Giả Dung

Chương 7:




Khi thời tiết càng gần mùa hè, ngay những ngày đầu mùa xuân đặc biệt nóng, sắp đến tết đoan ngọ (Tết Đoan ngọ hay Tết Đoan dương, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch, là một ngày Tết truyền thống tại Trung Quốc cũng như một số nước Đông Á như Triều Tiên, Việt Nam. Tết Đoan Ngọ tồn tại từ lâu trong văn hoá dân gian Phương Đông và có ảnh hưởng đến sinh hoạt văn hoá. Đoan nghĩa là mở đầu, Ngọ là khoảng thời gian từ 11 giờ sáng tới 1 giờ trưa, ăn tết Đoan Ngọ là ăn vào buổi trưa. Đoan Ngọ lúc mặt trời bắt đầu ngắn nhất, ở gần trời đất nhất trùng với ngày hạ chí. Tết Đoan Ngọ còn được gọi là Tết Đoan Dương. Thời gian này cũng là khi khí dương đang thịnh nhất trong năm. Ở Việt Nam, dân gian còn gọi là Tết giết sâu bọ.) nhiệt độ lại càng tăng cao, giống như lò nướng dùng để nướng chín người vậy.
Trước tết đoan ngọ một ngày, cô ở nhà làm bánh ú, nấu xong liền lập tức nhân lúc còn nóng mang một phần đến cho anh.
Hai ngày trước, cô hỏi anh thích ăn gì, anh nói thích nhất đồ do cô tự tay làm, đồ cô mang cho anh có nấm hương, hạt dẻ, không có thịt mỡ mà anh ghét.
Tới cửa cô không ấn chuông mà trực tiếp đi vào.
Từ lúc em gái cô chuẩn bị hôn lễ thì cô liền chuyển đến đây ở cùng anh, anh liền đem chìa khóa đưa cho cô, muốn lấy hành động nói cho cô biết rằng nhà của anh luôn sẵn sàng đón tiếp cô.
Đẩy cửa ra không thấy bóng dáng anh đâu cả.
Cô mang bánh vào phòng bếp trước, thuật tiện đem cất quần áo phơi ngày hôm qua ngoài ban công vào, đi xung quanh một vòng nhưng không thấy anh đâu cả, chẳng nhẽ anh đi ra ngoài?
Tháng trước anh bắt đầu đến làm việc tại nhà trẻ, anh vẫn không thích nói chuyện, không thích tiếp xúc với người lạ, cô đã thử qua mấy lần nghĩ rằng sẽ cải thiện được anh, chính là anh không để ý, ánh mắt toàn tâm toàn ý chỉ để ý cô, cuối cùng cô cũng phải chịu thua.
Trước cô còn lo anh sẽ bị cô lập xa lánh, kết quả thì ra đó là điều thích thú của anh.
Ôm quần áo vẫn còn thơm mùi nắng, mở cửa phòng, cầm quần áo cất vào tủ, đang sờ tay vào cửa tủ có kính, trong kính hiện ra phía sau trên giường có vật thể đen chậm dãi di chuyển.
Cô cứng đờ người , hoảng sợ, khiếp đản chậm dãi quay người lại.
Cô không có nhìn lầm, không có hoa mắt, vật kia đang ở trên chiếc giường cô nằm đêm qua, cô mở to mắt, lúc này đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không thể động đậy.
Sợ hãi cấp tốc kéo đến, vượt qua cực hạn cô có thể thừa nhận, ý chí và lòng can đảm của cô hoàn toàn tê liệt, ngay cả kêu cũng không kêu được ra tiếng.
Cô lùi lại một bước, lại một bước, nghiêng nghả lảo đảo chạy đi, dưới chân lảo đảo, chật vật ngã nhào ở cầu thang.
Khi ngã xuống đất, cơn đau bắt đầu đánh úp lại, ngay sau đó liền hôn mê.
Đơn giản là vật trên giường kia là một con rắn to.
“Có chuyện gì vậy?” Đột nhiên bị cấp tốc gọi tới, Tôn Y Nỉ còn chưa biết rõ tình huống phát sinh, nhìn chằm chằm Diệp Dung đang nằm trên giường mê man bất tỉnh “Vì sao cô ấy chỉ còn hai hồn sáu phách?”
“Bị tôi dọa”
“Hả?”
“Cô ấy nhìn thấy nguyên hình của tôi”
“….. Khó trách” Người bình thường làm sao chịu được cảnh như vậy. Sợ hãi quá tích tụ sẽ không chịu được.
“Nhưng mà anh không có chuyện gì sao lại đi dọa cô ấy?” Nếu muốn thử cô ấy thì cũng không nên chọn phương pháp như vậy chứ, dù sao cũng phải để cho người ta chuẩn bị tâm lý chứ.
“Tôi cũng không muốn” Anh chán ghét tết đoan ngọ, cứ đến ngày này là anh đặc biệt suy yếu, vật phẩm trừ tà của từng nhà, làm chân khí của anh tan hết hóa ra nguyên hình.
Tôn Y Nỉ thì khác, cô là tiên không phải yêu cũng không phải ma tự nhiên không sợ.
“Tôi muốn cô giúp một chuyện, khi tôi đi tìm lại hồn phách của cô ấy, giúp tôi chăm sóc cô ấy. Đừng cho tà khí có cơ hội xâm nhập thân thể cô ấy.”
“Không thành vấn đề, anh đi đi.”
Anh đi đến những trường học mà cô đã học nhưng cũng không có.
Ạm còn đến nhà mối tình đầu của cô, ngôi nhà của học trưởng tuấn tú nhưng anh ta đã sớm lấy vợ sinh con, cô cũng không hề đến đây.
Anh thậm chí còn đến nhà cũ của cô, nơi mà ông cô dắt tay cô đi chơi xích đu ở công viên.
Đây hẳn đều là những nơi mà cô không muốn rời xa nhưng tất cả đều không có.
Vậy cô rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Anh đã tìm một ngày một đêm, đau khổ suy tư.
Cuối cùng không ôm hi vọng anh đi đến bên đê, chẳng qua cô cùng anh khi nào nhàn hạ thì sẽ đến đây, ngẫu nhiên nắm tay xem mặt trời lặn, cộng với một ly Đông Quan nấu.
“Hi, anh đã đến rồi! Đợi anh thật lâu nha” Bóng ảnh phi vào trong lòng anh, cười thật hồn nhiên.
Trạm Hàn sửng sốt thật lâu mới phục hồi tinh thần lại :” Em luôn luôn ở đây?”
“Đúng rồi” Cô nghiêng đầu, ngọt ngào tươi cười, làm nũng đem mặt cọ cọ vào ngực anh: “Chờ anh để cùng nhau xem mặt trời lặn mà”
Nghe vậy, anh ôm càng chặt, hốc mắt nóng lên.
Anh tìm cô lâu như vậy, cô thì vẫn chờ ở nơi họ gặp nhau, ngoan ngoãn chờ anh, không hề rời đi.
“Thật chặt” Cô nhíu mày nhỏ giọng kháng nghị. Ôm thật chặt, không thể động được.
“Thực xin lỗi” Anh vội vàng buông tay “Anh đưa em về nhà.”
Tức giận sao? Cô chạy nhanh đến giữ chặt tay anh, đặt lên lưng cô :” Cho anh ôm, cho anh ôm, không cần tức giận.”
“Anh không có tức giận” Cô làm sao có thể nghĩ như vậy được?
“Nhưng là chỗ này…..” Cô chỉ chỉ mí mắt của anh, lại chỉ chỉ khóe miệng ” Đang khóc”
Anh cười không nổi, cảm xúc của anh không giấu được nữa đã bị cô phát hiện rồi.
“Đó là bởi vì anh có tâm sự.”
“Có tâm sự gì vây? Nói cho em, em có thể giúp anh.”
Anh cười cười: “Em chỉ cần trở về, anh sẽ không phiền não rồi.”
Diệp Dung Hoa bỏ tay anh ra, quay lưng lại ngồi trên đê không để ý đến anh.
“Dung Hoa”
Đáp lại là cô trẻ con quay mặt đi
“Làm sao vậy?”
“Em luôn ở đây chờ anh, luôn luôn chờ, luôn luôn chờ, luôn luôn chờ…” Cô dùng sức lặp lại nhiều lần.
Một người thật cô đơn, cô vẫn chờ, một người chờ, không ham chơi, không đi nơi khác, muốn chờ anh đến, giống như trước kia ôn nhu cùng cô ngắm mặt trời lặn. Nhưng vất vả chờ được anh đến đây, anh lại muốn bảo cô quay về. Anh không muốn cùng cô nữa.
Cô đợi lâu như vậy, anh một chút cũng không để ý. Anh không thích cùng cô ngắm mặt trời lặn.
Tiếng nói ủy khuất kia anh nghe được. Ai bảo anh không muốn? Anh rất muốn .. Nhưng có thể sao? Muốn cô bên cạnh anh có thể được bên cạnh bao lâu nữa? Trừ bỏ lúc này, anh không mong muốn gì nhiều.
Cố gắng ép khổ sở trong lòng, anh nhẹ giọng kêu: “Dung Hoa.”
Cô không để ý đến anh.
Bộ dáng kỳ lạ này anh chưa bao giờ thấy, chỉ có bao dung cô mới có thể tùy hứng như vậy, dù biết đây chỉ là một hồn một phách nhưng anh vẫn sủng cô.
Anh nhớ tới bộ dáng lúc nhỏ của cô khi làm nũng ông cũng vậy, ông thường gọi cô….
“Tiểu Dung”
“Gọi lại họi lại”
“Tiểu Dung.” Hôn mi tâm cô “Tiểu Dung”
“Gọi lại, gọi lại. Gọi lại.”
Anh phát hiện, một hồn trốn đi của cô là điều cô luôn giấu tận sâu trong đáy lòng.
Từ nhỏ đã được dạy là chị cả lên hiểu chuyện hơn người, cô trưởng thành sớm, hiểu chuyện, không có yêu cầu nhiều, điều nói ra cũng phải suy tính mãi mới nói, nhưng một mặt tính tình này, thực tế là do hoàn cảnh kiềm chế, muốn nói thì nói, muốn cười thì cười, tùy hứng ngay thẳng, hồn nhiên đáng yêu.
Cô chưa bao giờ thể hiện điều này ra ngoài. Anh không đành lòng, làm cho cô buồn chỉ ngắn ngủi một đêm.
“Anh cùng em ngắm mặt trời lặn, xem xong em muốn đi đâu anh sẽ mang em đến đó. Nhưng chơi đủ thì em phải quay về nhà được không?”
“Không trở về nhà không được sao?” Cô bất mãn chu miệng. Cô cảm thấy như vậy tốt lắm.
“Không thể” Không quay về, cô sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, chỉ có một hồn một phách, nếu làm không tốt để tà ma cắn thì hai hồn sáu phách của cô đầu thai sẽ như nào? Kiếp sau sẽ trở thành ngu si.
Anh không bao giờ để tình huống này xảy ra.
Một đêm này, anh mang cô đến nhưng nơi mà cô muốn đi.
Cô dẫn anh đến nhà cũ của mình, kéo anh đến khu vườn sau nhà đào lên con hạc khi bé đã giấu, bởi vì nghe người ta nói gấp hạc nghĩ đến đều ước mình muốn thực hiện nhất, nếu hạc đó nửa đêm bay lên trời thì nguyện vọng sẽ trở thành hiện thực.
Nhưng sau này cô biết đó chỉ là nời nói đùa.
Trạm Hàn giơ tay lên, làm cho hạc giấy trong bình thủy tinh bay lên trời.
Cô cười thật vui vẻ.
Cô còn dẫn anh đến công viên nhỏ kia, nói ông thường mang cô đến đây, đứng đằng sau giúp cô đẩy đu.
Cô hỏi qua ông nội, có muốn lần sau mang theo cả em gái cô không?
Ông nói em gái cô có nhiều rồi, ông chỉ có hai tay chỉ đủ đẩy xích đu cho cô thôi, như vậy sau này cô sẽ nhớ, tuy rằng cô không có nhiều nhưng đều rất vui vẻ.
Trạm Hàn cũng đẩy đu cho cô, nói cho cô, anh sẽ vĩnh viễn không giúp người khác đẩy. Anh cũng là một điều đặc biệt của cô.
Bọn họ không biết rằng sau đó quanh đây lan truyền một câu truyện mà hạc giấy bay đầy trời, xích đu không có người cũng đũng đưa.
Bọn họ còn đi rất nhiều nơi, trước kia muốn đi chơi nhưng không tìm được bạn đồng hành nhưng giờ cô có thể, cô muốn ngắm cảnh núi về đêm, cùng người yêu thương nhất chơi đu ngắm cảnh đêm, vốn muốn đi khu vui chơi nhưng đáng tiếc quá muộn, không thể cùng một đám người cùng nhau hét chói tai.
Cuối cùng bọn họ lên núi Ali.
“Chỉ như vậy thôi? Không muốn đi đâu nữa sao?” Mối tình đầu của cô đâu? Không muốn đến xem anh ta ư.
Khi cô 17 tuổi, học trưởng nhiệt tình theo đuổi cô, làm thơ để đả động lòng cô, làm cho cô đáp ứng kết giao, anh không nhớ rõ nội dung, chỉ nhớ mang máng là toàn tâm toàn ý, đến già không rời……
Quen nhau không đến một năm, học trưởng bắt cá hai tay bị phát hiện. Cô lập tức chia tay, từ đó không bao giờ nhắc đến anh ta nữa. Cô bj phản bội mà chia tay, chẳng phải do tình cảm phai nhạt, nghe nói mối tình đầu đối với con gái là mối tình khó quên nhất, anh không xác định được là cô giờ còn nhớ mong gì nữa không.
“Mối tình đầu? Là ai” Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút
“Cái người bắt cá hai tay đó.”
Anh nói đến cô mới có đôi chút nhớ đến người này :”Em không nhớ nổi hình dáng anh ta nữa” Một người phản bội như vậy đáng để cô nhớ kĩ sao?
Phải không? Không nhớ rõ? Cô không phải dành cho người rất nhiều cảm tình cho nên không thèm để ý.
“Xem xong mặt trời mọc, nên về nhà.”
Diệp Dung Hoa buồn không nói.
“Tiểu Dung, em đã đáp ứng anh.”
“Kia…. Anh luôn bên cạnh em nha” Liên tục cò kè mặc cả.
Anh híp mắt, nhu trầm tiếng nói ẩn ý chỉ có anh mới hiểu: “Anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
“Ừ” Cô vừa lòng, năm ngón tay chặt chẽ nắm chặt, anh muốn bỏ chạy cũng không được.
Trời bắt đầu sáng, hai người cùng nhau trở về nhà Trạm Hàn.
Tôn Y Nỉ lập tức ra đón “Hai người rốt cục cũng trở lại! Vừa xong có một con yêu xà đáng chết muốn thừa dịp tôi không để ý chiếm thân xác đã bị tôi đá ra ngoài cửa sổ rồi” Nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh cô tự giác biết mình nói lỡ mồm, cười ngượng nói thêm một câu “Tôi, tôi không phải đang nói anh….”
Trạm Hàn lười cùng cô so đo, cúi đầu nhẹ giọng nói “Em nghe lời, mau trở về đi”
“Đừng quên anh đã đáp ứng gì với em”
“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em” Rút bàn tay đang bị cô nắm chặt ra, một tay kia nhẹ đẩy cô, lòng bàn tay phát ra một chùm ánh sang đem hồn phách cô quay lại với thân thể hợp lại một thể “Nhưng sẽ không để em phát hiện ra”
“Này câu sau của anh có ý gì vậy?” Tôn Y Nỉ không hiểu.
“Lúc này, cô không thể ngăn cản được tôi nữa” Anh thẳng thắn trả lời.
Tôn Y Nỉ rất nhanh đã hiểu được ý của anh, vội vàng túm lấy cánh tay đang hướng đến Diệp Dung Hoa “Vì sao? Bây giờ không phải rất tốt sao? Làm sao lại muốn làm cô ấy quên anh?”
“Cô ấy như vậy mà cô khen là tốt sao?”
“Dù sao cũng chỉ là vô tình thôi? Làm sao anh có thể……..”
“Sau đó sẽ có một ngày, tôi sẽ lại dọa cho cô ấy mất luôn cả ba hồn bảy vía sao?”
“Đó do cô ấy chưa chuẩn bị tâm lý, anh dù sao cũng phải cho cô ấy chút thời gian để thích ứng chứ”
“Thích ứng với việc tôi là yêu sao? Có thể chấp nhận chính là chấp nhận, không được chính là không được, cái gọi là thích ứng chính là bắt buộc chấp nhận một việc khó chịu. Cô ấy sợ tôi, sợ sẽ bị hồn phi phách tán đây là sự thật”
Cô ấy từng nói sẽ không sợ, sẽ không lùi bước nhưng khi đối mặt thực sự cô ấy vẫn sợ, không chút do dự xoay người chạy đi, cô không chuẩn bị đủ tâm lý để có thể tiếp nhận toàn bộ.
“………..Cô ấy không biết đó là anh” Tôn Y Nỉ thấp giọng nói.
Anh cười khổ “Không biết phản ứng mới thật nhất”
Cô cực kì sợ nguyên hình của anh, như vậy anh làm như nào có thể thuyết phục chính mình, bọn họ thực sự có tương lai sao?
Vì sao con người lại e ngại rắn đến như vậy, anh cũng không hiểu, không phải luôn nói rằng mọi vật ngang hàng sao? Hổ cũng cắn người, loài hoa xinh đẹp cũng từng cắn người, một con rắn không độc không làm tổn thương đến người vậy mà con người lại sợ. Anh từng nghe một câu truyện, nói có người nhìn thấy ảnh con rắn trong chén, thấy bạn bè bảo là như vậy về sau người trong nhà lần lượt sẽ bị bênh, thần hồn nát thần tính, trong lòng run sợ.
Xà tộc vĩnh viễn bị con người ghét bỏ.
Anh không thể thay đổi xuất thân của mình, cô lại sợ rắn đến vậy làm sao có thể hàng đêm ngủ cùng anh trên cùng một chiếc giường?
Anh không thể để cho hình ảnh kia trong trí nhớ của cô được, giống như sẽ không như chuyện cái chén kia cũng không tồn tài, sẽ không vì nhìn thấy rắn mà sinh bệnh.
Tôn Y Nỉ nhất thời im lặng không nói lại được.
Lúc anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ngẩn ngơ thả tay ra.
Muốn hôn tay lấy đi đoạn trí nhớ kia, thật ra anh là người đau khổ nhất. Cô làm sao có thể hiểu mặt anh luôn lạnh tanh không chút biểu cảm nào, liền cho rằng anh không có chuyện gì? Một lần lại một lần xóa đi sự quyến luyến của người anh thương yêu nhất, một lần lại một lần dùng ánh mắt xa lại nhìn anh, ai lại không để ý? Ai lại không đau lòng?
Người kia là tên ngốc si tình, vẫn luôn một người đi đằng trước một người nhớ thương theo sau, đúng là loại si tình cố chấp thành kẻ ngốc.
Một chút do dự sau đó Trạm Hàn đọc chú lãng quên
“Anh, Anh đây … Ai quên đi! Hy vọng anh sẽ không hối hận.”
“Tôi sẽ không hối hận” Chỉ có thể nhìn cô, liền không hối hận. Cho dù…. Cả đời làm người xa lạ.
“Đừng nghĩ là đơn giản, anh đừng nghĩ rằng sự qua lại giữa hai người thời gian qua chỉ là trí nhớ”
Thấy lời cô nói chứ ẩn ý anh nâng mâu “Có ý gì?”
Cảm giác
Mất trí nhớ nhưng cảm giác sẽ không mất.
Một người thích cái gì, ghét cái gì, cảm giác này sẽ không biến mất, cho dù làm lại một lần, thích vẫn là thích, chú lãng quên của anh không thể thay đổi được điều này.
Cho dù cô ấy quên anh nhưng vẫn sẽ yêu
Anh lấy dung mạo của Khấu Quân Khiêm để tiếp cận cô ấy, cô ấy như cũ vẫn động lòng. Này đã qua nghìn năm nhưng anh vẫn không hiểu, cô nói thêm nữa cũng vô dụng.
Sau này, khi anh nghĩ thông suốt sẽ biết việc làm hôm nay của mình ngu đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.