Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 41: “Một nhóm người.”




Liên Hề còn đang lo lắng cho Hắc Vô Thường ở nhà, cậu trò chuyện đôi câu với Trần Khải rồi bắt xe quay về.
Lúc về đến nơi, đã sáu giờ tối.
Vào tiết tháng mười, màn đêm đến sớm hơn. Khi Liên Hề về nhà thì trong phòng chỉ có một màu đen kịt, cậu ngạc nhiên bật đèn phòng khách, khẽ gọi: “Liệt Thần?”
Không có người trả lời, câu hỏi vang vọng trong căn nhà trống trải.
Liên Hề thay giày vào nhà, tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được Hắc Vô Thường đại nhân đang ngồi trên giường trong phòng ngủ.
Trong căn phòng mờ tối, chỉ có ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ, rọi sáng một mảng nhỏ trước giường, vừa hay chính là chỗ Hắc Vô Thường đang ngồi.
Căn nhà có tất cả bốn phòng ngủ, Liên Hề và Tô Kiêu ở trong hai phòng ngủ chính nên khá rộng rãi, Liệt Thần đến sau nên ở phòng nhỏ hơn. Nói thật thì nhìn phòng này, chắc chỉ tầm phòng trẻ con, trên tường dán vô số ảnh thú bông hoạt hình, đồ đạc không nhiều nhưng sắp xếp rất ngăn nắp, một bộ bàn ghế, một tủ treo quần áo và một cái giường.
Mặc dù đã ở trong căn phòng này khá lâu rồi, nhưng gần như Liệt Thần chưa bao giờ dùng những đồ vật đó. Trên mặt bàn không hề có món đồ nào, ghế cũng được xếp chỉnh tề trong góc, không có dấu vết bị người ngồi qua. Tủ treo quần áo cũng trống không, ga trải giường có vài nếp nhăn, vị trí nằm ngủ cực kỳ vuông vức gọn gàng.
Giờ phút này, Hắc Vô Thường đẹp trai lạnh lùng đang nghiêm túc ngồi đầu giường, cúi đầu nhíu mày quan sát điện thoại di động.
Chăm chú…
Liên Hề lạch cạch bật đèn lên.
Liệt Thần ngẩng đầu nhìn cậu.
Liên Hề khẽ nghiêng đầu hỏi hắn: “Hắc Vô Thường đại nhân, sao anh không bật đèn, cũng không lên tiếng?”
Liệt Thần: “Quên mất.”
Không thể không nói, trên phương diện bắt quỷ, đồng nghiệp nhà mình tài giỏi bao nhiêu, thì trên phương diện sinh hoạt hằng ngày lại ngớ ngẩn bấy nhiêu. Liệt Hề lặng lẽ phỏng đoán, có thể Hắc Vô Thường là một con quỷ già đã chết rất nhiều năm rồi. Khó khăn lắm mới kiếm được suất lên Dương gian làm Hắc Vô Thường, cố tình trời không thương, đến nơi nhậm chức thì lại bị mất trí nhớ. Lần này thì hay rồi, hoàn toàn biến thành một tên đần âm điểm EQ, ngớ ngẩn đến mức sinh hoạt bình thường cũng kém.
Thấy Hắc Vô Thường đại nhân vẫn đang ngồi đực ra đó, Liên Hề thở dài.
Được rồi, còn làm gì được nữa đây, tôi chỉ có thể cưu mang anh thôi.
Liên Hề đi vào: “Điện thoại dùng ổn chứ? Lúc trước tôi tải mấy app QQ Wechat cho anh, anh dùng thấy sao, trước tiên anh thêm tôi vào danh sách bạn tốt đi.”
Đi được nửa đường, bỗng nhiên bước chân Liên Hề dừng lại. Biểu cảm trên mặt hơi thay đổi, cậu nín thở tập trung, cẩn thận nghe ngóng tiếng nhạc kỳ quái đang vang lên trong phòng. Điệu nhạc này không quen tai lắm, cứ như là nghe thấy ở đâu nhưng Liên Hề vẫn không nhớ ra. Vẻ mặt cậu không ngừng thay đổi, cuối cùng nhìn về phía nguồn phát âm thanh…
Liên Hề: “Trong điện thoại di động của anh có gì thế?” Cậu nhớ mình vẫn chưa tải bất cứ app nghe nhạc nào cho Liệt Tổng mà, Liệt Tổng tự học thành tài rồi ư?
Liệt Thần tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Không biết.”
Biểu cảm của Liên Hề lại càng quái lạ hơn: “Không phải chứ, sao bây giờ còn có app âm nhạc phát mấy bài này vậy, đây là QQ Music hay  NetEase Cloud Music thế…”  Giọng nói đột ngột dừng lại, Liên Hề bước đến bên cạnh đồng nghiệp nhà mình, cúi xuống nhìn lên màn hình di động của người này.
[Người đẹp tuyệt sắc chia bài, ngàn vạn người chơi online, hàng tỷ dollar đang chờ cưng rước về!]
Liên Hề: “???”
Tôi chỉ ra ngoài có hai tiếng đồng hồ, sao anh lại rơi thẳng vào tay lũ mọt phim sếch* thế này?!!!
(*Nguyên văn là 小黄网, hoàng trong đây vừa là màu vàng vừa dùng để chỉ nội dung khiêu dâm, ví dụ như tiểu hoàng phiến là phim khiêu dâm.)

Đúng vậy, bản nhạc nền quen thuộc của trò chơi đấu địa chủ, kết hợp với hình ảnh hở bạo của các cô nàng xinh đẹp, chính là thể loại phim người lớn thường thấy trên mạng chứ đâu!
Liên Hề không ngờ được, Hắc Vô Thường nhà mình lại là loại người này!
May mắn là cậu kịp thời phát hiện, ngay lúc video quảng cáo phim người lớn chuẩn bị kết thúc, trước khi giao diện màn hình trở thành trang web chính thức, Liên Hề bình tĩnh che đi màn hình di động của Liệt Tổng rồi bảo: “Hey Siri.”
Một giọng nữ máy móc không có tình cảm vang lên:  [Tôi đây, bạn có việc gì sao?]
Liên Hề: “Đóng tất cả địa chỉ trang web.”
[Được rồi, đã đóng hết tất cả địa chỉ trang web theo yêu cầu của bạn.]
Liệt Thần: “???”
Liên Hề thở phào nhẹ nhõm, cậu hắng giọng hai tiếng, hỏi: “Chuyện này, Hắc Vô Thường đại nhân, sao anh tìm ra địa chỉ trang web thế?”
Liệt Thần: “Địa chỉ trang web? Địa chỉ trang web nào cơ?”
Khuôn mặt Liên Hề bình tĩnh không dao động: “Người đẹp tuyệt sắc, chia bài online. Chính là thứ anh vừa thấy xong.”
Liệt Thần: “Không biết.”
Liên Hề: “?”
Liệt Thần: “Không biết chạm vào đâu, vuốt tới vuốt lui tự nhiên mở ra cái đó. Nhưng mà sau khi mở ra cái đó thì không khí có vẻ dơ bẩn hẳn đi,” Hắc Vô Thần nhíu mày: “Chẳng lẽ, trong này có công trạng?”
Liên Hề: “…”
Ngài vui là được rồi.
“Để tôi dạy anh vài thứ cơ bản, chỉ cần biết những động tác cơ bản này, tự anh cũng có thể khám phá ra các tính năng khác của điện thoại.” Liên Hề vừa nói vừa nghiêng người sang, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Liệt Thần. Đệm giường mềm mại lập tức lõm xuống, khiến cơ thể Liệt Thần vô thức trượt theo. Khoảnh khắc cơ thể hai người chạm vào nhau, Liên Hề thoáng ngẩn ra, cậu vô thức ngoảnh đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.
Dưới ánh sáng trắng của đèn phòng, Liệt Thần khẽ nheo mắt, vẻ mặt thản nhiên nhìn màn hình điện thoại di động, giống như không có gì khác thường.
Mấy giây sau Liên Hề cũng không nhìn hắn nữa: “Đầu tiên là bước mở khóa bằng cách vuốt màn hình lên, anh thấy cái chấm đen nhỏ ở góc này không, thật ra nó là camera để quay phim chụp ảnh, mà camera là gì thì anh không cần phải quan tâm đâu, dù sao nó có thể ghi lại hình ảnh của anh…” Đột nhiên Liên Hề không nói nữa, bởi vì cậu nhìn thấy có mấy đốm kim quang từ cơ thể Liệt Thần, đang chạy ù về phía mình.
Có phải vì mình hướng dẫn Liệt Tổng cách sử dụng điện thoại, nên Liệt Tổng hài lòng chăng?
Liên Hề nghĩ thế, nên càng thêm ra sức, cậu lôi điện thoại di động của mình ra: “Để tôi làm mẫu cho anh xem.”
Chút xê dịch khiến cơ thể đang dán vào nhau của hai người, lại tách ra lần nữa.
Liên Hề: “Anh nhìn màn hình lớn đi dộng của tôi này…”
Tiếng nói đột nhiên ngưng bặt, Liên Hề trợn tròn hai mắt, nhìn ba đốm kim quang mới rớt ra từ người Liệt Thần, lại vèo một cái bay về người hắn!
Liên Hề cấp tốc ngoảnh đầu qua nhìn đồng nghiệp nhà mình.
Nhận ra ánh mắt của cậu thanh niên, Liệt Thần bình tĩnh liếc cậu một cái, vô cùng hờ hững: “Làm sao?”
Liên Hề: “???”
Vẻ mặt này, giọng nói này, cảm xúc này, tất cả cứ như không hề khác biệt với lúc nãy!
Đúng là không ai đoán nổi suy nghĩ của Hắc Vô Thường, cơ bản là không nói lý!
Liên Hề oán thầm trong lòng, nhưng gần đây không có ánh sáng đỏ nghiệp chướng ám vào người, nhu cầu sưu tập kim quang của cậu cũng không mãnh liệt mấy. Cho nên cậu quyết định tạm thời không quan tâm lý do vì sao, ba đốm kim quang vừa bay ra đã lại bay về. Liên Hề tiếp tục giảng giải: “Ừm, anh nhìn màn hình điện thoại của tôi nha, anh bấm vào chỗ này…”
Đại khái sau ba mươi phút, thì Liên Hề mới thả cho Liệt Thần tự thực hành với di động của mình.
Lúc bước ra khỏi phòng Liệt Thần, Liên Hề quan sát hắn mấy lần từ trên xuống dưới, thế mà không có đốm kim quang nào trên cơ thể Liệt Thần, nguyện ý bay ra với cậu.
Liên Hề tỏ vẻ trái tim mỏi mệt không muốn yêu nữa, vẫn là phát sóng trực tiếp đơn giản hơn.
Đây là một đêm bình lặng như bao đêm khác.
Bạch Vô Thường Tô Thành bắt đầu mở app phát sóng trực tiếp, quay lại với công việc đã bỏ bê một thời gian.
Hắc Vô Thường Tô Thành lặng lẽ ngồi trong phòng mình nghịch điện thoại di động. Vốn dĩ ban đầu tốc độ tay của hắn rất chậm, có khi còn nghiêng đầu nhìn màn hình cảm ứng của điện thoại, ánh mắt mờ mịt không hiểu gì. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã trở nên thành thạo hẳn. Bắt đầu mở Wechat ra, tìm thấy danh sách bạn tốt của mình.
Trong danh sách trống rỗng, hiện tại chỉ có một mình Liên Hề.
Liệt Thần nghĩ ngợi, bấm vào ảnh đại diện của Liên Hề, sau đó phóng to ra.
Bức ảnh hình vuông lập tức hiển thị toàn bộ màn hình.
Trong ảnh là một cậu thanh niên tóc đen trẻ tuổi đội mũ cử nhân, mặc áo cử nhân, cậu đứng trên bãi cỏ, phía sau lưng là tòa nhà cao ba tầng màu gạch đỏ mang phong cách cổ kính. Cậu hơi nghiêng đầu nở nụ cười nhìn vào ống kính, cực kỳ tự nhiên giơ tay hình chữ V. Ánh mặt trời xán lạn chiếu lên cơ thể cậu thanh niên, nhưng dường như nó không lóa mắt ấm áp như cậu.
Liệt Thần nhìn ảnh chụp trên màn hình di động, rơi vào trầm tư. Chẳng qua trên khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc của hắn, vẫn không có bất cứ biểu cảm gì.
Ở bên kia, Liên Hề đang vừa chơi game vừa phát trực tiếp trong phòng ngủ của mình.
Vài ngày rồi cậu không phát trực tiếp, nên hiện tại khá ít fan hâm mộ vào xem, chỉ có mấy người câu được câu không nói chêm vào để chọc cười, hiển nhiên bọn họ đã coi buổi phát sóng trực tiếp của streamer câm điếc thành phòng nói chuyện tán dóc của mình.
Lại là một bàn thắng không có gì bất ngờ, Liên Hề liếc qua bảng thành tích của mình.
Ừm, vừa mới bắt đầu mùa giải đã cày được 2000 điểm, đứng trong Top 100 cấp quốc gia. Xem ra tháng này đánh quốc phục không có vấn đề gì cả, có thể cày cho khách được rồi.
Mặc dù bây giờ bản thân cậu đã có thu nhập trăm vạn mỗi tháng, tiền tiết kiệm trong tay cũng cỡ mấy trăm vạn, nhưng Liên Hề vẫn không muốn tha cho đơn hàng quốc phục trị giá 8000 tệ này.
Chân muỗi tuy ít nhưng vẫn là thịt nhá, huống chi giá trị đơn hàng tới 8000 tệ, vậy là chân muỗi to rồi, không thể bỏ dù chỉ là một mảnh nhỏ!
Đang mải nghĩ ngợi thì bỗng dưng ánh mắt Liên Hề dừng lại, cậu ngạc nhiên nhìn cửa phòng của mình. Chỉ thấy ở đó đang có hai đốm kim quang, từ từ nhẹ nhàng lách qua khe cửa bay vào, lượn lờ xíu rồi nhập vào cơ thể cậu!
Liên Hề: “???”
Mình đã làm gì?
Mình có làm gì đâu?! Sao tự nhiên Liệt Tổng ngài lại ban phát kim quang thế?
Lòng dạ Hắc Vô Thường còn khó đoán hơn cả phụ nữ!
***
Cuộc sống lại đi vào quỹ đạo, ban đêm phát trực tiếp, nửa đêm đi paylak với quỷ, đến ngày thì ngủ bù. 
Ba ngày trôi qua, cuộc sống của quỷ sai Tô Thành đã quay lại với tiết tấu bình thường.
Trước giờ phát trực tiếp buổi tối, Liên Hề mở cuốn Vô Thường Chứng của mình ra, nhìn bảng xếp hạng công trạng hàng tháng, bất đắc dĩ thở dài.
Bảng xếp hạng công trạng hàng tháng (khu vực Giang Tô Chiết Giang Thượng Hải)…
Vị trí thứ nhất, quỷ sai Tô Thành tỉnh Giang Tô, 51223 điểm công trạng.
Vị trí thứ hai, quỷ sai Ôn Châu tỉnh Chiết Giang, 18874 điểm công trạng.
Vị trí thứ ba, quỷ sai thành phố Thượng Hải…
Nhìn Ôn Châu người ta đi kìa!
Ba ngày mà tăng hẳn 18 ngàn điểm công trạng. Bỗng dưng, Liên Hề có loại cảm giác khẩn trương khi bị đối thủ dí theo.
Ngay khi Liên Hề đang suy nghĩ, rốt cuộc quỷ sai Ôn Châu đã giở thủ đoạn gì, thì chuông cửa lại bất ngờ vang lên. Liên Hề chuyển hướng bước ra cửa. Lúc đi qua phòng ngủ của Hắc Vô Thường, chỉ thấy Liệt Tổng đã không còn ngồi nghiêm chỉnh đoan trang như ngày xưa nữa, bây giờ hắn đang nằm phè trên giường chơi điện thoại.
Liên Hề không nhìn nữa, cậu ra trước cửa, ghé vào mắt mèo.
Liên Hề mở cửa: “Tiểu Lưu? Có chuyện gì không?”
Người đứng bên ngoài, chính là nhân viên môi giới bất động sản Tiểu Lưu.
Chỉ thấy cô gái tóc ngắn này, đang cầm một hộp bánh Trung thu trong tay, cười nói: “Không có gì, không có gì, Liên tiên sinh, sắp đến Tết Trung thu nên công ty chúng tôi có tặng không ít bánh Trung thu, tỏ thiện ý muốn tri ân khách hàng cũ, nên hôm nay tôi mang đến cho anh.”
Liên Hề ngạc nhiên, cậu cúi xuống nhìn hộp bánh Trung thu trong tay cô nàng.
Chuyện công ty môi giới tặng quà cho khách hàng cũ là rất bình thường, nhưng chỉ với những khách thuê nhà giàu, hoặc các khách hàng lớn muốn mua nhà. Còn với những khách hàng nhỏ như Liên Hề và Liệt Thần, thì cơ bản công ty môi giới sẽ không ngó ngàng đến. Có lẽ hộp bánh Trung thu này là do Tiểu Lưu đặc biệt xin thêm, sau đó mang đến tặng cậu.
Liên Hề im lặng nhận lấy hộp bánh Trung thu: “Cảm ơn cô. À phải rồi, lúc trước bạn của tôi có gửi một ít đặc sản dưới quê lên đây, cô có muốn dùng thử một ít không, dù sao thì chúng tôi cũng không ăn hết. Thôi vào nhà ngồi uống cốc nước nhé.”
“Không cần, không cần đâu.”
“Không sao cả, cô cứ vào đi.”
Tiểu Lưu bước vào nhà.
Liên Hề vào phòng bếp, nhặt mớ trứng gà ta vào túi nilon rồi lại nhét thêm các loại đồ ăn được chú Lý tặng, cuối cùng xách ra trao tay Tiểu Lưu.
“Đây là đồ được hàng xóm cũ trước kia của tôi tặng cho. Sau khi khu dân cư bị phá dỡ thì ông ấy về quê xây nhà, đây là những thứ ông ấy tự tay trồng và nuôi, ăn ngon lắm.”
“Rau quả xanh biếc bổ dưỡng quá, cảm ơn anh nhiều lắm Liên tiên sinh.”
Liên Hề nhỏ giọng thì thầm trong lòng: Tôi phải cảm ơn cô mới đúng.
Tiểu Lưu: “Đúng rồi, lúc trước chẳng phải Tô tiên sinh dính líu đến một vụ án giết người sao, hình như bây giờ vụ án đó đã được phá rồi. Tô tiên sinh không ở nhà ạ?”
“Cậu ta có việc về quê rồi.” Liên Hề hỏi lại: “Phá án rồi sao?”
Tiểu Lưu cười bảo: “Đúng thế, hình như là cảnh sát kiểm tra lại camera giám sát, mới phát hiện một nghi phạm đã xuất hiện tại hiện trường vụ án. Sau đó căn cứ vào camera giám sát dọc đường, tìm được nơi ở của đối tượng tình nghi này. Anh nói xem có trùng hợp không, đối tượng tình nghi là một ông lão, lúc cảnh sát hình sự phá cửa xông vào thì ông ta đang trúng gió, ngã nhoài ra đất mấy ngày không dậy nổi, tính ra thì những cảnh sát phá án đã cứu ông ta một mạng rồi.”
Liên Hề ngạc nhiên nói: “Còn có chuyện thế này sao?”
Tiểu Lưu gật đầu: “Đúng thế, tôi nghe đồng nghiệp trong công ty nói, ông ấy có người cháu làm việc trong Cục cảnh sát. Người đó kể lại cảnh tượng cảnh sát lục soát căn nhà của ông lão kia, anh đoán xem có gì? Thế mà trong nhà ông lão kia, có cất giấu mấy bức tượng con rối bằng gốm sứ, cực kỳ giống bức tượng giấu xác nạn nhân! Cảnh sát còn phát hiện được vết máu của nữ sinh viên bị hại trong nhà ông lão. Chắc tầm hai ngày nữa là kết quả điều tra của vụ án này sẽ được công bố.” Tiểu Lưu thổn thức bảo: “Hầy, không ngờ hung thủ lại là một ông lão nhặt rác, nữ sinh kia đáng thương quá.”
Tiễn Tiểu Lưu ra về, Liên Hề vào nhà bắt đầu lên mạng tìm kiếm thông tin về vụ án Tôn Yến. Quả nhiên, mặc dù cảnh sát chưa chính thức công bố chi tiết quá trình điều tra, nhưng có rất nhiều người địa phương Tô Thành cập nhật tin tức trên mạng, cảnh sát đã bắt được hung thủ rồi, còn có người chụp và quay lại đoạn clip cảnh sát đưa ông lão “trúng gió” lên xe cứu thương.
Camera giám sát? Bức tượng con rối? Còn cả DNA từ vết máu để lại?
Canh Mạnh Bà này tác dụng đúng là thần kỳ!
Ở một diễn biến khác, Cục cảnh sát Tô Thành.
Tình tiết vụ án có tiến triển lớn, chứng cứ thu được vô cùng xác thực, có lẽ ngày mai là vụ án sẽ đi đến kết luận cuối cùng, điều này khiến các cảnh sát hình sự vui vẻ không thôi, ai cũng hào hứng bừng bừng.
Anh cảnh sát trẻ tuổi mang bình giữ nhiệt vào phòng uống nước, vui vẻ ngâm nga khẽ hát. Thoáng ngẩng đầu, nhìn thấy thầy mình ngồi trong phòng làm việc, ông đang cúi đầu chăm chú đọc tập hồ sơ cực dày, đôi mày nhăn tụm không biết đang nghĩ gì.
Anh cảnh sát hình sự lại gần gõ cửa: “Ơ thầy, thầy đang làm gì vậy, trông không được vui lắm? Bắt được hung thủ thầy không vui sao?”
“Vui chứ, sao lại không vui cho được.” Đội phó Ngô đang ngồi sau bàn làm việc, nghe đồ đệ nói thì ngửa người dựa vào thành ghế, ngón tay cong lại khẽ gõ nhịp lên mặt bàn: “Nhưng mà cậu xem, trước đó chúng ta đã kiểm tra tất cả hình ảnh từ camera giám sát mấy chục lần, mấy chục lần chứ chẳng chơi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện dấu vết ông lão kia. Sao bỗng nhiên cái cậu Liên Hề kia đến cung cấp lời khai rằng tận mắt trông thấy, thì chúng ta lại tìm ra được?”
Anh cảnh sát hình sự ngẫm nghĩ: “Thầy này, thầy có từng nghe định lý này chưa?”
Đội phó Ngô hứng thú hỏi: “Định lý gì?”
Anh cảnh sát hình sự: “Đó là định lý: Khi bạn không biết rằng, có một quả bóng màu hồng trong các quả bóng màu đỏ, thì tự nhiên bạn sẽ không bao giờ nhận ra sự tồn tại của bóng hồng, dù bạn có tập trung quan sát đám bóng thế nào. Nhưng khi ai đó nói với bạn rằng có một bóng hồng bên trong, thì bạn sẽ phát hiện ra nó ngay lập tức, thậm chí bạn có thể sẽ cảm thấy nó xuất hiện quá đột ngột, vốn dĩ trước kia không hề phát hiện ra nó.”
Đội phó Ngô: “Hả? Còn có định lý thế này sao, tên của định lý này là gì vậy?”
Anh cảnh sát hình sự cười he he: “Định lý Từ Vũ Hiên.”
Đội phó Ngô: “…”
“Cút ngay Từ Vũ Hiên, cậu leo lên đầu ông đây mà ngồi luôn đi!”
“Ha ha ha, thì thầy cũng cười đấy thôi.”
***
Hợp đồng mà Liên Hề ký kết với bang hội Đá Quý là bản được Từ Lãng đặc biệt soạn thảo, điều kiện thoải mái đến bất ngờ.
Mỗi tháng chỉ cần phát trực tiếp 200 giờ, không có yêu cầu về mức quà tặng tối thiểu, cứ thế mà nhận tiền lương cơ bản mỗi tháng một vạn tệ. Hợp đồng này đúng là cái bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống đối với dân streamer, tiền lương cơ bản không cao nhưng yêu cầu làm việc cũng không nhiều. Chẳng qua, Liên Hề cũng đã cảm thấy thời lượng phát trực tiếp tháng này của mình không ổn lắm.
Tranh thủ thời gian, Liên Hề meo meo phát sóng trực tiếp thêm một buổi tối.
Đến mười hai giờ đêm, Liên Hề mới tắt phát sóng, cậu đang định ra ngoài rủ Liệt Thần đi bắt quỷ, bỗng nhiên chuông điện thoại lại vang lên.
Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, Liên Hề thấy nhột trong bụng nhưng tay vẫn phải bấm nghe: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười thành thục nghiêm túc của đàn ông: “Liên Thành, lâu rồi không gặp. Hoặc là gọi thẳng tên thật của cậu đi nhỉ, Liên Hề?”
Liên Hề im lặng hồi lâu: “Lúc trước thời lượng phát trực tiếp của tôi hơi ngắn, nhưng tháng này tôi sẽ bổ sung lại, đúng thật có hơi không ổn thỏa lắm, nếu cần sửa đổi thì tôi sẽ hết sức phối hợp.”
Từ Lãng cười trả lời: “Liên tiên sinh hiểu lầm rồi, hôm nay tôi gọi điện cho cậu không phải vì chuyện phát sóng trực tiếp.”
Liên Hề ngạc nhiên: “Vậy thì chuyện gì?”
Từ Lãng: “Là thế này, trước kia tôi đã từng nói với cậu, mặc dù tôi đầu tư vào mảng phát sóng trực tiếp, nghề chính cũng là nó, nhưng gia đình tôi thì làm việc trong ngành giải trí. Dạo gần đây, có một nghệ sĩ thuộc quyền quản lý của công ty nhà tôi xảy ra chút chuyện, thế là tôi nghĩ đến cậu…”
Không thể không nói, ngoài cái bản tính hút máu ăn thịt người của dân kinh doanh, thì Từ Lãng nói chuyện hay làm việc cũng rất có phong độ. Trước kia hắn không coi Liên Hề ra gì, thậm chí thái độ cũng ngạo mạn khinh miệt. Nhưng bây giờ hắn đã xếp Liên Hề vào nhóm những người quan trọng, thì lập tức thái độ cũng quay ngoắt 180 độ luôn, khiến người ta như đắm chìm trong gió xuân ấm áp, Liên Hề hoàn toàn không tìm ra sai sót trong cách ứng xử của hắn.
Nghệ sĩ gặp rắc rối ư?
Liên Hề nhíu mày, cố gắng nhớ lại.
Hình như Từ Lãng đúng thật có nói gia đình hắn làm trong ngành giải trí, còn công việc phát trực tiếp chỉ là sự nghiệp của riêng hắn.
Liên Hề thản nhiên trả lời: “Ngại quá, tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Từ Lãng: “Không phải nhờ cậu giúp chay đâu, nhất định sẽ hậu tạ. Đây là một diễn viên nổi tiếng đang được công ty nhà tôi dốc lòng lăng xê, rất được coi trọng, nhưng chúng tôi đã tìm rất nhiều đại sư rồi mà vẫn không giải quyết được gì, cho nên tôi mới phải làm phiền cậu.”
Liên Hề nghĩ nghĩ: “Người này có ở Tô Thành không?” Từ Lãng đã nói đến mức này rồi, nếu người gặp rắc rối ở Tô Thành thì Liên Hề cũng không ngại đi giúp, biết đâu có thể gặt hái được công trạng thì sao?
Từ Lãng: “Ở phim trường Hoành Điếm, cậu ta gặp rắc rối lúc đang quay một bộ phim.”
Hoành Điếm? Hình như chỗ này ở tận tỉnh Chiết Giang, cách khá xa nơi này.
Liên Hề đành phải lắc đầu: “Ngại quá, tôi không giúp được rồi.”
Từ Lãng: “Liên tiên sinh, thật sự không thể ra tay giúp đỡ sao?”
Liên Hề: “Mong anh thông cảm, tôi không tiện lắm.” Một chuyến đến tỉnh Chiết Giang là ít nhất phải tốn thời gian cả một ngày, mà biết đâu đó không phải quỷ thì sao? Hơn nữa Hoành Điếm là địa bàn kiếm cơm của người ta, công trạng trên sân nhà mà Liên Hề còn chưa bắt hết, cần gì phải cất công đi xa để trộm công trạng của người khác như thế.
Ừm, có muốn trộm thì trộm bên hàng xóm thôi.
Trên cao tốc từ hướng Tô Thành đến tỉnh Chiết Giang, trong màn đêm một chiếc xe đang lao nhanh, vút qua như tia chớp.
Trong khoang xe yên tĩnh, Từ Lãng thở dài nói: “Vậy thì thôi, cảm ơn cậu nhé, làm phiền quá rồi.”
Hắn cúp điện thoại, trợ lý ngồi trên ghế lái ngẩng đầu lên nhìn hắn qua gương chiếu hậu, anh chàng tò mò hỏi: “Anh Từ, anh mới nói chuyện điện thoại với ai thế ạ, sao khiêm nhường vậy?” Rất hiếm khi thấy dáng vẻ Từ Lãng cung kính thế này.
Từ Lãng là thiếu gia nhà giàu, trong nhà mở công ty giải trí, chính là loại chỉ cần nói tên là ai ai cũng xuýt xoa trầm trồ.
Trợ lý biết rõ cách hành xử của vị lãnh đạo này đối với các streamer trong hội, cho dù là đại thần streamer triệu views, trong mắt hắn cũng chỉ là nhánh cây cọng cỏ, chẳng đáng nhắc tới.
Từ Lãng không muốn kế thừa công ty của gia đình, nhưng cho dù muốn cũng không được, bởi vì trên hắn còn có ba người anh trai nữa. Cho nên hắn rất chú ý đến lĩnh vực phát trực tiếp này, đánh hơi thấy cơ hội làm giàu nên mạnh dạn xông ra khởi nghiệp một trận. Trên thực tế, lúc đầu hắn phải nhờ đến sự hỗ trợ của người thân và bối cảnh gia đình, sau đó mới thành lập nên bang hội Đá Quý, tiếng tăm lẫy lừng trong lĩnh vực phát trực tiếp như bây giờ.
Từ Lãng bất đắc dĩ trả lời: “Một streamer nhỏ của công ty.”
Trợ lý ngạc nhiên: “Một streamer nhỏ mà kiêu ngạo thế á? Anh bảo cậu ta giúp mà cậu ta cũng không chịu ư?”
Từ Lãng khẽ liếc trợ lý: “Người ta cũng không phải streamer bình thường, là người có bản lĩnh thật sự. Lần trước, chuyện của Miêu Mao Tương cũng do chính cậu ấy giải quyết.”
Trợ lý lấy làm lạ: “Chẳng phải người giải quyết là anh Từ sao? Miêu Mao Tương cứ bám riết không chịu chia tay Không Khí, Không Khí lấy anh làm bia đỡ đạn, bảo là anh ép cậu ta phải chia tay, kết quả Miêu Mao Tương tự sát. Nhưng anh tấm lòng rộng rãi, không chỉ không trách tội Không Khí mà ngược lại, anh còn hỗ trợ một khoản tiền cho cha mẹ Miêu Mao Tương, còn để Không Khí tiếp tục sự nghiệp và trở thành đại thần streamer.”
Từ Lãng bị trợ lý chọc cười: “Cậu rất biết cách nịnh nọt tôi.”
Trợ lý cười he he.
Đúng thế, Từ Lãng đã cho cha mẹ Miêu Mao Tương một khoản tiền, nhưng số tiền đó không phải là phí an ủi cho nỗi đau mất con gái của hai ông bà, mà là để bọn họ đứng ra xác nhận nguyên nhân tự sát của Miêu Mao Tương là do bị bạo lực mạng, chứ không phải hoàn toàn vì Không Khí. Từ lâu cha mẹ Miêu Mao Tương đã quá thất vọng với đứa con gái này rồi, chỉ biết bỏ học trộm tiền đi donate cho streamer. Hai ông bà cầm tiền nói lung tung một tràng, sau đó những trận tranh cãi nảy lửa trên mạng xã hội đều do một tay Từ Lãng thao túng.
Từ Lãng đã gặp rất nhiều phụ nữ trong giới giải trí, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy có đứa yêu đương mất não thế này. Những nữ idol đều là những cô gái rất có tham vọng, cầm được thì buông được, tuyệt đối sẽ không đánh đổi vinh quang của bản thân vì một người đàn ông. Mà cô Miêu Mao Tương này thì khác, cô ta không thích bất cứ thứ gì chỉ thích mỗi Không Khí, dùng đủ mọi cách cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh cậu ta.
Miêu Mao Tương giống như chiếc chiếu vậy, chưa từng trải. Cái thằng Không Khí đó thì có gì tốt đâu.
Trợ lý: “Dù sao chuyện giữa Miêu Mao Tương và Không Khí, cũng là do anh phí bao công sức mới giải quyết được. Mà sao gần đây em nghe nói, Không Khí đang thả thính với một fan nữ, có vẻ lại bắt đầu yêu đương rồi, chẳng qua lần này là phú bà hàng thật giá thật đó.”
Từ Lãng khẽ nhíu mày: “Cậu nghe chuyện này từ đâu vậy?”
Trợ lý: “Một fan cứng của cậu ta đã kể với em á.” Trợ lý chính là người phụ trách liên hệ với nhóm fan hâm mộ của streamer.
Từ Lãng: “Ừm.”
Cái tên Không Khí này vừa phiền phức vừa không nghe lời, thế giới nhiều phụ nữ như vậy, sao cứ phải dây dưa với fan hâm mộ. Dù không phải lừa chịch, nhưng mà yêu đương với fan hâm mộ rất dễ gây rắc rối cho sự nghiệp của mình. Từ Lãng im lặng suy nghĩ, hắn đã bắt đầu cân nhắc đến việc hủy hợp đồng với Không Khí, vứt cậu ta trước khi rước thêm chuyện.
Trợ lý cẩn thận quan sát vẻ mặt Từ Lãng: “Anh Từ, anh sao thế, đang không vui ạ?”
Từ Lãng lườm trợ lý: “Được rồi, cậu tập trung lái xe đi.”
“À dạ.”
***
Sau khi cúp điện thoại với Từ Lãng, Liên Hề đến gõ cửa phòng đồng nghiệp nhà mình.
Đồng nghiệp đang nằm ì trên giường nghịch điện thoại di động, nghe gõ cửa thì ngẩng đầu lên.
Liên Hề: “Nên ra ngoài bắt quỷ rồi.”
Liệt Thần: “…À.”
Một phút sau.
Liên Hề: “…”
Liên Hề: “Tôi nói là, nên ra ngoài bắt quỷ thôi.”
Liệt Thần: “Đợi tôi thêm năm phút.”
Liên Hề: “???”
Không tích cực bắt quỷ, tư tưởng có vấn đề!
Cuối cùng, tận mười phút sau, Hắc Vô Thường Tô Thành mới chịu trưng cái mặt lạnh lùng tắt điện thoại đi, sắc mặt thối hoắc ra khỏi nhà.
Liên Hề không nhịn được phải hỏi: “Anh đang chơi cái gì thế?”
Liệt Thần thoáng cứng đờ, thờ ơ liếc mắt nhìn Liên Hề, bình tĩnh trả lời: “Không có gì.”
Liên Hề: “…”
Chắc chắn có cái gì đó!
Để khi rảnh tôi điều tra xem anh đang giấu giếm cái gì mới được!
Tối hôm nay Tô Thành không được bao nhiêu quỷ, hai người Liên Hề tìm khoảng hai tiếng đồng hồ, bắt được năm con quỷ, thu hoạch được 400 điểm tích lũy. Nhìn lại quỷ sai Ôn Châu người ta…
20988 điểm tích lũy!
Liên Hề: “…”
Cái này đúng thật má nó chứ, con nhà người ta là đây chứ đâu!
Liên Hề: “Anh nói xem, rốt cuộc quỷ sai Ôn Châu dùng thủ đoạn gì để bắt quỷ vậy? Sao chúng ta bắt được 400, mà người ta đã tóm được 2000 rồi?”
Đôi mày Liệt Thần khẽ cau lại, hắn đang định mở miệng, bỗng nhiên điện thoại của Liên Hề đổ chuông.
Cậu lấy ra nhìn xem, ngạc nhiên bấm nút nghe: “Nhóc quỷ sai… Khụ, Đường Tử, có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia, vang lên giọng nói dồn dập của cậu nhóc quỷ sai Vô Tích: “Liên Hề, giúp tôi với, xin anh giúp tôi với. Đồng nghiệp của tôi, Hắc Vô Thường Vô Tích, chị ấy mất tích rồi!”HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI MỐT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.