Giác Ngộ

Chương 91: Thoát rồi.






Căn nhà bị bùa chú bủa vây, con lệ quỷ bên trong khó lòng thoát nổi.
Mười lăm thiếu niên đứng trước cửa, thở phào nhẹ nhõm, có một đệ tử bước ra nói: "Ha ha ha, thật không ngờ lệ quỷ hoành hành nơi đây hơn một tháng, khiến cho dân chúng khiếp sợ, lại bị chúng ta tóm gọn trong nháy mắt, ta còn nghĩ lệ quỷ này ghê gớm lắm cơ, tưởng đâu thực lực cũng chỉ có như vậy."
Lần này quả thực không nằm trong dự liệu của họ, sự việc diễn ra nhanh chóng, đơn giản đến khó có thể tin được.
Phượng Tử thu kiếm vào vỏ, đảo mắt nhìn căn nhà, bình thản chậm rãi nói: "Sư đệ Trần Tuệ Vũ, không nên quá khinh xuất kẻ địch, có lẽ mọi việc chỉ vừa mới ở thời điểm khởi đầu thôi."
Ngữ điệu này nghe đến có chút xa cách, nhưng vế sau này lại nói đến vừa nhanh vừa hung: "Ngạo Phong sư đệ cẩn thận, tất cả mọi người tản ra!"
Lời này vừa ra khỏi miệng, một luồng kiếm khí sắc bén đã hướng ngay trên người Vân Ngạo Phong mà xé gió lao tới, hắn phản ứng hơi chậm, nhưng may mắn có Vân Tuân Vũ ở bên cạnh, y vươn tay ra ôm lấy eo hắn, vận khí kéo cả hai cùng lúc tránh sang một bên, thoát khỏi đòn tấn công vừa rồi.
Tất cả theo như lời Phượng Tử, nhanh chóng mỗi người chạy một hướng, chia nhau tản ra, ẩn núp sau bức tường, gốc cây, nghiêm phòng giới bị, lại một lần nữa rút ra kiếm bổn mạng.

Trong nháy mắt, mười lăm thiếu niên còn đứng đây đã biến mất không tăm hơi, trả lại bầu không khí quỷ dị, u vắng.
Chỉ thấy, người vừa rồi tung chiêu toàn thân đen kịt xuất hiện dưới ánh trăng, trên mặt đeo khăn lụa, không nhìn rõ mặt mày.
Vân Ngạo Phong tinh mắt, hắn so với những người khác đều nhìn rõ hơn, phát hiện người này là hắc y nhân lúc chiều, hắn có một chút hoảng hốt.
"Ca ca, là người ban chiều!" Hắn thì thầm nói.
Vân Tuân Vũ khẽ gật đầu, giơ hai ngón tay chắn trước miệng Vân Ngạo Phong, ý bảo hắn giữ im lặng, hắn liền mím môi, thả chậm tốc độ hít thở. Chỉ là, vành tai hắn đều nóng ran lên, đỏ bừng, nhịp tim không biết có phải do khẩn trương hay không mà đậm loạn xạ.
Phượng Tử trốn ở sau gốc cây, bội kiếm trên tay một nửa đã xuất vỏ, cảnh giác cao độ. Chỉ là, ánh trăng mờ ảo trên cao rọi xuống, vô tình chiếu vào thân kiếm trắng bạc bóng loáng, tạo nên một vầng phản xạ ánh sáng chói mắt.
Hắc y nhân dường như phát hiện, ngay lập tức vung kiếm, một trận cuồng phong nổi lên, đem tất cả phù chú xung quanh đều gỡ xuống.
Lệ quỷ thừa cơ thoát ra, mở tung cánh cửa, lượn lờ vài vòng quanh thân hắc y nhân, bỗng nhiên lại lao về phía hai người Vân Ngạo Phong.
Bây giờ trốn cũng như không, chi bằng quyết chiến trực diện một lần, bên này người nhiều hơn, cũng chưa chắc sẽ thua.
Nghĩ vậy, Vân Tuân Vũ liền lao người ra khỏi bức tường, tạo ra một cái kết giới bằng phù chú, đoàn hắc khí kia lúc này để lộ ra cái miệng đỏ hỏn, mở lớn hướng phía y mà công kích, nhưng lại bị lực của phù chú hất văng.
Thừa lúc có người giữ chân Vân Tuân Vũ, hắc y nhân liếc mắt về sau bức tường, vỗ qua một chưởng, chấn ngã tường gạch.
Nhìn thấy tình thế cấp bách, không còn cách nào, những người khác đều đồng loạt nhảy ra, rút kiếm tấn công hắc y nhân, yểm trợ cho Vân Tuân Vũ.
Vốn nghĩ tên hắc y nhân đó chỉ là một tên tu sĩ tầm thường, có sở thích quái dị, lại còn huấn luyện lệ quỷ. Nhưng không ngờ tới, người đó võ nghệ cao cường, tu vi không nhìn thấu, thâm sâu hiển hách, chỉ bằng một cái phất tay, mấy thiếu niên kia đã bị hất tung.

Vân Ngạo Phong cũng không ngoại lệ.
Mười mấy đệ tử, không bị thương nặng thì cũng bị thương nhẹ.
Nhưng vẫn có một điều không rõ ràng, tên hắc y nhân hình như chỉ nhắm vào Vân Ngạo Phong.
Bởi vì lúc này, hắc y nhân hoàn toàn bỏ qua những người khác, mà chậm rãi sảy bước về phía Vân Ngạo Phong, hắn ta trên tay cầm một thanh kiếm, mũi nhọn cứ thế lê trên nền đất, tạo nên từng tiếng âm thanh xẹt xẹt chói tai.
Ngay lúc Vân Ngạo Phong tưởng mình sẽ chết, đột nhiên lại có một luồng linh lực tạo thành lá chắn, chắn trước mặt hắn.
Nhận thấy nguy hiểm, hắc y nhân liền vận linh lực lui về phía sau.
Kế tiếp, một thân ảnh hồng y xuất hiện trước mặt Vân Ngạo Phong, chân trần trắng nõn khẽ chạm đất, gió lướt qua lay động cánh tay áo.
Nhìn thân hình và phong thái này, nếu hắn nói không nhận ra người này, thì đó chính là lừa mình dối người.
Tiểu Cửu quay đầu lại, đưa tay để trước mặt Vân Ngạo Phong, trên môi câu lên một đường cong hoàn mỹ, ôn nhu ấm áp, lại thêm vài phần phong tình.
"Chủ nhân, người không sao chứ, ta lại tới chậm rồi!"
Vân Ngạo Phong bất lấy tay Tiểu Cửu, y liền đem hắn kéo đứng dậy.
Tuy không thích loại xưng hô như vậy, nhưng tên Tiểu Cửu này cũng không phải người xấu, hơn nữa, lúc nào Vân Ngạo Phong gặp nguy hiểm, y cũng đều xuất hiện, nói không động lòng là giả.
Mới gặp qua vài lần, nhưng hắn lại cảm nhận được một loại ý vị không rõ ràng, còn cả giấc mơ kỳ quái lần trước, nếu có cơ hội, hắn phải hỏi cho ra nhẽ.

"Cẩn thận!"
Vân Ngạo Phong hô lên, Tiểu Cửu bình tĩnh cười cười, phất tay một cái, đã ngăn lại đạo kiếm khí của hắc y nhân.
Mười mấy người có mặt ở đây đều có chung một suy nghĩ: Thật lợi hại!
Lúc này, bên kia Trần Dương lấy một tấm phù chưa thi chú, bỏ gang tay ra, cắn rách đầu ngón tay, đem máu vẽ thành một lá phù hoàn chỉnh - Trấn Linh phù.
Tuy bề ngoài cũng đồng dạng là một tấm Trấn Linh phù, nhưng tác dụng của nó lại mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa còn hàm chứa độc tố.
Bởi vậy, khi Trần Dương phóng lá phù qua, lệ quỷ kia liền thét lớn một tiếng, ngọ nguậy một hồi, cuối cùng lặng hẳn đi. Phượng Tử thân thủ tốt, lập tức lấy ra một cái túi càn khôn, nhốt đoàn hắc khí vào bên trong, bên ngoài còn tạo kết ấn dày đặc.
Hắc y nhân thấy chỉ còn một mình, ngay tức khắc quay đầu muốn lâm trận bỏ chạy, nhưng chưa kịp bước hai bước, đã bị Tiểu Cửu dùng linh lực đánh gãy chân, quỳ gối dưới đất.
Có hai tên đệ tử cầm kiếm đến gần, nhưng khi muốn lột bỏ khăn lụa trên mặt hắc y nhân, đột nhiên không gian mù mịt bột trắng, đến khi tan hết, hắc y nhân đã biến mất.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.