Gia Cát Linh Ẩn

Chương 209: Ta cũng không có ý định buông tha ngươi




Chu Tuyết Tranh bất chấp mọi chuyện mở mắt ra, chỉ thấy Sở Kim Triêu kinh ngạc nhìn xuống giường của nàng, nụ cười trên mặt lạnh lẽo. Thì ra nàng nghe thấy Sở Kim Triêu đến đây liền cái khó ló cái khôn, đem đồ ăn giấu vào trong chăn, vậy mà vẫn bị ông bắt được.
“Thì ra Thần phi nương nương đang dùng bữa? Không phải nàng đang hôn mê sao?” Sở Kim Triêu cười khẩy nói, “Giỏi, giỏi lắm! Ngay cả trẫm cũng dám lừa gạt, nói, nàng tỉnh lại lúc nào?”
“Thiếp…” Chu Tuyết Tranh vội vàng xoay người xuống giường, quỳ gối xuống trước mặt Sở Kim Triêu, “Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp tỉnh lại hồi chiều nhưng vẫn giả bộ bất tỉnh. Thần thiếp hận Thất vương phi vì muốn đuổi thiếp ra khỏi Đạp Tuyết Cung mà dùng đến thủ đoạn này đe dọa thần thiếp, thần thiếp nghĩ để cho nàng quỳ thêm một chút cũng không quá đáng, xin Hoàng thượng bớt giận, là thần thiếp sai rồi, xin Hoàng Thượng thứ tội!” Chu Tuyết Tranh lập tức thừa nhận sai lầm của mình, hơn nữa đem thời gian kéo ngắn còn nửa ngày, như vậy Sở Kim Triêu cũng sẽ không tức giận.
“Thật đúng là làm càn!” Sở Kim Triêu tưởng giống như lời nàng nói, chỉ nửa ngày mà thôi, “Tam nha đầu đã quỳ ba ngày ba đêm nàng còn muốn tra tấn nó như vậy, tức chết trẫm. Nàng thân là trưởng bối vậy mà lại làm ra loại chuyện hẹp hòi như vậy không cảm thấy mất mặt sao?”
“Hoàng thượng, thần thiếp thực sự biết sai rồi. Thần thiếp cũng vì buồn bực Thất vương phi dám tác oai tác quái mới làm như vậy, so với việc nàng ấy làm với thần thiếp thì như vậy tính là gì?”
“Thần phi nương nương thực sự hôm nay mới tỉnh lại sao?” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, “Ta nhớ rõ, đã nhiều ngày mỗi khi đến thời gian dùng bữa Liên nhi cô nương đều che che giấu giấu đưa đồ vào trong phòng, hẳn là đồ ăn cho nương nương chứ?”
Sắc mặt Chu Tuyết Tranh thay đổi: “Thất vương phi, ngươi đang nói cái gì bản cung nghe không hiểu.”
Sở Kim Triêu nhìn Liên nhi, quát: “Ngươi nói thật đi! Một chữ cũng không được phép giấu diếm trẫm.”
“Hoàng thượng…” Liên nhi nhìn Chu Tuyết Tranh, lại nhìn sang Sở Kim Triêu, “Bẩm Hoàng thượng, nhất định là Thất vương phi nhìn lầm rồi. Mấy ngày nay nô tỳ tuyệt đối không mang đồ ăn cho Thần phi nương nương, nương nương ngay cả một ngụm nước cũng không uống.”
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh một cái: “Nếu như Thần phi nương nương mấy ngày đều hôn mê bất tỉnh, ngay cả nước cũng không uống một ngụm, lẽ ra không bài tiết ra mới đúng chứ? Sao mỗi ngày ta đều thấy có người vào phòng đổ bô đêm vậy? Chuyện này thật kỳ quái. Hoàng thượng, thật ra chỉ cần hỏi thiện phòng một chút là biết có chuẩn bị thức ăn cho Thần phi nương nương hay không, chuẩn bị thức ăn gì thì đem so sánh với chất thải trong bô thì sẽ rõ ràng thôi.” Gia Cát Linh Ẩn giảo hoạt cười, dạ dày lại nổi lên một trận ghê tởm. “Bô đựng chất thải của nương nương đêm nay còn chưa mang đi? Không bằng mời ngự y đến kiểm tra thực hư một chút, bên trong có những thành phần gì, sau đó đối chiếu với phòng ăn một chút xem hôm qua chuẩn bị cho nương nương những món ăn gì thì sẽ rõ ràng ngay lập tức.”
“Hoàng thượng, đừng nghe nàng ta nói hươu nói vượn!” Chu Tuyết Tranh không nghĩ tới Gia Cát Linh Ẩn chỉ mới vài ngày đã có thể biết hết tình hình như vậy, nhất thời luống cuống tay chân. Nàng không tin Sở Kim Triêu sẽ thực sự cho người đi kiểm tra thứ phân ghê tởm đó, “Thần thiếp làm sao dám lừa gạt Hoàng thượng chứ?”
Sở Kim Triêu liếc mắt nhìn nàng một cái, nói với Liên công công: “Ngươi đi mời Vương ngự y cùng với ngự trù phụ trách ăn uống của Thần phi tới Đạp Tuyết Cung ngay. Hôm nay, trẫm sẽ tra cho rõ ràng.”
“Hoàng thượng!” Chu Tuyết Tranh cả kinh kêu lên, “Thứ uế vật này sẽ làm bẩn mắt của Hoàng thượng.”
“Không sao.” Sở Kim Triêu khoát tay, “Trẫm không thể để Tam nha đầu chịu ủy khuất lớn một cách vô ích như vậy được, nhất định phải tra ra chân tướng sự việc.”
Chu Tuyết Tranh trừng mắt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, thân thể bởi vì hoảng sợ mà run rẩy, làm sao có thể? Kế sách tỉ mỉ do chính mình bày ra này, nàng tự cho là không có tí sơ hở, vậy mà lại bị nàng ta nhìn thấu. Nhưng mà dù nàng có thừa nhận giả bộ bất tỉnh thì chuyện Gia Cát Linh Ẩn thả mèo hoang ở Đạp Tuyết Cung vì muốn đuổi nàng ra ngoài, làm hại Chu quý phi suýt nữa sẩy thai cũng đã có bằng chứng, nàng ta có làm cách gì cũng không thể thoát được. Giả bộ bất tỉnh để trêu đùa Gia Cát Linh Ẩn thì Hoàng thượng nhiều lắm cũng chỉ trách cứ vài câu thôi.
Lát sau, Vương ngự y cùng ngự trù ở thiện phòng của Đạp Tuyết cung đều bị Liên công công gọi tới đây. Lúc này mấy người Sở Kim Triêu đã ra khỏi phòng ngủ của Chu Tuyết Tranh, đi ra bên ngoài đại sảnh.
Sở Kim Triêu nhìn một nam nhân trung niên mập mạp liền đoán ông ta chính là ngự trù: “Thức ăn của Thần phi mấy ngày nay đều được chuẩn bị như bình thường sao?”
Ngự trù nghĩ thức ăn mình làm có vấn đề sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Bẩm … Bẩm Hoàng thượng, đều…. đều chuẩn bị… như bình thường, có phải là có vấn đề gì không?”
Trong lòng Sở Kim Triêu sáng tỏ, “Vậy ngày nay chuẩn bị đồ ăn gì cho nương nương?”
“Liên nhi cô nương truyền lời nói nương nương ăn uống không tốt, chuẩn bị điểm tâm nhẹ. Nô tài liền làm củ sen, nấm kim châm cùng rau xanh.” Ngự trù hồi đáp chi tiết.
Gia Cát Linh Ẩn vừa nghe trong lòng liền vui vẻ, ai từng ăn qua nấm kim châm đều biết trên cơ bản nó không thể tiêu hóa hoàn toàn, sẽ thải ra cùng phân. Đây là bằng chứng hiếm có.
Trong lòng Sở Kim Triêu hiểu rõ, lại nói với Vương ngự y, “Vương ngự y, khanh đi kiểm tra bô chất thải của Thần phi nương nương một chút xem thử bên trong có mấy thứ này không.”
“Hoàng thượng…” Chu Tuyết Tranh xấu hổ cúi đầu, mặt đỏ bừng lên. Hoàng thượng sai Vương ngự y kiểm tra phân của mình trước mặt nhiều người như vậy khiến nàng nhất thời xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, “Cái thứ đồ bẩn thỉu này vẫn là không nên nhìn.”
Vẻ mặt Vương ngự y đau khổ, đến cả mũi, lông mi cũng đều nhăn thành một nhúm. Ông mới vừa dùng xong bữa tối, giờ nghe thấy lời nói của Sở Kim Triêu khiến cho ông cảm thấy buồn nôn, suýt nữa phun ra hết cả cơm chiều. Nhưng nhìn thấy sự nghiêm túc của Sở Kim Triêu ông cũng không dám cãi lại, đành phải bịt mũi lại đi kiểm tra. Rất nhanh ông đã có kết quả, “Khởi bẩm Hoàng thượng, có nấm kim châm.”
“Thần phi, nàng còn điều gì để nói nữa không?” Sắc mặt Sở Kim Triêu âm trầm, “Từ đầu tới cuối nàng hoàn toàn giả bộ bị hôn mê khiến Tam nha đầu ở bên ngoài quỳ lâu như vậy. Đúng là làm càn!”
“Hoàng thượng…” Chu Tuyết Tranh sợ tới mực quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, “Thần thiếp biết tội, thần thiếp nguyện ý nhận lỗi với Thất vương phi. Đều là do lòng dạ thần thiếp hẹp hòi, tuy rằng trước đây Thất vương phi có sai thì thần thiếp cũng không nên trả đũa, thần thiếp không dám nữa.”
“Thần phi nương nương, Linh nhi ở bên ngoài quỳ ba ngày ba đêm, đầu gối đều sưng hết cả lên, chỉ một câu nhận lỗi của người thì xong hết sao?” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nói.
“Thất điện hạ, vậy người nói phải làm thế nào mới được? Không lẽ bảo ta cũng phải quỳ bên ngoài ba ngày ba đêm? Hoàng thượng, để cho thần thiếp ra ngoài quỳ ba ngày ba đêm để giải tỏa sự tức giận trong lòng Thất điện hạ cùng Thất vương phi.” Chu Tuyết Tranh đáng thương nói.
“Đứng lên đi.” Sở Kim Triêu bất đắc dĩ lắc đầu, “Dù sao thì Tam nha đầu cũng là người khởi xướng, chuyện này không cần làm lớn. Tam nha đầu trở về sớm đi, tìm đại phu kiểm tra chân xem, đừng để sinh bệnh.”
“Hoàng thượng…” Chu Tuyết Tranh có chút hốt hoảng, Hoàng thượng cứ như vậy mà buông tha ả ta. Vậy mưu kế mình tỉ mỉ bố trí chẳng phải thành công cốc hay sao? Nàng làm sao cam tâm nên liền níu kéo không dứt nói: “Hoàng thượng, chuyện thần thiếp giả bộ bất tỉnh lừa mọi người là thần thiếp sai, trừng phạt thần thiếp như thế nào cũng được. Nhưng mà Thất vương phi sai ngươi thả mèo vào dọa thần thiếp khiến tỷ tỷ cũng suýt nữa thì sảy thai. Nếu Hoàng Thượng không giáo huấn nàng ta một cách nhiêm khắc, thần thiếp lo rằng về sau nàng ta sẽ càng không kiêng nể gì, không biết còn có thể làm ra chuyện gì với thần thiếp nữa.”
Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh một tiếng, tính không buông tha ta sao? Đúng lúc ta cũng tính không buông tha ngươi!
Sở Kim Triêu vốn định như vậy giàn xếp ổn thỏa, dù sao đứa nhỏ của Chu quý phi cũng bảo vệ được rồi, Gia Cát Linh Ẩn cũng bị trừng phạt rồi, nhưng mà Chu Tuyết Tranh lại không nghe theo, sắc mặt ông có chút không vui: “Nàng muốn như thế nào?”
“Thần thiếp chỉ cầu xin Hoàng thượng chiếu theo luật lệ nước Lăng Nguyệt để trừng phạt kẻ hại người.”
Vượt ra khỏi dự đoán của Sở Kim Triêu, Gia Cát Linh Ẩn vậy mà lại gật đầu hết sức đồng ý. Gia Cát Linh Ẩn nói: “Thần nữ cũng đồng ý với lời nói của Thần phi nương nương, nhất định phải để kẻ hại người bị trừng phạt thích đáng. Thần nữ cả gan hỏi Thần phi nương nương là từ khi nào nương nương bắt đầu sợ mèo?”
“Bản cung từ nhỏ đã sợ mèo. Bởi vì trước đây từng bị mèo cắn, một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.”
“Thần phi nương nương có thể nói thời gian cụ thể hơn không?”
“Có lẽ là lúc khoảng bốn năm tuổi.” Ánh mắt Chu Tuyết Tranh có chút mất tự nhiên, nàng không biết Gia Cát Linh Ẩn hỏi như vậy là có dụng ý gì.
Gia Cát Linh Ẩn vừa lòng gật đầu, “Thần phi nương nương sợ mèo lúc bốn, năm tuổi. Nhưng thần nữ lại nghe nói thời gian nương nương ở Thiên Thai Tự cầu phúc cho Thái hậu lại dựa vào việc nuôi mèo để giết thời gian. Chỉ trong vài năm, mèo ở trong Thiên Thai tự đã kết thành đàn, đều do nương nương nuôi dưỡng. Buổi tối, nương nương còn cùng mèo ngủ trên giường, thử hỏi một người sợ mèo làm sao có thể thân thiết như vậy với mèo chứ?”
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Chu Tuyết Tranh nháy mắt trở nên trắng bệch, “Bản cung ở Thiên Thai Tự nuôi mèo khi nào? Chớ có nói bậy!” Thân thể của nàng không khỏi căng thẳng, càng không ngừng đổi tư thế nhằm che giấu nội tâm bất an.
“Điều ta nói có phải là sự thật hay không thì chỉ cần đến Thiên Thai Tự hỏi một chút sẽ biết. Năm đó bởi vì nương nương ở Thiên Thai Tự nuôi rất nhiều mèo nên ai ở đó cũng biết nương nương.”
“Ta…” Chu Tuyết Tranh không thể nào nói dối được nữa nên tránh nặng tìm nhẹ, “Như vậy cũng không thể chứng minh mèo ở Đạp Tuyết Cung không phải do ngươi mang tới.”
“Đưa mấy người kia lên hỏi là sẽ biết thôi.”
Sở Kim Triêu phất tay về phía Liên công công, ý bảo ông dẫn mấy người kia tới hỏi một chút. Sự tình dường như không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, chuyện theo như lời nói của Gia Cát Linh Ẩn vẫn chưa xác thực, còn rất mơ hồ.
Một lát sau, Liên công công liền dẫn mấy hắc y nhân ngày đó đi vào. Gia Cát Linh Ẩn khẩn cầu Sở Kim Triêu cho nàng tới hỏi mấy vấn đề, Sở Kim Triêu đáp ứng. Nàng còn chưa kịp mở miệng thì Chu Tuyết Tranh đã giành mở miệng trước.
“Vương nhị, ngươi nói xem có phải Thất vương phi sai các ngươi mang mèo tới thả vào Đạp Tuyết Cung hòng đuổi bản cung ra ngoài? Đem những điều ngươi biết đầu đuôi gốc ngọn nói hết cho Hoàng thượng nghe.”
“Vâng, đúng vậy.” Tên nam nhân cầm đầu râu ria xồm xoàm gật mạnh đầu, “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là Thất vương phi sai chúng thảo dân làm như vậy.”
Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, cười cười, “Vương nhị, chúng ta lại gặp nhau.”
“Thất vương phi, cầu xin người nói cho Hoàng thượng biết chuyện này không liên quan đến mấy huynh đệ chúng ta, mau thả chúng ta ra ngoài đi. Tất cả mọi chuyện đều là do người sai khiến, không liên quan đến chúng ta.” Vương nhị nhìn qua hiền lành chất phác khiến cho người ta không đành lòng hoài nghi tính chân thật trong lời nói của hắn.
“Thả ra ngoài?” Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc, “Ra sao được? Chuyện này tạm thời không đề cập tới, năm trước ngươi hãm hiếp thê tử của Triệu Lục, giết lão mẫu của hắn vì ngăn cản ngươi, năm trước nữa vì muốn đoạt pho tượng phật bằng ngọc ngươi liền giết mười người trong khách điếm, năm nay lại đoạt khuê nữ nhà người khác, hãm hiếp rồi sau đó đưa đến thanh lâu tiếp khách, quả thực làm quá nhiều việc ác! Chỉ chừng này tội đã đủ để xử ngươi tội chết, ngươi còn muốn được thả ra? Quá ngây thơ rồi! Hoàng thượng, thần nữ đề nghị giao hắn cho Hình bộ, tra khảo thật nghiêm khắc để xem hắn đã làm những chuyện xấu gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.