Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 27: Giọt Máu Giữa Mày






Trong lòng Lý Hoài cả kinh, hắn nhớ lại ngày ấy ở bên ngoài chùa Hồng Phúc, Nguyên Tư Trăn cũng dùng ngọn lửa tím này thiêu góc áo hắn, chẳng lẽ bên trong hoàng lăng mà cũng có oán linh giống như ngày ấy?
"Nó mới vừa ở trên đầu vai ta?" Hắn lạnh giọng hỏi.
Nguyên Tư Trăn gật gật đầu, cảnh giác nhìn bốn phía, "Ngày đó nó cũng trèo lên trên đùi chàng, ta vốn dĩ còn tưởng rằng nó là một đường đi theo ta, nhưng nếu thế này thì nó nhắm vào chàng rồi."
Biết được có một con quỷ quái nhìn không thấy đang quấn lên mình, người bình thường chắc là sợ tới mức không thể nhúc nhích, tuy Lý Hoài cũng khẩn trương, nhưng tính tình hắn ổn trọng, bất quá trong chớp mắt liền ổn định tâm thần.
Hắn thấy Nguyên Tư Trăn tay cầm đèn hoa sen bốc lên ngọn lửa tím, khuôn mặt nhỏ tuy rằng hơi căng chặt nhưng không chút thấy sợ hãi muốn lùi bước, thật không khỏi trong lòng thấy bội phục.
Hắn cũng mau chóng tính toán tìm xem mình có cách nào giúp được.
"Oán khí là từ phương hướng kia mà đến?" Lý Hoài nhìn về phía phương vị mà Nguyên Tư Trăn ngay từ đầu đã cảnh giác, hỏi.
Nguyên Tư Trăn duỗi một ngón tay chỉ, "Chỗ ngôi mộ không có bia kia đó!"
Lý Hoài híp mắt nhìn lại, chỗ nàng chỉ là một ngôi mộ mới, màu của đá xây mộ hiển nhiên vô cùng mới hơn những chỗ khác, ngay cả bia còn chưa kịp lập.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, mấy ngày trước đây trong cung có vị quý nhân cùng với công chúa vừa sinh ra đều mất mạng, nói vậy có lẽ ngôi mộ mới này chính là của vị quý nhân kia.
"Có thể nhìn ra oán linh là nam hay nữ không?" Lý Hoài vội vàng hỏi nàng.
Nguyên Tư Trăn nhớ mấy bộ thi cốt nữ anh chùa Hồng Phúc, vừa định trả lời bỗng nhiên lại thấy oán khí tụ lại bên cạnh mộ Lữ quý phi, nàng vừa định tế ra lửa tím, lại thấy được một màn cực kỳ đáng sợ.
Con oán linh kia sâu kín nhìn nàng, bỗng nhiên từ trong cổ nó vươn ra hai cái đầu, ngay sau đó thân mình cũng một phân thành hai, lại hóa thành hai oán linh từ một cụm oán khí.
Lý Hoài thấy nàng mở to hai mắt nhìn, duỗi tay lắc lắc cổ tay của nàng, trầm giọng nói, "Có biến cố?"
"Vương gia, hay là chàng chạy ra ngoài trước đi?" Nguyên Tư Trăn nhìn chằm chằm hai con oán linh kia, nói.

Nàng vừa mới dứt lời, liền cảm nhận được lực đạo của Lý Hoài nắm tay nàng chợt mạnh hơn, ngẩng đầu vừa nhìn, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt hơi mang tức giận của Lý Hoài.
"Ta không......" Nguyên Tư Trăn vừa định giải thích mình không phải khinh hắn, liền nghe Lý Hoài lạnh giọng nói: "Nàng có biện pháp nào làm ta thấy oán linh không?"
Nếu hắn vẫn luôn như vậy, cái gì cũng không nhìn thấy, ở lại nơi này không chỉ không thể giúp nàng, chỉ sợ thật sự còn thành gánh nặng, Lý Hoài tất nhiên sẽ không cho phép có chuyện như vậy xảy ra.
Nguyên Tư Trăn sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Lý Hoài sẽ nói như vậy, người bình thường không phải ước gì chạy càng xa càng tốt sao?
Nàng nhìn khuôn mặt quả quyết của Lý Hoài, chần chờ nói: "Có thì có, nhưng mà......"
"Nếu nàng nói oán linh này là nhằm vào ta, ta chạy cũng vô dụng, không bằng ở chỗ này cùng nàng diệt nó." Lý Hoài lại nói.
Oán linh tự do giữa hai giới âm dương, chỉ có người có mệnh cách âm sát hoặc là đã mở Âm Dương Nhãn mới có thể nhìn thấy.
Mở Âm Dương Nhãn không phải là chuyện nhất thời nửa khắc có thể làm được, mà Lý Hoài lại không phải là người có mệnh cách âm sát.
Biện pháp duy nhất đó là dùng máu trên đầu ngón tay của người có mệnh cách âm sát ấn vào mạch môn linh đài (Editor: trán), liền có thể thấy được tung tích của oán linh quỷ quái trong nửa nén hương.
Chẳng qua biện pháp này có một hạn chế, người được ấn máu lên phải nhất thiết là đồng nam đồng nữ, âm dương riêng biệt.
Nguyên Tư Trăn theo bản năng nhìn đánh giá Lý Hoài từ đầu đến chân một phen, thầm nghĩ, hắn một Vương gia hơn hai mươi tuổi, còn có thể là đồng nam sao?
Không đợi nàng nghĩ nhiều, một con oán linh trong số hai con trước mặt lại bò về hướng hai người, còn con ở lại tại chỗ không hiểu sao đầu lại tiếp tục mọc thêm một cái, lại một phân thành hai.
"Hi."
Trong khoảng thời gian ngắn, ba con oán linh từ ba phương hướng vây lấy hai người.
Nguyên Tư Trăn không kịp nghĩ nhiều, ôm tâm thái thử một lần, nhanh chóng cắn đầu ngón trỏ, dùng ngón tay dính máu ấn lên giữa mày Lý Hoài.
Lý Hoài thấy động tác này của nàng, liền biết nàng có biện pháp làm hắn có thể nhìn thấy oán linh.

Giọt máu ấm áp theo đầu ngón tay đọng lại giữa mày hắn, hắn liền thấy được một màn đáng sợ nhất từng thấy trong cuộc đời này.
Tam cục thịt nhìn như trẻ mới sinh quỳ rạp trên mặt đất, quanh thân đều xanh tím, đang trừng đôi mắt màu đỏ tươi nhìn hắn cùng Nguyên Tư Trăn.
Nguyên Tư Trăn thấy ánh mắt hắn biến đổi, liền biết biện pháp này có hiệu quả đối với hắn, còn chưa kịp nhắc nhở Lý Hoài một câu, một con oán linh lại hóa thành oán khí bay thẳng đến Lý Hoài.
Nàng lại tế ra lửa tím đi thiêu nó, tuy đã xua tan được oán khí, nhưng hai con còn lại cũng nhân cơ hội xông lên.
"Đây không phải là biện pháp, phải trực tiếp diệt bản thể của nó mới được!" Nguyên Tư Trăn không ngừng xua oán khí, có chút gian nan nói.
"Bản thể nó như thế nào?" Tình cảnh này tuy nhấc lên trong lòng Lý Hoài không ít sóng to gió lớn, nhưng hắn vẫn chưa rối loạn chút nào, tâm tư hoàn toàn đều đặt trên vấn đề phá cục.
"Thi cốt, thân thể, chỗ nào có thể ký thác oán khí, đều là bản thể." Nguyên Tư Trăn vội vàng đáp.
"Chỗ oán linh ra tới, là ngôi mộ của mẫu tử Diêu quý nhân đúng không, trong đó tất nhiên có thi cốt của nữ anh." Lý Hoài lập tức tìm được mối liên hệ trong đó.
"Nữ anh? Lại là nữ anh?" Nguyên Tư Trăn một bên khống chế ngọn lửa tím chạy theo hướng như Lý Hoài nói, nàng cũng không biết vì sao mình sẽ không chút do dự, hoàn toàn không hề hoài nghi phán đoán của Lý Hoài.
Ba con oán linh kia thấy Nguyên Tư Trăn tới gần ngôi mộ của Diêu quý nhân, oán khí chợt hỗn loạn, hóa thành một luồng dày đặc đánh tới thẳng Nguyên Tư Trăn.
Nguyên Tư Trăn thấy vậy, liền biết bản thể nó chắc chắn ở trong mộ, nàng bay nhanh chóng bắt pháp quyết, ánh sáng trong đèn hoa sen bừng lên, một con rồng màu tím từ trong bấc đèn bay ra, ào về phía ngôi mộ.
Rồng tím xuyên qua lớp mộ đá đang quấn quanh quan tài của nữ anh kia, liệt hoả hừng hực bốc cháy dữ dội bên trong lớp mộ đá mà mắt thường không thấy được.

Ba cụm oán khí phát ra tiếng rú thê lương trên không trung, người khác nghe thì cực kỳ giống tiếng trẻ sơ sinh khóc ré lên, không khỏi làm nhân tâm thấy phân loạn.
Nguyên Tư Trăn lại không hề bị quấy nhiễu, vẫn hết sức chuyên chú khống chế hỏa long, một hai phải đốt thi cốt nữ anh trong quan tài thành tro tẫn mới thôi.
Lý Hoài thấy biểu tình nàng ngưng trọng, trên trán còn chảy ra mồ hôi mỏng, hối hận sao lúc vào hoàng lăng lại để kiếm bên ngoài, bằng không lúc này cũng có thể giúp đỡ được chút ít.
Hắn thấy oán khí xoay quanh trên đỉnh mộ không còn phát ra tiếng kêu khóc, ngọn lửa trong tay Nguyên Tư Trăn cũng dần dần thu nhỏ, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Thế nào rồi?"
"Thật ngại quá, lỡ đốt muội muội của chàng thành tro tàn rồi." Nguyên Tư Trăn bỗng nhiên nhớ đến bên trong quan tài là chính là nữ nhi của một quý nhân, còn không phải là muội muội cùng cha khác mẹ với Lý Hoài sao.
Lý Hoài nhíu mày, khó hiểu vì sao ở thời khắc nguy cơ thế này còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó, trầm giọng nói, "Người cũng đã chết, cần gì nói mấy chuyện đó, huống hồ......"
Hắn đang định nói, bất quá chỉ là muội muội cùng cha khác mẹ, hắn cũng không để ý, nhưng lại chợt nghĩ nếu nói ra lời này Nguyên Tư Trăn sẽ thấy hắn lương bạc, lại nuột lời nói trở vào.
"Nhưng nếu đã đốt thành tro, sao oán khí còn chưa tiêu tan đi?" Hắn nhìn về phía oán khí chìm chìm xuống bên dưới, hỏi.
Nguyên Tư Trăn cũng lộ vẻ nghi hoặc, theo lý thì nếu bản thể đã diệt, oán khí phải tan đi rồi chứ, con oán linh này sao có thể lợi hại như vậy?
"Không xong, nó muốn chạy!" Nguyên Tư Trăn thấy cụm oán khí kia chìm đến mặt đất, tụ thành một sợi bay nhanh về hướng bên ngoài, vội vàng đuổi theo nó.
Lý Hoài cũng vọt theo nàng ra ngoài hoàng lăng, chờ hạ nhân thấy hai vị quý nhân ra tới, vừa định bước lên đón, lại thấy Vương phi biểu tình khẩn trương mà chạy vèo qua trước mặt, Tấn Vương vẻ mặt lo lắng chạy theo phía sau.
"Tấn Vương điện hạ......" Lão thái giám trông coi hoàng lăng vừa định tiến lên, đã bị Lý Hoài phất tay ngắt lời.
"Bổn vương còn có chuyện quan trọng xử lý, hôm nay có biết chuyện gì, đều im miệng đi." Lý Hoài lạnh mặt nói xong, liền duỗi tay về hướng Mạnh Du chờ ở một bên, nhận lại bảo kiếm tru tà đã cởi xuống khi vào hoàng lăng, lại đuổi theo Nguyên Tư Trăn.
Lão thái giám không dám hỏi lại, chờ tuỳ tùng của Tấn Vương phủ đều rời đi, hắn mới đi vào xem xét, quét tước hết tro hương trên mặt đất.
"Tấn Vương phi có khi nào là bị hù chạy không?" Tiểu thái giám vừa chùi chùi cái chậu than đồng, vừa đưa mắt nhìn cờ vàng còn đang tung bay, nhỏ giọng nói.
Lão thái giám rũ mắt nói: "Nơi này sạch sẽ, có thể có cái gì mà hù hoạ nàng ta, có lẽ là hai phu thê cãi nhau thôi."
Tiểu thái giám gãi gãi đầu, nghĩ thầm lão già này sáng sớm còn nói nơi này có đồ dơ bẩn, hiện giờ lại nói sạch sẽ, lão hồ đồ rồi đi!
Lúc bước vào hoàng lăng đã sắp hoàng hôn, giờ này sắc trời đã tối hẳn, cũng may sắp đến giờ giới nghiêm ban đêm, nên có rất ít người đi lại trên đường.

Nguyên Tư Trăn cùng Lý Hoài một đường đuổi theo oán khí từ hoàng thành đuổi tới phường Khai Hoá, lại thấy Võ Hầu đang muốn đóng cổng phường, Nguyên Tư Trăn vội vàng hô: "Từ từ!"
Võ Hầu chưa thấy rõ diện mạo hai người, tưởng là bá tánh về trễ, híp một con mắt lại, lạnh giọng nói: "Đã qua canh giờ! Không được vào!"
Nguyên Tư Trăn đang đuổi gấp, thiếu chút nữa lại bày ra vai diễn thiếu phụ hương dã đáng thương để cầu tình cùng Võ Hầu, nhưng khóe mắt nàng ngó đến Lý Hoài bên cạnh, mới nhớ tới mình hiện tại là Vương phi nga.
Lý Hoài chạy một đường cũng chỉ hơi thở nhanh chút, hắn thấy vậy liền một bước vượt qua mặt Nguyên Tư Trăn, ném lệnh bài cho Võ Hầu kia, lời nói cũng không nói liền kéo theo nàng vào cổng phường.
Võ Hầu bổn còn định ngăn cản, lại nhìn thấy trên cái lệnh bài kim điêu ngọc sức này có khắc một chữ "Tấn" lớn, lúc này mới không dám hé răng.
"Đây là đi làm việc cho Tấn Vương điện hạ sao?" Một Võ Hầu khác bên cạnh nhíu mày hỏi, "Sao còn mang theo một nữ nhân?."
Võ Hầu kia nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói, "Nhìn y phục và trang sức thế kia, chỉ sợ chính là Tấn Vương điện hạ cùng Vương phi."
"Hả? Đã đến giờ giới nghiêm cấm đi lại ban đêm, Tấn Vương tới phường Khai Hoá làm chi?"
Võ Hầu chùi chùi phủi phủi cái lệnh bài kia vào bên hông mình, "Quý nhân làm việc, làm gì đến lượt chúng ta hỏi?"
Oán linh khi thì hóa thành oán khí phiêu tán, khi thì hóa thành trẻ sơ sinh bò trên mặt đất, Nguyên Tư Trăn vừa đuổi theo vừa tìm, nhưng cũng không thể chặn được ngay.
Nàng thấy nó chạy vào phường Khai Hoá xong, trong lòng liền có suy đoán, mới nhìn Lý Hoài nói: "Xem ra là đi về hướng chùa Hồng Phúc! Trực tiếp đến đó chờ!"
Dứt lời liền duỗi tay túm lấy tay áo của Lý Hoài, ai ngờ lại trực tiếp bắt được cổ tay của hắn, Nguyên Tư Trăn không nghĩ nhiều, lôi kéo người chạy về hướng chùa Hồng Phúc.
Nguyên Tư Trăn một đường chạy gấp, vừa đến trước cửa chùa Hồng Phúc, liền chống vào cây đa cổ thụ trước cửa chùa đứng thở dốc, buông bàn tay Lý Hoài ra, vuốt vuốt ngực.
Lý Hoài như đang suy tư gì đó, mắt vẫn nhìn bàn tay vừa bị nàng nắm lấy, liền nghe Nguyên Tư Trăn thở hồng hộc hỏi, "Thấy gì không?"
Hắn nhìn quanh bốn phía vừa muốn trả lời, liền cảm thấy bảo kiếm tru tà bên hông nhẹ nhàng chấn động, chỉ thấy chỗ mái cong phía Tây Nam chùa Hồng Phúc có một đứa trẻ sơ sinh đang bò.
Nguyên Tư Trăn cũng thấy được oán linh, còn chưa thở ra hết hơi liền nắm lấy đèn hoa sen, chậm rãi đi tới gần nó.
Ánh mắt oán linh kia nhìn chằm chằm vào trong chùa Hồng Phúc, tứ chi vẫn di chuyển trên mái hiên, chậm rãi dịch vào hướng bên trong.
Trong lòng Nguyên Tư Trăn khó hiểu, trong chùa Hồng Phúc đến tột cùng có cái gì hấp dẫn oán linh đến vậy, chẳng lẽ bản thể chân chính của nó cũng không phải là nữ anh trong hoàng lăng, mà là ở trong chùa sao?
Là những thi hài trong mấy viên đá dưới hồ, hay là thứ gì khác.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.