Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 32: Tân Hoàng Đăng Cơ






"Phụ thân..! Sao ngài không đem đám người của Lâm gia bắt tất cả lại..!"
Hôm nay Lộc gia bọn họ đầy đủ quan viên bên trong Hồ Huyện đến chúc mừng, ngay cả Huyện Trưởng cũng nể mặt đến dự, vinh dự cho Lộc gia biết mấy.
Nữa đường xảy ra chuyện, dù bọn họ không nhìn thấy bên ngoài cửa xảy ra chuyện, dù đám người đó nghe theo cái cớ mà cha hắn soạn ra để lừa gạt bọn họ, nhưng giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ lan truyền ra, ai rồi cũng sẽ biết cả thôi.
Lộc gia chịu sĩ nhục lớn đến như vậy, theo tính cách bình thường của cha hắn, đã nỗi giận cho người đem tất cả đám người Lâm gia nhốt vào đại lao mất rồi, ông ấy hôm nay nhẫn nhịn lớn đến như thế, cũng làm cho hắn ngạc nhiên không hề nhỏ a.
"Ngày mai là ngày Tân Hoàng đăng cơ..!"
Người trong quan trường xưa nay vốn khá là ít lời, Lộc Phú cũng không ngoại lệ, đôi khi bài vỡ củ hắn lại soạn ra, dù trước mặt của hắn là đứa con của mình mà chẳng phải là một tay nhân vật lợi hại nào trong quan trường.
"Tân Hoàng đăng cơ..?"
Lộc Minh nhíu mày, là con cháu quan lại, theo sự chỉ dẫn của cha hắn bao lâu nay, tuy là bị xem là quan nhị đại, là ác bá, nhưng hắn đối với chính trị tình hình cũng là có nghiên cứu đôi chút.
Tân Hoàng đăng cơ, như hắn đoán không sai mà nói là cha mình đang nói đến Nguyễn Văn Khánh, vị Tứ Hoàng Tử khi không nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống kia.
Theo tin tức trong quan trường truyền lại, hôm nay Khánh Vương đó đã đi đến Mễ Thành, được Phan Đình Phong Thừa Tướng cùng bá quan văn võ trong triều tiếp đón rất trọng thị.
Nêu lý do nước một ngày không thể không có vua, Thừa Tướng đâm người quyết định chọn ngay ngày mai là ngày Khánh Vương đăng cơ.
Với cấp bậc nhỏ con cháu quan lại của Lộc Minh hắn, biết được nhiêu đó thôi cũng đã là quá nhiều rồi.
"Phụ thân..! Khánh Vương kia không làm được chuyện gì lớn..! Chúng ta không càn thiết nể mặt ông ta..!"
Lộc Phú cười nhạt, chuyện lớn trên Mễ Thành hắn không có biết mấy, nhưng chuyện tại Tư Ân Huyện mấy ngày trước, cách Hồ Huyện nơi này không xa hắn cũng có nghe nói.
Chuyện Khánh Vương sợ Vũ Vương đến nỗi không dám gặp mặt phải chạy đi trong đêm, nó truyền khắp mấy cái Huyện xung quanh đây, cả dân chúng cũng đều biết cả.
Một người nhát gan đến trình độ như thế kia, sẽ không có khả năng là đối thủ của mấy địa nhân vật trên Mễ Thành, cũng còn cách Hồ Huyện của hắn quá xa xôi đi.
"Không thể nói như vậy được, chờ xem sau khi Tân Đế đăng cơ như thế nào sau, chúng ta mới có hành động kế tiếp..!"
Tân Đế đăng cơ, thường sẽ đại xá thiên hạ, chuyện thường làm nhất là tha cho những tù nhân còn giam giữ bên trong, bây giờ như hắn đem người của Lâm gia bắt lại hết, không bao lâu nữa cái lệnh đại xá thiên hạ kia ban ra hắn cũng phải thả người.
Lộc gia hắn lần này mất mặt lớn như vậy, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua cho Lâm gia, tín toán của hắn xa hơn, muốn đánh Lâm gia vào cảnh vạn kiếp bất phục, mà không phải chỉ giam giữ vài ngày cho có lệ như vậy đâu.
Những tính toán của hắn bên trong, nhìn biểu hiện của đứa con này, e là vẫn còn chưa hiểu hết.
"Phụ thân nói chí phải..!" Lộc Phú suy nghĩ theo hướng khác, hắn lo sợ trong khoảng thời gian này Lộc gia mình làm ra cử động quá lớn sẽ để cho người khác nắm được điểm yếu, con đường thăng quan tiến chức của phụ thân hắn sẽ bị ảnh hưởng, nên mới để chuyện trả thì này lại sau.
Đáng thương cho Lâm Ứng Hàn, bây giờ vẫn chưa biết gì cả, còn đang mơ mộng đến chuyện một khi có thể tìm được con gái mình Lâm Phi Yên dâng lên cho Lộc Minh, mọi chuyện sẽ hoàn toàn được giải quyết.
"Minh nhi..! Qua chuyện này con cũng đừng nghĩ đến chuyện tự mình làm chủ nữa..!"
"Vâng..! Phụ thân..!"
Lộc Minh biết cha mình đang nhắc đến chuyện lần này đem ra trách mắng hắn.
Hắn cũng chỉ cắn răng nhận, họa lần này là do hắn mà ra, ai bảo hắn khư khư cố chấp phải lấy cho bằng được Lâm Phi Yên làm cái gì.
...
Thủy Lâm Trại..! Nhà giam..!
"Nhìn kỹ chưa..?"
"Hồi Mai đại nương, con đã nhìn kỹ rồi, bên trong này không có Văn Chương đại ca..!"
Lâm Phi Yên một lần nữa kiểm tra hơn mấy chục người xung quanh đây, nhưng kết quả vẫn như mọi lần trước, không hề trông thấy người mà nàng cũng như Vương Hiểu Mai cần tìm là Nguyễn Văn Chương.
"Cốc..!"
"A..!"
"Ngươi vừa gọi ta là gì..?"
"Mai..! Mẹ..! Là con không đúng..!"
Lâm Phi Yên lấy tay ôm cái trán của mình, bà già này thật là không có thiên lý, nàng cùng Nguyễn Văn Chương chỉ mới trao lễ đính hôn, còn chưa chính thức bái đường thành thân, làm gì có chuyện gọi bà già này là mẹ.
Thế mà bà già này từ khi gặp nàng cứ bắt nàng gọi bà ta là mẹ, không gọi liền sẽ bị ăn đòn, không có cách nào khác, nàng cũng chỉ có thể cắn răng nghe theo.
Phi Yên mình làm sao lại chịu nhiều kiếp nạn như thế này chứ..? Ôm lấy trán, Lâm Phi Yên nhìn quanh nhà giam ẩm mốc nơi này, trong lòng khóc thầm.
Bị đưa đến nơi đây, nói ra cũng thật dài dòng, nàng sau khi rời khỏi Lâm gia, liền muốn chạy ngay đến bến đò Nam Trấn cùng Nguyễn Văn Chương hội họp.
Ai ngờ đâu đi qua Nam Thủy Lâm nơi này thì gặp phải đám người Nam Thủy Trại, một đám sơn tặc có tiếng tại Hồ Huyện nơi đây.
Bọn chúng là muốn bắt nàng về cho Trại Chủ bọn chúng hưởng dụng, nàng là đã chuẩn bị tinh thần dùng chủy thủ dấu trong người tự sát, đúng lúc Vương Hiểu Mai này tìm đến, kết quả..
Cả hai bị đưa đến nơi giam giữ này.
"Như vậy mới đúng..!"
Vương Hiểu Mai gật đầu, sính lễ nàng cũng đã đưa qua, con bé này cũng đã chấp nhận làm dâu nhà mình, không gọi nàng làm mẹ thì có thể gọi bằng cái gì.
"Kỳ quái..! Nó không có bị đám sơn tặc này bắt vào đây sao..?" Vương Hiểu Mai trầm ngâm.
Kể từ khi Nguyễn Văn Chương rời khỏi nàng mấy hôm trước.
Nàng vẫn luôn ở nơi quán trọ nơi Nam Trấn kia chờ nó, chờ đến sốt ruột vẫn không có thấy nó xuất hiện nơi đâu.
Sợ thằng nhóc kia xảy ra chuyện, thế nên nàng mới quyết định đi trở lại Hồ Huyện tìm kiếm, nhưng là nữa đường lại gặp phải Lâm Phi Yên cô gái này.

Theo như lời cô ta, thằng con trai của mình không hề đến tìm nó, nó cũng chưa từng gặp qua Nguyễn Văn Chương mấy ngày nay.
Đây là có chuyện lạ nha, rõ ràng con của mình đến Hồ Huyện tìm Lâm Phi Yên, thời gian lâu như thế nó đi lại mấy vòng cũng là còn kịp, bây giờ nó không có đi đến Lâm gia, nàng là lo lắng nó xảy ra chuyện gì.
Nhìn lại muốn đi qua đến Hồ Huyện thì con đường Nam Thủy lâm này là đường tắc nhanh nhất, như nó đi qua đây, liên hệ đến đám người Nam Thủy Trại, nàng suy đoán con của nàng nhiều khả năng đã bị đám người này bắt đi.
Nếu đã như vậy, nàng liền đi đến nơi đây một chuyến, xem con của mình có bị bắt vào trong đây hay không, kết quả làm nàng thất vọng rồi.
"Mẹ..! Vậy chúng ta phải làm sao..?"
Lâm Phi Yên không có ngốc, nàng nhìn thấy Vương Hiểu Mai đã có thể khống chế đám sơn tặc kia rất là dễ dàng, còn bảo bọn chúng đưa lên đây, sẽ không có chuyện bà ta lên đây dạo chơi đơn giản như vậy, mục đích có thể là tìm Văn Chương đại ca của mình, giờ đây ý định này đã phá sản, nàng không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
"Hai đứa tụi bây lại đây..!"
"Mai Cô..! Ngài gọi chúng tôi..!"
Hai tên canh ngục A Khôi cùng A Khái chạy lại, bọn họ hiện tại không dám đến gần bà già này quá năm mét.
Dễ hiểu quá mà, mấy cái cục u trên đầu của bọn họ vẫn còn chưa có xẹp xuống, đây là kiệt tác của bà già điên này, hai người bọn họ không hề muốn trên thân của mình lại xuất hiện tiếp thêm vài vết thương như thế này nữa đâu.
...
((P/s: Cầu hoa tươi, cầu đề cử, cầu đánh giá từ các bạn nào..)).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.