Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 35: Lăng Tiêu Từ Biệt






"Tấn Vương..." Lý Thanh phản ứng chậm nửa nhịp, đang nghĩ khiển trách Uất Trì Thiện Quang, mới bỗng nhiên ý thức được ba chữ "Tấn Vương phi" hắn nói tới là ý gì.
"Ngươi nói mê sảng gì vậy?" Hắn còn cảm giác cái tên xen vào việc của người khác này là muốn hù hắn, nên khẽ giật giật khóe miệng nói.
Uất Trì Thiện Quang móc từ trong tay áo ra lệnh bài Long Võ Quân Tả Lang, "Thuộc hạ tuyệt không nói bậy, mong Cửu Hoàng Tử chớ có khó xử tại hạ."
Lý Thanh thấy lệnh bài, rượu lập tức tỉnh hơn phân nửa, hắn híp mắt nhìn về phía Nguyên Tư Trăn, nhớ tới nghe người ta nói qua Tấn Vương phi tư dung trầm ngư lạc nhạn, mê hoặc Lý Hoài đến đảo điên thần hồn, tướng mạo như vậy thật là....!
Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên những hành vi tàn nhẫn của Tam ca hắn chỉ cảm thấy đầu gối có chút nhũn ra, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
"Thuộc hạ đưa điện hạ hồi phủ?" Uất Trì Thiện Quang mắt sắc, đưa tay đỡ lấy Lý Thanh.
"Không cần....." Trong lòng Lý Thanh bồn chồn, hắn nuốt một ngụm nước bọt lại hỏi, "Thật sao?"
Uất Trì Thiện Quang gật đầu không nói.
Lý Thanh vội vàng để hạ nhân bên cạnh đỡ lấy mình, thần sắc hoảng hốt liền xuống lầu.
Phía sau hắn, đám hoàn khố kia không nghe rõ đối thoại của hai người, không biết vì sao hắn đột nhiên hành quân lặng lẽ, có người không biết tốt xấu còn ồn ào, "Lý Lang Quân làm sao vậy, tiểu Khanh Khanh vẫn chờ ở đây này!"
"Bốp!" Lý Thanh trở tay, một bàn tay đập vào trên mặt tên kia, làm cho hắn ta sững sờ ngay tại chỗ.
Nhưng hắn đánh người xong vẫn ỉu xìu như quả cà, lắc lắc đầu, hoảng loạn đi xuống dưới lầu, những người kia cũng coi như thức thời, lục tục ngo ngoe đi theo ra khỏi Hoài Nam Ký.
Uất Trì Thiện Quang thấy Lý Thanh không tính hồ đồ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước mặt Nguyên Tư Trăn nói: "Vương phi chấn kinh rồi."
"Đa tạ Uất Trì lang quân." Nguyên Tư Trăn cũng là người biết nhìn hoàn cảnh, vừa thấy liền biết tên lưu manh kia cũng là nhân vật có mặt mũi, mới có thể để Uất Trì Thiện Quang cung kính như vậy.

Lại nhớ lại ban nãy nghe những người khác gọi tên lưu manh đó là "Lý Lang Quân", không chừng còn là huynh đệ nào của Lý Hoài.
Đương kim Thánh thượng tổng cộng có mười chín đứa con, Nguyên Tư Trăn cũng không phải ai cũng từng gặp, nàng thấy Uất Trì Thiện Quang không chủ động nói thân phận người kia kia, cũng không định hỏi thăm.
Nhưng Lữ Du Anh lại không như vậy, nàng ta nổi giận đùng đùng hỏi: "Người kia đến tột cùng là ai, sao phách lối như vậy, nhất định phải nói cho biểu ca biết, giáo huấn cho hắn một trận!"
Uất Trì Thiện Quang không đáp, việc này hắn tất nhiên là sẽ báo lại cho Lý Hoài, nhưng hiện tại thì không tiện trương dương ở đây.
"A!" Lữ Du Anh cẩn thận nghĩ nghĩ lại hình dáng người kia, bỗng nhiên nhớ lại hình như mình đã gặp qua ở nơi nào, "Hắn mới rồi một mực ôm chân, có phải là Cửu điện hạ không?"
Lăng Tiêu từ sau khi Uất Trì Thiện Quang đến một mực không lên tiếng, hiện giờ nghe vậy liền nhịn không được khẽ cười một tiếng, lắc đầu nhìn Nguyên Tư Trăn nói, " thú vị nga."
Nguyên Tư Trăn tất nhiên là biết cái người này ôm tâm tư xem kịch vui, nhất thời nhịn không được liếc hắn một cái.
Uất Trì Thiện Quang lúc này mới chú ý tới nam tử một thân áo trắng, khí chất xuất trần, dường như quan hệ cùng Tấn Vương phi cũng không cạn.
"Giỏi lắm!" Lữ Du Anh tức giận nói: "Ta đợi chút nữa liền đi nói cho biểu ca!"
Nguyên Tư Trăn vỗ vỗ bờ vai của nàng ta, an ủi: "Đừng tức giận, ta trở về liền tố cáo hắn."
"Ừm!" Lữ Du Anh hung hăng gật đầu, lại có chút do dự nói: "Vậy hay là chúng ta đi nơi khác ăn?"
"Vì sao? An ở đây đi chứ!" Trên mặt Nguyên Tư Trăn treo lên nụ cười nhạt.
"Vậy Lăng Tiêu đạo trưởng cùng chúng ta đi đi!" Trên mặt Lữ Du Anh chợt hồng lên hai cụm ửng đỏ bên hai má, lòng tràn đầy mong đợi nhìn Lăng Tiêu nói.
Lăng Tiêu có chút nhíu mày, dường như nhìn không hiểu sắc mặt bất ngờ của Nguyên Tư Trăn, gật đầu đáp: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Lữ Du Anh thấy hắn đáp ứng, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhưng lại nghĩ đến Uất Trì Thiện Quang cũng giúp các nàng, lại nói thêm: "Hay Uất Trì lang quân cũng..."
Uất Trì Thiện Quang vội vàng phất tay, dù tâm tư hắn không tỉ mỉ, lại cũng nhìn ra được ý của Lữ Du Anh, "Cá của ta còn đang hấp tại bàn, xin cáo từ trước!"
Dứt lời liền quay người xuống khỏi lầu ba, Nguyên Tư Trăn đưa mắt nhìn theo hắn rời đi, thấy hắn sau khi xuống lầu một, liền đứng ở chỗ rẽ dường như cùng người nào đó nói chuyện, người kia đứng trong tối, từ phương hướng của nàng nhìn không rõ lắm.
Chắc hẳn Uất Trì Thiện Quang đến đây gặp người quen, Nguyên Tư Trăn không nhìn nữa, đi theo tiểu nhị về hướng sương phòng.
Lăng Tiêu ngoan ngoãn chậm rãi đi theo sau hai người, ngay khi muốn quẹo vào trong sương phòng, hắn dừng chân nhìn xuống hướng dưới lầu, cái phương vị này trùng hợp có thể nhìn thấy người đang nói chuyện cùng Uất Trì Thiện Quang.
Chỉ thấy đó là một vị cô nương trẻ tuổi mặc áo vải, đầu mang trâm bạc tựa vào bên tường, hơi cúi đầu nhìn Uất Trì Thiện Quang, sóng mắt lưu chuyển, khí chất dịu dàng.
Vị cô nương kia dường như phát giác được ánh mắt dò xét của Lăng Tiêu, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, Uất Trì Thiện Quang thấy vậy cũng xoay người nhìn về phía hắn, thấy là đạo sĩ áo trắng kia, không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
Trên mặt Lăng Tiêu vẫn một bộ như gió xuân ấm áp, trong mắt lại không có chút ý cười đánh giá hai người.
Ánh mắt ba người chạm vào nhau, đều có đăm chiêu mà không nói được.
"Vưu cô nương quen biết hắn sao?" Uất Trì Thiện Quang thấp giọng hỏi.
Chủ tiệm Hoài Nam Ký, Vưu tam cô nương cười nhạt một tiếng, bên miệng lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ, "Ta mở cái cửa hàng này ba ngày, hắn cũng đến suốt ba ngày."
Mà ở đầu kia sương phòng, Lữ Du Anh sau khi đoan đoan chính chính ngồi vào góc bàn, không ngừng giương mắt liếc về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu thì vẫn lạnh nhạt thưởng thức trà Long Tĩnh trong tay, bỗng nhiên lên tiếng: "Nghe nói Võ Xương có lũ lụt, rất nhiều địa phương chìm trong nước, cũng không biết ở kinh thành có thể có dân chạy nạn đến hay không."
Nguyên Tư Trăn lúc này mới buông chén của mình xuống, tiếp lời hắn nói: "Mới đây ở trong chợ Đông ta cũng nghe được có người nghị luận, còn nói có tinh tượng gì hay điềm lành gì đó?"
Ba người sư huynh muội bọn hắn ai cũng có sở trường riêng, Lăng Tiêu giỏi nhất là bói toán thôi diễn, Nguyên Tư Trăn tất nhiên muốn moi được thứ gì từ trong miệng hắn.
"Hữu phượng lai nghi, thật sự là điềm lành, Phượng Nghi này là mặt hướng về phía Tây Bắc, vỗ cánh mà bay, cũng là..." Lăng Tiêu nói đến một nửa, lại che miệng nói, " ta quên mất, thiên cơ bất khả lộ."
Trong mắt Lữ Du Anh tràn đầy vẻ sùng bái, vội vàng xen vào nói: "Nghe nói hồng thủy còn làm lộ ra Hoàng Lăng của tiền triều, còn làm đứt gãy mấy long mạch của nó, thật là điềm lành hay sao?"
Lăng Tiêu không đáp lời nàng ta, mà hỏi lại: "Nhị cô nương có biết, đó là mộ vị Hoàng đế nào của tiền triều không?"
"Chuyện này...!Thật sự là chưa nghe nói, nhưng mộ đều bị hồng thuỷ hủy rồi, bên trong thế nào cũng có bia đá ghi lại đi, qua một thời gian liền có thể biết rồi." Lữ Du Anh nháy mắt nói.
"Đúng vậy nhỉ...!Qua một thời gian cũng không biết là bao lâu, thật làm cho lòng người nôn nóng." Lăng Tiêu thở dài, lại giơ chén trà lên.
uống một ngụm.
Lấy hiểu biết của Nguyên Tư Trăn đối với Lăng Tiêu, ý hắn đây sợ là muốn đi Võ Xương một chuyến, xem ra chuyện tinh tượng cũng không đơn giản, nhất định có cái gì để Lăng Tiêu cảm thấy hứng thú như vậy.
Nghĩ đến đây, Nguyên Tư Trăn không khỏi ảo não, sư phụ nói thiên tư của nàng không phải ở chuyện bói toán thôi diễn, nên chỉ chịu dạy cho mỗi Lăng Tiêu bản lĩnh này.
Sớm biết thế mình cũng lén học trộm một ít, miễn cho Lăng Tiêu chiếm được tiên cơ.
Bữa ăn của ba người hôm nay cũng là cá tươi hấp, có Lữ Du Anh hào hứng vui vẻ ở đây, cũng không tính là xấu hổ.
Sau khi đi ra khỏi Hoài Nam Ký, Lăng Tiêu liền từ biệt hai người.
"Ta nghe nói chỗ vỡ đê rất nhiều dân chúng khó khăn, theo đạo tâm, ta quyết chí đi Võ Xương một chuyến." Lăng Tiêu thu dù lại ra sau lưng, ngữ khí du du nhiên nhiên, không chút nào giống như là đang từ biệt.
Lữ Du Anh nghe vậy mở to hai mắt nhìn, "Vậy...!Đạo trưởng khi nào về vậy?"
"Đạo trưởng thật không hổ là truyền nhân của Tam Thanh, có tấm lòng tốt bụng tế thế cứu dân." Nguyên Tư Trăn thấy mình quả nhiên đoán đúng, thầm nghĩ cái người này hãy mau chóng rời khỏi thành Trường An đi!
Lăng Tiêu có chút nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Có lẽ là mấy ngày là về, cũng có lẽ là một đi không trở lại."
Lữ Du Anh lập tức đổi sắc mặt, lại không dám để Lăng Tiêu nhìn ra tâm tình của mình, tay nắm chặt ống tay áo, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Vậy tạm biệt đạo trưởng, không tiễn." Nguyên Tư Trăn cười híp mắt khoát khoát tay với hắn.
"Cáo từ." Lăng Tiêu cười nhạt gật đầu, quay người mới một chớp mắt, liền biến mất trong biển người ở chợ Đông.
Lữ Du Anh thấy người đã không còn bóng dáng, thở dài tự nhủ, "Vô tung vô ảnh, chẳng lẽ thật sự là thần tiên trên trời sao..."
Nguyên Tư Trăn như có điều suy nghĩ nhìn nàng ta một cái, kéo ống tay áo của nàng ta, ngồi lên xe ngựa, dẹp đường hồi phủ.
Nàng tiễn Lữ Du Anh về Quốc Công Phủ xong, mới đi vòng về Vương phủ, lại ngay trước cửa Vương phủ nhìn thấy xe ngựa của Quốc Công phu nhân.
Lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Gần đây thái độ của Quốc Công phu nhân đối với nàng chuyển biến cực lớn, không còn giống như trước, làm khó làm dễ khắp nơi, nhưng Nguyên Tư Trăn vẫn là sợ bà lại làm cái chuyện gì nữa.
Nàng sửa sang lại mái tóc dài đã tán qua bên tai, thả nhẹ bước chân đi về hướng sau viện, chỉ thấy Quốc Công phu nhân cùng Lý Hoài đang ngồi tại trong lương đình, nha hoàn đứng hầu một bên còn bưng cái bát trong tay.
Nàng cứ tưởng rằng có thứ ngon gì ăn uống, ai ngờ tiến lại nghe một mùi thuốc thật khó ngửi, lại nhìn thấy thần sắc kháng cự rõ ràng của Lý Hoài, Nguyên Tư Trăn lập tức liên tưởng đến chuyện cầu y của Quốc Công phu nhân.
Hỏng bét rồi!
Nguyên Tư Trăn vội vàng chạy chậm tiến đến, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Lý Hoài, ra vẻ kinh ngạc nói: "Phu nhân sao lại tới đây vậy!"
Bước chân nàng hơi gấp, mấy sợi tóc phiêu dật mái nhẹ nhàng phẩy qua mặt Lý Hoài, lại rơi xuống trên vai của hắn.
Mắt Lý Hoài bỗng nhiên nhìn thấy Vương phi tới, thấy gương mặt nàng ửng đỏ, búi tóc tản ra sau vai, tưởng rằng nàng chạy gấp, vừa định kêu hạ nhân bưng trà, lại nghe Quốc Công phu nhân nghiêm nghị nói: "Ban ngày ban mặt mà ngươi liền tóc tai bù xù, còn ra thể thống gì!"
"Mới vừa rồi không cẩn thận va chạm làm bung tóc ở trong chợ Đông, là ta sơ sẩy, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện chuẩn bị lễ sinh thần cho Vương Gia, nhất thời quên nhìn người!" Nguyên Tư Trăn ẩn ẩn liếc mắt đưa tình mà nhìn Lý Hoài, bắt đầu xài chiêu tú ân ái cũ để ngược Quốc Công phu nhân, làm cho bà đi mau.
Nàng nhẹ nhàng tựa vào trên người Lý Hoài, mặt kề sát vào mặt hắn, ai ngờ lại nhìn thấy lông mi Lý Hoài khẽ run, nghiêng đầu đi không nhìn nữa nàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.