Giấc Mộng Quân Doanh

Chương 27: Đoàn kết chính là sức mạnh




Tiếng chuông tập hợp khẩn cấp vang lên, Cố Lăng Vi giật mình vội vàng bật dậy, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên thấu, nhìn thoáng qua xung quanh, không khỏi kêu khổ, suốt mấy ngày nghỉ tết âm lịch, tinh thần của mỗi người đều ít nhiều giảm đi, nhớ lại cảnh bốn người gặp lại nhau vui vẻ hôm qua, nằm ríu rít kể chuyện cả một lúc, cho nên bây giờ dù tiếng còi tập hợp chói tai như thế cũng không thể đánh thức mọi người.
Cố Lăng Vi vội vàng đi qua, vỗ vỗ từng người một: "Tập hợp kìa, dậy mau."
Nói xong vội cầm áo quần mặc vào, ba người kia cũng khiếp vía, luống cuống tay chân bắt đầu chuẩn bị, ba lô đeo trên lưng, Cố Lăng Vi đi qua giúp đỡ Lí Dĩnh chậm chạp sửa sang lại, rồi bốn người nhanh chóng chạy đến địa điểm tập hợp, khi đó mới nhẹ nhàng thở ra, may mà không muộn, những nhóm sinh viên tiếp theo cũng tới nơi, tuy rằng không chật vật quăng mũ cởi giáp như lần đầu tiên nhưng nhìn qua cũng không chỉnh tề là mấy.
"Cả đội, tập hợp, điểm số".
Đội trưởng Vu mặt đen như đáy nổi, quét mắt nhìn bọn họ từ đầu tới đuôi, nói: "Nếu muốn làm lính thì dù là bất cứ lúc nào cũng không được quên mình là một quân nhân, mới có mười ngày nghỉ mà đã tan tác năm bè bảy mảng, còn gì là quân nhân nữa, hôm nay không đạt được tiêu chuẩn tập hợp, từ giờ trở đi, mỗi ngày ba vòng quanh sân thể dục, trước khi ngủ năm mươi cái hít đất, trong ngày hôm nay sẽ huấn luyện kéo nặng 20km, toàn thể bên trái quay, một hàng đi theo tôi."
Một câu của đội trưởng Vu đối với đám học viên mới vừa được nghỉ trở về quả thực là tin dữ, nhưng mà chỉ biết âm thầm hít hà mà thôi, quân lệnh như núi, ở quân đội quan trọng nhất là phục tùng, cho nên không ai dám kháng nghị, lập tức theo hiệu lệnh của đội trưởng chạy ra ngoài trường học.
Hành trình lần này gấp ba lần buổi trước đó, cái gọi là nổi bật chính là sau mấy lần việt dã đã tuyển ra được mấy học viên nổi bật, mười cá nhân tương đương với một ban biên chế, trong đó có Cố Lăng Vi của phòng 308.Thành tích của cô sau mỗi lần đều tăng lên, cho nên được Cho đội trưởng tuyển vào, sáu người khác đều là nam sinh cả.
Lúc xuất phát chưa đến 6 giờ, mặt trời hồng từ từ nhô lên khỏi ngọn núi phía đông, đội ngũ đã bắt đầu thấy mệt, Cố Lăng Vi nhìn thoáng qua phía sau, một đội ngũ uốn lượn màu xanh lục, giống như một vệt phong cảnh diệu kì trên núi, quanh co khúc khuỷu phía trước, ngọn hồng kì phát phới tung bay, dù có chút thong thả nhưng vẫn chình tề trật tự.Bây giờ đã qua tháng giêng, cho dù nơi này thuộc khu vực phía nam nhưng vẫn rét run như trước, đội ngũ ai nấy trên đầu đều dính một lớp tuyết dày.
Cô Lưu nhìn qua thấy học sinh hơi có vẻ uể oải không phấn chấn, hô to: "Các học sinh, bây giờ chúng ta hát một bài để lấy khí thế, bài Nhìn xem khu đội phía sau, được không?"
Cô Lưu vừa nói đã nổi lên chí khí, các nam sinh phía sau hô to: "Gió đông thổi, trống nổi lên, muốn hát thì hát, ai sợ sai!Chúng ta đoàn kết chính là lực lượng.Lực lượng này còn mạnh hơn cả sắt, còn cứng hơn cả chì.Nổ súng vào phát xít, làm cho chế độ không dân chủ tiêu vong, hướng về thái dương, hướng về tự do, hướng về đất nước mới tỏa sáng!Đoàn kết chính là lực lượng, đoàn kết chính là lực lượng..."
Thanh âm vang vọng núi rừng, các học sinh mỏi mệt về thể chất nhưng lại phấn chấn tinh thần, hát hò náo nhiệt suốt đường đi, rất nhanh hơn một nửa đội ngũ đã chỉnh tề lên hẳn, tinh thần phấn khởi đón bình minh để tiếp tục lên đường, nhưng mà dù có tích cực hơn thì cũng chỉ qua được chừng 5km thì dần tắt đi.
Mỏi mệt khiến gần một nửa trung đội lạc dần về phía sau, Cố Lăng Vi ước lượng còn ít nhất một nửa chặng đường nữa, quay mặt nhìn phía sau, Hà Hiểu Vân, Trương Lệ Hồng vẫn tốt, còn gắng cắn răng chống đỡ đi theo mình, nhưng mà L‎í Dĩnh lại lạc ra phía sau, cùng với nhóm đội ngũ chạy cuối, lúc này đội trưởng Vu dừng lại, nói: "Nghiêm, nghỉ, nghỉ ngơi tại chỗ 10 phút."
Đội trưởng Vu vừa hô khẩu lệnh lập tức một đại quân ngã rầm gục xuống, Lí Dĩnh ai u một tiếng vô cùng mất hình tượng nằm trên mặt đất, Cố Lăng Vi, Hà Hiểu Vân, Trương Lệ Hồng cũng ngồi bên cạnh cô thở dốc, Hà Hiểu Vân thấp giọng nói: "Không phải là huấn luyện dã ngoại sao, hóa ra là để tôi luyện chúng ta à."
"Đúng thế, mình bước đi cũng không nổi nữa, chân sưng tím hết rồi, các cậu xem, xem này."
Lí Dĩnh nói xong mới cởi giày ra, quả nhiên dưới chân đã tụ máu bầm, Ly Dĩnh ôm chân nước mắt nước mũi chảy, Trương Lệ Hồng nói: "Được rồi, trừ khi cậu muốn đứng đực ở đây, còn không dù có phải chặt chân thì vẫn phải theo sau, cậu mà tụt lại phía sau bọn mình sẽ cùng nhau bị phạt đó".
Hà Hiểu Vân vỗ vỗ Lí Dĩnh: "Thôi mà đồng chí, kiên trì là thắng lợi, tục ngữ nói rất hay, có khổ hay không thì nghĩ lại xem, hồng quân ngày xưa có mệt không nào, chưa để cậu đi đóng lô cốt là may lắm rùi, tí chút này đã tính là gì chứ".
Một câu nói đều khiến mọi người xung quanh bật cười, cô Lưu đi tới nhân cơ hội làm công tác tư tưởng: "Các học sinh, đích ở phía trước rồi, chúng ta cố gắng không được xuống tinh thần, tiếp tục hành trình, nhất đinh sẽ đến được đích."
"Nhất định sẽ đến được đích".
Đội ngũ học sinh đồng loạt hô lên, Hà Hiểu Vân nhanh chóng đỡ ba lô trên lưng Lí Dĩnh, mang lên người: "Biện pháp cũ, không được tụt lại phía sau nha".
Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng không nói hai lời, người kéo người lôi đốc thúc Lí Dĩnh đuổi kịp đội ngũ, không biết là ai bắt đầu xướng lên bài quân ca: "Hai ngàn năm qua kiên định một phương hướng!Chiến đấu khổ cực mười năm, rèn luyện để có thể giành được chiến thắng nơi biên cương, đứng thẳng giữa chiến trường.Dẹp yên bờ cõi, uy danh lẫy lừng, dẹp yên bờ cõi, uy danh lẫy lừng..."
Dần dần tất cả học viên đều cùng nhau hát lên, khúc quân ca hùng tráng quanh quẩn nơi rừng núi, giống như khơi dậy tiềm năng lớn nhất mỗi con người, một tinh thần phấn chấn sục sôi vừa hát vừa tiến về phía trước, tuy rằng tốc độ trung bình nhưng không có người tụt lại phía sau, Vu đội trưởng mặt luôn luôn nghiêm túc bây giờ cũng đã lộ ra một tia cười hiếm thấy.
Cố Lăng Vi đột nhiên nghĩ tới, đây là một lực lượng đoàn đội, bài hát đó giống như một sức mạng đoàn kết, cho dù gặp phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như tường thành, nhất định sẽ chiến thắng mọi khó khăn thử thách, có lẽ đây chính là mục đích của buổi huấn luyện dã ngoại này, trong lần này có vài người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Cố Lăng Vi, thậm chí so với lần bắn bia đầu tiên còn khó quên hơn, khó khăn mới trưởng thành chính là tôn chỉ cơ bản của trường quân sự.
Nghỉ ngơi đơn giản xong, lại tiếp tục bắt đầu với một cuộc huấn luyện về văn hóa lẫn kĩ năng quân sự, cho dù là hệ tin tức cũng vậy, thời gian học tập bận rộn rồi còn thao luyện gian khổ, bất tri bất giác đã ba tháng trôi qua, vô tình rảo bước đến mùa xuân.Thành phố C vào xuân thực sự rất xinh đẹp, cho dù ở trong trường quân sự cũng có thể cảm giác được sắc xuân nồng đậm.
Cây chuế giữa sân thể dục đầy những mầm non, theo gió xuân mang đến hương vị man mát dễ chịu, đại hội thể dục thể thao ở trường quân sự cũng nô nức bắt đầu.Vì tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng ở trường quân sự cho nên ngày đại hội này cơ bản như là xem nam sinh mà thôi, nữ sinh đăng kí không nhiều lắm, chủ yếu tập trung vào các loại điền kinh, trong đó có 4*100 mét tiếp sức.
Đội trưởng Vu chưa nói gì đã trực tiếp chỉ định kí túc xá bốn người của Cố Lăng Vi làm đại diện thi đấu, hơn nữa còn bắt buộc ít nhất phải đến được trận chung kết, bốn người không khỏi nhìn nhau, nhìn tiếp quanh bốn phía, xem các bạn học khác ai cũng nhẹ nhàng thở ra, ra vẻ thôi tự cầu phúc cho mình thì hơn.
Điều này cũng có thể hiểu được, đại hội thể dục thể thao là trận đấu hỗn hợp giữa tất cả các hệ trong trường, các khóa đều tham gia, cuối cùng chọn ra bốn đội vào vòng chung kết, duy nhất một đội giành chiến thắng, nhưng mà cùng thi với năm hai năm ba làm sao có thể so sánh được, thể lực rồi huấn luyện đều đã trải qua nhiều, hơn nữa trong bốn người thì vẫn còn Lí Dĩnh đứng phía sau, ba người lặng lẽ thở dài, lần này thật sự không hoàn thành nổi nhiệm vụ rồi.
Về đến kí túc xá, Lí Dĩnh nói: "Trước hết phải nói cho rõ, các cậu đừng hy vọng mình có thể làm nên được các thành tích gì, trình độ của mình các cậu cũng biết rồi mà, có đem mình ra bắn thì cũng vậy thôi".
Làm ra bộ lợn chết không sợ nước sôi nữa, Trương Lệ Hồng thở dài: "Mình hỏi kĩ rồi, hệ điện tử có hai ngôi sao điền kinh, nghe nói trong đại hội thể dục thể thao tỉnh từng giành được huy chương đồng, chúng ta có biến thành thỏ cũng không theo nổi".
Hà Hiểu Vân trợn trắng mắt: "Cậu lúc đó không phải cũng đi thi sao, chưa gì đã nâng người ta lên mà hạ uy phong của mình xuống thế".
Trương Lệ Hồng: "Mình đi thi bóng rổ, đương nhiên sẽ đi thi với đội bóng rổ rồi, còn chúng ta có ai biết thi tiếp sức đâu, làm sao mà chạy hơn mấy ngôi sao điền kinh được, nhớ hồi trước mình còn chơi bóng, cũng mang được vẻ vang cho Tổ quốc nha".
Cố Lăng Vi khoát tay: "Được rồi, đội trưởng Vu nói vậy thôi, chúng ta cứ cố hết sức là được, dù sao đại hội thể dục thể thao cũng chỉ là trận đấu hữu nghị thôi mà".
Hà Hiểu Vân lắc đầu: "Đó là ở trường khác, trường quân sự chúng ta không phải thế, đám người đó thi như muốn cùng sống cùng chết vậy, hiệu quả rồi thành tích đều xem trọng hơn trường khác".
Cố Lăng Vi mỉm cười, nghĩ nói: "Vậy thì chúng ta sắp xếp hợp lí một chút, vị trí đầu tiên và cuối cùng là quan trọng nhất, Lệ Hồng thể lực tốt nhất, chạy thứ nhất, Lí Dĩnh chạy thứ hai, Hiểu Vân thứ ba, còn mình chạy cuối, như vậy còn có hy vọng thắng, Lí Dĩnh cậu cũng không thể buông xuôi thế được, từ hôm nay trở đi, sau giờ cơm chiều bọn mình sẽ cùng nhau luyện tập, tranh thủ phát huy tiềm năng bản thân, chúng ta không thể thua quá dễ dàng được".
Lí Dĩnh ai u một tiếng ngã nhào lên giường: "Các cậu có thể tha cho mình không, làm sao mà học đại học lại khổ thế, giống như trại huấn luyện í."
Nói là nói vậy, Lí Dĩnh vẫn rất chăm chỉ, đừng nhìn mặt ngoài yếu ớt vậy thôi, kì thực trong tinh thần tập thể lại mạnh mẽ hơn ai hết, mỗi khi có kết quả ngoài ‎ muốn, đa số là vì cậu ấy cản trở, mặt cậu ấy lại cúi rất thấp, ngượng ngùng, rồi lại ngoan ngoãn luyện tập hơn.
Đại hội thể dục thể thao hôm đó cũng là một ngày đẹp trời mùa xuân, sân thể dục to như thế đã đầy ắp màu xanh quân trang của sinh viên, đội ngũ chỉnh tể, xếp thẳng hàng, từ xa nhìn lại, thực sự là một quân đội nghiêm mình kỉ luật.Phía chính giữa sân khấu là các băng rôn khẩu hiệu, các vị thủ trưởng ngồi hai bên, trước phone là một nữ sinh xinh đẹp nhưng rất lạ.
Cố Lăng Vi không khỏi cảm thấy buồn bực, nữ sinh xinh đẹp như vậy thế mà mình chưa thấy bao giờ, Lí Dĩnh quay đầu lại nói: "Nhìn thấy bạn trên đài kia không, nghe nói từ trường khác chuyển đến hệ tin tức chúng ta Hồ Đan Đan, hình như trước đó học truyền bá đại chúng".
"Vì sao lại gọi là truyền bá đại chúng?"
Trương Lệ Hồng tò mò hỏi.
Hà Hiểu Vân nói: "Chính là công tác cộng đồng đó, sao cái này mà cậu cũng không biết?"
"A!Chỉ là tin tức trên TV thì trường quân sự không được chuyển mà nhỉ?"
Hà Hiểu Vân xì một tiếng: "Điều này chứng tỏ, bối cảnh của cô nàng Hồ Đan Đan này không phải tầm thường, hơn nữa nhìn xem các thủ trưởng phía trên nhìn cô ấy ôn hòa chưa kìa, mình đoán tuyệt đối chính xác".
Lí Dĩnh cẩn thận đánh giá, giọng điệu có chút chua chua: "Thực sự là đại mĩ nữ nha, nhưng mà mình vẫn thấy Lăng Vi nhà ta xinh hơn."
Cố Lăng Vi liếc nhìn bạn một cái: "Bọn mình tới tham gia quân ngũ, có phải đi tuyển mỹ nữ đâu, Lí Dĩnh cậu còn ở đây mà bát quái, lát chạy chậm thì kí túc xá phòng mình sẽ do cậu giặt áo quần một tuần đấy, không được kháng nghị".
"Được, được rồi, mình nhất đinh sẽ chạy, giặt quần áo còn kinh khủng hơn chạy bộ, mọi người không hả thủ lưu tình gì cả."
Hà Hiểu Vân ha hả cười: "Cậu thế mà còn yếu ớt hơn mình, mẹ mình mà thấy cậu nhất định sẽ vui mừng khôn xiết".
Ánh mắt Cố Lăng Vi đảo qua trên đài, không khỏi ngẩn ra, phía trước chính là thân ảnh tuấn tú cao ngất quen thuộc, không phải ai khác, chính là Trịnh Viễn, hình như đang cùng Hồ Đan Đan nói chuyện, cho dù có một khoảng cách nhưng nhìn cũng thấy, không hè câu nệ nói nói cười cười thản nhiên đến vậy, hơn nữa đưa tay nhấc chân lại phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, có vẻ như đã quen biết từ lâu.
Vị soái ca luôn luôn lạnh lùng lại biểu hiện như vậy khiến cho phía dưới xôn xao khe khẽ, Hà Hiểu Vân vụng trộm nhìn Cố Lăng Vi một cái, thấp giọng: "Nhìn qua thấy Hồ đại mĩ nữ này và Trịnh Viễn quan hẹ không bình thường nha."
"Đâu phải chỉ không bình thường".
Ngọc thiếu nữ xinh đẹp phía trước quay đầu nói: "Đêm qua mình đi đến căn tin thì thấy bạn Hồ mĩ nữ này và Trịnh soái ca của chúng ta sánh vai tản bộ, khung cảnh ái muội vô cùng, giống y như phim truyền hình, mình dám cam đoan, hai người này có gian tình!A Lăng Vi, cậu không tin có thể hỏi Diệp Bành Đào xem sao?"
Hà Hiểu Vân một phát đấm vào vai Ngọc thiếu nữ, châm chọc nói: "Được rồi, cậu sao không làm phóng viên quân đội đi, mình thấy tương lai của cậu mà phải âm thầm lo lắng đó".
Cố Lăng Vi đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại đêm giao thừa kia, trong lòng ảm đạm không nói nên lời, cúi đầu suy nghĩ một lát, khi ngẩng đầu lên đôi mắt đã chứa vẻ thản nhiên, Hà Hiểu Vân khẽ thở ra, thực ra cô cảm thấy chuyện này cũng không phải có gì không tốt, dù sao với tương lai của Lăng Vi, dây dưa với Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn cả ba người, cũng không phải chuyện hay.
Hà Hiểu Vân nghĩ, so ra Diệp Bành Đào còn hợp với Lăng Vi hơn, hơn nữa hai người lần này trở về, Hà Hiểu Vân phát hiện Lăng Vi giống như không còn bài xích Diệp Bành Đào nữa, tuy rằng không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì nhưng cô tin rằng hai người rất có tương lai phát triển.
Còn Hồ Đan Đan này xuất hiện cũng thật là kịp lúc, với hiểu biết của Hà Hiểu Vân về Lăng Vi, tình yêu trong lòng cô ấy không chiếm nhiều lắm, hơn nữa, ngoại trừ việc tham gia quân ngũ thì còn có một thứ bướng bỉnh khác, chính là lí trí cực kì, tuyệt không vì cái gọi là tình yêu mà tranh giành tục tằng cùng người con gái khác.
Cho nên giờ khắc này, Hà Hiểu Vân cảm thấy, chuyện ba người tuy là còn có chút khúc mắc nhưng thực tế Trịnh Viễn đã bị knockout rồi.
Trên loa phát ra tiếng nói dễ nghe, đại hội thể dục thể thao bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.