Giấc Mộng Quân Doanh

Chương 16: Lo âu của Diệp Tư Lệnh




“Báo cáo “
“Mời vào “
Diệp tư lệnh đang cầm bản kế hoạch diễn tập quân sự trong tay, đặt xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lính cần vụ Tiểu Trương đưa tớimột tờ giấy mời, Diệp tư lệnh nhận lấy:
“A! Là buổi tổng kết thành tích kì huấn luyện quân sự của sinh viên mới, đúng rồi, Bành Đào gần đây thế nào, không biết có gây ra chuyện gì nữa không đây?Cậu đi gọi điện thoại cho Lưu Quảng Nguyên, nói là tôi nói, cứ nghiêm khắc quản giáo Bành Đào, không được dung túng, nó là một tên tư sản chính hiệu, tất cả cũng do mẹ nó ngày ngày dung túng mà ra cả, nói thêm, lúc trước tôi huấn luyện cậu ta thế nào, giờ cứ thế mà áp dụng với Bành Đào cho tôi. “
“Vâng “
Tiểu Trương nghiêm lớn tiếng đáp, sau đó lại cười:
“Gần đây biểu hiện của Bành Đào tốt lắm, không chỉ không hề trốn học, còn tham gia các hoạt động huấn luyện của trường rất nhiệt tình, dẫn dắt sinh viên mới bắn bia và việt dã 5km nữa.”
Diệp tư lệnh ngẩn ra, đứng lên, đi qua đi lại hai bước rồi nói:
“Điều này không giống tác phong của thằng nhóc kia chút nào, có phải trong lòng nó lại âm mưu quỷ kế gì nữa không, hay là lại định che mắt lão Lưu rồi dương đông kích tây gì đó. “
Tiểu Trương bật cười, cha con Bành Đào cứ như vậy đấy, cao có chính sách, thấp có đối sách, hai người này đấu nhau có khi còn tốt hơn cả một buổi diễn tập quân sự chân chính ấy chứ.Các loại chiến lược chiến thuật đều được ứng dụng, thực ra Tiểu Trương cũng biết, Bành Đào tuy rằng láu cá vậy thôi, nhưng lại cực kì có năng khiếu quân sự, nghe nói trước đây cậu ta chơi trò bày binh đánh trận với mấy đứa nhỏ trong viện, đừng cho rằng đây là trò chơi con nít, nếu cẩn thận cân nhắc kỹ càng thì có thể nhìn thấy bên trong vận dụng vô vàn chiến lược quân sự, có lẽ đây chính là quan hệ huyết thống di truyền, Bành Đào trời sinh đã có thể làm chỉ huy.
Cũng từ đó, Diệp tư lệnh bắt đầu nghiêm khắc hơn nữa với con mình, dù là ở nhà cũng quân sự hóa hoàn toàn cuộc sống, Bành Đào từng tự giễu nói rằng, nhà là gì, thực ra chính là một binh doanh không hơn không kém, ba là lớp trưởng, mẹ là ban phó, còn cậu đương nhiên chính là lính tép.
Nghĩ tới đây, Tiểu Trương khẽ cười, Diệp tư lệnh càng nghĩ càng thấy việc này kì lạ, trong lòng âm thầm cân nhắc, thằng nhóc này từ khi lớn lên đến giờ đã thấy nó an phận quá nửa giây đâu, trường quân sự cũng là mình ép buộc nó tham gia, thiếu chút nữa thằng nhóc kia đã quay đầu bỏ chạy, làm sao có thể chuyển biến thành tích cực như thế được, không đúng, chắc chắn có âm mưu:
“Tiểu Trương, cậu đi nói với Lưu Quảng Nguyên, lần tổng kết này tôi sẽ đi , nhân tiện xem xem thằng nhóc kia làm cái trò gì. “
Tiểu Trương thoáng do dự, ánh mắt lợi hại của Diệp tư lệnh đảo qua đã thấy, ông lớn giọng nói:
“Cậu không cần thay nó giấu diếm, nếu cậu dám lừa trên gạt dưới, tôi sẽ lấy quân pháp mà xử cậu “
Diệp tư lệnh tự nhiên rống to làm Tiểu Trương hết hồn, thẳng tắp đứng nghiêm trình báo:
“Báo cáo tư lệnh, tiểu đồng chí Diệp Bành Đào hình như đang yêu “
Diệp tư lệnh vẫy vẫy tay:
“Lừa đảo đấy, từ khi nó đi học nhà trẻ đã bắt đầu có mấy biểu hiện này rồi , yêu đương có cái gì mà đáng ngạc nhiên chứ.”
Tiểu Trương nhức đầu:
“Nhưng là lần này nghe nói là yêu thật sự.”
“Yêu thật sự?”
Diệp tư lệnh nở nụ cười:
“Nó mà có thể yêu thật sự, chắc tôi đây giờ cháu trai cũng có luôn rồi “
Nói xong ngồi lên ghế, nói:
“Hắn lần này không biết lại vừa mắt loại con gái nào đây, hồi trung học có lần nó mang về nhà một cô gái, thiếu chút nữa tôi đã định bắn chết nó luôn rồi, quần thì rách bảy tám lỗ, tai đeo khuyên nhiều đến nhức mắt, còn tô mắt y như gấu trúc vậy, giờ là loại đây không biết. “
Tiểu Trương hắc hắc cười, thầm nghĩ, đây không phải là vì hai cha con đấu nhau sao, Bành Đào biết ý ba mình ghét nhất cái loại con gái như vậy nên mới dẫn về nhà, nhớ tới tin trường học đưa sang, Tiểu Trương đoán lần này không chừng tư lệnh còn thuận mắt hơn con cả trăm lần ấy chứ, vội vàng đưa ra tập lý lịch nhập học:
“Đối tượng lần này Bành Đào thích là sinh viên mới hệ tin tức Cố Lăng Vi, đây là tư liệu nhập học của cô ấy. “
Diệp tư lệnh cúi đầu nhìn lướt qua, không khỏi nhíu mày, tập giấy trong tay được cầm lấy cẩn thận hơn, trên đó có một tấm ảnh, tóc tai ngắn gọn, tinh thần hoạt bát, mặt mày thanh tú, xinh đẹp như hoa, đập ngay vào mắt đã khiến người ta thấy được khí chất của dòng dõi thư hương có học, đuôi lông mày khóe mắt còn lộ ra rõ ràng một cô gái khí phách hiên ngang, phi thường.
Ánh mắt của Diệp tư lệnh nhìn từ trên xuống dưới, con bé này là một chuỗi các biểu hiện xuất chúng tạo thành, thi vào trường cao đẳng với số điểm rất cao làm cho Diệp tư lệnh không khỏi gật gật đầu.Nó cũng là một nhân tài đây, con gái của một gia đình trong sạch, Diệp tư lệnh tự nhiên lại thấy lo lắng cho cô bé nào đó, con mình thì Hỗn Thế Ma Vương như thế, ông hiểu rõ nhất, cái khác không nói chứ vấn đề bạn gái thì đúng là thiên phú dị bẩm, trong người đã có mầm mống hoa hoa công tử rồi.Có đôi khi Diệp tư lệnh cũng buồn bực ghê lắm, rõ ràng mình sống khuôn phép là thế, mẹ nó cũng là một người phụ nữ nghiêm túc, sao mà thằng nhóc Bành Đào này lại biến thành người như vậy chứ.
Cô bé này nhìn qua là một cô gái tốt, dù sao cũng không thể bị hủy trong tay nó, nghĩ đến điều này, ông ngẩng đầu lên, nói:
“Cậu nhanh cho người theo sát nó cho tôi, cô bé này tốt như vậy, tôi không muốn nó dính vào.”
Tiểu Trương bật cười:
“Tư lệnh lần này ngài nghĩ sai rồi, Bành Đào giống như là khối da trâu bám theo người ta vậy đó, nữ sinh người ta không có động lòng chút nào. “
Diệp tư lệnh ngẩn ra không khỏi vỗ trán cười to:
“Tốt, con bé này làm rất tốt, phải cho thằng nhóc kia biết, nồi là làm bằng sắt.”
Diệp tư lệnh nghĩ lại tự nhiên hiểu ra:
“Nói như vậy Bành Đào giúp đỡ sinh viên đi bắn bia rồi việt dã 5 km, đều là vì Cố…”
Nói xong cúi đầu nhìn tư liệu:
“À! Cố Lăng Vi.”
Tiểu Trương gật gật đầu buồn cười nói:
“Tôi nghĩ Bành Đào là muốn đi khoe khoang, đáng tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì?”
Diệp tư lệnh vội vàng xao động vẫy tay ý bảo cậu nhanh chút nói ra, không cần thừa nước đục thả câu như thế, Tiểu Trương vội vàng đứng thẳng nói:
“Đáng tiếc người ta so với cậu ta cũng không hề thua kém. “
“Sao?”
Diệp tư lệnh không thể không ngỡ ngàng, Bành Đào tuy rằng không tốt, nhưng đối với quân sự nó có năng khiếu bẩm sinh, hơn nữa từ nhỏ đã được huấn luyện, kỹ năng quân sự của nó, Diệp tư lệnh vẫn rất tin tưởng, chẳng lẽ, nghĩ tới đây, ông mở miệng nói:
“Cậu nói cô bé này thực xuất sắc.”
Tiểu Trương gật gật đầu:
“Vâng! Rất xuất sắc. “
Hiệu trưởng Lưu nói cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp người nào xuất sắc như vậy, dù là đội hình đội ngũ, quân tư, nội vụ, rồi tới thể thao, bắn bia hay là việt dã 5 km, cô giống như là một người lĩnh lão luyện vậy.Diệp tư lệnh cúi đầu nhìn tấm hình phía dưới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dịu dàng lại mang một nụ cười tươi thản nhiên, một chút cũng không nhìn ra lợi hại đến thế, ông ngẩng đầu khẽ cười:
“Lưu Quảng Nguyên càng ngày càng giống đồ mặt dày rồi, một cô bé dịu dàng như vậy làm sao có thể? “
Tiểu Trương nói:
“Tôi cũng không tin, nhưng mà Lưu hiệu trưởng kể ra lại vui vẻ lắm, không giống như nói ngoa đâu, ông nói cô bé này lần đầu đạn bắn đạt điểm tối đa năm mươi điểm, không trượt phát nào, 5km việt dã thành tích tốt nhất là 20 phút, so với cả đại đội đều tốt hơn rất nhiều. “
Diệp tư lệnh không khỏi nổi lên hứng thú:
“Tốt lắm, Lưu Quảng Nguyên luôn thích nói ngoa, cậu đi gọi điện trả lời, nói là lễ tổng kết sinh viên mới, tôi sẽ tới.”
“Vâng “
Tiểu Trương nghiêm cẩn cúi chào rồi đi ra ngoài. Ở đó, Diệp tư lệnh tiếp tục nghĩ một lát, rồi cất tư liệu của Cố Lăng Vi vào trong bao công văn.
Nói đến Cố Lăng Vi lúc này, huấn luyện quân sự sắp kết thúc, tập hợp khẩn cấp, 5km việt dã, khó nhất cũng đã đều đi qua, nhóm sinh viên nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ, vòng cuối cùng tự nhiên lại nghiêm khắc hơn nữa, cô giáo Lưu quyết định không cấp nước, hơn nữa còn luyện thể thao, cái gọi là luyện thể thao kỳ thật chính là huấn luyện đánh ngã, thể thao bình thường vốn chỉ là tập thể dục theo nhạc cũng không phải là một cái bậc cấp gì cao, giờ lại tiếp cận tới cách đấu bắt đánh nhau kịch liệt, động tác gọn gàng nhưng cực kì thực dụng.
Ở trường đại học công an Cố Lăng Vi có học qua, cho nên động tác vốn đã rất đúng tiêu chuẩn rồi, thế nhưng đội trưởng Vu vẫn không hài lòng như cũ.
“Cố Lăng Vi bước ra khỏi hàng “
Cố Lăng Vi đi về phía trước ba bước:
“Có. “
Đội trưởng Vu vẫy tay:
“Giờ làm một số động tác mẫu, chuẩn bị bắt đầu.”
Theo khẩu lệnh của đội trưởng Vu, Cố Lăng Vi nhảy lên, rồi xoay người, động tác có một chút chậm, mông rớt xuống đất, rầm một tiếng, Hà Hiểu Vân, Lý Dĩnh cũng cảm thấy đau thay, Cố Lăng Vi cũng rên một tiếng, hít hơi thật sâu, đội trưởng Vu nhíu mày liếc cô một cái:
“Nói cho các em biết bao nhiêu lần rồi! Nhảy lên sau xoay người phải nhanh, nghiêng người gập khửu tay! Xem cho kỹ !”
Nói xong, đội trưởng Vu trực tiếp nhảy lên, giữa không trung, nhanh chóng xoay người, tay trái cánh tay gập lại, hai tay chống đỡ thân thể nghiêng người, làm mẫu động tác tiêu chuẩn hoàn mỹ. Học sinh vỗ tay như sấm dậy, Cố Lăng Vi không khỏi có chút sùng bái nhìn đội trưởng Vu, đây là lần đầu tiên được nhìn cô tự mình làm mẫu một động tác, lưu loát rồi sức lực thật sự là hoàn hảo đến không chê vào đâu được.
“Cố Lăng Vi, có làm được như vậy không? “
Cố Lăng Vi nghiêm người, lớn tiếng nói:
“Có “
Đội trưởng Vu gật gật đầu:
“Các học sinh khác nghiêm nghỉ, nghỉ ngơi 10 phút, Cố Lăng Vi, em tiếp tục luyện tập ba mươi lần động tác sườn ngã, làm tốt không khó, vấn đề là khổ luyện, thành thục tất sẽ khéo léo, mấy trăm lần, động tác tự nhiên sẽ chuẩn, đến đây, chuẩn bị bắt đầu.”
Theo hiệu lệnh của đội trưởng Vu, Cố Lăng Vi lần lượt bắt đầu nhảy lên rồi ngã xuống, trên sân thể dục các bạn học khác đang nghĩ ngơi cũng âm thầm tặc lưỡi, Lý Dĩnh nhỏ giọng nói:
“Hiểu Vân, cậu nói Lăng Vi sẽ không ngã đến ngất đi chứ, mình nhìn mà còn sợ hãi, đội trưởng Vu của chúng ta mấy ngày nay làm sao vậy nhỉ, hình như cô ấy cố ý nhằm vào Lăng Vi vậy, lúc nào cũng soi mói nghiêm khắc hơn, mình thấy Lăng Vi so với chúng ta còn tốt hơn rất nhiều. “
Hiểu Vân nói:
“Ba tớ nói, tuần sau sau khi kết thúc cuộc huấn luyện sẽ tổng kết thành quả của sinh viên mới, lần này có rất nhiều thủ trưởng của các quân khu đến tham dự, mình nghĩ đội trưởng Vu muốn tôi luyện Lăng Vi , dù sao cậu ấy cũng tốt nhất, phải nổi hơn nữa, mà cậu không thấy sao, đội trưởng ma quỷ đối với Lăng Vi không giống chúng ta, có đôi khi ánh mắt nhìn vào Lăng Vi, giống như nhìn một tia hy vọng, hoặc là gì đó, dù sao mình cũng không hiểu rõ, cái cảm giác này, cảm giác đội trưởng Vu không phải nhằm vào Lăng Vi, ngược lại, cô ấy thực sự coi trọng Lăng Vi.”
Trương Lệ Hồng không khỏi có chút ảm đạm nói:
“Đúng vậy, Lăng Vi thật thông minh, mình có luyện tập khổ cực cũng không so sánh được, chênh lệch thật không nhỏ.”
Hà Hiểu Vân liếc mắt nhìn bạn một cái rồi nói:
“Lệ Hồng, cậu cũng không cần để tâm mấy chuyện vụn vặt này, cậu cũng rất xuất sắc mà, tin tớ đi, Lăng Vi là thiên phú dị bẩm, nhưng cậu cũng là thật khổ luyện mà thành, dù có kém hơn Lăng Vi, nhưng mà nếu kiên trì, ước mơ của cậu cũng không phải quá khó khăn.”
Trương Lệ Hồng biết lời của Hà Hiểu Vân không thể chắc chắn thành sự thật, nhưng mà vẫn rất đáng tin, cảm xúc ảm đạm trong lòng cũng vì thế mà giảm bớt, bắt đầu nghĩ tơi mấy động tác tiêu chuẩn, buổi tối chắc mình phải đến sân thể dục luyện tập thêm mấy lần nữa, người chậm cần bắt đầu sớm, nếu không có thiên phú như Lăng Vi, cô sẽ cố gắng gấp bội để bù.
Làm đến lần thứ ba mươi động tác sườn ngã, cuối cùng, Cố Lăng Vi rốt cục tìm được một chút cảm giác, dù không có hoàn hảo như đội trưởng Vu, nhưng mà cũng đạt được tiêu chuẩn, đội trưởng Vu lúc này mới buông tha cho cô.Buổi tối phòng 308 đèn đuốc sáng trưng, Cố Lăng Vi nằm trên giường, Hà Hiểu Vân kéo quần áo của cô lên, lạnh ngắt, háng đã muốn xanh tím một mảng, cô lấy tay nhẹ nhàng chạm vào, Cố Lăng Vi lại rên hừ hừ hai tiếng, Lý Dĩnh và Trương Lệ Hồng đẩy cửa bước vào, nói:
“Hiểu Vân, túi chườm nước đá đến rồi đây.”
Cái gọi là túi chườm nước đá chính là sản phẩm đặc sắc của trường quân sự, dùng nước quýt có ga đông lạnh thành băng rồi bán, khi trời nóng có thể đập nát làm nước đá bào để ăn, Hiểu Vân dùng khăn mặt bao lấy túi chườm nước đá, đặt giữa háng xanh tím của Cố Lăng Vi, cái loại lạnh lẽo này làm giảm bớt không ít đau đớn, Cố Lăng Vi khẽ thở ra, Hà Hiểu Vân trừng mắt liếc cô một cái nói:
“Cậu ngốc à, đây không phải chỉ là huấn luyện thôi sao, cậu coi mình thành cái gì, nếu ngã tàn tật luôn thì sao, tương lai cậu còn làm lính cái rắm gì nữa…”
Hà Hiểu Vân nói liên miên cằn nhằn một hồi không thôi, lúc cô dừng lại mới phát hiện Cố Lăng Vi hiền lành không rên một tiếng, mặc cho cô quở trách lâu như vậy, không khỏi âm thầm kinh ngạc, cô thăm dò đi qua, Lý Dĩnh khẽ cười nói:
“Cậu ấy sớm đã ngủ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.