Gia Cát Linh Ẩn

Chương 184: Vi phu chờ không nổi




Sở Lăng Hiên trừng mắt liếc nàng một cái, “Ồn ào cái gì! Ngươi vẫn nên đi tìm Thất đệ muội trò chuyện đi.”
“Dạ, điện hạ.” Gia Cát Hồng Nhan lúc này mới nhớ tới mục đích thật sự Sở Lăng Hiên dẫn nàng đến Thất vương phủ, “Thất điện hạ, không ngại ta đi tìm Tam muội tán gẫu chứ.”
“Trắc phi nương nương, mời!”
Nghe Mộc Tê báo lại, Gia Cát Hồng Nhan muốn gặp mình, Gia Cát Linh Ẩn không chút suy nghĩ, bảo cho nàng ấy vào. Sở Lăng Hiên dẫn theo Gia Cát Hồng Nhan cùng đến, điều này khiến nàng có chút bất ngờ.
“Đại tỷ, mời ngồi.” Thấy Gia Cát Hồng Nhan đi vào, Gia Cát Linh Ẩn đích thân châm trà, đặt vào tay nàng.
“Tam muội thật xa cách, chúng ta tốt xấu gì cũng là tỷ muội, sao xuất giá rồi lại có vẻ lạnh nhạt như thế. Cũng may chúng ta đều gả cho hoàng thất, sau này cơ hội gặp nhau sẽ càng nhiều hơn.”
“Đại tỷ nói phải.” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười nhìn Gia Cát Hồng Nhan, Sở Lăng Hiên mang nàng ấy đến, nàng đã cảm thấy kỳ lạ, giờ phút này thấy thái độ thân thiết của Gia Cát Hồng Nhan, càng khiến trong lòng nàng kinh ngạc không thôi, cũng theo đó mà đề cao cảnh giác, “Đại tỷ đến Lục vương phủ cũng được một thời gian rồi, sống tốt không?”
“Đa tạ Tam muội quan tâm, ta tốt lắm, Lục điện hạ đối xử với ta cũng tốt lắm.”
“Vậy phải chúc mừng Đại tỷ.” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh một tiếng, không cần nghĩ cũng biết nàng đang nói dối.
“Hiện giờ Tam muội cũng vào Thất vương phủ rồi, hai tỷ muội chúng ta, phải hết sức phò trợ Lục điện hạ và Thất điện hạ mới được.”
“Đại tỷ, chuyện triều đình, là chuyện của nam nhân. Ta chẳng hiểu gì, ta chỉ biết, làm nữ nhân, hầu hạ trượng phu của mình mới là điều quan trọng nhất.”
“Tam muội à, trên đời nào có thứ tình cảm bất biến chứ, một nữ nhân, đem toàn bộ bản thân dâng hiến cho một nam nhân, không thể nghi ngờ là chuyện ngu xuẩn nhất. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện xưa nay đều có, không có nam nhân nào cả đời chỉ yêu một nữ nhân. Thất điện hạ trước mắt đối xử tốt với muội, chẳng qua chỉ xem trọng dung mạo của muội mà thôi. Ngày sau muội hoa tàn ít bướm, còn thứ gì có thể hấp dẫn hắn. Theo ta thấy, không cần phải đợi cho tới lúc ấy, hắn mà chán ghét muội, cũng sẽ nạp trắc phi thôi. Nữ nhân mà, phải tính toán cho bản thân mới phải.”
Theo lời nói này của Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn đã dự đoán được tiếp theo nàng muốn nói gì, xem ra nàng thật sự đã trúng độc của Sở Lăng Hiên rồi, những lời này nhất định là Sở Lăng Hiên bảo nàng nói. Bằng không với tính cách của nàng, ngay cả lòng giết mình cũng có, sao lại có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với mình thế này.
Gia Cát Hồng Nhan thấy Gia Cát Linh Ẩn im lặng không nói, nghĩ rằng trong lòng nàng đã dao động, vì thế tiếp tục nói: “Trong lòng muội muội chắc đã rõ đạo lý này, chỉ là vẫn chưa dám tin tưởng, lừa mình dối người mà thôi.”
“Vậy Đại tỷ cho rằng, bây giờ ta nên làm gì?”
Thấy nàng đã mắc câu, đáy mắt Gia Cát Hồng Nhan hiện lên tia giảo hoạt: “Tam muội, chỉ có ta và phụ thân mới là chỗ dựa chân chính của muội, quan hệ huyết thống mới là thứ vĩnh viễn không thể nào thay đổi. Hiện giờ, muội đã là chính phi của Thất điện hạ, sau này có năng lực biết được một số chuyện của Thất vương phủ và chuyện của Thất điện hạ, ví dụ như mỗi ngày hắn gặp người nào, nói chuyện gì, Hoàng thượng có triệu kiến một mình hắn vào cung hay không, mấy tin tức này nếu Tam muội biết được, đều phải nhanh chóng nói cho ta biết.”
“Vậy thì có lợi ích gì cho ta?”
“Sao muội có thể hồ đồ như thế!” Gia Cát Hồng Nhan ra vẻ chỉ tiếc không rèn sắt không thành thép, “Trong triều, hiện giờ Lục vương gia và Thái tử điện hạ mới là người chạm tay có thể bỏng, trước kia Hoàng thượng yêu thương Thất điện hạ, nhưng trải qua chuyện này, Hoàng thượng còn có thể thương hắn như trước nữa sao? Lục điện hạ thì không giống vậy, trong tay nắm cấm quân. Hoàng thượng gần đây nhiều lần triệu kiến một mình y tiến cung, ai được xem trọng hơn, chuyện này còn cần ta phải nói sao? Nếu Lục điện hạ thành công, ta là tỷ tỷ của muội, còn có thể bạc đãi muội? Nếu muội nhìn xa trông rộng, cũng có thể khuyên nhủ Thất điện hạ, sớm ngày nhìn rõ tình thế trước mắt, kết minh cùng Lục vương phủ, mới có lối thoát.”
“Tỷ tỷ nói có lý.” Gia Cát Linh Ẩn ra vẻ như tỉnh ra, gật mạnh đầu, “Hoàng thượng đã nói gì với Lục điện hạ?”
“Chuyện này muội không cần phải biết, dù sao ý của Hoàng thượng chính là chuyện kia đã điều tra rõ là do nước Đại Mạc gây ra, nhưng Thất điện hạ giám thị bất lực, mới để tặc nhân dị quốc lẩn vào, Hoàng thượng đã thất vọng với Thất điện hạ rồi.”
“Hóa ra là vậy. Vậy ta thực sự phải suy nghĩ lại lời nói của Đại tỷ rồi. Đại tỷ yên tâm, nếu bên ta có tin tức gì mới, nhất định đúng lúc thông báo cho tỷ. Hy vọng tỷ nói được làm được.”
“Yên tâm.” Gia Cát Hồng Nhan kéo tay Gia Cát Linh Ẩn qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Chúng ta là chị em ruột thịt, trước kia ta có nhiều chỗ làm không đúng, xuất giá rồi mới thấy tình thân tỷ muội đáng quý biết bao. Chuyện trước kia, ta xin lỗi muội, sau này tỷ muội chúng ta đồng lòng, vì vinh quanh nhà Gia Cát mà góp sức.”
“Tỷ tỷ nói vậy, ta cũng có nhiều chỗ không đúng, xin tỷ tha thứ.”
“Được rồi được rồi, chúng ta đừng nói vậy nữa, muội cứ dựa theo lời ta làm là được.” Gia Cát Hồng Nhan cắt ngang lời nàng, “Ta đi trước, nếu Lục điện hạ không thấy ta sẽ rất sốt ruột.”
“Tỷ tỷ đi thong thả.”
Ra khỏi phòng, trên mặt Gia Cát Hồng Nhan lập tức hiện lên nụ cười lạnh lùng, thầm nghĩ không phải Gia Cát Linh Ẩn thông minh lắm sao? Bị ta nói mấy câu liền sợ sệt, ngoan ngoãn đồng ý. Hoàn thành nhiệm vụ Sở Lăng Hiên giao cho nàng, tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ, nhịp bước cũng nhẹ nhàng không ít. Sở Lăng Hiên đã đồng ý với nàng, chỉ cần nàng thuyết phục được Gia Cát Linh Ẩn, đêm nay nhất định sẽ qua đêm trong viện của nàng. Nàng trở vào điện, Sở Lăng Hiên nhìn thẳng vào nàng, nàng mỉm cười gật đầu với hắn.
Sở Lăng Hiên đứng lên nói: “Thất đệ, trong phủ bản vương còn nhiều chuyện quan trọng phải làm, xin cáo từ trước. Ngày khác, mong thất đệ dẫn theo đệ muội, đến làm khách ở Lục vương phủ.” Thấy thái độ hôm nay của Sở Lăng Thiên, nhất định là không biết lúc trước hắn đã làm chuyện gì với Gia Cát Linh Ẩn. Chuyện đó, có lẽ Gia Cát Linh Ẩn không nói cho Sở Lăng Thiên biết.
“Đa tạ Lục ca, ta sẽ không tiễn.”
“Không cần khách sáo.” Sở Lăng Hiên nhìn Gia Cát Hồng Nhan, “Hồng Nhan, đi thôi.”
“Dạ, điện hạ.” Gia Cát Hồng Nhan tiến lên, khoát tay của Sở Lăng Hiên, điều khiến nàng vui vẻ chính là, hắn lại không chối từ nàng.
Ra khỏi Thất vương phủ, sắc mặt Sở Lăng Hiên liền lạnh đi, gỡ tay Gia Cát Hồng Nhan đang khoát tay hắn ra: “Đại tiểu thư không tự đi được à?”
“Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan xấu hổ buông ra.
“Chuyện bản vương bảo ngươi làm, làm xong chưa? Thuận lợi không?”
“Vô cùng thuận lợi.” Gia Cát Hồng Nhan mang theo nụ cười lấy lòng, “Ta phân tích thiệt hơn cho nha đầu chết tiệt kia nghe, nó lập tức đồng ý.”
“Lập tức đồng ý?” Sở Lăng Hiên trái lại cảm thấy rất lạ, với sự khôn khéo của nàng, sao lại có thể dễ dàng đáp ứng, “Nàng ấy không nói gì khác sao?”
“Khác?” Gia Cát Hồng Nhan nghĩ nghĩ, “Nó hỏi Hoàng thượng triệu kiến Lục điện hạ đã nói gì?”
“Ngươi trả lời thế nào?” Sở Lăng Hiên lập tức đề cao cảnh giác, hỏi.
“Điện hạ yên tâm, ta không nói gì cả.” Gia Cát Hồng Nhan dừng một chút, sắc mặt không khỏi trở nên thẹn thùng, õng a õng ẹo nói, “Điện hạ nói đêm nay sẽ đến viện của thần thiếp nghỉ ngơi…”
“Hôm khác đi, hôm nay bản vương cảm thấy có hơi không khỏe.”
Dứt lời, Sở Lăng Hiên lên kiệu, Gia Cát Hồng Nhan mất mát nhìn theo bóng lưng hắn, miệng giật giật, nhưng lại không dám nói gì, đành phải lên cỗ kiệu phía sau. Nàng vẫn luôn kỳ vọng có thể lợi dụng đứa bé ngồi lên vị trí chính phi, nhưng cứ đà này, khi nào mới có thể mang thai?
Các quan khách ồn ào đến trưa mới rời đi. Tiễn hết khách, Sở Lăng Thiên vội vội vàng vàng trở về phòng ngủ, thấy Gia Cát Linh Ẩn đang cầm cái bánh đưa lên miệng cắn một cái. Y không quan tâm trong miệng nàng còn có thức ăn, liền bế xốc nàng lên giường. Bất thình lình bị hết hồn, khiến Gia Cát Linh Ẩn suýt mắc nghẹn, nàng liếc Sở Lăng Thiên trắng mắt, nhịn không được ho khụ khụ hai tiếng.
“Ái phi mắc nghẹn à?” Sở Lăng Thiên cười cười, đặt tay lên trước ngực nàng, “Vi phu vuốt giúp nàng nhé.”
Y vuốt vài cái, quả nhiên Gia Cát Linh Ẩn thấy đỡ hơn, chỉ là nàng vừa mới dễ chịu một chút đã thấy y vội vàng cởi xiêm y nàng ra.
“Thất gia, hiện giờ là ban ngày mà, không phải đã nói buổi tối…”
“Vi phu chờ không nổi.” Y thở hồn hển, đè nàng dưới thân, ngậm lấy môi nàng, mút vào.
Xiêm y của hai người dưới sự ‘nỗ lực’ của y đã nhanh chóng bị vứt ngổn ngang dưới đất. Y dùng chăn khóa hai người bên trong, nhẹ nhàng hôn lên cơ thể nàng, cơ thể ấy tựa hồ có sức hút cực lớn, khiến y nhấm nháp thế nào cũng thấy không đủ. Tay y phủ lên nơi mềm mại trước ngực nàng, nhẹ nhàng xoa nắn. Nàng chỉ cảm thấy lửa nóng từ tay y, cảm giác sung sướng tê dại từ trước ngực truyền đi khắp toàn thân, trong đầu đã mất dần ý thức, để mặc y càn quấy trên cơ thể mình.
Tay y trượt xuống, lướt qua vòng eo trơn láng của nàng, lại xuống thêm chút nữa. Nàng bất giác muốn ngăn cản tay y tiến vào vùng cấm địa, nhưng dưới nụ hôn của y, toàn thân nàng vô lực.
Nhiệt tình của y khiến nàng mềm nhũn, cảm giác được giữa hai chân nàng ướt át, cơ thể y nhún xuống, thâm nhập vào giữa cơ thể nàng. Lúc này đây, nàng đã không còn cảm giác đau đớn của tối qua, phần lớn là sự sung sướng khi cơ thể được lấp đầy, nàng không tự chủ được, phát ra tiếng rên mê người. Y xấu xa nhếch khóe miệng, bắt đầu ra vào, mỗi một chuyển động đều chạm đến nơi sâu nhất của nàng.
Y cúi đầu tìm được đôi môi đỏ mọng của nàng, cứ thế mà hôn, quyện lấy cái lưỡi thơm mát của nàng, ra sức mút vào, bàn tay đặt lên tay nàng, mười ngón tay đan cài vào nhau. Mái tóc hai người quấn chung một chỗ, như sự kết hợp chặt chẽ của hai cơ thể.
Cảm giác được nàng vô cùng chặt khít, biết nàng đã lên đến đỉnh, y lại đẩy nhanh tốc độ, lưu lại mầm móng của chính mình trong cơ thể nàng. Chốc lát, trong phòng tràn ngập tiếng ngâm không khống chế được của nàng, cùng tiếng gầm nhẹ của y. Chuyển động của giường lớn từ từ ngừng lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.
Y ghé vào cơ thể nàng chưa chịu xuống, sau một lát, nàng cảm giác được y lại có xu thế ‘trỗi dậy’, không khỏi nói: “Xuống mau, chẳng lẽ chàng còn muốn…”
“Ái phi nói đúng đó.” Sở Lăng Thiên nhẹ nhàng hà hơi vào tai Gia Cát Linh Ẩn, cười xấu xa nói, “Vi phu vẫn còn chưa đủ, ai bảo cơ thể nàng quá hấp dẫn làm gì.”
“Người… không được…”
Còn còn chưa kịp nói gì, chỉ cảm thấy cơ thể lại bị nhét đầy, y tà mị nhìn nàng. Nhìn thấy ánh mắt y, cảm nhận được sự nóng bỏng của y, dục vọng của nàng cũng thức tỉnh, chủ động quấn lấy cổ y, mạng dạn hôn y.
Giường lớn lại bắt đầu chuyển động, lúc này đây sau khi ‘hạ màn’, hai người mệt đến thở không ra hơi, ôm nhau ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.