Giải Mộng

Chương 7: Chương 7




Trong lúc Lâm Tùy Ý đánh giá sáu người, sáu người này cũng phát hiện bọn họ.
Bọn họ đều nhìn về phía Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ, nhưng chủ yếu dính mắt trên người Lâu Lệ… Cách ăn mặc chứng minh thân phận của anh.
Bọn họ đánh giá xong xuôi Lâu Lệ mới đưa mắt nhìn Lâm Tùy Ý, ánh mắt ít nhiều có chút khó hiểu.
Lâm Tùy Ý đoán được nguyên nhân bọn họ khó hiểu.
Lâu Lệ vừa thấy liền biết là Thầy Giải Mộng chính thống, quanh người anh tỏa hơi thở tự nhiên thong dong. Đây là khí chất của người có thực lực và giàu kinh nghiệm, một Thầy Giải Mộng nhỏ bé mới vào nghề tuyệt đối không thể với tới.
Bậc Thầy Giải Mộng đi vào giấc mộng chỉ có một khả năng, đó là tìm hung thần giải mộng, được người ta gửi gắm nhờ vả xu cát tị hung. Nhưng kỳ quái ở chỗ, Thầy Giải Mộng như vậy lại mang theo một Mồi.
*Xu cát tị hung: Cải thiện vận mệnh
Lâu Lệ không thích bị người lạ nhìn thẳng, Lâm Tùy Ý thấy đáy mắt anh ngưng tụ một tầng băng sương. Nhưng sáu người ở cửa thôn chả có mắt nhìn, thế mà có hai người còn đi tới gần họ.
Ánh mắt Lâu Lệ càng ngày càng lạnh. Trong lúc Lâm Tùy Ý đang suy tư nên làm gì bây giờ, tầm nhìn bị một dáng người cao dài thon gầy che khuất.
Lâu Lệ tiến lên một bước, Lâm Tùy Ý không biết Lâu Lệ cố ý hay vô tình, tóm lại anh chắn trước mặt Lâm Tùy Ý, ngăn cách những ánh mắt đánh giá Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý không dám từ phía sau Lâu Lệ nhảy ra. Cậu ngẩng đầu chỉ có thể thấy tóc dài của Lâu Lệ, chợt phát hiện Lâu Lệ gầy hơn người thường, nhưng so với cậu cao hơn không ít.
Lâm Tùy Ý cao 1m82. Cậu áng chừng Lâu Lệ cao khoảng 1m88.
“Tiên sinh Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Hai người đi tới chắp tay làm lễ chào Đạo gia với Lâu Lệ, nhưng Lâu Lệ không đáp lễ, thậm chí không nói một lời, chỉ lạnh lùng mà nhìn bọn họ.
Advertisement
*Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn = Chúc bạn được Thiên Tôn bảo hộ ban phúc báo: Một câu chúc phúc của Đạo giáo. Xem thêm.
Trên mặt hai người hiện chút xấu hổ, một người nói: “Hậu bối là Liễu Châu Thanh Huyền Quan, vào mộng này rèn luyện. Xin hỏi tiên sinh là…”
Lâu Lệ mất kiên nhẫn ngắt lời: “Ứng Triều Hà.”
Hai người sửng sốt, phản ứng lại thì vội nói lời cảm tạ.
Lâu Lệ nghiêng đầu nói với Lâm Tùy Ý: “Đi.”
“À dạ.” Lâm Tùy Ý chạy chậm đuổi theo.
Hai người vượt qua đám người đứng ven đường, Lâu Lệ không thèm cho họ một ánh mắt.

Bởi vì cách khá xa những người này, Lâm Tùy Ý không nhìn những người này, thành thật đi theo Lâu Lệ tới thôn trang.
Sau khi hai người đi đường một lát, ném mấy người này ra phía sau xa lắc, Lâu Lệ bỗng nói: “Muốn hỏi thì hỏi.”
Lâm Tùy Ý mất tự nhiên khụ khụ. Quả nhiên cậu không thể giấu nổi thắc mắc của mình.
Liền hỏi: “Lâu tiên sinh, vì sao nói cho bọn họ?”
“Người rèn luyện không biết chủ mộng là ai. “Lâu Lệ đáp: “Nếu bọn họ tìm chính chủ sẽ chọc phải phiền phức.”
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Ồ.”
“Sau khi vào thôn, suy nghĩ cái gì thì nói thẳng, có vấn đề gì cũng hỏi luôn.” Lâu Lệ dừng lại, nhìn Lâm Tùy Ý: “Tôi dạy cậu cách giải mộng, nhưng không cam đoan cậu có thể sống sót ra ngoài.”
Lâm Tùy Ý lại gật đầu: “Lâu tiên sinh, tôi biết rồi.”
Vì biểu đạt mình thật sự ghi tạc lời Lâu Lệ trong lòng, Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh, Ứng Triều Hà ở trong thôn hả?”
Đây là một câu hỏi vô nghĩa. Mộng cảnh gồm một con đường một thôn trang và núi cao sau thôn trang, trên đường không thấy Ứng Triều Hà, Ứng Triều Hà chắc chắn ở trong thôn trang.
Lâu Lệ nói: “Cũng có thể ở trong núi.”
Lâm Tùy Ý thụ sủng nhược kinh, không ngờ Lâu Lệ trả lời cả câu hỏi vô nghĩa. Cậu vội gật đầu: “Đã biết.”
Lâu Lệ lúc này đi tiếp hướng vào thôn trang, Lâm Tùy Ý dừng tại chỗ hai giây, đầu tiên cậu nhìn bóng lưng Lâu Lệ, sau đó nhìn thôn trang trước mắt.
Chỉ đơn giản nhìn vẻ ngoài, Lâm Tùy Ý không thấy thôn trang có gì khác thường, rất yên tĩnh.
Nhưng cũng có khả năng là do cậu ăn quá nhiều.
Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ đi vào thôn trang, trong lòng căng chặt.
Nhập mộng chính thức bắt đầu rồi.
Thôn trang không có gì khác thường, chi tiết trong mộng rất thật. Lâm Tùy Ý còn thấy rất nhiều nhà buộc chó trông cửa, những con chó nhìn thấy người lạ đều cảnh giác hướng bọn họ sủa như điên.
Cậu hơi sợ chó, vội chạy theo Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, Lâu tiên sinh…”
Lâu Lệ dừng lại xoay người nhìn cậu, Lâm Tùy Ý nhỏ giọng nói: “Trước khi vào mộng tôi có đọc ít sách.”

Lâu Lệ chờ cậu nói tiếp, Lâm Tùy Ý nói: “Trong sách Giải Mã Giấc Mơ nói rằng, mơ chó sủa đại biểu chủ mộng có họa loạn việc. Mơ chó đen đại biểu Quy thần chi dịch dã, vong nhân chi sử dã, thủy trung chi hỏa dã.”
Lâm Tùy Ý không hiểu ‘Quy thần chi dịch, vong nhân chi sử, thủy trung chi hỏa’ có nghĩa là gì, nhưng trực giác bảo là không tốt.
Cậu nhìn mấy con chó đen sủa như điên, hỏi Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, chó đen này có phải hung thần không?”
Chó đen sủa như điên, răng nanh sắc bén dính nước miếng, nhìn không cát lợi tí nào.
Lúc này bọn họ đang đứng trước sân một hộ nhà dân. Nhà này nuôi vài con chó đen. Trong mắt chó đen không có xấu đẹp, Lâu Lệ đẹp trai tỏa sáng không có đất dụng võ, mấy con chó dữ hướng về phía bọn họ nhe răng trợn mắt, dây thừng buộc chúng bó bị kéo đến mức thẳng tưng. Chất lượng dây thừng có vẻ không tốt lắm, khiến người ta có ảo giác kh ủng bố giây tiếp theo sẽ bị chó điên giật đứt, nhảy xổ ra khỏi lồ ng.
Lâm Tùy Ý tìm cảm giác an toàn, xích lại gần Lâu Lệ. Lâu Lệ chú ý tới động tác của cậu, anh lui về phía sau cách Lâm Tùy Ý một khoảng.
Thấy ngón tay Lâu Lệ cuộn lại, Lâm Tùy Ý mới nhớ Thầy Giải Mộng trước mặt là kiểu Người sống chớ gần.
Cậu xấu hổ muốn xin lỗi, Lâu Lệ lại không so đo cậu mạo phạm, mở miệng nói: “Có phải hung thần hay không phải xem chó đen có giết người hay không. Chó đen giết người chính là hung thần. Xác định hung thần, lại căn cứ phương thức chó đen giết người… Cắn đứt đầu, xé bụng hoặc cách khác để giải mộng.”
Nói xong lời này, Lâu Lệ hỏi cậu: “Sợ chó?”
Lâm Tùy Ý cứng đờ gật đầu.
Lâu Lệ liếc cậu một cái, hỏi: “Tại sao?”
Lâm Tùy Ý ngơ ngơ “hả” một tiếng. Cậu không hiểu vì sao Lâu Lệ hỏi như vậy, sợ cái gì có đôi khi giống như dị ứng một món ăn thiên nhiên, là thói quen trời sinh.
Chắc là do chữ “Hả” không được tôn trọng người nghe, Lâu Lệ nhíu mi.
Lâm Tùy Ý đang muốn xin lỗi, một loạt tiếng bước chân ngắt lời cậu.
Ngay khi câu chuyện bị cắt đứt, Lâm Tùy Ý nghe thấy Lâu Lệ lạnh giọng nói: “Không có gì.”
Lâm Tùy Ý không kịp phát hiện lời Lâu Lệ sai sai chỗ nào, tiếng bước chân đã tới gần bọn họ.
Người tới không phải sáu người gặp ở cửa thôn, mà là chủ căn nhà này.
Đây là người trong mộng, không phải người sống.
Lâm Tùy Ý vô thức nín thở không dám hô hấp. Chủ nhân nhìn Lâm Tùy Ý kỳ quái, rồi phòng bị liếc Lâu Lệ một cái, cảnh giác cao độ: “Mấy người đang làm gì? Đứng ở cửa nhà tôi muốn làm cái gì!”
Lâm Tùy Ý nghẹn thở không dám nói lời nào, lúc chủ nhà đi ra hỏi chuyện, tay dắt theo một con chó đen. Chó đen chủ nhà dắt theo đỡ hơn một chút, nhưng vẫn hướng bọn họ thấp giọng gừ gừ.

Lâm Tùy Ý căng thẳng cả người.
Lâu Lệ thấp giọng nói: “Lui ra phía sau.”
Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn anh, vội lui về phía sau, tránh xa con chó.
Cách xa con chó một chút, Lâm Tùy Ý mới giảm bớt một ít sợ hãi. Chủ nhà không phải chủ mộng Ứng Triều Hà, nói cách khác, người hỏi chuyện không phải ‘mộng’, sẽ không phát hiện bọn họ là người sống, cậu có thể hít thở.
Lâm Tùy Ý hít mấy hơi to, trong khi hô hấp, cậu nghe thấy Lâu Lệ hỏi ông già dắt chó: “Chúng tôi tới núi vẽ thực vật, thiết bị dẫn đường bị hỏng nên lạc đường.”
Ánh mắt phòng bị của ông không giảm bớt, chủ yếu là vì cách ăn mặc của Lâu Lệ không giống sinh viên mỹ thuật.
Cho đến khi Lâu Lệ lấy ra một chồng tiền. Lâu Lệ nói: “Trời sắp tối rồi, chúng tôi không thể quay về ngay.”
Ông già nhìn tiền trong tay Lâu Lệ, thấy tiền sáng mắt mà nói: “Nhà tôi có phòng trống, hai cậu không ngại thỉ có thể ở nhà tôi một đêm.”
Lâu Lệ: “Hai phòng.”
Ông già: “… Được.”
Ánh mắt Lâu Lệ dời xuống, nhìn con chó bên chân ông già: “Xích chó cách xa tôi một chút.”
Ông già: “Được.”
Ông già xoay người trở về, chờ ông già nhốt chó vào sau nhà, Lâm Tùy Ý mới dám đi theo.
Cậu theo Lâu Lệ đi vào sân nhà không còn chó. Ông già nhốt chó xong ôm chăn đệm hai giường, nói với bọn họ: “Đi theo tôi.”
Đây không phải khách sạn, có hai căn phòng, nhưng không liền kề bên nhau.
Một căn dựa vào cửa, một căn dựa vào núi.
Phòng cạnh cửa sạch hơn một chút, phòng còn lại ông già vốn dùng chứa đồ linh tinh.
Lâm Tùy Ý tự giác nhường phòng sạch sẽ hơn cho Lâu Lệ, cậu ở phòng chất đồ mới vừa được dọn.
Lâu Lệ cũng không khách khí với cậu.
Ông già hỏi: “Hai cậu ăn cơm chưa? Nếu không ngại, tôi…”
Lâu Lệ: “Được.”
Vì thế Lâm Tùy Ý theo Lâu Lệ đi ăn ké.
Điều kiện trong thôn gian khổ, không có bàn nước chảy lịch sự tao nhã, chỉ có một cái bàn nứt tùng lung mặt bàn dính dơ, cùng vài băng ghế nhỏ ở tứ phía.

Vóc dáng Lâm Tùy Ý ngồi băng ghế nhỏ hơi bị khó chịu. Cậu nhìn Lâu Lệ, Lâu Lệ cao hơn cậu chắc là càng không thoải mái.
Lâu Lệ ngồi đoan chính, phát giác Lâm Tùy Ý nhìn mình, cũng nhìn lại cậu.
Lâm Tùy Ý vội nâng bát cơm trước mặt, húp hai miếng cháo.
Lâu Lệ vốn không thích ăn cơm, cháo nơi này không biết bỏ thêm rau dại gì, gạo bị rau dại nhuộm thành màu xanh lục khó nuốt.
Lâu Lệ không cầm bát cháo, anh trò chuyện cùng ông già vài câu, mỗi câu nghe như vô tình thật ra đều có mục đích.
Ông già không nhận ra, nhanh chóng bị Lâu Lệ dụ nói.
Ông già nói nơi này là thôn Lân Hà, cách thành thị rất xa, nhưng mỗi tháng đều có người tới thôn. Đây không phải lần đầu tiên ông già thu lưu người thành phố, những người đó cũng không phải tới vẽ thực vật.
Lâu Lệ hỏi: “Phụ cận có khu phong cảnh?”
Ông già nói không có.
Lâm Tùy Ý ngồi một bên nghe, rất bội phục cách hỏi chuyện của Lâu Lệ.
Ví dụ như khu phong cảnh giúp bọn họ biết được không ít thông tin.
Thôn Lân Hà xa xôi lại không có phong cảnh, vậy mục đích người thành phố chạy tới thôn Lân Hà là gì?
Nói cách khác người thành phố Ứng Triều Hà tới thôn Lân Hà làm cái gì? Lâu Lê từng nói với Lâm Tùy Ý, trong mộng sẽ xuất hiện người xa lạ, nhưng sẽ không xuất hiện sự vật xa lạ, bởi vì con người không thể tưởng tượng ra thứ chưa từng nghe thấy.
Một người chưa bao giờ đến New York mơ thấy quảng trường thời đại, chỉ có giải thích là vì người này từng thấy quảng trường thời đại trên internet hoặc phương tiện khác.
Nhưng nếu một người không biết New York là cái gì, quảng trường thời đại sẽ không bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của người này.
Ứng Triều Hà ở hiện thực đã tới hoặc thấy thôn Lân Hà.
Bùn đất và chó đen sủa như điên, những chi tiết này thuyết minh Ứng Triều Hà có ấn tượng khắc sâu với thôn Lân Hà, suy ra ở hiện thực Ứng Triều Hà đã tự mình tới thôn Lân Hà.
Không phải đóng phim, vì quanh thôn Lân Hà không có phong cảnh, nơi này cũng không phải một nơi tốt để lấy cảnh.
Nói cách khác, Ứng Triều Hà ở hiện thực xuất phát từ nguyên nhân cá nhân, tới thôn Lân Hà, hơn nữa để lại ấn tượng khắc sâu, nên cảnh trong mơ mới căn cứ vào ký ức để triển khai.
Mục đích Ứng Triều Hà tới thôn Lân Hà là gì, có giống mục đích của những người thành phố hay không?
Lâm Tùy Ý ăn cháo trong chén, lén nhìn Lâu Lệ.
Cậu chờ Lâu Lệ hỏi.
Lâu Lệ nhận lấy tầm mắt Lâm Tùy Ý, anh mở miệng: “Không phải vẽ thực vật, cũng không có khu phong cảnh, người thành phố tới làm gì?”
Ông già ‘ha hả’ cười một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay: “Tới làm cái gì không thể nói lớn tiếng. Cậu tới gần đây, tôi lén nói cho cậu nghe.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.