Giải Quyết Riêng

Chương 2:




Chúng tôi tiếp tục điều tra đến hơn 9 giờ tối. Mọi ngóc ngách trong thị trấn đều đã lục soát qua nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Chu Điền Sinh. Tôi có thể cảm nhận được Ngô Chí Cường đang dần suy sụp.
Ông ngồi xổm dưới ngọn đèn đường, bụm mặt khóc.
“Lâu như vậy rồi vẫn chưa tìm thấy. Có phải con gái tôi đã…”
Tôi cố gắng an ủi nhưng chỉ càng khiến ông bi quan hơn.
“Ông Ngô, xin hãy tin tưởng cảnh sát, sẽ sớm có kết quả thôi.”
“Kết quả gì? Kết quả là con gái bốn tuổi của tôi đã không còn trong sạch hay sao?!”
Tôi nghẹn lời, không tìm được lời nào để nói.
Cảnh sát vẫn chưa tìm được cô bé.
Đó là sự thật.
Tôi trầm mặc chưa được vài giây thì sở cảnh sát gửi tin nhắn đến.
[Mau đưa Ngô Chí Cường đến bệnh viện thành phố! Ngô Vũ Hủy đang ở đó.]
Lúc vừa đọc tin nhắn, tôi bị sốc trong giây lát, chờ đến khi bình tĩnh lại mới soạn tin nhắn trả lời.
[Chu Điền Sinh đạt được mục đích?!]
Bên kia đáp lại rất nhanh.
[Không có. Ngô Vũ Hủy bị xe tông. Đưa Ngô Chí Cường đến đây mau!]
Tôi đọc tin nhắn rồi nhìn về Ngô Chí Cường, nói: “Ông Ngô, con gái của ông đã được tìm thấy. Hiện cô bé đang ở bệnh viện.”
Tôi lái xe, Ngô Chí Cường ngồi ở ghế phụ.
Suốt chặng đường, ông cứ bồn chồn không yên, thỉnh thoảng cắn ngón tay, nhìn ra ngoài cửa sổ mà lau nước mắt. Ánh đèn neon chiếu xuyên qua lớp kính xe, soi rõ những nếp nhăn hằn trên gương mặt ông.
Trước khi lên xe, ông đã gọi điện cho đội trưởng Vương.
Nội dung cuộc trò chuyện của họ như sau:
“Đội trưởng Vương, tại sao lại ở bệnh viện? Lão khốn kia thành công rồi sao?!”
“Không có. Ngô Vũ Hủy bị xe đụng, đang trong phòng cấp cứu.”
“Cấp cứu? Sao con gái tôi phải vào phòng cấp cứu? Không phải con bé bị Chu Điền Sinh bắt đi sao?”
“Tình hình rất phức tạp, cần phải điều tra thêm mới có thể đưa ra kết luận.”
“Chu Điền Sinh đâu?”
“Vẫn chưa sa lưới.”
“Vậy… có bắt được người tông con gái tôi không?”
“Tạm giữ được vài người, vẫn đang truy bắt những người còn lại.”
“Đang truy bắt những người còn lại… nghĩa là sao?”
“Ông Ngô, tổng cộng có 6 chiếc xe tông phải con gái ông. Tóm lại… tới rồi nói sau.”
Kể từ lúc đó, Ngô Chí Cường trở nên trầm tư, suốt chặng đường đều lâm vào hối hận.
Tôi cũng không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì.
Ngô Vũ Hủy không phải bị Chu Điền Sinh bắt cóc sao? Tại sao lại bị 6 chiếc xe tông vào? Chu Điền Sinh bây giờ đang ở đâu?
Tôi không ngừng tự hỏi những vấn đề này mà lái xe đến bệnh viện thành phố.
Xe còn chưa kịp dừng hẳn, Ngô Chí Cường đã vội mở cửa xe, chạy thẳng về phía phòng cấp cứu.
Tôi đỗ xe xong cũng chạy vào theo.
Khi tôi đuổi kịp đến phòng mổ thì thấy đội trưởng Vương cùng một cảnh sát giao thông đang kéo Ngô Chí Cường lại.
Trong góc tường là một người đàn ông đeo kính đang chảy máu mũi.
Ngô Chí Cường vẫn đang gào thét: “Đừng kéo tôi! Thả tôi ra! Có phải là mày không?! Là mày tông con gái tao phải không?!”
Đội trưởng Vương vừa kéo Ngô Chí Cường vừa nói lớn: “Không phải anh ta. Anh ta không có tông cô bé. Đó là giáo sư đại học, là người báo cảnh sát.”
Nghe được câu này, Ngô Chí Cường mới nhận ra mình đánh nhầm người nhưng ông chỉ đơn giản nói lời xin lỗi với người bị đánh rồi lại quay qua hỏi đội trưởng Vương.
“Vậy người tông con gái tôi đâu?”
“Đã xác định được đối tượng tình nghi, sẽ sớm đưa về đồn xử lý.”
Chu Điền Sinh nhìn sang cảnh sát giao thông.
“Con gái tôi không phải bị bắt cóc sao? Thế nào lại bị 6 chiếc xe đụng?”
Viên cảnh sát giao thông không dám nói, chỉ nhìn về phía đội trưởng Vương.
Thế là Ngô Chí Cường cũng nhìn về phía đội trưởng Vương.
Tôi cũng nhìn về phía đội trưởng Vương.
Đội trưởng Vương chịu áp lực nặng nề, hít sâu một hơi.
“Ông Ngô, chúng tôi vẫn đang điều tra xem đã xảy ra chuyện gì. Căn cứ vào tình hình hiện tại, chúng tôi tin rằng… Chu Điền Sinh đã khống chế con gái ông, đẩy cô bé va vào những chiếc ô tô chạy ngang qua, khiến cho con gái ông…”
Đội trưởng Vương nói đến đây thì dừng.
Lúc Ngô Chí Cường hiểu ra được thì cả người xụi lơ, ngã xuống đất.
┊  ┊  ┊  ┊
┊  ┊  ┊  ★
┊  ┊  ☆
┊  ★

Ngô Chí Cường là người nhà của bệnh nhân, cần phải ở lại bệnh viện, còn tôi đi cùng ông với tư cách cảnh sát.
Đội trưởng Vương cùng viên cảnh sát giao thông, và cả vị giáo sư đại học bị Ngô Chí Cường đánh gãy mũi quay về sở cảnh sát để điều tra.
Tôi và Ngô Chí Cường chờ đợi bên ngoài phòng mổ. Ông ngồi trên ghế, tôi tựa lưng vào bên cạnh ông. Sau đó, tôi ngủ thiếp đi. Khi tôi thức dậy thì 10 tiếng đã trôi qua.
Mười tiếng trước Ngô Chí Cường ngồi thế nào thì hiện tại, ông vẫn giữ y nguyên tư thế ấy.
Tôi đến căn-tin bệnh viện mua bữa sáng, mang về cho Ngô Chí Cường một phần. Sau khi ăn xong, lại chờ thêm ba tiếng nữa, đèn đỏ ngoài phòng mổ mới chuyển sang màu xanh.
Bác sĩ bước ra, hỏi Ngô Chí Cường: “Anh là ba của bệnh nhân phải không?”
Ngô Chí Cường gật đầu, bác sĩ nghiêm túc nói: “Cô bé tạm thời vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, phải theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian. Trong vòng 2 ngày, nếu cô bé có thể tỉnh lại thì không có vấn đề gì lớn. Nếu không tỉnh lại… sẽ phải trường kỳ kháng chiến.”
Ngô Chí Cường đứng trước mặt vị bác sĩ, cúi đầu khom lưng, trông thấp bé hơn bao giờ hết.
“Bác sĩ, ý của ông là…”
Vị bác sĩ thở dài: “Có khả năng sẽ trở thành người thực vật. Không chỉ vậy, dù có tỉnh lại đi nữa, bàn tay phải của cô bé bị bánh xe cán qua, dây thần kinh bị tổn thương rất nghiêm trọng, nhất định sẽ để lại di chứng. Tiểu não bị va chạm nhiều lần, cuống não cũng xuất hiện dấu hiệu bị tổn thương, khả năng cao sẽ bị liệt nửa người. Hầy, anh đi nộp viện phí trước đi.”
Dù sao tôi cũng không phải Ngô Chí Cường, không cách nào thấu hiểu được tâm trạng của ông lúc này, tất cả những gì tôi có thể nói là: “Bây giờ đã phẫu thuật xong, vậy ông cứ ở lại đây chăm sóc cô bé trước đi. Cảnh sát nhất định sẽ đòi lại công bằng cho bé.”
Ngô Chí Cường không nói một lời, cúi đầu nhìn số tiền trên hóa đơn. Số tiền này với ông mà nói là một con số quá mức khổng lồ.
Đầu tiên, tôi về nhà tắm rửa, đổi một bộ đồng phục sạch sẽ rồi mới lái xe quay lại sở cảnh sát.
Vừa đậu xe xong thì một chiếc xe cảnh sát khác chạy vào bãi.
Sau đó, tôi nhìn thấy đội trưởng Vương bước xuống, theo sau là hai cảnh sát đang áp giải một người đàn ông.
Tôi bước lên hỏi đội trưởng Vương: “Đội trưởng, đây là…”
“Đây là chủ xe cuối cùng tông Ngô Vũ Hủy ngày hôm qua. Cậu về đúng lúc lắm. Vào lấy lời khai đi.”
Chúng tôi liên tục thẩm vấn và thu thập chứng cứ suốt một ngày, đến tận 8 giờ tối mới có thể xâu chuỗi được toàn bộ quá trình Ngô Vũ Hủy bị xe đụng.
Thành thật mà nói, tôi tức đến run người.
Ngay cả đội trưởng Vương cũng phải đập bàn trong quá trình lấy lời khai.
Những chủ xe tông người đó hiện đã được thả ra. Tôi nhìn mấy tờ biên bản đã ký tên đang đặt trên bàn, lo lắng hỏi đội trưởng Vương: “Đội trưởng, chừng nào chúng ta nói chuyện này cho Ngô Chí Cường biết?”
Đội trưởng Vương lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng, vừa định châm lửa thì lại bỏ bật lửa xuống.
“Nói ngay bây giờ. Cậu đến bệnh viện một chuyến, đón ông ấy về đây.”
Tôi không từ chối.
Bệnh viện có y tá túc trực nên Ngô Chí Cường có thể yên tâm theo tôi về đồn.
Trên đường đi, ông không hỏi han một lời, chỉ ngồi nhìn những chiếc xe tới lui như nước, nhìn chằm chằm vào biển số xe của từng chiếc một.
Sau khi đến sở cảnh sát, đội trưởng Vương và Ngô Chí Cường ngồi đối diện nhau.
Tôi rót một ly nước ấm, đặt trước mặt ông: “Uống chút nước đi.”
Ngô Chí Cường thật sự chỉ uống một ngụm rồi đặt cốc giấy xuống, tiếp tục im lặng.
Tôi và đội trưởng Vương nhìn nhau thở dài.
“Ông Ngô, trải qua quá trình điều tra, vụ việc tối hôm qua đã được làm sáng tỏ.”
“Sau khi Chu Điền Sinh bắt cóc Ngô Vũ Hủy, lão không trở về nơi cư trú mà đến một con đường vắng.”
“Lão tìm một đoạn đường không có camera giám sát, đứng ở ven đường chờ đêm buông xuống.”
┊  ┊  ┊  ┊
┊  ┊  ┊  ★
┊  ┊  ☆
┊  ★

“Đoạn đường mà Chu Điền Sinh chọn rất ít xe cộ qua lại, lão khống chế Ngô Vũ Hủy, chờ khi có xe chạy qua thì đẩy cô bé ra ngoài. Lúc này, chiếc xe sẽ phanh gấp rồi tông vào Ngô Vũ Hủy. Chu Điền Sinh dùng cách này để ăn vạ chủ xe.”
“Vì đoạn đường này không có camera, chúng tôi chỉ đành thông qua giám sát trên những đoạn đường khác, xác định được 7 đối tượng tình nghi, rồi dựa vào camera hành trình trên xe của họ mới có thể xâu chuỗi được những gì đã xảy ra đêm hôm đó.”
“Ông xem đi.”
Nói xong, tôi quay màn hình về phía Ngô Chí Cường, ấn mở video hành trình của chiếc xe đầu tiên.
Chiếc xe đầu tiên.
Đang di chuyển bình thường trên đường.
Đèn pha đang soi đường.
Đoạn đường phía trước vốn dĩ không có bất cứ thứ gì.
Bỗng nhiên một bé gái vọt ra.
Chiếc xe phanh gấp, sau đó tông thẳng vào bé gái.
Bé gái bị văng xa cả mét.
Bé gái khóc lớn.
Chu Điền Sinh lập tức xuất hiện, bịt miệng cô bé lại, đi tìm chủ xe.
Lão biến mất khỏi phạm vi ghi hình.
Sau đó, giọng lão vang lên.
“Cháu gái của tao!”
“Con bé không sao chứ?”
“Không sao thế nào được?! Văng xa như vậy mà!”
“Chuyện này… Bác, hay cháu đền bác ít tiền được không?”
“Bây giờ mày có bao nhiêu tiền?”
“Bác à, giờ trên người cháu chỉ có hai ngàn tiền mặt, hay bác cứ nhận tạm nhé?”
“Hai ngàn thì hai ngàn.”
“Vậy… Bác, có cần cháu chở hai người đến bệnh viện không?”
“Tới bệnh viện làm cái gì?! Thôi bỏ đi, lãng phí tiền bạc.”
“Vậy bác… Cháu đi nhé?”
“Đi đi, đi đi!”
Chiếc xe thứ hai.
Cũng đang di chuyển bình thường.
Cô bé bị đẩy ra.
Chiếc xe thắng gấp, rẽ phải.
Cô bé bị quẹt ngã nhào, tiếng thét cô bé vang lên.
Chu Điền Sinh lại xuất hiện, khống chế cô bé, rồi đi tìm chủ xe.
Ngoài phạm vi màn hình truyền đến tiếng trò chuyện.
“Con bé không sao chứ?”
“Không sao thế nào được?! Mày cán nát tay cháu gái tao rồi!”
“Vậy… Chú, tôi có chuyện gấp phải đi, giải quyết riêng được không?”
“Được! Giải quyết bằng bao nhiêu tiền đây?”
“Ở đây tôi có sẵn mười ngàn tệ, trong thẻ cũng còn ít tiền, chú xem…”
“Tao già cả rồi, không biết xài thẻ ngân hàng. Chú mày đưa hết tiền mặt đây là được.”
“Dạ dạ dạ. Mười ngàn tiền mặt đây. Còn có chiếc đồng hồ này, giá cũng mấy ngàn đó. Chú cầm giúp tôi nhé. Chú xem xem tôi đi được chưa. Tôi thật sự có việc gấp.”
“Được rồi, đi đi.”
Sau đó đến chiếc xe thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu.
Chu Điền Sinh đều dùng một thủ đoạn y hệt nhau đe dọa chủ xe.
Không có ngoại lệ, cả sáu người chủ xe này đều chấp nhận lời tống tiền đòi “giải quyết riêng” của Chu Điền Sinh.
Bé gái bị sáu chiếc xe tông phải, đã sớm máu me đầy người, tiếng khóc trở nên yếu ớt, chỉ có thể thút thít mà nức nở.
Xem lại cảnh tượng này lần nữa vẫn khiến tôi đau lòng đến cực điểm như lúc mới thấy lần đầu.
Lúc đó, đứa trẻ này đã phải tuyệt vọng đến cỡ nào, suy sụp đến cỡ nào.
Bé bị một lão già bẩn thỉu bắt đi, khống chế trốn ở ven đường.
Lão già khóa chặt tay bé, bịt miệng bé, chờ đến tận khi trời tối sẫm.
Đợi đến khi có xe chạy ngang qua, lão già liền ném bé ra ngoài.
Thậm chí để chắc chắn lừa được tiền, lão còn đợi xe đến rất gần rồi mới ném.
Làm vậy sẽ đảm bảo bé nhất định bị xe đụng trúng.
Mỗi lần bị xe tông, bé đều cố gắng cầu cứu chủ xe nhưng ngay lập tức bị bịt miệng lại.
Có lẽ bé đã dùng ánh mắt cầu cứu nhìn đám chủ xe, hi vọng những cô dì chú bác đó sẽ tốt bụng cứu vớt bé.
Nhưng thứ duy nhất bé nhận được là sự ích kỷ, mong muốn nhanh chóng giải quyết riêng để lãng tránh trách nhiệm…
Thời điểm chiếc xe thứ sáu tông vào người…
Bé đã không còn khóc được nữa.
Có lẽ vì đã quá suy yếu.
Cũng có lẽ là vì…
Không còn hy vọng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.