Giải Mộng

Chương 14: Chương 14




Không nói cũng biết trong núi nguy hiểm. Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ tới chân núi không vào núi ngay, mà chờ Trịnh Tích đi xem Ứng Triều Hà về thôn hay chưa.
Lâm Tùy Ý một ngày không ra cửa, gió lạnh trong núi thổi cậu đến mức run run. Cậu nhìn Lâu Lệ, trên người cậu tốt xấu vẫn có áo lông vũ mỏng, Lâu Lệ vẫn một thân áo xanh, không biết Lâu Lệ thấy lạnh không nữa.
Ngón tay nắm khóa áo kéo xuống, Lâm Tùy Ý tính đưa áo khoác cho Lâu Lệ thì ngửi được mùi máu nhàn nhạt trên quần áo.
Cậu lại nhìn Lâu Lệ. Cậu biết buổi sáng Lâu Lệ mới từ trong núi trở về, hiện tại vào núi tiếp, chắc chắn anh chưa ăn gì.
Lâm Tùy Ý sờ túi, cậu không mang theo thứ gì ăn được.
Cậu nghĩ thầm, nếu nhập mộng có thể mang theo đồ, lần sau cậu sẽ mang theo ít đồ ăn.
Để áp cơn sợ hãi núi cao, Lâm Tùy Ý miên man suy nghĩ cụ thể lần sau vào mộng sẽ mang món nào, cuối cùng cũng thấy Trịnh Tích tới.
“Lâu tiên sinh.” Trịnh Tích chạy hơi gấp, người chưa tới tiếng đã tới trước: “Ứng Triều Hà ở trong phòng.”
Lâu Lệ quay đầu nhìn Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý vội gật đầu.
Ứng Triều Hà không ở trong núi, bọn họ có thể lên núi.
“Trong núi phủ sương mù dày đặc, nếu đi lạc thì khỏi tìm nhau, trực tiếp xuống núi.” Lâu Lệ nói.
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Trịnh Tích chạy đến trước mặt bọn họ, hắn cũng nghe thấy lời dặn của Lâu Lệ nhưng không đồng ý.
Lâm Tùy Ý có thể nhìn ra, quan hệ của Trịnh Tích và Phương Kiền rất tốt. Nếu quan hệ không tốt, Trịnh Tích sẽ không cùng Phương Kiền vào mộng rèn luyện. Phương Kiền chết là việc không thể cứu vãn, thi thể đang đặt trong phòng chất đồ nhà ông già. Tuy mộng của Ứng Triều Hà không có logic thi thể phân hủy theo thời gian, nhưng để yên thi thể Phương Kiền như vậy không phải biện pháp. Người chết không còn, chỉ có thể xuống mồ để an ủi người tồn tại.
Lần này vào núi Trịnh Tích ôm quyết tâm phải giải được câu đố.
Lâm Tùy Ý hiểu, Lâu Lệ tất nhiên cũng hiểu. Là tiền bối hàng đầu giới giải mộng, anh không có trách nhiệm dạy dỗ hậu bối.
Anh nhìn Trịnh Tích lâu hơn một chút, trong mắt mang theo cảnh cáo… Lâu Lệ không quản người ta hành động theo cảm tính, nhưng tiền đề là không được gây rắc rối.
Còn chưa lên núi, Lâm Tùy Ý đã nhận thấy bầu không khí vi diệu giữa ba người bọn họ.

Mang theo bầu không khí như vậy, bọn họ bắt đầu đi vào núi.
Không phải lần đầu Trịnh Tích và Lâu Lệ vào núi, nhưng vẫn phải dựa theo dấu trên đường để phân biệt phương hướng. Mục đích chuyến này là đến địa điểm lần trước mất dấu Ứng Triều Hà. Chuyện bất thường bắt đầu từ lúc Ứng Triều Hà biến mất vào không khí.
Đây là lần thứ ba Trịnh Tích vào núi, hơn nữa trong lòng bi phẫn về cái chết Phương Kiền, hắn đi tuốt đằng trước, Lâm Tùy Ý theo sau, Lâu Lệ đi cuối.
Theo lý thuyết, ba người đi nối đuôi, Lâm Tùy Ý ở giữa an toàn nhất, trước có người dẫn đường sau có người bảo hộ, nhưng không hiểu sao tim Lâm Tùy Ý cứ đập thình thịch.
Tim đập nhanh không giống phản ứng s1nh lý, mà như bất an cực độ, dẫn tới nhịp tim đập loạn, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Nhiệt độ không khí trong núi rõ ràng rất thấp, vậy mà sau lưng cậu ướt đẫm mồ hôi.
Cậu cảm thấy có người đang nhìn mình.
Lâm Tùy Ý biết Lâu Lệ đi ngay phía sau. Bởi vì sương mù dày đặc, ba người không cách nhau quá xa, Lâm Tùy Ý còn nghe thấy được tiếng bước chân của Lâu Lệ.
Lâu Lệ phía sau cậu, ánh mắt chắc chắn dừng trên người cậu. Nhưng không giống, Lâm Tùy Ý lại th ở dốc hai tiếng, cậu cảm thấy tầm mắt đó hình như không đến từ Lâu Lệ, mà là thứ khác.
Hay là quay đầu nhìn thử?
Lâm Tùy Ý không chắc lắm. Trước khi đi cậu đã biết trong núi có cổ quái, cho nên hiện tại bị nhìn chăm chú có thể coi là trong dự kiến.
Nhưng là thứ gì vậy? Cảm giác bị nhìn trộm không dễ chịu chút nào.
Lo lắng mình sẽ bị thứ nhìn trộm dọa, Lâm Tùy Ý chuẩn bị tốt tâm lý, hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi quay đầu lại.
Lần này quay đầu, cậu dừng chân.
Biểu cảm của cậu hơi khó coi.
Có Lâu Lệ ở đây, Lâm Tùy Ý sẽ không quá sợ, nên cậu mới dám quay đầu lại. Nhưng quay đầu so với phát hiện bị nhìn trộm còn khó chấp nhận hơn… Phía sau cậu không có ai!
Không kịp nghĩ Lâu Lệ biến mất từ khi nào, tiếng bước chân phía sau mà cậu nghe thấy là của ai, Lâm Tùy Ý vội vàng nhìn Trịnh Tích.
Ngay khoảng khắc cậu dừng lại, Trịnh Tích luôn bước về phía trước kéo dài khoảng cách với cậu.

Trước mắt chỉ còn sương mù dày đặc, bóng lưng Trịnh Tích mất hút. Ngoại trừ sương mù dày đặc cậu không thấy thứ gì khác.
“Lâu tiên sinh?”
Lâm Tùy Ý không dám lớn tiếng gọi, sợ làm thứ âm thầm nhìn trộm phát hiện cậu bị lạc.
“Trịnh Tích?”
“Lâu tiên sinh?”
Trong dự kiến, Lâm Tùy Ý không nghe ai đáp lại. Kêu gọi không có kết quả, cậu nhận được một kết luận khó có thể tiếp thu: Cậu bị lạc.
Trước sau đều tràn ngập sương mù dày đặc, sắc trời cũng tối dần.
Lâm Tùy Ý không tính đi tìm họ. Trước khi vào núi Lâu Lệ từng dặn, đi lạc thì xuống núi.
Lâm Tùy Ý siêu nghe lời, cậu lập tức xoay người đi hướng chân núi.
Cũng may con đường ẩm ướt lưu dấu chân. Lâm Tùy Ý lần theo dấu chân đi xuống núi. Cậu bị lạc một mình nên không dám nghĩ nhiều, hết sức chuyên chú đi theo dấu chân.
Cậu đi được một lát, bỗng cảm thấy sai sai.
Lâm Tùy Ý dừng lại. Cậu ngẫm nghĩ, cẩn thận nâng chân ướm lên một dấu chân.
Chân của cậu và dấu chân trước mắt khớp nhau kín kẽ.
Đây là dấu chân của cậu, hoa văn lẫn kích cỡ đế giày đều trùng khớp.
Nhưng phát hiện này làm Lâm Tùy Ý cảm thấy tuyệt vọng.
Cậu đang đi xuống núi, dấu chân cậu lưu lại trước đó phải hướng mũi chân vào cậu mới đúng. Tại sao lại trùng với hướng đang đi?!

Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm dấu vết dưới chân, hiểu rằng mình không chỉ lạc nhóm, còn lạc đường.
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, Lâm Tùy Ý không biết.
Cậu bị lạc, đi lòng vòng trong núi. Nếu đi lòng vòng có thể xuống núi, hàng năm sẽ không có đội cứu viện thường xuyên vào núi cứu dân mạo hiểm, huống chi ngọn núi này là cảnh trong mơ, vốn dĩ sặc mùi cổ quái.
Nội việc cậu lạc Lâu Lệ và Trịnh Tích đã là chuyện vô lý!
Nhưng Lâm Tùy Ý không dám ở trong núi chờ Lâu Lệ hoặc Trịnh Tích tới tìm mình. Tuy trước khi vào núi không có nói, nhưng Lâm Tùy Ý vẫn hiểu ẩn ý của lời dặn “bị lạc thì xuống núi”: Trong núi bất thường, sinh tử dựa vào chính mình.
Đường về bị cắt đứt, Lâm Tùy Ý đành căng da đầu tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Dù xác suất hội hợp với Lâu Lệ Trịnh Tích rất xa vời, nhưng ít ra phải thử một lần, nói không chừng trên đường cậu sẽ phát hiện manh mối mới.
Một lần nữa xuất phát, Lâm Tùy Ý đi lâu thật lâu, đi đến trời chuyển tối, mãi đến khi cậu có cảm giác mình dẫm trúng cái gì.
Cảm giác dẫm lên rất kỳ lạ. Lâm Tùy Ý hít thở nhanh hơn, cứng đờ cúi đầu nhìn thấy… một bàn tay.
Tầm nhìn dịch ra xa hơn… một người nằm dưới đất hình chữ đại (大).
Lâm Tùy Ý sửng sốt: “Trịnh Tích?”
Cậu không thấy Trịnh Tích đáp lại, lúc dẫm lên tay Trịnh Tích cũng không nghe thấy Trịnh Tích kêu đau. Lâm Tùy Ý không biết Trịnh Tích còn sống hay không, cậu lại gần kiểm tra hơi thở Trịnh Tích.
Tuy rằng trước khi kiểm tra hô hấp Lâm Tùy Ý đã chuẩn bị tâm lý Trịnh Tích đã chết, nhưng đến khi xác nhận hắn ngừng thở, trong lòng Lâm Tùy Ý chợt lạnh ngắt.
Trước năm 22 tuổi, cuộc đời Lâm Tùy Ý chưa từng gợn sóng, đôi khi đồ ăn bốc cháy làm cậu hãi hùng khiếp vía một chút. Vậy mà bây giờ tận mắt nhìn hai người chết liên tiếp, Lâm Tùy Ý có chút chịu không nổi.
Cậu muốn thử xem có thể cứu sống Trịnh Tích hay không.
Lâm Tùy Ý quỳ xuống, tai dán lồ ng ngực Trịnh Tích nghe nhịp tim.
Chết, tĩnh lặng, Lâm Tùy Ý hơi hoảng. Cậu học theo cách sơ cứu trên TV, hai tay không ngừng ấn ngực Trịnh Tích.
Cấp cứu vô dụng non nửa tiếng đồng hồ, ngón tay Lâm Tùy Ý hơi mất sức, Trịnh Tích vẫn không có dấu hiệu sống lại tỉnh lại.
Lâm Tùy Ý kham nan phát hiện, Trịnh Tích thật sự đã chết.

Trịnh Tích chết như thế nào?
Ứng Triều Hà ở dưới chân núi, trong núi không có chó đen?
Sau khi ngơ ngác trong chốc lát, Lâm Tùy Ý vội xem xét thi thể Trịnh Tích, ý đồ từ thi thể hắn tìm ra nguyên nhân cái chết.
Trịnh Tích chết trong núi, tìm ra nguyên nhân Trịnh Tích chết là có thể tìm được hung thần trong núi, từ đó giải được mộng Ứng Triều Hà.
Cậu nương ánh trăng mỏng manh, sờ s0ạng thi thể Trịnh Tích.
Thi thể Trịnh Tích cũng có vết siết chặt như bị rắn quấn, nhưng đối lập Phương Kiền, vết bầm trên thi thể Trịnh Tích rất nhạt, như thể con rắn chỉ quấn quanh người Trịnh Tích. Con rắn không dùng sức, cơ thể Trịnh Tích bị bầm tím do trọng lượng của con rắn đè lên.
Trừ vết bầm, Lâm Tùy Ý còn chú ý tới bụng của Trịnh Tích. Da bụng Trịnh Tích không có miệng vết thương, nhưng hơi phồng lên như mang thai ba bốn tháng.
Lâm Tùy Ý muốn kiểm tra bụng Trịnh Tích. Cậu chưa kịp kéo áo Trịnh Tích, khóe mắt vô tình thoáng nhìn xuống phần dưới.
Ánh mắt cậu chuyển dần từ bụng Trịnh Tích xuống đầu gối Trịnh Tích.
Phần gối quần Trịnh Tích dính đầy bùn đất, như quỳ xuống lạy ai đó.
Lâm Tùy Ý lạnh sống lưng.
Cậu đi lòng vòng trong núi mãi không thấy cái gì. Nhìn không thấy vì thứ đó không đi ra, hoặc không thể nhìn được, ví dụ như cậu không thấy con rắn hại chết Phương Kiền.
Phương Kiền chết vì quỳ lạy Ứng Triều Hà. Đầu gối hắn bị té sưng vù, đồng thời quỳ lạy Ứng Triều Hà, cho nên ban đêm hắn thấy rắn, còn Lâm Tùy Ý không thấy rắn.
Đầu gối Trịnh Tích dính bùn đất nên giải thích như thế nào?
Là Trịnh Tích cũng nghĩ đến điểm này, không thu hoạch được gì nên quyết định thử quỳ lạy, để thấy thứ không thể nhìn bằng mắt thường?
Do quỳ lạy, đầu gối Trịnh Tích dính đầy bùn.
Sau đó, Trịnh Tích thấy thứ trong núi.
Chỉ có như vậy mới giải thích được nguyên nhân đầu gối Trịnh Tích dính bùn đất, nhưng kết quả này làm Lâm Tùy Ý hoảng hỏng người.
Cậu cúi đầu nhìn chính mình…
Thời điểm ghé tai nghe nhịp tim Trịnh Tích, cậu cũng quỳ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.