Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 54: Nguy Cơ Trong Giếng






"Còn không phải cứu ngươi hay sao?" Nguyên Tư Trăn tức giận nói khẽ.
Nàng đưa tay túm Hoa Lân từ dưới giường ra, giơ tay nàng ta lên nhìn kỹ, thấy kia vết thương không thể trì hoãn nữa, vội vàng tế ra đèn hoa sen, dẫn một ngọn chân hỏa nho nhỏ ra, trực tiếp thiêu đốt trên vết thương.
Hoa Lân luôn luôn tỉnh táo lại cũng đau đến cắn chặt hàm răng, bờ môi mím lại trắng bệch.
Ngọn lửa kia thiêu đốt dọc theo vết thương, xâm nhập vào da thịt thi độc, không đầy một lát, vết thương liền bốc lên một trận khói đen còn kèm theo mùi thây thối nồng nặc.
Nguyên Tư Trăn thấy một màn này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhíu mày hỏi: "Bị cương thi cắn bị thương sao?"
Hoa Lân gian nan gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn xem chân hỏa không đáp lời.
"Trong cung? Trong cung mà còn có cương thi lợi hại như vậy sao?" Nguyên Tư Trăn nhớ tới bạch cương thi hôm nay gặp phải, thầm nghĩ chẳng lẽ phong thủy thành Trường An đại biến, hay là vừa xảy ra chuyện gì kích phát thứ âm sát như thi biến?
Hoa Lân hít sâu một hơi, mới nhịn đau nói: "Nhất thời chủ quan, hắn ở trong giếng của Bách Linh Cung."
"Là phi tử hay cung nữ nhảy giếng chết sao?" Trong Bách Linh Cung thường xuyên có hậu phi không chịu nổi cảnh hiu quạnh lâu dài thế này mà tự tìm cái chết, ngoài ra, cũng thường có cung nhận phạm sai bị tra tấn đến chết.
"Không phải,là nam tử, còn đội ngọc quan (editor: đội mão quan)."
Nguyên Tư Trăn nghe vậy liền giật mình, nam tử có đội ngọc quan thì nhất định không thể nào là thái giám trong cung, nhưng nếu như thế lại càng kỳ quái, vì sao lại có nam tử chết trong giếng nước của Bách Linh Cung, còn dị biến thành cương thi độc vô cùng hung hãn như vậy.
Nàng vừa cẩn thận từng li từng tí khống chế chân hỏa, vừa suy nghĩ nguyên do trong này, phòng bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng nước, nghe giống như là Lý Hoài từ trong thùng tắm ra tới.
Nhưng thi độc trên vết thương của Hoa Lân còn chưa hoàn toàn trừ bỏ hết, Nguyên Tư Trăn vội vàng dẫn ra thêm một cụm chân hỏa, hai ngọn lửa tụ thành một, thiêu đến vết thương của Hoa Lân rung động lên xèo xèo.
"Chậm một chút chứ..." Sắc mặt Hoa Lân biến đổi, cực kỳ thống khổ nói.
Tiếng bước chân trong phòng bên cạnh càng ngày càng gần, Nguyên Tư Trăn thấy còn thiếu một chút, đành phải ủy khuất Hoa Lân, thúc cho chân hỏa cháy bùng lên, trong lúc nhất thời chân hỏa thiêu thi độc đến toát ra khói đen nồng nặc, mùi thây thối tán ra trong phòng.

"Ong —— "
Tru Tà bảo kiếm Lý Hoài treo ở bên giường lại phát ra một luồng tiếng vù vù, dọa Nguyên Tư Trăn suýt chút giật mình thiêu lệch, nàng không kịp nghĩ nhiều, lại một chân đá Hoa Lân đá vào gầm giường, nhanh chóng nằm lại trên giường.
Lúc này, Lý Hoài đang có chút vội vàng vừa thắt lưng vừa đi ra, một mặt lạnh lùng đi vào trong phòng ngủ, hắn cảnh giác nhìn bốn phía, thấy trong phòng chỉ có Nguyên Tư Trăn nằm ở trên giường như ban nãy, cũng không thấy có gì dị thường.
"Vương Gia, thanh kiếm này của chàng sao vô duyên vô cớ lại kêu lên rồi?" Nguyên Tư Trăn ra vẻ không hiểu hỏi, nàng tất nhiên là biết bảo kiếm cảm ứng được tà khí trong khói đen, mới rung động lên vù vù như vậy.
Lý Hoài đi đến bên giường, rút bảo kiếm ra, khói đen đã tán đi, mà hắn lại không thể ngửi thấy mùi thây thối, thấy Nguyên Tư Trăn cũng không phát giác được gì, liền cho rằng lúc này thanh bảo kiếm lúc linh lúc mất linh này nhất thời xảy ra sai sót.
Nguyên Tư Trăn thấy mặt hắn lộ vẻ nghi ngờ cắm bảo kiếm về vỏ kiếm, lại vội vàng nói: "Vương Gia không cần lo lắng gặp phải con bạch cương thi như lúc trước, trong vương phủ có pháp trận của ta, định sẽ không để cho cương thi tiến vào, chắc là bảo kiếm có hơi quá nhạy mà thôi."
"Ừ" Lý Hoài cúi đầu trầm giọng đáp, tận lực trốn tránh ánh mắt của nàng, có chút nặng nề ngồi lên giường.
Hai người lúc này cách nhau khá gần, Nguyên Tư Trăn có thể cảm nhận được hàn khí quanh người hắn, nghĩ không hiểu sao Lý Hoài lại đi tắm nước lạnh chi vậy.
Mà giờ khắc này, hai mạt đỏ nhạt bên tai hắn vẫn còn như ẩn như hiện, trên sợi tóc có giọt nước nhỏ xuống, dây lưng trên quần áo trong cũng không buộc lại, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng bình tĩnh thong dong của hắn ngày thường.
Nguyên Tư Trăn đều xem trong mắt, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác hơi bứt rứt, nhưng rất nhanh bị khoái cảm khi trêu ghẹo được Lý Hoài đè xuống.
Nàng định buộc lại dây lưng quần áo trong của Lý Hoài, tay vừa ngả vào bên hông hắn, đã thấy thân thể hắn cứng lại một chút, đúng là hơi muốn tránh.
Nguyên Tư Trăn nhìn hắn cười cười, cột chắc dây thắt lưng lại, "Vương Gia tránh ta sao?"
Lý Hoài lúc này mới nhìn nàng một cái, trong mắt chợt lóe lên một tia bối rối, hắn khe khẽ lắc đầu, lại không nói chuyện với nàng.
"Vậy Vương Gia trách ta?" Nguyên Tư Trăn kéo khóe miệng xuống, ánh mắt long lanh mà nhìn hắn.

"Ta cũng không có ý đó." Lý Hoài vội vàng thấp giọng nói.
Nguyên Tư Trăn kéo cánh tay của hắn về hướng giường nằm, mình lại ngủ ở cạnh giường bên ngoài, ngáp một cái nói: "Vậy thì tốt rồi, cũng không còn sớm, Vương Gia nhanh ngủ đi."
Thường ngày đều là Nguyên Tư Trăn ngủ bên trong, tối nay bỗng nhiên đổi vị trí, nhưng Lý Hoài cũng không suy nghĩ nhiều.
Hắn nằm xuống xong, lại liếc Nguyên Tư Trăn một cái, thấy nàng đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, mới khó khăn lắm thả lỏng thân thể, nhớ tới thần thái bối rối ban nãy của mình, cảm giác có chút buồn cười, trong lòng trách cứ mình một phen, sau đó ôm tâm tình phức tạp chìm vào giấc ngủ.
Mà hắn không nhận thấy được chính là, Nguyên Tư Trăn đã ngủ ngon lành chợt lại mở to mắt, cẩn thận từng li từng tí dán một lá bùa vào trên trán hắn.
Nguyên Tư Trăn nhẹ nhàng đụng đụng tay hắn, thấy người không có phản ứng, lúc này mới lập tức xoay người xuống giường, lôi Hoa Lân từ gầm giường ra.
Nàng ra dấu im lặng, vừa nhìn chằm chằm Lý Hoài trên giường, vừa kéo Hoa Lân hướng ra ngoài phòng ngủ.
Mới rồi chân hoả kia đã thanh độc được chín phần, Hoa Lân cũng có thể nhịn đau nhức đứng thẳng, theo Nguyên Tư Trăn từng chút từng chút di chuyển ra ngoài phòng ngủ.
"Ta thật như đi ngoại tình ấy!" - Nguyên Tư Trăn thầm nghĩ.
Hai người khép cửa phòng ngủ lại xong, lén lén lút lút trốn đến rừng trúc ở hậu viện, Nguyên Tư Trăn lại dẫn ra một ngọn lửa, thanh trừ thi độc còn lại, "Nếu để cho ảnh vệ của Lý Hoài nhìn thấy, ta coi như xong!"
Mặt Hoa Lân lộ vẻ không hiểu, thấp giọng nói: "Ta là thái giám, cho dù có bị nhìn thấy thì sao có thể xem là gian díu gì được."
Nguyên Tư Trăn lấy cùi chỏ nhẹ nhàng chọt chọt nàng ta một chút, "Thái giám thì làm sao, còn không phải có phi tử nhìn trúng ngươi sao?"
"Cũng vậy thôi." Hoa Lân nghĩ nghĩ lại thấy chuyện này cũng không phải vô lý, liền nói: "Vậy ta lần sau tìm sư tỷ, ta lấy thân phận Ngự Y Viện tới cho tiện vậy."
Nguyên Tư Trăn vốn muốn nói, không đến thì càng tốt hơn, nhưng thấy được dáng vẻ Hoa Lân bị thương vô cùng đáng thương, lại không tiện nói ra lời nói nặng như vậy, giống như nàng không để ý đến an nguy của đồng môn ấy.
Đợi đến khi thi độc trên vết thương của Hoa Lân được thanh trừ sạch sẽ, thời gia đã qua nửa chén trà nhỏ, Nguyên Tư Trăn vẫn còn chưa có chút buồn ngủ nào, liền nổi lên tâm tư trèo tường vào cung điều tra một phen, nàng hỏi: "Bách Linh Cung có canh gác nghiêm ngặt không?"
Hoa Lân lắc đầu, đã nghe ra ý đồ của Nguyên Tư Trăn, "Lãnh cung vốn là không có nhân khí, ta chỉ bảo một tiểu cung nữ đậy nắp giếng lại chờ ta trở về thôi."
"Vậy ta cùng ngươi đi một chuyến, sợ là thứ gì đó lợi hại, cũng tiện liên thủ đối phó." Nguyên Tư Trăn ngoài miệng nói như vậy, trong lòng nhưng lại đánh bàn tính có thể đi góp nhặt công đức.
Ai ngờ Hoa Lân lại lạnh nhạt nói: "Cũng được, nhưng con cương thi này phải về ta."
Nguyên Tư Trăn nhếch miệng, "Ta mạo hiểm cực lớn để thanh trừ thi độc giùm ngươi, ngươi liền báo đáp ta như vậy sao? Ngay cả con cương thi nhép cũng giành?."
Ánh mắt Hoa Lân có chút lấp lóe, suy nghĩ kỹ nửa ngày mới bất đắc dĩ nói: "Thi độc như thế này cũng không phải con cương thi nhép đâu..."
"Vậy nếu ngươi lại bị cắn, cũng đừng tìm ta." Nguyên Tư Trăn dứt lời, cầm theo đèn hoa sen đứng dậy muốn đi.
Hoa Lân lúc này mới không nói tiếng nào, giữ chặt góc áo của nàng, có chút u oán nhìn nàng một cái.
"Sư muội ngoan, chờ ta một chút!" Nguyên Tư Trăn liền vội vàng đỡ nàng ta dậy, quét bay dáng vẻ tính toán chi li lúc nãy, nhanh chóng đi tây sương đổi bộ xiêm y gọn, cùng Hoa Lân trèo ra khỏi tường cao của Tấn vương phủ.
Nguyên Tư Trăn đi theo Hoa Lân sau lưng vượt qua vài toà thành cung, thấy nàng ta xe nhẹ đường quen mà tránh đi được vệ tuần sát, một đường thông thuận không trở ngại đi vào hậu cung, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: "Ngươi ở chỗ này được bao lâu rồi?"
Hoa Lân đi phía trước, nhàn nhạt đáp: "Không được bao lâu, nhưng không nhớ rõ."
Nguyên Tư Trăn lập tức cảm nhận được nguy cơ, Lăng Tiêu dù có đến Trường An, cũng chỉ có thể đi vào chỗ như Quốc Công Phủ vậy, mà Hoa Lân lại có thể xâm nhập vào cấm địa hoàng cung, thậm chí còn quen thuộc địa hình hơn so với nàng.
Nàng sờ sờ đèn hoa sen, âm thầm dặn mình nhất định không thể sơ ý, để hai người bọn họ vượt mặt.
Hoa Lân dẫn theo nàng chuồn đến trên mái hiên Bách Linh Cung, mới thấp giọng nói một câu: "Đến rồi."
Dù Nguyên Tư Trăn tới hoàng cung rất nhiều lần rồi, nhưng lại chưa bao giờ tiến vào lãnh cung, chỉ thấy cái viện này vừa hiu quạnh lại rách nát, cỏ hoang mọc đầy góc tường làm cho trong viện càng lộ vẻ trống vắng.
Một tiểu cung nữ ngơ ngác ngồi bên trên nắp giếng, trong tay vẫn đang xoay xoay mấy cây cỏ khô.
Hoa Lân một mình lưu loát xoay người rơi xuống phía sau nàng ta, vỗ vỗ bả vai của nàng ta nói: "Tài nhân thế nào rồi?."
Tiểu cung nữ quay đầu nhìn Hoa Lân một cái, không chút nào bị hành động đột ngột đó hù doạ, giống như tìm được cứu tinh mà vội vàng nói với Hoa Lân: "Ta tất cả đều nghe theo lời ngươi, đậy cái nắp đắp lên, rồi ngồi ở bên trên không dám để thứ bên trong chạy ra tới, làm gì có rảnh đi xem tài nhân."
Hoa Lân gật đầu nhẹ, mặt không đổi sắc nhìn về phía Mục tài nhân trong phòng, từ bên hông rút ra cây quạt xếp, chậm rãi đi về hướng trong tẩm điện.
"Ta còn phải ngồi đây hay không vậy?" Tiểu cung nữ sốt ruột hỏi, nhưng nàng ta vừa mới dứt lời, liền cảm giác thấy đầu vai đau xót, hôn mê bất tỉnh.

Nguyên Tư Trăn dán lá bùa lên trên nắp giếng, kéo tiểu cung nữ từ trên nắp giếng kéo tới trên hành lang, cũng liền bận bịu tế ra đèn hoa sen đuổi theo bước chán Hoa Lân, vừa mới bước vào trong căn phòng đen nhánh, nàng liền ngửi được một mùi thây thối nồng nặc.
Trên giường gỗ đơn sơ có treo màn lụa cũ kỹ, một nữ tử ngoài ba mươi, hai tay để ở trước ngực đang bình yên ngủ say.
Hoa Lân dùng quạt xếp thăm dò mạch đập, thấp giọng nói: "Còn sống."
"Vậy cương thi kia đã làm gì?" Nguyên Tư Trăn cũng tới lật về phía trước nhìn thân thể của nàng ta, nhưng tuyệt không phát hiện bất luận vết thương gì, trên mặt tuy có chút hắc khí, nhưng lại không trúng thi độc.
Hoa Lân đem chuyện mới phát sinh trong nội viện này nói đơn giản cho nàng nghe, Nguyên Tư Trăn lại trừng mắt nhìn, hơi kinh ngạc nói: "Hoá ra nàng nghĩ người kia là ngươi?"
"Đó không phải trọng điểm." Hoa Lân ngắt ngang ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng.
"Xì." Nguyên Tư Trăn thu hồi khóe miệng trêu chọc, nghiêm túc phân tích nói: "Nàng ta nói ngươi mỗi đêm đều đến gõ cửa sổ nàng ta, vậy chẳng phải là con cương thi kia mỗi đêm đều đến? Nhưng nàng ta lại vẫn cho đó là ngươi, chẳng lẽ mỗi lần cũng ngất đi giống như thế này, nên chưa lần nào thấy rõ bộ dáng?"
Hoa Lân nhìn một chút về hướng cửa sổ, "Âm khí của độc thi làm nàng ta hôn mê, khi ánh nắng chiếu vào, liền có thể xua tan đi âm khí để nàng ta tỉnh lại."
"Nhưng vậy thì con cương thi này muốn làm gì?" Nguyên Tư Trăn vội vàng mở y phục của tài nhân ra xem, không thấy lộn xộn, mới thở phào một cái, "Cũng không biết nếu nàng ta biết được mỗi đêm người cùng mình hẹn hò không phải là Hoa công công anh tuấn, mà là một con cương thi độc, sẽ là phản ứng gì."
Nàng và Hoa Lân liếc nhau, lại không hẹn mà cùng nhìn về phía miệng giếng nước kia.
Hoa Lân tiến đến, kề tai vào bên trên nắp giếng nghe nghe, sau đó một tay kéo xuống lá bùa Nguyên Tư Trăn dán, một tay cầm quạt xếp như lâm đại địch.
Nguyên Tư Trăn cũng nhấn một cái lên trên bấc đèn, ngọn chân hoả màu đỏ tím bừng lên trên bấc, nhìn Hoa Lân gật đầu.
Cái nắp giếng bị Hoa Lân đá một cái bay ra ngoài, pháp bảo của hai sư tỷ muội đều tấn công về phía trong giếng, miệng giếng theo gió chập chờn, bị ánh sáng chân hoả nuốt hết, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, gió cũng ngừng lại.
Nguyên Tư Trăn nhíu mày, cẩn thận từng li từng tí tới gần, ngưng thần nhìn về hướng trong giếng, chỉ thấy một trăng sáng phản chiếu trên mặt nước, tuyệt không thấy có chỗ nào dị thường.
Nàng lại để chân hoả bốc lên, ngọn lửa dọc theo vách đá nhanh chóng ẩn vào trong nước, chiếu sáng bừng một mảnh đáy giếng.
Đợi khi ngọn lửa kia bị chôn vùi ở trong nước, Nguyên Tư Trăn không khỏi cùng Hoa Lân liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều là kinh nghi.
Trong nước không có gì cả..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.