Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 132: Sơn Hà Xã Tắc Đồ




Nguyên Tư Trăn không khỏi hoảng hốt trong lòng, Lý Hoài cũng không phải người ngu ngốc vô năng, bây giờ quốc lực cường thịnh, ngoại địch thế yếu, nếu vương triều phải thua trong tay hắn, chắc hẳn chỉ có thể là thiên tai.
Vừa nghĩ tới Lý Hoài khổ tâm phấn đấu, lại không có được một cái kết quả tốt, Nguyên Tư Trăn càng thay hắn bất bình, cũng thay bách tính không loạn thế phải chịu khổ mà bất bình.
Nhưng nàng chuyển ý niệm lại, nghĩ đến lời mới rồi của sư phụ, ý kia, có lẽ hắn có phương pháp phá giải, "Nếu dẫn độ yêu ma vào bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, liền có thể nối tiếp linh lực của Sơn Hà Xã Tắc đồ?"
Huyền Chân khẽ gật đầu, màu con ngươi của hắn đang từ từ nhạt đi, như không thể nhìn thấy vật. Khi hắn thôi diễn bói toán, thường có thần thái như vậy, Nguyên Tư Trăn cũng chưa phát hiện có gì khác lạ.
"Đúng là như thế, ngoại trừ ba người các con, thế gian này còn có không ít những người thuộc thế hệ của ta dùng phương pháp này cứu thế, chẳng qua cuối cùng chỉ là muối bỏ biển. Vương triều hưng thịnh mới là trọng yếu nhất..." Huyền Chân lại thở dài một hơi, ngữ khí trầm trọng nói: "Thôi diễn mấy năm, ta cuối cùng là tìm được một phương pháp phá giải tử cục của vương triều."
Nguyên Tư Trăn có hơi thở phào một hơi, nôn nóng chờ đợi sư phụ nói tiếp, ai ngờ ánh mắt với con ngươi gần như trắng xoá của Huyền Chân lại rơi vào trên người nàng.
"... Con?" Nàng hơi kinh ngạc hỏi.
Huyền Chân không trả lời thẳng, mà tiếp tục nói: "Diệt ở thế hệ thứ ba, là vì Hoàng đế tham luyến trường sinh, lấy tà môn ma đạo huỷ hoại căn cơ vương triều, tử tôn không tốt, cứ thế liền hủy diệt. Mà trong mấy tử tôn, lại có một người Chân Long hiển tướng, nhưng phúc suy tộ mỏng, không kịp vấn đỉnh đã mệnh vẫn. Mệnh người này có kiếp số, nếu có thể phá giải từng cái một, có lẽ có thể thay đổi xu hướng suy tàn của vương triều."
Giờ Nguyên Tư Trăn mới hiểu được, chắc hẳn người này, chính là Lý Hoài.
Sư phụ thôi diễn được vương triều huỷ diệt ở đời thứ ba, cũng không phải có nghĩa nó kết thúc trong tay Lý Hoài, hắn thậm chí hẳn là đã sớm chết trong cuộc tranh đấu cung đình.
Nhưng hiện nay Lý Hoài có thể ngồi lên hoàng vị, xem ra sư phụ sớm đã tính ra phương pháp phá giải, cũng đã có hiệu quả.
Nàng nhớ tới mình từng nhìn thấy ba cái cẩm nang trong trí nhớ Lý Hoài, hắn từng nói là một vị lão đạo sĩ tặng hắn, trong các cẩm nang đó, một là để hắn lấy được bảo kiếm Tru Tà, cẩm nang thứ hai, thình lình viết tên Nguyên Tư Trăn, cẩm nang thứ ba, càng là một tấm bùa do sư phụ đích thân viết.
Ba cái cẩm nang này chính là giúp Lý Hoài phá giải hết tử cục này đến tử cục khác.
Nguyên Tư Trăn nhíu mày trầm tư trong chốc lát, nàng cũng là một trong những cẩm nang, đây chẳng phải là sư phụ cũng coi như nhìn thấy được điều gì đó trên người nàng, chẳng lẽ đây chính là nguyên do sư phụ mang nàng tu đạo?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng không khỏi thất lạc, cho dù sau khi biết mình là nữ nhi của nhà Uất Trì, nàng cũng vẫn cảm thấy sư phụ giác ngộ nàng rất có đạo duyên, mới nguyện cứu tính mạng nàng, thu nàng vào trong môn dạy bảo. Nhưng nếu chỉ là vì phá giải kiếp số của Lý Hoài, vậy sư phụ chẳng phải chỉ xem nàng là một cái pháp khí?
Huyền Chân sao lại không nhìn ra suy nghĩ của nàng, chẳng qua hắn không dừng lại giải thích, chỉ tiếp tục nói: "Vì bói được kiếp số, ta lưu lại thành Trường An rất nhiều năm, cuối cùng sở học cũng đủ, ngày ngày xem tinh tượng mà suy nghĩ, dù đại khái tìm được phương pháp phá giải, nhưng vẫn không tính được mắt của mệnh cục, thiếu mất một điểm mấu chốt. Nhưng cũng thật trùng hợp, một ngày nọ ta đang ở đạo quán ở ngoại ô, gặp được một đôi vợ chồng đang ôm một nữ đồng trong lòng, chỉ mới nhìn qua một chút, ta liền có cảm giác mệnh cách nữ đồng này kì lạ, chính là người có thể phá cục."
Nữ đồng này là ai, thì không cần Huyền Chân nói rõ, Nguyên Tư Trăn cũng đoán được, nhất định chính là nàng.
"Ta cũng lấy làm kỳ quái, vì sao tính lâu như vậy, đều không tính ra được đến nữ đồng này, chỉ có thể nhờ vào ngày ấy vô tình gặp gỡ." Huyền Chân khẽ thở dài một hơi, dừng một chút mới nói: "Sau khi dò xét kỹ mệnh cách của con bé, ta mới biết đó là ngày cực âm, người nếu sinh ra vào thời điểm cực âm, mới ra đời đã mang âm sát, dương khí suy tàn, không còn sống bao lâu."
Đến khi phá cục, con bé sớm đã không còn trên nhân thế, vậy làm sao có thể là người trong quẻ tượng được?
"Sau khi ta biết việc này, đã cực kỳ thất vọng, tử cực của vương triều này sợ là không có phương pháp nào phá giải." Giọng nói Huyền Chân càng ngày càng nhỏ, ngữ khí càng lúc càng có ý tuyệt vọng, Nguyên Tư Trăn muốn nghe cho rõ, không khỏi nhích tới gần hướng vách tường mấy bước.
"Nhưng đôi vợ chồng kia, cực kỳ yêu thương nữ nhi của mình, cùng đường mạt lộ mới nghĩ đến đến đạo quán nhờ vả, bọn họ thấy ta có khả năng thôi diễn, liền cảm giác ta là cao nhân xuất thế, còn vì năn nỉ ta cứu tính mạng nữ đồng này, thậm chí không màn tất cả, quỳ xuống bái lạy."
Tuy chỉ mấy câu ngắn ngủi, trong đầu Nguyên Tư Trăn phảng phất đã có thể hình dung ra được cảnh tượng lúc đó. Phụ mẫu nàng còn trẻ tuổi, có thể không để ý đến thân phận, không để ý cấp bậc lễ nghĩa, đi dập đầu với một đạo sĩ sơn dã xin giúp đỡ, chỉ vì cứu tính mạng của nàng. Cho dù Nguyên Tư Trăn không nhớ rõ điều gì, nhưng trong lòng cũng không khỏi xúc động.
"Ta nói với bọn họ, mệnh số đã định, muốn giúp mà chẳng giúp được. Nhưng phu nhân kia lại hỏi ta, nếu như có phương pháp nào nghịch thiên cải mệnh, muốn bà ta trả bất cứ giá nào, bà ta cũng nguyện ý." Huyền Chân nhớ lại tình hình lúc đó, vẫn hơi xúc động trước tấm lòng người làm mẫu thân của Uất Trì phu nhân, hắn nhàn nhạt nhìn thoáng qua Nguyên Tư Trăn đang cúi đầu, lại nói tiếp: "Lời này ngược lại cảnh tỉnh cho ta một chút, cả đời ta nhìn trộm Thiên Cơ, muốn tìm ra một đường sống cho vương triều này, đó cũng đã là nghịch thiên mà làm. Nhưng hôm nay thiên ý đã như thế, nếu muốn phá kiếp số, thì chuyện nghịch thiên này cũng không phải lần đầu, sợ gì làm hỏng thiên đạo luân hồi?"
Nguyên Tư Trăn nghe đến đây, vừa kinh hãi lại là cảm khái, nàng vốn biết tính sư phụ vốn không hề sợ hãi, mà chuyện thôi diễn bói toán này, vì thấy rõ Thiên Cơ, cuối cùng cũng sẽ gặp phản phệ, huống chi còn muốn nghịch thiên, xuống Hoàng Tuyền Địa Phủ đổi Sinh Tử Bộ của nàng, dấu diếm Âm sai rằng nàng đã chuyển thế đầu thai.
"Ta mới ước định với đôi vợ chồng đó, cứu tính mạng nữ đồng, lại phải để ta mang con bé đi." Nói nơi đây, ngữ khí Huyền Chân lại chậm lại, "Mười bảy năm sau, con bé sẽ tự trở về."
Bây giờ, chính là kỳ hạn mười bảy năm.
Nguyên Tư Trăn cũng không biết có nên sợ hãi thán phục năng lực thôi diễn của sư phụ hay không, có thể tính toán hết thảy đủ loại tình huống rõ rõ ràng ràng đến như thế.
"Phu nhân kia không nỡ xa con, ta liền để lại trong đạo quan một bức hoạ, Khí Linh trong bức hoạ hóa thành bộ dáng nữ đồng đó, theo thời gian sẽ cùng bức họa lớn lên, để bà đỡ nỗi nhớ nữ nhi." Huyền Chân giải thích chuyện Khí Linh như vậy, thấy sắc mặt Nguyên Tư Trăn nặng nề, trong mắt lại còn có chút ủy khuất, liền cười khẽ một tiếng, từ trong bức bích hoạ trên tường vươn tay ra, vỗ vỗ đỉnh đầu của nàng.
" Đồ nhi ngốc, nếu vi sư chỉ coi con là cái khí cụ, sao  lại nhận con làm đồ đệ, dốc lòng dạy bảo chứ?" Hắn hiếm khi an ủi người một cách nhân đạo như vậy.
Nguyên Tư Trăn cúi đầu hồi lâu, mới khẽ gật đầu, nói: "Đồ nhi biết."
Nàng biết sư phụ mình dù tính cách không mấy đứng đắn, nhưng những năm gần đây ông đối xử nàng như thế nào, nàng tất nhiên biết, một thân bản lĩnh cũng dốc lòng truyền dạy, pháp bảo đạo kinh, càng là muốn cái gì cho cái đó, nếu như sư huynh muội các nàng bị khi dễ, tất nhiên ông sẽ ra tay bao che khuyết điểm.
Nàng vốn cũng không phải phải người cố chấp, mới những cảm giác thất lạc kia chẳng qua chỉ thoáng hiện trong chớp mắt, hiện nay chuyện càng làm nàng để ý là kế hoạch đối với Sơn Hà Xã Tắc đồ này.
Bây giờ Lý Hoài đã trèo lên hoàng vị, có thể nói là phá giải được kiếp số, tử cục của vương triều có chuyển cơ, cũng có thể lại ổn định lại Sơn Hà Xã Tắc đồ, chỉ là sư phụ ngay từ đầu cũng đã nói, chuyện này chẳng qua chỉ có thể kéo dài thêm một chút.
Từ xưa đến nay, thiên hạ phân hợp, chưa bao giờ có vương triều nào có thể kéo dài qua trăm đời, loạn thế không phải ở hôm nay, thì có lẽ cũng trăm năm sau.
Mà người trong Đạo môn, chắc hẳn trừ một mạch này của sư phụ ra, còn có Xiển tông, Đoạn tông, ắt hẳn đều có đạo hữu gánh vác trọng trách dẫn độ này, bảo hộ nhân gian nhất thời an bình.
Nếu ngày đó nhất định rồi cũng sẽ tới, vậy thì càng muộn càng tốt...
Lúc này Nguyên Tư Trăn cũng có thể đoán được vì sao sau khi công đức viên mãn, sư phụ sẽ đích thân đến đây giải thích một phen, chắc ông lo lắng nàng thất lạc, sau đó liền đánh mất đạo tâm, không còn để ý đến chuyện bảo vệ thế gian này nữa.
Nàng xoay tám mặt đèn trống không của đèn hoa sen lòng vòng, trầm tư trong chốc lát, mới nhìn về hướng Huyền Chân nói: "Chuyện sư phụ muốn phân phó, đồ nhi biết."
Nàng nói câu này lại là một câu trấn an. Nàng mới không muốn chỉ là một đạo cụ giúp Lý Hoài phá kiếp, hoặc là chỉ làm chính cung hoàng hậu của hắn đâu nhé. Bây giờ dù nàng không thể kế thừa đạo thống, nhưng vẫn còn có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ thế gian, tiếp tục góp nhặt công đức, dẫn độ yêu tà, làm cho Sơn Hà Xã Tắc an ổn, sao có thể tuỳ tiện vứt bỏ đạo tâm chứ?
Huyền Chân thấy trong mắt nàng đã có tia quyết đoán, không khỏi cảm khái một tiếng, "Tâm tính con như vậy, nhất định có thể có một phen tạo hóa."
Nguyên Tư Trăn cũng khẽ cười một tiếng theo, "Sư phụ lúc này mới phát hiện sao? Không bằng suy xét để con kế thừa đạo thống?"
"Đấu không lại sư muội của con, còn không biết xấu hổ lôi chuyện này ra nói?" Hai tròng mắt đã không nhìn thấy rõ của Huyền Chân lại vẫn ghét bỏ nhìn nàng một cái.
"Chẳng qua là nhất thời chủ quan mà thôi." Nguyên Tư Trăn mạnh miệng nói.
Huyền Chân hiếm khi không nói móc lại nàng, mà chỉ cười nhẹ vài tiếng, dừng một chút, mới nói tiếp: "Trong lòng con còn nghi hoặc?"
Nhìn bộ dáng sư phụ trong bức bích hoạ, cái loại dự cảm xấu kia lại dâng lên trong lòng Nguyên Tư Trăn, vừa rồi nàng đã nghĩ đến một chuyện, sư phụ làm nhiều chuyện nghịch thiên như vậy, lại nhìn trộm Thiên Cơ đến tường tận như thế, tuyệt đối sẽ không thể bình yên vô sự, chẳng lẽ hôm nay vội vàng đến đây thực sự là muốn giao phó hậu sự?
Nguyên Tư Trăn nhất thời có chút gấp gáp, sợ sư phụ cứ như vậy rời đi, nhưng nàng liều mạng nghĩ trong lòng, cũng không nghĩ được còn cái gì không hiểu, chỉ có thể hỏi: "Vậy... Sư phụ có chuyện gì giao phó cho con không?"
Hình ảnh Huyền Chân đã càng ngày càng mờ nhạt, bức bích hoạ tiên cảnh trên tường cũng đang dần dần biến mất, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười yếu ớt, nghĩ nghĩ mới nói: "Con cố gắng góp nhặt công đức, không chỉ vì Sơn Hà Xã Tắc, cũng vì chuộc bớt tội nghiệt trên người, có thể sống lại một lần nữa trên thế gian này."
"Đồ nhi biết..." Nguyên Tư Trăn hơi gật đầu, trong lòng càng chắc chắn đây là lời từ biệt, chỉ là Huyền Chân không có nói rõ, nàng cũng không muốn nghịch ý ông, nói toạc ra. Nhưng dưới tình thế cấp bách, liền muốn nói thêm mấy câu cùng sư phụ, "Đồ nhi cũng sẽ nhắc nhở Lăng Tiêu cùng Hoa Lân, chớ có lười biếng chuyện góp nhặt công đức!"
"Bọn nó, cũng có số mệnh tạo hoá của bản thân mình, vốn không giống như con. Đợi có một ngày nào đó, bọn nó quay lưng với đạo tâm, con cũng chớ cưỡng cầu." Lời này của Huyền Chân cũng không rõ ràng, ngữ khí lại giống như khuyên Nguyên Tư Trăn.
Hắn không biết lại nghĩ đến lo lắng gì, giữa lông mày hơi nhíu lên, thở dài: "Nghiệp chướng, thu ba cái đồ đề gì..."
Lời này vừa dứt, trên vách tường bên trong tháp Nhạn liền lại không còn hình ảnh Huyền Chân nữa, chỉ lưu một tiếng hắn thở dài thật dài thở dài, vang vọng quanh tháp, hồi lâu mới tán đi.
"Sư phụ..." Nguyên Tư Trăn khẽ kêu một tiếng cuối cùng, đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu, mới nhịn xuống chua xót trong lòng, đặt đèn hoa sen ở bên chân, rồi hướng về phía Huyền Chân ban nãy, xá một cái.
Đủ loại nhân quả, hôm nay đều đã rõ ràng.
Công đức trên mặt đèn hoa sen đã viên mãn một lần, nhưng lại cảm thấy không được bao nhiêu, nhất định tiếp tục hàng yêu trừ ma, góp nhặt công đức, không chỉ là vì đạo thống sư tổ, càng là vì Sơn Hà Xã Tắc, cũng là vì chính nàng...
Cái đạo tâm này dù minh xác, nhưng trong lòng Nguyên Tư Trăn vẫn phân loạn, nàng cũng không biết mình khi nào thì đi xuống tháp Nhạn, một đường tâm sự nặng nề đi về hướng hoàng cung, căn bản không còn tâm tư đi tránh né Võ Hầu giống thường ngày.
Một đường dọc theo đường cái, thẳng đến khi sắp đến cổng hoàng thành, nàng mới dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn về hướng toà tháp nhỏ bên cạnh.
Chỉ thấy trên tháp cao bỗng có một bóng thân ảnh quen thuộc, người đứng thẳng, một tay chắp sau lưng, một tay quạt quạt xếp, giống như chờ nàng hồi lâu vậy.
"Pháo là ngươi thả hả?" Nguyên Tư Trăn nhíu mày nhìn Hoa Lân, tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.