Gia Cát Linh Ẩn

Chương 280: Chân tướng




“Tam nha đầu, con nói xem, trẫm không tin con là người như vậy, nhưng nếu thật sự do con làm, trẫm sẽ xử lý theo lẽ công bằng.” Sở Kim Triêu nói.

Gia Cát Linh Ẩn cúi người, “Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm qua con quả thực có bế tiểu hoàng tử, nhưng không làm gì cả. Vì sao tiểu hoàng tử bị dị ứng, con thật sự không biết.”
“Hừ!” Có nhân chứng, Chu quý phi mạnh miệng hơn, “Nhũ mẫu cũng nói, thấy ngươi cho hoàng nhi ăn gì đó, bản cung khuyên ngươi đừng đấu tranh vô ích! Không phải ngươi, còn có thể là ai? Chẳng lẽ bản cung sẽ xuống tay với con mình sao?”
Gia Cát Linh Ẩn nhếch môi cười, “Loại chuyện này, chẳng phải nương nương từng làm sao, thần nữ đã nghe Đại tiểu thư Linh Thiên nói…”
“Câm miệng!” Chu quý phi không muốn nhắc lại chuyện đó, mặt bà đỏ lên, “Bản cung sẽ không làm chuyện như vậy lần nữa! Hoàng thượng đừng nghe lời yêu nữ này, mau bắt ả lại!”
“Hoàng thượng, nếu đúng là do con làm, con cam nguyện chịu bất cứ hình phạt nào, nhưng nếu con không làm, Hoàng thượng cũng phải chủ trì công đạo cho con.”
Hoàng hậu nhíu mày, không biết tại sao, mỗi lần bà nghe Gia Cát Linh Ẩn nói vậy, liền có dự cảm xấu, lần này cũng vậy, chẳng lẽ nó đã có biện phát để thoát thân?
Động tác uống trà của Chu Tuyết Tranh rõ ràng có khựng lại một chút, ả muốn làm gì?
Tảng đá trong lòng Mộc Tê rốt cục cũng thả xuống, xem dáng vẻ của Gia Cát Linh Ẩn, nhất định đã có định liệu rồi, tiểu thư của nàng, vẫn luôn uy vũ như vậy.
Sở Kim Triêu gật đầu không chút do dự, “Đương nhiên, trẫm sẽ không oan uổng một ai.”
“Đa tạ Hoàng thượng!” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, nàng mỉm cười tự tin, nhìn Chu quý phi, “Nương nương, thần nữ muốn hỏi nương nương một vấn đề, trước kia tiểu hoàng tử có tình trạng dị ứng với loại thức ăn nào không?”
“Đương nhiên là không!” Chu quý phi nhìn nàng, trong mắt đầy phòng bị, “Thất vương phi, ngươi định đổ trách nhiệm lên người kẻ khác sao? Hoàng nhi từ khi sinh ra vẫn luôn uống sữa của nhũ mẫu, chưa từng ăn thứ gì khác.”
“Xin hỏi nương nương có dị ứng với thức ăn gì không?”
Chu quý phi đề phòng lui về sau, đánh giá nữ tử trước mặt, “Bản cung bị dị ứng với cá tôm hải sản, chuyện này thì có liên quan gì đến hoàng nhi?” Tiểu hoàng tử cũng không phải uống sữa của bà.
“Theo như thần nữ biết, dị ứng rất dễ di truyền, cho nên, có khả năng tiểu hoàng tử được di truyền thể chất của nương nương, bị dị ứng với một số thức ăn.”
“Vậy thì sao?”
Gia Cát Linh Ẩn thu hồi ánh mắt, chuyển đến nhũ mẫu đứng ở một bên không nói, “Nhũ mẫu, xin hỏi nhũ mẫu là người ở đâu? Lớn lên ở vùng nào?”
Ánh mắt nhũ mẫu thoáng lảng tránh, trong biểu hiện lộ ra chút khẩn trương, Chu quý phi hung hăng liếc nàng ta, tiện nhân, khíiđứng trước mặt mình thì chẳng hề sợ hãi, Gia Cát Linh Ẩn chỉ hỏi có một câu mà thôi lại khẩn trương đến vậy.
“Sợ cái gì? Có bản cung ở đây, ai dám làm gì ngươi? Ngươi cứ trả lời chi tiết là được.”
Nhũ mẫu gật đầu, nuốt nước miếng, lấy can đảm nói, “Nô tỳ là người Nam Thành nước Nam Chiếu, từ nhỏ lớn lên ở Trường Đại, sau đó quê nhà bị thiên tai nên lưu lạc đến Lăng Nguyệt. Vương phi nương nương, chuyện này và chuyện tiểu hoàng tử bị dị ứng thì có quan hệ gì? Chẳng lẽ vì nô tỳ nói người hạ độc thủ với tiểu hoàng tử, cho nên người muốn trả thù người nhà của nô tỳ? Nương nương, cha mẹ nô tỳ đều là nông dân già cả chất phác, xin người giơ cao đánh khẽ, buông tha cho họ, người nhắm vào một mình nô tỳ được rồi, huống hồ điều nô tỳ nói đều là sự thật.” Nói xong lời cuối cùng, mắt nhũ mẫu lại rưng rưng, sụt sùi khóc lóc.
Chu quý phi hài lòng nhìn nhũ mẫu, lúc này mấy lời nói ra mới giống người đi theo bên cạnh bà, bà còn tưởng nhũ mẫu sợ hãi, không ngờ nàng ta còn có thể nói ra được lời như vậy. Bà hơi gật đầu với nàng ta, tỏ vẻ khen ngợi, bước qua kéo nàng ta đứng lên.
Nhũ mẫu nói đến đây có vài người vành mắt đều đỏ ửng, đúng là một nữ tử đại nghĩa. Nhưng Gia Cát Linh Ẩn không hề bị nàng ta làm cho cảm động.
“Vậy đúng rồi. Nam Thành nằm ven biển, người dân nơi đó đều thích ăn hải sản. Cho nên, chân tướng chuyện này chính là nhũ mẫu đã ăn hải sản, mới làm cho tiểu hoàng tử bị dị ứng.”
Nghe vậy, sắc mặt nhũ mẫu đại biến, nàng ta quỳ phịch xuống đất, liên tục khấu đầu với Gia Cát Linh Ẩn, khóc lóc nói, “Vương phi nương nương, người muốn nô tỳ chết thì để nô tỳ chết nhẹ nhàng đi, vì sao phải đổ tội danh này lên người nô tỳ? Nô tỳ đến từ Nam Thành, cũng thích ăn hải sản, nhưng quý phi nương nương đã căn dặn nô tỳ, bảo nô tỳ chú ý ăn uống, nhất là đừng ăn tôm cá, nô tỳ vẫn luôn ghi nhớ, mỗi lúc ăn cơm chỉ ăn món do thiện phòng đưa đến.”
Thấy Gia Cát Linh Ẩn lại có thể chĩa mũi dùi về phía người bên cạnh mình, Chu quý phi nổi trận lôi đình, “Gia Cát Linh Ẩn, ngươi còn dám ăn nói bậy bạ! Nàng ta là người thế nào bản cung hiểu rõ hơn ngươi, bản cung có cho nàng ta một trăm lá gan thì cũng không dám làm trái lời bản cung. Bản cung nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi đừng hòng động đến nàng ta.”
Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, có chút không biết làm thế nào, nữ nhân này đúng là không phải ngu bình thường, nàng là đang giúp bà ta mà.
“Nương nương, chỉ cần đến thiện phòng hỏi thăm, có phải từng nấu tôm cua gì đó không, sẽ biết thôi mà.”
Khóe miệng nhũ mẫu nhếch lên cười trộm, đi thăm dò đi, chẳng điều tra được gì đâu.
“Tiêu Ôn, ngươi đi hỏi thăm xem.” Hoàng hậu nói với Tiêu Ôn.
Tiêu Ôn nhận lệnh, đang chuẩn bị đi lại bị Gia Cát Linh Ẩn gọi lại, nàng ghé vào tai ông nhỏ giọng dặn dò mấy câu, Tiêu Ôn liên tục gật đầu.
Chu quý phi tức giận nhìn Gia Cát Linh Ẩn, không biết nàng lại giở trò gì, “Rốt cục ngươi muốn làm gì? Nàng ta tuyệt đối không dám làm trái ý của bản cung. Ngươi đổ oan lung tung, để xem ngươi làm sao ăn nói với Hoàng thượng.”
Gia Cát Linh Ẩn nhún người, “Chuyện này không cần quý phi nương nương quan tâm.”
Trong lúc nhất thời, trong điện im lặng như tờ, Sở Kim Triêu uống trà, Hoàng hậu thì bưng trà nhưng lại có chút xuất thần, không biết đang nghĩ gì. Chu Tuyết Tranh lại nghiêng người tựa vào ghế, mí mắt cũng lười nâng lên. Chu quý phi thì đắc ý lắc đầu, nhìn Gia Cát Linh Ẩn với vẻ châm biếm. Mộc Tê chốc chốc lại nhìn ra bên ngoài, chốc chốc lại quay sang nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Ánh mắt nhũ mẫu không tập trung, nhìn nơi này một lát, chỗ kia một chút, càng không ngừng đảo qua đảo lại trên mặt những người khác, mắt láo liên một khắc cũng không ngừng.
Tiêu Ôn mau chóng trở lại.
Hoàng hậu ngồi thẳng dậy, lập tức hỏi, “Tra được gì rồi?”
“Hồi bẩm nương nương, nô tài đã hỏi thiện phòng, không nấu món nào đặc biệt cả.”
Chuyện này khiến Chu quý phi càng thêm đắc ý, “Gia Cát Linh Ẩn, hiện giờ ngươi còn có gì để chống chế? Lại dám đổ trách nhiệm lên người nhũ mẫu, khổ thân ngươi suy nghĩ rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn không để ý tới bà, nhìn Tiêu Ôn, “Công công, còn có phát hiện nào khác không?”
Tiêu Ôn gật đầu, hướng ra bên ngoài vẫy tay, một tiểu công công bưng một khay gì đó đi vào, trên mặt có che một miếng vải đen. Tiểu công công kéo miếng vải xuống, chỉ thấy bên dưới là một đống vỏ cua.
Thấy thế, nhũ mẫu nhất thời đầu váng mắt hoa, tim sắp vọt khỏi miệng, không thể nào, làm sao có người biết chứ? Xong rồi, Chu quý phi nhất định sẽ giết nàng.
“Các người… các người tìm được thứ này ở đâu, muốn đổ oan cho nô tỳ?” Nhũ mẫu lớn tiếng chất vấn, “Thất vương phi, nhất định là người muốn hãm hại nô tỳ.”
“Đúng là.” Trong giọng nói của Chu quý phi tràn đầy khinh miệt, “Ngay cả thủ đoạn này cũng làm được!”
Gia Cát Linh Ẩn chẳng thèm chấp bà, “Tiêu Ôn, đống vỏ cua này là lục soát được từ đâu?”
“Hồi bẩm Thất vương phi, là tìm được trong phòng của nhũ mẫu, trải qua nô tài tìm hiểu, là nhũ mẫu nhờ người bên ngoài mang vào cung. Nàng ta lo lắng nương nương biết, liền một mình ở trong phòng lén lút ăn, vỏ cua này còn chưa kịp vứt đi.”
Gia Cát Linh Ẩn nhún vai, nói với Chu quý phi đang có vẻ kinh ngạc, “Quý phi nương nương, chuyện trong cung của nương nương, thần nữ sẽ không nhúng tay vào.”
Chu quý phi lạnh lẽo bắn ánh nhìn về phía nhũ mẫu, bà thật không ngờ, nhũ mẫu dám khinh thường lời nói của mình, bẽ mặt hơn chính là, lúc nãy bà còn nói nhiều lời như vậy để bảo vệ nàng ta. Giờ phút này, bà cảm thấy như xiêm y của chính mình bị Gia Cát Linh Ẩn lột từng lớp từng lớp xuống, nhất thời xấu hổ và phẫn nộ không thôi.
Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Chu quý phi, hai chân nhũ mẫu nhũn ra, quỳ xuống, “Nương nương tha mạng, nô tỳ… nô tỳ thật sự rất thèm, cho nên lén luộc vài con cua ăn, nô tỳ nghĩ sẽ không sao, nô tỳ không dám nữa đâu, không dám nữa đâu, xin nương nương tha mạng! Nô tỳ biết lỗi rồi! Thực sự không dám nữa.”
“Tiện nhân!” Chu quý phi đá văng nhũ mẫu té xuống đất, lại bồi thêm mấy đạp lên người nàng, “Dám lừa bản cung, bản cung sẽ đánh gãy chân ngươi! Người đâu, mau kéo ả tiện nhân này ra ngoài, đánh chết cho ta!”
Tiêu Ôn dẫn hai tiểu công công đi vào, kéo nhũ mẫu ra ngoài. Nhũ mẫu vừa kêu, vừa cố gắng giãy dụa. Nhưng bất kể nàng ta tru tréo thế nào, cũng không ai cầu tình giúp nàng, chờ đợi nàng chính là cái chết đau đớn.
Hoàng hậu lắc đầu, Gia Cát Linh Ẩn, ngươi rốt cục là quái thai gì, chỉ từ nốt dị ứng trên người tiểu hoàng tử, liền dễ dàng bắt được hung thủ, xóa bỏ tội danh cho bản thân, nha đầu thối, ngươi là đang ép bản cung động thủ với ngươi đúng không, người quá thông minh đều không sống thọ đâu.
Bà hắng giọng, “Quý phi, muội quá bất cẩn rồi, nhũ mẫu làm ra chuyện này mà muội lại hoàn toàn không biết, còn đổ oan cho Thất vương phi, nếu không phải Thất vương phi thông minh, giúp muội tìm ra hung thủ, hôm nay chẳng những Thất vương phi phải vô cớ chịu hàm oan, mà giữ người như vậy bên cạnh tiểu hoàng tử là chuyện nguy hiểm cỡ nào!”
Chu quý phi vốn tâm trạng vô cùng tồi tệ, lại bị Hoàng hậu chế giễu, nhất thời nổi nóng, đánh mất thân phận hình tượng.
“Nương nương, vừa rồi chẳng phải tỷ cũng hoài nghi Thất vương phi à? Cũng không thấy tỷ nói giúp nàng ta câu nào, còn bỏ đá xuống giếng, lúc này tỷ lại đóng vai người tốt, đúng là bậc mẫu nghi thiên hạ.”
“Ngươi!” Hoàng hậu ủ rũ, “Bản cung chính là để hai người tự giải quyết chuyện này với nhau, cũng không bảo vệ ai, chèn ép ai. Quý phi nương nương, bản cung niệm tình muội lo lắng cho Chu Lâm Quân và tiểu hoàng tử mà khẩu xuất cuồng ngôn, không so đo với muội, nhưng đừng không biết tốt xấu như vậy nữa.”
Nghe được ba chữ Chu Lâm Quân, Chu quý phi ngẩn ra. Chỉ thời gian ngắn ngủi, Chu thừa tướng đã biến thành Chu Lâm Quân. Có lời nhắc nhở của Hoàng hậu, bà nhất thời ý thức được, bà đã mất Chu gia, còn Hoàng hậu, vẫn có Trần gia sừng sững. Bà tự giễu cười cười, im miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.