Giác Ngộ

Chương 118: Đỡ một kiếm






Biên Á lắc mình một cái, ngay tức khắc liền đã ở ngay phía sau hai người Mộc Du Tử và Vô Ly.
Nếu trong tình thế như thế này mà bị gây gián đoạn, vậy thì kết quả không chỉ là công cốc, mà sẽ còn có khả năng cả hai mạng người đều không giữ được.
Mặc dù biết rằng, Mộc Du Tử làm như vậy sẽ gây ra tổn hại rất lớn đối với bản thân mình. Nhưng không có ai ngăn cản, bởi vì đó là lựa chọn và quyết định của hắn.
Lúc này, Vân Ngạo Phong coi như có được lợi thế. Thiên Minh không thể nhìn ra hắn là đang ở chỗ nào, chỉ có thể dựa theo âm thanh mà đánh đến.
Mà Biên Á của bây giờ sử dụng dung mạo thật, Vân Ngạo Phong lại không nhận ra.
Mắt thấy thiếu niên nọ động tác cực nhanh, hắn cũng thừa cơ dịch người sang tiếp một chiêu. Cũng may là có một thanh bảo kiếm trong tay, nếu không, có lẽ tiếp được chiêu này hắn đã trực tiếp ngã lăn ra đất, thổ huyết ngất xỉu tại chỗ rồi.

Nhưng nói sao thì bọn họ cũng là bên gặp tổn thất nhiều hơn, phía Thiên Minh nói thế nào cũng là Đế Tôn của Ma giới. Ở mặt này, so về thực lực, nhìn bằng mắt thường vẫn có thể nhìn ra bên nào kém, bên nào chiếm thế thượng phong.
Bên kia, Tần Lạc giống như cùng Vân Tuân Vũ cùng một phe. Bởi vì sao?
Tần Lạc kia không có chống đối Vân Tuân Vũ, mà ngược lại, lại giúp y đối phó với gã hắc y nhân nọ.
"Tam Tôn, quay về Ma giới!" Gã ta một bên vừa công vừa thủ, một bên hướng Thiên Minh nói to.
Nhưng dường như Thiên Minh không từ bỏ ý định đoạt kiếm, hắn ta đến nói cũng chẳng thèm đáp lại.
Gã hắc y nhân lại phóng ra một loạt đinh, tuy rỉ sắt cũ nát, nhưng nó lại vô cùng sắc bén, sức công kích không thua gì bảo đao.
Hàng nghìn cây đinh tạo thành một cái lưới, vây lại hai người bên trong, bắt đầu không chút cố kỵ mà tự động công kích.
Trong lúc này, gã hắc y nhân nọ hướng về phía Thiên Minh, vận ma lực ngăn cản động tác của hắn ta, đồng thời quật cường nói: "Chủ Tôn đã có kế sách mới, nếu ngươi còn tiếp tục, chỉ tổn phá hỏng chuyện tốt của Ma giới chúng ta thôi!"
Nghe thế, Thiên Minh liền dừng tay lại, ánh mắt tràn đầy lãnh ý liếc hắc y nhân một cái thật sâu. Khẽ từ trong miệng hừ ra một tiếng, Thiên Minh mới mang theo bất mãn mà quay sang nói với Biên Á.
"Đi, trở về Ma giới!"
Biên Á vừa nghe hắn ta nói, liền lập tức bật lùi về phía sau mấy bước dài. Toan quay qua nhắc Tần Lạc một tiếng, nào ngờ tầm mắt y vừa chuyển, liền nhận ra điều bất thường.

"Nguy rồi! "Tần Lạc" không phải là Tần Lạc, hắn ta có vấn đề!"
Bởi vì Ma tộc người nào cũng che kín mặt, tráo đổi có khi đều không hay. Tần Lạc có vấn đề, cũng rất khó để phát hiện.
Mà lúc này, không gian lại trở nên xao động dữ dội. Từ trên từng tầng mây đen hạ xuống một hồng y nhân ảnh. Người nọ chân để trần, dung mạo được giấu kín dưới lớp khăn lụa mỏng, chính là Yêu Vương.
Ngay khi Tiểu Cửu vừa xuất hiện, Tần Lạc vốn đang giao đấu liền lập tức biến mất. Song, đồng thời đinh lăng cũ kĩ kia cũng đã biến mất một cách lạ thường.
Biên Á nhất thời muốn đuổi theo, lại bị Thiên Minh ngăn lại: "Không cần đuổi theo, bây giờ trở về Hồn Điện trước. Chuyện lần này ta sẽ cùng Chủ Tôn thương lượng, đi thôi!"
Thiên Minh đột nhiên chủ động trở về như vậy, liền có ba suy nghĩ. Thứ nhất, người vừa đến này cùng hắn kết oán thù sâu nặng, nếu ở thời điểm hiện tại so bì thực lực, thì hắn chính là có chút kém phần.
Thứ hai, hắn thèm khát Vân Tú Vô Ảnh, nhưng cơ hội về sau còn nhiều, không cần phải gấp. Thứ ba là chuyện Tần Lạc, việc này trước hết vẫn nên cùng Chủ Tôn thương lượng rồi tính sau.
Ba người cùng nhau trao đổi ánh mắt, đồng loạt quay lưng nhảy xuống thông đạo ngầm. Phía sau còn văng vẳng tiếng nói của Yêu Vương.
"Ô. Tiểu hữu vì sao rời đi gấp gáp như vậy? Nói ra ta vừa đến còn chơi chưa vui đâu." Trong tình cảnh nào thì Tiểu Cửu vẫn là bộ dáng đó. Chỉ là, giọng nói lúc này lại mang theo hận ý.
Nhưng y rất nhanh liền đã bình ổn lại, nhìn thấy hành động liều mạng của Mộc Du Tử, không khỏi nhíu chặt mày lại.
"Hải Nguyệt, ngươi có biết vừa rồi ngươi đã làm gì không? Làm vậy ngươi sẽ chết đó!" Đợi khi Mộc Du Tử buông tay, Tiểu Cửu mới kinh hô ra tiếng.

"Ta không sợ chết, ta chỉ sợ mình sống không có ý nghĩa gì." Hắn ho khan hai tiếng, tay trái vịn lấy ngực phải đang rỉ máu.
"Ngươi... thật là...!"
Tiểu Cửu cuối cùng vẫn là nói không nên lời, bất chợt trong đầu nhớ đến một chuyện, liền hỏi: "Đúng rồi. Ta nhận được tín hiệu từ Yêu Thạch, chủ nhân hắn đâu rồi?"
Mộc Du Tử ôm lấy người Vô Ly, tiếp tục truyền linh lực cho y. Còn chưa kịp mở miệng trả lời, bên kia lại đột nhiên phát ra một tiếng nói báo nguy.
"Ca, cẩn thận!"
Vừa nghe được giọng nói này, Tiểu Cửu tựa hồ chẳng cần suy nghĩ mà quay đầu lại. Cảnh tượng y thu được vào tầm mắt, là chủ nhân trên người nhuộm màu đỏ, cả người vô lực nằm đè lên Vân Tuân Vũ.
Hắn... vừa rồi là đỡ giúp y một kiếm!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.