Giải Mộng

Chương 70: Thai mộng 3




Lý Dịch nhìn về phía Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý, hỏi: “Tiền bối, hai người tính như thế nào?”
Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý được chủ mộng gửi gắm, biết tình huống trước khi vào mộng. Ba người bọn họ vào nhầm thai mộng, thai mộng khác hung mộng, bọn họ cần phối hợp Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý, như vậy mới có thể giúp thai phụ chọn chính xác thai nhi.
Nhưng Lâm Tùy Ý biết rất ít về thai mộng. Cậu chỉ biết đây là một giấc mơ không quá khó khăn, Tà Ám lẩn trốn trong mộng, còn lại không biết gì hết. Không biết thai nhi và Tà Ám sẽ sử dụng hình dạng điềm lành nào xuất hiện trong mộng, càng không biết thai phụ lựa chọn là có ý gì.
Cậu chỉ có thể lý giải dựa theo mặt chữ. Thai phụ sẽ đưa ra lựa chọn giữa thai nhi và Tà Ám
Nhưng nếu lấy lựa chọn thai phụ làm quyết định, thai phụ chắc chắn sẽ chọn thai nhi, ai mà muốn chọn sinh hạ Tà Ám. Lâm Tùy Ý suy nghĩ, có lẽ là thai phụ không thể phân biệt thai nhi và Tà Ám. Nhưng chưa được Lâu Lệ khẳng định, Lâm Tùy Ý không dám xác định.
Lâu Lệ biết rõ Lâm Tùy Ý bị thiếu hụt kiến thức thai mộng. Anh gác lại vấn đề Lý Dịch, nhìn về phía Lâm Tùy Ý: “Tôi đã nói với cậu, thai mộng là liên hệ sớm nhất giữa thai nhi và người mẹ.”
Lâm Tùy Ý gật đầu, cậu nhớ Lâu Lệ từng nói câu này.
Lâu Lệ: “Vốn dĩ trong mộng chỉ có thai nhi và người mẹ, lựa chọn chỉ một.”
Lâm Tùy Ý đã hiểu. Như cậu phỏng đoán, sau khi bà lão vào mộng, người mẹ sẽ có hai lựa chọn thai nhi và Tà Ám. Người mẹ có thể chọn sai Tà Ám, cũng có khả năng chọn thai nhi, hai lựa chọn đều có xác suất 50%. Nếu Tà Ám giết thai nhi, thai phụ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn Tà Ám.
Lâu Lệ nhìn biểu cảm Lâm Tùy Ý, nói: “Tôi còn nói với cậu, tin tưởng phán đoán bản thân.”
Từ biểu cảm Lâm Tùy Ý anh nhìn ra suy đoán trước đó của cậu. Lâm Tùy Ý gãi đầu, hỏi: “Lâu tiên… Tiền bối.” Hơi dừng lại, Lâm Tùy Ý kéo thẳng đầu lưỡi mình: “Thai phụ lựa chọn?”

Lâu Lệ nói: “Trong mộng thai sẽ có cửa.”
Lâm Tùy Ý: “Cửa?”
Liễu Kiệt chờ không nổi Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ một hỏi một đáp, nói: “Tại sao cái này cũng không biết? Trong thai mộng sẽ có cửa. Khi thai phụ và thai nhi tiếp xúc nhiều, thai nhi sẽ cho thai phụ một chiếc chìa khóa, thai phụ nhận chìa khóa là có thể mở cửa. Cửa được mở, thai phụ đi vào sẽ tỉnh lại.”
Lâu Lệ ngước mắt nhìn về phía Liễu Kiệt. Liễu Kiệt còn muốn nói tiếp, chạm phải ánh mắt lạnh băng Lâu Lệ, hắn cứng người, bỗng nhiên không dám nói nhiều.
Liễu Nhân ghét bỏ kéo Liễu Kiệt ra sau: “Em biết nhiều nhất, em giỏi nhất!”
Lý Dịch xin lỗi: “Ngại quá, đứa nhỏ này đang vào kỳ phản nghịch.”
Lâm Tùy Ý kéo khóe miệng: “Không có gì, đúng là tôi không biết.”
Lý Dịch nói: “Rèn luyện cần học nhiều còn gì? Không biết là bình thường, từ không biết tới biết rồi đến thuần thục cần quá trình chậm rãi trưởng thành.” Nói xong nhéo cánh tay Liễu Kiệt: “Xin lỗi tiền bối.”
Liễu Kiệt có chút không tình nguyện, lẩm bẩm: Đều là rèn luyện, đâu có tính là tiền bối.
Liễu Nhân thay hắn xin lỗi: “Xin lỗi tiền bối, EQ em tôi không cao.”
Lâm Tùy Ý không bắt bẻ cùng vị thành niên,vội nói: “Không sao không sao.”
Lâu Lệ rời mắt khỏi Liễu Kiệt, vừa định tiếp tục giảng cho Lâm Tùy, Lâm Tùy Ý giành nói trướ: “Lâu tiền bối, tôi hiểu rồi. Muốn biết Tà Ám có muốn tu hú chiếm tổ hay không, chỉ cần xem thai mộng có hai cánh cửa hay không.”
Cậu vừa mới quét mắt nhìn quanh một lượt cảnh trong thai mộng, không thấy cái gì giống cửa. Lâm Tùy Ý nghĩ: “Chắc là cửa không dễ tìm, ít nhất là không ở vị trí dễ thấy.”
Lý Dịch nói từ đáy lòng: “Rất lợi hại, đúng là vậy.”
Lâm Tùy Ý vội đáp: “Quá khách khí.”
Lý Dịch đã biết thông tin về Vương Đình Đình, đề nghị: “Thế thì chúng ta cho làm hai đường đi?”
Lâm Tùy Ý gật đầu. Cậu biết Lâu Lệ không thích nhiều người đồng hành, huống chi trong ba người còn có một thằng nhóc trẻ trâu.

Lý Dịch phân chia khu vực: “Chúng ta vừa khéo ở giữa đường. Chúng tôi sẽ tìm cửa ở nửa khu trên, nửa khu dưới giao cho hai người nhé.”
Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ, Lâu Lệ không tỏ biểu cảm, nói cách khác anh không có ý kiến gì về việc chia khu vực. Vì thế Lâm Tùy Ý gật đầu đồng ý: “Được.”
Lý Dịch mang theo hai chị em Liễu Kiệt Liễu Nhân đi hướng đầu đường Kim Hoa. Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ tìm cửa ở khu vực nửa sau đường Kim Hoa, vừa lúc cửa hàng 108 và quầy bán quà vặt của bác Vương nằm trong phạm vi tìm kiếm.
Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh, cửa sẽ tỷ lệ cao xuất hiện ở cửa hàng 108 hoặc quầy bán quà vặt chăng?”
Cửa hàng 108 là nơi bà lão cư trú hồi còn sống, quầy bán quà vặt là nơi Vương Đình Đình từng sống hồi thơ ấu.
Có lẽ là quen nghe ‘Lâu tiên sinh, so với ‘Lâu tiền bối’ thoải mái hơn một chút, khuôn mặt Lâu Lệ không còn quá lãnh đạm: “Có thể đi xem.”
Hai người tới cuối đường.
Trên đường đi, Lâm Tùy Ý thỉnh thoảng nhìn trái phải hai bên đường Kim Hoa. Cậu nói: “Lâu tiên sinh, đây chắc là đường Kim Hoa mười năm trước.”
Mười năm trước là thời kỳ đường Kim Hoa vừa mới được trùng kiến. Lâu Lệ mới vừa chuyển đến đường Kim Hoa được mấy tháng, nên cậu giới thiệu với Lâu Lệ.
Lâu Lệ đáp: “Ừm.”
Âm ‘Ừm’ thường là từ kết thúc đề tài. Lâm Tùy Ý không biết nói tiếp cái gì. Cậu quay đầu đi,tiếp tục xem cảnh sắc bên đường.
“Tùy Ý.” Bên cạnh Lâu Lệ mở miệng.
Lâm Tùy Ý dừng một chút, lần này chắc chắn mình không nghe lầm. Cậu điều chỉnh nét mặt, quay đầu: “Lâu tiên sinh?”

“Biết cửa trông như thế nào không?” Lâu Lệ hỏi.
Lâm Tùy Ý lắc đầu, cậu chỉ có thể suy đoán cửa không dễ tìm, nhưng hình dạng cụ thể là gì cậu không biết. Trên đường đi Lâm Tùy Ý nhìn thấy rất nhiều cửa, mỗi cửa hàng đều có một cửa cuốn. Các cửa hàng đang trang hoàng đóng ván gỗ chắn mặt tiền, có chừa ít diện tích làm lối đi công nhân ra vào.
Lâu Lệ nói: “Không biết còn không hỏi.”
“…” Lâm Tùy Ý nhận ra Lâu Lệ không được vui, cho nên không nhiều lời. Nhưng cậu khẳng định không thể đáp như vậy, bèn nói: “Tìm được cửa, Lâu tiên sinh tự nhiên sẽ nói cho biết nó là ‘cửa’.”
Lâu Lệ lại ‘ừm’ một tiếng, đề tài lại bị đóng băng.
Lâu Lệ nghe ra ngoài lời Lâm Tùy Ý đang đợi mình chủ động nói, nhưng Lâu Lệ lại đang đợi Lâm Tùy Ý chủ động hỏi.
Hai người đều đang đợi đối phương chủ động, kết quả là cả hai đều trầm mặc.
Đường Kim Hoa không dài, Lâm Tùy Ý đi từ quán ăn Tùy Ý đầu đường đến cửa hàng 108 chỉ tốn hơn mười phút, hiện tại bọn họ đi từ giữa đường đến cuối đường tốn vài phút, tầm nhìn liền xuất hiện cửa hàng 108 mười năm trước.
Lúc này cửa hàng 108 không treo rèm dày nặng, không khác gì các cửa hàng khác. Cửa cuốn kéo xuống, đóng kín.
Quầy bán quà vặt cách vách đang được trang hoàng đơn giản. Lâm Tùy Ý nhìn thấy Vương Đình Đình trong mộng đang bận rộn ở quầy bán quà vặt. Trừ hai công nhân trang trí, còn có bác Vương trẻ hơn mười tuổi và chủ mộng Vương Đình Đình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.