Giác Ngộ

Chương 64: Ảo cảnh.






Hiện tại, nhóm thứ hai cũng đang gặp phải một vấn đề lớn.
Chính là lúc đó xảy ra một trận động đất, đã thay đổi thế cục của bọn họ.
Bây giờ, mười người đều đang đứng ở chỗ đất trống ngồi nghỉ chân lúc trước, mà tâm tình phức tạp, buồn bực.
Vấn đề lớn được nói đến ở đây, chính là họ đã đi tròn mười vòng, cuối cùng chờ đợi họ lại là vùng đất trống thân yêu đó.
Tóm lại, sau trận động đất nhỏ, không gian và đường đi xung quanh đều trở thành một mê cung. Cho dù chỉ đi thẳng về phía trước, thì cũng sẽ quay trở lại chỗ cũ, đi hướng nào đều không thể thoát khỏi.
Thậm chí, họ men theo con đường cũ, kết quả so với nhau đồng dạng.

Hiện tại ở vùng đất trống này, trong thâm tâm ai cũng vô cùng buồn bực, chán nản rồi! Tình huống này... giống hệt như ở rừng Cảnh Mộc, không thể dùng Truyền Tống phù hay Truyền Âm phù.
Chỉ có Vân Tuân Vũ và Trần Dương là vẫn còn có chút kiên trì.
Thấy Vân Tuân Vũ lại định đi dạo thêm một lần nữa, Lạc Nhạn ngồi dưới nền đất bụi bặm liền giật mạnh khóe miệng, bàn tay nhỏ nhắn níu lấy vạt áo y, nói: Này, ngươi lại định đi? Ta khuyên ngươi nên hết hi vọng đi, nói xem chúng ta đã đi bao nhiêu vòng rồi? Kết quả vẫn như cũ đấy thôi, phí công vô ích quá rồi! Chúng ta cứ ngồi ở đây, không chừng còn có thể nhìn thấy lối thoát a."
Vân Tuân Vũ chẳng thèm quan tâm những thứ lặt vặt nhảm nhí, đáy mắt hàm chứa ngạo thị vô tình, cũng vẫn lười mở miệng nói chuyện.
Lạc Nhạn thở dài một hơi, bất tri bất giác cảm nhận không khí lạnh dần, cuối cùng đành phải buông tay ra, nhíu mày nhăn mặt: "Được được, ta không nói nữa, mặc kệ ngươi."
Hoắc Đoan Xuân ôn nhu trong thời gian ngắn ngủi, cũng đã thành công khiến cho người khác kinh sợ. Bởi vì sao?
Lật mặt nhanh hơn lật bánh, nóng lạnh thất thường, lúc ôn nhu, lúc lại lạnh đến gần như có thể đóng băng những thứ xung quanh.
Chỉ là, dung mạo của hắn có một điểm yêu mị, tất nhiên không làm người khác chán ghét.
Nhưng có một sự thật, không thể tiết lộ!
Sau khi đi vài vòng, rốt cuộc Vân Tuân Vũ đã phát hiện ra một số điểm mấu chốt dị thường.
Có lẽ những người khác không mấy mảy may chú ý, nhưng Vân Tuân Vũ dám khẳng định, những chỗ bọn họ đã từng đi qua không phải là trùng khớp hoàn toàn.
Cảnh tượng đều có một chút thay đổi nhỏ, đó là màu sắc và kích thước của cây cối.
Vùng đất trống họ nghỉ chân lúc trước, trong số mười lần kia chỉ đi qua hai lần.

Hiện tại chỗ này không phải, cây cổ thụ bên cạnh chỗ y ngồi lúc trước thiếu đi một cành. Hơn nữa, y còn phát hiện ra... đây không phải là hiện thực, mà đây là ảo cảnh.
Nói cách khác, bọn họ đang ở trong ảo cảnh do người khác tạo ra. Có thể làm ra được ảo cảnh giống nhau như vậy, tu vi chắc hẳn không phải tầm thường.
Nhưng cho dù tu vi có cao bao nhiêu đi nữa, thì ảo cảnh cũng sẽ có điểm sai sót.
Lúc này, Trần Dương thuỷ chung một mình đứng suy tư. Hắn là người thông minh, tất nhiên có phát hiện dị trạng. Chỉ là từ khi hắn vừa được sinh ra trên đời này, đã định trước là luôn bị mọi người xa lánh, ruồng bỏ.
Nhưng đúng vào lúc này, lại có người tới bắt chuyện với Trần Dương, người đó nói: "Dương ca ca!"
Một tiếng này kêu đến thập phần nhẹ nhàng, cẩn thận và quan tâm.
Nhìn khuôn mặt non nớt tinh tế trước mắt, trong lòng Trần Dương bỗng dưng như có một loại ấm áp tràn đầy.
Cảm giác được người quan tâm này, hắn chỉ từng cảm nhận qua từ người mẫu thân, nhưng... người cũng đã mất rồi. Từ đó đến nay, hắn vẫn chưa từng được người khác kêu gọi thân mật như vậy.
Chính Trần Dương cũng không ngờ rằng, bản thân vẫn còn có cơ hội thể nghiệm lại sự ấm áp này một lần nữa...
Đã lâu rồi Trần Dương không giao tiếp với người khác. Đột nhiên..., hắn trở nên ngu ngơ, không biết phải trả lời ra sao, khẽ cười, hắn hơi quýnh lên nói: "A? Ừm... Đệ... đệ gọi ta sao?"
Lạc Nhạn cũng cười thật tươi đáp lại, nói: "Dương ca ca cười lên thật đẹp!"
Trần Dương ngại ngùng sờ sờ mũi, cúi thấp đầu, nhìn kỹ sẽ thấy vành tai của hắn hơi ửng đỏ: "Vậy... vậy sao?!"
Lạc Nhạn chắc nịch gật đầu: "Ừm ừm!"

Trần Dương vẫn chưa biết được tuổi tác thật sự của Lạc Nhạn, Lạc Nhạn cũng không định tiết lộ. Vì vậy, hiện tại trong mắt người khác, Lạc Nhạn không khác nào một đứa trẻ ngây thơ.
(Kk, trừ những người đã biết!)
Lạc Nhạn là một con người phóng khoáng tự nhiên, cho dù là ăn xin, y cũng có thể kết giao bằng hữu. Bây giờ kết giao một kẻ toàn thân đều là độc, cũng không phải chuyện gì kì lạ.
Bày ra vẻ mặt đáng yêu, chớp chớp đôi mắt to tròn, Lạc Nhạn nhẹ giọng như gió thoảng bên tai, nói: "Dương ca ca đang nghĩ gì vậy?"
"Không, không có gì! Đệ thật đáng yêu."
Có chút muốn vươn tay véo má tiểu bánh bao trước mắt, nhưng nhớ tới không thể, bàn tay đang giơ trên không trung lại buông xuống. Mặc dù có đeo một lớp bao tay dày đặc, nhưng Trần Dương vẫn sợ sẽ liên lụy đến người khác. Hơn nữa, đây chỉ là một đứa trẻ.
Lạc Nhạn nhìn thấy hành động của hắn, liền hơi rũ mắt mím môi. Y muốn... tất cả mọi người trên thế gian này đều được hạnh phúc, cả đời không tiếp xúc cô độc.
Nhưng mà... người trước mắt này mang lại cho y một cảm giác chua sót, khó lòng tả nổi...




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.