Giả Vờ Không Quan Tâm

Chương 7:




Cái tư thế này làm mặt Đào Túy đỏ bừng lên, cô thầm nghĩ cần phải làm gì đó, đuôi mắt vốn đẹp, quyến rũ của cô hơi rũ xuống.
Đôi mắt khép hờ mang theo chút thẹn thùng, chút thẹn thùng đó ở trong phòng sách tối tăm này càng trở nên vô cùng nổi bật.
Lý Dịch lặng im nhìn cô, làn da mỏng manh mềm mịn có thể thấy được lông tơ giống như trái anh đào mọng nước.
Anh lặng lẽ thu đầu ngón tay về, vò hộp thuốc lá của nữ kia rồi quăng vào trong thùng rác, nói:
“Đọc sách xong chưa?”
Chiếc cằm nóng bỏng kia, Đào Túy kìm nén ý nghĩ sờ vào nó, cô nói: “Em vẫn chưa đọc xong.”
Cô hỏi: “Thuốc lá đó của ai vậy?”
Lý Dịch lấy thuốc lá của mình để vào miệng, liếc nhìn cô rồi trả lời: “Của chị Liễu Yên của em đấy.”
“Cái gì mà chị Liễu Yên của…” Đào Túy nói được một nửa thì đột ngột dừng lại, cô nhớ ra một cô nàng đẹp trai ngầu lòi, giọng cô nhỏ đi:
“Thì ra là của chị Yên.”
Nói xong cô lại nhìn Lý Dịch, người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng đã nhìn vào máy tính, trên ba cái máy tính bên cạnh anh đều là dữ liệu. Chắc Đào Túy chỉ biết mỗi biểu đồ cổ phiếu thôi, anh vô cùng chăm chú, gò má góc cạnh, đường nét ở gáy và cằm đẹp cực, Đào Túy nuốt nước miếng nói:
“Anh với chị Yên…” cô hít sâu một hơi nói tiếp:
“Không phải là hai người ở bên nhau đấy chứ?”
Lý Dịch cười nhìn cô, cúi đầu gõ bàn phím, lấy điếu thuốc xuống rồi gõ một chút vào gạt tàn thuốc ở bên cạnh, nói:
“Cô bé à, em hỏi nhiều như thế để làm gì?”
“Tiếp tục đọc sách của em đi.”
Đào Túy chờ rất lâu lại chờ được câu trả lời này, nghẹn họng.
Cô vẫn đứng tại chỗ, nhìn anh chằm chặp.
Xem thường cô tuổi còn nhỏ cho nên có thể đối xử qua quýt với cô đúng không?
Đào Túy quay người đi đến sô pha, tóm lấy cuốn sách trên bàn trà ôm vào lòng, hơi giận dỗi nói:
“Vậy em không làm phiền anh nữa.”
Sau khi đi đến cửa Đào Túy càng tăng nhanh bước chân xông ra cầu thang.
Tốc độ rất nhanh, vừa nhìn là thấy có ưu tư.
Tay Lý Dịch đang gõ bàn phím ngừng lại một lát.
Đôi mắt đen huyền nhìn vào số liệu ở trước mặt, một giây sau tiếng gõ bàn phím lại một lần nữa vang lên.
Vừa vào phòng Đào Túy lập tức bổ nhào lên giường, qua một lúc cũng không hả giận, cô lật người ngồi dậy, xách cái gối ôm dài đè trên chân rồi dùng sức đập nó.
“Đồ chết tiệt, đồ trai già, đồ lưu manh.”
“Anh trai xấu xa.”
“Coi thường em nhỏ tuổi.”
Cô vẫn nhớ, lúc trước anh với chị Yên như hình với bóng, là thanh mai trúc mã, à còn có Dương Nhu ở bên cạnh nữa, cô quá nhỏ nên mỗi lần toàn là cô ngồi bên cửa sổ thì trông thấy bọn họ đi ra ngoài, cô vội vàng chạy ra mới khiến mấy người Lý Dịch nhớ đến, nếu không thì bọn họ đã sớm chạy đi chơi một mình rồi.
Nhớ đến chuyện này Đào Túy lại càng nắm chặt cái gối.
Đến nay cô đã rời xa Lê Thành lâu như vậy.
Lúc này chuông điện thoại đều đặn vang lên, Đào Túy bĩu môi cầm lên, trông thấy là chị Tô gọi đến, bây giờ mới nhớ đến mình đã livestream gây ra chuyện.
Cô chuẩn bị nghe thì đầu kia đã ngắt máy, nhìn lại lần nữa.
Wechat đã nổ tung.
Cô nhấn mở.
Bọn họ đều chất vấn cô sao tắt livestream nhanh như thế.
Tin wechat của chị Tô là nhiều nhất mà Đào Túy còn chưa hề xem, trượt lên phía trên xem lại từng dòng tin.
Chị Tô: [Khán giả còn đang đặt hàng thì em đã rời stream rồi, em đúng là to gan lớn mật đấy.]
Chị Tô: [Đào Túy, có phải chị nuông chiều em quá rồi phải không, nghe điện thoại.]
Chị Tô: [Mẹ nó, đến công ty họp.]
Chị Tô: [Không cần đến nữa, em đỉnh quá.]
Chị Tô: [3000 cái, em bán được 3000 cái, xếp thứ nhất trong nhóm đó, mau trả lời tin nhắn cho chị.]
Chị Tô: [Bà cô Đào ơi, trả lời tin nhắn đi!]
Xem tin phía sau, Đào Túy cũng lặng người.
Hở?
3000 cái.
Không phải chỉ bán được không đến 800 cái sao?
Ôi đệch, cô dụi mắt rồi lập tức nhấn mở nhóm nhỏ với nhóm của công ty.
Mỗi một tin đều đang gào thét: [Đào Túy đỉnh quá.]
[Đào Túy, cô đã thoát khỏi phong cách của chính mình rồi nha.]
[Trời ơi, khách hàng thế mà lại thích cái phong cách kiêu ngạo này của cô.]
[Dạng trực tiếp tắt stream như cô ấy kia, là trực tiếp tắt stream đó, khách hàng đu đến mobike/Meituanbike đã mua thêm 2000 cái để cổ vũ cho cô ấy, loại chuyện này các người dám tin à.]
[Đã phá vỡ kỷ lục của chị Tư Tư trước đây rồi đó! Đào Túy, cô quá đỉnh!]
Xem đến tin nhắn cuối cùng, tâm trạng phiền muộn của Đào Túy bỗng chốc tốt lên. Cô soạn tin nhắn gửi vào trong nhóm chung.
Tôi là Đào Túy nha: [Cảm ơn mọi người đã khen ngợi, cảm ơn cảm ơn, xứng đáng được nhận lời khen.]
Nhóm người: […]
Xứng đáng được nhận lời khen??
Chắc chắn là xứng đáng được nhận lời khen à??
Tần Tư Tư vừa làm xong một buổi phỏng vấn mở điện thoại ra, kéo đến cuộc trò chuyện với bố mình, Tần Hải Chi gửi một dòng tin nhắn đến.
Bố: [Tư Tư, bố tôn trọng quyết định của con, bố cũng cảm thấy hồi đó Dương Nhu đã bỏ lỡ Lý Dịch, mắt nhìn của con rất tốt.]
Đôi mắt Tần Tư Tư cong lên: [Cảm ơn bố.]
Bố: [Không cần khách sáo, con là con gái rượu của bố mà, vì con bố sẽ ‘mặt dày’ đi nói chuyện với Lý Trung Huyền.]
Tần Tư Tư: [Bố thật tốt.]
Gửi xong câu này, lông mày của Tần Tư Tư mới giãn ra, so với trước đây càng rung động lòng người, trợ lý ở bên cạnh nhìn dáng vẻ này của cô ta, nuốt nước miếng cười nói:
“Tâm trạng của chị Tư Tư tốt thế ạ.”
Tần Tư Tư ngước mắt nhìn cô ta nói: “Tâm trạng của chị không tốt lúc nào thế?”
“Không có không có, nhưng bây giờ tâm trạng của chị càng tốt hơn trông chị càng xinh đẹp.” Trợ lý thầm thở dài, nhìn tâm trạng của cô ta tốt cũng không dám nói chuyện của Lưu Quang với cô ta.
Lưu Quang ký hợp đồng với Đào Túy, Tần Tư Tư vốn đã khá khó chịu, ở bên cạnh Tần Tư Tư được một thời gian nên cô ấy biết được một số chuyện. Đào Túy là con gái vợ trước của bố Tần Tư Tư, theo lý mà nói, bây giờ Tần Tư Tư là cô chủ nhà họ Tần, danh tiếng lại tốt, không cần sợ một đứa con gái của vợ cũ.
Nhưng mà cô ta thực sự khó chịu, cái kiểu khó chịu đó người làm trợ lý như cô ấy mỗi lần đều có thể nhạy cảm cảm nhận được.
Dẫn đến việc người trong đội cứ nhìn thấy Đào Túy đều sẽ vô thức mà nín thở, sợ hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn, phá hỏng hình tượng của Tần Tư Tư.
Bây giờ, bản ghi lúc Đào Túy livestream bán hàng cô ta cũng không biết…
Tí tách.
Tần Tư Tư nhấn vào wechat công ty.
Vừa nhìn đã lập tức thấy câu “Đã phá vỡ kỷ lục của chị Tư Tư trước đây rồi đó! Đào Túy, cô quá đỉnh!”
Đầu ngón tay của Tần Tư Tư dừng một lát.
Trợ lý lập tức nhỏ giọng nói: “Chị Tư Tư, Đào Túy đã phá vỡ kỷ lục của chị.”
Ánh mắt Tần Tư Tư ảm đạm: “Ồ, vậy thì chúc mừng cô ấy.”
Trong phòng làm việc.
Lý Dịch tắt cửa sổ giao dịch rồi dựa vào phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một giây sau, anh mở mắt ra, cầm điện thoại lên tìm số của giám đốc bán hàng ở Lưu Quang.
Gọi đi, đầu bên kia nhanh chóng có người nghe máy: “Tổng giám đốc Lý ạ?”
Lý Dịch mở mắt, hút một hơi thuốc rồi nói: “Gửi cho tôi link mà Đào Túy bán hàng.”
Giám đốc bán hàng sững người: “Đào Túy sao?”
“Ừ.”
“Anh muốn giúp đỡ Đào Túy ạ?”
Hai năm nay Lý Dịch khiêm nhường làm đầu tư, vòng quay vốn trong tay anh dường như là bất tận, bất giác trong tay đã nắm được cổ phần của rất nhiều công ty.
Đã nắm bắt huyết mạch kinh tế của bao nhiêu công ty.
Cổ phần của anh ở Lưu Quang dù không nhiều nhưng lại là nhân vật mà tầng lớp quản lý của Lưu Quang kiêng nể.
Bây giờ anh muốn cho Đào Túy đi cửa sau, giám đốc bán hàng nào dám từ chối, cho dù đây là việc không được phép, là việc gian lận nhưng giám đốc bán hàng vẫn gửi link bán hàng cho Lý Dịch.
Lẩm bẩm trong lòng, anh đi cửa sau có thể đừng quang minh chính đại như thế được không?
Sau khi lấy được link, Lý Dịch xem hàng để chuẩn bị đặt đơn.
Giám đốc bán hàng bỗng nói một câu: “Thật ra Đào Túy rất có năng lực, đây là lần đầu tiên cô ấy livestream bán hàng đã phá vỡ kỷ lục của toàn công ty.”
“Rầt lợi hại.”
Tay Lý Dịch đang cầm chuột dừng lại một lát.
Anh hỏi: “Bán rất được sao?”
“Rất được ạ.”
Lý Dịch: “Ừ.”
Anh tắt liên kết.
Bán được là tốt rồi.
Giám đốc bán hàng phúc trí tâm linh nhỏ giọng hỏi: “Anh không gian lận nữa ạ?”
Lý Dịch: “Biến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.