Giải Mộng

Chương 30: Chương 30




Khi cánh tay dính nhớp mò dưới gối đầu, Lâm Tùy Ý căng cứng cả người. Cánh tay bốc mùi tanh hôi, nồng đến mức cậu suýt nôn mửa, cậu nhanh tay che miệng lại.
Cánh tay kia sờ s0ạng dưới gối bọn họ, đẩy cậu và Lâu Lệ nằm không yên. Qua hơn nửa ngày, cánh tay không tìm được đồ vật chúng nó muốn tìm, như để phát ti3t, chúng nó rút mạnh gối đầu ra.
Gối đầu đột nhiên bị lấy mất, Lâm Tùy Ý ngã ngửa đầu, được một bàn tay thon dài lót dưới đầu. Bàn tay này khảy nhẹ nhàng, đầu Lâm Tùy Ý liền chôn vào sườn vai Lâu Lệ. Có lẽ do dựa vào quá gần, mùi đàn hương trở nên ngào ngạt, hòa tan mùi tanh tưởi khó ngửi trong xoang mũi Lâm Tùy Ý.
Lúc này cậu mới dám thở ra một hơi.
Những thứ đó vẫn chưa đi, không chỉ có một đôi tay tìm kiếm dưới gối đầu. Nhưng dưới gối đầu rỗng tuếch, chúng nó không tìm được đồ vật mục tiêu. Chưa từ bỏ ý định, chúng nó bắt đầu sờ s0ạng các chỗ khác, Lâm Tùy Ý có thể nghe thấy tiếng tay sờ s0ạng loạt soạt quỷ dị.
Sờ từ đỉnh đầu đến trán, da mặt, dính nhớp ngai ngái.
Giây tiếp theo, cậu bị kéo sát vào, cả khuôn mặt vùi vào đầu vai Lâu Lệ.
Sau lưng bị Lâu Lệ siết chặt, thế cho nên Lâm Tùy Ý chỉ cảm nhận được bàn tay thon dài nóng rực ấy, xem nhẹ bàn tay dính nhớp sờ s0ạng cơ thể.
Chăn đắp trên người bị lấy mất, trong phòng vang lên tiếng chăn bị va đập. Sau đó là âm thanh giày bọn họ bị cầm lên ném xuống đất.
Cả căn phòng bị dẫm đạp.
Đại khái do cách Lâu Lệ rất gần, mùi thơm ngào ngạt hòa tan tanh hôi, đồng thời mang đến cảm giác an toàn lớn lao. Lâm Tùy Ý cẩn thận hé mắt, hơi tránh vai Lâu Lệ, từ từ chuyển động tròng mắt xem những thứ đang lục tìm đồ vật chứng thực.
Một cái liếc mắt, đột ngột đối mặt với thứ đứng phía sau Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý theo bản năng vội cúi đầu xuống. Cậu không phát hiện cơ thể mình đang run lẩy bẩy, chỉ mơ hồ cảm giác được sau lưng được vỗ về nhẹ nhàng.
Qua một hồi lâu, Lâm Tùy Ý mới hậu tri hậu giác nhận ra Lâu Lệ vỗ lưng an ủi mình.
Lâm Tùy Ý không dám mạo hiểm nhìn nữa. Vừa rồi cậu ỷ vào cảm giác an toàn Lâu Lệ mang đến mới thử ngó một cái. Hiện tại lý trí bị dọa kéo cấp bậc đề phòng lên mức cao nhất, không dám lộn xộn ngó loạn, sợ làm lộ vị trí mảnh vải sẽ hại chính cậu và Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý cứ như vậy dựa vào Lâu Lệ, nghe động tĩnh mấy thứ đó dẫm đạp khắp phòng, tóc đen Lâu Lệ xõa rơi cũng bị bàn tay dơ bẩn sờ s0ạng.
Trong lòng cậu tràn ngập áy náy, áy náy nghẹn ứ cổ họng. Tại khoảnh khắc này, Lâm Tùy Ý bỗng trở nên kiêng cường cực kỳ.
Đêm nay so với mấy đêm trước gian nan hơn rất nhiều, mỗi một phút mỗi một giây đều bị kéo dài cực hạn, cảnh giác cao độ không thể lơi lỏng một giây nào, hơi chút vô ý những thứ đó sẽ giành được thắng lợi, và người sống sẽ trở thành chiến lợi phẩm bi thảm.
Một đêm dài đằng đẵng hơn cả một thế kỷ. Trong sự căng thẳng kiệt lực, sáng sớm khoan thai tới muộn.
Chờ căn phòng lắng lại được một lúc lâu, Lâm Tùy Ý mới ngồi dậy.
Cậu vội lấy mảnh vải ngậm trong miệng, muốn hỏi Lâu Lệ tình hình.
Nhưng khoang miệng ngậm mảnh vải cả đêm đã sớm chết lặng, Lâm Tùy Ý không há miệng nói nổi, chỉ có thể kéo cái cằm cứng đờ phát ra hai tiếng hừ hừ.
Lâu Lệ ngồi dậy theo, duỗi tay nắm hai má Lâm Tùy Ý, ấn một huyệt vị trên mặt.
Cơn tê tái lan tràn, Lâm Tùy Ý như bị ép đeo mặt nạ đau khổ, nước mắt s1nh lý trào ra giàn giụa. Lâu Lệ ấn huyệt vị cho cậu, rồi lấy khăn lụa sạch lau nước bọt chảy xuống từ khóe miệng cậu.
“Kết thúc rồi.” Lâu Lệ nhíu mi: “Thả lỏng, Lâm Tùy Ý.”
Lâm Tùy Ý dùng sức xoa mặt, cuối cùng cũng tìm được giọng mình, “Lâu tiên sinh, tôi xin lỗi.”
Cậu ôm toàn bộ tội lỗi về mình. Nếu không phải cậu ngu đần thắt mảnh vải vụn thành cái nơ xinh đẹp, có lẽ tối hôm qua đã gió êm sóng lặng.
Người Lâu Lệ cũng sẽ không bị những thứ đó làm dơ, tóc dài cũng không bị giày xéo, khiến đuôi tóc rối bù dính rong biển tanh ngòm.
Đối với lời xin lỗi tràn ngập áy náy của Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ không đáp lại. Anh nhìn mảnh vải trong tay Lâm Tùy Ý, níu mày thật sâu: “Dơ.”
Lâm Tùy Ý bóp mảnh vải trong tay: “Tôi nhất định sẽ giặt sạch.”
Lâu Lệ càng nhăn mày chặt hơn: “Tôi nói nó dơ, không nói cậu làm dơ.”
Lâm Tùy Ý: “Không dơ.”
Lâu Lệ trầm mặc, nhìn Lâm Tùy Ý hồi lâu.
Một lúc sau, anh xuống giường, vừa dùng khăn lụa lau ngọn tóc vừa hỏi: “Thấy thứ đó không?”
Ánh mắt Lâm Tùy Ý đóng đinh trên khăn lụa trong tay Lâu Lệ, mãi lâu sau mới phản ứng lại, nói: “Không thấy rõ.”
Thực tế lúc cậu trộm liếc mắt không đối mặt với chúng nó, thứ đó đưa lưng về phía cậu: “Những thứ đó có tóc.” Lâm Tùy Ý nhớ lại: “Đều mặc quần áo. Tôi nghĩ tôi biết những thứ đó là cái gì.”
Lâu Lệ ừm, hỏi: “Là cái gì.”
Lâm Tùy Ý: “Có Tiểu Nguyên, áo sơ mi bông, khách hàng và Mồi áo sơ mi bông mang vào mộng. Còn có người khác… Không hẳn là người. Tôi cảm thấy những thứ vào phòng là người bị hại.”
Cậu không chính diện thấy mặt những thứ tối hôm qua đi vào phòng, nhưng cậu thấy quần áo trên người chúng nó.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nghĩ nói: “Tôi có một ý tưởng về hung thần.”
Lâu Lệ: “Nói xem.”
“Hung thần là Xã Bà…” Dừng một chút, Lâm Tùy Ý nhìn mặt người sau cửa, người dân tòa nhà gọi nó là Xã Bà. Lâm Tùy Ý phân chia cách gọi: “Mặt người chỉ là một vật đại diện của Xã Bà. Ông già hiến tế là người truyền lời cho Xã Bà. Nó muốn ăn muốn uống còn muốn giết người mỗi đêm, cho nên nó không phải thần linh, chắc là quỷ quái linh tinh.”
Lâu Lệ nhìn hướng Lâm Tùy Ý: “Đây là suy nghĩ của cậu, không cần chờ tôi bình luận mỗi câu. Tiếp tục.”
Lâm Tùy Ý liền nói tiếp: “Cách thức chọc hung thần là thỏa mãn nhu cầu Xã Bà, cũng có thể coi là đáp ứng yêu cầu quỷ quái.”
Cậu nói xong câu đó lại nhìn Lâu Lệ một cái, một chốc vẫn chưa đổi được thói quen nói một câu chờ Lâu Lệ đáp một tiếng.
Đang muốn tiếp tục, Lâu Lệ lại đáp: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý ngẩn người, phát giác Lâu Lệ thế mà tạm chấp nhận thói quen của mình. Cậu có chút được cưng mà sợ, không dám chần chừ, nói ngay: “Hình thức tử vong là, trở thành ma cọp vồ*.”
Sự thật chính là như thế. Những người bị hại chết, ban đêm trở thành kẻ giúp đỡ Xã Bà tìm kiếm ‘bằng chứng’.
“Lâu tiên sinh.” Lần này Lâm Tùy Ý chủ động nói: “Tôi muốn giải thử.”
Lâu Lệ: “Được.”
“Trong sách Chu Công Giải Mộng có giải thích về yêu ma quỷ quái. Yêu ma quỷ quái thay đổi thất thường, phàm người nằm mơ yêu ma quỷ quái là do trong lòng sợ hãi cực hạn, tư duy tiêu cực, xem nhẹ trực giác bản thân hoặc đánh mất lý trí. Mơ thấy quỷ, cảnh báo cuộc sống sinh hoạt có điều khiến bản thân sợ hãi bối rối.”
Lâm Tùy Ý nói: “Hung thần Xã Bà đại biểu cho sự bối rối của Ngô A Vĩ.”
Chỉ là bọn họ không biết Xã Bà đến tột cùng là quỷ quái gì, cũng không thể tìm hiểu sâu hơn, đành chọn phương hướng đại khái để giải.
“Cách thức chọc hung thần là thỏa mãn nhu cầu Xã Bà, tương đương với đáp ứng lời quỷ quái triệu tập, đáp ứng yêu cầu của quỷ quái. Trong Giải Mã Giấc Mộng có viết, mộng quỷ thần triệu tập, chủ cảnh cáo, chủ chỉ thụ, cần dựa yêu cầu cụ thể của quỷ quái để giải. Trong giấc mơ này, Xã Bà đưa ra nhu cầu là để ăn thịt người; quỷ quái triệu tập là dâng mạng cho quỷ quái, bị quỷ quái g iết chết. Nằm mơ bị quỷ quái g iết chết, dự báo phát sinh mâu thuẫn cùng người thân mật.”
Lâm Tùy Ý giải thích vụ hung thần: “Hình thức tử vong là trở thành ma cọp vồ. Mơ trở thành quỷ vốn là điềm lành, dự báo vận thế chuyển biến tốt đẹp tài vận pha giai. Tuy nói trở thành ma cọp vồ là Hình thức tử vong, nhưng Tiểu Nguyên và áo sơ mi bông không thật sự chết đi, suy ra vận thế chuyển biến tốt đẹp cùng tài vận pha giai không phải thật, mà là ảo giác. Ngô A Vĩ ảo tưởng cho rằng mình gặp vận may, thực tế thứ chờ đợi hắn là vận thế đấu chuyển. Khi một người không có vận thì không còn mạng. Ngô A Vĩ mắc bẫy gặp nguy hiểm.”
Sau khi Lâu Lệ ‘ừm’ một tiếng, Lâm Tùy Ý xâu chuỗi lời mình vừa nói, giải thích: “Ngô A Vĩ cùng người từng thân mật có mâu thuẫn, có lẽ người thân mật này tới tìm ông ta, Ngô A Vĩ sợ người thân mật lại lần nữa rời đi, nên tin lời người thân mật. Bản thân ông ta có cảm giác bất thường, nhưng ông ta lựa chọn bỏ qua cảm giác này, thậm chí đánh mất lý trí. Người thân mật trở về bên ông ta, không vì bỏ qua mâu thuẫn nối lại tình xưa. Người thân mật giả vờ tốt lành khiến Ngô A Vĩ lầm tưởng vận may đã đến, nhưng thật ra người thân mật muốn hại chết Ngô A Vĩ, chờ Ngô A Vĩ chết sẽ lấy hết tiền tài ông ta.”

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý trịnh trọng nói: “Tôi giải xong rồi.”
“Tôi muốn biết ngài nghĩ như thế nào.” Lâm Tùy Ý nói: “Chỉ muốn nghe suy nghĩ của ngài, không có ý tứ khác.”
Lâu Lệ nghe vậy, dừng động tác lau tóc, nói: “Rất tường tận, tôi không có gì để bổ sung.”
Lâm Tùy Ý kích động: “Lâu tiên sinh tán thành cách tôi giải hung thần!”
Lâu Lệ nói: “Nếu những thứ vào phòng tối hôm qua là người bị hại, tôi tán thành.”
Lâm Tùy Ý không dám chắc trăm phần trăm. Dù sao thì cậu cũng không thấy mặt mũi chúng nó. Cậu ngập ngừng: “Chắc thế.”
Theo sau cậu nói: “Lâu tiên sinh, tôi đi múc nước rửa cho ngài.”
Hai người bọn họ lem luốc, đặc biệt là Lâu Lệ, đi ra ngoài khó tránh khỏi trở thành tiêu điểm. Ở trong tòa nhà này, trở thành tiêu điểm không phải chuyện tốt.
“Không cần.” Lâu Lệ nói: “Tôi tự…”
Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh, làm ơn để tôi múc nước hộ ngài, bằng không tôi sẽ rất áy náy.”
Lâu Lệ: “… Được.”
Lâm Tùy Ý đi múc nước. Hôm qua họ đã đốt hết tiền thừa, cũng may nước tòa nhà không tốn tiền mua. Lâm Tùy Ý xách vài thùng nước ấm, lại đi tìm ông chủ nhà trọ xin khăn lông… Cung cấp khăn lông sạch mỗi ngày là dịch vụ nhà trọ nào cũng có.
Còn có gói dầu gội đầu.
Cậu giúp Lâu Lệ pha nước ấm, hỏi Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, ngài cần tắm rửa không?”
Lâu Lệ quay đầu nhìn cậu: “Tắm như thế nào?”
Hoàn cảnh trong phòng tệ hại, quần áo vài ngày chưa giặt, tắm rửa cũng thành công cốc, huống hồ không có điều kiện tắm rửa.
Lâm Tùy Ý ngẫm lại thấy cũng đúng.
“Để tôi tìm nước dọn sạch phòng.” Lâm Tùy Ý nói.
Hiện tại bọn họ chi tiêu eo hẹp, không có cách nào đổi phòng mới, phòng bẩn thỉu lộn xộn vẫn phải trọ tiếp.
Chưa tìm được hung thần, không biết mâu thuẫn của Ngô A Vĩ và người thân mật là gì, người thân mật sẽ dùng cách gì gi ết chết Ngô A Vĩ. Cho đến khi Ngô A Vĩ tỉnh dậy, bọn họ phải tiếp tục ở trong mộng, cũng phải tiếp tục trọ phòng này.
“Không vội.” Lâu Lệ nói: “Tôi sắp xong rồi, để tôi cùng cậu dọn dẹp phòng.”
Lâm Tùy Ý vẫn chịu thương chịu khó đi múc nước dọn nhà.
Lâu Lệ là Lâu tiên sinh đấy. Bảo Lâu Lệ cùng cậu quét tước vệ sinh, Lâm Tùy Ý khó chịu cả người, thà một mình cậu dọn vệ sinh còn hơn.
Chờ Lâu Lệ rửa sạch nước bùn dính trên người, không tới nỗi khó nhìn, Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ ra cửa.
Trải qua tối hôm qua, Lâm Tùy Ý có thể xác nhận trọng điểm ‘Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội’ là ‘trang điểm’. Trong nhóm người sống, kẹp tóc của Tiểu Mộng phù hợp với ‘trang điểm’.
Không biết kẹp tóc có bị phát hiện hay không, không biết tình huống Tiểu Mộng như thế nào, Lâm Tùy Ý sốt ruột đi xem.
Tiểu Mộng trọ ở tầng một giống Cây Trúc lớn nhỏ, đi qua phòng Cây Trúc lớn nhỏ là tới phòng Tiểu Mộng. Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ mới vừa tới gần, Cây Trúc Nhỏ liền đẩy cửa, gọi bọn họ: “Lâu tiên sinh, anh Tùy Ý.”
Lâm Tùy Ý quay đầu, Cây Trúc Nhỏ vẻ mặt nôn nóng, trong phòng trừ Cây Trúc, còn có Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy. Xem ra chờ cậu và Lâu Lệ đã lâu.
Lâm Tùy Ý đưa mắt nhìn trong phòng, thấy Tiểu Nguyệt lại không thấy Tiểu Mộng.
Trong lòng cậu rơi ‘lộp bộp’, linh cảm bất an tràn ra.
Cậu nhìn Lâu Lệ, Lâu Lệ nói: “Đi vào nói.”
Lâm Tùy Ý gật đầu.
Bọn họ đi vào phòng Cây Trúc lớn nhỏ, tuy dự cảm Tiểu Mộng đã xảy ra chuyện, Lâm Tùy Ý vẫn mở miệng dò hỏi: “Tiểu Mộng…”
Cây Trúc nói: “Không biết tình huống thế nào.”
Lâm Tùy Ý sửng sốt. Cậu tưởng sẽ nhận được đáp án ‘xảy ra chuyện’ hoặc ‘bình an không bị sao’, nhưng không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời ‘không biết tình huống thế nào’.
“Là sao?” Lâm Tùy Ý bất an hỏi.
“Trời hừng đông tôi liền cùng Trình Nhai tới phòng Tiểu Mộng. Tiểu Mộng không có ở trong phòng.” Cây Trúc nói: “Chúng tôi nhảy cửa sổ vào, phát hiện phòng có nước bùn, nhưng không có dấu tay tìm kiếm đồ vật. Tôi nghĩ, nếu không có dấu vết tìm kiếm, không có biện pháp chứng minh những thứ đó tìm được kẹp tóc.”
Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy dậy sớm đi tìm Cây Trúc lớn nhỏ, nghe Cây Trúc nói xong đã đi tìm khắp nơi trong tòa nhà.
Diệp Chi Huyền nói: “Không tìm được người.”
Hồ Thụy nói: “Trong phòng không có dấu vết tìm kiếm xác thật không thể chứng minh Tiểu Mộng xảy ra chuyện, nhưng cũng không phải tin tức tốt. Tiểu Mộng có thể đã giấu kẹp ở ngoài phòng, cho nên trong phòng không có dấu vết tìm kiếm. Tiểu Mộng xảy ra chuyện hay không, cần xem kẹp tóc bị chúng nó tìm được hay chưa.”
Chỉ còn một cô gái là Tiểu Nguyệt. Sắc mặt cô trắng bệch ngồi cuối giường, run rẩy nói chuyện: “Em không biết… Không biết Tiểu Mộng giấu kẹp ở đâu. Cậu ấy không nói với em.”
Cần tìm được chỗ giấu kẹp tóc mới có thể căn cứ tình huống thực tế phán đoán an nguy của Tiểu Mộng. Mọi người không biết Tiểu Mộng giấu kẹp tóc ở nơi nào. Ban ngày Tiểu Mộng và Tiểu Nguyệt luôn đi chung với nhau, nhóm Thầy Giải Mộng cho rằng ít nhất Tiểu Mộng sẽ lộ một chút với Tiểu Nguyệt.
Bằng không tòa nhà lớn như vậy, không tìm được vị trí Tiểu Mộng giấu kẹp, ông già hiến tế sẽ tuyên bố yêu cầu hôm nay của Xã Bà mất.
“Tôi biết.” Lâm Tùy Ý mở miệng.
Mọi người đều nhìn Lâm Tùy Ý, bao gồm Lâu Lệ.
“Chỉ biết phương hướng đại khái, cụ thể không biết ở nơi nào.” Lâm Tùy Ý nói: “Tiểu Mộng quá bất an, em ấy lộ ra một chút. Tôi đoán… Em ấy muốn được an ủi.”
Tiểu Nguyệt cũng sợ hãi, Tiểu Mộng không thể tìm được sự an ủi từ Tiểu Nguyệt. Trong số mọi người, Lâm Tùy Ý là người hiền hoà nhất.
“Ở đâu?!”
Mọi người sốt ruột hỏi.
Lâm Tùy Ý chỉ vào khu trồng cây ở tầng một: “Hẳn là dưới mấy gốc cây đó, cụ thể là cây nào tôi không biết, nhưng chắc chắn chôn dưới đất. Tôi thấy móng tay Tiểu Mộng có dấu vết đào đất.”
Mọi người liền đi tìm ở khu vực Lâm Tùy Ý chỉ.
Tầng một không giống các tầng lầu khác, có khu vực trung tâm. Diện tích tầng một rất lớn, cũng là tầng chiếm diện tích lớn nhất tòa nhà.
Có hành lang có đài hiến tế, còn có không ít cây.
Cơ mà bọn họ tìm nơi Tiểu Mộng chôn kẹp chứ không muốn giấu đồ, chỉ cần xem dưới gốc cây nào có dấu vết đào bới là biết vị trí Tiểu Mộng chôn kẹp.
Tìm kiếm hơn nửa giờ, Lâu Lệ nhỏ giọng gọi Lâm Tùy Ý: “Ở đây.”

Lâm Tùy Ý chạy đi gọi những người khác cùng qua nhìn.
Đây là một gốc cây bình thường, đất cùng rễ cây bị đào ra thành một cái hố. Bùn đất bị đào ra lẫn rong biển, có mùi tanh hôi.
Trong hố trống trơn, không có vật gì.
Mọi người tự hiểu. Kẹp bị tìm thấy, Tiểu Mộng đã xảy ra chuyện.
Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm hố đất. Miệng hố đen nhánh như giấu người bên trong. Cậu nhất thời không biết nên nói gì, thật lâu sau gian nan mở miệng: “Như vậy cũng bị tìm được sao…”
Bên ngoài cũng không an toàn.
Lâu Lệ nói: “Vào phòng xem.”
Lâm Tùy Ý gật đầu.
Tuy đám Cây Trúc đã vào phòng Tiểu Mộng, nhưng họ chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe tường thuật khó tránh khỏi thiếu hụt thông tin.
Cây Trúc nghe Lâu Lệ muốn đi phòng Tiểu Mộng, vội dẫn đường.
Đoàn người vào phòng Tiểu Mộng. Lâm Tùy Ý nhìn quanh phòng, bất an trong lòng chợt dâng cao, cả người cậu như bị nhấc lên trời, hai chân không thể chạm đất. Bất an biến thành sợ hãi.
Cậu nhìn về phía Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh.”
“Có người giám thị chúng ta.” Lâm Tùy Ý gian nan mở miệng: “Hơn nữa báo hướng đi của chúng ta cho Xã Bà.”
Suy luận của Lâm Tùy Ý không khó lý giải. Trên thực tế, cậu vừa nói ra câu này, những người khác đều sáng tỏ.
Trong phòng Tiểu Mộng không có dấu tay tìm kiếm, những thứ đó xuất hiện trong phòng liền đi thẳng đến chỗ Tiểu Mộng giấu kẹp.
“Thậm chí là giám thị toàn diện…” Lâm Tùy Ý lẩm bẩm.
Hôm qua cậu nhét mảnh vải dưới gối đầu, những thứ đó cũng đi thẳng đến đầu giường, duỗi tay mò dưới gối đầu.
Nhưng Lâm Tùy Ý không giấu mảnh vải dưới gối đầu.
Bởi vì cậu nghĩ đến quần áo của Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền. Quần áo trên người hai bọn họ có dấu tay tìm kiếm, chứng minh những thứ đó tìm được quần áo, nhưng mục đích của chúng nó là nước, tìm được quần áo cũng vô dụng.
Tối hôm qua chúng nó muốn tìm mảnh vải, giấu dưới gối đầu chung quy sẽ bị tìm được. Ngay khoảng khắc vang âm thanh thuyền bè cập bờ, Lâm Tùy Ý núp trong chăn nhét mảnh vải vào miệng.
Diệp Chi Huyền nói: “Nếu là giám thị toàn diện, đêm chúng nó tới phòng chúng tôi đâu có đi thẳng tới chỗ có quần áo. Chúng tìm ở chỗ khác một lúc mới đi tìm quần áo chúng tôi.”
Hồ Thụy nói: “Sau khi quần áo bị ướt, chúng ta phơi quần áo trên sô pha, sau mới kê dưới gối đầu. Mục tiêu của chúng nó không phải quần áo, là nước. Quần áo ướt đặt trên sô pha, sô pha cũng bị ướt, cho nên chúng nó tìm trên sô pha trước. Chỉ có thể nói là chúng ta may mắn, sô pha vẫn bị ướt sau khi chúng nó xuất hiện trong phòng.”
Diệp Chi Huyền cứng người, cảm xúc sợ hãi chạy toàn thân. Hắn muốn nói lại không biết nói cái gì, cuối cùng cười khổ: “Thật đúng là… May mắn.”
Nhưng may mắn không phải từ tốt đẹp. Tại đây trong tòa nhà có thể may mắn một lần hai lần, chẳng lẽ có thể may mắn mãi?
“Đệt!” Cây Trúc mắng: “Tòa nhà nhiều người như vậy, ai mẹ nó giám thị chúng ta?!”
Không ai trả lời Cây Trúc. Mộng góc nhìn thứ ba, đến nay vẫn chưa biết chủ mộng mượn mắt ai.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nhìn về phía Lâu Lệ, lúc này mới hiểu nguyên nhân Lâu Lệ dành nhiều sự chú ý cho mặt người sau cửa: “Là mặt người giám thị chúng ta?”
Tuy rằng Lâm Tùy Ý nói ngập ngừng, mọi người vẫn dừng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía mặt người.
Đã qua mấy ngày, mặt người sau cửa càng thêm tàn tạ. Lúc trước bọn họ không tìm được nguyên nhân mặt người dán sau cửa, hiện tại lại nhận được đáp án.
Nếu mặt người không giám thị bọn họ, thế dán sau cửa làm cái gì? Tóm lại không phải để trang trí.
“Không rõ lắm.” Lâu Lệ mở miệng.
Tuy nhiên lần này câu ‘Không rõ lắm’ không quá lãnh đạm.
Lâm Tùy Ý biết Lâu Lệ thật sự không rõ lắm. Lâu Lệ nghi ngờ mặt người không chết, dùng kẹp tóc chọc thủng da mặt người, cơ mà không thấy mặt người phản ứng.
Không rõ lắm đồng nghĩa không phủ định. Cây Trúc Nhỏ nói: “Hay là thử xé xuống?”
Cây Trúc Nhỏ nói xong liền muốn bóc mặt người xuống.
“Điên hả?” Cây Trúc đập bay cánh tay Cây Trúc Nhỏ, chửi sa sả: “Thứ này tà, đừng chạm bừa. Bằng không chết như thế nào cũng không biết.”
Biết mình chọc giận Cây Trúc, Cây Trúc Nhỏ không dám cãi.
Cây Trúc mắng: “Vào nghề bao nhiêu năm rồi, cần tao nhắc nhở không được lộn xộn đồ vật trong mộng nữa hả?”
Cây Trúc Nhỏ im re, không dám nói là vì Lâu Lệ từng chạm vào mặt người, hắn mới nghĩ tới việc bóc mặt người ra.
“Những thứ đó xuất hiện từ trong phòng, có khả năng liên quan đến mặt người.” Lâu Lệ mất hứng thú với mặt người, nhìn về phía Cây Trúc lớn nhỏ: “Nghi mặt người giám thị chúng ta, vậy thì tìm đồ che khuất nó.”
Theo sau anh nói trọng điểm: “Mặt người không phải căn nguyên.”
Mọi người ngẫm nghĩ lời Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý cúi đầu suy tư.
Cho dù mặt người là đồ vật giám thị bọn họ, mặt người cũng không phải căn nguyên. Căn nguyên là nhu cầu Xã Bà, nếu lãng phí thời gian trên vấn đề mặt người, bọn họ sẽ chỉ biết bị động đối phó qua ngày. Từ lúc nhập mộng tới nay, bọn họ vẫn luôn tránh né nhu cầu Xã Bà, tiến độ duy nhất là tối hôm qua Lâm Tùy Ý kinh hoảng thoáng nhìn thứ đó. Tiến độ giải mộng bị động cực kỳ.
Không ai biết khi nào Ngô A Vĩ tỉnh lại, cũng không ai biết giấc mơ này diễn ra bao nhiêu ngày. Cứ bị động thế này, sớm muộn gì Xã Bà cũng sẽ hại chết bọn họ.
Lâu Lệ nói đúng, mặt người không phải căn nguyên.
Căn nguyên là nhu cầu Xã Bà. Đến nay vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Xã Bà, nhưng ông già hiến tế chăm chỉ tuyên bố yêu cầu của Xã Bà mỗi ngày.
Suy ra căn nguyên ở trên người ông già.
Hồ Thụy lĩnh ngộ được ý tứ Lâu Lệ: “Ý Lâu tiên sinh là…”
Diệp Chi Huyền nói: “Bắt ông già hiến tế câm miệng.”
Cây Trúc Nhỏ hỏi: “Làm sao để ông ta câm miệng? Chúng ta không thể chủ động giết người trong mộng.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Tùy Ý nghe thấy cách nói này. Cây Trúc nghẹn cơn giận giải thích cho Lâm Tùy Ý: “Giống như không thể làm người trong mộng biết họ không phải người. Biết mình không phải người, họ sẽ thật sự biến thành thứ không phải người. Chúng ta giết họ, họ không phải người nên không chết, sẽ tìm người giết mình lấy mạng.”
Lâm Tùy Ý gật đầu, đúng lúc này ngoài cửa lại truyền đến cồng chiêng. Cậu nhìn phía đài hiến tế ngoài cửa sổ: “Ý Lâu tiên sinh là, hủy đầu trâu của ông ta.”

Lễ hiến tế đã bắt đầu, nhưng hôm nay Lâu Lệ không đi ra ngoài xem. Nghĩ lại thì hôm qua anh đứng xa xa để xem đầu trâu của ông già hiến tế.
Lúc này, ông già hiến tế nhảy xong điệu múa hiến tế. Ông ta giơ cao đầu trâu nhìn vào bên trong, như thể bên trong có khắc chữ. Ông ta tuyên bố: “Xã Bà muốn nói chuyện cùng người.”
Lời này vừa nói ra, đám người ồ lên, trên mặt mỗi người đều xuất hiện bất an sợ hãi cực độ, thậm chí có người muốn đến gần đài hiến tế van xin, nhưng bị hai người c ởi trần vạm vỡ ngăn lại.
Chỉ có nhóm người sống tụ tập trong nhà vẫn giữ được bình tĩnh. Ngày hôm qua Lâm Tùy Ý phân tích Xã Bà sẽ không giết sạch người tòa nhà trong một đêm, cho nên trọng điểm ‘Xã Bà muốn nói chuyện cùng người’ không phải miệng hoặc lưỡi, vì con người ai cũng có miệng lưỡi.
“Đầu trâu ở nhà ông ta.” Lâu Lệ mở miệng: “Hai người gõ cồng chiêng canh cửa, ông ta một tấc không rời khỏi nhà. Nếu muốn hủy đầu trâu sẽ phí chút công sức.”
Lâm Tùy Ý kính nể mà nhìn Lâu Lệ. Hoá ra lúc bọn họ còn chưa hiểu yêu cầu Xã Bà là gì, Lâu Lệ đã nghĩ đến bước huỷ đầu trâu.
“Một tấc không rời?” Cây Cây Trúc mắng sa sả: “Khó làm.”
Lâu Lệ nói: “Trước hết nghĩ sống qua hôm nay như thế nào.”
So với hủy đầu trâu của ông già hiến tế, đoán ra yêu cầu của Xã Bà càng quan trọng hơn. Hôm nay ông ta đã tuyên bố yêu cầu của Xã Bà, dù có hủy đầu trâu cũng không còn kịp, chỉ có đảm bảo an toàn hôm nay thì ngày mai mới có cơ hội nỗ lực một phen.
Mọi người bắt đầu thảo luận câu ‘Xã Bà muốn nói chuyện cùng người’. Diệp Chi Huyền châm chọc: “Nếu có thể nói chuyện cùng Xã Bà, điều kiện chắc chắn khắc nghiệt.”
“Sinh thần bát tự chăng?” Cây Trúc Nhỏ suy đoán: “Quỷ quái thích nhất là người có mệnh thuần âm.”
Lâm Tùy Ý nhanh miệng hỏi: “Mệnh thuần âm là gì?”
Cây Trúc Nhỏ nói: “Người sống sinh năm âm tháng âm ngày âm giờ âm.”
Cây Trúc nói: “Người sinh năm âm tháng âm ngày âm giờ âm có bát tự nhẹ, dễ bị ám, quỷ quái không yêu tha thiết mới lạ.”
Lâm Tùy Ý nhớ Lâu Lệ từng nói cậu có bát tự nhẹ, vội nói: “Tôi là người sinh năm âm tháng âm ngày âm giờ âm.”
Lời này làm Lâu Lệ nhíu mi, thầm nghĩ cái này có liên hệ với mình.
Những người khác nghe Lâm Tùy Ý nói như vậy đều kinh ngạc. Diệp Chi Huyền nói: “Mệnh cách thuần âm không thường thấy. Tôi thấy anh không giống người thuần âm, có bị nhầm không. Anh nói sinh nhật mình đi.”
Lâm Tùy Ý thiếu kiến thức về huyền học, không có thói quen giữ kín thông tin bát tự. Nghe Diệp Chi Huyền nói vậy, cậu liền nói ngày tháng năm sinh và canh giờ sinh mà Lâu Lệ tính ra.
Diệp Chi Huyền bật cười: “Tùy Ý, anh bị nhầm rồi. Anh không phải người thuần âm.”
Lâm Tùy Ý ngơ ngơ. Cậu nhìn về phía Lâu Lệ, Lâu Lệ đang quay lưng xem mặt người sau cửa, không nhìn cậu.
Lâu tiên sinh nói cậu bát tự nhẹ, cho nên lúc đi bệnh viện cho cậu một lá bùa hộ mệnh. Thành ra Lâm Tùy Ý nghe người ta nói bát tự nhẹ liền cho rằng mình là người sinh năm âm tháng âm ngày âm giờ âm.
Cậu không hiểu dụng ý của Lâu tiên sinh.
Không hiểu thì khỏi nghĩ nữa, Lâu tiên sinh chắc chắn có lý.
Lâm Tùy Ý thuyết phục bản thân, sau đó gia nhập cuộc thảo luận ‘Xã Bà muốn nói chuyện cùng người’.
“Tôi có một ý tưởng.” Lâm Tùy Ý nhìn bóng lưng Lâu Lệ, nảy ra linh cảm: “Hôm qua Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội, Xã Bà coi mình là thần tiên, mà thần tiên đều có đồng tử hầu hạ dưới tòa.”
Tựa như cậu cảm thấy Lâu Lê là đồng tử dưới tòa Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý nói: “Người tòa nhà đều là đồ ăn của Xã Bà, chỉ có đồng tử mới có tư cách nói chuyện cùng Xã Bà.”
“Hợp lý.” Cây Trúc bừng tỉnh: “Suy ra yêu cầu của Xã Bà là đồng nam đồng nữ?”
“Chưa chắc.” Hồ Thụy mở miệng: “Dựa theo yêu cầu mấy ngày nay, Xã Bà đang nhằm vào Người Trụy Mộng, chúng ta còn một Người Trụy Mộng. ‘Xã Bà muốn nói chuyện cùng người’ chắc chắn cũng nhằm vào Tiểu Nguyệt.”
Tiểu Nguyệt đau khổ che mặt.
“Tiểu Nguyệt em bao lớn?” Hồ Thụy hỏi cô.
Âm thanh Tiểu Nguyệt thoát ra khe hở ngón tay: “Mười tám.”
“Mười tám đã thành niên.” Hồ Thụy nói: “Thế thì đồng nam đồng nữ còn có một cách hiểu khác.”
Mọi người trầm mặc, sắc mặt trở nên ngại ngùng xấu hổ.
Đồng nam đồng nữ còn có một cách hiểu khác: Chưa trải đời.
Hồ Thụy khụ khụ: “Tuy đề tài này… Mọi người đều là người trưởng thành, vấn đề liên quan đến mạng sống mong mọi người đừng che giấu. Ai trong số chúng ta vẫn là xử nam thì giơ tay, chúng ta cùng nghĩ cách vượt qua đêm nay.”
Trước là giấu đồ vật, giờ là giấu người, khó khăn tăng vọt.
Lâm Tùy Ý giơ tay.
Cây Trúc Nhỏ giơ tay.
Những người khác nhìn Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ giơ tay.
Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ cũng cánh tay của mình, sau đó nhìn tay đối phương.
Lâm Tùy Ý: “…”
Cây Trúc Nhỏ: “…”
“Khụ.” bị Lâm Tùy Ý nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, Cây Trúc giải thích: “Đạo giáo được phép có đạo lữ, giới giải mộng không can thiệp sinh hoạt cá nhân của Thầy Giải Mộng, chỉ cần không trầm mê sắc dục… là được.”
Cây Trúc Nhỏ tò mò: “Nhưng mà, anh…”
Cây Trúc quát lớn: “Hiện tại đang trong mộng, không phải thời gian bát quái. Ra ngoài thích hỏi cái gì cũng được, sẽ nói với em sau.”
Lâm Tùy Ý không tò mò về sinh hoạt cá nhân của Cây Trúc, cậu nhìn về phía Lâu Lệ.
Ồ? Lâu tiên sinh đang xem mặt người sau cửa? Lâu tiên sinh không giơ tay hả?
Chắc là không nghe thấy.
Lâm Tùy Ý tốt bụng nhắc nhở: “Lâu tiên sinh?”
Lâu Lệ xoay người, liếc thấy ánh mắt Lâm Tùy Ý mang tìm tòi nghiên cứu tự hỏi.
Lâu Lệ ngữ khí nhàn nhạt: “Tôi nghe rồi.”
Lâm Tùy Ý mím môi: “… À.”
Hồ Thụy nói với Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ: “Như vậy đi, đêm nay hai người ở chung.”
Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ không phản đối. Bọn họ phù hợp với yêu cầu Xã Bà, không thể hại người khác.
Khuôn mặt Tiểu Nguyệt không chút huyết sắc: “Vượt qua đêm nay như thế nào? Tiểu Mộng giấu kẹp ở bên ngoài vẫn bị tìm được, trong phòng có người giám thị, thoát khỏi đêm nay như thế nào?! Thay vì lo lắng hãi hùng, em thà tự sát còn hơn.”
“Tuy rằng lời tôi an ủi có vài phần thiếu trách nhiệm.” Hồ Thụy nói Tiểu Nguyệt: “Ít nhất hôm nay chúng ta đã phát hiện người giám thị, có gì che mặt mặt người rồi trốn. Tôi không thể bảo đảm biện pháp này sẽ hiệu quả, nhưng chưa chắc không thể cứu mạng.”
Tiểu Nguyệt nhìn Hồ Thụy, Hồ Thụy nói: “Thử đi.”
Diệp Chi Huyền nhìn Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ. Tuy mặt người không có tai, hắn vẫn hạ giọng nói: “Hai người tính trốn trong phòng hay ở ngoài?”
Lâm Tùy Ý nhỏ giọng theo: “Trong phòng.”
Cây Trúc Nhỏ nhỏ giọng: “Em nghĩ giống anh Tùy Ý.”
Lâm Tùy Ý gật đầu với Cây Trúc Nhỏ. Tiểu Mộng giấu kẹp ở ngoài bị tìm được ngay, chứng minh phạm vi giám thị rất rộng.
Bên ngoài hầu như không có chỗ trốn kín đáo, trong phòng ít ra vẫn có vài chỗ k1n, ví dụ như tủ quần áo và gầm giường. Hai người bọn họ có thể trốn vào, nhờ người khác hỗ trợ che chắn khóa lại, không cho những thứ có màng tay sờ tới bọn họ.
Mọi người đều nói rất nhỏ, sợ mặt người nghe thấy.

Cây Trúc hỏi Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, em thì sao, em nghĩ thế nào?”
Tiểu Nguyệt đau khổ nói: “Em cũng… Cũng trốn trong phòng.”
Cây Trúc lại hỏi: “Em trốn gầm giường hay tủ quần áo?”
Trong nhà chỉ có hai chỗ là trốn được. Cây Trúc nói: “Nếu em chọn gầm giường, Tùy Ý và Trình Nhai trốn tủ quần áo đi.”
Tiểu Nguyệt không hiểu: “Tại sao phải chọn?”
Hồ Thụy giải thích: “Đêm nay chắc hẳn thứ kia sẽ tìm em và hai người bọn họ. Chúng ta không thể bảo đảm bọn chúng có trao đổi thông tin với nhau hay không. Nếu chúng nó phát hiện Tùy Ý và Trình Nhai núp gầm giường, rất có thể sẽ chui gầm giường tìm kiếm em. Cho nên tôi đề nghị ba người chia nhau ra trốn.”
Tiểu Nguyệt cắn môi: “Giường đi.”
Cây Trúc quay đầu hỏi Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ: “Vậy hai người trốn tủ quần áo, không có ý kiến chứ?”
Lâm Tùy Ý lắc đầu: “Không.”
Cây Trúc Nhỏ nói: “Anh, còn tiền không? Em và Tùy Ý trốn vào tủ, các anh đi mua khóa khóa cửa tủ quần áo nhé.”
Cây Trúc lo lắng cho an nguy Cây Trúc Nhỏ, nói: “Để anh mua mấy cái.”
Cây Trúc Nhỏ: “Được.”
Thương lượng xong xuôi, mọi người mới hỏi ý kiến Lâu Lệ.
Lâu Lệ nhìn Lâm Tùy Ý: “Cứ vậy đi.”
Thời gian còn lại không chỉ tìm khóa cửa và đồ vật che gầm giường, còn phải tìm cách che khuất mặt người. Bọn họ tìm được mấy cây đinh và bao bố đen, dùng bao bố che mặt người, đóng đinh bốn góc bao bố lên ván cửa gỗ.
Tiểu Nguyệt trốn gầm giường, bọn họ tìm mấy tấm ván gỗ. Tiểu Nguyệt không cần thở, bọn họ đóng ván gỗ bốn phía che kín gầm giường.
Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ trốn vào tủ quần áo kiểu cũ. Cây Trúc sợ tủ quần áo không đủ chắc, đóng đinh ván gỗ còn dư vào cửa tủ quần áo.
Sau đó khóa ba ổ khóa ngoài tủ quần áo.
Bởi vì tủ quần áo cũ kỹ, cửa tủ đóng kín vẫn bị hở khe. Khe hở đủ để Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ hít thở.
Khoá cửa có nhiều chìa khóa, Cây Trúc giữ một chìa, Lâu Lệ một chìa, Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ cũng có một chìa. Tuy rằng bọn họ không thể mở khóa, nhưng ít ra bọn họ có chìa khóa, gặp nguy hiểm không đến mức bó tay chịu trói.
“Bây giờ ngủ một giấc đi.” Cây Trúc đứng ngoài khe tủ quần áo: “Buổi tối đừng ngủ.”
Diệp Chi Huyền nói: “Hai người tỉnh táo nhé, ngày mai chúng ta cùng nghĩ cách hủy đầu trâu của ông già hiến tế.”
Giọng Lâm Tùy Ý chui ra từ khe hở: “Được.”
Những người khác đi ra ngoài.
Lâm Tùy Ý xuyên qua khe hở, thấy Lâu Lệ đi cuối cùng. Khi sắp rời đi, Lâu Lệ nhìn thoáng qua cậu.
Khe cửa che bớt dáng người, Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ, hình như anh mập hơn một chút so với hồi mới gặp, không quá thon gần.
Lâu Lệ như biết Lâm Tùy Ý nhìn mình qua khe. Anh đứng trong phòng hồi lâu, người ngoài cửa không dám thúc giục.
Cách một khe hở, Lâu Lệ bên ngoài Lâm Tùy Ý bên trong.
Lâu Lệ không thấy rõ Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý lại thấy rõ Lâu Lệ.
Tuy rằng Lâu Lệ không nói gì, Lâm Tùy Ý lại cảm nhận được Lâu Lệ đang lo lắng.
Hồ Thụy lo lắng Tiểu Nguyệt.
Trình Án lo lắng Trình Nhai.
Lâu tiên sinh lo lắng cho cậu.
Cuối cùng Lâu Lệ vẫn rời đi, cửa nhà nhẹ nhàng đóng lại.
Lâm Tùy Ý mở to mắt. Tủ quần áo không lớn, cậu và Cây Trúc Nhỏ đều không mập, nhưng hai thằng con trai ở chung một tủ quần áo vẫn hơi miễn cưỡng.
Chưa được bao lâu tay chân đã tê rần.
Cây Trúc Nhỏ nói: “Hy vọng hai ta đều có thể sống đến ngày mai. Không, sống đến lúc rời khỏi giấc mơ, em còn muốn nghe bát quái của anh em.”
Ban đêm đến lặng yên không một tiếng động.
Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ vừa ngủ vừa cảm giác, bọn họ thở chậm nghe động tĩnh.
Lao xao…
Lao xao lao xao…
Lại là tiếng thuyền đi trên mặt nước.
Đây là đêm thứ tư Lâm Tùy Ý nghe thấy tiếng nước. Đêm đầu và đêm thứ hai tiếng nước trống rỗng, khó có thể tìm được phương hướng.
Đêm thứ ba tuy không thể phân biệt hướng, lại nghe ra tiếng nước tới gần.
Mà tối nay, tiếng nước vang ngay bên tai bọn họ, dường như từ phía sau bọn họ.
Lâm Tùy Ý đột ngột ngẩng đầu.
Cây Trúc Nhỏ bị Lâm Tùy Ý dọa sợ, duỗi tay kéo kéo áo cậu, không tiếng động dò hỏi.
Lâm Tùy Ý không rảnh lo mình nói chuyện có thể thu hút thứ kia hay không. Cậu vội vàng giữ chặt Cây Trúc Nhỏ: “Có phải ngoài tủ quần áo có dán một đôi câu đối không.”
Cây Trúc Nhỏ nói: “Hình như là có.”
“Không phải hình như, phòng của tôi và Lâu tiên sinh, phòng Diệp Chi Huyền và Hồ Thụy, phòng cậu và anh cậu. Cả phòng Tiểu Nguyên, Tiểu Mộng và Tiểu Nguyệt, tất cả phòng của chúng ta đều có dán câu đối.” Lâm Tùy Ý thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi, cậu hỏi: “Trình Nhai, cậu còn nhớ nội dung câu đối không?”
Cây Trúc Nhỏ cố nhớ lại.
Lâm Tùy Ý nói: “Thuận buồm xuôi gió, đi về bình an.”
Cây Trúc Nhỏ khựng lại.
Bọn họ bắt đầu điên cuồng đẩy cửa, tìm cách mở cửa.
Cây Trúc Nhỏ: “Chìa khóa! Chìa khóa! Mau, Tùy Ý mau! Chìa khóa!”
Lâm Tùy Ý thò ngón tay qua khe hở, duỗi hết cỡ chỉ có thể thò ra được năm ngón tay, bàn tay bị kẹt bên trong.
Cây Trúc Nhỏ: “Mau!!!”
Lâm Tùy Ý gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh.
Tại sao tủ quần áo dán câu đối ‘Thuận buồm xuôi gió, đi về bình an’.
Bởi vì thứ kia đi thuyền mà đến, đi đường thủy cần thuận buồm xuôi gió.
Chúng nó không xuất hiện từ không khí càng không tan biến vào hư không. Chúng ra vào bằng tủ quần áo.
Bởi vì câu đối viết:
Đi về bình an.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.