Giác Ngộ

Chương 34: Tô ngọc, lạc nhạn.






Hầu hết tất cả mọi người đều bận rộn với bữa tối của họ, vì vậy không có ai chú ý tới động tĩnh bên này.
Nhìn đứa trẻ khẩn trương như vậy, chắc là đang bị người ta truy đuổi đi?!
Đúng như suy đoán, một lát sau tiểu nhị bưng thức ăn lên, ở ngoài tiền sảnh cũng nháo nhào lộn xộn, tiếng mắng chửi hung tàn bạo ngược vang lên, khiến những người không có tu vi sợ đến hoảng loạn giải tán khỏi Minh Dương Lâu.
Tiểu nhị chạy đông chạy tây, nhìn khách đi hết mà lực bất tòng tâm.
"Lục soát cho ta, bất cứ chỗ nào cũng không được bỏ xót!" Một trung niên nam tử đứng giữa cửa, phất tay hô hoán, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh.
Lập tức một đám đệ tử mặc y phục giống nhau từ ngoài xông vào, phân tán khắp nơi lục soát, đồ đạc được xếp gọn gàng đều bị lật tung lên.

"Những người ở đây nghe đây, nếu có ai thấy một đứa trẻ chừng mười tuổi thì phải bẩm báo ngay, nếu dám bao che cho hắn, cũng chính là công khai đối nghịch với thành chủ, tự các ngươi biết hậu quả rồi đấy!"
Nam tử trung niên lại nói, hiện tại trong Minh Dương Lâu chỉ còn ba chiếc bàn là có người ở, một trong số đó chính là nhóm của Vân Ngạo Phong.
"Thiết đại ca, chỗ chúng tôi..."
Tiểu nhị chưa kịp nói hết câu, trên lầu ba đã có một giọng nói vang lên.
"Thiết Bồi, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi nhỉ? Ngay cả chỗ của ta ngươi cũng dám đến làm loạn?" Ngữ điệu dửng dưng, thanh âm vang vọng, một cỗ uy áp ngay tức khắc liền ập xuống. Những người có tu vi thấp đều cảm thấy sắp chết nghẹn tới nơi, thậm chí đã có người bị ép đến phun máu ầm ầm.
Đến cả trung niên nam tử tu vi cao như vậy, cũng muốn không chịu nổi cỗ uy áp mạnh bạo này.
Ý Hiên và Mộc Du Tử là người có tu vi cao nhất trong năm người, ăn ý cùng nhau lập ra một cái kết giới.
Chỉ thấy từ trên lầu bước xuống một lam y nam tử, dung nhan bị chiếc mặt nạ trắng tinh che khuất. Nhưng khí chất và phong thái của người này quả thực không bình thường, một đầu tóc đen dài được buộc hết lên bằng phát quan, lộ ra cần cổ cao cao trắng nõn.
Nhìn đi nhìn lại, vẫn thấy người này có chút giống với... các tài tử thư sinh trong phim a.
"Lâu chủ? Hừ! Có gì mà ta không dám chứ? Hơn nữa, lần này ta đến là phụng mệnh của thành chủ, tốt nhất các ngươi nên thức thời. Trước khi mọi chuyện ra khỏi sự kiểm soát của ta, còn không mau giao người ra?"
Nghe vậy, lam y nam tử cũng không đoái hoài tới câu đằng sau, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt trung niên nam tử.
"Ồ, sao trước giờ ta lại không phát hiện thành chủ Tô Thanh là một kẻ... tiểu nhân bỉ ổi như vậy nhỉ?" Lam y nam tử vừa mỉa mai vừa đảo mắt nhìn, sau đó nâng tay, chính xác là dùng linh lực sửa sang lại những thứ bừa bộn kia.
"Ngươi... mau thu lại uy áp!" Đang định càn quấy một trận, lại bị uy áp của nam tử trước mặt khóa chặt, không còn cách nào khác, trung niên nam tử liền không quản sĩ diện mất sạch, trực tiếp mở miệng chủ động cầu xin.

Lam y nam tử cũng không phải không biết điều, ngược lại uy áp liền được y thu liễm.
Kết giới vô hình vốn không bền vững xung quanh năm người Vân Ngạo Phong, ngay tức khắc vỡ tan.
Thật ra, người này tên là Tô Ngọc, Tô Lâu chủ. Địa vị trong Hoa Ngạn thành không ít người biết đến, nổi danh nhân từ chất phác, làm việc thiện khắp nơi, được người người tôn kính.
Đám đệ tử lầu trên ôm ngực chạy xuống, không chút ăn năn rút kiếm chĩa thẳng Tô Ngọc.
Ngoài trời bây giờ đã tối đen, chẳng qua ánh sáng yếu ớt của mặt trăng chiếu xuống, miễn cưỡng có thể nhìn rõ đường.
Trước cửa Minh Dương Lâu chớp mắt đã có một nhân ảnh bị chấn bay, tiếp theo là vô số đệ tử khác cũng không tránh khỏi số phận y hệt như vậy.
Rầm! Cửa lớn Minh Dương Lâu đóng lại.
Vụt! Kết giới được Tô Ngọc bày ra, nhằm ngăn cản những con chó điên lạc đường rồi chạy nhầm vào tửu lâu, làm dơ bẩn đồ đạc trân quý của y.
Tô Ngọc phủi tay, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ba lọ đan dược, đặt lên bàn: "Lúc nãy đã mạo phạm, đây là thuốc trị nội thương, mong các vị nhận cho."
Sau đó chậm rãi bước lên lầu.
"Lâu chủ, xin dừng bước..." Vân Ngạo Phong bất ngờ đứng dậy hô lên, nhìn theo hướng đi của Tô Ngọc.
Khuôn mặt được bao trong mặt nạ của Tô Ngọc khẽ ngạc nhiên, đã lâu rồi, trừ Mạnh Dao (tiểu nhị) và đệ đệ ra, không có người nào dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy gọi y, rất êm, cũng rất quen tai.

Thật sự khiến Tô Ngọc nhớ đến những chuyện lúc nhỏ... y với đệ đệ của mình.
"Vị quan khách này, có chuyện gì sao?" Tô Ngọc dừng bước, bàn chân đã đặt lên bậc thang tiếp theo rụt lại. Quay đầu chuẩn xác nhìn về phía Vân Ngạo Phong.
"Ta... có thể nói chuyện riêng với Lâu chủ không?" Vân Ngạo Phong hơi chần chừ, nhưng là vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình.
Tô Ngọc khựng lại, nhăn mày nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Có thể, đi theo ta."
Vân Tuân Vũ không đành, khẽ níu tay Vân Ngạo Phong, hắn cảm nhận được liền cười cười: "Không sao đâu, Tô Lâu chủ không phải người xấu, sẽ không làm hại đến đệ!"
"Ừm!" Nghe hắn nói, y mới miễn cưỡng buông tay ra.
Đợi sau khi Vân Ngạo Phong và Tô Ngọc đi khuất, từ trong góc lóe ra một thân ảnh, trực tiếp đặt mông lên chỗ ngồi còn vương hơi ấm của hắn.
"Phù, ta tên Lạc Nhạn, lúc nãy đa tạ các ngươi nha!" Đứa trẻ kia thực hiện một màn giới thiệu tựa phong, hí hửng vươn tay nhấc đũa, không ngừng gắp thức ăn cho vào miệng nhỏ. Tuyệt đối không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, cũng không để ý đến cái gì gọi là liêm sỉ.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.