Giải Ngải Ký

Chương 9: Nghi ngờ




Tôi bắt đầu thấy chuyện này hơi quen quen, thôi đúng rồi, cái viễn cảnh đi không được ở không xong này, chỉ cách đây mấy tháng tôi còn khốn đốn mãi mới dứt ra được, giờ đây lại tiếp tục tái diễn. Cái gì chứ mấy trò đùa dai như vậy tôi biết là do ai bày ra. Là nó! Chắc chắn nó theo tôi từ Thái Nguyên về đây, cái con quỷ nhỏ ấy đúng như tôi nghĩ, nó rất mạnh, có khi nó đã đánh bại thằng Cường rồi.
Tôi sợ quá, nó thù tôi đến mức nào mà không chịu buông tha cho tôi, chắc phải thấy tôi chết thì nó mới hả dạ. Trong quá khứ tôi tin mình chưa làm gì sai, vậy là tiền kiếp của tôi hẳn đã gây ra đại họa, lớn cỡ giết người hàng loạt thì kiếp này tôi mới bị đày đọa như vậy. Chỉ một lúc mà tôi nghĩ ra biết bao nhiêu chuyện khủng khiếp, nhìn bản mặt mình trong gương, sơn ăn tùy mặt ma bắt tùy người, mặt tôi có đến nỗi nào đâu mà hết cô đơn đến cô hồn thi nhau đeo bám.
Muốn khóc quá mà không khóc được, tôi vốc nước lên mặt, có chút tê tái khiến tôi rùng mình, nước lạnh cuốn tôi về thực tại, tôi sắp muộn cmn giờ làm rồi, tại tối qua tôi không ngủ được, còn sáng nay thì không muốn dậy. Sau khi mặc vội bộ quần áo lên người, tôi tức tốc xuống hầm lấy xe, có một mẹ một con – tôi đoán vậy – cũng đang loay hoay chuẩn bị rời đi, xe tôi dựng ngay cạnh xe họ. Dù không biết họ là ai nhưng để giữ phép lịch sự, tôi vẫn mỉm cười chào hai người đó. Mẹ của đứa trẻ liếc nhìn tôi, khuôn mặt cô ấy xanh xao, hai con mắt thâm quầng và trũng sâu, có những tia đỏ vằn lên trên khóe mắt. Cô không cười đáp lại, chỉ lặng lẽ gật đầu với tôi, có vẻ là rất nhiều đêm rồi cô mất ngủ, cái nhìn rụt rè của cô dành cho tôi khiến tôi băn khoăn tự hỏi, có phải trong lòng cô đang chịu đựng một chuyện gì đáng sợ lắm không?
Tôi lập tức xua đi cái ý nghĩ đen đủi đó, đâu phải ai cũng có số phận như tôi, ít nhất là cô ấy đã lập ra đình rồi, và đứa bé ôm chặt phía sau người phụ nữ mới đáng yêu làm sao. Chắc là do ánh đèn trong hầm xe ảm đạm quá nên tôi thấy đứa bé ấy mang một vẻ nhợt nhạt rất khó tả, nhưng nó lại hơn hớn với tôi, đứa trẻ cười đến thích chí khi thấy tôi đi qua. Lúc mà hai xe chúng tôi giao nhau, đứa trẻ cười thành tiếng khanh khách, bất chợt nó vẫy tay, nhưng thoạt nhìn thì không phải với tôi, mà là với cái yên xe trống không của tôi.
Quái lạ, tôi khó hiểu nhìn theo đứa bé, thấy nó cũng ngoái lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm yên xe tôi, một giây sau tôi mới thấy nó nhìn đến mình, môi đứa bé bất ngờ mấp máy không thành tiếng:
“Không nhìn thấy đâu.”
Khẩu hình miệng của nó đại loại là như vậy. Cái gì không nhìn thấy? Ngay lập tức tôi quay đi, có phải nó thấy cái gì sau yên xe mà tôi không thấy không? Gáy tôi ớn lạnh, đứa trẻ không chỉ thấy mà rõ ràng nó còn cười với cái yên xe tôi, bất giác tôi liếc mắt vào gương chiếu hậu, muốn xem phía sau mình có gì không. Không có. Tim tôi đồng thời đập thịch một tiếng, không chỉ yên xe tôi, mà ngay cả sau yên xe người phụ nữ kia cũng không có gì cả. Đứa bé đã biến mất!
Tức thì tôi quay ngoắt lại, muốn tận mắt nhìn xem có phải mình bị hoang tưởng rồi không. Đúng lúc đó người phụ nữ đi khỏi hầm xe, tôi không kịp nhìn thấy gì nữa. Đáng ra tôi phải đuổi theo cô ấy, nhưng người tôi bỗng cứng đờ, tri giác cùng bất động, dù có trải qua chuyện tương tự bao nhiêu lần thì cái cảm giác chết lặng này vẫn luôn bộc phát trong tôi. À hóa ra mình không phải duy nhất, cũng có người bị ma theo như mình ngoài kia, sau vài giây thất thần, tôi liền tự nhủ với lòng mình như vậy. Đây là một điều lạc quan nho nhỏ trong cuộc sống đầy rẫy nhưng bi quan của tôi, giống như trong hoạn nạn tìm ra tri kỉ, tôi cũng vớt vát lại một nụ cười dù không được vui lắm.
Không biết cô ấy ở tầng mấy, phòng bao nhiêu, trông vẻ tiều tụy của cô ấy mà lòng tôi se lại, tôi là đàn ông mà khi rơi vào hoàn cảnh này còn mất ăn mất ngủ, một người phụ nữ như vậy thì có thể chịu đựng trong bao lâu. Câu hỏi lởn vởn trong đầu tôi suốt ngày hôm ấy, tới buổi chiều liền được giải đáp. Ngay khi tôi về tới cổng chung cư, đập vào mắt tôi là vài vòng hoa trắng, và một mảnh cáo phó dán trình ình phía trên tường. Khuôn mặt buổi sáng tôi bắt gặp, hiện đang được in màu trên giấy, với rất nhiều thông tin cá nhân, năm sinh năm mất, ngày mất ghi trong đó, cũng chính là ngày hôm nay. Người phụ nữ xấu số chết vì tai nạn trên đường đi làm, chỉ sau khi tôi gặp cô ấy chưa đầy một giờ đồng hồ.
Tôi nhình mảnh cáo phó tới xuất thần, có phải kết cục của những người bị ma theo là như vậy không? Hình ảnh người phụ nữ hốc hác buổi sáng so với trong kia thì không được tươi bằng, nhưng cái vẻ tươi cười giả tạo ấy càng nhìn lại càng giống như đang chế nhạo tôi. Trong một khắc tiếp theo, tôi còn tưởng như miệng cô ấy cũng mấp máy, khẩu hình chậm dãi đủ để tôi hiểu được:
“Rồi sẽ đến lượt mày.”
Cô ấy là đang nguyền rủa tôi. Khiếp quá đi mất, tôi loạng choạng lùi lại, có chút sây sẩm khiến tôi muốn khụy ngã, phải vất vả lắm tôi mới đứng vững được, mấy người đi qua còn tưởng tôi là người thân của cô ta, họ xuýt xoa và nói những lời như là an ủi tôi. Điên rồi, tôi vội rời khỏi cổng, cuống cuồng chạy vào thang máy, tim tôi loạn nhịp, một cảm giác nôn nao khiến tôi muốn ói tận họng.
Tưởng không nhịn được, nhưng ngay khi thang máy mở ra, tôi lao đến cửa phòng mình, vừa cầm chìa khóa lên, tay tôi liền khựng lại. Sai rồi, tôi không muốn chạy vào trong căn phòng này, đây chính là chỗ chết của tôi. Nhưng giờ thì tôi làm gì còn chỗ nào để đi nữa? Tôi tuyệt vọng nhịn lại bi thương, tay tra chìa khóa, cửa mở ra, bóng tối ùa đến tràn đầy mắt tôi, không chỉ có thế, tôi biết trong bóng tối kia có thứ gì đó đang ẩn nấp, dù không thấy rõ ràng nhưng chính nó vẫn ngày đêm uy hiếp tôi. Rốt cục thì tôi vẫn bước vào, dường như bản thân đã quen dần với sự đáng sợ ở đây. Vì thế mà dẫu có khiếp đảm đến đâu thì tôi vẫn không hề trốn chạy.
Lao đao cả ngày khiến thân xác tôi rã rời, dù tinh thần vừa trải qua một trận đả kích lớn, tôi vẫn quyết định đi ngủ. Để đèn sáng trưng khiến tôi không tài nào chợp mắt nổi, trằn trọc hồi lâu, tôi vùng dậy tắt đèn đi, cảm giác buồn ngủ mà không được ngủ thực ra còn ức chế hơn cả bị ma làm, tôi cho là như thế.
Đèn vừa tắt, tôi đột nhiên thấy trên giường mình có ánh sáng, không có cuộc gọi đến, thôi tiên sư, lại đến cái điện thoại mới mua này dở chứng. Một trò không dùng được hai lần đâu, nghĩ rồi cầm điện thoại lên, đột nhiên màn hình liền chuyển sang chế độ chụp ảnh, khi mà tôi còn đang tự hỏi thì đèn flash liền nháy lên liên tiếp, phải tới ba lần kèm theo tiếng máy chụp ảnh. Dù đã có chuẩn bị nhưng tay tôi vẫn không kiềm chế được mà hất cái điện thoại đi, cú ném không mạnh lắm, chỉ đủ để nó rơi xuống và nảy vào gầm giường.
Mày muốn tao thò tay xuống lấy điện thoại, rồi thừa cơ cầm tay tao chứ gì, không được đâu con ạ, tôi biết cái mánh lới mà bọn ma hay dùng trong các phim điện ảnh nên đã để kệ cái điện thoại dưới gầm giường. Rất nhanh ánh sáng trong gầm giường liền biến mất, căn phòng lại chìm vào một màu đen câm lặng, tai tôi nghe rõ tiếng thở của mình, ngoài ra còn thỉnh thoảng có tiếng “phiu” kỳ quái ở đâu phát ra nữa. Tôi nín thở để nghe cho rõ, đó giống như tiếng gáy, đứt quãng nhưng đều đặn, cứ “phiu phiu” hai tiếng một. Gì nữa? Tôi nháo nhào lao ra bật đèn lên, vừa rồi tôi nghe thấy nó ở rất gần, có lẽ là ngay trên giường, tôi nuốt một ngụm nước miếng đắng ngắt, đừng nói là nó theo tôi lên giường nhé! Nghĩ đoạn, tôi nhận ra tiếng gáy không còn nữa, chắc nó sợ ánh sáng. Niềm an ủi ấy tuy không chắc chắn lắm nhưng đủ để tôi vơi đi sợ hãi và quay về giường ngủ.
Tôi mệt mỏi tới không buồn nghĩ nữa, nếu có chết trong lúc ngủ thì tôi cũng cam lòng. Nhưng tôi không chết, rõ ràng là vậy, sáng hôm sau tiếng chuông báo thức réo ing tai đánh thức tôi dậy. Tắt chuông báo thức xong màn hình lại trở về trạng thái lúc trước. Tức là chế độ xem ảnh sau khi chụp và hiện ra trước mắt tôi, không phải là một bức ảnh tối đen, mà là một góc giường.
Có chút rợn người khi nhìn vào bức ảnh, tay cầm điện thoại của tôi run run, ở trên tường của góc giường lọt vào trong ảnh, điên rồ thay lại xuất hiện một bàn tay trẻ con đang bám trên đó. Tôi lật sang bức ảnh tiếp theo, không thể nhầm được, đó là một cánh tay đang ở tư thế trườn xuống giường. Và ở bức ảnh cuối cùng, bàng hoàng hơn cả, có một gương mặt trắng toát ló ra đối diện với camera, một gương mặt mà ngay giữa ban ngày khi nhìn thấy cũng khiến tôi phải ớn lạnh sống lưng.
Hai còn mắt đen như hũ lút trong ảnh phóng ánh nhìn man dại vào người tôi, khóe miệng chênh chếch cười nhe nhởn, biểu cảm sinh động tới mức tôi còn tưởng nó sẽ từ trong điện thoại mà lao ra vồ mình. Thế là tôi lập tức mở cửa sổ và vung tay ném chiếc điện thoại đi, không thể giữ những thứ như vậy bên người thêm một giây nào nữa. Hành động ấy về sau khiến tôi ngu người hơn cả bị ma dọa, đó dẫu sao cũng chỉ là mấy tấm ảnh vô tri, thứ mà tôi cần vứt đi phải là con ma xuất hiện trong đó kia!
Quá thất vọng, tôi cứ ngồi ở mép giường mà không nghĩ ra gì để làm cả, hay là buông xuôi đi, ý định ấy lóe lên trong óc tôi, khi tôi vẫn đinh ninh rằng nó là con quỷ ở Thái Nguyên theo về đây. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, nếu như thằng Cường bỏ mạng thật, thì tôi phải có trách nhiệm báo thù cho thằng ấy, phải, chính là báo thù, không thể để nó lộng hành trong trời đất như vậy, dù phải đánh đổi cả mạng tôi nữa – cái này thì chắc rồi, tôi cũng phải lôi nó về âm phủ, bắt nó đến tạ lỗi với thằng Cường.
Việc bây giờ tôi cần làm là tìm ra cách để xử lý nó trước khi nó hạ sát thủ với mình. Thực ra tôi thì nghĩ được cái mẹ gì đâu, phải tìm người hiểu biết về tâm linh và dù đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi vẫn tin tưởng vào giải pháp cầu cứu cộng động mạng.
Tôi đến công ty vừa làm việc vừa tra cứu khắp các website, quá trình đó kể ra thì rất ngớ ngẩn, người ta khuyên tôi, đã đến nước này thì nên nhờ một ông pháp sư cao tay mà giải quyết cho, bản thân tôi cũng từng tiếp xúc với mấy trò trừ yêu diệt ma rồi nên thấy cũng có lý. Vấn đề là tìm đâu ra một ông pháp sư cao tay, có pháp lực thượng thừa đủ để giải thoát cho tôi bây giờ.Sau một hồi bàn luận sôi nổi, tôi liền tìm được một địa chỉ, người mà đám đông cộng đồng mạng tán dương là pháp sư cao tay, đã nhiều lần hàng yêu phục ma thành công, cũng là người ở cách tôi không xa lắm, ông ta tên là Khương, gốc Hoa và đã có thâm niên 20 năm trong nghề. Tôi nhanh chóng liên lạc và có được cuộc hẹn với Khương sư phụ vào lúc 7h tối hôm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.