Giải Mộng

Chương 62: Chương 62




Có lẽ là đợi lâu không thấy Lâm Tùy Ý hỏi thêm, Lâu Lệ an tĩnh lắng nghe lúc này mới mở miệng: “Tôi sợ lạnh, treo rèm cửa để ngăn gió tuyết. Tôi vô thức cảm thấy có gì đó kỳ lạ.”
Sắc mặt Lâm Tùy Ý thoắt tái nhợt.
Thông qua sắc mặt Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ nhận ra câu trả lời của mình không phải đáp án Lâm Tùy Ý muốn, anh không nói chuyện nữa. So với bác Vương sốt ruột, ánh mắt Lâu Lệ dò hỏi luôn bình tĩnh.
Sao vậy? Lâu Lệ dùng phương thức không tiếng động hỏi thăm cậu.
Lâm Tùy Ý như cũ không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Cậu tránh né tầm mắt Lâu Lệ, gian nan ngẩng đầu lên.
Trên thực tế, cho dù Lâu Lệ trả lời như thế nào, đều không phải đáp án cậu muốn.
Lâm Tùy Ý muốn dị tượng biến mất, hoặc nghe từ miệng Lâu Lệ giải thích về dị tượng.
Thị giác khi ngửa đầu không giống thị giác bình thường. Trong tầm nhìn, tuyết bay lả tả không thấy ngọn nguồn như thể vĩnh viễn sẽ không ngừng lại. Tuyết không biết mệt, nhưng cậu mệt.
Lâm Tùy Ý không nhận được an ủi từ Lâu Lệ, ngược lại lung lay chìm vào đáy vực. Cả người cậu như rơi xuống hầm băng, không, hiện tại cậu đã ở trong hầm băng.
Cậu nhìn Lâu Lệ đầy phức tạp. Lâu Lệ vẫn nhìn bằng ánh mắt hỏi ý. Cậu nhìn anh một lúc lâu mới lắc đầu: “Không có việc gì… Lâu tiên sinh, tôi… tôi hỏi bừa chút thôi.”
Lâu Lệ vừa định nói thì người Thái Ngân Quan trở lại.
Đám Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy chạy chậm tới gần hai người. Bọn họ nghe được vài câu từ bác Vương, muốn hỏi lại từ chỗ Lâm Tùy Ý cho rõ ràng, nhưng thấy Lâm Tùy Ý tái mặt và Lâu Lệ nhíu mày, họ đành đè thắc mắc xuống.
Hồ Thụy nói với Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, xe tới.”
Lâu Lệ trả lời Hồ Thụy, ánh mắt vẫn luôn ở trên người Lâm Tùy Ý: “Xe tôi đang trên đường tới.”
Bọn họ chuẩn bị đi tìm Tà Ám quấy phá trong mộng Trương Tường Y, vô tình gặp được Lâm Tùy Ý nên bị chậm trễ một lát.
Hồ Thụy gật đầu, không lôi kéo Lâu Lệ ngồi chung xe cùng bọn họ.
Hắn đọc địa chỉ cho Lâu Lệ.
Diệp Chi Huyền hỏi Lâm Tùy Ý: “Tùy Ý, tôi nghe Lâu tiên sinh nói, lần này giải mộng là công lao của cậu. Hiện tại chúng tôi đi tìm người, cậu muốn đi cùng chúng tôi không?”
Lâm Tùy Ý mím môi. Chuyện bản quyền cậu còn chưa minh bạch, nào có tâm tình quan tâm chuyện người khác.
Nhưng cậu không nói lời cự tuyệt. Cậu nhìn Lâu Lệ.

Lâu Lệ cởi áo ngoài khoác cho cậu, đơn bạc đứng trên nền tuyết. Không biết Lâu Lê lại đi đâu, không ai bung dù che tuyết cho Lâu Lệ, bị tuyết trắng phủ đầy người.
Anh vẫn đang nhìn Lâm Tùy Ý, tựa hồ đang đợi đáp án của Lâm Tùy Ý.
Cùng đi? Hoặc là, không.
Lâm Tùy Ý dời ánh mắt, nhìn về phía mu bàn tay rũ xuống tự nhiên của Lâu Lệ.
Vết thương kết vảy trên mu bàn tay còn chưa lành hẳn, càng đừng nói vết thương phía sau lưng, và từ lúc cậu nhập mộng Lâu Lệ cả đêm chưa ngủ.
Cuối cùng, Lâm Tùy Ý gật đầu.
Diệp Chi Huyền hỏi: “Vậy cậu đi chung xe với chúng tôi? Hay là cùng…”
Diệp Chi Huyền chưa hỏi hết, Lâu Lệ đã nói: “Cậu ấy đi cùng tôi.”
Diệp Chi Huyền: “Được.”
Lúc này xe Thái Ngân Quan tới, là một chiếc xe bảo mẫu nhiều chỗ.
Xe Lâu Lệ đến ngay sau đó, đèn xe bị tuyết lớn cắn nuốt gần hết, ổn định vững chắc dừng bên đường.
Mọi người nối đuôi lên xe, động cơ ô tô brừm một tiếng giữa buổi sớm xám trắng.
Người Thái Ngân Quan đi rồi, chỉ còn lại Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ.
Lâu Lệ không thúc giục Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý thấy người anh bị phủ tuyết càng ngày càng nhiều, gian nan đè nén chột dạ, thúc giục: “Lâu tiên sinh, mau lên xe đi.”
Vừa nói vừa lấy khoác trên người đưa cho Lâu Lệ.
Lâu Lệ nhận áo, ánh mắt đảo qua trên dưới Lâm Tùy Ý, hỏi: “Không sao chứ?”
Lâm Tùy Ý miễn cưỡng cười: “Vâng.”
Hai người lên xe, Lâu Lệ lên xe trước, Lâm Tùy Ý theo sau.
Lâu Lệ nói tài xế: “Đi theo, đừng để mất dấu.”

Động cơ khởi động, bọn họ đuổi kịp xe Thái Ngân Quan.
“Lâu tiên sinh.” Tài xế hỏi: “Có thể tăng độ ấm chứ?”
Lâu Lệ sợ lạnh, máy điều hòa trong xe mở thấp.
Lâu Lệ không đáp, ngược lại hỏi Lâm Tùy Ý: “Có thể?”
Lâm Tùy Ý vội thẳng lưng: “Vâng.”
Tài xế tiếp tục lái xe, Lâu Lệ nhìn mặt nghiêng Lâm Tùy Ý, mười mấy giây sau mới dời mắt.
“Cậu cho rằng cái gì kỳ lạ.” Lâu Lệ bỗng mở miệng.
Lâm Tùy Ý cứng người, đề tài vất vả lắm mới lắng nghe lại có xu thế nổi dậy. Sắc mặt cậu trở nên khó coi, đôi môi mấp máy không biết trả lời thế nào.
“Rốt cuộc là bất thường cái gì.” Lâu Lệ không nhìn cậu: “Thật ra chính cậu cũng không dám chắc.”
Lâm Tùy Ý không hé răng.
Lâu Lệ nói đúng, cậu không thể khẳng định.
Trời tháng 3 đổ tuyết lớn kỳ lạ, bác Vương và Lâu Lệ đều không cảm thấy tuyết rơi tháng 3 có gì lạ. Sau khi nghe câu ‘bác không phải là người’, bác Vương vẫn là bác Vương. Bác Vương có hơi thở mỏng manh, cậu sờ được.
Nếu này mọi thứ là mộng, tại sao bác Vương có hô hấp? Trừ phi bác Vương là người sống nhập mộng. Nhưng nếu là như thế, khi cậu nhận ra bác Vương đang thở, cậu là chủ mộng phải có xúc động muốn giế t chết người sống mới đúng.
Nhưng cậu không có.
Hay là, cậu ở trong mộng của người khác?
Nhưng, cậu sống một cuộc sống 22 năm chân thật đến vậy, cậu ở trong mộng người khác suốt 22 năm?
Điên rồi.
Không có khả năng, Lâm Tùy Ý có ký ức trưởng thành. Người sống không thuộc về giấc mơ, thời gian nhân gian cũng không đồng nhất với thời gian trong mơ. Nếu ở trong mộng người khác, cậu không thể nào trưởng thành từng chút một theo từng năm trôi qua.

Đầu óc phình to đến mức đau nhức vì mớ logic nói không thông. Lâm Tùy Ý đau đớn ôm đầu.
Cậu hét to trong lòng: Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!
Giọng Lâu Lệ vang lên: “Nhân gian và giấc mơ có rất nhiều thứ giống nhau, nghi ngờ cái gì thì tìm bằng chứng. Tìm được bằng chứng là có đáp án, tìm không thấy bằng chứng thì có thể đánh mất hoài nghi.”
Lâm Tùy Ý ấp úng: “Tìm được bằng chứng vẫn nghi ngờ thì sao?”
Lâu Lệ: “Nghĩa là bằng chứng không đủ nhiều.”
Lâm Tùy Ý khựng lại.
Lâu Lệ: “Tôi không biết cậu đang cảm thấy cái gì kỳ lạ hoặc nghi ngờ cái gì, nhưng chưa nhìn thấu thì nên tìm đủ bằng chứng…” Cuối cùng anh nhìn về phía Lâm Tùy Ý: “Không cần thương xuân bi thu trước.”
Lâm Tùy Ý đần người xuất thần chưa kịp nghĩ thông, lại bị choáng bởi những lời này. Qua một hồi lâu, cậu mới phản ứng lại, Lâu Lệ…
Khai đạo cậu.
Điều hòa trong xe bắt đầu có tác dụng, chân tay Lâm Tùy Ý lạnh toát dần khôi phục tri giác.
Sau đó trong tay cậu nhiều thêm một túi gấm.
Lâm Tùy Ý nắm túi chứa bùa chú: “Lâu tiên sinh, đây là…”
Cậu nghĩ là bùa hoa trong gương trăng trong nước, bởi vì túi gấm giống nhau, tơ vàng thiêu họa tiết tường vân.
Lâu Lệ: “Bùa bình an.”
Lâm Tùy Ý ngẩn người.
“Tôi thỉnh đạo nhân Minh Ngân, xin một tấm bùa từ tay Tuyền Chi đạo nhân.” Lâu Lệ nói: “Thái Ngân Quan mang đến.”
Lâm Tùy Ý thật sự sửng sốt.
Là bùa bình an.
Là bùa bình an chúc thân thể khoẻ mạnh, đại đạo bình an, chư tà lảng tránh trăm sự đại cát?!
Lâm Tùy Ý không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm túi gấm trong tay, dùng mọi cách khắc chế mới không lấy bùa ra xem.
Cậu không ngừng vuốt v e túi gấm, niết theo hình dạng tấm bùa nằm ngay ngắn trong túi.
… Thấy cậu đáng thương nên chuyển tặng cho cậu chăng?

“Thuật nghiệp chuyên tấn công, Tuyền Chi đạo nhân danh đăng thiên tào có chức vị thần. Tôi vẽ bùa bình an không linh bằng ngài ấy vẽ.” Lâu Lệ nói: “Tiếc là ngày đó Tuyền Chi đạo nhân không có mặt ở buổi tụ hội, nếu có mặt, trước khi cậu nhập mộng đã giao cho cậu rồi.”
Tay Lâm Tùy Ý khẽ run. Cậu nghe hiểu ý tứ Lâu Lệ, nhưng không nhịn nổi lặp lại: “Lâu tiên sinh vì tôi… cầu bùa chú vì tôi ư?”
Cậu không ngờ Lâu Lệ sẽ trả lời.
Lâu Lệ: “Ừ.”
Trái tim Lâm Tùy Ý đập nhanh hai nhịp. Cậu ngoái mặt nhìn về phía Lâu Lệ.
Lâu Lệ mắt nhìn thẳng phía trước, đường cong cằm lưu loát sắc bén.
Trong nháy mắt, Lâm Tùy Ý hy vọng nơi mình đang ở là nhân gian, chứ không phải một giấc mơ giả đối.
Trong đầu cậu vang vọng giọng Lâu Lệ an ủi.
Thật ra không cần thương xuân bi thu trước.
Đúng vây.
Tâm trạng Lâm Tùy Ý thoáng chốc sáng sủa.
Cậu không thể nào xem nhẹ tháng 3 đổ tuyết lớn, lại có rất nhiều thứ nói không thông. Cậu cần đi tìm bằng chứng, như lời Lâu Lệ nói vậy, tìm được bằng chứng, đáp án là mộng hay không phải mộng sẽ tự động sáng tỏ, tìm không thấy bằng chứng cũng có thể đánh mất nghi ngờ.
Dù sao thì trên đời có cả tá sự kiện kỳ lạ, Tà Ám còn có thể vào mộng kết âm hôn với người, tuyết lớn không ngừng đâu có tính là kinh thế hãi tục, cậu không cần nơm nớp lo sợ khi mà chân tướng chưa rõ.
Nắm bảo bối túi gấm trong tay, ngón tay Lâm Tùy Ý sờ theo đường chỉ thêu họa tiết tường vân trên túi gấm.
Cậu ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe. Tuyết rơi lưa thưa ngoài cửa sổ, tuyết lớn chậm rãi chuyển thành chấm nhỏ, hạt tuyết dính vào cửa sổ xe mau chóng tan thành giọt nước, điểm xuyết cảnh sắc bên ngoài.
Lâm Tùy Ý duỗi tay lau sương mù trên cửa sổ xe, để hình ảnh phản chiếu của cậu cùng Lâu Lệ rõ ràng hơn một chút.
Năm nay Lâm Tùy Ý 22 tuổi, cậu sống ở thế giới này 22 năm.
Muốn tìm bằng chứng ‘tất cả là một giấc mơ’, bắt đầu từ lúc bắt đầu đi.
Từ khi cậu sinh ra đời.
Lâm Tùy Ý nỉ non một tiếng: “Chú…”
Quấy rầy chú rồi.
Nhưng cậu không thể không quấy rầy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.