Giải Mộng

Chương 37: Chương 37




Ở trong mộng Ngô A Vĩ, Lâm Tùy Ý không ngủ yên. Ra ngoài mộng Ngô A Vĩ, cậu bận canh Lâu Lệ cả ngày.
Lâm Tùy Ý vốn định lướt mạng kiếm cách bồi bổ cơ thể mà không cần ăn thịt. Cơ mà cơ thể mỏi mệt làm cậu mơ màng, thêm việc Lâu Lệ hung dữ, Lâm Tùy Ý nhiệt tình lẫn vài phần thấp thỏm, không cẩn thận ghé vào bàn ngủ thiếp đi mất.
Trong mộng vẫn là trời đổ tuyết, nơi giao lộ vắng người, một đứa trẻ yếu ớt bị bỏ rơi.
Người đàn ông xuất hiện, bế đứa trẻ lên, cho đứa trẻ chút ấm áp dưới trời giá rét.
“Chú, chú?” Lâm Tùy Ý chạy vội lên phía trước. “Làm ơn chờ đã.”
Cậu túm chặt tay người đàn ông từ phía sau. Người đàn ông dừng bước chân, chậm rãi xoay người.
Gió tuyết lóa mắt, Lâm Tùy Ý không dám chớp mắt.
Cậu dùng tay dụi mắt, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt người đàn ông.
Là Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý nhất thời sửng sốt, nhìn Lâu Lệ bế đứa trẻ từ trên xuống dưới mấy lần. Lúc này Lâu Lệ không để tóc dài, đầu tóc ngắn gọn. Trán sưng đỏ thấm tơ máu, nhìn như mới bị ai đó đánh vô đầu, quần áo dơ dơ, đặc biệt là vị trí đầu gối dính bụi đất, vải may bị ma sát rách tơi tả.
“Lâu tiên sinh?”
Lâm Tùy Ý kinh ngạc với sự xuất hiện của Lâu Lệ, càng kinh ngạc khi thấy Lâu Lệ chật vật: “Ngài làm sao vậy?”
Cậu tỉnh táo biết đây là giấc mơ của mình, mọi thứ là hư ảo không thật, vẫn nhịn không được quan tâm: “Ngài bị thương.”
Lâu Lệ không trả lời câu hỏi nào. Lâm Tùy Ý giờ mới phát hiện, Lâu Lệ tuy mặt hướng mình, thực tế trong mắt Lâu Lệ không có cậu. Lâu Lệ không nhìn cậu, mà đang nhìn phía sau cậu. Lâm Tùy Ý xoay người, sau lưng cậu là bức tường dài màu xám bị đóng băng.
Đường phố mênh mông bát ngát, không biết kéo dài từ nơi nào đến, càng không biết thông tới nơi nào.
Advertisement
Lâm Tùy Ý vừa liếc phía sau lưng, Lâu Lệ đột nhiên xoay người, tấm lưng đeo bí ẩn nặng nề, khiến bước chân anh vội vàng.
Lâm Tùy Ý ngây người một chút, chạy đuổi theo…
Đinh linh linh…
Sáng sớm, đồng hồ báo thức lỗi thời vang lên.
Lâm Tùy Ý mở mắt ra, đau nhức đánh úp tứ chi.
Đúng lúc này di động reo chuông. Hàng xóm trên đường Kim Hoa có việc tìm cậu sẽ trực tiếp tới quán ăn Tùy Ý, hoặc gọi điện máy bàn. Di động Lâm Tùy Ý không có nhiều số liên lạc, trừ chú ra thì chỉ có Lâu Lê.

Chú sẽ không gọi điện thoại, mà thời gian này không phải thời gian gọi điện thoại quấy rầy, tỷ lệ cao là Lâu Lê.
Lo lắng bên bệnh viện có việc, để tiết kiệm thời gian, Lâm Tùy Ý vừa tiếp điện thoại vừa đứng dậy.
Cậu nằm trên bàn ngủ một đêm, tứ chi chết lặng, nhất thời mất kiểm soát cơ thể, đẩy ghế dựa ngã xuống đất, di động cũng rớt xuống đất.
Đầu bên kia điện thoại, Lâu Lệ gọi tên Lâm Tùy Ý, không được Lâm Tùy Ý đáp lại.
Lâu Lệ liền nhăn mày. Lâu Lê hỏi: “Tùy Ý không tiếp điện thoại?”
Lâu Lê nhìn màn hình di động. Màn hình di động hiển thị cuộc gọi đang kết nối.
Lâu Lệ không nói gì. Lâu Lê nhìn sắc mặt Lâu Lệ đen thui, hiểu ngay.
Nhìn kìa, xem ra Lâm Tùy Ý giận Lâu Lệ rồi, nghe thấy tiếng Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý không thèm trả lời.
Lâu Lê đành phải lấy điện thoại về, gọi tên Lâm Tùy Ý: “Lâm Tùy Ý, dậy chưa?”
“Dậy rồi.” Lâm Tùy Ý nói.
“Sớm vậy.” Lâu Lê nói: “Anh nghỉ ngơi đủ chưa?”
Cô bé hoàn toàn quên mất hồi trước mỗi lần cô bé gọi điện thoại, Lâm Tùy Ý chưa ngủ dậy cũng bị điện thoại đánh thức.
Lâu Lê chú ý biểu cảm Lâu Lệ. Lâm Tùy Ý không để ý đến anh lại chịu nói chuyện với Lâu Lê, sắc mặt Lâu Lệ càng đen hơn.
Lâu Lê rời phòng bệnh tiếp tục nói chuyện điện thoại.
“Vừa rồi bác sĩ tới phòng bệnh.” Lâu Lê nói với Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý vội hỏi: “Lâu tiên sinh bị sao vậy?”
“Không sao hết, bác sĩ kiểm tra phòng theo thường lệ thôi.” Lâu Lê nói: “Bác sĩ nói miệng vết thương bị nhiễm trùng nghiêm trọng, lại khuyên tiên sinh cắt tóc.”
Lâu Lệ vốn thích làm theo ý mình, chưa kể mái tóc dài có ý nghĩa quan trọng với anh, anh sẽ không chịu nghe bác sĩ nói đâu.
Đoán Lâu Lệ sẽ từ chối cắt tóc, Lâm Tùy Ý vẫn hỏi một câu: “Thế… Lâu tiên sinh nói thế nào?”
“Ban đầu tiên sinh không nói gì, sau lại đồng ý.” Lâu Lê nói.
“Lâu tiên sinh đồng ý rồi?” Lâm Tùy Ý cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời thở phào: “Thật vậy chăng?”

“Em lấy tóc tiên sinh ra lừa anh làm gì.” Lâu Lê nói: “Hôm nay anh có mở cửa hàng không? Bây giờ em không tiện, có thể phiền anh tìm thợ cắt tóc tới đây không?”
“Không mở cửa hàng.” Lâm Tùy Ý nói: “Từ từ anh tới liền.”
Lâu Lê thở phào nhẹ nhõm: “Được, anh thất thu hai ngày, tiên sinh sẽ bù cho anh.”
“Không cần.” Lâm Tùy Ý nói: “Anh bận một tí, lát anh qua liền.”
Cúp điện thoại, Lâm Tùy Ý bò dậy từ dưới đất.
Cậu dùng vài phút đánh răng rửa mặt, chạy tới phòng bếp nấu bữa sáng.
Bác sĩ nói với Lâm Tùy Ý, bồi bổ cơ thể là một quá trình dài, đồ ăn vừa phải có dinh dưỡng vừa thanh đạm dễ tiêu hóa.
Bởi vì Lâu Lệ không ăn mặn, Lâm Tùy Ý bỏ món cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo, đổi thành cháo rau củ. Hâm một lọ sữa bò, trộn salat rau xanh phối cùng hạt bắp.
Nghĩ nghĩ, cậu cắt thêm nửa quả thanh long, rồi bỏ tất cả đồ ăn vào hộp giữ ấm.
Cầm theo hộp cơm, Lâm Tùy Ý gọi xe tới bệnh viện.
Tới trước phòng bệnh, Lâm Tùy Ý cẩn thận gõ cửa.
Lâu Lê mở cửa. Lâm Tùy Ý liếc giường bệnh, Lâu Lệ đang im lặng nằm sấp, nghe thấy tiếng cậu, không cử động cũng không nói gì.
Cậu đưa hộp cơm, miệng làm khẩu hình: “Có thể ra ngoài một lát không?”
Lâu Lê dùng khẩu hình trả lời: “Chờ em.”
Cô bé đặt hộp cơm Lâm Tùy Ý mang đến lên bàn trà phòng bệnh, rồi theo Lâm Tùy Ý ra ngoài phòng bệnh.
Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh nằm sấp cả đêm?”
“Bằng không thì sao bây giờ.” Lâu Lê nói: “Vết thương sau lưng chạm một tí cũng đau, không thể nằm ngửa.”
Lâm Tùy Ý mím môi, tưởng tượng cũng biết nằm sấp bất động khó chịu cỡ nào. Cậu nói: “Lẽ ra nên nghĩ đến từ sớm.”
Ông già hiến tế dùng đầu trâu truyền đạt nhu cầu Xã Bà, chắc chắn đầu trâu có vấn đề. Nếu cậu sớm phòng bị, có lẽ đã không xảy ra chuyện.
“Anh có nấu ít cháo, phiền em bón cho Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nói: “Anh đi tìm thợ cắt tóc.”
Lâu Lê: “Được.”

Cũng may ngày hôm qua Lâm Tùy Ý đã hỏi bác sĩ địa chỉ tiệm cắt tóc. Cậu mời một thợ cắt tóc tới phòng bệnh.
Khách đến tiệm cắt tóc gần bệnh viện phần lớn là cắt tóc cho bệnh nhân, hoặc người nhà bệnh nhân.
Không cần Lâm Tùy Ý kể rõ yêu cầu, thợ cắt tóc thành thạo mở miệng: “Cắt ngắn để không đụng vào miệng vết thương đúng không.”
Lâm Tùy Ý: “Ừ ừ.”
Lâm Tùy Ý gõ cửa, chờ Lâu Lê mở cửa, cậu bảo thợ cắt tóc đi theo Lâu Lê vào, bản thân không vào.
Cậu đứng cạnh cửa ngó vào trong.
Thợ cắt tóc thấy tóc Lâu Lệ, kinh ngạc chớp mắt: “Dài dữ vậy?”
Kinh ngạc xong, hắn nhìn Lâm Tùy Ý ngoài cửa, nói: “Tôi tưởng hơi dài, không ngờ dài quá, hơn nữa tóc dính máu, không dễ xử lý.”
Lâm Tùy Ý cũng là dân buôn bán, nghe ra thợ cắt tóc muốn tăng giá.
Cậu vừa định gật đầu, Lâu Lệ nặng nề mở miệng: “Đi ra ngoài.”
Lâu Lệ suy yếu, ngữ khí lạnh lẽo không hề giảm nửa phần.
Thợ cắt tóc không hiểu sao chột dạ, miễn cưỡng lấy hết can đảm: “Không phải tôi chào giá, tóc anh…”
“Mau đi ra, mau đi ra.” Lâu Lê kéo thợ cắt tóc ra ngoài.
“Ấy, cô bé à đừng đẩy đừng đẩy.” Thợ cắt tóc hét lên: “Túi, túi của tôi.”
Lâu Lê chỉ lo đẩy người, Lâm Tùy Ý đi vào phòng lấy túi dụng cụ thợ cắt tóc đánh rơi.
Đang muốn đuổi theo thợ cắt tóc, góc áo Lâm Tùy Ý bị túm. Cậu quay đầu, nhìn thấy Lâu Lệ.
“Cậu cắt.” Lâu Lệ buông góc áo, ngữ khí lạnh băng mới vừa đuổi thợ cắt tóc khựng một giây, cứng đờ nói nốt: “… đi?”

Lâm Tùy Ý đi mua một bộ dụng cụ cắt tóc. Cậu thấp thỏm bất an mở túi dụng cụ, lấy cây kéo ra.
Cậu dùng ánh mắt đo đạc độ dài cắt tóc. Tóc Lâu Lệ dài đến eo, không biết nuôi bao nhiêu năm. Nếu không muốn đụng vào miệng vết thương, ít nhất phải cắt ngắn tới dưới cổ. Nhưng cắt đến cổ cũng không được, bằng không ngọn tóc sẽ cọ vào cổ.
Cho nên một kéo hạ xuống, Lâu Lệ sẽ mất mái tóc dài mang ý nghĩa quan trọng.
Khoảng thời gian nuôi dài nó cũng sẽ bị Lâm Tùy Ý cắt mất.
“22 năm.” Lâu Lệ bỗng mở miệng.
Lâm Tùy Ý sửng sốt: “Cái gì?”

Lâu Lệ: “Tóc.”
Dáng vẻ thấp thỏm của cậu bị Lâu Lệ phát hiện.
“Lâu tiên sinh nuôi tóc từ lúc ba tuổi à.” Lâm Tùy Ý căng thẳng quá, nghĩ gì nói đó: “Tóc Lâu tiên sinh bằng tuổi tôi luôn ấy.”
Lâu Lệ đáp ‘ừm’.
Lâm Tùy Ý vài lần giơ tay chưa có tiến triển thực tế. Thứ nhất là biết ý nghĩa mái tóc với Lâu Lệ, thứ hai là không đủ tự tin: “Lâu tiên sinh.”
Lâm Tùy Ý kêu: “Tôi muốn chạm vào tóc ngài.”
“Ừm.”
Cậu đặt cây kéo ở viền tóc: “Lâu tiên sinh, tôi cắt đây.”
“Ừm.”
Hít sâu một hơi, Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh, tôi không biết cắt tóc, khả năng cao sẽ khó coi. Tôi sẽ tận lực…”
“Tôi nhờ cậu cắt tóc cho tôi.” Lâu Lệ cắt ngang: “Đẹp hay khó coi, đều phải chấp nhận.”
Phòng bệnh im ắng.
Chỉ có tiếng kéo cắt tóc tách tách.
Lâu Lệ nhắm mắt, Lâm Tùy Ý cắt tóc xong cũng không mở.
Lâm Tùy Ý dùng mảnh vải cột mớ tóc bị cắt, “Lâu tiên sinh, cắt xong rồi.”
Lâu Lệ: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý đặt tóc bị cắt sang một bên. Tóc đối với Lâu Lệ rất quan trọng, cậu muốn tìm hộp cất tóc vào, coi như có cái kỷ niệm.
Thừa dịp Lâu Lệ nghỉ ngơi, Lâm Tùy Ý rời khỏi phòng bệnh.
Trùng hợp bác sĩ từ phòng bệnh khác tới kiểm tra, thấy nắm tóc trong tay Lâm Tùy Ý, liền đi lên hỏi: “Cắt rồi?”
Lâm Tùy Ý gật đầu.
“Tốt.” Bác sĩ nói: “Cắt là tốt.”
Lâm Tùy Ý cảm ơn bác sĩ phụ trách: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần khách khí.” Bác sĩ nói: “Tôi thuận miệng nói một câu, không ngờ bệnh nhân sẽ nghe lời.”
Lâm Tùy Ý tò mò: “Bác sĩ… Đã nói gì ạ?”
“Ờ.” Bác sĩ nói: “Tôi nói ‘Đừng để bạn bè anh lo lắng sợ hãi vì anh’.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.