Gia Cát Linh Ẩn

Chương 334: Từ từ chơi đùa đến chết




Thất điện hạ ở chiến trường xa, cho dù bây giờ có trở về cũng cần mất một thời gian, nước không thể một ngày không có vua.” Lâm thừa tướng nói.
“Còn Cửu điện hạ và tiểu Hoàng tử nữa mà.” Trần Quốc công không lùi nửa phần.
“Cái này… Quốc công gia, chỉ sợ là không ổn!”
Chu Tuyết Tranh đứng lên, lau nước mắt, “Hai vị đạ nhân, chưa xác định được hoàng đế mới thì xin hai vị không nên phát tang, tránh cho việc gây nên hỗn loạn! Bây giờ chuyện quan trọng đó là giết nữ nhân mưu hại Hoàng Thượng này.”
“Nương nương nói đúng! Chuyện này Quốc công gia không có ý kiến chứ?”
Trần quốc công không nói gì, xem như cam chịu.
“Thất vương phi, ngươi vất vả chăm sóc cho Hoàng Thượng, bản cung ban thưởng cho ngươi một ly rượu, uống xong thì có thể đi.” Chu Tuyết Tranh đưa một ly rượu đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn. Tiện nhân, đi chết đi!
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, nhận lấy ly rượu, thờ ơ liếc Chu Tuyết Tranh một cái.
“Hoàng Thượng, người nói xem thần nữ có nên uống hay không?” Nàng thản nhiên hỏi.
Cả người Chu Tuyết Tranh ngẩn ra, theo bản anwng nhìn người trên giường, thấy Hoàng Thượng vẫn nhắm nghiền hai mắt tâm mới thả lỏng.
“Thất vương phi mưu hại Hoàng Thượng, Quốc công gia và Thừa tướng gia đều chính mắt nhìn thấy giờ còn muốn ngụy biện sao? bây giờ bản cung lấy thân phận là Thần phi ra lệnh cho ngươi uống hết ly rượu này.” Chu Tuyết Tranh không nghĩ là sẽ tha, trong giọng nói có chút lo lắng, nàng nghĩ thầm nên nhanh chóng tiễn nữ nhân này đến âm tào địa phủ mới tốt.
“Thần phi nương nương, ta nghĩ chuyện này nên hỏi ý kiến của Hoàng Thượng dường như sẽ tốt hơn đấy.”
“Thừa tướng giá, ra tay đi!” Chu Tuyết Tranh hướng về phía Lâm thừa tướng ra hiệu. Bắt ông ta cưỡng ép Gia Cát Linh Ẩn uống rượu độc.
Lâm thừa tướng hiểu ý, nắm lấy cằm Gia Cát Linh Ẩn, muốn đem ly rượu độc đổ vào miệng nàng.
“Dừng tay!” Bỗng nhiên, một tiếng quát lớn trong phòng vang lên, “Có trẫm ở đây ai dám giết Tam nha đầu!”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Sở Kim Triêu vừa rồi không còn hơi thở giờ đang ngồi ở trên giường, mắt trợn lên. Vẻ mặt mấy người Chu Tuyết Tranh nhất thwoif thay đổi, nàng hét to lên một tiếng, thiếu chút nữa té xỉu.
“Hoàng Thượng, người không sao? Thật tốt quá!” Vẻ mặt Chu Tuyết Tranh thay đổi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã cười như hoa rồi, “Thần thiếp rất vui mừng!”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng, thần cũng rất vui.” Lâm thừa tướng che giấu đi vẻ mặt hoảng sợ. Thầm nghĩ, rõ ràng đã chết rồi sao lại sống lại, việc này thật kỳ quái!
“Vừa rồi trẫm nghe thấy các ngươi nói muốn lập lão Lục làm Tân Hoàng đế? Còn muốn giết Tam nha đầu?” Sở Kim Triêu nhìn Chu Tuyết Tranh, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, “Trẫm nói muốn lập lão lục khi nào?”
“Hoàng Thượng….” Chu Tuyết Tranh sợ tới mức quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, “Thần thiếp… là thần thiếp từng nghe thấy Hoàng Thượng nhắc qua, cũng không chắc chắn ý định hiện tại của người. Đúng… Là Thừa tướng đại nhân nói, không phải thần thiếp nói.”
“Thần phi nương nương…” Lâm thừa tướng sửng sốt, sao lại đem tội danh đổ lên đầu ông hết rồi, lúc này ông cũng nóng nảy. “Là người nói như vậy nên vi thần mới nói. Hoàng Thượng, vi thần không hiểu rõ thánh ý, tự biết mình có tội, xin Hoàng Thượng trách phạt.”
“Ngươi viết sai thì tốt.” Sở Kim Triêu bước một bước nhỏ tới, lạnh lùng liếc nhìn Lâm thừa tướng một cái, “Truyền ý chỉ của trẫm, lột bỏ chức vị Thừa tướng của Lâm Binh, xử trảm ngay lập tức!”
“A?” Thân thể Lâm Binh cứng đờ. Tuy trong nháy mắt vừa rồi có nghĩ đến chuyện trở nên nghiêm trọng rồi, nhưng giờ phút này vẫn hoang mang lo sợ, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu bộp boopk cầu xin tha thứ. “Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng! thần nguyện ý lập công chuộc tội, cầu xin Hoàng Thượng cho lần một cơ hội nữa. Thần cũng là vì lo nghĩ cho nước Lăng Nguyệt, cầu xin Hoàng Thượng minh giám!”
“Hay cho một câu lo nghĩ cho nước Lăng Nguyệt! Người đâu, lôi xuống!”
Mấy thị vệ từ bên ngoài tiến vào, kéo Lâm Binh xuống. Lâm Binh vừa giãy dụa vừa tức giận nhìn Chu Tuyết Tranh, Chu Tuyết Tranh lại không nhìn ông.
“Hoàng Thượng, vi thần xin cáo lui trước.” Trần quốc công thấy Hoàng Thượng không có giận chó đánh mèo với mình nên âm thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi không nói ra những lời không nên nói, nơi thị phi không nên ở lại lâu.
“Ừ, Quốc công đại nhân lui trước đi.”
Trần quốc công thở dài nhẹ nhòm một hơi, rời đi như trốn. Nhặt về được cái mạng nên phải quay vè nhà tu dưỡng một tháng mới có thể quay trở lại đây được.
“Hoàng Thượng, thân thể thần thiếp có chút không thoải mái, cũng xin cáo lui trước.” Chu Tuyết Tranh nhìn Sở Kim Triêu, thật cẩn thận nói. Nàng muốn đi báo tin cho Sở Lăng Hiên nên án binh bất động đã.
“Chờ một chút, trẫm còn có chuyện muốn nói với ngươi!” Sở Kim Triêu trầm giọng nói.
“Vâng.” Thân thể Chu Tuyết Tranh cứng đờ, sợ hãi nhìn ông. Không phải là ông đã phát hiện ra cía gì đấy chứ?
Thời gian quay lại một ngày trước.
Sau khi Chu Tuyết Tranh rời đi, là lúc được Gia Cát Linh Ẩn chăm sóc. Trước đó một ngày, nàng đi vào, Sở Kim Triêu lo lắng nhìn ra phía ngoài, ý bảo Gia Cát Linh Ẩn đóng cửa lại. Sau đó, ông lấy ra một viên thuốc từ dưới gối ra đưa cho Gia Cát Linh Ẩn.
“Hoàng Thượng, đây là…” Gia Cát Linh Ẩn vừa mừng vừa sợ, “Người không uống thuốc?”
“Hừ!” Sở Kim Triêu cười lạnh một tiếng, “Nàng ta nghĩ trẫm ngu xuẩn như vậy? Chu Tuyết Tranh, thật đúng là khiến trẫm quá thất vọng. Trẫm biết, nhất định là vì chuyện của Chu gia, ngày đó tha cho nàng ta một mạng, không biết cảm ơn lại còn muốn lấy a mạng của trẫm!”
“Hoagf Thượng định làm gì bây giờ?”
“Chúng ta cũng nhau diễn một vở kịch, trâm thật muốn nhìn xem nàng ta rót cuộc muốn làm gì? Trẫm mù mắt cho nên mới để một nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy ở bên cạnh mình!”
Vì thế mới có một màn vừa rồi, viên thuốc, máu tươi đều là những thứ đã được chuẩn bị tốt trước đó rồi. Không nghĩ tới Chu Tuyết Tranh thực sự bị lừa.
Giờ phút này, Chu Tuyết Tranh kinh ngạc nhìn Sở Kim Triêu cùng Gia Cát Linh Ẩn, hoảng sợ đến mức một câu cũng không nói được. Hai chân của nàng không tự giác mà lùi về phía sau.
“Nói cho trẫm biết, đây là cái gì?” Sở Kim Triêu đưa viên thuốc đang nằm trong bàn tay ra, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Chu Tuyết Tranh, “Thứ mỗi ngày ngươi cho trẫm uống là cái gì?”
“Hoàng Thượng, là tiên đan.” Chu Tuyết Tranh cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi, nghi hoặc hỏi, “Hoàng Thượng uống vào chẳng phải thân thể tốt lên rất nhiều hay sao?”
“Trẫm thấy, đây là độc dược thì có!” Sở Kim Triêu bỗng nhiên đề cao âm thanh, “Chu Tuyết Tranh, lá gan của ngươi cũng thật lớn, dám mưu hại trẫm! Ngươi cho là trẫm không nỡ giết ngươi sao?”
“Hoàng Thượng! Oan cho thần thiếp quá!” Chu Tuyết Tranh ngụy biện, bỗng nhiên ánh mắt nàng sáng lên, “Thần thiếp… Thần thiếp nhất định là bị tên đạo sĩ kia lừa. Hắn nói đan dược này có thể trường sinh bất lão, thần thiếp tin là thật nên mới cho Hoàng Thượng uống. Hoàng Thượng yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, chém đầu tên đạo sĩ kia!”
“Hừ, hay thật!” Sở Kim Triêu cũng không tin, “Ngươi rất thông minh, đem mọi tội danh đổ lên đầu tên đạo sĩ kia! Ngươi làm chuyện này, hẳn là có đồng mưu? Nói, là ai? lão Lục? lão Thất? Hay là lão Cửu?”
“Hoàng Thượng….” Nước mắt Chu Tuyết Tranh chảy xuống, giống như là có muôn vàn ủy khuất, “Người thật sự là nghĩ oan cho thần thiếp rồi, thần thiếp làm mọi chuyện cũng đều là vì lo lắng cho thân thể của người. Nếu Hoàng Thượng cho rằng thần thiếp có tội, vậy thần thiếp nguyện ý nhận trừng phạt!”
Gia Cát linh Ẩn rót cho Sở Kim Triêu một tách trà, đưa đến trong tay ông, “Hoàng Thượng, thần nữ tin tưởng Thần phi nương nương vô tội. Bây giờ người suy nhất nương nương có thể dựa vào là người, như vậy thì sao có thể hại người chứ? Viên thuốc này thần nữ cũng đã từng hỏi qua địa phu, dùng với liều lượng ít quả thật là rất có lợi cho thân thể, nhưng mà không nên dùng quá liều lượng. Thần phi nương nương nhất định là bị tên đạo sĩ kia lừa gạt, người không nên trách nương nương.”
Chu Tuyết Tranh kinh ngạc, nàng ta lại giúp nàng cầu xin? Có lẽ bên trong có âm mưu gì đó? Nàng xuất thần nhìn Gia Cát Linh Ẩn chớp mắt một cái, Gia Cát Linh Ẩn, đừng tưởng rằng ngươi giúp bản cung cầu xin thì ta sẽ không giết ngươi.
Gia Cát Linh Ẩn cũng đang nhìn nàng, trong mắ mang theo một nụ cười quỷ dị khiến Chu Tuyết Tranh không rét mà run.
Sở Kim Triêu gật gật đầu, “Nếu Tam nha đầu đã cầu xin giúp ngươi thì trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội, điều tra mọi chuyện cho rõ! Tự lo cho thân mình đi, bất cứ lúc nào trẫm cũng có thể chém đầu ngươi! Tìm tên đạo sĩ kia chặt thành tám khúc cho trẫm!”
Thân thể Chu Tuyết Tranh run một chút, “Vâng, thần thiếp đã biết.” Chặt thành tám khúc, phương thức tàn nhẫn như vậy là để giết gà dọa khỉ.
Nàng chậm rãi đi ra ngoài, chân vẫn còn nhùn ra. Mới vừa đi ra khỏi cửa tẩm cung nàng liền phịch một tiếng ngồi ngã ngồi trên mặt đất, trên trán chảy xuống những giọt mồ hôi lạnh, quần áo cũng đã ẩm ướt. Quá nguy hiểm.
Nghỉ ngơi một lát, nàng đứng lên, vội vàng đi ra phía cửa cung. Sở Lăng Hiên đang ở chỗ này chờ tin tức của nàng.
Nhìn thấy nàng đi tới, Sở Lăng Hiên khẩn cấp tiến lênâtrước hỏi, “Sao vậy? Vẫn không thấy phát tín hiệu cho ta, đã xảy ra chuyện?”
“Ừ.” Chu Tuyết Tranh gật gật đầu, tâm tình vẫn còn chưa khôi phục, môi càng không ngừng run rẩy, “Hoàng Thượng… Hoàng Thượng căn bản không uống thuốc. ông ấy cùng với Gia Cát Linh ẩn diễn một vở kịch.”
“Ngươi đang nói, bây giờ ông ấy vẫn đang yên lành, không chết?”
“Ừ.”
“Mẹ nó!” Sở Lăng Hiên đánh một quyền lên tường thành, làm cho tường thành bị lõm vào, tròng mắt đỏ lên, “Tại sao lại có thể như vậy? Không phải mọi chuyện đều rất thuận lợi sao?”
“Nếu không phải Gia Cát Linh Ẩn xuất hiện thì quả thực rất thuận lợi.” Chuyện cho tới nước này, nàng tính toán đổ mọi chuyện lên người Gia Cát Linh Ẩn, làm cho Sở Lăng Hiên chủ động nghĩ biện pháp giết nàng!
“Khốn nạn!” Một bàn tay Sở Lăng Hiên chống lên tường thành, nặng nề thở, “Phụ hoàng phát hiện ra nhưng lại không xử phạt ngươi? Có phải ngươi…”
“Yên tâm, ta không hề khai ra ngươi dù chỉ một chữ. Hoàng Thượng muốn giết ta, nhưng mà nữ nhân kia lại giúp ta cầu xin, ta cũng không biết vì sao nữa.”
“Ngươi nói Gia Cát Linh Ẩn? Vậy tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút! Xem ra không thể giữ nàng lại! Bản vương sẽ nghĩ cách.”
“Ta nghĩ là ngươi vẫn nên nghĩ cách nên giải thích với Hoàng Thượng thế nào về chuyện đóng binh ở trong này thì hơn, hẳn là ông ấy đã nghi ngờ rồi, ta về cung trước.”
Chu Tuyết Tranh cơ hồ là chạy về tẩm cung, rất sợ từ nơi này chui ra một người, muốn bắt nàng lại. Hôm nay, nàng mới chính thức ý thức được Gia Cát Linh Ẩn rất đáng sợ.
Vốn Hoàng Thượng có thể xử tử nàng, nhưng vì sao lại tha? Chu Tuyết Tranh không thể giải thích nổi, bỗng nhiên, nàng nghĩ đến một chuyện đáng sợ hơn. Nhất định là như vậy, Gia Cát Linh Ẩn muốn từ từ chơi đùa nàng cho đến chết!
Gia Cát Linh ẩn, ta đúng là xem thường ngươi rồi, yêu nghiệt như ngươi còn sống để làm gì! Bản cung không cam lòng, không cam lòng! Đoạt được nam nhân thì cũng thôi đi, ngay cả trí tuệ chẳng lẽ còn để ngươi hơn ta sao? Ngươi chờ đi, ta nhát định sẽ thắng một trận, cho ngươi thua thất bại thảm hại! Ta muốn giết ngươi!
Chu Tuyết Tranh muốn rót cho mình một tách trà, tay lại không nghe lời mà run rẩy, làm cách nào cũng không thể ngừng run lại được. Nàng tức giận, nóng nảy hất cả ấm trà xuống mặt đất, ngửa mặt lên trời hét to, “A! Chết đi, chết hết cho bản cung!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.