Giải Mộng

Chương 99: Mộng xuân 16




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chuyện không ồn ào nhưng thực sự rất khó xử.
Lâm Tùy Ý bước ra khỏi đồn cảnh sát, chỉ cảm thấy vô cùng kiệt sức. Lâu Lệ theo sau cậu, dường như cảm nhận được tâm trạng không tốt của Lâm Tùy Ý, cũng biết mình đã làm sai, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. ngôn tình sủng
Đi được hơn trăm mét, Lâm Tùy Ý dừng lại, quay đầu nhìn Lâu Lệ đang cách mình một đoạn: “Đi theo anh.”
Mắt Lâu Lệ sáng lên, vội vã chạy bước nhỏ đến.
Lâm Tùy Ý tiếp tục đi về phía trước.
Lâu Lệ hít một hơi thật sâu, cẩn thận hỏi: “Lâm Tùy Ý, anh vẫn còn giận em sao?”
“Không giận.” Lâm Tùy Ý không bỏ qua sự lo lắng trong giọng nói Lâu Lệ, thành thật nói: “Từ đầu đã không giận em.”
Lâu Lệ không tin lắm, nhưng không dám hỏi thêm, sợ mình nói nhiều khiến Lâm Tùy Ý đổi lời.
Dây dưa ở đồn cảnh sát tốn thời gian, lúc này bầu trời đã đen kịt không thấy một tia sáng nào, bao trùm cả bầu trời thành phố.
“Anh biết em làm vì anh.” Lâm Tùy Ý miễn cưỡng vực dậy tinh thần, giải thích với Lâu Lệ: “Nhưng đôi khi bốc đồng quá sẽ gây ra nhiều rắc rối thôi.”
Lâu Lệ cúi đầu. Bé biết Lâm Tùy Ý không giận bé, mà giận sự bốc đồng của bé.
Sự bốc đồng của bé khiến Lâm Tùy Ý vốn có thể nghỉ ngơi lại không được nghỉ ngơi, gắng gượng thu dọn mớ hỗn độn mà bé gây ra.
Đáng đời Lâm Tùy Ý giận bé, bé cũng tự giận bản thân mình.
Một lúc sau, bé dè dặt hứa với Lâm Tùy Ý: “Em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”
Lâm Tùy Ý cười: “Được.”

Hôm đó là thứ Sáu, vì quá nhớ Lâm Tùy Ý nên trong tiết học cuối Lâu Lệ liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ tiếng chuông báo tan học vang lên.
Nhìn được một hồi, sắc mặt bé cứng đờ.
Ngoài cửa sổ lớp học, Phương Toa Toa mặt mày dữ tợn, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm bé, trán dán một miếng băng gạc. Lâu Lệ nhìn bà ta như thấy ác quỷ đoạt mạng dưới địa ngục tu la.
Tim Lâu Lệ giật thót, linh cảm có chuyện không lành.
Quả nhiên, linh cảm chẳng lành vừa dâng lên trong lòng, Phương Toa Toa liền xông vào lớp học, khiến học sinh lẫn giáo viên hoảng sợ.
Bà ta chỉ thẳng vào mũi Lâu Lệ và chửi ầm ĩ, mắng Lâu Lệ là sói mắt trắng.
Nếu ngày xưa không phải nhờ bà ta và Lâu Hải nhận nuôi Lâu Lệ, thì Lâu Lệ đã sớm chết đói ở trại trẻ mồ côi rồi. Lâu Lệ là đồ trẻ con “nuôi hỏng”, đi theo người dưng cắn ngược bà ta.
Giáo viên vội vàng can ngăn: “Vị phụ huynh này, bây giờ đang trong giờ học, chuyện gì cũng không nên làm ảnh hưởng các em.”
Phương Toa Toa chỉ vào miếng gạc trên trán, mắng giáo viên: “Mấy người làm giáo viên mà không biết dạy dỗ cho tốt! Không dạy học sinh cách biết ơn nên bây giờ thằng súc sinh này mới thông đồng với người khác hãm hại em trai nó! Em trai nó năm nay mới có bảy tuổi, thằng súc sinh này muốn giết nó!”
Ánh mắt các bạn cùng lớp như những mũi kim lít nhít hướng thẳng về phía Lâu Lệ, đâm xuyên da thịt đến tận xương cốt.
Tuy nhiên, Lâu Lệ vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực. Bé đã hứa với Lâm Tùy Ý sẽ không nóng nảy nữa, nhưng không có nghĩa là bé được phép yếu đuối. Bé ngẩng cao đầu như thể chỉ cần cúi đầu thấp xuống một chút, lời buộc tội của Phương Sa Sa đối với Lâm Tùy Ý sẽ được chứng minh vậy.
Giáo viên biết tiết học này không thể tiếp tục được nữa, bảo lớp trưởng cho các bạn tự học, còn mình dẫn Lâu Lệ và Phương Sa Sa đến văn phòng. Lâu Hải chờ bên ngoài thấy vậy cũng vội vàng bước theo.
“Cô Trần!” Giáo viên đưa ba người vào phòng hiệu trưởng rồi gọi chủ nhiệm lớp Lâu Lệ đến để giải thích rõ sự việc.
Chủ nhiệm Trần nhìn Lâu Lệ, rồi nhìn Phương Sa Sa. Cô không quen Phương Sa Sa, chỉ quen Lâm Tùy Ý. Mặc kệ Phương Sa Sa đang ầm ĩ và Lâu Hạo thỉnh thoảng hùa theo, cô cúi xuống hỏi Lâu Lệ: “Lâu Lệ, em có muốn cô mời Lâm Tùy Ý đến đây không?”
Lâu Lệ luôn ngẩng cao đầu không nói lời nào bỗng hoảng hốt: “Không, không cần.”
“Mời chứ! Mời thằng đạo sĩ kia đến đây!” Giọng nói the thé của Phương Toa Toa vang vọng khắp phòng hiệu trưởng. Bà ta nói với chủ nhiệm lớp của Lâu Lệ và các thầy cô giáo dạy các môn học khác trong phòng: “Chẵng lẽ các thầy cô đều quen cái thằng đạo sĩ thối tha kia!”
Lâm Tùy Ý thường xuyên ngồi trên cành cây, các thầy cô giáo các môn học quả thật đều quen Lâm Tùy Ý, chỉ không biết Lâm Tùy Ý là đạo sĩ.
“Mấyngười cho rằng thằng đạo sĩ kia tốt đẹp lắm hả?” Phương Toa Toa giận dữ liệt kê tội trạng Lâm Tùy Ý: “Thằng đó yểm bùa Lâu Lệ, thằng đó yểm bùa tất cả mấy người! Khiến mọi người cảm thấy thằng đó tốt đẹp! Không phải vậy, hoàn toàn không phải vậy, thằng đó đang lừa dối mấy người! Trước đây thằng đó hứa với tôi sẽ giúp con trai tôi tìm tủy sống, thằng đó có làm đéo đâu! “
Lâu Hải phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, thằng đó chỉ giỏi lừa người.”
Phương Toa Toa khóc lóc kể lể: “Thắng đó muốn con trai tôi chết, tôi bị thằng đó lừa gạt. Tôi biết trên đời làm gì có chuyện làm việc thiện không cần báo đáp chứ, thằng đó muốn con trai tôi chết, đứa con trai đáng thương chỉ mới bảy tuổi của tôi. Vốn dĩ tôi không đụng chạm tới thằng đó.”
Chủ nhiệm Trần vuốt đầu Lâu Lệ, nói nhỏ bên tai Lâu Lệ: “Hay là để cô giáo giải quyết cho nhé?”
Lâu Lệ do dự gật đầu: “Chỉ cần… không phiền đến Lâm Tùy Ý.”
Chủ nhiệm Trần mỉm cười với Lầu Lệ: “Yên tâm đi.”
Cô đã từng trò chuyện với Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý thay mặt Lâu Lệ cảm ơn cô, cô cũng thay mặt Lâu Lệ cảm ơn sự giúp đỡ của Lâm Tùy Ý.
Cô biết Lâm Tùy Ý là người như thế nào.
Nụ cười của cô Trần biến mất ngay khi chạm mắt Phương Toa Toa và Lâu Hải. Cô cau mày, nhấc điện thoại gọi phòng bảo vệ.
Không cần tranh luận với kẻ vô lại, chỉ tổ lãng phí thời gian và công sức.
Nghe thấy cô Trần muốn đuổi mình, Phương Toa Toa ngồi phịch xuống đất: “Hôm nay không nói chuyện cho ra lẽ thì tôi không đi, dù mấy người có đuổi tôi đi, ngày mai tôi cũng sẽ quay lại, tôi sẽ đến đây mỗi ngày! Tôi không tin các thầy cô giáo dạy dỗ học sinh không ai có mắt!”
Lời bà ta đã xúc phạm tất cả các thầy cô giáo trong phòng làm việc. Mọi người đều nhìn cặp vợ chồng này một cách chán ghét.
Cô Trần cười lạnh: “Công sinh không bằng công dưỡng, huống hồ hai người không phải cha mẹ ruột của thằng bé, thậm chí còn không có công dưỡng thành. Hai người nhận nuôi Lâu Lệ, những năm qua, hai người đã từng quan tâm đến Lâu Lệ lần nào hay chưa? Hay toàn là người khác chăm thay, chẳng nhẽ Lâu Lệ không nên biết ơn người đã thực sự chăm em ấy? Bây giờ Lâu Lệ thờ ơ với hai người không phải là lẽ đương nhiên à?”
Phương Toa Toa lao lên định đánh cô giáo, những người khác thấy vậy vội vàng can ngăn, phòng làm việc náo loạn hết cả lên.
Ngay sau đó nhân viên bảo vệ đến, do Phương Toa Toa có hành động muốn đánh người nên họ không coi bà ta là phụ huynh học sinh nữa, không khách khí đuổi Phương Sa Sa và Lâu Hải ra khỏi trường.
Lâu Lệ nhìn cô Trần, mái tóc thường ngày gọn gàng của cô bị rối.
Cô Trần vén mái tóc rối bời ra sau tai, nắm tay Lâu Lệ: “Em có tiện nói chuyện với cô không?”
Lâu Lệ gật đầu: “Được ạ.”
Cô Trần dẫn Lâu Lệ đến căng tin giáo viên, quẹt thẻ mua cho Lầu Lệ một món lót bụng.
“Đừng sợ, Lâu Lệ là một đứa trẻ ngoan, cô giáo tin em, cũng tin Lâm Tùy Ý…”
Cô Trần lo lắng Lâu Lệ bị vợ chồng Phương Toa Toa và Lâu Hải tạo bóng ma tâm lý, an ủi Lâu Lệ rất lâu mới chuẩn bị đưa Lâu Lệ về nhà. Lâu Lệ từ chối lời đề nghị đưa mình về nhà của cô. Dâu tây mùa đông đã vào mùa, nhưng chỉ có chợ mới bán, Lâu Lệ muốn ghé chợ mua một ít về cho Lâm Tùy Ý.
Cô Trần biết Lâu Lệ là một đứa trẻ cứng đầu, dặn dò bé vài câu chú ý an toàn rồi mới thả đi.
Ngay khi Lâu Lệ đi, cô Trần gọi điện cho phòng bảo vệ, dặn sau này không cho Phương Toa Toa và Lâu Hải vào trường!
Lâu Lệ đến chợ lựa dâu tây, quả nào quả nấy cũng to. Lâm Tùy Ý thích ăn dâu tây to.
Bé chọn lựa kỹ càng, sợ Lâm Tùy Ý đợi lâu sốt ruột nên chạy một mạch về nhà.
Vừa về đến nhà, Lâu Lệ đứng chết lặng trước cửa.
Rõ ràng là do Phương Toa Toa và Lâu Hải. Hai người vừa mới bị đuổi ra khỏi trường học quay trở lại đây, tạt sơn đỏ chói lên cửa, nguệch ngoạc viết lên cửa sắt – Đạo sĩ hại người!
Cửa sổ bị đập vỡ, là do Lâu Hải chọi đá vào nhà.
Trong nhà cũng bừa bộn, Lâm Tùy Ý đã thuê người tẩy rửa sơn trên cửa và thay cửa sổ mới. Lâm Tùy Ý đang bận rộn nên không nhận ra Lâu Lệ về nhà muộn hơn bình thường.
Thấy Lâu Lệ ôm một túi dâu tây, Lâm Tùy Ý đi đến chỗ bé, thó một quả dâu tây trong túi, chà lên tay áo rồi nhét vào miệng.
Cậu lúng búng hỏi: “Mặt mũi kiểu gì đấy? Cửa bẩn thì tìm người dọn dẹp, cửa sổ vỡ thì thay mới, sao nhìn em như trời sắp sập tới nơi vậy?”
Giọng điệu hoàn toàn không có vấn đề gì, Lâu Lệ nhận ra thực ra không phải vậy, ánh mắt Lâm Tùy Ý nhìn bốn chữ “đạo sĩ hại người” tối sầm lại.
Lâu Lệ thông minh từ nhỏ, nhưng hẵng còn quá nhỏ. Bé nhìn thấy cảm xúc phức tạp ẩn chứa trong mắt Lâm Tùy Ý, nhưng những cảm xúc đó là gì thì không hiểu.
Lâu Lệ nắm chặt túi dâu tây, phát hiện mình dùng lực quá mạnh, bóp nát một quả dâu tây nên vội vàng buông tay. Cúi đầu, giấu quầng mắt dần đỏ ửng khỏi tầm nhìn Lâm Tùy Ý, bé nhỏ giọng hỏi: “Vậy… sau này họ còn phá hoại nữa không?”
“Chuyện nhỏ ấy mà.” Lâm Tùy Ý nói một cách nhẹ nhàng: “Anh thuê người tuần tra 24/7 xung quanh là được.”
Cậu dỗ dành Lâu Lệ: “Trời không sập được đâu, cho dù sập cũng có anh chống đỡ. Anh làm việc mà em vẫn không yên tâm hả? Mọi vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.”
Như lời đã nói, Lâm Tùy Ý trả tiền thuê người tuần tra luân phiên quanh khu 7 tòa nhà 3, nếu phát hiện Phương Toa Toa và Lâu Hải, không nói hai lời đuổi thẳng.
Nhưng dùng cách này không được yên ổn mấy ngày, những kẻ lưu manh luôn nghĩ được cách khác làm người ta kinh tởm.
Phương Toa Toa và Lâu Hải biết họ không thể đến gần nhà số 1 tầng 2 tòa nhà 3 khu 7 nên không tiếp cận nữa. Họ mua một cái loa phóng thanh, cách xa xa hét: “Đạo sĩ giết người…”
Cảnh sát đã đến xử lý vài lần, hễ công an đến Phương Toa Toa và Lầu Hạo lại bỏ chạy, bị bắt cũng chẳng sao, cùng lắm là giáo dục vài câu, vừa rời khỏi đồn cảnh sát lại chứng nào tật nấy.
Họ dùng cách này để bôi nhọ Lâm Tùy Ý. Tất cả hàng xóm láng giềng trên đường Kim Hoa đều bàn tán về chuyện này. Bọn họ đang buộc Lâm Tùy Ý phải rời đường Kim Hoa. Bọn họ không sợ Lâm Tùy Ý sẽ đưa Lâu Lệ đi, chỉ cần cậu dám đưa Lâu Lệ đi, bọn họ sẽ lập tức báo cảnh sát việc Lâm tùy Ý bắt cóc và buôn bán trẻ em.
Chỉ cần Lâm Tùy Ý rời đi, họ sẽ lập tức mang Lâu Lệ đến bệnh viện.
Lâm Tùy Ý sao không biết tâm tư của Phương Toa Toa và Lâu Hải.
Nếu cậu không phải là Thầy Giải Mộng, không phải là người Đạo giáo, thì cậu đã trực tiếp sai người đuổi Lâu An ra khỏi bệnh viện, Phương Toa Toa và Lâu Hải sẽ lập tức yên lặng.
Cậu cũng có thể đánh đập cặp vợ chồng vô lại này một trận, đánh đến mức nửa năm không thể bước xuống giường.
Hoặc ác hơn một chút, có thể khiến cặp vợ chồng này bốc hơi khỏi nhân gian.
Nhưng Lâm Tùy Ý không thể.
Cậu là Thầy Giải Mộng, cậu là đạo sĩ, cậu có thể cứu vô số người nhưng không thể hại dù chỉ một người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.