Giải Mộng

Chương 12: Chương 12




Máu toàn thân ngừng chảy, Lâm Tùy Ý nghẹt thở, đứng tại chỗ như hóa đá. Trong tầm nhìn, hai tay Ứng Triều Hà đặt trên cửa sổ, người vẫn duy trì tư thế ngồi xổm. Cô ta không ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tùy Ý mà rũ đầu, tóc từ bả vai chảy xuống, che khuất mặt cô.
Lâm Tùy Ý không dám động, cô ta cũng không động.
Chỉ có Phương Kiền run run giọng nói: “Có… Có bóng đen.”
Lâm Tùy Ý khẩn trương nuốt nước bọt. Cậu cứng đờ quay đầu xem Phương Kiền phía sau.
Phương Kiền nằm nửa trên mặt đất, lấy góc độ Phương Kiền sao có thể thấy Ứng Triều Hà ngồi xổm dưới cửa sổ.
Phương Kiền rùng mình liên tiếp mấy cái, thấy Lâm Tùy Ý nhìn qua mình, sắc mặt hắn như đất, trên nói dưới không nghe, đâm ra giọng kêu không nhỏ.
“Lâm Tùy Ý… Cậu…” Phương Kiền sắp hỏng rồi: “Cậu không thấy à?”
Phương Kiền sợ hãi không giống giả bộ, phải rất sợ hãi cơ thể mới phản ứng như vậy. Phương Kiền thật sự thấy ngoài cửa sổ có bóng đen lướt qua, nhưng không đúng.
Góc nhìn của Phương Kiền không thể nào thấy Ứng Triều Hà!
Ngay sau đó Lâm Tùy Ý ý thức được, có lẽ bóng đen Phương Kiền nhìn thấy không phải Ứng Triều Hà dưới cửa sổ. Ngoại trừ Ứng Triều Hà, còn có một thứ khác tìm tới cửa.
Đúng là đại cát đại lợi song hỷ lâm môn.
Lâm Tùy Ý quay đầu lại nhìn Ứng Triều Hà vẫn giữ tư thế ngồi xổm. Bởi vì ban ngày chạy thoát khỏi Ứng Triều Hà, cho nên đêm nay thấy cô, Lâm Tùy Ý có suy nghĩ muốn bỏ chạy lần thứ hai.
Nhưng nơi này không chỉ có Ứng Triều Hà, xác suất bỏ chạy vốn không cao nháy mắt tụt xuống mức thấp nhất, Lâm Tùy Ý cảm giác được sự tuyệt vọng.
Cậu nhìn hướng ngoài cửa sổ, bóng đen Phương Kiền nhìn thấy ở đâu?
Trong tầm nhìn, gió to gào thét, nhánh cây cổ thụ trong sân lay động, xa hơn một chút, trăng rằm treo trên không trung, đám mây cuốn lấy ánh trăng.
Ở đâu?
Ứng Triều Hà còn đang ngồi dưới cửa sổ, Phương Kiền thấy hung thần ở đâu?!
“Lâm Tùy Ý!”
Phương Kiền đột nhiên kêu một tiếng, giọng hắn so với trước đó lớn hơn sốt ruột hơn sợ hãi hơn, “Vào rồi!!!!”
Lâm Tùy Ý: “?!”
Ở đâu?!

Cậu thật sự không thấy bóng đen trong miệng Phương Kiền, nhưng Lâm Tùy Ý không nghi ngờ Phương Kiền đang nói dối, cũng không tin Phương Kiền khẩn trương quá độ sinh ra ảo giác.
Bởi vì sau khi Phương Kiền kêu ré lên, giọng hắn biến thành âm thanh ‘ự ự ự” như bị siết cổ.
Lâm Tùy Ý sửng sốt, lập tức vọt tới chỗ Phương Kiền, vươn tay muốn đè lại Phương Kiền điên cuồng giãy giụa.
Phương Kiền giãy giụa cực kỳ mạnh, hai tấm ván gỗ dùng để cố định chân bị hắn giãy đến mức văng xa. Hai tay hắn cong lên ngực, nắm lấy cổ họng của mình.
“Ự… ự ự… Lâm… Lâm Tùy Ý, ự ự… Cứu… Tôi…”
Tròng mắt Phương Kiền lồi ra ngoài, giống như bị thứ gì đó bóp chặt cổ.
Nhưng là thứ gì, Lâm Tùy Ý không biết, cậu cái gì cũng không thấy. Tầm nhìn của cậu chỉ có Phương Kiền hơi thở càng ngày càng yếu, biên độ giãy giụa càng ngày càng nhỏ.
Dù cậu có duỗi tay ra sờ, cũng không sờ được thứ gì, chỉ có mùi máu tươi lan tràn trong không khí… miệng mũi Phương Kiền bắt đầu xuất huyết.
Lâm Tùy Ý muốn đỡ Phương Kiền lên, nhưng lúc cậu túm Phương Kiền mới phát hiện hắn nặng ngàn cân. Cậu dùng hết sức bình sinh cũng không thể nâng nổi Phương Kiền.
Nhưng rõ ràng hồi sáng cậu còn kéo người chạy mấy dặm đường.
Giây phút này Lâm Tùy Ý mới ý thức được, hung thần vào nhà, nhưng cậu không nhìn thấy.
Hung thần quấn lên người Phương Kiền, hung thần sẽ không thất thủ.
Phương Kiền sắp chết.
“Phương Kiền, Phương Kiền, Phương Kiền…” Lâm Tùy Ý kiệt lực giữ bình tĩnh, không ngừng vuốt thuận khí Phương Kiền, muốn dùng biện pháp này giúp Phương Kiền hít thở.
“Cậu nói cho tôi biết.” Lâm Tùy Ý hỏi: “Cậu thấy thứ gì?”
“Phương Kiền.” Lâm Tùy Ý véo người Phương Kiền: “Cậu thấy cái gì?”
Cậu quá muốn cứu người, véo Phương Kiền đến mức chảy máu: “Là thứ gì bóp cổ cậu?!”
Phương Kiền gian nan nhìn Lâm Tùy Ý, giờ khắc này Phương Kiền cũng hiểu tình hình.
Lâm Tùy Ý cứu không được hắn, Lâm Tùy Ý lực bất tòng tâm.
Hắn không thể động đậy, thân thể như bị bóp nát, hắn ý thức được sinh mệnh mình không còn dư lại bao nhiêu, đầy tuyệt vọng: “Là… r…”
Rắc một tiếng.

Đầu Phương Kiền rớt xuống đất.
Đáp án đột ngột im bặt.
Đầu óc Lâm Tùy Ý trắng xóa.
Cậu nhìn cơ thể Phương Kiền mềm nhũn. Sau một hồi sững sờ, cậu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Không biết từ khi nào Ứng Triều Hà ngồi xổm đổi thành đứng dậy. Cô ta đứng ngoài cửa sổ mặt vô cảm nhìn cảnh này, sau đó xoay người, nhanh chóng hòa vào bóng đêm.
Gió thổi qua, hết thảy khôi phục nguyên dạng.
Lâm Tùy Ý không động đậy. Máu Phương Kiền bắn vào hốc mắt cậu, tầm nhìn toàn là màu đỏ tươi, cái gì cũng nhuốm màu máu.
Ngay khi phát hiện Ứng Triều Hà đứng phía sau cậu, cậu liền biết đêm nay sẽ không thái bình.
Lâm Tùy Ý có nghĩ tới việc mình sống không qua đêm nay, nhưng cậu trăm triệu không ngờ người chết là Phương Kiền, còn cậu vẫn sống.
Ứng Triều Hà xuất hiện sau cửa sổ, cậu đang thở.
Chiếc gương không hiện ảnh phản chiếu là cậu đập vỡ. Tại sao ngược lại là Phương Kiền chết?
Ứng Triều Hà phát hiện Phương Kiền là người sống, hay Phương Kiền chọc hung thần? Ứng Triều Hà giết Phương Kiền? Hay hung thần hại Phương Kiền?
Lâm Tùy Ý có gắng nhớ lại hành động của Phương Kiền. Nhưng Phương Kiền sống sờ sờ chết thảm ngay trước mắt cậu, cậu hít thở khó khăn, đầu óc không thể vận hành. Cậu không nhớ nổi rốt cuộc Phương Kiền ở trong phòng Ứng Triều Hà đã làm những gì.
Nhưng Lâm Tùy Ý biết, cậu cần nhớ lại. Chính mắt cậu chứng kiến cái chết của Phương Kiền, trong đầu cậu lưu trữ manh mối quan trọng, cậu không được quên, đúng, cậu không thể quên. Cậu phải từ từ, nghỉ ngơi, hai đêm rồi cậu chưa ngủ.
Việc tìm hung thần cần cậu.
Lâm Tùy Ý nhìn giường, chăn đệm trên giường chỉnh tề.
Đây là giường Lâu Lệ, người cậu đầy máu không dám làm dơ.
Lâm Tùy Ý ngồi dưới đệm chăn, bên cạnh Phương Kiền.
Cậu suy nghĩ, nhặt đầu Phương Kiền về, đặt phía trên cổ Phương Kiền.
Dọn xong, Lâm Tùy Ý cúi đầu xem tay mình, vẫn đang run rẩy.

Cậu chỉ là một đầu bếp nho nhỏ trên đường Kim Hoa. Nói người khác có lẽ sẽ không tin, cậu là một đầu bếp không biết thịt gà cũng chưa từng giết cá, đều nhờ người bán sơ chế giúp. Thế mà bây giờ cậu lại ôm một cái đầu người.
Lâm Tùy Ý ngồi yên rất lâu, đầu óc trống rỗng. Trời sáng, cậu không biết đêm tối đã qua, nguy hiểm đã rời đi. Bên tai vang tiếng bước chân cũng không biết có người đang đi tới chỗ mình. Mãi đến khi cửa bị đẩy ra, cậu quay đầu nhìn thấy… Lâu Lệ cuối cùng đã trở lại.
“Lâm Tùy Ý, cậu…” cảnh trong phòng làm Lâu Lệ nhăn mày.
“Lâu tiên sinh.” Cơ thể trôi nổi rơi xuống đất, Lâm Tùy Ý ngã quỵ.
Cậu không ngã hẳn xuống. Lâu Lệ bước đến kéo Lâm Tùy Ý, bế ngang người cậu.
Sư huynh Trịnh Tích đi theo sau Lâu Lệ bị cảnh tượng trong phòng dọa cứng người. Hắn sửng sốt thật lâu, bổ nhào trước thi thể Phương Kiền, hét lớn: “Phương Kiền!”
“Đã xảy ra chuyện gì!” Trịnh Tích trợn trừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Ý trong lòng ngực Lâu Lệ. Hắn muốn nắm lấy Lâm Tùy Ý, bắt Lâm Tùy Ý trả lời vấn đề.
Lâu Lệ nghiêng người thoát khỏi tay Trịnh Tích, “Người ngất rồi, chờ tỉnh lại rồi hỏi.”
Lâu Lệ đặt Lâm Tùy Ý trên giường, chiếc chăn gấp gọn được đắp lên người Lâm Tùy Ý. Anh lấy khăn lụa ra lau vết máu trên mặt Lâm Tùy Ý.
Khăn lụa thấm ướt máu cũng không thể lau hết vết máu trên mặt Lâm Tùy Ý. Lâu Lệ nhíu hạ mi, nói Trịnh Tích: “Tôi đi múc nước, đừng đánh thức cậu ấy.”
“Sư đệ tôi đã chết!” Trịnh Tích rống giận.
Lâu Lệ nói: “Cậu ấy bị dọa sợ, không thể trả lời cậu.”
“Để cậu ấy nghỉ ngơi.” Lâu Lệ nhìn Trịnh Tích: “Sau khi cậu ấy tỉnh lại, điều cậu muốn biết, tôi sẽ thay cậu hỏi.”
Nước giếng trong nhà ông già đục ngầu, Lâu Lệ đi vài nhà mới xin được nước sạch.
Anh ngồi ở mép giường lau sạch vết máu của Lâm Tùy Ý. Lau sạch rồi, anh bỏ cánh tay Lâm Tùy Ý vào trong chăn.
Lâu Lệ lẳng lặng nhìn khuôn mặt Lâm Tùy Ý.
Có lẽ do ánh mắt anh quá chăm chú, Lâm Tùy Ý he hé mí mắt.
Biết Lâm Tùy Ý sắp sửa tỉnh lại, Lâu Lệ đứng lên muốn gọi Trịnh Tích vào, phía sau kêu một tiếng mất giọng: “Lâu tiên sinh…”
“Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cho cậu năm phút sắp xếp…”
“Lâu tiên sinh, tôi sợ quá.” Lâm Tùy Ý nôn nóng ngắt lời.
Lâu Lệ dừng chân lại, xoay người.
“Tôi biết Tà Ám là cái gì.” sắc mặt Lâm Tùy Ý còn tái nhợt, ánh mắt dán chặt trên người Lâu Lệ: “Tôi sợ ngài xảy ra chuyện.”
Lâu Lệ cuộn ngón tay, “Tôi không sao, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Lâu tiên sinh.” Ký ức kh ủng bố làm sắc mặt Lâm Tùy Ý càng thêm khó coi: “Phương Kiền cậu, cậu ấy, cậu ấy đã chết.”

“Chết như thế nào?” Lâu Lệ hỏi.
“Tôi không biết.” Lâm Tùy Ý đau đớn cúi đầu: “Sau khi anh vào núi, tôi và Phương Kiền đi tới nhà Ứng Triều Hà tá túc. Cửa phòng bị khóa, chúng tôi từ cửa sổ nhảy vào. Chúng tôi thấy trong phòng có tủ quần áo có cái bàn, trên bàn bày hoa hồng, còn có ấm trà. Phương Kiền nói mộng hoa hồng là cát, mộng ấm trà cũng là cát.”
Đầu óc sau khi được nghỉ ngơi bắt đầu vận chuyển, chuyện đên qua như chiếu phim trong đầu. Lâm Tùy Ý hồi tưởng, ngữ khí gian nan: “Có gương, tôi phát hiện trong gương không phản chiếu bóng người, đó là điềm xấu, tôi gọi Phương Kiền tới xem. Tôi không thấy Phương Kiền đáp lại. Chính vào lúc này, tôi phát hiện Ứng Triều Hà trở lại.”
Lâu Lệ nhíu mày.
“Lúc đấy tôi còn thở, tôi theo bản năng bỏ chạy, thừa dịp Ứng Triều Hà mở khóa vào cửa, tôi nhảy ra ngoài cửa sổ. Trong quá trình đó tôi đánh vỡ chiếc gương, nhưng tôi không rảnh lo, tôi kêu Phương Kiền cùng tôi chạy trốn. Chúng tôi chạy, chạy một mạch đến cổng thôn mới dừng lại. Phương Kiền nói tôi chưa chắc sẽ chết, bởi vì lúc vào phòng tôi đã đóng cửa sổ, Phương Kiền nói cách một lớp cửa sổ Ứng Triều Hà không phát hiện tôi có hơi thở. Nhưng cậu ấy không chắc chắn, Phương Kiền nói nếu tôi có thể an ổn vượt qua đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng chờ đợi quá dày vò, Phương Kiền nói tôi đi tìm ngài, xin anh dùng Ước Định Thanh Tỉnh.”
Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi: “Chúng tôi chờ ngài trở về, nhưng không chờ được.”
“Phương Kiền nói phòng ngài lớn hơn một chút, nếu Ứng Triều Hà và hung thần tìm tới cửa, chúng tôi sẽ có không gian để chạy trốn.” Lâm Tùy Ý gian nan kể: “Trời tối rồi chúng tôi vẫn đợi, quả nhiên chúng nó tới. Ứng Triều Hà ngồi ngoài cửa sổ, bóng đen từ bên ngoài chạy vào, nhưng tôi không thấy bóng đen vào phòng!”
Nói tới đây Lâm Tùy Ý bối rối, cậu gấp đến độ sặc ho khù khụ: “Phương Kiền nói có bóng đen vào phòng, tôi cái gì cũng không thấy, không sờ được gì. Phương Kiền bị thứ gì đó siết chặt. Cậu ấy liên tục giãy giụa, cậu ấy cầu cứu tôi, tôi cứu không được, tôi không có biện pháp cứu cậu ấy.”
“Tôi chỉ có thể nhìn Phương Kiền chết dần, tôi hỏi Phương Kiền thấy cái gì.”
Lâu Lệ hỏi: “Cậu ta trả lời không?”
Lâm Tùy Ý lắc đầu: “Cậu ấy nói không thành lời, cậu ấy không thể…”
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Lâm Tùy Ý dừng lại, “Không, Phương Kiền phát ra âm thanh.”
Lâm Tùy Ý: “Cậu ấy nói ‘Đúng’….”
Lâu Lệ: “Đúng cái gì?”
“Không.” Lâm Tùy Ý nhớ lại khẩu hình Phương Kiền, “Phương Kiền không nói ‘Đúng vậy’.”
Thời điểm cậu hỏi Phương Kiền, Phương Kiền đã gần chết. Lâm Tùy Ý vẫn nhớ rõ ánh mắt Phương Kiền cận kề cái chết, tuyệt vọng…
Ánh mắt tuyệt vọng biến mất, chứng tỏ Phương Kiền giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.
Tỉnh lại từ tuyệt vọng, biết mình phát ra một âm tiết cũng gian nan, sao có thể dùng câu ‘là XX’ trả lời Lâm Tùy Ý.
Phương Kiền thật sự đã trả lời Lâm Tùy Ý, nhưng do cơ thể đau đớn bị siết cổ, câu trả lời biến âm, làm Lâm Tùy Ý nghe như hắn đang nói ‘Đúng vậy’.
Rốt cuộc Phương Kiền nói cái gì?
Lâm Tùy Ý không thể nhìn thấy thứ hại chết Phương Kiền.
Trong phòng im ắng, chóp mũi Lâm Tùy Ý còn ngửi thấy mùi máu tanh.
Cậu hồi tưởng cảnh tượng xảy ra tối hôm qua, tử trạng của Phương Kiền vô số lần.
Qua hồi lâu, lông mi Lâm Tùy Ý run rẩy: “Lâu tiên sinh, tôi biết rồi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.