Giấc Mộng Quân Doanh

Chương 4: Sức mạnh của giấc mơ




Ba ngày sau, bạn cùng phòng của Cố Lăng Vi cũng lục tục kéo đến đông đủ, chung phòng kí túc xá 308. Mấy người bọn họ, đông tây nam bắc đều có cả. Người đầu tiên là Trương Lệ Hồng, cao chừng 1m78, hơi đen, đến từ vùng núi Trường Bạch.Cô bạn nhìn qua có vẻ ngốc ngốc nhưng lại chơi bóng rổ cực tài, nói năng cũng cởi mở vui vẻ, tính cách lại thẳng thắn.Còn người đến từ phía nam tên là Lý Dĩnh, xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam, trông không cao lắm, so với Vi Vi còn có vẻ yếu đuối hơn, may là cô nàng này cao đủ 158cm mới có thể đạt tiêu chuẩn trúng tuyến, nếu không thì chắc cũng đã bị trả về rồi.Mặt mày không thể gọi là xinh đẹp tuyệt trần gì, bù lại cô ấy có một đôi mắt rất tinh anh, giọng nói cũng mềm mỏng dễ nghe lắm.
Cuối cùng là Hà Hiểu Vân, đến từ cố đô Tây An, vóc người trông khá giống với Cố Lăng Vi, tuy là dung mạo của Vi Vi nhỉnh hơn một chút, nhưng dáng người của Hà Hiểu Vân cũng rất yểu điệu, không hề e dè sợ sệt, cả người toát ra khí chất thanh cao ưu việt, loại khí chất này, không phải lần đầu tiên Cố Lăng Vi nhìn thấy.Trước đây, Diệp Bành Đào cũng khiến cô có cảm giác tương tự. Nhìn qua cũng biết Hà Hiểu Vân thuộc tầng lớp tiểu thư đài cát rồi.
Hơn nữa khi Hà Hiểu Vân vào nhận phòng, theo sau còn có một sĩ quan trung úy mang nào là bao lớn, bao nhỏ lên cho cô, trong quân giáo điều lệ nghiêm ngặt vậy mà cô ta cứ ngang nhiên đi vào như chỗ không người.Cho nên chỉ cần không phải đồ ngốc, nhất định sẽ đoán được lai lịch của Hà Hiểu Vân.Đã thế vừa vào xong chưa gì cô ấy đã cầm lấy điện thoại ra ngoài nấu cháo đến tối mịt.
Bốn người đến từ những địa phương khác nhau, vì thế ngôn ngữ địa phương cũng rất đa dạng, nói không chừng còn giống như một Liên Hơp Quốc thu nhỏ vậy.Trương Lệ Hồng thật thà, Lý Dĩnh dịu dàng, Cố Lăng Vi thì hiền lành, bởi vậy cũng ai nhường nhịn nhau, rất nhanh ba người họ đã trở nên thân thiết.
Hà Hiểu Vân chẳng xem ai ra gì, ánh mắt khinh thường thấy rõ.Ba người Cố Lăng Vi cũng coi như thức thời, không muốn đụng chạm tới cô ta cho thêm phiền phức. Sau khi học viên đến đông đủ, trường sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe từng người.Quá trình kiểm tra thì nghiêm ngặt cực kì.Nhưng mà cơ bản cũng tạm ổn, bởi vì những dân chúng bình thường như cô nếu không đủ tiêu chuẩn, chẳng ai dại gì lại ghi danh.
Trước khi chính thức khai giảng có một khoảng thời gian ngắn các học viên được thả lỏng tinh thần, ra ngoài thăm quan phố xá.Nằm ở ngoại thành phố C, thành phố có vô vàn chiến tích lịch sử, tồn tại qua năm tháng, ở đây cũng là nơi sinh ra nhiều bậc danh nhân vĩ đại.Những người quản lý nghiêm thì nghiêm đấy, nhưng thực ra cũng có mặt dễ dãi, chỉ cần xuất giấy thông hành là được ra vào tự do, hoặc có những lúc họ mắt nhắm mắt mở như không thấy bởi bọn các cô mới là tân sinh viên thôi.
Ba cô gái trong phòng Cố Lăng Vi mặc thử bộ quân trang mới tinh, trông ai cũng có dáng vẻ oai hùng cả. Một người cao lớn, hai người kia lại tinh tế sắc sảo, như một làn gió mới đã thu hút ánh nhìn của không ít nam sinh.Vốn trong trường nữ sinh đã không nhiều, Lý Dĩnh và Cố Lăng Vi lại có dáng vẻ thục nữ vô cùng hiếm có, còn cả Trương Lệ Hồng, không ai nghĩ mình lại được hâm mộ đến thế.Cố Lăng Vi lúc đầu còn không được tự nhiên, mãi cũng đành phải quen.
Lý Dĩnh biết sau này làm bộ đội, cuộc sống sẽ tĩnh lặng đến phát chán, cho nên cô rủ Trương Lệ Hồng và Cố Lăng Vi đi dạo xung quanh, đem theo cả máy ảnh, tranh thủ trang điểm để còn chụp hình lưu niệm.Bước vào trường quân sự, khoác lên mình bộ quân trang, dù là nam hay nữ đều cũng sẽ có cảm giác tự hào, từng giây từng phút đều muốn ghi dấu lại.
Thế là một tuần liền cả trường lính to như thế, khắp nơi đều nhìn thấy cảnh các tân sinh viên thi nhau chụp ảnh, trong đó cũng bao gồm Cố Lăng Vi.Trước khi vào học một ngày, Cố Lăng Vi đã đứng trước cửa trường tự mình chụp một bức ảnh nhét vào trong thư để gửi về cho cha mẹ xem, bởi trong lòng Vi Vi cô luôn muốn hai người có thể yên tâm, xem như một lời giải thích.
Ba mẹ bị cô chọc tức như thế, Cố Lăng Vi cũng chỉ còn cách cố gắng học tập thật tốt mà thôi.Ngày đầu tiên huấn luyện quân đội, hoàn toàn có thể dùng 2 chữ tai họa để hình dung. Mùa hạ nóng đến 33 độ, trên sân tập chẳng có gì để che chắn, ánh mặt trời chiếu thẳng thế này có khi nhiệt độ ngoài trời còn lên đến 40 độ hơn.Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng Cố Lăng Vi quả thực không chịu nổi, mồ hôi tuôn như mưa.
Bài học đầu tiên là tư thế đứng nghiêm, yêu cầu đòi hỏi nghe có vẻ đơn giản nhưng mà muốn làm tốt không phải dễ.Huống chi dưới cái nóng 40 độ này, nhóm sinh viên Cố Lăng Vi đa phần đều là nữ, lúc đầu cả lớp đứng khá nghiêm túc, quật cường nhưng chỉ chưa đầy 10 phút sau đã bắt đầu có người té xỉu, những người được đưa đến phòng y tế không phải vài người mà là một đám.
Những sinh viên đứng hàng đầu đối diện với đội trưởng cũng không đủ sức làm nhanh, xếp hàng luôn gắng thêm thời gian. Nói thật, Cố Lăng Vi gần như muốn gục ngã rồi, những động tác này cô nắm bắt rất tốt, nhưng nhớ đến ngày xưa lúc cô học đại học công an, đứng 1 giờ sẽ được nghỉ ngơi mấy phần.Thế mà hiện tại, không chừng đã có mấy lần một giờ qua đi.
Cố Lăng Vi thậm chí còn cảm giác trước mắt mình từng khối từng khối màu đen vây quanh, mồ hôi từng giọt, rơi từ trán xuống, hơi nước mông lung che mờ mọi thứ trước mắt. Đảo mắt qua nhìn, đội hình hình vuông không còn lại bao nhiêu người, tâm tư thất thần một lát, đội trưởng đã bước tới trước mặt cô, cao giọng nghiêm nghị:
“Chú ý đằng trước, hai gót chân cụng sát vào, hai mũi chân hướng ra ngoài một góc 60 độ, hai chân thẳng, bụng hóp, ưỡn ngực, thân trên đứng thẳng, hướng về phía trước một chút, hai vai để ngang, đặt về phía sau một chút, hai cánh tay duỗi thẳng áp vào hai chân, các ngón tay khép lại, ngón cái để đúng vị trí ép chặt ngón trỏ, ngón giữa để ngay đường khâu của quần, đầu phải ngay, gáy phải thẳng, hai mắt hướng về phía trước.”
Cố Lăng Vi nhìn thẳng vào mắt đội trưởng, trong ánh mắt của cô ấy như có ý “cô có làm được hơn cái gì không, còn luôn mồm nói muốn làm nữ chiến sĩ”.Cố Lăng Vi kích động.Đúng vậy, chỉ mới cửa thứ nhất mà cô đã không thể kiên trì được thì nói gì đến lý tưởng tham gia quân ngũ, thật là đáng chê cười.
Nghĩ đến đây, Cố Lăng Vi chấn chỉnh lại đầu óc, cơ thể đang được thả lỏng một lần nữa cô buộc phải đứng thẳng lên đúng như tiêu chuẩn, đôi mắt vị đội trưởng nào đó lóe lên ý cười, nhưng rất nhanh biến mất.
Các học viên ai cũng âm thầm kêu khổ, oán thán trong lòng không biết đội trưởng hôm nay làm sao vậy, họ mới là những tân sinh viên thôi mà, còn là con gái chưa từng tiếp xúc nhiều với binh doanh nữa, nam sinh bình thường đứng tầm nửa giờ đã chịu không nổi rồi, huống hồ gì nữ sinh, bình thường tập 1 giờ sẽ được nghỉ một chút, ai ngờ hôm nay đội trưởng không biết bị làm sao, tiếp tục chỉnh sửa tư thế đứng mãi không cho nghỉ.
Trên sân tập chỉ còn lại hai tân sinh viên, chính trị viên Lưu trước kia cũng là lính thông tin đi ra, ánh nắng chói chang chiếu lên người hai cô gái, cô cũng có chút ấn tượng, một người là Cố Lăng Vi hệ tin tức, xinh đẹp văn nhã, là người đầu tiên có thể đứng nghiêm, rất có dáng dấp một tân sinh viên tiêu chuẩn, động tác không thể tìm ra một chút thiếu sót nào, người còn lại có vóc dáng khá cao hình như là theo hệ thể dục, Trương Lệ Hồng.
Từ một trăm học viên, bây giờ chỉ còn lại 2 người, vậy cũng không được, nếu như chị đội trưởng kia hứng chí, ngày nào cũng huấn luyện học viên hà khắc như vậy, không tới 2 ngày, chắc toàn bộ các phòng ban đều gọi điện đến để mắng vốn bà: bộ đội đã không tốt rồi ngay cả huấn luyện viên cũng không tốt nốt.Cô biết chị đội trưởng này tính tình ngoan cố, cố chấp tới mức, chính trị viên cô đây muốn can cũng không làm gì được.
Nghĩ đến đấy, cô lướt nhìn đồng hồ, đi qua thấp giọng nói:
"Đội trưởng, thời gian cũng đã trôi qua gần một giờ rồi."
Vu đội trưởng cúi đầu nhìn đồng hồ, lại ngước lên thấy 2 người kia dáng đứng vẫn nghiêm nghị, Cố Lăng Vi mồ hôi tuôn như mưa, sắc mặt nhợt nhạt, còn Trương Lệ Hồng thì dường như chịu không nổi nữa, thấy vậy, cô liền hô:
“Nghỉ.”
Cố Lăng Vi cảm giác mình đã sức cùng lực kiệt, khi nghe chị đội trưởng cho nghỉ, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu thả lỏng thân người, Trương Lệ Hồng cuối cùng bên cạnh rốt cục cũng chịu không nổi nữa, ngã nhào ra đất.Hai nam sinh rất nhanh chạy đến khiêng Trương Lệ Hồng vào phòng y tế, trên sân tập rộng lớn lúc này chỉ còn lại duy nhất Cố Lăng Vi.
Sau lưng có hai nam sinh nhìn chăm chú vào bóng dáng của Cố Lăng Vi trước mặt, trong mắt hiện lên vài phần kinh nể. Trình Viễn và Diệp Bành Đào nhìn Cố Lăng Vi vẫn đang đứng ngạo nghễ giữa sân thể dục, trong lòng có gì đó xuyến xao, cô bé này, bọn họ lúc nãy còn nhớ rõ cô đã học rất tốt vừa rồi còn được huấn luyện viên gọi làm mẫu cho cả lớp, cô bé thoạt nhìn yếu đuối văn nhã ấy vậy mà lại có thể đạt tiêu chuẩn, tốt đến mức làm cho bọn họ cũng phải xấu hổ .
Trời nghiêng bóng, hai nam sinh vẫn đứng đó tự hỏi, cô nữ sinh nhỏ bé kia vì sao có thể chống đỡ được suốt 1 giờ huấn luyện đứng nghiêm hà khắc như vậy, sức mạnh của cô đến từ đâu, đó chắc hẳn không phải là sức mạnh thể lực, mà ắt hẳn đến từ tinh thần.Phải có một niềm đam mê lớn lao lắm mới có thể chống chọi được như thế.
Trình Viễn nhớ đến ngày đầu tiên gặp Cố Lăng Vi, ngày đó trên gương mặt cô là vẻ cuồng nhiệt phấn khích, xem ra cô thật sự có thể làm lính rồi.
Vu đội trưởng đi xung quanh Cố Lăng Vi hỏi:
“Thế nào, một giờ đồng hồ đứng nghiêm khó khăn quá nhỉ, chẳng qua chỉ là tập luyện căn bản, bộ đội mang túi hạng nặng hành quân 5 km cũng chỉ là yêu cầu cơ bản mà thôi, đứng tấn một giờ thì có gì to tát, nếu làm không được thì còn nói gì đến làm nữ chiến sĩ, chịu không nổi thì hãy mau chuyển nghề đi còn kịp, tôi nói như vậy cô còn thật sự vẫn muốn tham gia quân ngũ?”
Cố Lăng Vi cố chấp gật đầu như gà mổ thóc nói:
“Vẫn còn!”
Vu đội trưởng âm thầm gật đầu nhưng sắc mặt rất nhanh lại nghiêm khắc:
“Tốt, hy vọng sau này cô sẽ chứng minh cho tôi xem những gì cô nói, còn bây giờ, nghỉ 10 phút.”
Đội trưởng vừa xoay người đi, Cố Lăng Vi nhất thời cảm thấy trời đất tối đen, chân tay mềm nhũn, Trịnh Viễn và Diệp Bành Đào vội vã chạy đến đỡ lấy cô, bên trái bên phải hai người dìu cô vào nơi có bóng mát nghỉ ngơi, Trịnh Viễn lấy vội chai nước khoáng trong tay một nam sinh bên cạnh đưa sang:
“Cô uống từ từ, không cần vội.”
Cố Lăng Vi ngồi dưới bóng cây, cảm giác vẫn khó chịu nóng bức, tay cầm lấy chai nước, ngửa cổ uống sạch, vị thanh khiết của nước mới khiến cô thoải mái, dễ chịu hơn hẳn, tự nhiên quên mất cô theo thói quen mà phun nước ra, nhưng phát hiện bên cạnh mình là hai học trưởng hệ chỉ huy, không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Diệp Bành Đào trêu chọc:
“Thực là nhìn không ra, bạn có tài như vậy, nói cho tôi biết đi, có bí quyết gì không, làm sao bạn có thể kiên trì lâu đến thế không ngã?”
Cố Lăng Vi ngửa đầu uống nước tiếp rồi nói:
“Thực ra cũng không có bí quyết gì cả, lúc đó tôi chỉ nghĩ, đây là cánh cửa thứ nhất, nếu tôi còn không qua nổi thì nói cái gì mà muốn làm chiến sĩ.”
Trịnh Viễn trầm mặc một lúc lâu mới nói:
“Vì sao bạn lại muốn tham gia quân ngũ?”
Cố Lăng Vi lắc đầu:
“Nói thật tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ, thậm chí là suốt cả đời vẫn nhớ đến giấc mơ quân lữ đó, dù nguyên nhân là gì, dù có thế nào đi nữa, tôi cũng muốn làm một nữ chiến sĩ, một nữ chiến sĩ thực thụ, đó mới là giấc mơ lớn nhất của đời tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.