Giải Mộng

Chương 97: Mộng xuân 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lâm Tùy Ý dừng bước chân, giương mắt nhìn về phía Lâu Lệ. Lâu Lệ ngẩng đầu ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn về phía Lâm Tùy Ý.
Như Lâm Tùy Ý đã lường trước.
Trong kế hoạch Phương Toa Toa và Lâu Hải, Lâu An tám tuổi có thể tiến hành nhổ trồng tủy. Mấy năm nay, Lâu An vẫn luôn trị liệu theo phương án bảo thủ. Nhưng mấy hôm trước bệnh tình Lâu An đột ngột chuyển biến xấu, phương án trị liệu bảo thủ khó giữ được mạng sống Lâu An. Phương Toa Toa nghĩ tới Lâu Lệ, bà muốn lập tức làm phẫu thuật cho Lâu An
Lâm Tùy Ý gặp Lâu An ở phòng bệnh. Nhỏ hơn Lâu Lệ hai tuổi, gầy yếu hơn hẳn Lâu Lệ.
Nằm trên giường bệnh, mỗi lần hô hấp, ống dưỡng khí che kín một lớp sương trắng nhạt nhẽo.
Cậu định bói một quẻ cho Lâu An, được một nửa thì mất hứng.
Xoay người hỏi Lâu Lệ: “Sắc mặt sao mà khó coi vậy? Lại làm kiểm tra?”
Lâu Lệ lắc đầu: “Không.”
Là bị Phương Toa Toa dọa sợ, đáy lòng sinh ra cảm xúc sợ hãi, lo lắng Phương Toa Toa nháo nhào như vậy, bé và Lâm Tùy Ý sẽ không được yên bình.
Lâm Tùy Ý nói: “Em thăm em trai mình đi.”
Cậu xoay người rời phòng bệnh, tìm thật lâu mới tìm được một góc vắng người. Cậu ngồi xuống, trong lòng tràn đầy suy nghĩ.
Lần trước cậu đã tính một quẻ về việc Lâu Lệ hiến tủy, lúc này lại bói một quẻ.
Quẻ không thành.
Vừa nhấc đầu, lại thấy Phương Toa Toa.
Phương Toa Toa đi ra từ văn phòng bác sĩ. Bà gọi điện cho Lâu Hải, bảo Lâu Hải chuẩn bị tiền giải phẫu.
“Bác sĩ nói chuẩn bị ít nhất 50 vạn.” Phương Toa Toa suy sụp, “Ông tính đi, chúng ta còn thiếu bao nhiêu.”
“Kém bao nhiêu? 50 vạn?” Phương Toa Toa đột nhiên nâng giọng: “Mấy năm nay không tích cóp được một đồng tiền hay sao?”
“Không. Bác sĩ không đồng ý làm phẫu thuật.” Phương Toa Toa khóc lóc nói: “Nhưng cần chuẩn bị trước, bác sĩ chỗ này không phẫu thuật, chúng ta tìm bệnh viện khác phẫu thuật. Ông đi mượn người khác đi, chúng ta đi đòi tiền. Ông nói sao tôi không vội được hả, An An sắp không xong rồi…”
Lâm Tùy Ý đứng sau lưng Phương Toa Toa bình tĩnh nghe.
Cậu có thể lý giải tâm tình người làm mẹ, cũng không có quyền và lập trường bắt Lâu Lệ từ chối hiến tủy cho Lâu An.
Dường như vận mệnh Lâu Lệ chính là như vậy.
Ngày ấy cậu hứa hẹn với Nguyên Dĩ, cậu chỉ giúp Lâu Lệ một phen, tuyệt không nghịch thiên sửa mệnh.
Nhưng giờ phút này, Lâm Tùy Ý dao động.
Lần trước ô tô quay đầu vì Lâm Tùy Ý cảm thấy, số Lâu Lệ không nên khổ như vậy.
Lần này lòng cậu dao động, vì có tư tâm.
Lâu Lệ mới đi học được mấy ngày,《Giải mã giấc mơ》còn chưa lật hết, thâm ảo trong sách còn chưa kịp lý giải, mà nói chết… Cậu không thể trơ mắt nhìn vận mệnh Lâu Lệ đi đến điểm kết thúc. Vận mệnh đưa Lâu Lệ đến nhân gian, lại vội vàng chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi.
Tay cào tóc, Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi.
Cậu đứng lên, đi đến trước mặt Phương Toa Toa, “Nói chuyện chứ?”
Gần bệnh viện có một tiệm trà sữa, nghĩ Lâu Lệ chưa từng được uống trà sữa, Lâm Tùy Ý gọi một phần mang về.
Cậu và Phương Toa Toa đều không có tâm tình uống đồ ngọt.
Trong tiệm không có người, Lâm Tùy Ý và Phương Toa Toa một người chiếm một bên bàn.
“Tôi có thể cho cô một số tiền, 500 vạn, thế nào?” Lâm Tùy Ý nói.
Phương Toa Toa lộ ra ánh mắt kinh ngạc, ngay sau đó nhìn chằm chằm Lâm Tùy Ý.
“Thật hả?” Phương Toa Toa muốn nắm tay Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý mặt mũi tỉnh bơ thu tay lại.
Phương Toa Toa không để ý, lúc này Lâm Tùy Ý trong mắt bà là Bồ Tát, “Ngài là người tốt, ngài đại ân đại đức…”
Bà thậm chí không nhận ra Lâm Tùy Ý chính là người khiến Lâu Lệ không về nhà.
Cũng chẳng sao, Lâm Tùy Ý không bận tâm mình có trong trí nhớ Phương Toa Toa hay không. Cậu nói: “Tôi không quyên tiền từ thiện, tôi có yêu cầu.”
Phương Toa Toa lập tức gật đầu: “Tôi làm gì cũng được, kể cả bảo tôi đi tìm chết.”
“Chết thì không cần, về sau bớt nói chữ ‘chết’ đi, ma quỷ sẽ tưởng thật.” Lâm Tùy Ý nhìn trà sữa đóng gói ở trên bàn, chậm rãi nói: “Tôi cho cô 500 vạn, giúp cô liên hệ bệnh viện quốc nội tốt nhất, sử dụng bác sĩ tốt nhất và thuốc tốt nhất. Chắc là đủ ổn định bệnh tình con trai cô.”
Phương Toa Toa ngơ ngác nhìn cậu.
Lâm Tùy Ý tiếp tục nói: “Chờ bệnh tình ổn định rồi làm phẫu thuật, nguy hiểm sẽ thấp hơn, xác suất thành công cũng càng cao. Tuy nhiên…”
Phương Toa Toa trở nên hồi hộp. Lâm Tùy Ý nuốt nước bọt, nói: “Tủy mà con trai cô cần chỉ có thể lấy từ kho hiến tủy. Không thể là Lâu Lệ.”
Phương Toa Toa chần chờ: “Không có tủy Lâu Lệ, nhỡ kho hiến tủy không có…”
Lâm Tùy Ý nhìn về phía Phương Toa Toa, chính thức can thiệp vận mệnh Lâu Lệ: “Không phải bác sĩ đã nói với cô rồi à, điều kiện giải phẫu tủy tối thiểu là tám tuổi, bởi vậy bác sĩ từ chối yêu cầu lập tức giải phẫu của cô. Dù bác sĩ đồng ý, hai người lấy đâu ra tiền?”
Phương Toa Toa không thể phản bác.
“Cứ cho là hai người có tiền, cô thật sự muốn An An gánh vác nguy hiểm lớn như vậy làm phẫu thuật?” Lâm Tùy Ý nói tiếp: “Hiện tại quan trọng nhất không nên suy xét vấn đề giải phẫu, mà là phương án trị liệu kế tiếp. Rất rõ ràng, điều kiện chữa bệnh của bệnh viện này lạc hậu, phương án trị liệu bảo thủ không thể ổn định bệnh tình An An, chỉ có bệnh viện lớn mới có thể làm được. Trước tiên ổn định bệnh tình, rồi hẵng suy xét giải phẫu. Trong lúc này tôi sẽ nghĩ cách giúp hai người tìm tủy phù hợp.”
Phương Toa Toa siết chặt nắm tay.
Lâm Tùy Ý đưa danh thiếp của mình cho Phương Toa Toa: “Cô cứ suy nghĩ, có gì liên hệ tôi.”
Cậu xách túi trà sữa đóng gói, chuẩn bị đi.
“Không cần suy nghĩ!” giọng Phương Toa Toa.
Lâm Tùy Ý xoay người nhìn bà. Phương Toa Toa nói: “Không cần suy nghĩ, tôi… Đồng ý, ngài nói đúng. Tôi đồng ý, tôi không cần tủy Lâu Lệ, vậy hiện tại có phải ngài sẽ giúp An An sắp xếp bệnh viện khác? Hiện có thể đưa tiền cho tôi không?”
“Tôi sẽ mau chóng sắp xếp. Về tiền bạc, cô đưa tôi số tài khoản, bây giờ tôi chuyển tiền luôn.” Lâm Tùy Ý nói.
Phương Toa Toa vội vàng lục ví, phát hiện mình không mang theo thẻ ngân hàng, vì thế gọi điện thoại Lâu Hải.
Lâm Tùy Ý nói: “Nhưng…”
Phương Toa Toa ngẩng đầu, lo lắng lẫn sợ hãi mà nhìn Lâm Tùy Ý.
“Tiền này thuộc loại tiền của phi nghĩa. An An vốn bị bệnh thể chất, giữ không được tiền của phi nghĩa, làm vậy chỉ hại An An.” Lâm Tùy Ý nói: “Cô đưa nhà cho tôi.”
Nhà ở hẻm Kim Liễu chỉ đáng giá có chút không. Không, không đáng tiền chút nào.
Phương Toa Toa lập tức đồng ý. Bà cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, lại nghĩ đến Lâm Tùy Ý vài lần nhắc nhở… Không được tùy tiện nói ‘chết’, ma quỷ sẽ tưởng là thật. An An giữ không được tiền của phi nghĩa bay tới, cần dùng nhà trao đổi.
“Cảm ơn.” Phương Toa Toa thành tâm nói: “Cảm ơn ngài, Nguyên Ý đạo trưởng.”
Lâm Tùy Ý bắt đầu giúp An An chuyển bệnh viện, cũng giữ lời chuyển 500 vạn tới tài khoản tiết kiệm của Phương Toa Toa.
Bởi vì Lâm Tùy Ý có quan hệ, có người riêng tới đón Lâ An chuyển viện. Có 500 vạn, Lâu Hải cũng không cần mệt chết mệt sống lao động mấy công việc vất vả không kiếm được bao nhiêu. Một nhà ba người dọn khỏi căn hộ số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7 hẻm Kim Liễu.
Sau đó căn hộ số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7 hẻm Kim Liễu trở thành nhà của Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ.
Trong nhà rách nát, Lâm Tùy Ý tìm người trang hoàng đơn giản, đổi mới một số đồ đạc, cùng Lâu Lệ chuyển vào ở.
Một hồi phong ba dừng lại, kế tiếp lại là ngày tháng yên bình.
Lâu Lệ ngày thường đi học, còn hay lật xem《Giải mã giấc mơ》.
Đôi khi sẽ nghĩ cách nói bóng nói gió dò hỏi Lâm Tùy Ý, vì sao Lâu Hải và Phương Toa Toa chuyển đi, vì sao Lâu Hải và Phương Toa Toa để lại nhà cho hai người họ.
Lâm Tùy Ý mỗi lần đều qua loa lấy lệ trả lời “Trẻ con đừng nghĩ nhiều làm gì”. Cậu không muốn Lâu Lệ bị áp lực.
Về sau Lâu Lệ không hỏi nữa.
Thật ra cũng dễ đoán, chắc chắn Lâm Tùy Ý đã chi trả một số tiền.
Nhưng cụ thể là bao nhiêu tiền, Lâu Lệ không biết. Bé đoán là mười vạn? Hai mươi vạn? Hoặc… 100 vạn?
100 vạn với bé đã là giá trên trời, cho nên bé không tiếp tục đoán giá cao hơn, chỉ âm thầm hạ quyết tâm, tương lai sẽ đưa số tiền này cho Lâm Tùy Ý, và sẽ đưa Lâm Tùy Ý thêm thật nhiều, nhiều tiền.
Xuân đi thu tới, bất tri bất giác, thời gian một năm trôi qua.
Thời điểm mùa đông năm sau bắt đầu, có người tới cầu xin Lâm Tùy Ý giải mộng, là một giấc mộng yểm chi mộng.
Mộng yểm chi mộng nan giải, Lâm Tùy Ý trở về Nguyên Thanh Quan một chuyến, nhập mộng tại Nguyên Thanh Quan.
Chủ mộng là một người phụ nữ bốn mươi tuổi, mộng yểm tái hiện tiếc nuối lớn nhất sâu trong nội tâm cô. Cô bị mộng yểm tra tấn đến nỗi không ra hình người.
Gia đình chủ mộng hồi bé không tốt. Cha mẹ đi làm công xa nhà, chết trong tai nạn xe cộ. Cô được một tay bà ngoại nuôi lớn, bà ngoại là người thân duy nhất của cô, cũng là động lực phấn đấu của cô.
Cô có thành tích nổi bật, thi đậu trường mà người khác mơ ước, một thân một mình từ nông thôn nhỏ đến đô thị ngợp vàng son.
Cô không bị vàng son mê hoặc, so với ai khác còn cố gắng hơn, bởi vì… Cô muốn bà ngoại được sống sung sướng.
Quá khổ, cô và bà ngoại đều quá khổ.
Cô lẻ loi một mình ở đô thị dốc sức làm, gây dựng sự nghiệp, gần như nếm hết mùi vị nhân gian. Nhưng chỉ cần nghĩ tương lai sẽ có một ngày, cô có thể đưa bà ngoại từ sơn thôn xa xôi ra ngoài, có thể dẫn bà ngoại đi xem núi biển, ngắm nhìn sự vật mới lạ đời này bà ngoại chưa gặp qua, động lực trong cô lại được bơm đầy.
Nhưng trời không chiều lòng người, bà ngoại qua đời trước khi công việc công ty mới vừa vào quỹ đạo.
Chủ mộng vội vàng trở về làm tang lễ, ôm hủ tro cốt bà ngoại khóc ba ngày lại vội vàng trở về tiếp tục công tác.
Dốc sức làm gần 20 năm, cuối cùng cũng có sự nghiệp thành công, tài sản dư sức mua trăm cái ngàn cái thôn bà ngoại sinh sống, nhưng bà ngoại không còn nữa.
Trong phút chốc, chủ mộng lâm vào hoang mang.
Cô có tiền rồi.
Sau đó thì sao, kế tiếp nên làm cái gì? Bà ngoại đâu?
Cô muộn màng nhận ra, cũng vào lúc này mới cảm nhận được rõ ràng, bà ngoại cùng cô sống nương tựa lẫn nhau đã qua đời 20 năm.
Ngựa bị hổng một lỗ lớn, cô bị kéo xuống hố sâu, mộng yểm quấn lấy cô.
Mỗi khi chủ mộng bị mộng yểm tra tấn đau đớn sẽ túm lấy cổ áo Lâm Tùy Ý, gào hét: “Bà ấy nằm trong hộp, cái hộp nhỏ như vậy!”
“Chưa một lần nào bà ấy vào mộng tôi!”
“Tôi muốn cho bà cuộc sống tốt hơn, là sai hả, là lỗi của tôi!”
“Chèo là chèo…” Chủ mộng hát: “Chèo từ Mười Lăm đến Xuân Phân là tới Cầu Bà Ngoại.”
“Chèo là chèo, chèo từ Mười Lăm đến Xuân Phân… là tới Cầu Bà Ngoại…” *
Tiếc nuối không thể bù trừ…
Mộng yểm chi mộng này, Lâm Tùy Ý giải rất khó khăn.
Giải mộng yểm chi mộng dễ bị cộng hưởng cảm xúc. Cậu ở Nguyên Thanh Quan mấy ngày, chờ cảm xúc bị ảnh hưởng nguôi bớt mới trở về đường Kim Hoa.
Về đến nhà, mở cửa.
Lâm Tùy Ý thấy Phương Toa Toa và Lâu Hải ngồi trên sô pha.*Lời bài hát Cầu bà ngoại (外婆桥)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.