồi đen bự, nốt ruồi đen bự như bị dây thừng trói lên không trung xẹt qua một đường hình cung, thẳng tắp rơi vào tay Thường Ninh, cổ bị bóp chặt.
Nốt ruồi đen bự vừa dùng tay phải chụp Thường Ninh, vừa mạnh miệng: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm gì! Đừng nghĩ ta sợ ngươi… A…!” Kết thúc của mạnh miệng ở một tiếng hét thảm.
Crắc…. Một tiếng vang trầm, tay phải của nốt ruồi đen bự mềm thõng, bị bẻ gãy.
Chúng đệ tử choáng váng, Thái Chiêu ngây người.
Thường Ninh chùi chùi tay phải mình lên quần áo của nốt ruồi đen bự, như còn muốn ra tay tiếp.
“Ài ài, Thường thế huynh đừng xúc động!” Thái Chiêu bận bịu khuyên, “Lấy bạo chế bạo cũng không phải hành vi hiệp nghĩa nha.”
Lúc này chúng đệ tử tỉnh táo lại, có mấy tên thường ngày chơi với nốt ruồi đen bự, la lên bổ nhào tới Thường Ninh. Thường Ninh thảy mạnh nốt ruồi đen bự xuống đất, đập song chưởng, tay áo dài như cờ, tự nhiên tuỳ tiện như trẻ nít chơi cầu da, một lát đánh ngã mấy tên xuống đất, liên thanh ui da.
Thường Ninh quay lại nhìn Thái Chiêu mỉm cười: “Chiêu Chiêu nói gì thế, các sư huynh đệ nhẹ nhàng, đối với ta nho nhã lễ độ, nào có thể xem là ‘bạo’ chứ? Chỉ có ta, mới xem như là ‘bạo’.” Nói bốn chữ cuối, con ngươi hắn khẽ nhếch, ẩn lộ vẻ hưng phấn.
Quay qua, hắn nhìn đám người giọng mềm mại khinh thường nói: “Nguyên nhân ta tìm vị sư huynh nốt ruồi chắc mọi người cũng biết, cái gọi là trăm do tất có quả, vạn sự đều có báo. Các vị sư huynh đệ nếu không phải cá mè một lứa, cũng không cần nhúng tay, nếu không…”
Thật ra dẫu hắn không nói, vừa thấy chưởng lực hắn hung mãnh, mấy người đang ra vẻ định lao vào cũng đã thu hồi động tác.
Thường Ninh nhấc nửa người nốt ruồi đen bự lên, hiền lành vỗ vỗ phủi bụi trên y phục: “Sư huynh nốt ruồi đúng không, sư huynh trời sinh cốt cách trong trẻo, khiến cho ta gặp rồi khó mà quên. Kẻ khác thì không nói, cứ mỗi lần Thích Lăng Ba tới tìm ta gặt hái, ta đều thấy sư huynh. Lại đây, nói thử ta nghe, các ngươi còn có những ai.”
Nốt ruồi đen bự vô vàn hoảng sợ, song nghĩ đến Thích Lăng Ba dù gì cũng là con gái của Tông chủ lại không khỏi do dự.
Thường Ninh rất tri kỷ giúp hắn vượt qua chứng lựa chọn khó khăn, lưu loát vặn mạnh cánh tay phải của gã một cái, nốt ruồi đen bự lập tức tru to như giết heo, luôn miệng nói: “Rồi rồi rồi, ta nói, ta nói cả. Ta vạch mặt hết bọn hắn cho ngươi…”
Thường Ninh đầy ý cười hiền lành, song trong mắt nốt ruồi đen bự không khác nào ác quỷ trên đời, gã run rẩy đứng dậy, cố nén nỗi đau đớn kịch liệt nơi cánh tay phải dẫn đường cho Thường Ninh.
Trong khi đó Thái Chiêu cũng khó xử hai chiều, theo lệ cao nhất của giang hồ lấy cừu báo cừu, hành vi của Thường Ninh có vẻ không sai, song cô cảm thấy cứ bó tay mặc kệ ngồi ăn dưa xem kịch hình như không được hay lắm. Với lại Lạc Anh Cốc chưa từng xảy ra chuyện thế này, hại cô một chút kinh nghiệm cũng không có.
Lúc này Phàn Hưng Gia thở hồng hộc đuổi tới, xa xa nhìn thấy Thường Ninh đang đại phát thần uy hắn nào dám tới gần, đành phải ôm lấy đầu đầy mồ hôi cười ngượng ngùng với Thái Chiêu: “Hắn quậy đến mức này, sư muội không khuyên hắn tí sao?”
“Sư huynh lớn hơn tôi, tiểu muội sao dám chuyên quyền… tôi cũng không tính nói nhảm.” Thái Chiêu cũng không nho nhã vòng vèo, “Sư huynh cũng đừng đường hoàng nói cho hay mồm thế, có bản lĩnh sư huynh tự mà đi khuyên.”
Phàn Hưng Gia tự biết không có mặt mũi lớn thế, cắn răng chạy về một viện lạc khác bên cạnh.
Ngay lúc Thái Chiêu do dự, nốt ruồi đen bự đã rất có hiệu suất chỉ điểm cho Thường Ninh, toàn bộ đám đệ tử ngoại môn trước viện lạc đều bị kinh động.
Dùng sơ đồ trả thù của Thường Ninh làm chuẩn, có thể chia đệ tử ngoại môn làm ba loại.
Loại thứ nhất là học võ có thành tựu nhỏ, trên giang hồ cũng có chút tính danh, hiển nhiên khinh thường đi làm chân chó cho Thích Lăng Ba. Bọn họ biết hiệp danh của Thường Hạo Sinh, vốn xem thường đám chân chó khi dễ cô nhi Thường gia, song vì ngại thân phận Thích Lăng Ba mà không dám nhúng tay. Giờ Thường Ninh tìm đến ngọn ngành, đương nhiên bọn họ cắm đầu vờ ngủ, toàn bộ làm như không biết.
Loại thứ hai là tu vi trung đẳng, đa số vội tập võ tu hành, nhưng vài cá biệt thấy chậm chạp tiến bộ, muốn thông qua việc phụ họa Thích Lăng Ba mà vào trong môn.
Loại thứ ba là thiên phú không đủ, trong đám đệ tử ngoại môn cũng chỉ xem như tính cho đủ số, trừ đám nhát gan phúc hậu, đại đa số đã từng làm chân chó cho Thích Lăng Ba.
Nốt ruồi đen bự vạch mặt người đầu tiên xong, Thường Ninh liền để tự bọn chúng ai chỉ điểm nhanh chuẩn hơn ai. Vì sợ Thường Ninh xử lý, cả đám không dám che giấu, chỉ ra việc lớn việc nhỏ không sót.
Có thứ gọi là chó cùng rứt giậu, huống hồ chân chó bị chỉ ra ngày càng nhiều, liền nghĩ cùng nhau xông lên biết đâu lại thắng, hơn nữa trong số chúng cũng có một hai tay có thể đánh một trận. Thường Ninh ý cười dạt dào, chưởng đập chỉ đâm chân đá, tay áo phất phơ như cánh hạc tung bay, một lát liền lật ngửa hơn chục người.
Một đệ tử bị đánh mặt mũi bầm dập, phẫn nộ hô to: “Họ Thường, có gan thì ngươi đi tìm Thích Lăng Ba mà xả giận ấy! Tìm cóc ké bọn ta thì bản lĩnh quái gì!”
Thường Ninh cười ha ha: “Người ta có cha là Tông chủ, ngươi có sao. Ta có cố cũng không có bản lĩnh tìm Thích Lăng Ba tính sổ, nhưng ta có bản lĩnh đánh vỡ đầu chó của ngươi, ngươi làm gì được ta! Thật là một tên ngu xuẩn, cho ngươi làm tùy tùng đi trước xách cũng không xách xong phối cũng phối không xứng!”
Trên miệng hắn cười mắng, trên tay không ngừng.
Một đệ tử mặt chữ quốc ra sức giãy dụa bước ra, quang minh lẫm liệt nói: “Thường công tử, tiểu đệ xưa nay không tán thành hành vi của Thích đại tiểu thư, đã từng khuyên nhủ mấy lần. Ta biết mấy tháng trước cậu chịu chút tủi, song Thích đại tiểu thư chỉ là tính tình hơi ngang ngược, cũng không làm bị thương cậu mảy may mà. Danh tiếng nghĩa hiệp của lệnh tôn truyền xa, cậu là con ngài lại mang lòng trả thù riêng, chẳng phải đã vấy bẩn thanh danh người cha quá cố ư?! Nghe ta, chi bằng chúng ta hóa can qua…”
Lời còn chưa dứt, Thường Ninh nhún người nhảy vọt đến bên cạnh y, ‘Bốp’ một tiếng giáng mạnh lên mặt y, trực tiếp đánh mặt chữ quốc bay xa hai trượng, gương mặt sưng lên thật cao, răng rớt mấy chiếc.
Thường Ninh bay vọt đuổi kịp, một chân giẫm trên đầu mặt chữ quốc, nghiền ép qua lại.
“Ngươi còn tởm hơn mấy người kia, đám dê con tiểu vương bát kia dầu gì cũng biết mình đang làm ác, còn ngươi vẫn còn muốn khoác cho mình một tấm da thối đại công vô tư, giả vờ không giống bình thường để gây sự chú ý của Thích Lăng Ba ư. Giọng điệu giả nhân giả nghĩa này, thật muốn ói!”
Lời mặt chữ quốc Thái Chiêu cũng không thích nghe, thấy y bị Thường Ninh đập hơi cảm thấy sảng khoái, hóa ra làm đại hiệp là chỉ có thể làm việc cho người, còn mình có thù thì không thể báo đúng không, một khi báo thù cho chính mình liền bị kêu là mang tư thù.
Mặt chữ quốc bị Thường Ninh giẫm không nói nên lời, đành ú ớ cầu cứu.
Lúc này một thanh niên cao gầy khác từ đầu đến cuối đứng ngoài quan sát không nói nhìn không được, cầm kiếm bước ra: “Thường công tử có chừng có mực đi! Ta không phải trong đám bọn họ, xưa nay cũng không quen nhìn hành vi của chúng, nhưng lần này cậu đại náo không xong đâu.”
Thái Chiêu thấy tay thanh niên cao gầy thân pháp lưu loát, biết người này có chút tài năng.
Thường Ninh cười lạnh một tiếng ngắn ngủi, tiện tay bẻ một nhánh cây nhỏ dài trên cây nhỏ bên cạnh, tay phải đặt sau lưng, tay trái vung nhánh ra, thanh niên cao gầy xem xét, liền bận bịu hươ kiếm mà lên.
Nhánh cây mềm mại, lưỡi kiếm sắc bén, nhưng sau khi hai người giao thủ, đám người đã thấy thanh kiếm loang loáng bị bóng ảnh xầm xì ép đến tùy ý gian nan. Một nhánh cây bình thường trong tay Thường Ninh, thành roi da mềm dẻo như quấn xương, lại sắc bén như lưỡi đao mỏng như cánh ve, ảnh nhánh cây tung bay, nhạt nhoà không dấu vết, chính là tuyệt kỹ Tơ liễu kiếm pháp nổi tiếng của Thường Hạo Sinh.
Chỉ mới bảy tám chiêu ngắn ngủi, trên mặt cánh tay trước ngực thanh niên cao gầy mấy lần bị nhánh cây đánh trúng, hoặc để lại vết máu hoặc rách bươm y phục. Thường Ninh không kiên nhẫn tiếp tục dây dưa, căng tay phải, bắt lấy ngực thanh niên cao gầy nhẹ nhàng ném ra xa, tiếng thanh niên bị quẳng xuống đất trầm đục.
Thường Ninh vung khẽ nhánh cây trước người, lạnh lùng nói: “Chưa nếm khổ của người khác, chớ khuyên hắn làm người thiện. Xưa ngươi chưa từng ra mặt giúp yếu, thì giờ cũng đừng con mẹ nó hót như khướu! Cút cho ta!”

Bên ngoài gây rối tinh rối mù, trong gian ốc xá lịch sự tao nhỏ cạnh vườn lại như chẳng nghe thấy.
“Sư bá, bác không đi trông chừng sao ạ?” Phàn Hưng Gia lo lắng lau mồ hôi.
Ông lão trên ghế dài tự mình pha trà, giọng an ổn: “Sư thúc bá ngoại môn của con đâu chỉ mình ta, sao con cứ đến gây sự mỗi ta thế. Đúng rồi, sao Đại Lâu không tự đến?”
“Đại sư huynh theo sư phụ xuống núi chưa về, chỉ mình con đến thôi.”
Ông lão nói: “Ngươi cũng không nên đến.”
“Sư bá?” Phàn Hưng Gia kinh ngạc.
Ông lão này chính là Lý Văn Huấn sư bá quản lý đệ tửngoại môn.
Ông ngửi hương trà trong trường bôi, lộ nét hài lòng: “Hưng Gia à, con là do ta tiến cử vào nội môn, trước lúc rời ngoại môn, ta bảo con cái gì, chỉ đi theo Lôi Sư bá con là được, bớt lo chuyện người.”
“Con con…” Phàn Hưng Gia khó xử.
“Đương nhiên, ta cũng biết con khó xử. Con thích náo nhiệt, thích kết giao, không phải là chuyện xấu, có điều…” Lý Văn Huấn rất kiên nhẫn, “Vẫn phải học giả câm vờ điếc.”
Phàn Hưng Gia im lặng một lát: “Thế, giờ chúng ta mặc kệ ngoài kia ạ?”
“Quản thế nào?!” Lý sư bá thả mạnh chén thơm xuống, không vui nói, “Chuyện này là do đâu chứ? Là do đứa con gái yêu của Tông chủ nhiều năm qua vênh mặt hất hàm sai khiến trong tông môn, là do vị Tông chủ phu nhân thiên vị mà ra! Thượng bất chính hạ tắc loạn, tông môn bọn họ còn không để ý không rõ ràng, ngoại môn bọn ta còn có thể thế nào?!”
Đoạn, ông nói, “Chuyện này con đừng để ý, sau này phàm là chuyện như thế con cứ xem như không biết.”
Phàn Hưng Gia rũ đầu, chân tay luống cuống.
Lý sư bá một tay đè vai hắn, trầm giọng dạy bảo: “Ân sư ta học chính là Vương Định Xuyên một trong Thanh Phong tam lão xưa kia, bây giờ các sư huynh đệ thất linh bát lạc, chỉ mỗi ta may mắn được tiêu dao, hôm nay ta dạy con một câu “
“Hưng Gia à, con là đứa trẻ tốt bụng, đừng nghĩ phải lấy lòng được hết mọi người. Bởi vì, không phải tất cả đều đáng giá.”

Đêm dài trăng cao, Thường Ninh bắt hết đám chân chó của Thích Lăng Ba một tên không lọt, được Thái Chiêu nhắc nhở lùa đám chân chó tới cạnh một khe núi, đỡ quấy rầy người khác đang ngủ.
Đợi bốn bề vắng lặng, Thường Ninh buông tay buông chân thu thập đám chân chó, hoặc là đánh miệng mắt lác bay, hoặc là ném vào vũng bùn lăn lộn, hoặc là bạt tai nhau chỉ trích nhau, cuối cùng trong nước mắt bay tứ tung cùng hô to thuộc lòng môn quy Thanh Khuyết tông, được không hùng vĩ.
Thái Chiêu thấy Thường Ninh cũng không đánh gãy tay gãy chân máu thịt văng tung tóe, không thể làm gì ngáp một cái, định về nghỉ tạm.
Thường Ninh dường như nghe thấy, quay lại thấy trên mặt cô gái buồn ngủ, vẻ rất không bỏ được phất tay với đám chân chó, ra vẻ chuyện hôm nay đã xong, mọi người về tắm một cái ngủ đi, thức đêm dễ làm mắt quầng thâm lắm.
Chúng chân chó giận đến té ngửa, nhưng không ai dám vặn hỏi một tiếng.
Thường Ninh hai ba bước đuổi kịp Thái Chiêu, lấy áo khoác nhung da cừu trên vai khoác qua người Thái Chiêu. Thái Chiêu do vội chạy theo Thường Ninh ra ngoài, trên người không khoác áo khoác, Thường Ninh có chuẩn bị mà đến, dĩ nhiên quần áo đầy đủ.
Hắn vừa buộc dây cho Thái Chiêu, vừa dông dài: “Cô không nên cùng đi, xong xuôi ta tự biết về mà. Cô đừng không yên lòng về ta thế, ta không để ai làm nhục nữa đâu…”
Thái Chiêu yên lặng: Thật ra là ta sợ ngươi khi dễ người khác.
Khoác tấm da nhung mang hơi ấm của thanh niên đắp lên người, cô có phần không được tự nhiên, đành nói nhăng cuội, “Ngươi nên có chừng có mực đi, mới nửa thành công lực đã như N sắt*, nếu chọc giận Thích Lăng Ba thật coi chừng cổ bảo Tam sư huynh qua thu thập ngươi đó. Bản lãnh Tam sư huynh lão nhị cũng không thể so được, đến chừng đó dẫu là ngươi có khôi phục toàn bộ công lực cũng chỉ lợi hại gấp đôi tối nay thôi, không phải đối thủ của Tam sư huynh!”
(*) chỗ này nguyên văn vậy, chưa hiểu lắm
Thường Ninh dùng một ánh mắt trìu mến nhìn đứa bé nhóc ngốc xít mà ngắm cô: “Môn toán của cô kém thế, sau này làm sao mà quản hết tất cả cửa tiệm Lạc Anh trấn hử, nửa thành công lực là một thành công lực chỉ xài một nửa, không phải là một nửa của toàn bộ công lực.”
“Vậy tối nay chỉ là một nửa của một thành công lực ngươi á?! Ha ha, ha ha ha ha, đừng khoác lác thế chứ!” Thái Chiêu cười không kìm nổi, dĩ nhiên không phải toán cô kém mà là thấy không có khả năng, “Nếu ngươi lợi hại đến thế, còn không nhanh bái nhập tông môn mai này kế tục vị trí Tông chủ đi! Thiếu hiệp kia ơi, tương lai Thanh Khuyết tông phát dương quang đại toàn bộ nhờ vào ngươi đó nha!”
Thường Ninh phả hơi nóng tới gần Thái Chiêu, “Ta mới không thèm vị trí Tông chủ gì đó, chúng ta về ăn khuya đi.”
Thái Chiêu càng thêm không được tự nhiên: “Đừng xít sát vô ta có được không, để ta tự đi. Với lại đã hơn nửa đêm rồi, ăn cái gì chứ.”
“Ta gói cho cô hoành thánh, cháo gà hoành thánh.” Thường Ninh hơi dời ra, “Ta đã dặn Phù Dung nấu cháo gà, Phỉ Thúy thì cất lại tôm nõn với thịt.”
“Ngươi nấu hả?”
“Dù sao cũng giỏi hơn cô, món nấu ra cũng không độc chết người.”
“… thịt nhân bánh là gì thế.”
“Chân giò trước thượng hạng. Yên tâm, ta hỏi hết rồi.”
Trăng sao lấp lánh, sáng trong vằng vặc, cặp mắt thanh niên vừa đen vừa sáng, dịu dàng xinh đẹp, đến mấy nhọt độc cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Thái Chiêu vui mừng khó hiểu. 
Cô nghĩ, cuối cùng cũng có thể ăn món vừa miệng tí rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.