Giả Vờ Ngoan

Chương 42: Hoàn chính văn




Không khí chật chội làm cô có chút hoảng loạn, ánh mắt Úc Thanh lại quá mức nóng bỏng, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, Ngụy Triêm Y vội vàng trốn tránh tầm mắt của anh: “Nói gì? Đi trước được không, ở đây một lát nữa sẽ có giáo viên khác tới.”
Không đẩy được anh, Ngụy Triêm Y lại nắm lấy quần áo anh nhỏ giọng làm nũng: “Làm gì vậy.”
“Thật không nghe lời.” Tuy rằng là ngữ khí dạy dỗ, nhưng giọng điệu của Úc Thanh lại rất ôn hòa, thậm chí còn là bất đắc dĩ và thương tiếc: “Ngoan ngoãn ở nhà không tốt sao? Sao cứ phải tới đây chịu khổ?”
“Em muốn đi, em cảm thấy rất vui.”
“Chỉ muốn để Triêm Bảo hưởng phúc, nhìn thấy em vất vả, anh khó chịu.”
“Không vất vả mà.” Ngụy Triêm Y hôn anh một cái, “Đừng ghen, không ai bằng Úc Thanh hết, em chỉ thích anh thôi.”
Khó có khi cô chủ động nói thích, Úc Thanh đương nhiên là vô cùng hưởng thụ, anh cười cười tới gần cô, muốn cách cô càng gần hơn.
Ngụy Triêm Y sợ có người sẽ tới, trong lòng khẩn trương: “Đừng nghịch, về nhà lại nói, chờ lát nữa là có người tới bây giờ.”
“Vậy vừa lúc, để cho bọn họ nhìn xem em là người của ai, nên sớm chặt đứt chút tâm tư không nên có.”
“Hôm nay là ngoài ý muốn thôi, buông tha cho em đi mà.”
“Có một điều kiện.”
“Cái gì?”
“Về Úc gia với anh, viện tường vi trong viện em đã nở hoa rồi, rất đẹp, đã lâu em chưa thấy nó, không muốn quay về nhìn xem sao?”
Trước kia khi còn ở Úc gia, đoạn thời gian đó đã trở thành hồi ức ngọt ngào ít ỏi của hai người, tóm lại, cô vẫn phải về đó, sớm hay muộn thì cũng không có gì khác nhau cả.
“Được.”
Giữa mày Úc Thanh giãn ra, anh buông tay.
Hàng hiên truyền tới tiếng nói chuyện của đồng nghiệp, Ngụy Triêm Y nhẹ thở ra, may mà Úc Thanh đã buông tay.
Nhưng lúc nhóm giáo viên đi từ chỗ rẽ qua đây, Úc Thanh lại bỗng nhiên nâng má cô lên hôn một cái, “Cô Ngụy, đêm nay gặp.”
Ngụy Triêm Y:???
Úc Thanh rời đi, Ngụy Triêm Y nhìn về phía đồng nghiệp, đám người ngẩn ra không thể tưởng tượng được mà nhìn Ngụy Triêm Y, có cô giáo kinh hô: “Oa, cô Ngụy, cô đang yêu đương với Úc tiên sinh sao?”
Cũng không phải tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa cô với Úc Thanh, nhóm giáo viên này không biết cũng không phải chuyện lạ, trong lòng Ngụy Triêm Y thầm mắng Úc Thanh, nụ cười trên mặt cũng có chút xấu hổ: “Đúng thế.”
“Quá lợi hại rồi, yêu đương với ngài Úc có cảm giác thế nào?”
“Tôi đã nói cô Ngụy đẹp như vậy, sao có thể không có bạn trai chứ, thì ra là đã có được một anh bạn trai cực phẩm nhất rồi.”
“Thật muốn nghe câu chuyện tình yêu củi khô lửa bốc của các cô mà.”
Ngụy Triêm Y cười: “Nào có cái gì mà củi khô lửa bốc chứ, chỉ có ân oán gút mắt mà thôi.”
Một đám người ngơ ra, Ngụy Triêm Y không muốn bị người ta cuốn lấy, cho nên liền vội vàng rời đi.
Ở ngoài cổng trường lại gặp được đám nam sinh trẻ trâu lần trước gặp ở quán bar kia.
Ngụy Triêm Y có chút ngoài ý muốn: “Sao các cậu còn chưa về nhà?”
“Bọn em có chuyện muốn nói với chị… với cô ạ.”
“Muốn nói gì?”
“Cô giáo muốn gả cho tên họ Úc kia sao?” Lần trước bọn họ đánh nhau với Úc Thanh thua thảm hại xong, một đoạn thời gian dài sau đó vẫn vô cùng không phục, luôn muốn đi tìm anh đánh thêm một trận nữa.
Sau khi cha mẹ trong nhà biết đối tượng bọn họ muốn xử lý là Úc Thanh thì lập tức ra lệnh cưỡng chế không cho phép bọn họ tới quán bar nữa, cho nên đám học sinh này sau đó mới biết được người đánh nhau với họ thế mà lại là Úc tam gia không thể đắc tội nhất cái Liêu Thành này.
Ngụy Triêm Y không nghĩ tới bọn họ sẽ hỏi cái này: “Ừ, đợi tới thời điểm thích hợp sẽ gả cho anh ấy.”
“Cô thích anh ta sao? Lần trước ở quán bar, nhìn có vẻ như cô rất ghét anh ta mà.”
“Lần trước là lần trước, lần trước là bọn cô còn đang hiểu lầm nhau, giờ thì hết hiểu lầm rồi.”

Đám nam sinh trầm mặc, có người mở miệng: “Cô ơi, bọn em cũng không phải người lì lợm la li3m gì, nếu trong lòng cô đã có người, còn muốn gả cho người ta, vậy bọn em sẽ không thể chờ cô được nữa rồi. Nhưng mong cô nhớ kỹ, cô vĩnh viễn là mối tình đầu của bọn em, bọn em luôn yêu cô!”
Ngụy Triêm Y: “…”
Đám trẻ trâu này!
Cô cười gượng hai tiếng: “Cảm ơn mấy đứa, sau này cứ ngoan ngoãn học hành cho tốt đi.”
Sau khi chào tạm biệt đám học sinh xong, Ngụy Triêm Y mới phát hiện xe Úc Thanh dừng cách đó không xa, cửa sổ xe đang mở, anh đang nhìn về phía cô, dường như đã nghe được cuộc hội thoại vừa rồi.
Ngụy Triêm Y: “…”
Vì cái gì mà hôm nay cứ bị anh bắt gặp vào tình huống thế này là sao?
Cô đi qua, Úc Thanh cũng xuống xe, “Giờ về với anh được chưa?”
“Em muốn về tiệm cafe trước.”
Úc Thanh đỡ cô lên xe: “Anh đi với em.”
Ngụy Triêm Y có chút nghi hoặc nhìn anh, người này thế mà lại không ghen sao? Sao cô cứ có cảm giác quái quái.
Đại khái là trong lòng có nghi hoặc, một đường trở về tiệm cafe, Ngụy Triêm Y cứ thỉnh thoảng lại đề phòng Úc Thanh làm ra chuyện gì đó bất ngờ.
Thấy vẻ mặt cô đầy phòng bị, anh tốt tính cười cười: “Sợ cái gì, anh đáng sợ thế sao?”
Ngụy Triêm Y không nói.
Tiệm cafe đang trình diễn ra một màn kinh thiên động địa, Ngụy Triêm Y vừa vào cửa thì đột nhiên có một cái dép lê phi tới đây, Úc Thanh kéo cô ra, nghiêng người tránh sang bên cạnh, hai người nhìn vào trong tiệm, Tô Lăng và Dương Hi đang cãi nhau.
Ngụy Triêm Y nghe xong một lúc, ngữ tốc nói chuyện của hai người quá nhanh, cô cũng chỉ nghe được mấy từ như “uống say”, “ngủ”, “giở trò” đại loại như vậy, liền quay sang nhìn Mạc Khả.
Mạc Khả nhàn nhạt nói: “Mấy ngày gần đây thân thể Dương Hi không thoải mái, tôi với Tô Lăng thay nhau chăm sóc cô ta, đêm qua sau khi Tô Lăng chăm sóc cô ta xong thì đêm cũng không về ngủ, hôm nay lúc tôi tới thì hai người họ đang ngủ với nhau.”
“Theo như lời Dương Hi nói, tối qua Tô Lăng uống rượu say, muốn giở trò với cô ta.”
“Nhưng Tô Lăng lại nói, Dương Hi mới là người uống say, muốn giở trò với cậu ta.”
“Vì thế nên hai người họ đang tranh luận kịch liệt cái vấn đề “ai giở trò với ai” này, dần dần biến thành cãi nhau ỏm tỏi luôn.”
Ngụy Triêm Y ngồi xuống: “Sao tôi cảm thấy, bọn họ đều muốn giở trò với đối phương nhỉ.”
Mạc Khả gật đầu: “Tôi cũng thấy thế.”
Dương Hi với Tô Lăng đồng thời trừng Mạc Khả: “Cô im đi.”
Mạc Khả nhún vai, nhìn Ngụy Triêm Y: “Đây đã là lần thứ 18 trong ngày hôm nay tôi nói những lời này rồi, cũng là lần thứ 18 nghe được câu im đi của họ luôn.”
Ngụy Triêm Y chậc một tiếng, hứng thú nhìn Dương Hi và Tô Lăng cãi nhau, thoạt nhìn qua bọn họ chẳng giống như đang cãi nhau tý nào, giống như tình nhân show ân ái thì đúng hơn, Ngụy Triêm Y với Mạc Khả thỉnh thoảng sẽ xen mồm vào nói vài câu, làm cho sự mập mờ của bọn họ càng thêm đỉnh điểm.
Ngụy Triêm Y cảm thấy thú vị, lôi kéo Úc Thanh, dán tới sườn mặt anh nói nhỏ: “Em cảm thấy hai người họ đã sớm thích nhau rồi, chính là một đôi oan gia ngõ hẹp, hôm nay vừa lúc chọc phá tầng cửa sổ giấy này.”
Úc Thanh không chút tiếng động dựa sát gần cô hơn, vì để tiện nói chuyện, Ngụy Triêm Y cũng dựa lên người anh, lười biếng nũng nịu: “Em rất hy vọng hai người họ có thể ở bên nhau, sau này sẽ náo nhiệt biết bao.”
Úc Thanh đột nhiên ôn nhu nói: “Triêm Triêm, anh cũng thích em từ rất lâu rồi.”
Ngụy Triêm Y sửng sốt, ngửa đầu nhìn anh.
Sau đó cô lại nghe anh nói với đoạn thời gian còn niên thiếu, về tình yêu đơn phương của anh, về việc anh trộm thích cô mười mấy năm, thậm chí đến bây giờ vẫn còn trân quý giữ lại chiếc bút máy cô ném cho anh.
Ngụy Triêm Y cũng dần nhớ lại, dì Triệu đã từng nói Úc Thanh rất trọng tình nghĩa, anh còn giữ lại một chiếc bút máy cũ từ thời còn đi học, là minh chứng cho việc anh rất trân trọng tình bạn ngày trước, chẳng qua thứ anh trân quý không phải cái bút, mà là anh trân quý chủ nhân của nó, mãi cho tới giờ, hao hết trăm cay ngàn đắng mới có thể ôm người về tay.
Ngụy Triêm Y duỗi tay ôm eo anh, bỗng nhiên lại không muốn nghe hai người kia cãi nhau nữa, tối nay bọn họ hẳn là chỉ thuộc về nhau mà thôi.
“Chúng ta về thôi.” Cô nhỏ giọng chủ động.
Úc Thanh gật đầu, ôm lấy cô rời đi.
Bọn họ không về Úc gia, hai người đều có chút nóng vội, gấp gáp trở về nhà thuê của Ngụy Triêm Y.

Tình nồng ý mật tới mới làm Ngụy Triêm Y hiểu ra, Úc Thanh không phải không ghen, anh chỉ là quá biết nhẫn nhịn, chỉ là áp cảm xúc tiêu cực đến mức thấp nhất, chờ tới thời cơ thích hợp liền điên cuồng bành trướng.
Đêm khuya tĩnh lặng, anh khàn giọng hỏi cô: “Có thể luôn thích anh được không?”
Ngụy Triêm Y cười: “Đương nhiên rồi.”
“Nói yêu anh.”
Ngụy Triêm Y có chút xấu hổ.
Úc Thanh hướng dẫn từng bước: “Ngoan, nói đi, sẽ có khen thưởng.”
“Khen thưởng gì?”
“Nói mới có.”
“Em không nói, anh toàn chơi xấu thôi.”
Nhưng cho dù là cô có nói hay không, anh đều có thể chơi xấu, Ngụy Triêm Y bị hôn tới mức không thở nổi, la hét xin tha: “Em yêu anh, em yêu anh, mau thả em ra.”
“Không thả.” Thanh âm anh hơi dồn dập, lại hôn thêm cái nữa, “Triêm Bảo, khen thưởng em hôn anh có được không?”
“Lưu manh!”
“Em không thèm!”
Không muốn cũng không được.
Úc Thanh vẫn nhớ rõ từ khi bắt đầu nghiện cô, anh đã gấp không chờ được muốn cô thừa nhận hết tất cả thống khổ và yêu thích anh mang tới, hôm nay, giờ phút này cũng là như thế, đau hay vui anh đều muốn cho cô, cho cô toàn bộ.
***
Trường học muốn tổ chức tiệc tối tạ ơn, mục đích là để cảm tạ Úc Thanh đã quyên tặng mấy tòa lầu.
Ngụy Triêm Y và Dương Hi kéo cả Mạc Khả cùng Tô Lăng tham gia.
Sau khi cãi nhau một trận, quan hệ của Dương Hi và Tô Lăng lại trở nên ái muội, nhưng trước sau vẫn không có chọc thủng tầng cửa sổ giấy đó, hai người làm bạn đã nhiều năm, nếu muốn thực sự xác định quan hệ thì cũng cần có thời gian, Mạc Khả với Ngụy Triêm Y cũng không vội, chỉ yên lặng xem diễn biến.
Tiệc tối được cử hành ở lễ đường trường học, Úc Thanh không ngồi cùng Ngụy Triêm Y, anh được sắp xếp ngồi ở hàng ghế dành cho khách quý.
Hiệu trưởng lên bục đọc diễn văn cam tạ dài hơn ba trang giấy xong, mới mời Úc Thanh lên sân khấu phát biểu.
Trường hợp như thế này ở Minh Tín cũng thường xuyên diễn ra, Úc Thanh chưa từng lên sân khấu phát biểu, trợ lý Lưu và Irene cũng cho rằng anh sẽ từ chối, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy Úc Thanh đứng thẳng người, cài lại nút áo tây trang, sau đó đi lên sân khấu.
Ánh mắt Ngụy Triêm Y nhìn theo.
Cô chưa từng thấy Úc Thanh trong quá khứ, không biết anh đã trải qua gian nan cỡ nào, theo như lời Tống Tiệp nói, khi đó anh chật vật như đất bụi, là hạt bụi nhỏ nhất, mờ nhạt nhất trong biển trời mênh mông, nhưng mà bây giờ, hạt bụi đó đã trưởng thành tới mức có thể che được bầu trời, che lấp ánh mặt trời làm cho hàng vạn vì tinh tú không thể theo kịp được.
Một đường đi tới tận ngày hôm nay, anh gian nan lại khốn khổ tới mức nào, lại dùng một tín ngưỡng gì mới có thể sống tới hiện tại?
Người đàn ông trẻ tuổi tỏa sáng đứng ở trước micro trên bục, cánh tay dài đặt ở trên bàn, ánh mắt nâng lên nhìn về phía thính phòng, chuẩn xác tìm được vị trí của Ngụy Triêm Y, cùng cô hai mắt chạm nhau.
Thân thể Úc Thanh hơi cúi xuống tới gần micro, thanh âm trầm thấp vang lên toàn bộ lễ đường: “Chúc mọi người một ngày tốt lành, tôi là Úc Thanh.”
Tiếng vỗ tay vang lên, anh giơ tay nhẹ áp, tiếng vỗ tay ngừng lại, Úc Thanh thu tay để ở góc bàn, “Tôi không thích nói lời dài dòng, hôm nay đứng ở chỗ này cũng không có ý tiếp nhận lời cảm ơn của mọi người, tôi có chuyện quan trọng hơn muốn nói.”
Thính phòng khẽ xì xào nói nhỏ.
Ánh mắt Úc Thanh xuyên qua biển người nhìn về phía Ngụy Triêm Y, trong một chớp mắt đã không hề dịch chuyển: “Cô gái mà tôi yêu sâu đậm từ thời niên thiếu cho tới bây giờ, dùng hết thủ đoạn và tính kế, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về.”
“Tôi muốn cô ấy, cũng muốn cả đời của cô ấy.”
“Không, cả đời có lẽ không đủ.”
“Tiểu thư Ngụy Triêm Y.”
Mọi người quay đầu lại nhìn về phía Ngụy Triêm Y đang ngồi hàng sau cùng.
Ngụy Triêm Y không đoán được Úc Thanh sẽ đột nhiên nói lời này, tim cô đập nhanh, suy đoán anh không phải là định…
“Em nguyện ý gả cho anh chứ?” Úc Thanh mỉm cười nói.
Trái tim Ngụy Triêm Y đập nhanh, quả nhiên.
Nhưng vui mừng nhiều hơn so với khẩn trương.
Chỉ một cái liếc mắt này, bọn họ đều có thể xác định được tâm ý trong mắt của nhau.
Ngụy Triêm Y nhẹ thở một hơi, hạ quyết tâm.
Mặc kệ quá khứ anh ra sao, tương lai có cô tham dự là tốt rồi.
Úc Thanh nhìn cô, cũng không thúc giục, lẳng lặng trờ cô trả lời.
Lễ đường lặng ngắt như tờ, mọi người cũng đều đang chờ đợi.
Ngụy Triêm Y mỉm cười: “Em nguyện ý.”
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay.
Úc Thanh và Ngụy Triêm Y đối diện nhau cách một đám người.
Anh đi xuống bục, đi về phía cô, duỗi tay.
Ngụy Triêm Y đưa tay nắm lấy tay anh, được anh nắm tay rời đi.
Trở lại Úc gia, quản gia chỉ huy toàn bộ người hầu trong nhà hướng Ngụy Triêm Y chào hỏi thật long trọng, nhóm hầu gái đối với vị phu nhân chết đi sống lại này thì vô cùng tò mò, trộm đánh giá.
Úc Thanh đưa cô về viện tường vi.
Dưới sự bảo bọc của Úc Thanh, nơi này so với ba năm trước thì không có thay đổi gì, có chăng cũng chỉ là hoa tường vi trong viện nở càng thêm kiều diễm hơn.
Nhìn tòa biệt thự màu trắng, trong lòng Ngụy Triêm Y vô cùng rối loạn, Úc Thanh ôm cô từ phía sau: “Đừng buồn, sau này nơi này sẽ chỉ có những ký ức tốt đẹp, chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên.”
Ngụy Triêm Y gật đầu.
Đêm đầu tiên cô về nhà họ Úc, Úc Thanh gặp ác mộng, lại mơ thấy cô nhảy xuống biển, lại về tới ba năm sợ hãi cô đơn nhất kia, sau khi tỉnh lại thì gắt gao ôm cô, liên tục gọi tên cô, dùng cả đêm để xác nhận rằng cô còn sống, cô vẫn còn ở bên cạnh mình.
Ngụy Triêm Y bất đắc dĩ thở dài, dịu ngoan cho anh ôm, ôn nhu nhẹ dỗ dành anh.
Nhưng sau khi ở Úc gia được một thời gian, cô mới biết được từ trước tới giờ Úc Thanh dường như là đêm nào cũng sẽ gặp ác mộng này, cho tới sau khi cô về thì tần suất mới giảm đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ mơ thấy.
Cô nhíu mày, như vậy không được.
Sau khi Úc Thanh đi làm về, Ngụy Triêm Y chủ động đưa ra đề nghị: “Em muốn tới hành lang mặt trời ngắm biển.”
Biểu tình của anh cứng đờ, cả người trong chớp mắt lạnh như băng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ: “Không được đi.”
Sợ cô tức giận, anh lại lập tức dịu dàng lại, có chút hoảng loạn dỗ dành: “Chúng ta có thể đi chỗ khác, nơi nào cũng được, nhưng anh không cho phép em tới chỗ đó.”
“Úc Thanh, anh tin em đi, bây giờ em sẽ không làm gì hết, em chỉ là muốn đi ngắm vùng biển đó mà thôi, vùng biển mà anh đã bảo hộ nó ba năm.”
Úc Thanh nhíu chặt mày, lắc đầu: “Không cho phép đi.”
Lo lắng giọng điệu mình quá hung dữ, tiếng nói anh lại hòa hoãn trở lại: “Triêm Bảo ngoan, không đi được không, cái khác anh đều nghe em.”
“Em cứ muốn đi ngắm biển.”
“Không cho đi.”
“Úc Thanh, Úc Thanh ~” Cô làm nũng.
Úc Thanh xoa tóc cô, đỏ hốc mắt, “Đừng giày vò anh, không đi được không, cầu xin em đấy.”
Trong lòng Ngụy Triêm Y thở dài, hôm nay tạm thời không đề cập tới nữa.
Nhưng cô vẫn muốn kéo cái bóng ma này ra khỏi lòng anh, cho nên nhất định phải về thăm chốn cũ, muốn cho anh biết cô sẽ không làm việc ngu ngốc nữa, sẽ mãi mãi ở bên anh.
Những ngày sau đó, cô đều sẽ chủ động nhắc tới chuyện này với anh, Úc Thanh việc gì cũng theo cô chiều cô, nhưng chỉ có chuyện này là anh nhất quyết không nghe, thường xuyên qua lại, Ngụy Triêm Y cũng mất kiên nhẫn, bắt đầu nổi cáu: “Em cứ muốn đi!”
Úc Thanh hết cách, hôn cô dỗ dành, thấp giọng thỏa hiệp: “Nghe em, nghe em, đừng giận anh.”
Ngụy Triêm Y như ý nguyện được đi ngắm biển, nhưng Úc Thanh lại như chim sợ cành cong.
Lúc tới hành lang mặt trời, tay anh nắm chặt tay Ngụy Triêm Y không để cô rời mình nửa bước, dùng sức tới mức khớp xương cũng xanh tím.

Ngụy Triêm Y nhịn đau không rút tay ra, vẫn luôn ngoan ngoãn nép ở bên người anh, nhưng việc này cũng không kiến Úc Thanh có bất cứ cảm giác an toàn nào, anh vẫn vô cùng khẩn trương, nhìn chằm chằm cô, sợ chỉ sơ ý là cô sẽ biến mất.
Ngụy Triêm Y đặt phòng khách sạn bên bờ biển, chiều chạng vạng liền kéo anh ra biển tản bộ, gió biển có hơi lớn, thổi tung tóc cô lên, lúc cô nép vào ngực anh còn có thể cảm giác được thân thể anh cứng đờ.
Úc Thanh rũ mi mắt, chậm rãi ôm chặt cô, ôm rất chặt, dùng bàn tay nhẹ nhàng đè lại mái tóc đang bay tán loạn của cô: “Triêm Bảo.”
Thanh âm anh nghẹn ngào.
“Ừ, em ở đây.”
“Đừng đi.”
“Em không đi.”
“Cầu em yêu anh.”
Ngụy Triêm Y ngẩng đầu: “Úc Thanh, em yêu anh.”
Ánh mắt anh có hơi run lên một chút, nhẹ nâng mặt cô lên: “Yêu anh bao lâu?”
“Mãi mãi luôn.”
Úc Thanh cong môi, gần đây tâm thần anh cứ bị căng thẳng, làm cho anh vẫn không thể bình tĩnh được, bàn tay hơi run cầm lấy hộp quà mang theo người ra, lấy ra một chiếc nhẫn ở bên trong.
Khác với nhẫn cưới lần trước, nhẫn này là anh lại đặt làm một lần nữa, mang lên ngón áp út cho cô, “Anh vẫn sợ, sợ em rời đi, sợ em không cần anh nữa.”
Ngụy Triêm Y dựa vào ngực anh giơ tay lên cho anh nhìn chiếc nhẫn: “Sẽ không bỏ rơi anh nữa, em đã bị anh bắt về rồi, mãi mãi đều sẽ là của anh mà.”
Tối ngày hôm nay, cô muốn đem ác mộng của anh biến thành một giấc mộng đẹp, hy vọng quãng đời sau này của anh khi nhớ tới ngày hôm nay đều sẽ là những ký ức vui vẻ tận xương cốt chứ không phải là sự thống khổ đau đớn.
Tối nay, Úc Thanh phá lệ tận hứng.
Khi anh ôm cô đi vào giấc ngủ, cô vẫn ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, mệt mỏi lẩm bẩm: “Xem đi, em chẳng đi đâu hết đúng không, ôm em.”
Úc Thanh ôm cô thật chặt, khẽ hôn lên cái trán hơi thấm mồ hôi của cô: “Anh yêu em.”
Nhân lúc cô chưa ngủ, anh giúp cô tắm sơ qua rồi lại ôm người lên giường, sáng sớm hôm sau, Úc Thanh tỉnh dậy rất sớm, vội vàng cúi đầu nhìn, Ngụy Triêm Y vẫn còn ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.
Ăn xong bữa sáng, Ngụy Triêm Y lại kéo anh ra biển tản bộ, Úc Thanh vẫn có hơi khẩn trương, không chịu buông tay cô ra.
Ngụy Triêm Y để chân trần đi ở trên bờ cát, nghe tiếng sóng biển, cảm nhận được gió biển thổi tới, cô giương mắt nhìn mặt biển bằng phẳng lặng sóng, an tĩnh giống như dã thú đã ngủ say, có phải Úc Thanh cũng từng cảm thấy con dã thú đáng sợ này đã nuốt sống cô, cho nên luôn sợ hãi lo được lo mất?
Úc Thanh ngồi xổm xuống nhẹ phủi cát và vỏ sò bị cô dẫm ở trên lòng bàn chân, nhẹ nhàng m ơn trớn, động tác dịu dàng đầy yêu thương.
Ngụy Triêm Y nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, đột nhiên hỏi: “Úc Thanh, anh có từng nghĩ tới việc từ bỏ không?”
Anh hiểu cô có ý gì, cười nhẹ: “Không có.”
“Tại sao không từ bỏ? Khi đó em đã chết rồi.”
Úc Thanh đứng dậy, an tĩnh nhìn cô.
“Từ bỏ rất khó, so với kiên trì thì càng khó hơn.”
“Triêm Triêm, sao anh có thể bỏ được chứ?”
“Em không biết, anh yêu em nhiều thế nào đâu.”
Ngụy Triêm Y cười cười ôm cổ anh, nũng nịu hỏi: “Yêu nhiều thế nào?”
Ôm cô đi về phía trước, thanh âm Úc Thanh hòa cùng với gió biển, ôn nhu vang lên bên tai cô: “Nhiều tới mức có phải trả giá bằng sinh mệnh cũng không hối tiếc.”
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, những tia nắng đầu tiên của ngày hôm nay chiếu lên thân ảnh của hai người, bóng dáng của cả hai được kéo dài trên mặt cát.
Ngụy Triêm Y ngẩng đầu nhìn Úc Thanh, Úc Thanh cũng đang cúi đầu.
Ba năm của họ, hiểu lầm rồi chia xa, bị gió biển thổi tan, bị thời gian mài giũa.
Anh vẫn như cũ, dù cho có muôn vàn khó khăn, anh vẫn mặc một thân áo choàng kỵ sĩ, cung kính nghe theo cô.
Ngụy Triêm Y hôn lên khóe môi anh: “Thật vui khi có anh trong cuộc sống của em.”
Úc Thanh rốt cuộc cũng tin tưởng, không còn thứ gì có thể cản trở bọn họ ở bên nhau.
Bởi vì.
Sở ái cách sơn hải, sơn hải bất khả bình*.
*Một trong hai câu thơ được trích từ một bài thơ được đăng trên mạng từ năm 2005 trên một diễn đàn lớn về thơ văn, bài thơ có tựa đề là “Vô đề”: “Nhất vọng khả tương kiến, nhất bộ như trọng thành / Sở ái cách sơn hải, sơn hải bất khả bình” – Tạm dịch nghĩa: “Một ước mong có thể gặp gỡ, một bước đi tựa như từng lớp thành lũy, nơi cách trở biển núi yêu thương, núi biển không thể bằng phẳng



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.