Giác Ngộ

Chương 115: Đế tôn thiên minh.






Mộc Du Tử cực kỳ căm hận Ma giới, nếu không phải do bọn chúng, Mộng Dư đã không vì cứu hắn mà chết đi. Vô Ly cũng sẽ không bước vào nước đường như ngày hôm nay.
Lúc này, tất cả sự chú ý đều dồn tới trên người Mộc Du Tử. Vô Ly trong một khắc nhìn thấy hắn, hít sâu vài hơi liền quay mặt đi. Trên tay cầm kiếm chống xuống đất, từ từ đứng dậy.
"Ta đã nói rồi! Từ nay về sau ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Tại sao ngươi không biến mất đi!" Vô Ly đem mũi nhọn hướng về phía Mộc Du Tử đang đứng, không một chút cố kỵ, nể tình nào mà gầm lên.
Trái lại với hai người bọn họ, Biên Á thích thú cười mấy tiếng, tỏ ra giống như đang xem một màn kịch khôi hài.
Chỉ là, hai nhân ảnh màu đen rất nhanh liền đã biến thành ba người. Mà người vừa mới xuất hiện lại ôm mặt rít lên một tiếng đầy đau đớn, dường như đang bị thứ gì đó thiêu đốt.
"Rốt cuộc là ai..."

Biên Á nhíu mày chửi rủa một tiếng, thay đổi sắc mặt, quay qua nói với tên hắc y nhân bên cạnh.
"Tần Lạc, ngươi ở lại hộ pháp! Ta đưa Đế Tôn về Hồn Điện chữa trị"
Người tên Tần Lạc chỉ im lặng khẽ gật đầu. Thấy vậy, Biên Á liền xoay người bắt lấy cổ tay của vị Đế Tôn kia, toan nhảy xuống vực quay trở về Ma giới.
Chỉ là, chưa kịp hành động gì nhiều, liền đã bị một giọng nói chặn ngang, tiếp đó là một luồng linh lực mạnh mẽ ập tới, đem ba người kia đồng thời đẩy lùi về phía sau.
"Thiên Minh, thì ra là ngươi! Bấy lâu nay vô tung vô ảnh, hóa ra ngươi vẫn chưa chết!"
Mộc Du Tử phẫn hận gầm lên, Vô Ly lúc này rốt cuộc cũng hạ kiếm xuống, xoay người chuyển tầm mắt, nhìn về phía ba người mặc áo đen kia. Mộc Du Tử lại tiến lên, đem mình chắn trước mặt Vô Ly, sợ có người bất thình lình trở tay đánh trả.
"Hừ! Có vẻ như tình trạng hiện giờ của ngươi đang không được ổn lắm. Những chuyện kỳ lạ đó ta cũng chỉ có thể nghĩ là do ngươi gây ra, chi bằng hôm nay thù mới thù cũ cùng tính hết một lượt. Thiên Minh, ngươi chuẩn bị nộp mạng đi!"
Biên Á ở bên kia nhét vào miệng Thiên Minh một viên đan dược. Sau đó, lại cởi ngoại bào ra choàng lên người Thiên Minh, ngăn không cho ánh sáng chiếu vào da thịt của hắn ta.
Nhưng cũng vì vậy mà gương mặt của Biên Á hoàn toàn bại lộ ra ngoài. Khuôn mặt này khác hẳn so với lúc trước, mày thanh mi tú, mắt hẹp dài, lạnh lẽo tựa như hàn đàm. Đặc biệt là đường nét trên mặt kia rất giống một người mà Mộc Du Tử từng quen, nhất thời khiến hắn bất giác nhíu mày lại.
Lúc này, Tần Lạc cũng không có hành động gì, chỉ khoanh tay đứng đó. Nhưng khuôn mặt được che kín dưới chiếc mũ áo rộng rãi kia, lại trở nên âm trầm, đanh lại.
"Vương Thần? Là ngươi phải không?" Mộc Du Tử kích động hỏi dò một tiếng, chỉ là cảm xúc không mấy để lộ ra ngoài.
Biên Á lúc này mới xoay người nhìn Mộc Du Tử, vừa nghe hắn nói ra một cái tên, trong ánh mắt kia bất chợt loé lên một tia âm trầm. Nhưng rất nhanh, y liền đã thu liễm một ít kích động lẻ loi đó, quật cường mà nhìn Mộc Du Tử.

"E là ngươi nhận nhầm người rồi! Hừ, ngươi muốn thừa nước đục thả câu sao? Vậy thì tiếp chiêu đi!"
Không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi Mộc Du Tử dường như nghe ra sự lảng tránh trong lời nói của Biên Á.
Chỉ là, hắn nhất thời lại không chú ý tới, Vô Ly ở phía sau đã một bên giơ kiếm lên, lại lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn là động thủ với người trước mặt.
Trong đầu Vô Ly nảy ra một loại ý niệm xấu xa. Giết chết người trước mặt. Tuy không rõ vì sao bản thân lại nghĩ như vậy, nhưng Vô Ly dường như không thể khống chế chính mình, bị tâm trí thao túng.
Phía trước là Biên Á công kích, phía sau lại là một thanh nhiệt khí đang vô thanh vô tức xé gió lao tới.
Mộc Du Tử không phải không phát giác, chẳng qua dù có đâm hắn một nhát kiếm, một nhát này vẫn chưa có thể cướp đi mạng sống của hắn được. Huống chi hắn còn phải bảo hộ một người.
Chỉ là, ngay khi mũi kiếm sắp chạm đến trên người Mộc Du Tử, thì bất thình lình một luồng linh lực từ đâu phóng tới, trực tiếp đem kiếm Ngưng Hoả Xuân Kinh trên tay Vô Ly đánh rơi xuống đất.
Biên Á khẽ đảo mắt, phát hiện ra một nhân ảnh trắng tuyết. Bất quá, y cũng không mấy để tâm, trái lại, động tác trên tay càng tăng thêm lực đạo.
Mộc Du Tử cùng y tiếp một chiêu, hắn đương nhiên là chiếm được thế thượng phong. Đem Biên Á đẩy lùi về phía sau, hắn ngay lập tức liền quay người lại, phát hiện Vân Tuân Vũ đứng phía xa.
Cả người toát ra khí thế lạnh lẽo, khuôn mặt âm trầm đáng sợ. Chỉ thấy y khẽ vươn tay, Vô Ly liền lập tức bị chưởng lực đánh ngã dưới đất, bay đến gần thanh kiếm.
Nhưng kỳ lạ là, Vô Ly không rên đau một tiếng nào, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ, bất động thanh sắc.
Mộc Du Tử đem người đỡ dậy, nhanh chóng bắt lấy mạch tượng của Vô Ly.

"Thiên Minh, ngươi cớ sao lại chơi trò hèn hạ như vậy." Càng bắt mạch, sắc mặt Mộc Du Tử càng trở nên tối tăm. Cuối cùng kìm lòng không đặng mà cắn răng rít lên, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Đế Tôn Thiên Minh.
Thiên Minh ngược lại cười đến vui vẻ, hả hê. Hắn ta vốn dĩ không thể tiếp xúc với ánh sáng, vừa rồi choàng lên một tấm áo đen dày cộm, nuốt đan dược khắc phục độc tính trong người. Hiện tại, hắn liền trầm thấp cười lớn ra tiếng, giống như đã đặt thành mục đích.
"Chẳng phải y muốn giết ngươi sao? Ta là đã giúp ngươi giải quyết một tên địch nhân đấy thôi. Ha ha..."
Lời còn chưa dứt, Thiên Minh liền đã không cười nổi.
Vân Tuân Vũ liếc nhìn Vô Ly bên kia, cuối cùng vẫn là kiềm chế cảm xúc muốn giết chết y. Chỉ là, một cỗ nghẹn khí không có chỗ phát tiết, lại phát hiện cái miệng của tên kia sao lại thối như vậy.
Y liền không quản hành động của chính mình có bao nhiêu thất thố, trực tiếp chưởng cho Thiên Minh một đòn.
"Đế Tôn!" Biên Á hoảng kêu một tiếng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Thiên Minh.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.