Giấc Mộng Quân Doanh

Chương 12: Diệp Bành Đào bá đạo




Một nhóm tám người đi trên đường rất khiến người ta chú ý, mặc trang phục thông thường đã vậy rồi, đây lại còn là những quân nhân cao ngất ngưởng, thân thể cường tráng nữa.Mấy người cũng không tính đi chèo thuyền, lên xe bus rồi đi thẳng đến thành phố T chơi trò chơi.Đừng trước cửa khu vui chơi, tâm tình Cố Lăng Vi không hiểu sao càng lúc càng rối rắm.
Cô nhớ khi còn học tiểu học, cha mẹ cô thường hay mang cô đến những nơi như vậy, trong kí ức mơ hồ ấy, hình như dù là lúc nào ở đó cũng đông người.Đây vốn là nơi vui chơi, là thiên đường của trẻ thơ, thế mà giờ đây bọn họ một đám nam thanh nữ tú đứng lù lù một đống, mà cũng may, nhìn quanh cũng thấy có vài người thanh niên giống thế, xem ra đây cũng đang là trào lưu giới trẻ.
Diệp Bành Đào với Trịnh Viễn xếp hàng mua vé, so với Cố Lăng Vi, Trương Lệ Hồng còn kinh ngạc hơn nhiều thậm chí còn vô cùng hưng phấn, nhìn trước nhìn sau cả buổi mới nói: "Này, không phải đây là nơi con nít mới tới sao, chúng ta tới đây làm gì?"
Lý Dĩnh liếc mắt một cái: "Đừng có thiển cận như thế, bây giờ mấy người bằng tuổi mình vẫn đến đây chơi, cậu nói xem bên trong toàn là các trò cỡ lớn mạo hiểm để con nít chơi chắc, Lăng Vi, trong đó vui lắm đấy, năm ngoái mình với chị họ có đi rồi.Cái trò tàu trượt í, kích thích kinh khủng."
Diệp Bành Đào cầm vé đi sang, cười tủm tỉm: "Nếu khi nào nghỉ, các em muốn đi nữa thì anh với Viễn bao ăn bao chơi luôn, thế nào?"
Lý Dĩnh hai mắt sáng rực lên, cười hắc hắc âu yếm nhìn Diệp Bành Đào: "Được, có khi nghỉ đông hứng lên đi cũng nên, tới lúc đó anh không được nuốt lời đâu."
Diệp Bành Đào lướt qua Cố Lăng Vi nở nụ cười: "Đương nhiên là chủ nhà phải tiếp khách rồi, Cố Lăng Vi, em thấy đúng không?"
Lăng Vi ngẩn ra, ánh mắt đảo qua Trịnh Viễn bên cạnh, kéo kéo Lý Dĩnh gật đầu: "Cậu muốn đi thì được rồi, mình làm người dẫn đường cho."
Đoàn người cười cười nói nói vào khu vui chơi, nơi này cũng vừa được chỉnh trang lại, đâu đâu cũng mới cứng.Cố Lăng Vi đúng thực là một nữ sinh trầm lặng, dù là kiếp trước hay kiếp này, ngoài ý nghĩ muốn làm lính, cái gì cô cũng nghe theo ba mẹ, kể cả xem mắt.Tính cách của cô cũng giống như trống đánh xuôi kèn thổi ngược vậy, hơn nữa cô biết, mình đã sớm qua rồi cái tuổi thanh xuân nông nổi ấy, mặt ngoài là mười tám vậy thôi chứ trong lòng cô đã qua bao mùa xuân hạ.Cho nên, với những thứ tràn trề sức sống gì đó của mấy cô gái cùng tuổi, từ lâu đã không còn hiện hữu trên người.
Hơn nữa, mấy cái trò kích thích mạo hiểm này cô cũng không hứng thú mấy, cho nên không chơi.Cô chỉ ngồi nhìn người khác chơi hết thứ này đến thứ nọ, rồi lại vọt tới xếp hàng, hứng trí bừng bừng như một đám con nít to xác ấy, mà Diệp Bành Đào lại là tên cầm đầu, xem ra, cái tên này đúng là hội trưởng hội ăn chơi rồi.
Cố Lăng Vi sau khi đi thuyền hải tặc xong càng không muốn chơi thêm trò nào nữa, sao giống như đày đọa thân xác nhau thế chứ, cô thấy so với mang nặng việt dã 5km còn khổ sở gấp 10 lần.Cho nên, dù Diệp Bành Đào có nói toạc miệng ra cô cũng quyết tâm ngồi dưới chờ thôi, cùng một người cũng không có mấy hứng thú, Trịnh Viễn.
Cố Lăng Vi nghĩ mãi cũng không thể tưởng tượng được cảnh Trịnh Viễn chơi đùa há miệng kêu to thì sẽ thế nào nữa, trong lúc những người khác đi chơi, cô với Trịnh Viễn ngồi ở ghế dài trước vườn hoa nghỉ ngơi kiêm chờ đợi.Không khí giữa hai người đột nhiên có gì đó xấu hổ, Cố Lăng Vi không quen nói chuyện với người lạ, thế mà trước đó cô còn nhận là có giao tình với Trịnh Viễn nữa chứ, tự mình đa tình rồi.
Bây giờ tuy chỉ còn lại hai người nhưng cô cũng không làm mặt thân thiện được nữa.Cô Lăng Vi diễn không được, thế nên, ngồi năm phút rồi mà vẫn trầm mặc như cũ.Đây không phải chỉ là xấu hổ, còn giống như bức bách ghê gớm lắm, Cố Lăng Vi đang định lấy cớ đi nơi khác xem gì đó ai ngờ Trịnh Viễn lại mở miệng:
"Nhà em ở thành tây sao?"
Cố Lăng Vi ngẩn ra, hoài nghi nghiêng đầu nhìn anh, người đó vẫn nhìn thẳng tắp về phía trước, hình như là nói với mình thật sao, Cố Lăng Vi ừ một tiếng: "Đúng thế."
"Anh nghe nói nhà em bên kia sang năm muốn xây lại, Bành Đào nói ở đó định làm trung tâm thương mại."
Cố Lăng Vi nhất thời không hiểu anh ta nói với mình cái này để làm gì, thực ra cô không biết, Trịnh Viễn lại càng không biết mình bây giờ là làm sao nữa, để cô ấy và mình ngồi cùng nhau, trong lòng anh tự nhiên lại mừng thầm, hơn nữa lại tự dưng xấu hổ, tự nghĩ càng thấy mình thất bại quá.Dưới tình thế cấp bách đó, không biết nói cái gì, ai ngờ mở miệng ra lại nói cái chuyện chả liên quan gì cả, không khí lại càng thêm xấu hổ.
Tạo không khí vốn cũng không phải sở trưởng của anh, Trịnh Viễn thở dài trong lòng, nhưng mà cũng lỡ nói rồi, đành nói tiếp vậy, sau mấy phút ngắn ngủi ổn định tinh thần xong, Trịnh Viễn nghiêng đầu nhìn cô, hỏi điều mình vẫn khúc mắc trong lòng:
"Vì sao lại thích tham gia quân ngũ đến vậy?"
Cố Lăng Vi quay đầu, vừa vặn chạm vào đôi mắt đó, ánh mắt anh thâm thúy, như tỏa từng ánh hòa quang, càng nhìn càng sáng, tô điểm thêm cho từng đường nét cứng rắn của khuôn mặt, vậy mà vẫn phảng phất một nét gì đó rất nhu hòa, Cố Lăng Vi thoáng động lòng, cúi đầu tránh né:
"Thực ra em cũng không rõ lắm, chắc là nuối tiếc bản thân mình quậy phá nhiều quá, bây giờ nếu cả đời vẫn không làm được sẽ rất tiếc nuối, cho nên kiếp này mới muốn hoàn thành tâm nguyện đó.Còn vì sao phải tham gia quân ngũ, em cũng không nghĩ tới, chỉ là thích mà thôi, có thể vì thế là kiên trì, có lẽ giống như đội trưởng Vu hay nói là một loại tín ngưỡng vậy, khắc vào lòng thì không thể nào xóa được."
Trịnh Viễn khẽ gật đầu, Diệp Bành Đào vừa lúc nhảy từ đu quay xuống, xa xa thấy Cố Lăng Vi đang ngồi cùng một chỗ với Trịnh Viễn, không biết vì sao, trong lòng tự nhiên khó chịu, cảm giác không thoải mái này phút chốc đã dằn xé trong lồng ngực, anh không thích hai người này ở cùng một chỗ, nhìn như vậy rất hài hòa, một người là bạn tốt nhất của mình, một người là người con gái duy nhất mình động tâm, hai người này ở cùng một chỗ sao lại chướng tai gai mắt đến thế chứ.
Ánh mắt anh nhíu lại, Diệp Bành Đào bước vài bước đi qua, kéo tay Cố Lăng Vi:
"Đi, chúng ta đi cáp treo đi, cái này em có thể đi được mà."
Không cần để cô phân trần gì cả, cứ thế mà kéo đi, Cố Lăng Vi không nghĩ tên này lại bá đạo đến thế, muốn tránh cũng không thoát được.Cô luôn nghĩ mình mạnh mẽ lắm, ai ngờ, trong tay anh, một chút cũng không suy suyển được.Bàn tay anh to, đầy thô ráp, gắt gao nắm chặt lấy cổ tay cô, giống như sợ buông lỏng một chút cô sẽ tự dưng biến mất.
Dù sao người này cũng là học trưởng, Cố Lăng Vi không nghĩ các kĩ năng mình học được từ kiếp trước có thể đối phó được với người này, hơn nữa, cô đột nhiên có cảm giác, cái tên này có lẽ không dễ đối phó như cô vẫn tưởng, giống như khi ở bãi bắn, thực lực của hắn không thể khinh thường.
Bị Diệp Bành Đào lôi kéo tới cáp treo lên thẳng trên trời, xe cáp chậm rãi lên cao, Diệp Bành Đào khi đó mới buông tay cô ra, Cố Lăng Vi không buồn liếc mắt, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ thủy tinh ngoài trời, khung cảnh xa dần, Diệp Bành Đào cà lơ phất phơ dựa vào ghế đối diện, duỗi chân ra, đá giày Cố Lăng Vi một cái:
"Này, anh đưa em đến đây là để nói cho em nghe rõ ràng, anh thích em, cho nên không cho em thích người khác biết chưa, nhất là Viễn, nhất định không được."
Ngữ khí bá đạo còn có nét gì đó chấp nhất của một đứa con nít, Cố Lăng Vi kinh ngạc quay đầu nhìn, phát hiện ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm mình, đáy mắt chôn giấu một ngọn lửa rực cháy, có chút tức giận, có chút bướng bỉnh nhất quyết không tha, cái thể loại này tuy là không có đạo lý đấy nhưng mà Cố Lăng Vi lại không biết phải xử trí ra sao cả.
Trực tiếp cự tuyệt hay là vờ như không nghe, không biết.Nếu mà từ chối thẳng thừng, có lẽ tác dụng một chút cũng không có, anh ta dùng cái giọng điệu này mà nói thì có cần để ý ý kiến của ai đâu, mà làm bộ không nghe, càng không ổn.Cố Lăng Vi giật mình nhìn người nào đó, cả buổi cũng không nói gì.
Xe cáp cùng đạt độ cao với chiếc đằng sau, ánh mắt Trịnh Viễn bình tĩnh nhìn hai người trong xe phía trước, hơi nhíu mày, Hà Hiểu Vân ngồi đối diện nhìn ngắm một hồi mới nói:
"Anh với Diệp Bành Đào biết nhau bao lâu rồi?"
Trịnh Viễn bất ngờ mới nhớ ra còn một người ngồi đối diện với mình nữa, giật mình một lát mới trả lời:
"Lâu lắm rồi, khi chúng tôi vừa sinh ra đã ở cùng một chỗ."
Hà Hiểu Vân nhìn theo đầy thương hại, nói thật, ban đầu cô vốn cũng xem trọng người này, bởi vì đối với sự hiểu biết của mình về Cố Lăng Vi, cô ấy hình như thích dạng con trai như Trịnh Viễn này cơ, nhưng mà cái tên Trịnh Viễn này tuy là chiếm thiên thời đấy, vậy mà mất địa lợi rồi, tóm lại là muộn một bước, hơn nữa, tính cách của người này cũng khó nắm bắt, cho dù thích, cũng sẽ không cạnh tranh với bạn bè mình.Cho nên dù cho Lăng Vi có thực sự thích Trịnh Viễn đi nữa, con đường sau này tuyệt đối sẽ gian truân.
Nói tới tính cách của cái tên Diệp Bành Đào kia, có khi còn không biết xảy ra chuyện gì nữa ấy chứ, Hà Hiểu Vân mẫn cảm mà cũng rất thông minh, chỉ cần nhìn ánh mắt Trịnh Viễn không tự chủ mà lại tìm kiếm thân ảnh của Lăng Vi, cô càng lo lắng.Ba người này, không biết sẽ thế nào đây, nhưng mà có lẽ cũng không phải chuyện vui vẻ gì.
Rất nhanh sau đó Cố Lăng Vi đã được chiêm ngưỡng sâu sắc Diệp Bành Đào còn có thể bá đạo đến mức nào nữa, xe cáp vừa xuống hắn liền đem cô thành bạn gái mình luôn, lôi lôi kéo kéo mặc kệ cô cự tuyệt hay chấp nhận, những người khác thấy thế cũng không làm gì được, Trịnh Viễn vẻ mặt trầm mặc hơn, càng không thể đoán ra rút cuộc anh ta đang nghĩ gì.
Ở cùng một chỗ với Diệp Bành Đào, Cố Lăng Vi càng bấn loạn, tên này không ngừng quậy phá, lúc thì chơi đụng xe, khi thì chơi đánh bóng, Cố Lăng Vi hoa cả mắt, may mắn cũng đến lúc dừng lại.Mấy người vào nhà hàng lẩu trong khu vui chơi, bên ngoài là không khí nóng bức tháng chín, vậy mà trong này lại mát mẻ lạ thường, gió từ điều hòa thổi vù vù ra, nhẹ nhàng sảng khoái.
Tám người ngồi trong một gian tương đối lớn, bốn góc ngồi thành từng đôi, Diệp Bành Đào kéo Cố Lăng Vi cùng ngồi giữa, trái phải là Trương Lệ Hồng và đồng hương của cô, Lý Dĩnh và Mập mạp, đối diện là Hiểu Vân và Trịnh Viễn, không biết ai sắp xếp mà lại ra cái dạng này nữa, Diệp Bành Đào cầm thực đơn nhìn sang Cố Lăng Vi:
"Có một nơi làm lẩu cá cũng được lắm, khi nào nghỉ anh đưa em đi nếm thử, hôm nay cứ ăn ở đây đã, mọi người không cần khách khí nha, hôm nay tôi mời."
Anh nói câu đó xong mọi người vội vàng cầm thực đơn, y chang như ba tháng chưa ăn vậy, gọi nguyên cả đống, Cố Lăng Vi khẽ nhíu mày nhìn sang Diệp Bành Đào một cái, lúc nãy cô xem giá cả trong này không phải rẻ, hơn nữa vừa rồi còn chơi nhiều như thế cũng không ít tiền, chi phí cả tám người đều do người này thanh toán chắc chắn là rất lớn rồi.
Diệp Bành Đào thấy được suy nghĩ của cô, khóe miệng nâng lên, ghé sát bên tai cô trêu tức:
"Sao thế, sợ anh không có tiền trả để em lại rửa chén sao?"
Cố Lăng Vi lườm nguýt, người này sao vừa thương được một chút là lại muốn tức điên vậy chứ, cô nghiến răng nghiến lợi trả lời:
"Rửa chén cũng phải là anh ở lại, có liên quan gì đến tôi."
Ánh mắt Diệp Bành Đào chợt lóe lên, lộ ra ý cười đầy ti bỉ:
"Người ta nói vợ chồng là chim liền cành, đại nạn thì tự mình bay quả nhiên đạo lý nha."
Giọng nói của hắn đủ thấp nhưng mà người ta lại nghe được vô cùng rõ ràng, đồng loạt cười òa lên, Cố Lăng Vi đẩy cái tên không biết xấu hổ Diệp Bành Đào ra chỗ khác, cái tên bá đạo này, cô không ứng phó nổi, đột nhiên ngẩng đầu đối diện với Trịnh Viễn.Trịnh Viễn cũng nghe được những lời vừa rồi, anh chỉ cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, ánh đèn từ trần nhà chiếu thẳng, nhìn anh có vẻ như đang nhăn mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.