Giải Mộng

Chương 93: Mộng xuân 10




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Phương Toa Toa chỉ phụ trách đưa Lâu Lệ đến bệnh viện làm kiểm tra, ba tuần nữa mới có kết quả xét nghiệm. Bà ta lo chờ kết quả, mấy chuyện khác mặc kệ hết.
Lâu Lệ đi về như thế nào, Lâu Lệ tiêm chất điều động tế bào tới buổi trưa ăn cái gì, và Lâu Lệ có bị muộn 10 giờ hay không đều không phải chuyện của bà ta.
Chờ cơ thể Lâu Lệ khỏe hơn, Lâm Tùy Ý xếp giày cho bé, hỏi: “Tự đeo giày được không?”
Ý là nếu Lâu Lệ còn khó chịu, cậu sẽ giúp Lâu Lệ đeo giày.
Lâu Lệ lắc đầu, nhanh chóng đeo giày.
Lâm Tùy Ý liếc mắt một cái. Hôm nay Lâu Lệ đeo đôi giày có đế giày phát sáng cậu đưa. Chắc là để gặp Lâm Tùy Ý, quần áo trên người cũng là bộ Lâm Tùy Ý tặng cho.
Chẳng qua trời đang mưa, đế giày thấm nước không thể phát sáng.
Siêu xe đậu ven đường bệnh viện chờ. Lâm Tùy Ý bảo Lâu Lệ lên xe, kêu tài xế đưa hai người bọn họ về khách sạn, rồi nhờ tài xế đi mua hộ hai bộ quần áo, một bộ cho cậu mặc, một bộ cho Lâu Lệ mặc.
Hai người đều bị ướt nước mưa.
Tới khách sạn, Lâm Tùy Ý bảo Lâu Lệ đi lấy khăn lông lau mình. Cậu ngồi ghế dựa, sắc mặt đen thui lấy ba đồng tiền, tính một quẻ về vụ Lâu Lệ hiến tủy.
Quẻ hung.
Nhưng bói toán mang theo cảm xúc cá nhân, Lâm Tùy Ý không bói ra các nội dung khác.
Bói toán cho người bên mình là kiêng kị. Bởi vì trong lòng có mong cầu đối với quẻ tượng, nên quẻ tượng sẽ khó chuẩn.
Lâm Tùy Ý không ném lại đồng tiền. Cậu không nói một lời mà nhìn ba đồng tiền trên bàn, trong lòng ẩn giấu không ít suy nghĩ.
Lâm Tùy Ý cho tới nay luôn tôn trọng thuận theo Thiên Đạo, sở dĩ xuống núi là vì không muốn Nguyên Dĩ nhúng tay mệnh mình, tự cậu giải quyết tình kiếp. Giải tình kiếp chính là làm trái Thiên Đạo, sau này tất có báo ứng. Trên người cậu có không ít công đức, có lẽ công đức và báo ứng sẽ bù trừ cho nhau,hóa giải kiếp nạn.
Cho nên cậu không thể cũng không nên nhúng tay vào vận mệnh Lâu Lệ, dù kết quả bói toán lần này là ‘hung’, dù Lâu Lệ rất có thể sẽ bỏ mạng. Đây là mệnh Lâu Lệ, lựa chọn tốt nhất là bàng quan. Nếu Lâu Lệ thật sự bởi vậy kết thúc cuộc đời, người không có, tình kiếp tự hóa giải, cậu khỏi cần dùng biện pháp giải duyên độ kiếp.
Sinh tử có mệnh phú quý tại thiên.
Đây là cách làm chính xác nhất, cũng là đáp án chính xác duy nhất. Lâm Tùy Ý rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Từ giờ phút này cậu nên giữ sự bàng quan, không cần tính thời gian thiên thời địa lợi nhân hoà tiếp theo, không cần giải duyên.
Lâu Lệ xảy ra chuyện, sẽ không còn tình kiếp.
“Lâm Tùy Ý.” Giọng Lâu Lệ từ nơi không xa bay tới: “Em xong rồi.”
Cùng với tiếng nước ào ào.
Lâm Tùy Ý vội vàng thu nỗi lòng, ngẩng đầu: “Không phải y tá nói em mới bị rút máu, không nên tắm rửa hả. Cẩn thận dính nước bị nhiễm trùng.”
“Em không dùng nước ấm.” Lâu Lệ giải thích: “Em lấy nước cho anh.”
Lâm Tùy Ý hơi giật mình.
Người cậu cũng ướt đẫm, nên đi tắm nước nóng.
Mưa to liên miên, nhiệt độ hạ thấp, Lâu Lệ xả nước ấm trước, hơi nước sẽ xua tan nhiệt độ thấp trong phòng tắm.
“Em lo cho mình đi.”
Lâm Tùy Ý đi vào phòng tắm, giao phó: “Lát nữa sẽ có người mang quần áo tới, em nhớ mở cửa.”
Lâu Lệ: “Nhớ rồi.”
Lâu Lệ chỉnh nhiệt độ nước vừa đủ. Lâm Tùy Ý bước vào bồn tắm, dòng nước chảy qua da thịt cậu.
Cửa phòng tắm được gõ nhẹ. mặt kính cửa phủ sương hiện bóng người nho nhỏ. Qua một tháng, Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ hình như cao lên một xíu.
Ngâm quá thoải mái, Lâm Tùy Ý không muốn rời nước, gân cổ lên: “Gì đấy?!”
Lâu Lệ đành phải gân cổ lên theo: “Quần áo đến rồi.”
Lâm Tùy Ý: “Để đó đi.”
Lâu Lệ: “Bọn họ hỏi hôm nay anh có về không?”
Lâm Tùy Ý vốn tính toán là, hôm nay lấy máu xong sẽ đi về. Hai tài xế nhìn ra Lâm Tùy Ý có việc bận, có về cùng ngày hay không khó mà nói.
Nếu là cách mấy ngày mới về, tài xế có thể chờ, nhưng nếu lâu hơn, bọn họ cũng có thể chờ, nhưng cần báo lại tình hình và sắp xếp lại chuyện cá nhân.
Lâm Tùy Ý ‘À’ một tiếng, lúc sau chỉ còn âm thanh nước va đập da thịt, không có đáp án từ tiếng nước ào ào.
Lâu Lệ hỏi: “Hôm nay anh về sao?”
Lâm Tùy Ý phục hồi tinh thần. Cậu tắt nước, nói: “Về.”
Bên ngoài mặt cửa thủy tinh, bóng người biến mất, chốc lát sau bóng người quay lại, khom lưng, đặt quần áo Lâm Tùy Ý trên ghế ở bên ngoài.
Tắm xong, Lâm Tùy Ý đổi quần áo đi ra, thấy Lâu Lệ cất quần áo ướt cất của mình vào trong túi.
Lâm Tùy Ý lau tóc: “Làm gì vậy?”
Lâu Lệ: “Ướt, cầm đi giặt.”
Lâm Tùy Ý: “Giặt làm gì?”
Lâu Lệ khó hiểu nhìn cậu, như thể cậu đang hỏi một câu rất ngu.
Quần áo ướt đương nhiên cần giặt, giặt sạch phơi khô là có thể mặc tiếp.
“Lát nữa anh đi về.” Lâm Tùy Ý cầm máy sấy tìm ổ điện cách xa Lâu Lệ: “Giặt cũng vô dụng, đợi về rồi nó thúi hoắc, vứt đi.”
“Có thể lần sau tới mặc mà.” Lâu Lệ nói.
Tay cắm dây điện vào ổ điện khựng lại. Lâu Lệ thấy, hỏi: “Anh không tính lấy máu lần thứ ba?”
“À, ừ.” Lâm Tùy Ý ậm ừ hai tiếng, nói: “Không lấy.”
Cậu vội vàng cắm máy sấy nối điện, tiếng gió nóng chiếm lĩnh bên tai, lảng tránh câu hỏi tiếp thep từ Lâu Lệ.
Nhưng Lâu Lệ không nói. Bé nhìn về phía tam đồng tiền trên bàn Lâm Tùy Ý chưa kịp cất.
Lại nhìn xem Lâm Tùy Ý vùi đầu sấy tóc.
Chờ Lâm Tùy Ý kết thúc, bé hỏi: “Anh là thần côn hả?”
Lâm Tùy Ý: “… không nói không ai nói em bị câm.”
Lâu Lệ câm miệng.
Lâm Tùy Ý ném máy sấy qua một bên, đứng lên nhặt từng đồng tiền trên bàn: “Cái này gọi là lục hào.”
Lâu Lệ ngơ ngác nhìn cậu.
Lâm Tùy Ý muốn giải thích cái gì đó, ví dụ như Lâu Lệ nói cậu là Bồ Tát.
“Anh, không phải Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.” Lâm Tùy Ý nói: “Anh là Thầy Giải Mộng.”
“Thầy Giải Mộng?”
“Con người nằm mơ, giấc mơ có trăm loại, chính mộng, ác mộng, tư mộng… và hung mộng.” Lâm Tùy Ý chậm rãi nói: “Thầy Giải Mộng có thể vạch trần bí mật giấc mơ, nhận biết điềm báo từ giấc mộng.”
Đáy mắt Lâu Lệ hiện mờ mịt và nghi hoặc, cuối cùng nhìn thẳng vào Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý thuận miệng: “Dạo này có nằm mơ không?”
Lâu Lệ gật đầu: “Có nằm mơ.”
Lâm Tùy Ý: “Mơ cái gì?”
Lâu Lệ nói: “Mơ thấy anh.”
Lâm Tùy Ý: “Mơ thấy anh? Anh ở trong mơ làm cái gì?”
Lâu Lệ nói: “Dẫn em đi ăn cơm.”
Lâm Tùy Ý không muốn tiếp tục đề tài này, hỏi: “Không còn mơ thấy gì khác?”
Lâu Lệ ngẫm nghĩ: “Có một lần mơ thấy con ngựa trắng.”
“Ồ, mơ thấy ngựa trắng à.” Lâm Tùy Ý hỏi cụ thể: “Trong mơ em cưỡi ngựa?”
Lâu Lệ hồi tưởng: “Không có cưới, nhưng có sờ một chút.”
“Sờ ngựa trắng?”
“Vâng.”
Lâm Tùy Ý dừng động tác thu thập, tóm lấy tay Lâu Lệ, “Đi theo anh.”
Lâu Lệ không biết Lâm Tùy Ý dẫn mình đi dâu, thắc mắc đi theo Lâm Tùy Ý rời khách sạn.
Trời còn đang mưa, vắng người đi đường, Lâm Tùy Ý lại dẫn Lâu Lệ đi xuyên qua con phố, cách khách sạn khoảng 4-500 mét tìm được một tiệm vé số.
Lâm Tùy Ý: “Ông chủ, lấy một tờ sổ số cào.”
Chủ tiệm vé số đứng lên hỏi: “Bao nhiêu?”
Lâm Tùy Ý: “Mười tệ đi.” Quay mặt nói Lâu Lệ: “Đưa tiền.”
Lâu Lệ lắc đầu: “Em không có tiền.”
“Xì.” Lâm Tùy Ý nhịn không được chọc trán Lâu Lệ, nói: “Keo thì nói là keo, quỷ hẹp hòi.”
Tuy là nói như vậy, Lâm Tùy Ý chủ động thanh toán tiền, quay đầu nói Lâu Lệ: “Anh cho em mượn tiền, nhớ nhé.”
Mua tờ sổ số cào, Lâm Tùy Ý ném cho Lâu Lệ, “Cào đi.”
Lâu Lệ không rõ nguyên do, được chủ tiệm hướng dẫn, bé cào vài cái.
Chủ tiệm nhìn: “Trúng.”
Lâu Lệ không biết mình trúng thưởng cái gì. Bé ngửa đầu nhìn Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý cong hai mắt đang cười, hiển nhiên Lâm Tùy Ý sớm biết bé sẽ trúng thưởng, mới dẫn bé dầm mưa đi tới đây.
Giải thưởng không lớn, 10 tệ trúng 50 tệ.
Chủ tiệm sảng khoái trả thưởng, đưa 50 tệ cho Lâu Lệ.
Hai người rời tiệm vé số, Lâu Lệ thắc mắc nói: “Anh biết sẽ trúng thưởng?”
Lâm Tùy Ý: “Biết.”
Lâu Lệ: “Vì sao?”
Lâm Tùy Ý cười: “Bởi vì anh vạch trần điềm báo trong giấc mơ của em.”
Mộng ngựa trắng, dự báo phát tài trúng giải thưởng lớn bất chính, chẳng qua Lâu Lệ số khổ, tiền trúng thưởng sẽ không cao.
Nói xong Lâm Tùy Ý chờ xem phản ứng của Lâu Lệ.
Sắp tới thời điểm vĩnh biệt, như mong muốn thấy được sùng bái trong mắt Lâu Lệ mà trước đây không có cơ hội làm khổng tước xòe đuôi.
Nhưng tâm cảnh bất đồng, Lâm Tùy Ý không thể vui nổi.
Mộng là Lâm Tùy Ý giải, tiền mua vé số là Lâm Tùy Ý cho, Lâu Lệ muốn đưa tiền trúng thưởng cho Lâm Tùy Ý.
“Là em nằm mơ, không cần cho anh.” Lâm Tùy Ý chỉ cần mười tệ cậu cho Lâu Lệ mượn.
Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ cầm 40 tệ còn dư, thúc giục: “Mau tiêu hết tiền.”
Lâu Lệ số khổ, tiền của phi nghĩa không nên giữ lâu.
Lâu Lệ nhìn 40 tệ còn thừa trong tay, thật ra bé cũng không định giữ tiết kiệm.
Một lát sau, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tùy Ý, nhỏ giọng nói: “Lâm Tùy Ý, em có thể mời anh ăn cơm không?”
Cuối cùng cũng biết Lâm Tùy Ý làm nghề gì, Lâu Lệ nói năng rất cẩn thận. Lâm Tùy Ý suy đoán, có lẽ Lâu Lệ cảm thấy mình không xứng, hoặc là Lâu Lệ lo lắng Lâm Tùy Ý không thích.
40 tệ có thể mời ăn được món gì ngon?
Lâm Tùy Ý nói: “Ăn cái gì?”
Lâu Lệ thử: “Ăn mì được không?”
Như cũ là quán mì đường Kim Hoa, vì là Lâu Lệ mời khách, Lâm Tùy Ý ngồi xuống ghế không hé răng, nâng cằm để người trả tiền chọn món.
Lâu Lệ hỏi cậu: “Anh muốn ăn món nào?”
Lâm Tùy Ý: “Đều được, em mời khách, anh không chọn.”
Lâu Lệ đối diện chủ quán nói: “Hai tô mì thịt bò.”
Bé nghĩ đến mỗi lần Lâm Tùy Ý đều gọi thêm một phần thịt bò, bổ sung: “Một tô thêm một phần thịt bò.”
Chủ quán mì nói được.
Lâu Lệ lại nói: “Tô thêm thịt bò cho thêm ớt cay.”
Hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Chủ quán mì: “38 tệ.”
Mì thịt bò một tô mười lăm tệ, thêm một phần thịt bò là tám tệ.
Còn thừa 2 tệ.
Lâu Lệ nói: “Thêm một chai nước khoáng.”
Nước khoáng 2 tệ, 40 tệ dùng sạch sẽ.
Trừ nước lèo, nước tự lấy.
Lâu Lệ cầm nước tới, đặt trước mặt Lâm Tùy Ý.
Nhìn nước, nhìn tô mì thịt bò thêm một phần thịt bò, Lâm Tùy Ý nghẹn một hơi trong lồng ngực.
Ôm tô mì, quấy không quấy, một đũa gắp rất nhiều mì nhét vào miệng, như muốn dùng miếng mì to đẩy trôi cơn nghẹn trong họng.
Lâm Tùy Ý một đũa gắp hết ớt cay.
Người thích ăn cay lại bị cay không chịu nổi, sặc đến mức tu ừng ực hơn nửa chai nước khoáng.
Chờ cậu giảm bớt vị cay trong miệng, ngẩng đầu lên, tô mì trước mặt Lâu Lệ không còn mấy sợi. Nghĩ mình phiền lòng vì việc này không nuốt trôi, Lâu Lệ lại không tim không phổi ăn mì, Lâm Tùy Ý đẩy tô tới trước mặt Lâu Lệ.
Lâu Lệ nhìn cậu: “Gì ạ?”
Lâm Tùy Ý kéo tô về: “Không.”
Lâu Lệ lại không tiếp tục ăn. Bé lớn sớm, sống trong gia đình không được yêu thương sớm học được cách suy đoán, Lâm Tùy Ý sao có thể không biết lý do bé làm thế.
Nói: “Hôm nay anh phải về.”
“Ừ.”
“Đang mưa.”
“Biết.”
“Buổi tối đi đường không an toàn.” Lâu Lệ nói.
Cho nên ăn sớm một chút, để buổi chiều ngày mưa nhân lúc trời còn sáng Lâm Tùy Ý đi về.
Lâm Tùy Ý mím môi không biế đáp lại thế nào, nghẹn nửa ngày nói: “Em chả giống mấy đứa trẻ con.”
Quá nặng nề, quá hiểu chuyện, cũng quá mức thông minh.
Thông minh quá ắt tổn thương.
Lâu Lệ nói: “Sau này anh sẽ không tới nữa?”
Còn nói trắng ra nữa.
Trẻ con như vậy đúng là khó ưa.
Đúng là về sau sẽ không tới nữa, Lâm Tùy Ý không nói thẳng được, hàm hồ: “Xem thế nào đã.”
Lâu Lệ nói: “Em có thể đưa anh một món quà không?”
Lâm Tùy Ý nhìn trên dưới bé: “Quà gì đấy.”
Lâu Lệ: “Anh chờ em một lát.”
Bé không cầm theo quà, xoay người rời quán mì vọt vào màn mưa như cái lồng pha lê, không bao lâu sau bé ướt sũng quay về, trên tay có thêm một cái hộp.
Là hộp chuyển phát nhanh tầm thường, không biết có phải Lâu Lệ lại lục thùng rác nhặt được hay không.
Lâm Tùy Ý muốn khui, Lâu Lệ vội vàng: “Hiện tại đừng mở.”
“Em tặng quà còn muốn quyết định thời gian xem quà hả?” Lâm Tùy Ý buồn cười, nhưng không tiếp tục khui hộp.
Ăn xong, xem như hoàn thành sự kiện cuối cùng ở chỗ này.
Lâm Tùy Ý dặn dò Lâu Lệ: “Phải lanh hơn.”
Người thông minh, nhưng không lanh, nếu đủ lanh thì đâu đến mức không ăn được cơm?
Lâu Lệ nói biết rồi, sau đó xua tay thúc giục: “Hẹn gặp lại.”
Lâm Tùy Ý: “Hẹn gặp lại.”
Xe ngừng ngoài quán mì, Lâm Tùy Ý lên xe, cửa xe đóng lại, cậu quay mặt xem Lâu Lệ ngoài xe. Cửa sổ xe bị mưa hắt ướt đầm đìa, không thấy rõ khuôn mặt Lâu Lệ, nhưng mặt bé hướng phía xe, đang nhìn theo Lâm Tùy Ý rời đi.
Tài xế đợi một lát, hỏi: “Đạo trưởng, có thể đi chứ?”
Lâm Tùy Ý: “Đi thôi.”
Tiếng động cơ giấu trong tiếng mưa rơi, xe khởi động, nhanh chóng vứt đường Kim Hoa phía sau, và cả Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, lấy hộp quà bên cạnh mở ra.
Sắc mặt cậu trầm xuồng.
Chẳng phải quà cáp gì hết, là phong thư giấy dầu tháng trước trước khi cậu lên xe lửa rời đi đã đưa cho Lâu Lệ.
Phong thư nằm im trong hộp giấy, so với trước đây còn cũ kỹ hơn. Lâm Tùy Ý cầm lấy phong thư, nhìn nét bút đứt gãy trên phong thư… Có vẻ cây bút sắp hết mực.
Cảm ơn Bồ Tát dắt em đi ăn.
Bốn chữ ‘Cảm ơn Bồ Tát’ có rất nhiều nét bút, phần lớn trẻ con không thể viết, Lâu Lệ lại viết được đủ nét.
Lâm Tùy Ý mở phong thư, bên trong còn nguyên tiền, đếm thử, 1 vạn 2 ngàn 300 tệ.
Cục nghẹn ở lồng ngực lại xuất hiện, Lâm Tùy Ý đếm lại tiền.
1 vạn 2 ngàn 300 tệ, Lâu Lệ không đụng một tờ, mỗi một tờ tiền đều thẳng thớm, được xếp chồng bên nhau.
‘Bồ Tát cứu người với cực khổ’
‘Anh là Bồ Tát ’
Bởi vì anh dắt em đi ăn cơm, cứu em khỏi cực khổ.
Anh cứu đói em, sao dám lấy tiền tài.
Cục nghẹn càng ngày càng to. Lâu Lệ trả lại 1 vạn 2 ngàn 300 tệ cho cậu, nói là quà tặng vì sợ cậu không nhận. Cũng như Lâm Tùy Ý nói với Lâu Lệ đó là tiền chạy vặt, cho Lâu Lệ một cơ hội danh chính ngôn thuận lấy tiền.
Nói thật, Lâm Tùy Ý gặp qua quá nhiều người, muôn hình muôn vẻ, chúng sinh trăm hình thái, bọn họ có vận mệnh như thế nào, Thiên Đạo đã soạn ra sẵn. Những người này thuận theo thiên mệnh.
Nhưng giây phút này Lâm Tùy Ý bỗng nhiên cảm thấy, aizzz, đứa bé Lâu Lệ này, số phận nó không nên khổ đến vậy.
Cậu nhắm mắt lại, lẳng lặng suy nghĩ, chậm rãi suy nghĩ.
Nghĩ thông suốt, nghĩ kỹ rồi, Lâm Tùy Ý nặng trĩu nói: “Phiền anh đưa tôi quay lại.”
Vận mệnh Thiên Đạo là thứ Lâm Tùy Ý không thể hiểu thấu đáo.
Mệnh cậu có kiếp nạn, tới bây giờ, kiếp chưa hóa giải, lại quen biét Lâu Lệ, nói từ góc độ nào đó, không phải là vận mệnh Thiên Đạo định trước hay sao.
Cậu có thiên phú tốt, thành danh cực sớm, thiếu niên tùy hứng.
Những hung thần tra tấn chủ mộng, Lâm Tùy Ý có khi nào sợ chưa.
Giấc mơ hung hiểm vạn phần, hơi vô ý liền táng thân trong mộng người khác, Lâm Tùy Ý có khi nào sợ chưa.
Không thể giải mộng yểm chi mộng, bao nhiêu người chùn bước, Lâm Tùy Ý có khi nào sợ chưa.
Một tình kiếp, cậu lại rụt đầu như rùa đen chờ Lâu Lệ chết để trừ khử.
Mất mặt đến tận nhà bà ngoại.
Giải tình kiếp thôi mà, có cái gì khó, chả lẽ còn khó hơn mộng yểm chi mộng?
Cứu một người nếu không thể cứu một đời, vậy khỏi cần cứu nhất thời. Lâm Tùy Ý nghĩ, cứu một đời Lâu Lệ có cái gì khó? Cùng lắm là dắt Lâu Lệ đi ăn ngày ba bữa cơm, chả lẽ còn khó hơn mộng đại hung?
Cậu xoay người trở lại.
Thiên Đạo không thể trái, nhưng ai nói được rõ ràng, việc cậu đang làm là trái ngược Thiên Đạo, hay là thuận theo Thiên Đạo.
Dù có nghịch thiên mệnh thì thế nào, cậu làm việc tùy tâm sở dục, tất nhiên sẽ không nhút nhát.
Khi ô tô chở Lâm Tùy Ý quay về đường Kim Hoa, Lâu Lệ còn đứng tại chỗ ngơ ngác. Không biết bé suy nghĩ cái gì, ngay cả Lâm Tùy Ý xuất hiện trước mặt cũng không phản ứng lại.
Lâm Tùy Ý chọc đầu Lâu Lệ, chán nản: “Bồ Tát của em đã trở lại, phản ứng kiểu gì đấy?”
Lâu Lệ như đã phản ứn lại giống như còn sững sờ, cực lực ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tùy Ý, “Anh quên đồ hả?”
Lâm Tùy Ý hừ hừ: “Không.”
Tầm mắt Lâu Lệ vẫn hướng cậu, chút thắc mắc kèm rất nhiều cẩn thận: “Là sao?”
Lâm Tùy Ý lắc lắc cây dù trong tay, bung ra: “Tính ở lại đây.”
Thoáng chốc, Lâu Lệ không dám lên tiếng.
Lâm Tùy Ý giơ dù che đỉnh đầu hai người, ô tô không còn Lâm Tùy Ý nổ máy rời đi.
Lúc lâu sau, Lâu Lệ hỏi: “Anh không đi nữa? Cũng không đi học?”
“Ở lại đây luôn thì nhiều cái phiền lắm.” Lâm Tùy Ý đáp bâng quơ: “Chỉ thay đổi quyết định đi về luôn thôi. Anh sẽ đi nhưng vẫn sẽ quay lại.”
Lâu Lệ nắm chặt góc áo của mình, vắt được một giọt nước rơi xuống chân mình.
“Vì sao không đi luôn?”
“Đừng hỏi.” Lâm Tùy Ý đắc ý dào dạt: “Anh thích làm cái gì thì làm cái đó, ai cũng không quản được.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.