Giải Mộng

Chương 95: Mộng xuân 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Quyết định cho Lâu Lệ đi học, Lâm Tùy Ý nhờ người đi xử lý.
Không cần vào tiểu học trọng điểm, chốt luôn ngôi trường Lâu Lệ học trộm. Đại để là vì tên họ Lâu Lệ xuất phát từ đây. Lâm Tùy Ý chưa đến trường tiểu học này nhưng có lăng kính tốt về trường.
Lâu Lệ tám tuổi, chắc là học lớp 2, lớp 3, nhưng bé chưa đi học bao giờ.
Để Lâu Lệ học từ đầu hay học đúng tuổi, Lâm Tùy Ý rối rắm gần mười phút quyết định cho Lâu Lệ vào lớp 2. Trí thông minh của Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý tin Lâu Lệ có thể theo kịp.
Người được phó thác dốc sức làm việc để lấy ân tình từ Lâm Tùy Ý, rất nhanh đã báo kết quả với Lâm Tùy Ý.
Trường học không thành vấn đề, Lâu Lệ không học bạ thành lập một cái học bạ cũng là việc nhỏ, nhưng có một vấn đề… Lâu Lệ không có hộ khẩu.
Ngoài dự liệu nhưng hợp tình hợp lý.
Lâm Tùy Ý không có biểu hiện kinh ngạc, cũng không chỉ trích Lâu Hải và Phương Toa Toa.
Giống học bạ, không có hộ khẩu thì làm một cái hộ khẩu, không phải việc khó.
Đồng dạng, Lâm Tùy Ý nhờ người làm hộ khẩu cho Lâu Lệ.
Quá trình không khó, Lâu Lệ thuộc dạng ‘người được nhận nuôi chưa được đăng ký thủ tục vào hộ khẩu’ thì chỉ cần có “Giấy chứng nhận đăng ký nhận nuôi” là có thể đăng ký hộ khẩu thường trú.
Lâm Tùy Ý không hy vọng xa vời Lâu Hải và Phương Toa Toa còn giữ giấy đăng ký nhận nuôi Lâu Lệ, nhưng viện phúc lợi chắc chắn có.
Viện phúc lợi có thật.
Giấy chứng nhận đầy đủ hết, Lâm Tùy Ý dẫn Lâu Lệ đi đồn công an làm hộ khẩu.
Đi đồn công an trên đường, Lâm Tùy Ý mặt lộ vẻ rối rắm chi sắc.
Một khi thượng hộ khẩu, Lâu Lệ danh cũng liền tính định rồi xuống dưới, lúc sau liền tính sửa tên cũng muốn pha phí một phen công phu.
Lâm Tùy Ý không phải không thích tên Lâu Lệ, nhưng cậu cảm thấy cái tên Lâu Lệ quá hung.
Lâu Lệ số khổ, bị hung danh nặng trĩu đè nặng, khó tránh khỏi học hành khó khăn.
Dừng lại ở một giao lộ, nghiêng đầu, Lâm Tùy Ý hỏi Lâu Lệ: “Lâu Lệ, sửa tên được không?”
Lâu Lệ do dự một chút, rồi gật đầu: “Được.”
Lâu Lệ đồng ý là được, Lâm Tùy Ý hỏi: “Em có ý tưởng gì không?”
Lâu Lệ thử: “Lâm Lệ?”
Lâm Tùy Ý: “……”
“Không phải.” Lâm Tùy Ý bật cười: “Em cùng họ với anh làm gì, giữ họ sửa tên.”
Lâu Lệ lắc đầu: “Không có ý tưởng, anh có ý tưởng không?”
Lâm Tùy Ý nói: “Để anh nghĩ.”
Phía trước không xa là đồn công an, Lâm Tùy Ý đứng tại chỗ vắt óc suy nghĩ. Khóe mắt thấy Lâu Lệ kiên nhẫn chờ mình, Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ, nhìn đường phố, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Một ngày tươi đẹp.
“Lâu Lê thì sao?” Lâm Tùy Ý hỏi ý kiến Lâu Lệ.
Lê, bình minh, đêm tối rút đi bình minh đến gần. Với giải mộng mà nói, bình minh là hy vọng, là sự nghỉ ngơi sau khi trải qua ban đêm gian nguy, là khởi đầu mới sau khi giấc mơ kết thúc.
Là kỳ vọng của Lâm Tùy Ý đối với Lâu Lệ.
Lâu Lê, Lâu Lê.
Tên này là Lâm Tùy Ý chọn, Lâu Lệ đương nhiên không có ý kiến.
Lâm Tùy Ý nói, “Không ý kiến thì đi thôi.”
Hai người đi vào đồn công an.
Nhưng khi đăng ký tên họ, Lâm Tùy Ý đột nhiên hối tiếc, vẫn nói, “Lâu Lệ.”
So với ‘Lâu Lê’, Lâm Tùy Ý thích ‘Lâu Lệ’ hơn. Bình minh tượng trưng hy vọng, nhưng bình minh có đến hay không, khi nào đến, không ai có thể khống chế bình minh, bị động nhận.
Nhưng ‘Lâu Lệ’ không phải, thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, bạch hạc cất giọng ca vàng hay không, đều đựa vào bạch hạc.
Lâm Tùy Ý không muốn Lâu Lệ trở thành vận mệnh bị động. Cậu muốn Lâu Lệ hót vang trước vận mệnh.
“Sao không đổi tên?” Nhận sổ hộ khẩu Lâu Lệ nhìn trang thông tin của mình, bé giương mắt, không rõ mà nhìn Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý cướp sổ hộ khẩu trong tay Lâu Lệ, nhìn hai chữ ‘Lâu Lệ’, trong lòng càng nặng mong đợi, ngoài miệng lại nói: “Anh thấy cái tên Lâu Lê như tên bé gái. Em là một thằng nhóc nặng nề, nào có đáng yêu như bé gái.”
Lâu Lệ cúi đầu: “À.”
Cũng được.
Lâu Lệ cất hộ khẩu, kế tiếp là học bạ và nhập học cho Lâu Lệ. Thủ tục thuận lợi nhanh chóng, chờ hơn mười ngày sau, nghỉ hè kết thúc tiểu học khai giảng, Lâu Lệ sẽ chính thức vào lớp 2.
Lâu Lệ chưa từng được đi học đàng hoàng, tuy rằng chắc chắn Lâu Lệ theo kịp bài vở, Lâm Tùy Ý không muốn Lâu Lệ sẽ bị coi khinh vì nhân thành thành tích… Cậu cho rằng đa số trẻ con không thích kết bạn với người kém hơn mình, ví dụ như cậu, câu không thích giao tiếp nhiều với người kém cỏi.
Cậu muốn Lâu Lệ giống trẻ con bình thường, ở trong trường học học tập, kết bạn.
Vì thế, Lâm Tùy Ý mời gia sư dạy kèm kiến thức Lâu Lệ chưa học.
Địa điểm học bù tại khách sạn. Ban đầu gia sư nghi ngờ mục đích của Lâm Tùy Ý, cũng may Lâm Tùy Ý có một khuôn mặt tuấn tú công đức viên mãn, không ai nghĩ cậu là người xấu.
Lâu Lệ học bù, Lâm Tùy Ý ngồi trên giường, ngồi mệt thì nằm, nằm mệt đổi thành tư thế kỳ cục khác.
Mỗi lần học bù kết thúc, Lâm Tùy Ý sẽ tiễn gia sư.
Chủ yếu là tò mò trình độ Lâu Lệ.
Nghe được gia sư nói Lâu Lệ không thành vấn đề, Lâm Tùy Ý mới nhếch môi cười.
Cậu coi như lý giải được tâm tình Nguyên Dĩ đối với mình. Cậu giỏi giang, Nguyên Dĩ cũng nở mày nở mặt.
Lâu Lệ tuy là đệ tử ngoài biên chế, cũng coi như nửa đệ tử. Lâu Lệ học hành không thành vấn đề, Lâm Tùy Ý cũng được thơm lây.
Cách khai giảng còn mười mấy ngày, Lâm Tùy Ý đi vòng vèo trở về Nguyên Thanh Quan một chuyến. Cậu hạ quyết định này chưa bẩm báo với Nguyên Dĩ.
Nguyên Dĩ mới vừa giải mộng yểm chi mộng, chịu ảnh hưởng cảm xúc chủ mộng, tinh thần không tốt lắm. Lâm Tùy Ý không dám nói nhiều, chỉ bảo đảm với Nguyên Dĩ, cậu quyết định muốn giúp Lâu Lệ, nhưng sẽ không sửa đổi vận mệnh Lâu Lệ, tình kiếp chắc chắn sẽ giải, nhưng phải đợi người nói cho cậu biết ai là cột chuông.
Cậu còn nói với Nguyên Dĩ, tuy rằng không thường xuyên ở Nguyên Thanh Quan, nhưng cậu vẫn là người Nguyên Thanh Quan, sẽ tiếp tục giải mộng hoặc tiêu tai.
Nguyên Dĩ lắc tay, biết Lâm Tùy Ý đã quyết định thì khó sửa đổi, chỉ thở dài nói: “Nguyên Ý à, con nghĩ quá đơn giản.”
Lâm Tùy Ý không muốn biện giải. Cậu đứng ở bậc thang nhìn Nguyên Dĩ, phía sau có một cây đào, phần lớn quả kết trên cây đã chín rục.
“Sư phụ, con sẽ gánh vác mọi hậu quả.”
Nguyên Dĩ phất tay không muốn nói, Lâm Tùy Ý chắp tay, xoay người rời đi.
Ông nhìn bóng dáng Lâm Tùy Ý. Một quả đào chín trên cây rụng xuống đất, thịt quả nát bét.
Rất nhiều thời điểm, Nguyên Dĩ nhớ lại ngày này. Cái ngày ông để Lâm Tùy Ý rời đi, lẽ ra ông nên…
Nên túm lấy Lâm Tùy Ý, nhõng nhẽo hay cứng rắn đều được, cho dù là kêu trời khóc đất cũng phải ngăn Lâm Tùy Ý lại.
Ông nên ngăn Lâm Tùy Ý lại.

Lâm Tùy Ý không giấu giếm hành tung, một số người tìm cậu giải mộng không đến Nguyên Thanh Quan, mà chịu khó chạy đến đây.
Trước khi Lâu Lệ khai giảng, Lâu Lệ nhìn thấy một khách đơn gõ cửa xin Lâm Tùy Ý giải mộng.
Một người đàn ông mặt chữ điền khoác tây trang giày da cùng tài xế riêng.
Hai người phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn từ rất xa tìm tới đây.
Lâu Lệ thu dọn sách vở trên bàn, bưng ly sứ màu trắng của khách sạn pha ba ly trà. Lâm Tùy Ý một ly, hai vị khách một người một ly.
Bản thân bé không có. Bé đứng bên người Lâm Tùy Ý, im lặng lắng nghe như đồng tử dưới tòa.
“Nguyên Ý đạo trưởng.”
Mặt chữ điền vừa vào cửa, thiếu chút nữa úp sấp mặt dưới chân Lâm Tùy Ý. Tài xế đỡ lấy mới miễn cưỡng ngồi trên ghế: “Xin ngài cứu mạng.”
Lâm Tùy Ý hỏi hắn: “Mơ thấy cái gì? Mơ được bao nhiêu ngày rồi?”
“Tôi mơ thấy tôi hái rất nhiều hoa cúc, tôi mang hoa về cắm ở trong nhà.” Mặt chữ điền sợ hãi trả lời: “Nằm mơ như vậy liên tục một tuần!”
“Mơ thấy hoa cúc. Mộng hoa cúc phần lớn là cát, cúc ngụ ý có gặt hái. Nằm mơ ngắm cúc, hái cúc, tặng hoặc nhận cúc đều có nghĩa tâm nguyện thành sự thật.” Lâm Tùy Ý lại hỏi: “Tuy nhiên muốn biết là cát mộng hay hung mộng cần xem màu sắc cụ thể của hoa cúc? Ngoài cái này ra, anh ở trong mơ còn làm gì nữa?”
Mặt chữ điền sắc mặt tím tái, run rẩy nhớ lại giấc mơ: “Tôi mơ thấy trong nhà của tôi bày đầy hoa cúc. Khắp nơi, đâu đâu cũng có, giống như… giống như linh đường, tôi ở giữa đống hoa đó…”
“Hoa cúc từ đâu ra?” Lâm Tùy Ý hỏi.
Mặt chữ điền ói: “Hình như là tôi ngắt hái được.” Bỗng nhớ tới cái gì, môi mặt chữ điền trắng nhợt, “Hoa cúc màu trắng…”
“Cúc trắng à.” Lâm Tùy Ý lẩm bẩm, cúi đầu uống một ngụm nước trà.
Mặt chữ điền phát hiện không ổn, “Nguyên Ý đạo trưởng, có phải… Có phải…”
Thằng nhóc Lâu Lệ pha trà pha không tệ lắm. Lâm Tùy Ý uống hết một hơi, giao cái ly cho Lâu Lệ. Lâu Lệ hiểu ý, rót đầy ly cho Lâm Tùy Ý.
Trong lúc trà được rót, Lâm Tùy Ý hỏi: “Ở trong mơ anh hái hoa cúc có kèm rễ cây hay chỉ có mỗi hoa.”
“Hình như… Có rễ cây, à không… Không có, không không không… Có… Không có…”
“Anh nói thẳng là anh ngắt hoa cúc đi.” Lâm Tùy Ý tiếp tục hỏi: “Hái hoa cúc ở chỗ nào?”
Mặt chữ điền không dám trả lời chậm, vội vàng nhớ lại: “Để tôi nghĩ… Hình như là… Bờ sông! Đúng, là ở bờ sông.”
“Khoảng cách từ sông đến nhà anh là bao nhiêu.”
“Xa! Tôi nhớ tôi lâu thật lâu, đi đến nỗi mệt mỏi.”
“Mệt?” Lâm Tùy Ý nhẩm một tiếng, cười rộ lên, nói với mặt chữ điền: “Đi bệnh viện kiểm tra toàn diện, sớm chữa trị có khi cứu được.”
Mặt chữ điền ngẩn ra, phản ứng lại liền không ngừng gật đầu: “Được được được, tôi đi liền.”
Lâm Tùy Ý: “Vậy không tiễn.”
Mặt chữ điền: “Vâng thưa ngài.”
Mặt chữ điền đi rồi, trên bàn nhiều một tờ chi phiếu. Lâm Tùy Ý cầm lấy xem con số.
“Lâu Lệ.” Lâm Tùy Ý kêu: “Em giải mộng này.”
Lâu Lệ nào giải được. Lâm Tùy Ý cầm chi phiếu gõ đầu bé: “Dở.”
Cậu công bố đáp án: “Mộng cúc vàng là cát, nhưng mộng cúc trắng thì không. Khách đơn mơ thấy cúc trắng không mang ngụ ý tốt, vả lại anh ta hái cúc trắng ở bờ sông rất xa, đi lại rất mệt. Hành tẩu mệt mỏi là điềm báo phổi có tật, không phải mắc bệnh thì là cái gì. Anh ta còn có thể cứu chữa cũng là vì con sông đó. Anh ta hái hoa cúc cạnh sông nhưng chưa dính nước, chữ ‘sông’ 河 không có ba giọt nước là chữ ‘có thể’ 可. Thêm việc trong mộng anh ta trước cười trước sau khóc, phản ánh ngược lại với hiện thực trước khóc sau cười. Không khó kết luận được rằng “bệnh nặng sẽ khỏi”.”
Lâu Lệ ghi nhớ lời này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.