Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 15: Trong Xe Có Yêu






Nguyên Tư Trăn tiến đến trước mặt ma ma Quản Sự đánh giá, ra vẻ kinh ngạc mà nói: "Ai nha! Có khi nào thật sự giống như Tống ngự sử vậy, bị trúng cổ độc không?!"
Uất Trì Thiện Quang sửng sốt, hôm qua hắn ở Hàm Hương Các gặp được đạo sĩ tiểu bạch kiểm kia cũng nói trên móng tay ma ma Quản Sự chính là cổ độc, chẳng lẽ tên đạo sĩ đó không phải là giả danh lừa bịp?
"Ta nghe Lăng Tiêu đạo trưởng nói, phải chọc một lỗ trên móng tay, sau đó ngâm ngón tay vào trong giấm trắng mới giải được cổ." Nguyên Tư Trăn tiếp tục nói.
Lý Hoài sai người bưng giấm trắng tới, bảo ảnh vệ chọc thủng móng tay của ma ma Quản Sự, ma ma Quản Sự trong lòng khó hiểu, vội vàng hô: "Quý nhân tha mạng a! Quý nhân tha mạng! Nô là phạm vào tội gì?"
Uất Trì Thiện Quang nhớ tới đạo sĩ hôm qua kia cũng nói đến phương pháp giải cổ này, liền tiến lên trầm giọng nói: "Chớ có hoảng loạn, là giải cổ độc trong cơ thể ngươi thôi."
"Nhưng......" Ma ma Quản Sự cũng nhớ tới chuyện hôm qua, trong lòng kinh hãi, "Ta thật sự trúng cổ độc sao? Ta sẽ giống như Phượng Yên, bị lột da mà chết sao?"
Động tác của ảnh vệ vô cùng lưu loát mà chọc thủng móng tay bà ta, ấn vào trong tô dấm trắng, quả nhiên cũng giống như Tống Thế Cơ, huyết trùng sau trước tiếp nhau phun trào ra, trong nháy mắt cả tô giấm trắng đều mấp máy đầy cổ trùng.
"Á!!" Ma ma Quản Sự vốn đang khẩn trương, vừa thấy tình cảnh này, lại sợ tới mức ngất xỉu đi.
Sắc mặt Uất Trì Thiện Quang đại biến, hắn mới vừa rồi còn không mấy tin tưởng cái cổ trùng hay không cổ trùng gì, hiện nay chính mắt thấy tình cảnh này, hồi tưởng lại cô nương Phượng Yên hôm qua bị lột da, không khỏi nhíu mày.
Hắn và Lý Hoài đã có chút manh mối về thế lực sau bức màn của Hàm Hương Các, như vậy xem ra người đứng sau lưng lại có âm mưu không nhỏ......
Nguyên Tư Trăn thấy ma ma Quản Sự đã không còn nguy hiểm tánh mạng, liền muốn đi tìm con hồ ly kia, nàng tiến đến bên cạnh Lý Hoài đang biểu tình lạnh lùng, thật cẩn thận mà nói: "Ta thấy cái Hàm Hương Các này có thể không chỉ mỗi một người này trúng cổ đâu, có cần tra kỹ thêm chút hay không?"
Lý Hoài nhìn nàng một cái, thật lâu sau mới nói: "Việc này nàng không cần quan tâm, người đứng sau Hàm Hương Các sẽ tự mình rửa sạch sẽ."
Nguyên Tư Trăn nghĩ thầm, ý này là hắn đã thăm dò rõ ràng tình huống của Hàm Hương Các rồi? Vậy thích khách kia không phải do Hàm Hương Các phái tới hay sao? Sao trông hắn có vẻ như hoàn toàn không muốn trả thù vậy? Đây không giống tác phong của Lý Hoài nha......!
Nguyên Tư Trăn vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Vậy chuyện thích khách kia, Vương gia tính xử trí như thế nào?"
Lý Hoài nhướng mày, "Chỉ sợ không đánh chủ ý lên ta."
"Hả?" Nguyên Tư Trăn sửng sốt, ý của hắn không lẽ là, yêu vật kia muốn giết không phải Lý Hoài? Nàng đột nhiên nhớ tới tiểu cô nương kia là Ngô Vương phủ đưa tới, vội vàng lại hỏi: "Có phải là Ngô......"
Lý Hoài khẽ gật đầu, thấy nàng vẫn vẻ mặt nghi hoặc, nhịn không được lại nhiều lời vài câu, "Thế lực sau lưng Hàm Hương Các là Tứ đệ, ma ma Quản Sự còn có các cô nương trúng cổ đều có liên hệ với hắn, mà Tống Thế Cơ thì thời gian gần đây càng đi lại với hắn tương đối gần......"
"Tống Thế Cơ không phải biểu tỷ phu của chàng sao?" Lời Nguyên Tư Trăn vừa hỏi ra khỏi miệng, lại cảm giác người giống như Tống Thế Cơ vậy, hai bên không ưa nhau cũng không phải khó lý giải.

Lý Hoài thở dài, trên mặt lại có một tia ý cười, hắn ngữ khí nhàn nhạt nói: "Huống hồ, dùng loại phương pháp này hành thích ta, không phải quá rõ ràng sao? Ngô Vương không làm vậy đâu."
Nguyên Tư Trăn đại khái nghe hiểu ý của Lý Hoài, Ngô Vương Lý Mộc nếu dùng này loại phương pháp này ám sát Lý Hoài, khi tra một cái liền biết, ngược lại còn rước lấy một thân tiếng xấu.
Nhưng nếu mục tiêu vốn dĩ chính là Lý Mộc, vậy thì mấy tiểu cô nương đó, ma ma Quản Sự, còn có Tống Thế Cơ đều là thế lực của hắn, cho nên muốn tra kẻ đứng hạ độc thủ phía sau màn thật là không thể tra được.
"Vậy có thể nào là do người khác cố tình mưu hại? Nói gì thì nói, con yêu vật kia cũng thật sự ra tay với chàng với nha, nếu không phải nhắm vào chàng, vì sao lại ra tay chứ?" Nguyên Tư Trăn phân tích nói.
"Có lẽ là do tác dụng của cổ độc đi? Cổ độc làm cho nàng ta không thể không động thủ." Lý Hoài rũ mắt.
Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ, xác có khả năng này.
Có lẽ là hồ ly phủ thêm da người rồi, nhất định phải muốn hoàn thành một sự kiện mới được.
Nàng thở phào một hơi, nhìn Lý Hoài nói: "Còn may kịp thời phát hiện Tống Thế Cơ trúng cổ, bằng không hắn thật sự đi hành thích, chẳng phải sẽ đổ hiềm nghi lên đầu chàng sao."
Lý Hoài gật gật đầu, trong lòng hắn hơi phất quá một tia cảm giác kỳ lạ, bất luận Nguyên Tư Trăn là người hay là yêu, nàng xác thật đều đứng bên phía hắn.
Nguyên Tư Trăn thấy không thể nói động Lý Hoài tra xét Hàm Hương Các, nàng cũng không còn cảm nhận được hơi thở hồ yêu, không khỏi có chút nhụt chí.
Nàng nghĩ thầm, Lý Hoài thật là một người bình tĩnh, biết độc thủ không phải nhắm vào mình, vậy mà cứ để như vậy phủi tay không muốn quản, nàng thật sự làm không được như vậy.
Uất Trì Thiện Quang vẫn luôn lưu ý hai người bọn họ, hắn lúc này mới cảm thấy mình thật sự lỗ mãng.

Sao vừa rồi lại trực tiếp đứng trước mặt Lý Hoài mắng hắn hỗn trướng chứ? Bất quá Lý Hoài cũng vậy, phu cương không chấn, chỉ là tới hoa lâu mà thôi, Vương phi cư nhiên dám trực tiếp xông tới tìm người, quả nhiên là những lời đông đãi trên phố đều là thật.
Hắn nghiêng khoé mắt ngắm hai người ghé vào cùng nhau, khe khẽ nói nhỏ, hình như lại hòa hảo với nhau rồi, không khỏi cảnh báo chính mình, về sau mấy gút mắt nam nữ này nọ, hắn tuyệt đối không nhúng tay, bằng không cuối cùng chỉ có mình không chiếm được cái gì tốt!
"Khụ khụ." Uất Trì Thiện Quang làm bộ khụ hai tiếng, thấy Lý Hoài nhìn về phía mình, lúc này mới nói: "Nơi này để ta giải quyết hậu quả đi, không bằng Hoài huynh cùng nương tử về trước?"
Lý Hoài gật gật đầu, hắn thật sự là không nên lưu lại nơi này, bất luận là vì chuyện cổ trùng hay là chuyện nương tử bắt gian.
Nguyên Tư Trăn cụp mi rũ mắt mà đi theo Lý Hoài từ cửa hông ra khỏi Hàm Hương Các, đang chuẩn bị leo lên xe ngựa hắn, lại đột nhiên nhớ tới Quốc Công phu nhân bị nàng bỏ lại trước cửa Hàm Hương Các.
"Chết rồi......" Trong lòng Nguyên Tư Trăn chợt lạnh, hiện tại đi gặp Quốc công phu nhân, nàng phải giải thích như thế nào đây?
Lý Hoài thấy biểu tình nàng do dự, liền hỏi nói: "Chuyện gì?"
"Ừm....." Nguyên Tư Trăn ấp úng, "Vừa rồi ta là cùng Quốc công phu nhân tới."
Trong lòng Lý Hoài cả kinh, "Nàng lôi kéo cả ngoại tổ mẫu cùng tới bắt gian luôn sao?"
Nguyên Tư Trăn vội vàng xua tay, "Không phải không phải, ta là cùng Quốc công phu nhân đi dạo phố, ai ngờ......!Nhìn thấy xe ngựa của chàng, ta liền vọt vào luôn, phỏng chừng Quốc công phu nhân còn ở cửa chờ......"
Lý Hoài chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương mình có chút giật giật đau đớn, hắn phải giải thích cho ngoại tổ mẫu như thế nào đây......!
"Ta...!Ta đi giải thích là được." Nguyên Tư Trăn thấy biểu tình hắn không tốt lắm, còn nói thêm: "Chàng lẻn đi về trước đi."
Lý Hoài nhìn nàng một cái, thấy ánh mắt nàng lại chân thành tha thiết, ngưng hồi lâu mới nói: "Thôi được rồi, cùng đi đón ngoại tổ mẫu vậy."
Nguyên Tư Trăn ngoan ngoãn gật đầu, như tiểu tức phụ mà đi theo sau Lý Hoài ra cửa chính Hàm Hương Các.
Chỉ thấy Quốc công phu nhân đầy mặt nôn nóng đứng dưới cây đa cách đó không xa, bên cạnh còn vây quanh mấy hạ nhân của Quốc công phủ cùng Tấn Vương phủ.
Quốc công phu nhân mắt sắc, lập tức liền nhìn thấy hai người Lý Hoài cùng Nguyên Tư Trăn từ trong ngõ nhỏ bên cạnh đi ra, bà không khỏi lửa giận dâng lên, vung quải trượng đi nhanh về hướng hai người.

"Lý......" Quốc công phu nhân vốn định kêu thẳng tên Lý Hoài, nhưng lại cố kỵ thân phận hắn, không tiện ở chỗ này chọc miệng lưỡi người, liền chỉ lạnh giọng nói: "Ngươi làm ta quá thất vọng rồi!"
"Không phải phu nhân......" Nguyên Tư Trăn vội vàng giải thích, lại bị Quốc công phu nhân phất tay áo ngắt lời.
"Ngươi không cần che giấu cho hắn!" Quốc công phu nhân tức giận đến đỏ mặt, "Xảy ra chuyện gì chẳng lẽ ta còn nhìn không ra được sao? Không thể nào tưởng tượng được, ngươi thành thân rồi lại quên đi hết những gì ta quản giáo, ngươi dám làm càn như vậy!"
Lý Hoài không nói, một bộ cúi đầu nhận sai, Nguyên Tư Trăn lại biết Quốc công phu nhân càng mắng sẽ càng nặng, Lý Hoài càng sẽ đem cái nợ này tính lên trên đầu nàng, nàng vội vàng nói thêm: "Thật không phải như phu nhân tưởng vậy đâu!"
"Nguyên thị!" Quốc công phu nhân lạnh giọng hô.
Mỗi khi Quốc công phu nhân khó chịu nàng, sẽ kêu nàng Nguyên thị, Nguyên Tư Trăn lúc này lại muốn bà nhanh chóng rải cơn giận lên trên đầu mình.
"Khổ cho ngươi!"
Nguyên Tư Trăn sửng sốt, sao Quốc công phu nhân lại không giống như thường ngày vậy......!
Quốc công phu nhân vỗ vỗ tay nàng tiếp tục nói: "Phải đích thân tiến vào mấy chỗ dơ bẩn thế này mà tìm người, ra tới còn muốn che giấu cho hắn, chắc là cực kỳ ủy khuất! Ngươi có bị ngốc hay không hả!"
"Phu nhân ngài hiểu lầm......" Nguyên Tư Trăn nhìn Quốc công phu nhân đầy mặt áy náy mà nhìn mình, đột nhiên cảm thấy Quốc công phu nhân này còn rất hiểu lý lẽ, xảy ra chuyện vậy mà còn biết trấn an nàng.
Lý Hoài nãy giờ luôn im lặng không hé răng lúc này mới lên tiếng nói: "Ngoại tổ mẫu, nơi này người nhiều mắt tạp, muốn giáo huấn tôn nhi, không bằng hồi phủ lại nói?"
"Hừ!" Quốc công phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Ngươi cũng biết mất mặt, sao lúc đi vào tìm hoan mua vui không thấy mất mặt?"
"Đúng đúng đúng, hồi phủ hồi phủ, hồi phủ lại mắng cũng không muộn." Nguyên Tư Trăn tìm cách dỗ Quốc công phu nhân đi về hướng xe ngựa của Quốc công phủ, nàng cho Lý Hoài một ánh mắt, ý bảo hắn ngồi xe khác.
Ai ngờ Lý Hoài cũng theo lại đây, ý là ba người cùng lên một chiếc xe ngựa.
Nguyên Tư Trăn thầm nghĩ, người này bị ngốc rồi sao, không biết khi nữ nhân phát hỏa thì phải làm người ta bình tĩnh một chút trước đã sao? Còn đưa cổ vào lưỡi đao như vậy.
Nàng vốn dĩ tâm tư vẫn luôn để trên người Quốc công phu nhân cùng Lý Hoài, ai ngờ ngay khi nàng xốc mành xe ngựa lên, đột nhiên nghe thấy được mùi hồ ly mà nàng mới vừa rồi vẫn luôn tìm kiếm.
Nguyên Tư Trăn quay đầu nhìn vào trong thùng xe, quả nhiên nhìn thấy một con hồ ly hai đuôi lông đỏ như lửa đang nép mình trên vách.

Thấy Nguyên Tư Trăn phát hiện, con hồ ly này liền lập tức nhìn nàng nhe răng trợn mắt, trong mắt chớp động ánh sáng xanh u ám.
"Làm sao vậy?" Quốc công phu nhân thấy Nguyên Tư Trăn bất động, định nhoài người tiến lên nhìn xem.
Ai ngờ con hồ ly kia đột nhiên nhảy nhào ra phía ngoài xe ngựa, tốc độ cực nhanh mà nhảy về hướng trên người Quốc công phu nhân.
"Á!" Quốc công phu nhân còn chưa kịp thấy rõ cảnh tượng trong thùng xe, liền thấy một con quái vật đầy lông đỏ đang nhe răng trợn mắt đánh tới, không khỏi sợ tới mức lảo đảo ra sau.
Nguyên Tư Trăn phản ứng cực nhanh, nàng một tay đi bắt con hồ ly kia, nàng một tay vòng lấy Quốc công phu nhân, xoay người một vòng giữa không trung, để Quốc công phu nhân ngã lên trên người mình.
Chỉ là lông con hồ ly kia quá trơn trượt, vậy mà giãy giụa một cái liền thoát ra khỏi tay Nguyên Tư Trăn, trong nháy mắt liền không còn bóng dáng.
Nguyên Tư Trăn chống tay nâng Quốc công phu nhân dậy, Lý Hoài cũng vội vàng lại đây đỡ, hắn lo lắng hỏi: "Có bị ngã không?"
Nguyên Tư Trăn xua xua tay, phủi phủi bụi dính trên váy, lại nhìn Quốc công phu nhân quan tâm hỏi: "Phu nhân thế nào?"
Quốc công phu nhân kinh hồn bất định, thanh âm có chút run lên, "Đó là......!thứ gì?"
"Hình như là con hồ ly." Nguyên Tư Trăn đáp, nàng quay đầu nhìn hạ nhân đứng một bên, nói: "Các ngươi lại vào xem đi, xem còn có thứ gì khác không."
"Bà ngoại lên xe ngựa tôn nhi đi." Lý Hoài đỡ Quốc công phu nhân đi bên kia, cùng Nguyên Tư Trăn đỡ bà lên xe ngựa.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Nguyên Tư Trăn, thấy ống tay áo nàng còn dính bụi, cánh tay lại cũng có chút vệt đỏ, chắc là mới vừa rồi bị ngã, liền móc ra từ trong lòng một cái khăn lụa, ý bảo Nguyên Tư Trăn lau lau.
Nguyên Tư Trăn nhìn hiểu ý Lý Hoài, duỗi tay tiếp nhận khăn lụa phủi phủi ống tay áo, lại không dám lau tay.
Nàng mới vừa rồi tay trái bắt được đuôi hồ ly, còn dính lại một tia yêu khí, nàng muốn nhanh chóng đem tia yêu khí này luyện vào đèn hoa sen, như vậy là có thể truy tung con yêu vật kia.
Nhưng trong mắt Lý Hoài, Nguyên Tư Trăn lại thật sự qua loa không để ý, vậy mà hoàn toàn không biết trên tay mình còn dính bụi, liền lấy lại khăn lụa từ trong tay Nguyên Tư Trăn, lạnh lùng nói: "Duỗi tay.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.