Giai Thoại Anh Và Em

Chương 31:




Edit: Sunnie
Hạnh phúc lặng lẽ trở về, cuộc sống long trời lỡ đất đã tan biến hoàn toàn.
Lúc Tống Hải Thanh tìm được Vinh Nhung thì cổ phiếu của Vinh thị đã bị thu mua đến 40%. Vinh Nhung kinh ngạc nghe Tống Hải Thanh kể lại mọi chuyện, giống như là đầm rồng hang hổ .
Cả gương mặt của Tống Hải Thanh trở nên rất tiều tụy, trong nháy mắt hình như đã già đi rất nhiều tuổi. Nhưng nói tới nói lui thì vẫn như cũ, dáng vẻ mỉa mai thường ngày hoàn toàn không hề giảm đi: "Không ngờ lần này nó thật sự rất có bản lĩnh, ngay cả cha ruột của nó mà nó cũng không chịu bỏ qua."
"...."
Vinh Nhung không dám tin, hoặc nói đúng hơn làm không muốn tin. Cho dù biết Vinh Hưởng trở lại là muốn báo thù cái chết của Hồng Mộ năm xưa, nhưng cô vẫn có chút không chấp nhận được thủ đoạn của anh. Cô kinh ngạc mà nghe, trên mặt cả một chút máu cũng không có. Hình như là từ sau khi anh trở về rồi ở trước mặt cô, anh luôn hiện ra một khuôn mặt vô cùng xa lạ vô cùng bí ẩn.
Đến cuối cùng, thứ dấu ở sau lưng là thật hay là giả thì cũng không thể nào phân biệt được.
Cả người Vinh Nhung trở nên lạnh rung, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Vậy cha dự định sẽ làm gì? Không phải trong tay cha còn có 50% cổ phần hay sao...."
Sắc mặt Tống Hải Thanh có chút lúng túng, nói quanh co một hồi lâu rồi mới nói ra: "Mẹ đã lén cha con bán ra...."
"Mẹ!" Vinh Nhung siết chặt tay thành quyền, vô cùng tức giận. Rốt cuộc thì lòng dạ của Tống Hải Thanh đối với Vinh Kiến Nhạc là như thế nào? Tại sao có thể làm như vậy, nếu như là yêu thì không phải là nên quý trọng nó sao? Vậy thì bà ta dùng trăm phương ngàn kết để cướp đoạt tình yêu rốt cuộc là vì cái gì?
Tống Hải Thanh đau khổ che mặt, trong nháy mắt gương mặt có chút méo mó, âm thanh khàn khàn thô ráp: "Mẹ hết cách rồi, là ông ấy buộc mẹ phải làm như vậy. Cha của con căng bản không hề tin tưởng mẹ! Ông ấy đều đề phòng mẹ... cho dù mẹ của con bỏ ra bao nhiêu nhưng ông ấy một chút mềm lòng cũng không hề có. Tất cả mọi thứ của ông ta đều muốn để lại choVinh Hưởng, mặt dù ông ta biết rõ hai đứa...."
Bà hoảng hốt nhìn Vinh Nhung, nói không ra hai chữ ‘loạn luân’. Trong mắt mang theo chút chua chát rồi lại từ từ rũ mắt xuống: "Ông ta chỉ lo lắng tới con trai của cô ta thôi...."
Vinh Nhung không nói lời nào, im lặng mà nhìn chăm chú vào người trước mặt. Cô không hiểu Tống Hải Thanh dây dưa tới như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Đến cuối cùng thì thứ còn sót lại, dường như trừ tuyệt vọng thì cũng chỉ còn là tuyệt vọng. Nếu như vậy thì vẫn còn nói yêu sao? Rốt cuộc thì bọn họ có ai yêu ai không, hoặc là, một chút yêu thương mỏng manh cũng bị sự ích kỷ của bọn họ làm cho không còn.
"Có biết ai đã mua không?" Vinh Nhung bình tĩnh nhìn Tống Hải Thanh, nếu như là Vinh Hưởng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nếu như không phải thì cô quả thật không dám tưởng tượng.
"Không biết, lúc đó mẹ quá khẩn trương, sợ bị ba con phát hiện. Đều là Hải Phong giải quyết giúp mẹ...." Cả đời của Tống Hải Thanh khó có được một lần nghẹn lời, ngay cả âm thanh cũng như ruồi bay.
Vinh Nhung không dám trông cậy vào Tống Hải Phong, dường như cô có thể đoán được cục diện tiếp theo. Nếu nói vậy thì Vinh Kiến Nhạc và Vinh Hưởng ở bên kia chắc cũng đã sớm ngã bài với nhau rồi. Cô vô ý thức đưa tay đến cái ly bằng sứ đang để trước mặt, không nghĩ ra mình phải an ủi Tống Hải Thanh như thế nào, im lặng một hồi lâu mới nói ra một câu: "Mẹ....Những thứ này, vốn dĩ đều thuộc về anh trai ...."
"Bốp", đột nhiên Tống Hải Thanh tát cô một cái, sức lực so với trước kia thì nhẹ hơn nhiều. Có thể đoán được nguyên nhân chính là do bà đang bị bệnh, thậm chí ngón tay còn nhẹ nhàng phát run.
Trên mặt Vinh Nhung nóng hừng hực và đau nhói, ánh mắt xung quanh điều khác thường mà nhìn họ, tò mò, tìm tòi nghiên cứu, bỡn cợt.
Vinh Nhung thở dài, giơ cao sống lưng, từ từ nhìn vào đối măt đang tức giận của Tống Hải Thanh: "Mẹ, bởi vì mẹ đã sinh ra con, nuôi con, cho nên con vẫn rấ yêu thương mẹ. Cho dù mục đích mẹ sinh ra con là gì đi nữa thì con vẫn biết ơn mẹ đã cực khổ sinh ra con."
Tim của Tống Hải Thanh đập thình thịch, gương mặt trở nên tái nhợt và có chút sợ hãi nhìn Vinh Nhung, đây là lần đầu tiên bà nghe được Vinh Nhung chủ động nói với bà mấy lời này. Bây giờ nghĩ lại, mẹ con bà thậm chí không thời gian để tâm sự thân mật như những mẹ con khác. Điều này thật đáng buồn, thậm chí bà còn cảm thấy có chút mất mác.
"Nhưng cũng không phải là vì một tiếng ‘mẹ’ này, mà những chuyện đúng sai con đều phải theo ý mẹ. Cho dù mẹ có muốn tranh giành cái gì đi nữa thì con đã sớm cảm thấy chán nản rồi. Mẹ quá ích kỷ và hèn hạ, một mực hỏi con tại sao lại cùng với anh trai làm ra chuyện như vậy, tại sao lại đi thương anh trai của mình...." Hốc mắt Vinh Nhung có chút hồng, ngón tay nắm thật chặt cán ly.
"Từ nhỏ con đã không chiếm một chút chú ý nào. Bạn học thì khoe ba mẹ ra, nói họ chủ nhật nào cũng đưa tụi nó đi khui vui chơi, còn con chỉ có thể yên lặng ngồi ở bên cạnh mà hâm mộ. Bị bạn bè trêu đùa là đứa trẻ không có cha, bị người khác khi dễ, khi đó mẹ có biết con đang suy nghĩ gì không? Con là kẻ dư thừa, ở trên thế giới này đối với bất cứ người nào còn đều là kẻ dưa thừa."
"Chính anh trai đã dần con tơi khu vui chơi, anh trai giúp con đánh nhau. Con đã từng hy vọng mẹ có thể yêu thương con dù chỉ là một chút xíu, chỉ cần một chút xíu là đủ rồi. Mẹ không chiếm được....cho nên cứ đuổi theo cha, đem toàn bộ tình yêu cho ông ta. Còn con cái gì cũng không có, chỉ có một… người anh trai yêu thương con, trừ anh ra thì không ai có thể cho con một sự đáp lại nào. Chỉ có anh trai là cho con ấm áp, sự ấm áp này kể cả mẹ cũng chưa từng cho con."
Tống Hải Thanh ngây người, kinh ngạc nhìn nước mặt của con gái đang chảy xuóng, trong lòng có trăm ngàn cảm xúc đang xen với nhau.
Vinh Nhung hít mũi một cái, chăm chú nhìn Tống Hải Thanh đã sớm bị làm cho hoảng sợ, "Nếu tình yêu của các người là thương tổn, chiếm đoạt, âm mưu thì con không hề hy vọng mọi người yêu thương con. Chuyện bây giờ anh trai đang làm, đơn giản là anh ấy đang lấy lại những thứ vốn dĩ phải thuộc về mình. Mẹ, mẹ dừng tay đi...."
Tống Hải Thanh nói không ra lời, đôi môi ngập ngừng hồi lâu: "Nhung Nhung...."
"Đừng nói nữa...." Vinh Nhung cắt đứt lời của bà, nhắm lại mắt: "Không cần nói xin lỗi, con chưa bao giờ nghĩ sẽ hận mẹ, cũng không muốn tha thứ cho mẹ. Mẹ, người mẹ nên xin lỗi không phải là cong mà là anh trai, là dì."
Tống Hải Thanh rũ mắt xuống, im lặng một lúc. Vinh Nhung không biết bà đang suy nghĩ gì, có lẽ bà sẽ hối hận, có lẽ là đang tính toán nên làm gì tiếp theo. Vinh Nhung không muốn biết suy nghĩ thật sự của bà là gì. Cô rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không muốn chú ý tới cái gì nữa cả, chỉ muốn ngủ thật say.
Đột nhiên cô rất nhớ anh, muốn đến mức vô cùng mãnh liệt, cảm xúc mãnh liệt này từ trước đến nay chưa hề có.
*
Cô giống như điên mà liên tục gọi cho anh, nhưng đến cuối cùng lại không có ai bắt máy. Trong lòng Vinh Nhung đột nhiên trở nên căng thẳng, luống cuống nhìn màn hình điện thoại mà ngẩn người. Cô mơ hồ nhìn cánh cửa căn phòng ở trước mặt, ánh mặt trời chiếu sáng làm sáng chói cả một căn phòng.
Nơi này là căn phòng anh mới mua. Khi đó Vinh Hưởng ôm cô thật chặt, dáng miệng vào tai của cô, âm thanh hấp dẫn khàn khàn làm cho cô nghe được mà cả người đều trở nên run rẩy.
Anh nói: "Đây là nhà của chúng ta, là nhà của hai người chúng ta....bà xã...."
Lúc đó thì xém chút nữa là Vinh Nhung đã khóc lên, cả đời này cô không thể nào trở thành vợ của anh. Nhưng có anh, có cái ‘nhà’ này thì cái gì cũng không quan trọng.
Lúc điện thoại vang lên thì cô liền nghe một, một phút chần chừ do dự cũng không hề có.
"Sao vậy?"
Nghe được giọng nói quen thuộc của anh, Vinh Nhung thở phào nhẹ nhõm, không khỏi bình tĩnh lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: "Không có gì."
"...."
"...."
Cả hai người đều im lặng, chỉ nghe được hô hấp của đối phương, cứ như vậy mà yên tĩnh trò chuyện, cái này cũng làm cho tâm tình lo lắng của cả hai đều được trấn an.
Vinh Hưởng đứng ở cửa sổ sát đất, quan sát dòng người nhốn nháo rộn ràng dưới lầu, trong lòng lại cảm thấy có một mảnh cô đơn, anh nắm chặt điện thoại di động trong tay, nói thật nhỏ: "Nhung Nhung, anh yêu em...."
"Ừ." Vinh Nhung cong khóe miệng lên, trong lòng có một cảm giác muốn gì đó muốn tràn ra bên ngoài.
"Em....Sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh chứ?"
Vinh Nhung ngẩn người, chỉ chốc lát sau liền cười khẽ một tiếng: "Đồ ngốc."
Vinh Hưởng cũng rất bướng bỉnh, vẫn im lặng đợi cô trả lời. Vinh Nhung nằm ngửa ở trên giường, mỉm cười gật đầu, giống như một lời tuyên thệ: "Vâng, em sẽ luôn luôn yêu anh. Luôn luôn ở bên cạnh anh, không xa không rời."
Vinh Hưởng nhắm mắt lại, cánh tay chống đỡ trên mặt kính thủy tin, có vài sợi tóc rũ xuống bên trán che đi sự giãy giụa trong mắt của anh.
Vinh Nhung ở trên giường lăn lộn, cười không tiếng động, hiện tại tất cả đều đã hạ màn kết thúc, thực sự chỉ còn lại hai người bọn họ thôi.
"....Nhung Nhung" Vinh Hưởng gọi cô, muốn nói lại thôi.
Vinh Nhung không hề cảm nhận được sự khác thường của anh, cô đang đắm chìm trong chờ vào tương lai tốt, lòng không yên mà "Ừ" một tiếng.
"Thật xin lỗi."
"...."
Vinh Nhung kinh ngạc dừng lại chuyện đang chơi đùa cái gối ở trong tay, đang định hỏi anh đã phát bệnh thần kinh gì thì đúng lúc chuông cửa vang lên. Đúng lúc Vinh Hưởng cũng cắt đứt liên lạc, Vinh Nhung không giải thích được liếc nhìn điện thoại ở trong tay, vẻ mặt trở nên hoang mang đứng dậy đi mở cửa.
Người đứng ở ngoài cửa chính là Chu Tư Thành . Áo sơ mi màu xám tro làm cho anh trở nên nổi bật, vốn là khí chất yêu nghiệt bây giờ cũng trở nên nhu hòa hơn vài phần, cũng bắt đầu trở nên có dáng vẻ của một người kiêm tốn. Trong lòng Vinh Nhung nổi lên một dự cảm xấu, trong mắt tràn đầy sựu không hiểu và phòng bị.
Chu Tư Thành mỉm cười, đối với việc cô luôn lộ ra vẻ xa cách thì cảm thấy có chút buồn cười lại có chút hứng thú: "Không mời anh vào nhà ngồi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.