Già Thiên

Chương 464: Một lần nữa vào trong quan tài lớn bằng đồng (Thượng)




Diệp Phàm nhanh chóng bước về phía trước, không lâu sau liền đi được mười mấy dặm, hắn cảm nhận được điều khác thường, lực lượng năm tháng xuyên qua thạch y, thẩm thấu từng tia một vào trong.
"Không tốt!"
Hắn thầm rùng mình, mặt biến sắc, hiện tại mới đi được một phần mười quãng đường mà thôi, vậy mà đã nguy hiểm như vậy, khó trách tới cả tuyệt thế Hoàng Chủ của Trung Châu cũng phải nuốt hận tại đây.
Xích!
Diệp Phàm kích hoạt Nguyên Thiên Văn Lạc, hàng ngàn, hàng vạn thần văn tràn đầy màu sắc lưu chuyển, bao phủ hắn vào trong, cùng lúc đó, Phúc Thiên Bảo Y đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, bao phủ hắn lại.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, hiện tại đã không còn đường lui nữa rồi, nếu không thì trong vòng nửa năm nữa hắn chắc chắn phải chết, mà tuyệt địa phía trước này tuy như một vực sâu vạn trượng, nhưng lại hứa hẹn một con đường sống duy nhất cho hắn.
Trong cấm địa, cổ thụ cao như núi, đâm thẳng lên trời, các nhánh cây tỏa ra như một bàn tay khổng lồ, có thể che phủ cả núi non.
Một gốc dây leo to như một thùng nước, tựa như một con Chân Long đang uốn lượn, kéo dài từ chân núi lên tận đỉnh núi, cứng cáp mà hữu lực.
Trên đường đi, Diệp Phàm gặp được nhiều linh dược tới mức không đếm xuể, đều là các loại hiếm thấy, số năm dược thảo lại cực kỳ cao, nhưng hắn lại không có thời gian ngắt lấy chúng.
Mỗi một giây, một phút, hắn đều đang tiêu hao sinh mệnh, dừng lại làm nhưng việc này căn bản là không đáng giá, hiện tại chỉ có Bất Tử Thần Dược là có tác dụng với hắn mà thôi.
Đi thêm được ba mươi dặm. Phúc Thiên Bảo Y bắt đầu dần ảm đạm xuống, đạo văn ẩn bên trong cũng bị chặt đứt.
Chất liệu của chiếc áo này không rõ, còn cứng hơn cả Thần Thiết, là thứ từ trên vũ trụ rơi xuống, bị luyện thành bảo y, không thể bị phá vỡ, ngăn cách tất cả khí tức bên ngoài. được gọi là Phúc Thiên.
Nhưng hiện tại nó cũng không chịu được Hoang xâm nhập, đạo văn cũng bị mài mòn đi, bảo y chỉ còn lại đặc tính cứng cỏi, tất cả Đạo, Lý, Thuật và Pháp đều bị tước đi mất.
Diệp Phàm bước đi như bay về phía trước, đi tới phía trước là vực sâu, về phía sau là địa ngục, không có chốn nào bình yên cả, chỉ có thể dựa vào bản thân để tạo ra một con đường sống mà thôi.
Ba!
Các văn tự bên trong thạch y bắt đầu vỡ ra, không chống đỡ được nữa. ngàn vạn chữ bị chặt đứt hơn phân nửa chỉ trong nháy mắt, rất nhanh sẽ biến mất toàn bộ.
Đạo Kinh!
Diệp Phàm vận chuyển tâm pháp Đạo Kinh, chín chữ cổ trên thạch y hiện ra, áp lên người hắn. dùng vĩnh hằng bất biến để chống lại lực lượng năm tháng mài mòn.
Đây không hổ là chữ viết của Đại Đế tiên thiên, có thể ngăn được khí tức này xâm nhập, hắn tạm thời bình tĩnh lại, không còn tiếp tục bị cướp đi sinh mệnh nữa.
Nhưng dù sao thì cũng chỉ có chín chữ cổ mà thôi, tuy hắn có thể khắc ra, nhưng ngay cả ý nghĩ của chúng ra sao hắn cũng không hiểu, làm sao có thể lĩnh ngộ được huyền bí cuối cùng trong đó được.
Sau khi tiến thêm được sáu mươi dặm. chín chữ cổ này dần dần mờ đi, cùng Nguyên Thiên Văn Lạc bị mài mòn, sắp sửa biến mất.
"Lúc này mới đi được sáu mươi dặm mà thôi, còn gian nan hơn lúc trước vô số lần".
Diệp Phàm thầm lo lắng, nếu cứ như vậy thì hắn sẽ phải chết không nghi ngờ gì nữa. căn bản không có đường sống, khí tức Hoang ở phía trước khẳng định còn càng mãnh liệt hơn rất nhiều.
Hắn cắn răng chạy vội đi, vượt qua một ngọn núi, sau khi đi được bảy mươi dặm thì hắn đã trở nên già nua. mà lúc này chín chữ cổ và Nguyên Thiên Văn Lạc đã hoàn toàn biến mất.
Hiện tại chỉ còn lại thạch y trống rỗng và Phúc Thiên Bảo Y, không còn Đạo, Lý, Thuật và Pháp bảo vệ nữa.
Diệp Phàm cũng không hoảng hốt, lấy ra hạt giống Kỳ Lân, nắm trong tay, vừa hút tinh khí của nó, vừa chạy như điên, dùng Bất Tử Thần Dược để bảo mệnh, lao lên chặng cuối của con đường này.
Nhưng chặng cuối này lại vô cùng gian khổ, dù có thần dược bảo mệnh, nhưng hắn vẫn tiếp tục già đi, thậm chí ngay cả vết thương đại đạo cùng chuyển biến xấu.
Rốt cuộc cũng lao ra được hơn trăm dặm, Diệp Phàm trông thấy chín ngọn Thánh sơn, nhưng giờ hắn đã bị lực lượng năm tháng ăn mòn tới tận xương tủy, ý thức chỉ còn chút mơ hồ mà thôi.
Hắn cắn răng lao nhanh đi, rốt cuộc cùng tới được chân núi, nhưng khí lực của hắn đã nhanh chóng khô kiệt rồi.
Mà cùng lúc này, hắn dựng tóc gáy lên, ngay trên Thánh sơn. có vài bóng người đang sánh vai nhau mà đứng, nhìn xuống hắn với những cập mắt lạnh như băng, hắn thấy lạnh toát toàn thân từ đầu tới tận chân.
Chín ngọn Thánh sơn này nguy nga hùng vĩ, phía trên có cổ thụ cao lớn che trời, những tảng đá kỳ lạ đua nhau dựng thẳng lên, rất xứng được gọi là tráng lệ.
Chúng cũng không quá cao lớn. nhưng lại có khí thế cuồn cuộn, tạo ra cho người khác áp lực vô cùng vô tận, dường như có cả chín tầng trời, mười tầng đất đang chấn ngang phía trước mặt vậy.
Khi Diệp Phàm đi đến chân núi thì thân thể hắn đã khô héo, gần như sắp không đứng nổi nữa rồi, khi ngẩng đầu lên, hắn thấy lạnh toát cả người, ánh mắt lạnh như băng kia, thân ảnh khiếp người kia, khiến cho hắn như lọt vào hầm băng vậy.
Trên ngọn núi cao có mấy người sánh vai nhau đứng đó, có người tóc bạc trắng như tuyết, có người tóc đen, đổ xuống như thác nước, bay múa hỗn loạn trong gió, ánh mắt bọn họ lạnh như băng, đang nhìn xuống dưới, không có chút dao động tình cảm nào cả, vô cùng lạnh lùng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đây là nơi nào? Là cấm địa Thái Cổ.
Sinh vật máu thịt không thể sống lâu trong này, ngay cả Thần Y của Thánh hiền thời cổ cũng khó mà chịu được sự ăn mòn ở đây, tự động bay đi, không nguyện ý xâm nhập vào trong này chút nào.
Không ai có thể dừng lại lâu ở đây, từ xưa tới nay nó đã là mồ chôn không biết bao nhiêu thế hệ cao thủ rồi, ngay cả Thánh địa cường thịnh mà tiến vào đây thì cũng đều bị hủy diệt, hóa trành tro tàn.
Diệp Phàm lập tức lạnh lòng phân nửa, hắn biết rằng những người kia căn bản không phải là người, mà chính là Hoang Nô thần bí mà đáng sợ, là những nhân kiệt hùng bá kinh thế hãi tục năm xưa.
Trong im lặng, bên cạnh mấy người này đột nhiên xuất hiện một nữ nhân, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng bóng, cái cổ nhỏ xinh, như hoa sen mới hé nở, xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng mặc một bộ áo trắng, phấp phới trong gió, như Quảng Hàn tiên tử theo gió mà đi, siêu phàm thoát tục, rất khó có thể tìm ra tì vết nào, dường như một người trong tranh vậy.
- Thiên Tuyền Thánh nữ!
Diệp Phàm thầm rùng mình, trước đó hắn đã gặp nữ nhân này một lần rồi, suýt nữa đã mất mạng, đây là mỹ nhân đệ nhất Đông Hoang từ sáu ngàn năm trước, là đồng môn của lão Phong Tử.
Năm thân ảnh này sánh vai nhau mà đứng, khí thế thực sự không tầm thường chút nào, nếu không phải là người tài ba trác tuyệt thì không thể trở thành Hoang Nô được, bọn họ cũng không phải là những người cùng một thời đại, nhưng khẳng định đều là những kẻ từng độc bộ thiên hạ, bá chủ một phương.
Có lẽ sẽ có người tìm được trong sách cổ những sự tích về bọn họ, rất có thể họ từng là những cường giả vô thượng, kinh thiên động địa, hô mưa gọi gió trên đại lục này.
- Trời muốn ta chết sao?
Diệp Phàm thở dài, hắn đã dùng tất cả thủ đoạn rồi, rốt cuộc cũng tới được Thánh sơn, không ngờ lại gặp phải Hoang Nô kinh thế này, làm sao có thể chống lại được chứ?
Theo truyền thuyết thì Hoang Nô cũng không thường xuyên xuất hiện, có lúc tận mấy trăm năm không thấy bọn họ đi lên từ vực sâu lần nào, ấy vậy mà hiện tại lại xuất hiện một lúc tới tận năm người.
Diệp Phàm cảm thấy bất lực, ba lần đi vào trong cấm địa Thái Cổ thì đã hai lần gặp phải Hoang Nô tuyệt thế, đây đúng là đen đủi tới tận trời mà.
Lúc này, hắn đã vô cùng già nua, không còn nhận ra hình tượng khi trước nữa, tuy thạch y và Phúc Thiên Bảo Y chưa vỡ tan, nhưng đã sớm không ngăn được lực lượng thời gian mài mòn.
Hạt giống Kỳ Lân cũng đã sớm uể oải, Diệp Phàm rút ra sinh mệnh tinh khí vô cùng vô tận, dùng để duy trì mạng sống, nhưng cũng không thể tiếp tục lâu như thế này được.
Hạt giống thần dược và thân thể của hắn là hai con át chủ bài lớn nhất của, vốn hắn đã rất khó khăn mới tới được Thánh sơn. không ngờ lại xảy ra biến cố này.
Xoát!
Một thân ảnh nhẹ nhàng bước từ trên Thánh sơn xuống, chân không chạm đất, tựa như một hồn ma, đi thẳng về phía Diệp Phàm, khiến cho hắn dựng tóc gáy, một cỗ khí tức đáng sợ phủ xuống.
Ông!
Vào thời khắc mấu chốt này, huyết khí màu vàng của Thánh thể đột nhiên sôi trào lên. ngay cả cơ thể già nua của hắn cũng như được trao cho tiềm năng vô tận, dường như trời sinh cho khả năng kháng cự lực lượng của Hoang.
Diệp Phàm mạnh mẽ lên tinh thần, bước đi như bay, lao thẳng về phía một tòa Thánh sơn khác, hắn cũng không lựa chọn bỏ cuộc, với tỉnh trạng hiện tại của hắn thì chỉ e chưa ra khỏi cấm địa thì đã chết sià, biến thành tro tàn rồi.
Đây là một trung niên tóc trắng như tuyết, tư thế oai hùng cao lớn, có khí chất ta là vô địch, hùng bá thiên hạ. chắc chắn năm xưa cũng là một nhân vật kinh thiên động địa.
Gần như chỉ trong nháy mắt, hắn đã chận lại đường đi của Diệp Phàm, tuy nhiên hắn lại không động thủ, mà nhìn không chớp mắt vào Luân Hải của Diệp Phàm.
Trái tim Diệp Phàm đập liên hồi, giống như bị một con hoang thú thời cổ đại nhìn vào, khí huyết toàn thân như bị bốc hơi, cơ thể sắp bị vỡ ra thành từng mảnh.
Rốt cuộc đây là nhân vật cường đại cỡ nào?
Tuy lúc này trạng thái của hắn rất không tốt, da thịt khô héo, thân hỉnh suy yếu, nhưng dù sao cũng là Thánh thể, không ngờ lại sinh ra cảm giác này.
nam nhân tóc bạc bước về phía trước, vô cùng rõ ràng dứt khoát, mỗi một bước dường như có thể đạp vỡ cả ngọn núi, Diệp Phàm phát hiện ra Phúc Thiên Bảo Y lập tức vỡ ra, còn thạch y thì cũng tan nát.
Thật sự là khủng bố!
nam nhân trung niên này có phong thái cao lớn oai hùng, giống như bậc đế vương thống trị cả trời đất. bình thản bước về phía trước, phảng phất như có một ngọn núi lớn đang đè xuống Diệp Phàm, muốn đập hắn thành thịt vụn.
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, huyết khí màu vàng phun ra, giày người lao đi, tiềm năng của Thánh thể bất diệt được phát ra đến tận cùng, gian nan chống cự lại.
cùng lúc đó, vẻ mặt hắn trở nên trang nghiêm, tụng ra một đoạn cổ kinh kỳ dị, vang vọng khắp trời đất, như tiếng sấm vang giữa trời cao, chấn động cả rừng cổ thụ lâm rạp, khiến cho lá cây bay tán loạn.
hắn dùng huyết khí màu vàng của Thánh thể phát động, đây là con ái chủ bài cuối cùng mà hắn có thể chủ động thi triển ra được, là mấy trăm chữ cổ mà hắn đã từng thấy bên trong quan tài bằng đồng khi xưa.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng thử qua chúng, hiện giờ rống ra cũng không hóa thành âm thanh, mà chính là một loại chấn động.
Cổ kinh này không tồn tại trên thế gian, cho dù có viết ra hay ngâm tụng thì vẫn không thể nghe hoặc thấy được, người ngoài không thể nhận ra.
Bỗng nhiên, trên sườn núi cách đó không xa cùng vang lên tiếng cổ kinh như vậy, nhưng lại càng vang dội hơn của hắn, áp chế cả trời đất, giống như đang giảng giải Đạo và Lý vậy.
Âm thanh này như tiếng sấm, tuy nhiên lại chỉ có Diệp Phàm là có thể nghe rõ, thứ này giống như đúc với cổ kinh của hắn, hóa thành một loại thiên uy, những người khác không thể hiểu rõ được.
Diệp Phàm không để ý những thứ khác, lập tức lao thẳng về phía giữa sườn núi, bất chấp tên trung niên tóc bạc kia có đuổi theo hay không, trong lòng hắn hiện giờ chi hướng về cỗ quan tài cổ kia mà thôi.
Lúc này ý thức của hắn đã có chút mơ hồ, có thể gục ngã bất cứ lúc nào, căn bản có cố cũng không được nữa.
-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.